Tháng Tư. Vào độ hoa anh đào tung bay sắc thắm.
“Này Souta. Mẹ thấy mày nghỉ việc cũng được ít lâu rồi, rảnh tay thì mày giúp mẹ từ tuần sau được không?”
“Được thì được thôi… thế mẹ muốn con giúp gì?”
Bà mẹ là Rie, ông bố là Shinichiro cùng đứa con mình là Souta đương quây quần ăn bữa tối thì Rie đột nhiên mào đầu một câu như vậy. Bà nói có phần lớn giọng như muốn át đi tiếng tivi…
“Mày chắc cũng biết bà Shizuko nhập viện vào tuần trước ha? Căn bệnh mãn tính của bà trở nặng ấy.”
“Ờm… Ủa, không lẽ nào...”
Bà Shizuko là mẹ ruột của Rie. Ngay lúc đó, Souta đoán được điều mẹ định nói với mình là gì.
Trước đây Souta từng nghe điều đó mấy lần. Từ cách dẫn nhập của bà Rie cùng bầu không khí lúc này, không khó để anh liên tưởng đến nó.
“Nào niếc gì đây nữa. Tại bà Shizuko không may nhập viện nên mới thiếu người quản lý ký túc xá đây này. Đó tới giờ, mẹ cùng mấy cô mấy bác chung tay giúp đỡ nên mới gắng gượng được, nhưng cũng vì thế mà chẳng đào đâu ra ngày nghỉ nào luôn. Khổ lắm đó, mày có biết không.”
“V-Vậy là con… vào thay hả mẹ?”
“Chứ sao. Mẹ cũng đang tìm người gác buổi tối nên mày sẽ ở qua đêm luôn.”
“Ờm… Hả!? Qua đêm!? Sao thêm mớ thông tin rồi!”
“Nãy giờ mẹ nói vậy là mày đã phải đoán ra rồi chứ. Cái đầu để đi đâu đấy.”
“Vâng… Con biết rồi ạ.”
Đừng có hở tí là lại giật thót. Trước vẻ mặt như muốn ám chỉ điều đó của Rie, Souta đành phải chào thua và chẳng biết phải nói gì hơn. Ở bên cạnh, ông bố Shinichiro đang im lặng nhâm nhi bữa ăn và để hai mẹ con tiếp tục câu chuyện.
“Công việc này không phải là mấy cái ‘đen’ ngòm ép mày làm thêm hơn trăm tiếng mỗi tháng đâu mà lo, chẳng phải mày đang kiếm mấy công việc ‘trắng’ hay sao. Nghe béo bở không?”
“Mẹ nói cũng đúng...”
“Chứ gì nữa? Cho đến khi bà Shizuko xuất viện thì cần thêm người vào làm… Dù gì người đỡ khổ nhất là mẹ đây nên mới nhép đi nhép lại là vậy.”
“Con xin được cảm ơn mẹ vì bồi thêm câu nói thật lòng đó.”
“Nếu xuôi chèo mát mái thì kể cả khi bà Shizuko quay trở về, mình cũng có thể thương lượng để tiếp tục làm việc mà.”
“...Hơ.”
Trước câu nói như vậy, Souta trở nên mềm lòng.
Mới đây Souta còn làm việc trong ngành sáng tạo, nhưng công việc anh đảm đương thì là tận cùng của sự khổ nhục. Chi phí nhân công bị cắt giảm, anh chàng còn phải làm chung với nhóm người chẳng thể hoàn thành nhiệm vụ trong giờ hành chính.
Đúng như Rie đã nói, số giờ làm thêm theo tháng của Souta chắc phải chạm mốc ba con số. Anh trải qua những tháng ngày ngủ bờ ngủ bụi ở nơi làm việc và không hiểu sao bám trụ tới tận ba năm, nhưng kết quả là Souta phải xin nghỉ ở tuổi 23.
Cái công ty đó rõ ràng đã vi phạm luật tiêu chuẩn lao động… nhưng tiền kiện tụng thì chẳng có, nói trắng ra mong muốn đòi lại công bằng của Souta đã bị hút cạn từ lâu. Anh chỉ có duy nhất một mong muốn là được chạy trốn khỏi nơi đây mà không vướng phải thứ rắc rối nào cả.
Cực chẳng đã, lúc nghỉ việc Souta còn bị bắt ghi hợp đồngnhư sau:
"Giữ bí mật về nội dung công việc."
Quả là điều những công ty “đen” thường làm.
Tất nhiên, Souta không định tuân theo thứ hợp đồng đó làm chi, anh nói thẳng lý do mình nghỉ việc với bố mẹ để được họ chấp thuận.
Hôm nay đánh dấu tròn bốn tháng kể từ ngày Souta quay về nhà.
Lời đề nghị của Rie đến vào một thời điểm Souta cảm thấy mình nên kiếm một công việc mới càng sớm càng tốt, khi mà lo lắng về tiền nong trong lòng còn đang thường trực.
“Đ-Đúng là béo bở thì béo bở thật, nhưng mà cái trọng trách thì nặng nề quá mẹ à, kiểu quản lý toàn bộ một ký túc xá ấy. Con cũng thấy phải mau mau kiếm việc mới nhưng làm được cái này hay không thì không chắc đâu.”
“Đừng có buông mấy lời yếu đuối thế, mẹ xin mày đó. Mày thì nấu ăn hay lau dọn đều làm được, đâu có vấn đề gì sất. Mẹ không đùa, kiêm được hai cái này thì mày sẽ tự tìm được đường qua mấy ải còn lại.”
“Dọn dẹp thì con nghĩ là phải làm rồi… ơ, nấu nướng nữa ư?”
“Hai lần, một sáng một tối. Và hiện có năm người đang trong danh sách ở. Nhưng một người ra nước ngoài du học nên còn lại là bốn. Vì vậy, cái lượng đồ ăn mày phải làm không nhiều đến thế đâu con.”
Ai nghe câu nãy xong ắt hẳn phải cảm thấy là lạ kiểu “Ủa? Ký túc xá mà ít người vậy sao?”
Đúng thế, ký túc xá mà bà Shizuko, mẹ của Rie, đang sở hữu không phải là ký túc xá sinh viên. Đây là không gian chung sống của tầm 10 người đổ lại, tính cả học sinh sinh viên lẫn người đi làm.
“Ơ kìa, chỉ năm mống thôi ư? Hồi trước con nghe mẹ nói là bảy người hay sao ấy mà?”
“Hai đứa đó sau khi ra trường đã đi du lịch ở tỉnh khác mất rồi, con số đó nó sụt xuống là vậy.”
“Ra thế… cơ mà, xin lỗi mẹ. Quay trở lại chủ đề chính, con ấy, không nấu được mấy cái món cầu kỳ gì đâu. Chứng chỉ đầu bếp con cũng còn chẳng có nữa là.”
“Mấy món tại gia là ổn rồi, cần chi đồ Ý Iếc hay gì đâu. Mấy đứa trẻ ở đó, đứa nào đứa nấy đều ngoan cả, mẹ nghĩ mày mà nấu dở chúng còn ráng nuốt cho hết ấy.”
“Thế thì còn đâu tư cách người quản lý của con nữa. Chưa kể, họ mà nói kiểu không cần đồ con nấu thì đau lòng lắm.”
“Nhưng đồ mày nấu ngon sẵn rồi nên cứ an tâm đi con à. Có mẹ mày đây đứng ra bảo kê.”
“Được bà mẹ quý hóa nói thế thì con cũng vui lòng, cơ mà…”
Đã quay về nhà bố mẹ và ăn không ngồi rồi thế này, Souta giờ chẳng khác gì một bà nội trợ thứ thiệt. Bà mẹ Rie cho rằng nếu Souta đã làm được như thế thì ắt hẳn anh chàng cũng có thể đảm đương được công việc quản lý.
“Đó là còn chưa nói mày là con trai mẹ, tức là cháu của bà Shizuko. Sự tình đã như vậy thì mấy đứa ở ký túc xá khó mà tỏ ra cảnh giác với mày cho được. Chúng nó biết tỏng thân thế rồi còn đâu.”
“Phải… rồi nhỉ.”
“Tóm lại, lợi thế cho mày là dễ mở lòng với mấy đứa sống ở ký túc xá hơn. Tức là công việc diễn ra suôn sẻ hơn đó. Làm quản lý quan trọng là nhận được cái tin tưởng mà. Một phần công việc của mày cũng là ra nhận bưu phẩm với đồ giao tận nhà ấy.”
“Hơ… Mình phải kiêm cả mấy thứ đó luôn sao.”
Souta nâng giọng tỏ vẻ quan tâm, lòng thầm nhận ra mình dần bị bà mẹ thuyết phục.
Cái thôi thúc phải tìm cho ra một công việc là có thật, nhưng tự nhiên bị tuôn cho một tràng như vầy trong khi bản thân còn chưa chuẩn bị tinh thần thì cảm thấy lưỡng lự là lẽ thường tình. Nhưng không phải là Souta không muốn bắt tay vào làm công việc này.
“Còn một cái là với xuất thân như thế, mẹ không nghĩ mày sẽ động thủ với mấy đứa đó được, tánh mày vốn đã không như vầy rồi. So với việc đi thuê người ngoài, như đây đương nhiên an tâm hơn nhiều.”
“Ờ thì, con hiểu điều mẹ định nói là gì rồi, cơ mà…”
“A, vì mày sống ở đó luôn nên sẽ trữ được một khoản kha khá đó? 2 man[note46518] là đủ để sinh hoạt cho cả tháng nên chắc tích cóp được tầm 15 man[note46519] hay sao ấy.”
“Thiệt hả mẹ!? Nghe hấp dẫn quá, cơ mà mẹ à, ờm...”
Suýt chút nữa Souta đã cắn câu nhưng rồi chàng ta lại cau mày tỏ vẻ đắn đo. Quả thực, đâu thể đưa ra quyết định ào ào vậy được.
Ngay lúc Souta sắp sửa mở lời xin mẹ cho mình thêm chút thời gian… thì mọi chuyện đã xong xuôi đâu vào đấy cả.
“Souta, cứu mẹ mày đi. Tao nhờ đấy.”
“...V-Vâng. Con hiểu rồi ạ. Con sẽ cố ạ.”
Lệnh từ ông bố Shinichiro, trụ cột cái nhà này, đã được đưa ra thì Souta coi như không còn đường nào chống chế. Anh chàng rụt cổ mấp máy được mấy lời.
“Ây da, cảm ơn Souta. Hầy, thế này thì mẹ tạm yên tâm rồi.”
“Trông cả vào mày đó, Souta.”
“Rõ ạ…”
(Gần như) có thể coi đây là cưỡng ép, nhưng sự thể đã như vầy thì Souta chỉ còn cách dứt khoát với bản thân.
Shinichiro cũng có góp lời của mình, nhưng bản thân Souta coi đây là dịp tốt để anh trả ơn cho người nhà đã nuôi nấng mình bấy lâu nay.
Khoảnh khắc chàng ta tiếp xong lửa cho bản thân bằng câu “được rồi!” thì một quả bom như sau đã được thả xuống…
“A, mẹ nói trước cái này, ký túc xá mày sắp tới, chỉ có con gái sống ở đó thôi ấy.”
“Hở? Mẹ nói sao?”
Souta không nghe ra câu nói nhẹ bẫng từ mồm mẹ mình.
“Mẹ nói là, nơi mày sắp ở, là ký túc xá nữ. Tất nhiên là mẹ dàn xếp cả rồi, không sao.”
“...Hở? Ký túc xá nữ? Không, trước giờ con chưa nghe chuyện đó…”
“Ơ kìa, mẹ chưa nói à?”
“Chưa mààà!?”
“Mày tốt số chưa kìa, Souta. Dịp này kiếm một cô thôi cũng được, rồi mang về đây tao biểu.”
“Hở, bố…!?”
Câu chốt của ông bố làm Souta phải khiếp đảm, mặt mày anh chàng tái mét còn dạ dày thì đột nhiên quặn thắt.
Đúng bảy ngày sau, Souta mới biết...
...đẳng cấp của toàn bộ cô gái sống ở ký túc xá… là khủng khiếp cỡ nào.