Joshiryou no Kanrinin wo suru koto ni natta Ore, Sunderu Joshi no Reberu ga tonikaku Takasugiru Ken. Konna no Najimeru wake ga nai

chương 101: trước khi saki về nước

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Còn ba ngày nữa là Saki-chan trở về… nhỉ. Thời gian trôi nhanh thật đó…”

“Saki muốn gặp Kotoha. Cả người khác nữa. Cả người quản lý nữa.”

“A, em biết chuyện rồi nhỉ.”

“Ừm. Saki đã nghe là thời gian được kéo dài thêm một tháng. Lần đầu gặp… nên Saki run.”

“Fufu, Souta-san là người tốt bụng nên không sao đâu em. Những lúc mình gặp khó là Souta-san nhạy lắm.”

Hôm nay là ngày nghỉ của Kotoha. Cô nàng mặc đồ ở nhà với áo cộc tay và quần đùi cùng đôi chân trần đeo dép đi trong nhà, vừa nói chuyện với du học sinh Saki qua điện thoại lần thứ hai, vừa quan sát những gì đang xảy ra ở phòng khách… nơi Souta đang làm việc hết mình thì bị Hiyori lẫn Mirei liên tục chọc ghẹo, còn Koyuki thì ra sức nhắc nhở hai cô nữ sinh ấy đừng làm phiền Souta.

“Người quản lý tốt bụng lắm sao? Mọi người đều nói thế.”

“Chị nghĩ là Saki-chan sẽ phải bất ngờ đó. Souta-san vừa giỏi quan tâm vừa tận tụy với công việc nên ký túc xá hằng ngày đều sạch sẽ cả.”

“Đánh giá cao quá…”

“Phải rồi nhỉ. Thật sự… là nếu người như thế nghỉ việc thì chị buồn lắm.”

Kotoha cố tình cười xòa để bầu không khí vơi đi sự căng thẳng, nhưng mọi thứ không đi theo ý cô muốn. Kể cả khi đây chỉ là một cuộc gọi qua điện thoại, câu bộc bạch khẽ khàng ấy của Kotoha vẫn toát nên sự buồn bã tới đối phương.

“...”

Saki im lặng, không nói gì thêm… khiến Kotoha lập tức hoàn hồn và chuyển chủ đề câu chuyện một cách gượng ép.

“A, Saki-chan sau khi quay về thì sẽ bắt đầu kiếm việc nhỉ? Có chị giúp em luyện tập phỏng vấn nên hãy nhờ chị lúc nào cũng được nhé.”

“A. Saki, không kiếm việc đâu. Saki sẽ làm việc ở nhà như Yuki.”

“Ơ, em nói thật sao!?”

“Ừm. Saki hiện đang làm công việc dịch thuật trên trang web đăng video. Saki sẽ tiếp tục công việc đó.”

Saki vẫn duy trì chất giọng đều đều không trầm không bổng ấy, nhưng bản thân lời lẽ của cô hàm chứa một sự tự tin nhất định.

“Không hổ danh là Saki-chan hoàn hảo, biết phát huy trải nghiệm du học của mình.”

“Tương lai Saki quyết định sẽ làm việc ở nhà. Saki, kém communication (giao tiếp) lắm.”

“Fufu, chất bản ngữ thấm nhuần vào Saki-chan luôn rồi nè.”

“A, xin lỗi. Saki thực sự không có ý đó.”

“Có gì cần xin lỗi đâu chứ. Chị chỉ đang cảm thấy phục em đã cố gắng học hành tiếng Anh đàng hoàng mà thôi. Chị cũng phải cố gắng thôi.”

“...Cố gắng gì cơ?”

“Ưm. Trước mắt là công việc nhỉ.”

“Thế còn cố gắng làm đổ người quản lý?”

“Cũng có thể không phải là không có nhỉ?”

“Đúng là Yuki và Kotoha đều trả lời chán.”

Saki là người mê tít những câu chuyện tình của người quen. Và khi Kotoha không làm theo ý cô muốn, Saki trút ra giọng nói mè nheo nghe rất dễ thương.

“Nếu Saki-chan cho chị nghe chuyện tình của mình thì chị cũng không phải là không có điều muốn nói đâu đó?”

“Saki, ở đây chỉ nhận những lời tỏ tình là cùng.”

“Vậy thì khi nào về Saki-chan sẽ kể cho chị nghe nhé. Chị tò mò không biết em sẽ từ chối thế nào đây.”

“...Nhiêu đó thì được. Mà Kotoha cũng nói đi.”

“Hửm?”

“Không phải ‘hửm’.”

Hai người họ tiếp tục nói chuyện theo kiểu chọc ngoáy lẫn nhau như thế được một lúc. Ngay khi dòng chảy câu chuyện giữa cả hai vừa tạm ngưng, Souta cũng hoàn tất công việc dọn dẹp.

“A, Saki-chan. Bây giờ chị có thể chuyển máy cho Souta-san… em thấy sao?”

“Chuyển máy… Chuyển máy… Saki không nói chuyện trước thì Saki sẽ thiếu lịch sự sao?”

“Chị nghĩ là nói chuyện với nhau trước thì sẽ tiện hơn cho em thôi. Em biết không, chỉ cần trò chuyện một lần là sự căng thẳng của lần gặp tiếp theo sẽ tơi đi đó.”

“...Được rồi. Vậy Kotoha chuyển máy cho người quản lý đi.”

“Ừm, em chờ chút nhé.”

Nói đoạn, Kotoha đứng dậy khỏi ghế và bước tới gần chỗ Souta. Anh chàng dù đang rửa tay nhưng vẫn không thoát khỏi những pha chọc ghẹo của hai cô nữ sinh.

“Souta-san ơi. Du học sinh Saki-chan bảo là muốn nói chuyện với Souta-san, bây giờ Souta-san có rảnh không nhỉ?”

“Nào!? Hai đứa bày trò tới khi nào nữa…! A, thế thì được! Đợi tôi chút nhé!!”

Souta nhanh chóng vặn vòi nước rửa trôi xà phòng trên tay và tiến tới nơi Kotoha đang đứng. Dù cơ hội nói chuyện đến vào lúc mình đang bận rộn, Souta vẫn trông có chút mừng rỡ. Thấy thế, Hiyori và Mirei tạm ngưng màn chọc ghẹo của mình, bởi phá đám một người gọi điện thoại là cách hành xử không hợp độ tuổi cho lắm.

“Rồi, điện thoại đây ạ.”

“Cảm ơn Kotoha nhé.”

Souta cẩn thận nhận lấy chiếc điện thoại cảm ứng hơi to một chút và áp lên một bên tai của mình với vẻ lo lắng. Anh chàng là người mở lời trước.

“...A lô, Kotoha đã chuyển điện thoại cho anh. Anh là Souta.”

“...C-Chào. Saki.”

Rất nhanh chóng, Saki thể hiện triệu chứng của một người bị bệnh kém giao tiếp. Trước câu trả lời của cô, Souta để lộ vẻ thắc mắc, nhưng rồi nhận ra đối phương là người không giỏi nói chuyện với những ai mình chưa gặp bao giờ. Anh chàng xác định mình sẽ ở bên gợi nhiều chuyện để nói nhất có thể.

“Anh nghe chuyện của Saki-san từ mọi người rồi. Hình như ba ngày nữa là em sẽ trở về mà nhỉ?”

“Ừm.”

“Anh với em không có cơ hội tiếp xúc lâu, nhưng hai đứa mình hãy giúp đỡ nhau đến cùng nhé.”

“Ư-Ừm.”

Souta gợi chuyện. Saki đáp lời. Lẽ dĩ nhiên là cuộc trò chuyện giữa hai người họ chẳng có chút tiến triển gì, may sao Souta vẫn tìm cách lấp được những khoảng lặng.

“A, có món ăn nào Saki-san thích ăn hay kiểu quay trở về nên thấy thèm ăn không? Để chúc mừng Saki-san tốt nghiệp thì anh định chuẩn bị vài món ấy.”

“Không sao…”

“Đừng ngại ngần. Cái gì cũng được mà.”

“Thiệt?”

“Đương nhiên.”

“...Vậy thì, Saki muốn ăn sashimi và súp miso. Và… trứng chiên ngọt nữa.”

“Sashimi, súp miso và trứng chiên ngọt nhỉ! Em còn muốn ăn gì nữa không?”

“Không, hết rồi.”

“Được. Vậy anh sẽ chuẩn bị luôn. Còn gì nữa nhỉ… Phải rồi. Em nhớ giữ gìn sức khỏe và trở về khỏe mạnh nhé. Bọn anh luôn mong chờ em.”

“Ừm. Saki sẽ cố.”

“Ahaha, thế thì được. Vậy xin phép em nhé.”

“Ừm… Xin phép.”

Bản thân Souta cũng chẳng phải một người giỏi ăn nói và lúc đó anh chàng chỉ nghĩ được nhiêu chủ đề này là cùng. May mắn thay, ngay lúc chủ đề đã cạn kiệt thì chàng ta kết thúc được cuộc trò chuyện này.

Kotoha sau khi nhận được điện thoại cùng lời cảm ơn từ Souta liền bắt chuyện với Saki.

“Fufu. Cuộc trò chuyện rôm rả ra trò nhỉ, Saki-chan?”

“H-Hoàn toàn không. Chỉ là người quản lý nói suốt, Saki trả lời.”

“Gì cơ!? Nhìn dáng vẻ của Souta-san, chị không tưởng tượng được luôn đó…”

“Đã nói là, người quản lý đó nói suốt… Cái người quản lý đó… crazy (điên)...

Qua điện thoại, Kotoha phải nhận lấy câu nhận xét “người đó lạ lắm…” từ Saki. Nói vậy chứ, trong cách chêm từ tiếng Anh của Saki không chứa hàm nghĩa xấu gì ở đây cả, và cô chỉ đơn thuần có ý khen Souta, rằng “với người mình chưa gặp bao giờ mà nói chuyện được như thế thì lạ lắm”.

“Kiểu người Saki không ưa nhất…”

Một người đàn ông có năng lực giao tiếp tốt chắc chắn phải là kẻ đào hoa với bản mặt lúc nào cũng tươi tỉnh. Saki đang có một sự ngộ nhận như thế.

“Không sao, đến khi gặp thì em sẽ thay đổi suy nghĩ thôi.”

Nhận thấy Saki có vẻ đang run, Kotoha tìm lời trấn an cô… trong lúc nhìn cảnh những cô gái khác trêu chọc Souta thêm lần nữa.

Nếu mọi người cũng không ưa Souta-san như Saki thì tốt biết mấy…

Kotoha để lộ vẻ u uất trên khuôn mặt, và Koyuki đã vô tình chứng kiến bộ dạng đó của cô.

Truyện Chữ Hay