Joshiryou no Kanrinin wo suru koto ni natta Ore, Sunderu Joshi no Reberu ga tonikaku Takasugiru Ken. Konna no Najimeru wake ga nai

chương 11: bộ mặt đằng sau?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hiyori chạy rồi… Chạy thật rồi…

Souta gục đầu xuống bàn bếp, nhìn là đủ hiểu anh chàng đang cảm thấy thế nào. Nội tâm thì không ngớt gào xé như trên.

Với bộ tịch thảm hại đó, Souta thở ra một hơi yếu đuối và đang cố chạy trốn hiện thực, nhưng thật ra thì cuộc tra tấn tinh thần này vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Souta tin chắc rằng vào bữa tối, mình sẽ được cho ăn một bài thuyết giáo no nê.

Với cái tiền đồ tăm tối ấy thì không dễ dàng thay đổi tâm trạng nặng nề này được.

“A, mới ngày đầu mà trót dại mất rồi…”

Souta để lộ cảm xúc trong lòng ngay tại căn bếp, một không gian có thể coi là nơi sinh hoạt chung, và lý do cho hành động đó có một và chỉ một.

Nhìn bao quát ra chỗ phòng khách thì nơi đây chỉ có mình Souta mà thôi.

Quay lại 10 phút trước.

“Souta-san! Hiyori có lời khuyên cho Souta-san! Với nó thì có thể cản lại Kotoha-san ấy ạạạ.”

“Thật ư!? Làm ơn nói cho anh biết đi…”

Souta đã trót coi Kotoha như một học sinh cấp hai năm cuối cấp và anh chàng đang trầm cảm vì lỗi lầm mình mắc phải. Cơ mà cái tay nấu ăn thì vẫn tiếp tục nấu ăn, và rồi Hiyori xuất hiện quăng ra cái phao cứu nạn.

“Trước nhất, Souta-san không phải là dẫm lên mìn của Kotoha-san. Souta-san đã đạp thẳng cái bùm vào đó ạ! Tội ác này với Hiyori là không thể nào đong đếm được!”

“Từ đã, Hiyori. Cầu xin em đó, đừng gây áp lực cho anh mà. Bụng anh đau rồi mà…”

Nói vậy chứ, Souta không có vẻ gì là trách móc Hiyori cả.

Tự làm tự chịu. Bản thân anh chàng thừa hiểu điều đó.

“À, ừm, xin lỗi Souta-san nhưng câu dẫn nhập kia là quan trọng ạ.”

“Vậy ư…? T-Thế em tiếp tục xem nào.”

“Vâng! Sự thật rành rành như thế nên Souta-san tuyệt đối không được có những hành động kiểu lừa dối cho qua chuyện. Kotoha-san sở hữu gương mặt thế thôi chứ Souta-san không được xem thường Kotoha-san. Kotoha-san thực sự là một người rất thông minh.”

Ánh nhìn của Hiyori hung tợn tới độ làm người ta có thể hiểu được cô nàng nghiêm túc thế nào trong lời nhắc nhở của mình.

“Thế cho nên Souta-san hãy thành tâm thành ý xin lỗi Kotoha-san vì mình đã hiểu lầm Kotoha-san mà phát ngôn như thế. Kotoha-san chỉ cần hiểu như thế là chắc chắn sẽ tha thứ cho Souta-san ạạạ.”

“T-Thật ư…?”

“Vâng, Kotoha-san là người hiểu chuyện mà! Vấn đề còn lại chỉ là Souta-san thể hiện sự thành tâm của mình đến nhường nào thôi ạ!”

“Anh hiểu rồi, Hiyori. Cảm ơn em…”

“Không không, không có chi ạ!”

Hiyori đang sống chung với Kotoha. Việc nhận được lời khuyên từ một người sống chung với đối phương như thế là điểm tựa không hề nhỏ với trái tim của Souta.

“Vậy thì, Hiyori đã cho Souta-san lời khuyên, Hiyori đi trú ẩn đây nhé!”

“Hở? T-Trú ẩn?”

“Vâng ạ… có chuyện gì sao? Sao Souta-san trông bất ngờ thế ạ.”

“K-Không ở lại với anh ư? Hiyori ấy… chỗ này này.”

“Vâng! Dù là Hiyori nhưng cũng không thể đứng làm trung gian được. Hiyori có thể khẳng định vậy. Thế nên Hiyori sẽ tìm nơi trú ẩn cho tới khi mọi thứ bình yên trở lại.”

Sự lựa chọn không thể chính xác hơn từ phía Hiyori. Để không bị cuốn vào sự việc này…

“Nhưng vậy thì anh sẽ…”

“Ưm, xin lỗi ạ! Hiyori phải đi rồi! Hiyori nghĩ là Kotoha-san đã tắm xong rồi ạ! Bái bai Souta-san ạ!”

“Ơ kìaaa!?”

Hiyori cứ thế bỏ đi sau khi đưa ra lời khuyên, và từ lúc đó tới giờ thì ai cũng biết rồi. Souta chỉ còn lại có một mình.

…Thôi thì, lầm bầm ở đây cũng chẳng ích gì. Đúng như Hiyori nói, ngoài xin lỗi ra thì mình không còn sự lựa chọn nào khác…

Souta gật gù “ừm ừm” như đang tự thuyết phục bản thân theo cái cách gần như là cưỡng ép. Ngay khoảnh khắc anh chàng ngẩng đầu lên…

“Tắm xong rồi.”

Kotoha ắt hẳn đang cảm thấy tương đối thoải mái. Cô nàng ngân dài một tiếng “đã quá~” và tiến vào phòng khách. Cô đã mặc áo choàng tắm trông có vẻ dễ chịu, trên đầu khéo léo quấn chiếc khăn tắm.

“...”

Lần cuối cùng Souta nhìn thấy một người khác giới vừa ra khỏi bồn tắm là chuyến dã ngoại hồi cấp hai hay cấp ba gì đó.

Khung cảnh đó có đôi chút quyến rũ nhưng không phải là nó làm cậu kích thích hay gì cả. Không, nói đúng ra từ trước đó, đầu óc chàng ta đã rơi vào trạng thái hỗn loạn rồi…

Không biết có phải vì quấn khăn lên đầu khiến phần trán lồ lộ ra hay không mà Kotoha càng trông giống trẻ con hơn trước. Sự thật rằng một người như thế đã trưởng thành từ lâu đang tấn công Souta tới tấp.

“Sao thế, Souta-san?”

“A… không có gì ạ.”

Souta sao có thể nói ra lý do mình nhìn chằm chằm vào đối phương được.

Thấy thế, Kotoha nở nụ cười mỉm. Liệu đó là nụ cười từ tận thâm tâm, hay đang che đậy một điều gì đó đằng sau, Souta không tài nào nắm bắt cho được.

“Ơ kìa? Hiyori-chan đâu mất tiêu rồi… có chuyện gì thế?”

“Nếu là Hiyori thì con bé đã trở về phòng rồi. Dường như là có chuyện gì đó.”

“A, ra là vậy nhỉ~”

Lại cái điệu ngân dài ở cuối câu đó. Souta coi đây là thời cơ cho mình hành động. Muốn xin lỗi thì phải là lúc này, khi mà Kotoha vừa tắm xong và đang ở trạng thái thoải mái.

“...Kotoha-san.”

“V-Vâng? Có chuyện gì thế ạ.”

Giờ cũng chỉ còn việc bày món ăn lên đĩa. Không còn khoảnh khắc nào khác thích hợp hơn.

Souta kiểm tra xem đã tắt bếp hay chưa và ra khỏi nhà bếp để tới đứng trước mặt Kotoha. Và rồi…

“Những lời tôi đã nói ở lối vào và ở phòng khách… Thực sự xin lỗi Kotoha-san rất nhiều. Tôi sẽ không tái phạm.”

Souta cúi đầu thành khẩn và lựa lời xin lỗi để cảm xúc của mình được truyền đạt tới đối phương.

“...”

“...”

“...”

“...”

Và cứ thế, ắt hẳn vài chục giây đã trôi qua.

Souta định tiếp tục cúi đầu cho tới khi nhận được câu trả lời cho lời xin lỗi của mình… nhưng không hề có giọng nói nào vọng tới chỗ cậu.

Không chịu được bầu không khí bí ẩn này, Souta ngẩng đầu lên và ngay khoảnh khắc đó, anh chàng đã chứng kiến được… một Kotoha đứng hình từ lâu với đôi đồng tử màu táo mở to hơn khi thường.

“K-Kotoha…san?”

“A… x-xin lỗi. T-Tại tôi bất ngờ quá…”

“B-Bất ngờ ạ?”

Souta cũng tỏ ra bất ngờ theo cách riêng của Souta.

“Này nhé, nam giới không ai có thể xin lỗi thực lòng đến vậy đâu… Người nào người nấy rốt cuộc đều nói dối cho qua chuyện cả…”

“Thì tôi đang thực lòng có ý xin lỗi mà. Sự thật là tôi đã làm điều thất lẽ đâu thay đổi chứ.”

“Fufu, một con người thật thà quá nhỉ, Souta-san ấy.”

“A, ahaha…”

Những giọt mồ hôi lạnh đang chạy dọc sống lưng. Lạnh tới nỗi làm da gà phải nổi lên.

K-Không nói được… Không tài nào nói được… Rằng mình chỉ làm theo lời khuyên của Hiyori. Nếu không có Hiyori thì chắc mình đã định dối lòng chút đỉnh…

“Tại sao Rie-san lại giao ký túc xá này cho một Souta-san không có kinh nghiệm quản lý thì tôi đã hiểu cả rồi. Souta-san đã được ban cho một trái tim như thế nhỉ.”

“...”

Kotoha tự mình đưa tới kết luận và nở nụ cười ngây thơ nhưng không kém phần vui vẻ.

K-Không được rồi. Không tài nào nói ra sự thật được…

Souta bị giày xéo bởi cảm giác tội lỗi, trong lòng anh chàng giờ ầng ậng nước mắt.

“Souta-san, tôi cũng có chỗ không phải với Souta-san. Mới bị hiểu lầm mà đã đi dỗi… coi bộ không khác gì trẻ con nhỉ.”

“K-Không có chuyện đó đâu ạ. Người như tôi không có chút tinh tế gì mới là trẻ con ạ.

Cảm ơn Kotoha-san vì đã tỏ thái độ chín chắn ạ."

Thái độ chín chắn. Kotoha nở nụ cười mãn nguyện, ắt hẳn hài lòng với cách dùng từ của cậu.

“...Fufuu, lẽ nào Souta-san định lấy lòng tôi sao?”

“Mẹ tôi không có dạy những điều như thế đâu ạ. Lời tự nhiên bật ra khỏi mồm thôi.”

“Lại nữa~”

Kotoha đặt bàn tay bé nhỏ lên đỡ cằm, từng cử chỉ trông thật mực thước như bất chợt hóa thành người lớn.

“Tôi nói thế này không phải là tự mãn hay gì… nhưng câu đó giống với mấy anh hay tán tỉnh tôi lúc làm việc ấy nhỉ, câu mà Souta-san vừa nói ấy.”

“Hở?”

“Lẽ nào… từ trước tới giờ Souta-san đã thực hành rồi sao?”

“Không thể nào. Tôi chưa từng thực hành gì cả.”

“Lời nói dối đó không có tác dụng với tôi đâu ấy?”

Kotoha phản pháo một câu như thế, giọng điệu như thể tin chắc rằng ấy là lời nói dối. Đó là bởi cô nàng trông thấy phong thái điềm tĩnh của Souta.

Cơ mà, với Souta mà nói, có bình thản thế này cũng là lẽ thường tình.

Hiểu lầm nên khiến Kotoha giận dữ… Bản thân Souta bị dồn vào con đường như thế mà giờ đây chàng ta đã được cô tha thứ, thế nên mới đang cảm thấy mát lòng.

“Fufufu, với tôi thì quá khứ có ra sao đi nữa cũng không bận tâm đâu… mà một điều thôi. Đừng định ăn những người sống ở đây nhé?”

“Hở… ăn, ơ?”

Ẩn ý đằng sau là một và chỉ một. Gương mặt ấy… có nét biểu cảm “người lớn”.

Ấy cũng là lần đầu tiên Kotoha để lộ giọng nói hơi hướm vẻ gợi tình.

Truyện Chữ Hay