Chap 1: Cuộc gặp gỡ trong quá khứ
Phần 1:
Tôi muốn trở thành một người đàn ông như Cheddar Man.
Cheddar Man là nhân vật chính của câu chuyện mà cha hay kể cho tôi nghe trước khi ngủ lúc còn bé.
Cheddar Man là đồng minh của chính nghĩa.
Yêu hòa bình và giúp đỡ mọi người.
Mặc một chiếc áo choàng, anh ta bay trên bầu trời ngay khi nghe tiếng kêu cứu và lao đến giúp đỡ những người gặp nạn.
Anh ta sẵn sàng hy sinh bản thân để bảo vệ những người thân yêu của mình.
Nếu có một người bị đói, hãy chia một mẫu phô mát cho họ và giúp đỡ không cần trả ơn.
Đương nhiên vì là đồng minh của chính nghĩa, nên sẽ không tha cho cái ác.
Khi có kẻ xấu làm hại người dân, ngay lập tức xuất hiện chiến đấu và hạ bọn chúng.
Anh ta chiến đấu bằng tình yêu và lòng dũng cảm, đánh bại những kẻ xấu xa với [cú đấm Cheddar] và khiến chúng hoàn lương.
Cái ác bị trừng trị, và hòa bình trở lại.
Câu chuyện đó vô cùng hấp dẫn đối với một đứa trẻ khi ấy mới 5 tuổi như tôi.
"Con muốn gặp Cheddar Man, anh ấy ở đâu vậy ạ?"
Khi tôi hỏi cha, ông ấy cười và bảo
“Anh ta ở một nơi rất rất xa nên con không thể gặp dễ dàng đâu…Nhưng nếu con là một cậu bé ngoan, thì có thể gặp anh ta đó”
Nhưng vào lúc đó, tôi nghĩ Cheddar Man nhất định là ở gần cơ.
Tại sao tôi lại nghĩ như vậy nhỉ.
Có lẽ rằng, cha tôi chính là anh ấy.
Tôi đã nghĩ vậy khi thấy cha mình cứu trợ lương thực cho những người nghèo khổ.
"Tôi đói quá, cả một ngày nay không ăn gì rồi!"
Một nữ nhân thú tộc nói vậy và bám lấy chân cha tôi, ông ấy liền chia phần ăn cho người đó.
Thịt và phô mát.
Cha tôi nhất định là Cheddar Man.
Tôi có niềm tin như vậy bởi tôi đã nghe về những câu chuyện anh hùng của cha.
Được kể bởi một người bạn của ông ấy, mặc dù trước kia người đó từng là kẻ địch.
Câu chuyện kể về cha tôi khi chiến đấu với người đó.
Cuộc chiến vì sự tồn vong của một quốc gia, tập hợp những con người mạnh mẽ, chiến đấu và chết đi.
Trong thời khắc quyết định của cuộc chiến, anh ta đã chiến đấu với cha.
Và rồi anh ta bại trận, trở thành người dưới trướng của cha tôi.
Giữa câu chuyện anh hùng đó, anh ta nói
Rằng “Ta khi ấy là người đã sai”
Rằng “Ta là kẻ ác, cha cậu là chính nghĩa”
Rằng “Ta lúc đó là người có sức mạnh áp đảo, còn cha cậu không thể có cơ hội để thắng”
Nhưng cuối cùng cha tôi đã giành chiến thắng.
Ông ấy không hề chạy trốn.
Chiến đấu bằng tất cả dũng khí của mình để bảo vệ những người thân yêu, rồi thắng lợi bằng nắm đấm của mình.
Tôi nghe câu chuyện đó khi tôi còn bé.
Không thể sai được.
Cha tôi chính là Cheddar Man.
Một đồng minh của chính nghĩa.
Cha tôi chính là niềm khao khát mà tôi muốn vươn đến.
Tôi đã nghĩ mình nhất định phải trở thành đồng minh của chính nghĩa.
Và bảo vệ hòa bình giống như Cheddar Man.
Nhưng làm sao để làm được đây.
Tôi hỏi người bạn của cha, anh ấy trả lời rằng
“Nổ lực hết mình. Rèn luyện cơ thể, luyện tập kiếm thuật và ma thuật”
Sau khi nghe điều đó, tôi đã quyết định học kiếm thuật từ người bạn của cha.
Không phải là cha mẹ không dạy kiếm thuật và ma thuật cho tôi, nhưng tôi muốn giấu họ và cải thiện mình, xuất hiện với vẻ ngầu của mình lúc khẩn cấp, và rồi làm họ bất ngờ.
Vậy nên là bạn của cha tôi là người phù hợp nhất.
Bởi vì anh ta là người đứng đầu [Phái Bắc Thần] một trong ba trường phái kiếm thuật lớn nhất, là [Bắc Thần Kalman đệ tam].
Ban đầu anh ta khá là miễn cưỡng, bảo rằng tôi vẫn chưa trưởng thành.
Nhưng sau đó nhờ sự tin tưởng từ sếp của cha, nên anh ta đã chấp nhận dạy kiếm thuật cho tôi.
Và người bạn của cha đã trở thành sư phụ của tôi.
Tôi vừa học kiếm thuật từ sư phụ, vừa được người truyền đạt tâm đắc của một đồng minh chính nghĩa.
Rằng, cái ác dù cho có hùng mạnh, ta cũng phải chiến đấu và giành chiến thắng.
Rằng, đừng chiến đấu vì lợi lộc và danh tiếng.
Rằng, đừng phán xét cái thiện và cái ác chỉ qua vẻ bề ngoài.
Ngoài ra còn nhiều điều khác nữa, nhưng quan trọng nhất là 3 điều trên phải ghi sâu vào trong tim.
Tôi theo những gì đã được dạy, và sau khi nhập học vào đại học ma pháp Ranoa lúc 7 tuổi, tôi đã cố gắng trở thành đồng minh của chính nghĩa.
Ở trường, tôi tham gia vào hội học sinh và trừng trị những kẻ xấu.
Có những mạo hiểm giả và những đứa trẻ có năng lực của giới quý tộc ở trường, nhưng không ai trong số họ làm được như tôi.
Khi phát hiện những hành vi xấu, tôi đã thực thi chính nghĩa.
Những kẻ xấu trong trường không bao giờ hết được, với tư cách là một đồng minh chính nghĩa, tôi đã có chỗ đứng phù hợp ở trường.
Tôi kết bạn với nhiều người, được những bạn nữ hâm mộ nữa, và tôi cũng được các thầy cô công nhận.
Tuy nhiên chị gái thứ trong gia đình lại cười nhạo tôi
“Sieg là đồ ngốc”
Lúc đó tôi không hiểu được ý nghĩa những lời đó.
Biết rằng chị ấy là một người kỳ lạ.
Chị ta luôn mang theo chú chó cưng ở nhà theo bên mình, và ít khi nói chuyện với mọi người.
Một người nghịch ngợm và thích ngủ trưa, luôn làm những thứ nhỏ nhặt mà không tốt, như là trốn học rồi đi ngủ suốt.
Chị ấy là một người thất thường, không hiểu được việc mình làm là gì.
Vì thế nên tôi chỉ xem những lời mà chị gái nói đơn thuần xuất phát từ ý nghĩ bất chợt của chị ta mà thôi.
Phần 2:
Anh chị em trong gia đình tôi sẽ học những điều cơ bản tại Đại Học Ma Pháp ở gần nhà, và tốt nghiệp khi trưởng thành vào tuổi 15, rồi phải xa quê để đến vương quốc Asura, tiếp tục học ở trường hoàng gia Asura.
Tôi cũng không ngoại lệ, phải xa quê hương.
Thật buồn khi nói lời tạm biệt với gia đình và thầy cô, nhưng đây cũng là một bước trên hành trình trở thành đồng minh chính nghĩa, tận dụng những gì đã được học từ trước đến giờ, và cố gắng hết mình cho những giai đoạn tiếp theo.
Tôi mang một niềm hy vọng tràn đầy như vậy.
Phần 3:
Trường hoàng gia Asura.
Đó là một ngôi trường tuyệt đẹp bởi chỉ mới xây cách đây không lâu.
Với những tòa nhà có nhiều kính và ren, không thua kém gì Đại Học Ma Pháp.
Những bộ đồng phục hoa mỹ tựa như ở Đại Học Ma Pháp, trông rất hợp với những quý tộc lộng lẫy ở vương quốc Asura này.
Chị gái thứ của tôi mà thấy cảnh này chắc hẳn sẽ thích thú với đôi mắt lấp lánh cho mà xem.
Tuy nhiên ngôi trường đầy vẻ hào nhoáng này, với tôi chỉ là một màu xám xịt.
Một cuộc sống học đường màu xám xịt.
Bị người ta bắt nạt hả?
Sai rồi...
Không ai có thể làm vậy với tôi được, người đã dày công khổ luyện qua bao trận đấu tập với hàng trăm tay kiếm dưới sự dẫn dắt của sư phụ.
Nhưng, tôi đã bị bơ.
Bởi tất cả mọi người.
Lý do chỉ có một.
Do màu tóc kỳ lạ của tôi.
Tóc tôi có màu xanh lá, sinh ra đã như vậy rồi.
Tóc xanh lá là màu tóc của tộc Superd.
Superd là một tộc thuộc ma tộc, một chủng tộc đã làm rất nhiều điều xấu trong chiến tranh 400 năm trước.
Vì vậy mà cho dù ở nơi nhân tộc, thì màu tóc xanh lá vẫn bị người ta kỳ thị, bị coi là màu tóc của điềm gở, của quỷ dữ.
Đến giờ tôi cũng không quá coi trọng việc màu tóc như thế nào.
Tôi đã nghe cha mẹ mình bảo nhiều lần rằng những điều người ta nói không phải là sự thật.
Có lẽ là người Superd đã làm những điều xấu trong chiến tranh 400 trước, nhưng họ không phải tộc độc ác.
Rằng nếu có thể gặp nhau và trò chuyện với họ thì sẽ hiểu ngay thôi.
Thực tế chú tôi là người thuộc tộc Superd, và em họ tôi cũng vậy. Nếu gặp nhau và trò chuyện, ta sẽ hiểu họ là những người bình thường như thế nào. Chỉ là chú tôi hơi bảo thủ xíu thôi.
Sẵn nói luôn là ở quê tôi, không ai nói gì về màu tóc của tôi cả.
Nghe nói là khi tôi được sinh ra, mẹ tôi đã khá là hoản loạn, người đầu tiên sợ hãi khi nhìn thấy màu tóc của tôi, một mạo hiểm giả trên đường mà tôi gặp đã khẽ kể vậy.Cũng chỉ ở mức đó thôi.
Thực tế là tôi chưa từng nghe hay thấy những người ở Ranoa nói xấu về tộc Superd bao giờ.
Nhưng ở Asura thì khác.
Khi nhìn thấy tôi ở lễ nhập học, có ai đó đã thét lên “Ác quỷ kìa!”
Giáo viên và vệ binh tập hợp rồi vây lấy tôi.
Thông thường nếu gặp tình huống như vậy, nhân danh đồng minh của chính nghĩa, tôi sẽ quyết chiến với họ.
Nhưng lúc đó tôi không biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Không hiểu tại sao mọi người lại bắt đầu vây lấy tôi.
Khi được hỏi tôi là ai và cho biết tên, họ đã hiểu, rồi dỡ bỏ vòng vây.
Nhưng có vẻ các học sinh khác vẫn còn la hét điều gì đó, nên tôi đã được đưa sang phòng học khác.
Do vậy nên giáo viên đã giải thích rất nhiều thứ với tôi.
Rằng, vương quốc Asura là một xã hội nhân tộc, nên những truyền thuyết về tộc Superd là ác quỷ vẫn còn tồn đọng mãi không dứt.
Nhưng ngay từ đầu tôi có phải là tộc Superd đâu.
Không có huyết thống như chú tôi, đây chỉ là màu tóc do đột biến mà thôi.
Tuy là nói vậy, nhưng dù có phải là người của tộc Superd hay không thì tôi cũng không quan tâm.
Vấn đề chỉ là nó trông giống như tộc Superd.
Sau đó buổi lễ nhập học kết thúc và không gặp trở ngại nào, nhưng tôi thì đã bị cô lập.
Không ai thèm nói chuyện với tôi, và khi tôi bắt chuyện thì họ cứ bơ tôi.
Dù thế nhưng tôi vẫn hoạt động như một đồng minh chính nghĩa.
Nếu làm vậy thì mọi người nhất định sẽ hiểu tôi.
Rằng tôi là một người tốt và không liên quan gì đến màu tóc này.
Trường học trước kia là như vậy, nên lần này hẳn sẽ không khác.
Ghi vào lòng suy nghĩ đó, tôi giúp đỡ một thiếu niên yếu thế đang bị bao vây bắt nạt bởi những kẻ khác phía sau học xá.
Nhưng dù đã giúp thì cậu ta cũng không dám nói chuyện với tôi.
Giờ nghĩ lại thì, nếu cậu ta nói chuyện với tôi thì có lẽ lại bị bắt nạt nhiều hơn nữa…
Lúc ấy tôi đã không hiểu được.
Thế nhưng tôi vẫn muốn trở thành đồng minh của chính nghĩa.
Cứ tiếp tục cố gắng, ắt sẽ thành hiện thực.
Sư phụ đã dạy tôi như thế.
Vài ngày sau có sempai đến tìm.
Anh ta luyên thuyên với vẻ kiêu căng rằng mình là người thừa kế tiếp theo của một gia đình có quyền lực, đang học ở lớp đứng đầu trong ngôi trường này, và cả những người đã bị tôi đánh cũng vậy, rằng các quý tộc ở vương quốc Asura đều có quyền lực.
“Ngươi nên biết ơn cha của ngươi đi, nếu không nhờ cha ngươi thân tín với Bệ Hạ, thì với cái màu tóc như kia đã bị bọn ta xử trong hôm nay rồi đấy”
Cảm ơn cha tôi.
Những lời đó như những chiếc gai sắc ghim vào lòng ngực tôi.
Cha là một người vô cùng vĩ đại.
Là thân tín của Long Thần Orsted trong Thất Đại Liệt Cường, đặt trụ sở tại thành phố ma thuật Sharia.
Không quá lời khi nói đó là cơ quan điều hành cao nhất.
Cha là người lãnh đạo của một đội quân riêng. Với tên gọi [Quân đoàn đánh thuê Rudo], một tổ chức đánh thuê khổng lồ với các chi nhánh không chỉ ở vương quốc Ranoa mà còn ở khắp các nước trên thế giới.
Ông ấy còn là người quen của Nữ Hoàng vương quốc Asura, có vẻ như họ đã từng học cùng trường với nhau khi còn trẻ.
Không chỉ như vậy.
Cha tôi còn là bạn cũ của hiệu trưởng Đại Học Ma Pháp, ngoài ra cha cũng là chủ tịch của lực lượng kiểm soát thành phố Sharia [Rudo Mercenary Corps], quen biết với chủ tịch của một thương hội lớn, có mối liên hệ với những người nắm quyền ở các quốc gia trên thế giới.
Đó không chỉ là có liên hệ.
Cha cũng là một ma pháp sư vĩ đại, mặc trên người bộ giáp mạnh mẽ mà ông tự chế tạo ra với tên gọi [Ma Đạo Khải], vừa thấy trước vài giây ở tương lai bằng Ma Nhãn, vừa di chuyển với tốc độ rất nhanh xung quanh, rồi tung đòn mạnh mẽ đến mức hạ cả rồng chỉ với một phát, cả hai thao tác cùng lúc.
Thậm chí sư phụ tôi, người đứng đầu kiếm phái Bắc Thần cũng phải nể phục tài năng của cha.
Từ những điều trên, cha là người quyền lực bậc nhất thành phố ma pháp Sharia thuộc vương quốc Ranoa.
Tôi là con trai của người cha như thế.
Những lời mà sempai đã nói khiến tôi chợt nhận ra.
Lúc ấy tôi đã hồi tưởng lại những ngày ở vương quốc Ranoa.
Khi tôi đánh ai đó với tư cách là một đồng minh chính nghĩa, không ai nói gì tôi cả.
Mọi người, đã sắp đặt cho tôi như vậy.
Đúng là vậy rồi nhỉ.
Ở thành phố ma pháp Sharia thuộc vương quốc Ranoa đó, ai nào dám phàn nàn về tôi, người con trai của cha Rudeus Greyrat cơ chứ.
Đúng là như vậy.
Nếu tôi nói mình là đồng minh của chính nghĩa, đánh họ và bảo rằng “Dừng việc này lại ngay”, họ sẽ dừng lại. Và sẽ không ai chống lại tôi.
Đó không phải là vì tôi đúng.
Nếu tôi làm ngược lại, thì không biết rằng cha sẽ làm gì.
Ví như cha tôi không quan tâm và không làm bất cứ điều gì. Bởi đơn giản tôi con trai của ông ấy.
Nhờ những chiếc gai lớn đâm vào lòng ngực, mà tôi đã nhận thức được nó.
Tôi đã làm cái việc mà chẳng khác gì một kẻ đang đe dọa mọi người, bằng cách dựa vào uy quyền của cha tôi.
Rồi khi uy quyền của cha không đến được trường hoàng gia Asura này.
Tuy ở cùng đẳng cấp với thành phố ma pháp Sharia nhưng…
Vẫn không ai sợ tôi.
Họ biết được tận cùng của những người quyền lực, rồi nhận ra được sự vĩ đại về gia đình của bản thân và bắt đầu kêu ca.
Chỉ với một lý do tầm thường – màu tóc. Và rồi tôi bị mọi người xa lánh.
Đó có thể là do trường hoàng gia Asura có nhiều con em quý tộc cấp cao đang học ở đây.
Nhưng nếu cha tôi chỉ là một thương nhân tầm thường, thì các học sinh ở Đại Học Ma Pháp Ranoa cũng sẽ làm như vậy chăng?
Tôi đã không phải là một đồng minh của chính nghĩa.
Một thằng ranh con cậy quyền lực của cha mẹ mình rồi đóng vai đồng minh của chính nghĩa.
Thực tế là như vậy.
Dù cho thực tế có ra sao, thì trái tim dành cho chính nghĩa nhất định không bao giờ thay đổi.
Và một khi đã hiểu ra vấn đề thì…thật khó để làm những việc như từ trước đến nay.
Ngày đó, tôi đã quyết định dừng việc nhân danh đồng minh của chính nghĩa. Một cuộc sống học đường thành màu xám xịt.
Phần 4:
Cuộc sống học đường xám xịt đó trôi qua trong mấy tháng.
Không ai nói chuyện với tôi, và tôi cũng không thể bắt chuyện với ai cả.
Tất nhiên là tôi không còn đóng vai một đồng minh của chính nghĩa nữa.
Sẽ rất khó khăn cho Cheddar Man đứng về phía chính nghĩa, khi mà cứ bị phớt lờ bởi những người mà anh ta đã giúp đỡ.
Mặc dù anh trai tôi, người đã nhập học từ trước thường đến đây thăm tôi vài lần, nhưng thế cũng không thay đổi được tình hình.
Tôi cô đơn, và dần không tham gia lớp học nữa.
Tất nhiên không phải vì lớp học nhàm chán. Những bài giảng về sự khác nhau của văn hóa Asura và Ranoa vô cùng thú vị, học về toán, kinh tế, quý tộc…cũng đều hơn hẳn Đại Học Ma Pháp.
Nhưng đối với tôi mà nói thì, những lớp học ấy không thực sự quan trọng, và tôi cũng đã chán phải đi học rồi.
Trốn học, rồi ngã lưng nằm ở sân sau học xá, và ngắm nhìn bầu trời cao, thế này còn có ý nghĩa hơn ấy chứ.
Nhà tôi đã quyết định rằng các con phải học ở trường này trong 3 năm.
Nhưng thành thật mà nói tôi đã tính đến việc nghỉ học giữa chừng rồi.
Không bạn bè, không động lực học. Rốt cuộc là đi học như thế có ích lợi gì cơ chứ.
Có lẽ nếu thảo luận với ai đó, thì chắc sẽ có câu trả lời.
Ví dụ như với anh trai tôi.
Nhưng tôi đã nhận phải cú sốc quá lớn cho những gì mà mình đã làm và định hướng từ trước cho đến giờ, nó đã bị phủ định hoàn toàn. Sốc đến mức không muốn thảo luận cùng với ai nữa.
Nhưng rồi một ngày, cuộc sống học đường xám xịt đó đột nhiên kết thúc.
Tôi đã gặp anh ta.
Không, không hẳn là gặp gỡ, đơn giản chỉ là tìm thấy anh ta.
Một cậu thanh niên nổi bật, đang ngồi dưới bóng cây ở sân sau và nhìn các học sinh khác.
Suốt ở đó một mình.
Nhưng khác với tôi, anh ta tham gia các lớp học thú vị đó và không hề thấy thất vọng.
Học hành chăm chỉ, mặc kệ sự coi thường của giáo viên và những người xung quanh.
Và khi tôi tìm thấy anh ta, dường như anh ta cũng đã tìm thấy tôi.
Rồi một ngày anh ta đến trước mặt tôi.
Giơ tay lên và bắt chuyện một cách tự nhiên.
“Chào, cậu không tham gia lớp học à?”
Khi nhìn gần, anh ta có những nét rất đặc trưng.
Không biết có phải mang huyết thống của tộc Dwarf hay Hobbit hay không mà trông anh ta có vẻ thấp và tròn trịa. Thoạt nhìn có vẻ là béo, nhưng thực chất là chắc nịch.
“Cùng tôi ra ngoài chứ? Tôi đang tìm những học sinh có thể học cùng nhau, nhưng bởi màu tóc này mà vẫn chưa có bạn bè nào cả”
Tóc anh ta màu xanh nước biển nhẹ.
Khác với màu tóc của tôi. Nhưng ở ngôi trường này thì đúng là dễ gây chú ý thật.
Cũng như tôi, bị phớt lờ và đối xử lạnh nhạt.
“……”
“Hân hạnh làm quen!”
Tôi lặng lẽ đứng dậy, có lẽ anh ta đồng ý nên đưa tay ra.
Tôi bằng cách nào đó đã bắt tay anh ta.
“Tôi là Pax. Còn cậu là?”
“Sieg”
Sau đó tôi và anh chàng Pax đã trở thành bạn của nhau.
*********