Sau một hồi lái xe từ sân bay, Koyuki đã đưa Saki về ký túc xá bình an vô sự. Koyuki làm thay công việc mang đống hành lý trong cốp xe và để Saki đứng nhìn.
“Yuki, cảm ơn đã mang hành lý cho Saki.”
“Em không cần để ý gì đâu. Những đồ này có nặng là bao.”
Dưới ánh đèn tỏa ra từ ký túc xá, Koyuki không dùng bánh xe đẩy va ly đi, thay vào đó nắm chiếc quai nhấc bổng nó lên và cùng Saki băng qua bãi đỗ xe tới trước cửa ra vào.
“Saki, em tự mở cửa đi nhé. Đây không phải là chị thấy việc mở cửa phiền phức đâu nha.”
“Là vì Saki lâu rồi không trở về ký túc xá?”
“Ừ. Như thế mới có sự lãng mạn của nó, phải không? Nói vậy chứ, em chỉ cần mở cửa thôi là sẽ thấy khác liền.”
“Ừm. Có lẽ thế. Vậy để Saki mở cửa.”
“Ừ, mời em.”
Koyuki nói không sai. Dù là những chuyện hết sức hiển nhiên… Đúng ra, chính vì những chuyện ấy hiển nhiên như thế, nên khi được quay lại với chúng sau một thời gian dài, chúng ta không khỏi cảm thấy sự xúc động trào dâng.
Sau cuộc trò chuyện ngắn, Saki đặt tay lên tay nắm cửa với điệu bộ thấp thoáng căng thẳng… rồi từ tốn kéo cánh cửa ra. Ngay khoảnh khắc đó, tiếng *cạch của chốt cửa vang lên. Cánh cửa nặng trĩu được hé mở và hình ảnh hành lang của ký túc xá hiện lên trước mắt Saki. Tất cả đều chan chứa sự hoài niệm khó tả.
“...”
Saki không nói gì cả và bước qua cánh cửa, khuôn miệng của cô hơi mở ra một chút. Ở bên cạnh, Koyuki quan sát một bên gương mặt của Saki và thay cô nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Em thấy ký túc xá của bây giờ thế nào?”
“Ừm. Saki cảm giác Saki đã về nhà…”
“Fufu, thế thì tốt quá.”
Với Koyuki, câu từ tuy hiển nhiên của Saki chính là những cảm xúc Saki hiện giờ đang có.
Chưa đầy 5 giây sau, nhân tố nổi bật của ký túc xá này đã mau chóng xuất hiện và làm bầu không khí nháo nhào cả lên.
*Rầm rập rầm rập
Tiếng động vang vọng từ phòng khách, kế tiếp là ai đó dùng hết sức bình sinh hất tung cánh cửa ra.
“Oaaa! Saki-sannn! Là Saki-san thậttt. Mừng Saki-san đã vềềề!!”
Hiyori đưa tay lên và chạy tức tốc hơn bất kỳ ai trên đôi chân trần tới chỗ Saki. Nhìn là đủ hiểu Hiyori đã trông mong cuộc hội ngộ này đến chừng nào. So với một lời chào lạnh lùng, hành động ấy của Hiyori làm Saki vui gấp nhiều lần.
Vài ba giây sau, Mirei và Kotoha, cộng thêm người quản lý Souta, cũng ra đón Saki trở về ký túc xá.
“Saki-sannn!”
“Saki nghe rồi. Hiyori, lâu không gặp. Trông Hiyori khỏe khoắn hơn mọi khi nhiều.”
“Saki-san, lâu không gặp chị! Vâng ạ, Hiyori rất chi là khỏe khoắn luôn ạ!”
“Hiyori có cao hơn không?”
“A, Hiyori quên mất! Hiyori quên mất!! Hiyori cuối cùng đã được một mét sáu mươi rồi!”
“Chà, Hiyori lớn như thế sao… Saki bị bỏ lại một xăng-ti-mét rồi…”
“Hiyori này đã tới thời lớn phổng chăng!!”
HIyori và Saki trò chuyện rôm rả như thế… Nhưng ở bên cạnh, Kotoha không hề chớp mắt và đang mím chặt môi với vẻ ghen tị xen lẫn cay cú, một bộ dạng mà chỉ có Koyuki đứng đối diện nhận ra.
“Saki-san, chào chị. Chị du học vất vả rồi!”
“Ơ, Mirei… có lọn tóc hồng.”
“A, cái này mới nổi gần đây ấy mà. Kiểu mọi người chỉ nhuộm phía trong thôi, nhưng em lại muốn chơi lớn.”
“Được đó. Saki nghĩ Mirei hợp như thế hơn.”
“Cảm ơn chị. Em cũng nghĩ thế này ổn áp hơn.”
Trước lời khen từ Saki, Mirei nở nụ cười tươi tắn.
Tất cả những cô gái ở đây, dù ở nhiều độ tuổi khác nhau, không bao giờ tạo ra khoảng cách với đối phương. Đây chính là điểm cộng lớn ở ký túc xá này, đồng thời không khiến cho người quản lý phải lao tâm khổ tứ.
“Chào em, Saki-chan. Hôm nay chị đợi mãi rồi đó.”
“Cảm ơn Kotoha. Saki về rồi. Vẫn tiny (tí teo) như mọi khi…”
“Hừm? Saki-chan, em vừa nói gì vậy ta. Tưởng phát âm từ nước ngoài là chị không biết à. Cái đó là ‘cực kỳ nhỏ’, đúng không nè.”
“Kotoha chẳng thay đổi gì cả. Hoài niệm thật…”
“T-Thế thì được, ngoại trừ cái em vừa chọc chị xong… Từ ngày mai là chị bực thật đó, nhớ chú ý đi nhé?”
“Ừm. Xin lỗi Kotoha.”
Trong số ba cô gái, cuộc trò chuyện giữa Saki và Kotoha diễn ra chóng vánh nhất. Dù sao, Saki nằm trong số những người thường xuyên trêu chọc nỗi mặc cảm của Kotoha.
Sau Hiyori, Mirei lẫn Kotoha… sẽ tự động đến lượt của Souta. Biết Saki không giỏi ăn nói, Souta chọn vai mở lời với cô và dẫn dắt cuộc trò chuyện này.
“Rất hân hạnh được gặp em, Saki-san. Anh là quản lý Hirose Souta. Từ hôm nay mong được em giúp đỡ.”
“...Ư-Ừm. Hân hạnh.”
“A. Không cần phải bận tâm gì nhé, những món em yêu cầu anh đã chuẩn bị xong xuôi rồi.”
“Cảm ơn… Và không cần kính ngữ. Saki nhỏ hơn một tuổi.”
Sự cảnh giác của Saki đã lơi lỏng đi một chút. Đúng như những gì Koyuki đã nói từ trước, Saki không cảm nhận chút đào hoa nào tỏa ra từ phía Souta, thế nhưng…
“Vậy à? Thế thì để anh nói như bình thường nhé.”
“...Lẹ.”
“Lẹ?”
“Không, không có gì.”
“Vậy thôi… nếu có thắc mắc gì thì cứ hỏi anh nhé, lúc nào cũng được.”
“Ừm.”
Tự thân Saki là người đề xuất những món ăn ấy, và cô vốn tưởng Souta hẳn phải thấy lăn tăn với một hoặc hai món, nhưng điều đó không hề xảy ra, khiến cho sự cảnh giác của Saki tăng lên một chút. Saki không giỏi đối phó với kiểu nhân vật mặt mày tươi tỉnh lấp la lấp lánh, bởi hình tượng về những con người ấy trong thực tế vẫn còn đọng lại trong tâm trí cô.
Trong khi đó, Souta không hề tỏ ra ngượng ngập hay gì cả, dù cho đây là lần gặp đầu tiên giữa anh và Saki. Thật ra, anh chàng đã nhờ Hiyori cho coi hình chụp của Saki trước đó để có cơ hội quan sát Saki là người như thế nào, từ đấy chuẩn bị tinh thần và đương nhiên là sẽ chủ động hơn.
Saki ở trước mặt Souta không khác Saki trong ảnh là bao. Làn tóc đen suôn mượt dài đến tận những đầu móng tay được cô buộc lại theo kiểu đuôi ngựa. Bên dưới cặp lông mày mỏng manh là đôi mắt màu hổ phách với vẻ mơ màng. Cả tay chân của cô cũng mỏng manh nốt, làm nên vóc dáng nhỏ bé cho cơ thể. Tất cả làm nên sự huyền bí khó tả ở Saki.
Tuy nhiên, còn tồn tại nhiều điểm khác với tấm hình Souta được cho coi… nổi bật nhất là làn da rám rám của Saki, và người thật thì dễ thương gấp nhiều lần người trong ảnh. Đây là những nguyên nhân khiến Souta cảm thấy Saki hơi khó gần.
“A, Saki-san! Saki-san đói bụng chưa ạ!? Souta-san đã nấu ăn rồi đóóó!”
Sau màn giới thiệu bản thân của Souta với Saki và ngược lại, cả hai đang không biết phải nói với nhau gì hơn, thì may mắn thay, Hiyori đã chen ngang vào sự khó xử này.
“Thiệt ư? Thế thì tốt. Saki bỏ bữa trên máy bay nên muốn ăn ngay…”
“Deee! Hôm nay mình ăn theo kiểu ryotei nên Hiyori nghĩ là Saki-san sẽ bất ngờ ááá!!”
“...Ryotei?”
“Ừmmm! Là Souta-san bày nhiều món Nhật lắm nè, là Souta-san làm cá nữa nè…!!”
“Ơ.”
Trong một thoáng, Saki đánh ánh mắt nhanh như điện giật về phía Souta, bày tỏ sự thán phục theo kiểu “Quản lý-san biết làm cá kìa…”. Tuy vậy, đôi đồng tử mơ màng của Saki khiến Souta lầm tưởng cô đang nghi ngờ anh.
“Ờm, anh không phải là lôi cá sống ra chế biến đâu nhé!? Anh làm các bước đàng hoàng đấy nhé!”
“Saki biết. Saki chỉ nghĩ, Quản lý-san đã cất công tới chợ mua cá cho Saki.”
“A. Không hẳn cất công gì đâu, chỉ là thay vì mua thịt thái lát ở siêu thị thì mình làm thế này vừa ngon vừa rẻ hơn thôi. Anh là quản lý nên mấy chuyện này là bình thường mà.”
“Nhưng, Quản lý-san đã bỏ công sức vì Saki. Cảm ơn nhiều.”
“Không không, anh chỉ làm dăm ba điều trong khả năng của mình thôi. Koyuki-san nữa, cảm ơn chị đã đón Saki-san ạ.”
“Fufu. Như cậu, tôi cũng chỉ làm những điều trong khả năng của mình thôi. Và có cơ hội nói chuyện với riêng Saki đã là thù lao cho tôi rồi.
Trong khi Saki nói lời cảm ơn thật lòng, Souta lẫn Koyuki đều điềm nhiên dẫn dắt cuộc trò chuyện. Quả là những con người trưởng thành có khác.
“...Cơ mà, cứ đứng đây nói chuyện thì lại dông dài mất, chi bằng chúng ta quây quần quanh bàn ăn được không. Đồ ăn cậu cất công nấu ra mà lại bị nguội thì phí thật.”
“Đúng rồi đó! Hiyori tán thànhhh!!”
“Em nữa.”
“Em nữa ạ. Saki-chan, chị và em cùng đi nào.”
“Ừm. A, nhưng Saki còn va ly…”
“Đừng lo, để anh xách lên tầng trên cho. Mọi người cứ vào phòng khách đi.”
“Ừ, cảm ơn cậu. Vậy bọn tôi đi trước.”
Mang vác là nhiệm vụ của đàn ông. Souta dõi theo từng người một tiến vào phòng khách rồi mới xách va ly lên tầng trên.
Một phút sau, anh chàng trở lại tầng dưới và ló mặt vào phòng khách thông báo với những cô gái đang ngồi trên ghế một câu như sau.
“...Được rồi, mọi người cứ thong thả ăn uống nhé.”
Ý Souta là anh chàng sẽ không tham gia vào bàn ăn hôm nay.
“Ơ, Souta-san không ăn sao!? Hiyori đã mang đĩa cho mọi người rồi mà!?”
“Xin lỗi em nhiều nhé. Anh quên nói là bây giờ mình có chút chuyện. Cái đĩa của anh thì cứ lấy làm thứ san nhỏ đồ ăn là được. Tạm biệt mọi người, hai tiếng sau tôi về.”
“A…”
Nói xong, Souta đóng cánh cửa phòng khách như một cách dứt hẳn những lời mè nheo từ Hiyori rồi cứ thế phóng ra màn đêm… Rốt cuộc, trong phòng khách chỉ còn lại năm cô gái với bữa tối thịnh soạn trước mặt.
“Hừm… Saki, không hiểu Quản lý-san là người thế nào. Quản lý-san làm việc đàng hoàng nhưng lại rong chơi. Quản lý-san nghiêm túc, nhưng sự không nghiêm túc nổi bật hơn.”
“Saki, em sai rồi.”
“Ơ?”
Saki không rõ tính tình cũng như những khía cạnh khác của Souta, và Souta đi ra ngoài mà không nói địa điểm thì đương nhiên là sẽ bị cô nghĩ như thế. Thấy vậy, Koyuki ngay lập tức lên tiếng đính chính để hóa giải những điều Saki đang hiểu lầm.
“Em xem, đã nhiều năm rồi chúng ta mới có dịp dùng bữa thế này mà nhỉ? Chúng ta không thiếu chuyện để bàn tán, để cười đùa, vậy nên Souta-san mới rời đi để không phá đám bầu không khí ấy đó. Những lúc cậu ta ‘quên nói’ là đều vì thế không.”
“Thiệt á, Sôta toàn giữ ý quá lố không à. Em chẳng hiểu nổi, tự mình làm mâm đầy ụ thế này mà lại bỏ đi là sao chớ.”
“...Saki-chan à, chị thấy thế mới là Souta-san đó. Chúng ta có cản Souta-san bao nhiêu đi chăng nữa thì Souta-san vẫn rời đi thôi.”
“Hiyori muốn Souta-san bớt giữ ý ạ… Hiyori thấy Souta-san giữ ý quá ạ…”
Chính vì đã quen biết Souta được lâu, những cô gái còn lại cũng có cùng suy nghĩ với Koyuki. Cái cách mọi người cùng nhau bảo vệ cho Souta làm Saki cảm nhận được sự tin tưởng họ dành cho Souta là lớn đến chừng nào, nhưng nếu chỉ có những lời nói đó thì Saki vẫn chưa cảm thấy thuyết phục.
“Saki hiểu mọi người nói gì, nhưng Saki vẫn chưa tin. Người quản lý phải nói mình đi đâu để không làm mọi người lo lắng. Quản lý-san không nói được điều đó, vậy nên Quản lý-san có thể đang rong chơi.”
“B-Biết là thế… nhưng từ trước đến giờ cậu ta chưa rong chơi lần nào luôn đó?”
*Lắc lắc*
Koyuki tốn không biết bao nhiêu lời giải thích cho Saki để cô không có cái nhìn xấu về anh, nhưng một người cảnh giác cao độ như Saki thì không lắng nghe những điều đó và chỉ lắc đầu sang hai bên.
Saki đã trải qua khoảng thời gian dài trên mảnh đất xa lạ nơi văn hóa lẫn ngôn ngữ đều khác biệt so với Nhật Bản, và là nơi cô chẳng thể dựa dẫm lấy bất kỳ ai. Chính vì lẽ đó, cơ chế phòng vệ mới đang gắn chặt với suy nghĩ của cô. Đúng ra, trên đời này chẳng ai có thể đột nhiên bảo người kia phải tin tưởng một người mình mới gặp lần đầu, huống chi là một người khác giới, và Saki ở đây chỉ đang giữ khoảng cách đúng chừng mực với một người khác giới.
Tuy nhiên, khi Souta trở về ký túc xá… bức tường cảnh giác ấy đã bị đạp đổ trong giây lát.