“Sôta, chuyện quái gì vừa xảy ra hả.”
Sau lời tỏ tình của Kotoha, một ngày mới lại bắt đầu.
Sáng hôm đó, Souta đang đứng trong phòng khách thì bị Mirei nhíu mày nhắc nhở.
“Ơ? Chuyện gì cơ?”
“‘Chuyện gì cơ’ ở đây chớ, nãy giờ Sôta ngáp mấy lần luôn á. Từ hôm qua Sôta lạ lắm, bây giờ thêm vụ không ngủ được à?”
“Đ-Đâu có. Anh ngủ đàng hoàng mà. Kể cả khi mình ngủ đàng hoàng thì ngáp vẫn là ngáp thôi? Lý do nằm ở đó đó.”
“Vậy thì Sôta ngủ mấy tiếng?”
“Ờm, hình như… bốn hay năm tiếng thì phải.”
Souta hướng ánh mắt lên trần nhà làm điệu bộ hồi tưởng, đoạn đưa ra câu trả lời cho Mirei một cách tự nhiên. Con số ấy thực chất nhỏ hơn nhiều, và Souta ở đây chỉ là không muốn làm Mirei lo lắng… nhưng hành động của anh là vô ích.
“Xí… Sôta chỉ ngủ được dăm ba tiếng là cùng chớ gì. Ngay từ đầu em còn chẳng biết Sôta có ngủ không nữa.”
“Nào, anh nói là năm tiếng thật mà!”
Mirei làm lơ lời chống chế của Souta và ấn định luôn là anh chàng chợp mắt “dăm ba tiếng”. Cô biết tánh của Souta thường xuyên nói dối để mọi người không lo lắng nên mới dễ dàng đoán chính xác như thế.
“...Souta-san có thiệt là ổn không ạ? Hiyori thấy lo…”
“C-Cả Hiyori nữa ư… Mấy đứa đừng lo, anh thật sự không gặp chuyện gì đâu. Nếu thiếu ngủ thì buổi trưa anh sẽ ngủ bù mà.”
Sau câu nhận xét của Mirei, đến lượt Hiyori cũng thể hiện sự lo lắng của mình. Cô cau mày theo hình chữ bát và bày tỏ cảm xúc thật lòng.
“Này nhá, em không phải là kẻ thích làm bầu không khí nặng nề đâu… nhưng Sôta chỉ còn ở đây có một tẹo à, sao không để mọi người chiều mình chút đi? Nếu ngủ không ngon thì buổi tối Sôta cứ mua đồ ở cửa hàng tiện lợi rồi sáng tiếp theo lấy ra hâm là được mà. Tự nấu nướng mỗi ngày mệt lắm đúng hông.”
“Hiyori, lâu lâu thấy ăn đồ ăn ở cửa hàng tiện lợi tốt hơn nhaaa. Kiểu kiểu nhà mình thay đổi không khí ấy ạ!”
Hiyori đều kêu Souta phải nấu này nấu kia cho mình ăn gần như mỗi ngày nên câu nói vừa rồi chẳng có chút thuyết phục gì cả, dẫu sao mong muốn ở Hiyori trút bớt gánh nặng cho Souta vẫn là rất đáng ghi nhận. Và Mirei cũng cho thấy sự trưởng thành đậm chất Mirei, khi giờ đây cô đã có thể quan tâm tới người đàn ông mà mình từng không ưa.
“Sôta mà đổ bệnh thì bọn này cũng bị vạ lây đấy. Nghĩ cho bản thân mình chút đi chớ. Lỡ có ai phàn nàn thì cứ nói em và Hiyori đã ra lệnh như thế là được. Phải hông, Hiyori?”
“Tất nhiên! Nói vậy chứ, Hiyori nghĩ Koyuki-san và Kotoha-san đều chấp nhận thôi.”
“...Cảm ơn hai em nhé. Vậy đến lúc đó nhờ hai em chiều anh nhé.”
“Nghe là biết Sôta không để ai chiều rồi. Lại cái kiểu giả đò ‘ủa anh có nói à’ cho xem.”
“Nhưng đó mới là Souta-san mà Hiyori biết. Nếu Souta-san làm điều không giống Hiyori biết thì Hiyori khó xử lắm!”
“Ahaha… Anh biết rồi mà. Những lúc chiều được thì mọi người cứ chiều anh nhé.”
“Hứa đi, H-Ứ-A.”
“Lời thề, CHẤP NHẬN!”
Hai cô nữ sinh đều ra lệnh cho Souta phải dựa dẫm bọn họ, một điều có thể được xem là diễm phúc với mọi người đàn ông ngoài kia. Tuy nhiên, đó là sự công nhận xứng đáng cho những nỗ lực từ trước đến giờ của Souta, một người luôn làm việc hết mình ngày qua tháng lại, và hai cô gái kia sẽ chẳng bao giờ nói thế nếu người trước mặt mình lúc nào cũng bỏ bê công việc đâu.
Cuộc trò chuyện tạm dừng ở câu chốt của Hiyori. Ngay khoảnh khắc đó…
“Chào buổi sáng mọi người.”
“Chị chào buổi sáng mấy đứa nhé.”
Cánh cửa phòng khách được mở ra, nhường chỗ cho Kotoha lẫn Koyuki lần lượt xuất hiện và nói ra câu chào với ba người còn lại.
“A, Hiyori chào hai chị nhaaa!”
“Chào mấy chị.”
“C-Chào…”
Hiyori lẫn Mirei đều chào hỏi hết sức bình thường… duy chỉ có Souta là ấp a ấp úng trong lời nói của mình. Khi hai nhân vật vừa xuất hiện chính là thủ phạm khiến Souta rơi vào hoàn cảnh này thì bảo sao anh chàng lại không như thế.
“Ơ, Saki-san vẫn còn ngủ sao? Hiyori có chuyện muốn nói cơ mà…”
“Saki làm việc tới đêm khuya nên chị nghĩ con bé sẽ ngủ tới trưa ấy.”
“Nghe bảo chứng lệch múi giờ khó khỏi lắm…”
Trước câu hỏi từ Hiyori, Koyuki và Kotoha đều nhanh chóng đáp lời. Một cô thì thả thính lộ liễu, một cô thì tỏ tình hẳn hoi, nom vậy bộ dạng của cả hai chẳng khác mọi khi là bao. Quả là những người có năng lực ứng phó xuất xắc.
“A… Đúng rồi. Souta-san, cảm ơn Souta-san chuyện hôm qua nhé.”
“K-K-Không… tôi mới phải là người cảm ơn Kotoha chứ.”
“Ơ kìa? Souta-san nói thế lại làm tôi hi vọng đó?”
“Ớ!?”
“Fufu, tôi đùa thôi mà.”
“Ơ-Ờm, a… ahaha…”
Kotoha đã tỏ tình với Souta và bảo rằng mình sẽ chờ câu trả lời của Souta tới khi anh nghỉ việc quản lý. Vừa rồi, Kotoha lợi dụng hai sự thật trên để chọc ghẹo Souta, với mục tiêu là khiến anh chàng ý thức về mình mãi không thôi, nghe chẳng khác thả thính là bao…
“Chà, giờ tôi mới nhận ra Souta-san hôm nay làm hai loại mỳ ý luôn. Mentaiko[note50229] và napolitan[note50230] à.”
“Ơ-Ờm… Hiyori cứ nằng nặc đòi ăn mì, thậm chí đe dọa sẽ mè nheo tôi suốt.”
“ÁÁÁ!? Hiyori đâu đe dọa thế đâuuu!! Hiyori có dặn Souta-san nấu mỳ, cơ mà…!”
“Fufu, chắc chỉ có Hiyori-chan nhà ta mới mè nheo như thế thôi.”
“Hiyori lúc nào cũng công kích cậu không thương tiếc nhỉ…”
“Hiyori đã nói là Hiyori thiệt sự thiệt sự không hề nói thế mààà!”
Những lúc khó đã có Hiyori lo. Đây là một biện pháp Souta thường sử dụng, bởi Hiyori là người thường xuyên phản ứng có phần thái quá, làm cho bầu không khí trở nên chan hòa và vui vẻ. Ở đây cũng thế, sự tươi tắn của Hiyori cởi mở cuộc trò chuyện và đưa chủ đề đi theo chiều hướng tốt đẹp.
Tuy nhiên, có một cô gái từ nãy đến giờ không hề tham gia vào cuộc trò chuyện, chỉ im lặng quan sát mọi thứ với vẻ cau có trên khuôn mặt. Đó chính là Mirei, và cô nàng đang nhìn chằm chằm về phía Souta như thể nghi ngờ hành động của anh vậy.
Nguyên nhân có một và chỉ một mà thôi. Souta đang có những biểu hiện vô cùng khác lạ so với một Souta của mọi khi.
Souta không dám nhìn thẳng vào mắt Kotoha, kể cả với Koyuki anh chàng cũng chỉ chạm mắt một chút rồi ngoảnh sang hướng khác ngay. Giữa ba người này vẫn đang tồn tại một cuộc trò chuyện, nhưng trông Souta như thể đang cố hết sức giữ cho câu nói của mình được bình thường nhất có thể, đâu đó phảng phất vẻ tránh né có phần khiên cưỡng…
Những điều trên không hề xảy ra khi Souta chỉ giao tiếp với Hiyori và Mirei. Tức là… hai người kia rất có thể đã làm gì đó khiến bộ dạng anh chàng trở nên lạ lùng thế này. Đây là suy luận của Mirei.
Lẽ… nào? Không, phải đi xác nhận cái đã…
Mirei đưa tay quấn quanh những lọn tóc hồng và bắt đầu chìm vào suy tính xem bản thân mình nên hành động thế nào, đôi đồng tử vô tình trở lại vẻ sắc lẹm.