Phần 1:
Pax là một người thông minh và tràn đầy đam mê.
Từ các lý thuyết về toán học hay ma thuật, tất cả đều nhanh chóng tiếp thu.
Ngoài ra còn rất hứng thú với kinh tế học và quản lý lãnh thổ, những phân tích của anh ta trong giờ học vô cùng hợp lý và độc đáo.
Những đứa trẻ quý tộc xem thường chúng tôi, thậm chí cả giáo viên cũng phải mở to mắt trước tài năng của anh ta.
Bên cạnh đó, Pax còn thông thạo 3 ngôn ngữ.
Tiếng nhân loại ở lục địa Trung Tâm, tiếng Đấu Thần ở lục địa Begaritt và tiếng Thú Thần ở Đại Lâm.
Hơn nữa, bây giờ anh ta đang học cả tiếng Hải Thần.
Tiện thể thì tôi đi chỉ biết tiếng nhân loại và tiếng Ma Thần ở Ma đại lục.
Mẹ cũng dạy cho tôi nhiều tiếng khác, nhưng tôi không tiếp thu nổi.
Còn việc học được tiếng Ma Thần, chắc do xung quanh tôi có rất nhiều người thuộc Ma Tộc.
Sư phụ cũng mang dòng máu Ma Tộc, cô của tôi cũng kết hôn với Ma Tộc.
Tuy nhiên tiếng Ma Thần hiện nay ít được sử dụng.
“Cậu học nhiều như thế để làm gì vậy?”
Nghe tôi hỏi, cậu ta liền trả lời.
“Trong tương lai, khi tôi quản lý một lãnh thổ, sẽ có nhiều lúc gặp những người thuộc Ma Tộc và Thú Tộc không biết tiếng nhân loại”
“Nếu là quản lý lãnh thổ, sao cậu không thuê một thông dịch viên?”
“Khi thuê thông dịch viên, thì liệu ta có thể đảm bảo rằng những gì được dịch ra có chính xác hoàn toàn hay không?”
“Việc đó cậu cũng không nhất thiết phải tự mình làm mà?”
“Không đâu, tôi phải tự làm mới được. Bởi hiện tại tôi có rất ít đồng minh”
Anh ta không nói nhiều về bản thân mình.
Những gì có thể biết được là Pax đến từ vương quốc Vương Long, mẹ anh ta có vẻ không được thiện ý của các quý tộc khác cho lắm.
Và bản thân anh ta cũng không được đối xử tốt.
Kết quả của việc bị ghẻ lạnh đó, anh ta bị buộc phải xa rời người mẹ vốn đã ít đồng minh, để đến trường Hoàng Gia Asura với tư cách là một du học sinh cùng với người phụ trách giáo dục.
Tôi đoán vậy từ những thông tin chắp vá qua các cuộc nói chuyện với anh ta.
“Nhưng cậu có nhất thiết phải học thêm tiếng Hải Thần không? Dường như họ cố gắng tránh tiếp xúc với những người sống trên mặt đất nhất có thể”
“Cũng không phải là có vấn đề lớn gì, nhưng ở các khu vực ven biển, hai bên thường xuyên xảy ra tranh chấp. Vài trường hợp việc tranh chấp ngày càng gay gắt thêm, dẫn đến những cuộc đổ máu đáng tiếc”
“Việc đó không thể tránh khỏi nhỉ?”
“Tôi không nghĩ vậy. Sau khi điều tra các tài liệu ghi chép, phần lớn các tranh chấp phát sinh từ những chuyện lặt vặt. Do Nhân Tộc đã vô ý làm ô nhiễm những thứ quan trọng của Hải Tộc”
“À…”
“Nếu có thể giao tiếp được, thì những vấn đề có thể giải quyết ngay. Trước kia đã có một ngôi làng biến mất vì tranh chấp. Tất nhiên, có nhiều trường hợp chỉ thảo luận thôi là không đủ, nhưng nếu có thể hiểu được ngôn ngữ nhau, thì ta có thể tìm được cách nào đó để tránh xảy ra cuộc chiến”
Anh ta nói vậy và cười.
Tuy tôi không thực sự cảm thấy như vậy, nhưng nghe rất thuyết phục.
Tôi học ngoại ngữ với anh ta nhiều hơn.
Sau đó ngoại ngữ của chúng tôi trở nên thành thạo một cách đáng ngạc nhiên.
Chắc chắn là nhờ vào sự chăm chỉ và việc tìm cách vận dụng nó cho bản thân mình.
Bỏ qua việc sau này có thực sự dùng đến nó hay không, nếu nghĩ về cách áp dụng nó như thế nào và bắt đầu học, hẳn sẽ rất thú vị cho chúng ta.
Nhân tiện, khả năng kiếm thuật của anh ta chỉ ở mức trung bình.
Dù cho có cố gắng đến mấy cũng không thể thắng được tôi, người đã luyện kiếm thuật Bắc Thần từ khi còn bé.
Anh ta không hề tệ.
Cũng đang luyện kiếm phái Bắc Thần như tôi, đã nắm vững những kỹ thuật nền tảng.
Nhưng quả thực với tôi, anh ta vẫn còn quá yếu.
“Sieg, cậu mạnh thật đấy”
“Tôi từ khi sinh ra đã mạnh sẵn rồi”
“Cậu là Miko hả?”
“Không đến mức đó đâu, nhưng có lẽ cũng xấp xỉ vậy”
Miko chính là những đứa trẻ sinh ra đã mang những năng lực vô cùng mạnh mẽ.
Trong số những người quen của cha tôi, có một người mang sức mạnh siêu phàm.
Tuy nhiên sức mạnh của tôi và sức mạnh của chú ấy rất khác nhau.
Để có được sức mạnh như hiện tại tôi phải luyện tập rất nhiều, trong khi chú ấy chưa bao giờ luyện tập.
Và ngay cả bây giờ, tôi cũng không thể đánh bại chú ấy chỉ với sức lực đơn thuần của mình.
“Ngoài ra sư phụ tôi chính là Bắc Thần. Bắc Thần Kalman Đệ Tam. Còn do sự khác nhau về sư phụ nữa”
“Vậy à. Mặc dù thầy dạy kiếm thuật cho tôi cũng rất giỏi, nhưng quả thực là không bằng phía cậu nhỉ”
Anh ta có vẻ không mấy quan tâm đến việc thua tôi về kiếm thuật.
Pax là kiểu người vốn dĩ không phù hợp cho việc xảy ra xung đột hay chiến đấu.
Dù sao thì tôi cũng cảm thấy vui vì đã trải qua cuộc sống học đường với anh ta.
Nghĩ lại thì, anh ta có lẽ là bạn thân đầu tiên của tôi.
Mặc dù có rất nhiều bạn tốt ở thành phố ma pháp Sharia, nhưng từ tận đáy lòng, anh ta thực sự là một người bạn thân.
Phần 2:
Tôi đã học hành chăm chỉ nhờ sự giúp đỡ từ Pax.
Pax dạy rất tốt, tôi nhanh chóng bắt kịp tiến độ và thoát khỏi tình trạng học chậm của mình.
Tuy nhiên, nếu chỉ là bắt kịp tiến độ, thì thành tích cũng chỉ giới hạn ở mức trung bình mà thôi.
Nhưng chỉ trong mảng học thuật.
Điểm võ thuật của tôi cao nhất khóa.
Hoặc có thể nói là cao nhất trường.
Tuy không biết chính xác ở mức nào.
Tôi được Pax dạy học, đổi lại tôi dạy kiếm thuật cho Pax.
Pax không phải là học sinh giỏi võ, cũng như tôi không phải là học sinh giỏi học thuật.
Cơ thể đã được huấn luyện tốt, và dường như đã thành thạo tất cả những kỹ thuật nền tảng của kiếm phái Bắc Thần.
Thành tích võ thuật của Pax chắc tầm khoảng trên trung bình.
Đó chỉ là trong mảng võ thuật.
Chứ thành tích học thuật của anh ta đứng đầu niên khóa.
Dù vậy, chúng tôi vẫn bị mọi người ghẻ lạnh.
Thành tích của tôi đã được cải thiện đôi chút, và khi tôi đứng nhất lớp ở một môn, điều đó vẫn không thay đổi.
Cuộc sống học đường vẫn là một màu xám.
Nhưng trông nó màu sắc hơn so với khi tôi chỉ có một mình.
Thực tế khá vui.
Có lẽ là nhờ Pax.
“Hôm nay đến chỗ đó không?”
Người bạn thân này có một sở thích.
À, không biết có phải gọi là sở thích không nữa.
Hoặc cũng có thể gọi là một thói quen, hay là một tật xấu.
Trường Hoàng Gia Asura cứ mười ngày sẽ có một ngày nghỉ.
Học sinh được tự do hoạt động, nhưng không được phép ra khỏi trường.
Bởi sẽ gây ra vài vấn đề.
Trường Hoàng Gia nằm giữa khu thượng lưu nơi quý tộc cấp cao sinh sống và khu trung lưu nơi quý tộc cấp trung sinh sống.
Bên ngoài khu vực trung lưu là nơi quý tộc cấp thấp sinh sống, cuối cùng đến khu thường dân.
Trường hoàng gia cũng tiếp nhận sinh viên quốc tế đến từ nhiều quốc gia khác nhau và những người có năng lực nhất trong giới bình dân.
Tuy nhiên, hầu hết họ đều là con của các quý tộc Asura.
Và một bộ phận trẻ em thuộc tầng lớp quý tộc lớn lên trong sự bảo bọc của gia đình, việc đến nơi thường dân tựa như một chuyến phiêu lưu.
Và tất nhiên sẽ gây ra vấn đề.
Trong một số trường hợp, học sinh có thể gặp chuyện và tử vong, nên việc bị cấm là lẽ đương nhiên.
Tuy nhiên ở ngôi trường ra đời chưa lâu này, học sinh không thể chấp nhận việc cấm chỉ đấy là điều không thể tránh khỏi.
Sau vài năm, một số mật đạo được tạo ra, các học sinh sẽ trốn ra ngoài vào các ngày nghỉ.
Nhà trường cũng chỉ cấm trên mặt hình thức, họ đã từ bỏ việc có thể kiểm soát hoàn toàn, rồi nhắm mắt cho qua.
Chưa nói đến việc đó, học sinh chúng tôi cũng đã tìm ra sơ hở để có thể ra ngoài vào những ngày nghỉ.
Sau khi chui qua cái lỗ hổng nhỏ phía sau học xá, bên ngoài kia, chính là thủ đô hoàng gia của vương quốc Asura.
Chúng tôi đang hướng đến một nơi đặc biệt tăm tối trong lòng Asura.
Nó là một nơi đáng ngờ chăng?
Mà, nếu nghĩ theo lẽ thường thì có vẻ là như vậy.
Một nơi mà ta có thể đến với mục đích đáng ngờ nào đó.
Nằm ở nơi có cống nước chảy từ vương thành và khu quý tộc sinh sống.
Bên trong khu vực thường dân, nó hôi hám và bẩn thỉu.
Một khu ổ chuột.
Phần 3:
Các khu ổ chuột được bao quanh bởi những bức tường, người gác cổng đứng trên những bức tường đó.
Điều này là để ngăn chặn người từ các khu ổ chuột xâm nhập vào bên trong thành.
Tất nhiên, vai trò của họ cũng bao gồm việc ngăn cản những người có địa vị cao như chúng tôi lẻn vào đó.
Tuy nhiên, Pax biết rõ cách xâm nhập vào một nơi như vậy.
Có vẻ như anh ta cũng được người phụ trách giáo dục dạy về điều này.
Khu ổ chuột ở vương quốc Asura đã cho thấy sự giả dối của cái vẻ đẹp hào nhoáng của khu quý tộc và trường Hoàng Gia.
Những ngôi nhà nhỏ và tồi tàn san sát nhau, những người đàn ông đang say mèm, nằm ngủ trên đường trong khi cầm một chai rượu.
Những đứa trẻ khỏa thân cầm những chiếc gậy chạy xung quanh, và biến mất vào những con hẻm phía sau.
Tuy nhiên, không phải ai cũng gặp khó khăn về thức ăn, quần áo và nơi ở.
Bên trong ngôi nhà nhỏ kia, có thể thấy hai mẹ con vừa cười vừa húp bát canh một cách ngon lành.
Thỉnh thoảng, một cô gái trẻ với chiếc vòng cổ sắt được một người đàn ông ăn mặc lịch sự dắt đi.
Bị bán như một nô lệ.
Người đàn ông là một thương nhân nô lệ.
Cô gái biểu hiện cay đắng, đau đớn, mệt mỏi vì kháng cự và bỏ cuộc…một khuôn mặt đáng thương.
Người khi biết chắc rằng mình sẽ bị đem bán như một nô lệ thì khuôn mặt đó là lẽ đương nhiên mà thôi.
Chúng tôi di chuyển qua khu ổ chuột để đuổi theo chúng.
Khi cư dân nhìn thấy người ăn mặc đẹp như chúng tôi, họ thỉnh thoảng chạy ra để hỏi một cái gì đó.
Pax không liếc nhìn họ và nói "Đừng đáp lại bất cứ điều gì. Họ sẽ xông ra đấy".
Sau khi qua phía sau con hẻm tối, nơi đó có một quảng trường.
Một nơi ta không thể thấy nếu chỉ nhìn từ bên ngoài, nó nằm bên trong khu ổ chuột.
Bầu không khí hừng hực.
Có một khán đài ở trung tâm, nơi những người khỏa thân xếp thành hàng.
Một chợ nô lệ.
Tuy nhỏ hơn đôi chút so với ở quê tôi, nhưng không thể nhầm được.
Chế độ nô lệ bị cấm ở vương quốc Asura, nhưng nó chỉ là vẻ bề ngoài.
Chúng đang bí mật làm điều đó ở đây.
Không hiểu sao Pax có sở thích đến xem chợ nô lệ.
Nhưng không có nghĩa là anh ta đến đây để mua.
“Tôi thấy tên nô lệ đó có vẻ giỏi kiếm thuật. Có những vết chai trong lòng bàn tay. Cậu thấy thế nào?”
“Không đâu, đó không phải là vết chai do dùng kiếm. Có lẽ là do công việc đồng áng hay gì đó, hãy nhìn vào tay tôi xem. Nếu là kiếm thuật thì không thể có một vết chai ở nơi như vậy”
“Nếu trường phái khác, thì có khả năng xuất hiện vết chai tay như vậy không?”
“Hừm……”
Đại khái chỉ đánh giá thôi.
Là kiểu nô lệ gì, điểm mạnh điểm yếu là gì.
Đã làm gì trước khi trở thành nô lệ. Thân thế như thế nào.
Thỉnh thoảng tôi cũng trả lời lại, nhưng phần lớn là nói tránh đi.
“Ồ, nhìn thử người kia xem, tuy ăn mặc cũ nát nhưng tóc và móng tay anh ta rất đẹp”
Nhân tiện, việc đánh giá không chỉ có nô lệ.
“Người phục phụ cho quý tộc. Có lẽ thuộc vương tộc cũng không chừng”
“Ồ”
“Người thương nhân buôn nô lệ kia là Thú Tộc. Và đang bán những người thuộc Thú Tộc. Mang một bầu không khí trông khác với những người ở đây. Nói không chừng là tên cướp đem bán những kẻ cùng hội đã phản bội. Vì ở Asura này nô lệ Thú Tộc bán rất chạy”
Cùng với thương nhân, những khách hàng cũng là người quyết định xem loại nô lệ nào sẽ được bán.
Mặc dù khả năng đánh giá nô lệ của Pax thường không đúng, nhưng anh ta rất giỏi trong việc đánh giá khách hàng.
Ngay lập tức phân biệt được đâu là khách hàng cao cấp, đâu là khách hàng bình dân.
“Pax, cậu soi khá kỹ nhỉ”
“Tôi được dạy từ mẹ. Phân biệt được những kẻ cải trang và những kẻ mạo danh”
“Ở vương quốc Vương Long được dạy như vậy à?”
“À không… Nghe bảo là mẹ đã được cha tôi dạy”
Và như thế Pax mang một khuôn mặt khó tả.
Một biểu hiện phức tạp, trông khác với vẻ khát khao hay hoài niệm.
Có lẽ tôi đã muốn biết.
Rằng nơi này là gì với Pax.
Người cha ấy có ý nghĩa như thế nào với Pax.
“Ngay cả như vậy, tôi thấy ngạc nhiên khi cậu thích nơi này đấy”
Tôi muốn biết, nhưng không thể hỏi trực tiếp.
Có lẽ tôi đã không đủ can đảm.
“Nơi này à? Cậu nghĩ sao về nơi này?”
Ngược lại, khi bị hỏi như vậy, tôi bị mắc kẹt với câu trả lời trong giây lát.
Tôi chưa bao giờ đặt chân đến chợ nô lệ ở quê hương tôi, thành phố ma pháp Sharia.
Ngày xưa, khi cùng đi chơi với anh chị em mình, tôi đã thử đột nhập vào đó, nhưng đã bị mẹ phát hiện giữa chừng và bà ấy rất tức giận, rồi không có lần sau đó nữa.
Sẽ là nói dối nếu tôi bảo không có hứng thú, nhưng tôi không nghĩ đây là nơi yêu thích của một người thông thái và cao quý như Pax.
“Đây là…một nơi tồi tệ. Do những kẻ xấu thống trị”
Tôi nhìn xung quanh rồi nói vậy.
Đầu tiên, những kẻ buôn bán mang đầy vẻ hiểm ác.
Với đầy hình săm trên cơ thể, những vết sẹo chém, ủ rũ nhìn ngó xung quanh.
Và những nô lệ đang được bán trong tình trạng sức khỏe không tốt.
Người thì bị phơi giữa trời nắng, mặc dù không có vẻ bị bệnh, nhưng hẳn là không được ăn uống đầy đủ.
Một nơi tồi tệ.
Từ dòng sông Dob chảy qua khu ổ chuột, một mùi hôi thối bốc lên.
Nếu cứ uống thứ nước đó, chắc chắn sẽ làm hại dạ dày và gây bệnh cho họ. Độ vệ sinh vô cùng tệ.
Những tên quý tộc và vương tộc đến một nơi như thế này để mua nô lệ, tuyệt đối không thể nào là người lương thiện được.
“Tồi tệ à…mà, đúng là không phải nơi tốt lành gì nhỉ”
Pax nói vậy và bước đi.
Vừa xem nô lệ, vừa xem thương nhân, vừa xem những khách hàng đang nghiêm túc chọn mua nô lệ.
“Nhưng cha tôi, có vẻ ông ta thích nơi này”
“Phải vậy không?”
“Ông ta đã mất khi tôi mới sinh ra. Nên chưa bao giờ nghe thấy giọng nói của cha, và tôi chỉ nhìn thấy khuôn mặt của ông trong những bức chân dung mà thôi”
“……Vậy à”
Anh ta thường không nói nhiều về bản thân.
Đó là lần đầu tin thôi biết được rằng cha anh ta đã qua đời.
Vâng, tôi đã hiểu thêm một chút về Pax.
“Tôi không biết mình thích điểm nào ở nơi đây, nhưng cha tôi thường ra khỏi lâu đài để đến chợ nô lệ, và hình như đã xảy ra chuyện gì đó”
“Ồ…”
“Nhưng cuối cùng thì, tôi đã nghe rằng ông đã tập hợp những người ở nơi đó, cai trị, và biến nó thành của riêng”
Anh ta nhìn xa xăm, nói về cha mình.
Người cha chỉ có thể nhìn thấy qua ảnh chân dung.
Có lẽ với anh ta, hình ảnh ấy to lớn hơn tất cả, hơn cả khi tôi nghĩ về cha mình.
“Có lần, tôi hỏi người phụ trách giáo dục rằng tại sao cha tôi lại đặc biệt quan tâm đến nơi đó. Người đó đã cố vòng vo, rồi cuối cùng cũng nói”
Rằng ”Cha ngài chưa bao giờ được quốc gia mình yêu quý, nên ông ấy đã tìm đến khu ổ chuột”
Cha của anh ta, nguyên là hoàng tử của vương quốc Shirone.
Vì lời nguyền mà sinh ra với cơ thể thấp bé, điều này đã làm cho cách cư xử của ông ta trở nên xấu đi, để rồi bị mọi người trong vương quốc ghẻ lạnh, thậm chí cả gia đình hoàng gia cũng xem ông như một gánh nặng.
Có thể nói, việc ông ta tìm chỗ đứng cho bình ở bên ngoài là lẽ đương nhiên.
“Không phải chỉ có cha tôi. Nghe nói rằng bà tôi cũng xuất thân từ nô lệ. Tôi không biết gì về ông ngoại, người từng là vua của vương quốc Vương Long, không biết vì sao ông đã mua bà về, nhưng bà chính là niềm an ủi và cảm thông cho ông ấy, rồi mẹ tôi được sinh ra. Và đương nhiên mẹ tôi, đứa con rơi với một nô lệ đã bị ghẻ lạnh từ khi ra đời”
Bà của Pax được cho là có mái tóc màu xanh lam. Tuy chủng tộc có mái tóc xanh lam là tộc Migurd, nhưng qua câu chuyện của anh ta, có lẽ là mang dòng máu từ một tộc khác hoặc Ma Tộc nào đó, hay là một tộc mới xuất hiện gần đây không chừng, tôi cũng không biết rõ.
Chỉ là màu tóc đó, nó di truyền cho con gái rồi đến cháu trai, đến cuối cùng bị kỳ thị vì là cháu của một nô lệ.
“Và tôi cũng bị ghẻ lạnh, nhưng tôi không có ác cảm với ông ngoại, vì ông đã chấp nhận mẹ tôi là con gái và nuôi dạy tôi đàng hoàng”
Anh ta nói vậy và dừng lại.
Ngay giữa chợ nô lệ.
“Cha tôi tìm được chỗ đứng trong chợ nô lệ và mẹ tôi là con của một nô lệ”
Ở xung quanh, các thương nhân nô lệ thích thú, tự tiện săm soi các nô lệ và thốt ra những lời mặc cả.
Mùi hôi hám bay ra xung quanh, những biểu hiện thô tục có ở khắp nơi.
“Đó là lý do tại sao. Dù tôi biết chợ nô lệ là một nơi hôi hám, bẩn thỉu, không phải là một nơi tốt đẹp gì, nhưng tôi không nghĩ nó chỉ toàn những thứ xấu xa”
Pax nói với một nụ cười cay đắng.
“Chà, không quan trọng là thiện hay ác. Tuy chế độ nô lệ không phải là một hệ thống tốt, ngay cả khi nó bị cấm, nhưng thật sự thì con phố này nó vẫn còn tồn tại. Nếu không được quản lý và điều chỉnh một cách phù hợp, thì số lượng người bất hạnh sẽ còn tăng cao. Giả sử tương lai tôi có một lãnh thổ, nhất định tôi sẽ tạo ra một nơi như thế này. Để có thể quản lý và không để những kẻ xấu kiểm soát, thì ta cần phải hiểu được bản chất của nó. Vì vậy, chúng ta đến đây là để học”
Pax nhún vai với một nụ cười cay đắng.
Đối với anh ta, chợ nô lệ không phải hoàn toàn xấu xa.
Tất nhiên, nô lệ cũng không xấu.
Nếu như điều này là xấu xa, thì có lẽ sự tồn tại của anh ta chính là cái ác.
“Học tập, à…”
Có phải anh ta muốn khẳng định sự tồn tại của mình không?
Hay muốn khẳng định sự tồn tại của người cha và người mẹ bị ghẻ lạnh của mình?
Tôi không biết.
Tuy nhiên, có một điều tôi có thể hiểu được.
Anh ta có một mục đích to lớn.
Nếu không, sẽ không đi du học ở một đất nước xa vương quốc Vương Long, và thậm chí sẽ không đến tham quan chợ nô lệ ở đất nước đó.
“Cậu có ghét không? Việc đến một nơi như vầy”
“……Tuy không thích, nhưng nếu là để học tập thì có thể chấp nhận được”
Pax ngời sáng trong mắt tôi.
Một kẻ từ bỏ ước mơ trở thành đồng minh chính nghĩa như tôi, sống một cuộc sống học đường vô nghĩa, thì thật cảm thấy ghen tị với anh ta.
*********