Điều buồn cười nhất xảy ra sau khi tôi đến thế giới này đó là lần tôi phá lên cười khi biết cách người ở đây dùng cỏ để tránh thai, “Eo, dùng cái này có bị phê không?”, và Quý Bà trả lời, “Không đâu”, với gương mặt hoàn toàn nghiêm túc.
“Cô chưa nghe đến cỏ luvya bao giờ à?” bà ta nói. “Mỗi dược sĩ quanh đây đều mang theo nó bên người. Chắc cô phải ở vùng quê nào hẻo lánh lắm."
Tôi không thể tin được mình bị gọi là nhà quê bởi một người đến từ cái thế giới mà không có internet hay điện thoại, chưa nói đến smartphone, cũng chẳng có điện hay xe hơi. Chân thành gửi lời xin lỗi đến toàn thể đồng bào Tokyo của tôi. Bà ta vừa mới xỉa xói đô thị của chúng ta đấy.
Nhưng đối với thế giới này, có vẻ nơi đây cũng được tính là thành thị. Mặc dù cách đây không lâu một con orc bắt cóc đứa nhóc nào đấy, nhưng tôi nghĩ nơi đây vẫn là một thành phố lớn kể cả khi chuyện như vậy vẫn xảy ra. Tôi còn chả biết đến mấy vụ này trừ khi nó chình ình trên Tin Báo Toàn Cầu, mà thôi sao cũng được.
Tôi vẫn nên hòa hợp với mấy người sống trong viễn tưởng này thì hơn. Nếu không tôi sẽ thành mồi cho orc.
Đây không phải là lúc để đùa giỡn —mình phải chú ý tới những gì bà ấy đang nói.
“Trước khi cô ngủ với khách hàng, lấy một ít dịch chiết xuất từ bột của loài cỏ này rồi bôi vào sâu bên trong. Lút cán một ngón tay là đủ. Xong xuôi rồi thì móc nó ra cùng với tinh dịch, rửa ráy sạch sẽ và bôi lại trước khi phục vụ khách hàng kế tiếp.”
Quý Bà là một người phụ nữ đẹp và quyến rũ, phù hợp với cái danh xưng Quý Bà, và thanh lịch đến mức nhìn ngoài chẳng ai đoán được bà ta là chủ của nhà thổ. Đến cái cách bà nói từ “tinh dịch” cũng gợi cảm đến khó tin.
Nói ra cũng bằng thừa, nhưng bà ta quen việc giải thích quá trình này đến mức còn chẳng thể hiện lấy một chút ngại ngùng.
Đó là lúc tôi mới thấm được: Má, vậy là mình đi làm gái thật.
“Nếu cô không rành về tránh thai, vậy chắc cô chưa ngủ với đàn ông bao giờ nhỉ?”
“Ờ, thì, khoảng mười người.”
“Ồ, ra cô cũng có kinh nghiệm khá dày so với tuổi đời còn trẻ đấy nhỉ. Cô bao nhiêu tuổi?”
“Mười chín…? Khoảng gần hai mươi.”
“Cô không cần phải nói dối đâu. Chúng tôi còn có những đứa khoảng mười buốn tuổi làm việc ở đây.”
“Ồ, thế à. Xin lỗi, ở chỗ của tôi người ta cấm người dưới mười tám tuổi làm những công việc như thế này.”
Mắt của Quý Bà trợn to ra. “Thế mà cô vẫn ngủ được với mười người cơ à,” bà ta bật cười.
Thật ra tôi cũng đi cặp kê dê ngỗng từ hồi cấp hai. Nhưng tôi nghỉ ngay rồi, vì bạn tôi, người mà tôi tin tưởng, đã lừa gạt tôi—hay nói đúng hơn là “lợi dụng”.
Ngoài chuyện đấy ra thì tôi chỉ làm với bạn trai và tôi cũng không phải cái loại hay đi ăn vụng.
Dù có thế, tôi chắc cũng ngủ với nhiều hơn mười thằng, nhưng eh, nhớ lại hết cũng mệt lắm nên thôi, mười cũng xấp xỉ rồi.
Dù sao thì, vì thế, công việc duy nhất mà tôi cảm thấy mình làm được khi bị ném vào thế giới xa lạ này là đi bán dâm.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm cái chuyện như thế này lần nữa, tôi cũng thật lòng muốn xin lỗi bố mẹ lắm. Nhưng vì miếng cơm manh áo mà tôi chẳng còn lựa chọn nào khác.
“Được rồi. Cô được tuyển. Có vẻ như cô sẽ đắt khách lắm đây. Chào mừng đến Lam Miêu Dạ Khúc, Haru.”
“Rất vui vì được làm ở đây!”
“Tôi sẽ giới thiệu cô với tất cả mọi người, nên hôm nay cứ xuống quán pub dưới lầu phụ việc đi. Cô có thể bắt đầu nhận khách sau khi học thuộc nội quy.”
“Okay!”
Chỉ có thế, tôi trở thành gái mại dâm ở một thế giới khác.
Tôi rất nhớ cuộc đời học sinh mà tôi từng có, nhưng tôi chết và bị gửi đến thế giới này. Tôi không tìm được cách nào để quay lại, cho nên tạm thời tôi cứ phải tồn tại được cái đã.
Cuộc đời của nữ sinh trung học Haru Koyama bắt đầu lại từ con số không ở một thế giới giống như mấy cái game vớ vẩn của tụi otaku, và cô nàng lặng lẽ trở thành một con nghiện công việc.