Akira đã thuận lợi vượt qua bài kiểm tra đầu vào, giờ đã là tháng tám.
Có vẻ là kì nghỉ hè của Akira đã chính thức bắt đầu, và chuỗi ngày nằm ườn ở nhà của cậu ta vẫn tiếp tục.
Tuy nhiên, đã có vài sự thay đổi đáng mừng.
Thứ nhất, Akira đã bắt đầu ghé qua phòng tôi để mượn manga. Dù thi thoảng tôi cũng có mượn manga của Akira, nhưng mừng là cả hai có cùng gu đọc truyện.
Và thứ hai, Akira rất thường xuống phòng khách để chơi game cùng tôi.
“Akira, xì tốp cái trò Ensam 2 này lại nhá, phong ấn luôn đi. Mãi mãi…”
“Ể~? Vậy thì còn đâu chuỗi thắng của em nữa?”
“Cứ thế này thì chuỗi thua của anh sẽ chỉ càng dài thêm thôi. Và sự đau khổ của anh cũng vậy…”
Về cơ bản thì Akira rất ghét thua cuộc và cực kì ganh đua, còn tôi thì có thua mãi cũng chẳng cay cú chút nào. Hay đúng hơn là Akira quá mạnh, đến độ tôi đã từ bỏ luôn việc chiến thắng.
Nếu để Akira cầm Koto Nakazawa, thì đảm bảo rằng cửa thắng của tôi sẽ hoàn toàn không tồn tại.
Chiếu lên lịch sử, điều cơ bản nhất trong Binh Pháp Tôn Tử chính là đừng bao giờ khơi mào một trận chiến mà bản thân không thể thắng. Người ta nói rằng, vị kiếm sĩ nổi tiếng bất bại Miyamoto Musashi chưa một lần thua trận là bởi suốt lúc sinh thời, ông ta chỉ giao chiến với những đối thủ mà mình có thể đánh bại…
Dẫu vậy, thân là thằng anh trai, tôi vẫn phải đối đầu với em dù biết kiểu gì cũng tạch.
Sau này ra xã hội, bạn có thể xem đó là một hình thức luyện tập để mua vui cho đối thủ.
“Lại cái combo 'xoay người trên không' đó nữa rồi, hèn thế!”
“Công bằng mà. Tại anh không chịu thủ thôi.”
Yoshinobu của tôi đã ăn không biết bao nhiêu là combo ở trên không từ nãy đến giờ ── A, chết rồi này.
“『Ta sẽ không cưới gả cho yếu hơn mình. Nếu khao khát ta, thì ngươi sẽ buộc phải đánh bại ta. 』”
Cùng lúc với câu thoại của Nakazawa Koto, Akira chỉ thẳng vào mặt tôi. Bực mình thật đấy.
“Chết tiệt! Lần sau ta nhất định sẽ biến ngươi thành vợ ta!”
“Anh mới cầu hôn sao? Nhưng mà em hông muốn cưới anh mình đâu~.”
“Ai mà thèm cưới em? Anh đang nói cái game kìa!”
“Ư…”
Sao lại trông bất mãn thế kia? Mi là con trai mà.
“Chuyện đó mà xảy ra thì nhất định anh sẽ cho Koto nếm mùi “Ooku Harem” ending của Yoshinobu! Tướng Quân-sama đây! Đừng có đánh giá thấp ta!”
“Đồ TỒI TỆ ─. Thế mà em cứ tưởng~”
“Fugu…”
Cái thằng nhóc này, là quỷ sứ à?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tuy rằng tôi hoàn toàn bị out trình, nhưng Akira đã chơi game với tôi mà chẳng phàn nàn lấy một tiếng.
Cơ mà sao mọi game chúng tôi chơi đều có thiên hướng đấu đá nhau thế nhỉ?
Chắc là nó không muốn thông qua game mà hành tôi nhừ tử đâu nhỉ, đáng lo thật.
Mặt khác, ở thể loại game chơi co-op để qua màn thì lại tiến triển rất trơn tru, nhờ có sự phối hợp của Akira.
Tôi chưa từng nghĩ những game lúc trước mình đã chơi một cách nửa vời lại được dùng đến như bây giờ.
Cả cha tôi lẫn Miyuki-san đều chẳng mấy để tâm đến việc chúng tôi chơi game thế này. Có vẻ như họ không có ý định phá bĩnh hai đứa con mình chơi game.
Có điều, ngày hôm đó lại có một chút khác.
***
Tôi và Akira đang chơi game như thường lệ, bỗng Miyuki-san tiến lại với vẻ ngập ngừng.
“Akira, xin lỗi nhé. Nhưng mẹ cần con làm chút việc…”
Vì dạo này Miyuki-san cực kì bận bịu với công việc và dồn nén biết bao mệt mỏi nên nụ cười của cô lúc nói ra điều đó cũng không được tự nhiên. Về phần bố tôi thì có vẻ là việc ở trường quay đang bị đình trệ, nên số lần ông ở lại qua đêm để làm việc cũng tăng lên. Tôi quen như vậy rồi, nên cũng chẳng để tâm cho lắm.
Tuy nhiên tôi chỉ vừa mới biết gần đây rằng, là một chuyên gia trang điểm tự do, công việc của Miyuki-san cũng bận rộn chẳng kém, nếu không muốn nói là hơn cả cha tôi. Thật ra, tuy bề ngoài Miyuki-san có vẻ là một người điềm đạm, nhưng cô lại cực kì kỉ cương với công việc của mình. Cô cũng kiêm luôn việc trang điểm cho người tham gia các chương trình truyền hình cũng như phim ảnh, nên lịch trình trong tháng Tám của cô kín như bưng.
Dù vậy Miyuki-san vẫn không muốn bỏ qua những công việc nội trợ, và điều đó khiến tôi thấy có hơi lo. Nhưng Akira lại hờ hững nói, “Ể~…Phiền thế,” rồi lăn lộn trên sàn nhà.
Y hệt thằng Kousei, bộ trai đẹp đứa nào cũng phiền phức thế này à?
“Đi mà, Akira, để mẹ chợp mắt một chút…”
Miyuki-san đã không cười nổi nữa, dù đã che đi bằng lớp trang điểm nhưng hai quầng thâm vẫn hiện rõ bên dưới mắt cô.
“Nhưng con không rành đường khu này...
[Ra vậy], tôi nghĩ, chẳng rõ vì sao lại cảm thấy bị thuyết phục.
Lúc nói rằng chuyện này “phiền quá” khi nãy, có lẽ Akira thật sự không có ý đó. Hẳn vì đây là lần đầu nên cậu ta chưa được tự tin. Lại giống hệt thằng Kousei, lúc nào cũng làu bàu rằng mình không biết này không biết nọ rồi buông hai chữ [Phiền quá]. À không, với cái thằng đó thì chắc là nó thấy phiền thật…
Giờ nghĩ lại, Akira đã bị lạc đường ngay hôm đầu tiên gặp mặt, nên mới không đủ tự tin để đi một mình khi được nhờ vả. Nếu là vậy──
“Để cháu đi cho, Miyuki-san.”
“Được sao, Ryouta-kun?”
“Vâng, tất nhiên rồi. Cô cứ nhờ thoải mái ạ.”
“Cảm ơn cháu, Ryouta-kun. Vậy cô nhờ cháu nhé.”
“Còn Akira, đi cùng không? Anh dẫn đi một vòng thành phố cho biết.”
“Ể? Em nữa á?”
“Akira sắp sống ở đây rồi, cũng nên biết đường biết xá chút chứ đúng không?”
“Chuyện đó thì… đúng thật…”
Tôi liếc sang Miyuki-san, ánh mắt chúng tôi liền chạm nhau. Cô gật đầu, mỉm cười với tôi một cách hài lòng.
“Vậy để cô ghi ra những thứ cần mua, hai đứa đợi chút nhé.”
***
Trong lúc Miyuki-san đang lên danh sách những gì cần mua, Akira và tôi bắt đầu sửa soạn để ra ngoài. Nghĩ kĩ thì, tôi chưa từng đi đâu với Akira. Có lẽ vì vậy mà tôi không khỏi cảm thấy háo hức. Nếu Akira không thấy phiền khi đi với tôi, thì sau này tôi muốn hai đứa sẽ đến nhà sách hoặc khu trò chơi cùng với nhau.
Trong tủ có vài bộ quần áo để mặc ra ngoài. Có điều trong đó chủ yếu là những chiếc áo mà cha tôi mang về từ trường quay. Người tặng chúng cho tôi là những diễn viên mà tôi chẳng rõ mặt nhớ tên cho lắm, và mấy chiếc áo này độc lạ đến độ dám mặc ra đường thôi với tôi đã là cả một sự dũng cảm rồi.
Tôi không theo chủ nghĩa cá nhân, và cũng không đủ sành điệu để diện cái kiểu thời trang táo bạo này.
Mà cũng đâu phải tôi sắp đi hẹn hò với con gái hay gì, chỉ là ra ngoài mua đồ với cu em thôi mà.
Đơn giản là nhất. À không, quần áo kín đáo là tốt nhất.
“Thôi thì, cứ mặc như bình thường vậy…”
Và như thế, tôi đã chọn một bộ quần áo đơn giản như mọi khi để mặc.
Lúc rời phòng sau khi thay đồ xong, tôi va phải Akira cũng vừa mới ra khỏi phòng mình.
“Xong xuôi hết chưa?”
“Em rồi.”
Vẫn là kiểu quần áo rộng thùng thình thường thấy ở Akira, với nửa trên là áo hoodie dài tay dù đang là mùa hè, nửa dưới là một chiếc quần jean tương đối bó. Đây chính là bộ quần áo Akira đã mặc hôm đầu tiên gặp tôi.
“Mặc như thế thật luôn à?”
Tôi không có quyền đánh giá gu ăn mặc của người khác, nhưng thôi cứ hỏi vậy.
“Em quen mặc thế này rồi…”
“Không thấy nóng à?”
“Cũng không nóng lắm…”
“Vậy à. Nhưng mà em ấy, cũng nên để ý đến ăn mặc hơn đi, kiểu gì nổi tiếng với con gái cho xem.”
“E-Em không có cần nổi tiếng!”
Tôi chỉ đang nửa đùa nửa thật, nhưng lại
Akira đỏ bừng mặt giận dỗi, dáng vẻ ấy chẳng hiểu sao lại rất đáng yêu.
“Ra vậy, phí quá nhỉ?”
Tôi không nói ra những lời đó với vẻ mỉa mai vì nghĩ rằng dù bản thân có diện đồ gì đi chăng nữa, thì cũng chẳng thể nổi tiếng được. Cái cảm giác rằng mình thua kém Akira này, có chút gì đó khó chịu.
“Đi nào.”
“Ừm.”
Chúng tôi xuống tầng, sau đó được Miyuki-san đưa cho một tờ danh sách, tiền, và hai chiếc túi sinh thái lớn. Có kha khá thứ cần mua, nhưng theo danh sách thì có vẻ sẽ chỉ cần đến một siêu thị là đủ. May là có Akira cùng đi, không phải một mình xác hết rồi.
Sau khi đợi ở cửa trước một lúc lâu thì Akira bước ra, chân mang giày thể thao.
Nhưng rồi bất chợt, cậu ta bị trượt chân trên một bậc thềm.
“Kyaa!”
“Úi!”
Tôi vội đỡ lấy Akira.
“Có sao không?”
“Ư-Ừm, em không sao…”
Akira thì không sao, nhưng tôi thì chẳng không sao chút nào.
Hết nhịn cười nổi rồi.
“A-Akira… Em mới vừa hét ‘kyaa’ à…?”
Tôi không thể không nói ra. Chỉ có bọn con gái mới hét ‘kyaa!’ như thế thôi.
“Cái đó chỉ là vô thức thôi. Anh đừng có cười mà!!”
“Cơ mà em có nhiều thịt thừa phết nhỉ?”
Lúc giữ lấy cánh tay Akira thì có gì đó mềm mềm chạm vào tay tôi.
Ra là vậy, bảo sao lúc nào Akira cũng mặc những bộ quần áo rộng thùng thình.
“A-Anh im đi!! Mà anh đang chạm vào đâu đấy hả!?”
Lại chọc giận Akira nữa rồi.
À thì, đúng thật là không nên bođì samsung người khác. Hẳn là Akira cũng đã đến cái tuổi đó rồi.
***
Lúc đi bên cạnh Akira đến siêu thị, tâm trạng tôi cực kì tốt.
“Anh xin lỗi, anh xin lỗi mà. Nhưng quả thật em nên tập thể dục nhiều hơn đi nhé.”
“Anh nói vậy là ý gì?”
“Dạo này em cứ nằm ườn ra suốt thôi. Lúc ở phòng khách, không bấm điện thoại thì cũng là đọc manga, còn lúc chui rúc trong phòng thì chắc là em ngủ thôi chứ gì?”
“Ư~…”
“Vì thiếu vận động nên lúc nãy em mới trượt chân ngã đấy.”
Nghe vậy Akira trưng ra vẻ mặt như mới bị đánh trúng chỗ đau.
“Em bất cẩn quá rồi đó.
──Cơ mà như vậy cũng đáng mừng.”
“Đáng mừng?”
“Không phải sao, lúc đầu anh cứ có cảm giác như đang bị cự tuyệt vậy.──Cứ tưởng Akira sẽ tiếp tục như vậy chứ.”
“Ư…”
Tôi hồi tưởng lại cuộc gặp gỡ giữa hai đứa hôm nọ.
『──Ano, trước hết thì, em không muốn chúng ta quá thân thiết』
Akira dường như cũng đã nhớ ra vì trên gương mặt ấy ánh lên vẻ ngượng ngùng.
“…Em không cần để tâm chuyện lúc đó, anh không để bụng đâu, cả cha cũng vậy.”
“Ừm. Tự dưng lại hành xử như vậy, em thấy có lỗi quá.”
“Nên là cứ thoải mái đi. Mấy hôm nay em đã chơi game với anh mà đúng không? Thấy Akira mở lòng hơn như vậy, là anh trai, anh rất vui vì đã thân với em hơn.”
“Aniki…”
“Nhưng mà anh thân thiết với Akira hơn nữa được chứ? ──Như thế này!”
“Uwaa!”
Tôi choàng tay qua vai Akira rồi kéo cậu ta lại gần.
Akira cao khoảng mét sáu, vai cũng không lớn lắm, nên lúc tôi bá vai thì cảm giác vừa khít.
Hương thơm dễ chịu của xà phòng ập vào mũi, còn tôi thì lại đang lo không biết mình có đang bốc mùi mồ hôi hay không nữa.
“Đ-Đừng có chọc em mà, Aniki!”
“Chọc đâu mà chọc? Đây là cách anh thể hiện sự thân thiết thôi.”
Akira co rúm người lại, mặt đỏ bừng, nhưng không hề kháng cự. Chắc là đang bối rối quá nên mới như vậy đây mà.
“Aniki, anh có làm thế này… với ai khác không…?”
“Không, chỉ riêng với Akira thôi đó.”
“────!?”
“Có lẽ vì đó là Akira chăng.”
Kousei thì cao hơn tôi, nên tay của nó sẽ không vừa. Còn Hinata thì… không, không thể có chuyện đó được.
Nói đúng hơn, tôi chẳng có mấy ai làm bạn thân, nên người duy nhất tôi có thể thoải mái tiếp xúc thế này là cậu em Akira này.
“Khoan đã Aniki, đi thế này xấu hổ lắm…”
“Vậy á? Thế thôi.”
Sau khi tôi đã bỏ tay ra, gương mặt Akira vẫn còn đỏ lựng.
Quả nhiên, khoác tay Akira thế này bên ngoài có lẽ là hơi quá. Nhưng xét đến việc Akira đã không để tâm chuyện đó, thì có lẽ cậu ta đã đang dần chấp nhận tôi.
Tôi muốn trở thành một người anh em tốt của Akira.
Sẽ thật tốt nếu Akira cũng nghĩ điều tương tự.
***
Cả hai đã đến siêu thị và lúc này đang vừa đẩy chiếc xe đẩy hàng vừa lấy những món đồ nằm trong danh sách cần mua cho vào đó.
“Mà Aniki nè, làm thế này có ý nghĩa gì không?”
“Chịu. Anh cũng mới đọc qua thôi, chẳng biết phải thật không nữa.”
Chúng tôi đã đi một vòng quanh siêu thị theo chiều kim đồng hồ.
Tương truyền rằng các siêu thị đều tuân theo một quy tắc cơ bản, đó là 『Định luật ngược chiều kim đồng hồ của con người』, và các sản phẩm sẽ được bài trí về phía bên trái.
Có vẻ là chuyện này có nhiều cách lý giải, chẳng hạn như nếu mua sắm theo hướng ngược chiều kim đồng hồ thì sẽ dễ lấy sản phẩm hơn, hay do trái tim con người nằm ở bên trái nên nếu quay sang trái thì sẽ thoải mái hơn.
Dù sao thì, dựa trên những tính toán về tiếp thị, khi rẽ trái khách hàng sẽ nán lại lâu hơn, và mua những sản phẩm mà họ không thật sự có nhu cầu tiêu dùng.
Ngược lại, nếu mua sắm theo chiều kim đồng hồ, bạn sẽ dành ít thời gian hơn ở cửa hàng và không mua những thứ không cần thiết. Tôi có đọc được ở đâu đó là như vậy sẽ tiết kiệm được chi tiêu.
Mấy điều nêu trên có hiệu quả thật hay không á, thành thực mà nói thì tôi cũng chả biết.
Hồi sống với cha, tôi chẳng bao giờ quan tâm đến thời gian mình ở siêu thị, và nếu có muốn gì thì chỉ việc ném món hàng đó vào giỏ rồi thẳng tiến đến quầy tính tiền, mặc kệ hạn sử dụng hay giá cả.
Chúng tôi, nhà Mashima, chưa từng biết tiết kiệm là gì. Nhưng khi cả bốn người sống chung thì lại là một câu chuyện khác. Cả hai phụ huynh đều có thu nhập ở mức khá cao, nhưng trong tương lai tôi và Akira sẽ vào đại học, khi đó sẽ cần đến một khoản chi phí nhất định. Nếu là con nhỏ thì sẽ còn tốn kém nhiều hơn nữa. Và vì vậy tôi muốn giảm gánh nặng tài chính trên vai họ nhiều nhất có thể.
Đây là cách riêng để thể hiện lòng hiếu thảo của tôi.
“──Thế, Aniki, anh đang cầm gì kia?”
Trên tay tôi là một bịch kẹo không nằm trong danh sách những thứ cần mua.
“Lúc chơi game thì não bộ sẽ bị mệt, đúng không? Vậy nên mới cần đường để nạp năng lượng cho nó.”
“Ít nhất cũng nói là lúc “học bài” đi chứ…”
“Akira cũng lấy nước tăng lực còn gì?”
“Cái này là để lúc học bài đêm…”
“Dóc, thức khuya chơi game online thì có.”
“Ư…” Như thể bị nói trúng tim đen, Akira khẽ rên rỉ.
“Nước tăng lực nhiều đường lắm đó, coi chừng mập thêm bây giờ.”
“Em không có mập mà…”
Một cuộc tranh cãi gay gắt như vậy đã nổ ra giữa hai chúng tôi ở khu bán bánh kẹo.
***
Tính tiền xong, tôi và Akira rời khỏi siêu thị rồi về nhà.
“Đây.”
Tôi bẻ đôi que kem ống hiệu “Pakiko vừa mua rồi đưa cho Akira.
“Cảm ơn…”
Akira, người nhận được nó cũng đang mút kem từ bên trong ống. Giờ cả hai là đồng phạm rồi nhá.
“Mà Miyuki-san đúng là tuyệt vời thật nhỉ, Akira.”
“Là sao?”
“Tờ danh sách này, nhìn qua một lượt đi xem có nhận ra gì không?”
“...Nhận ra là dù lớn tuổi rồi nhưng mẹ vẫn dùng teencode ấy hả?”
“Bậy rồi! Không liên quan đến tuổi tác hay sở thích gì hết! —Nhìn vào thứ tự của danh sách kìa.”
“Ể?”
Akira chẳng có vẻ gì là nhận ra, nhưng trong quá trình mua sắm tôi đã để ý thấy.
“Đây không phải là nghĩ gì viết nấy, mà là trình tự để di chuyển trong siêu thị.”
“Ể!?”
Bắt đầu với rau củ, thịt, cá, sau đó là món ăn phụ, rồi đến nhu yếu phẩm hằng ngày,… Miyuki-san có lẽ đã xây dựng danh sách này trong đầu dựa trên bố cục của siêu thị sao cho thuận tiện nhất để chúng tôi không phải quay đi quay lại nhiều lần.
Vì vậy nên chẳng bất ngờ khi hai đứa chẳng mấy khi đi siêu thị như chúng tôi, lại có thể tìm thấy những thứ cần mua một cách suôn sẻ.
Nhưng tôi và Akira lại mua theo thứ tự ngược lại của danh sách, từ dưới lên chứ không phải từ trên xuống. Thành thử sau đó lúc nhận nếu mua từ trên xuống sẽ nhanh hơn, thì đã quá muộn.
Tóm lại, đi theo chiều kim đồng hồ như chúng tôi vừa nãy chẳng có nghĩa lý gì sất.
Nếu đã theo danh sách ngay từ đầu thì sẽ không mua thêm những thứ không cần thiết, nhưng vì cuối cùng tôi đã mua thêm vài thứ không cần thiết nên chiêu quẹo phải này sẽ không còn hiệu quả nữa.
Cơ mà, lần sau được nhờ mua gì đó tôi sẽ đi theo đúng thứ tự của danh sách.
Không chừng tôi sẽ lại mua gì đó thừa thãi…
“Chắc là do mẹ từng làm bán thời gian ở siêu thị chăng?”
“Chuyên gia trang điểm tự do mà cũng có giai đoạn như vậy sao?”
“Hình như đó là không lâu trước khi mẹ bỏ cha…”
“Vậy à…”
Bằng cách nào đó tôi đã đoán ra được chuyện này và không gặng hỏi thêm nữa.
Cha mẹ ly hôn──một chủ đề chẳng mấy xa lạ với cả hai đứa tôi.
Nhưng tôi cảm thấy lúc này mình chưa nên đề cập đến vội.
Dẫu cho đó có là một chủ đề chẳng mấy xa lạ, vẫn sẽ tốt hơn nếu nói về nó sau khi đã thân thiết hơn với Akira.
***
Sau đó, trong lúc cả hai đang đi bộ về nhà, tôi, với que kem đã ăn hết, quyết định sẽ thử làm một việc với Akira, một việc mà tôi đã luôn ao ước được làm một lần nếu có em trai.
“Yoshi, Akira, oẳn tù xì đi, ai thua phải xách hết đồ.”
“Ể~~? Xách hai cái túi nặng trịch này á!? Không bao giờ!”
“Xách đồ tốt cho cơ bắp mà, đảm bảo xách nhiều dáng đẹp.”
“Ưe~…Aniki đúng là ác quỷ ha~…”
“Thôi đi, xem kẻ đã giết anh tàn nhẫn không biết bao nhiêu lần trong Ensam 2 nói kìa.”
Sau một hồi oẳn tù tì hết sức căng thẳng, người chiến thắng chính là──
“Ka-ka-ka!! Thấy chưa, thực lực của anh mày đó!”
──Là tôi chứ còn ai.
Sao tôi lại vui thế nhỉ, có lẽ vì đây là lần đầu tôi thắng được Akira ngoài lúc chơi game.
“Ăn may chứ thực lực cái nỗi gì…”
“Nhờ công đức anh tích lũy qua năm tháng cả đấy. Người xưa từng nói may mắn chính là một phần của kĩ năng, biết chưa? Thôi thì xem đây là sự báo thù của Yoshinobu và Hijikata đi. Trả được thù rồi, hai ngài ở trên thiên đường có thấy không!”
“Tự nhiên thấy nóng máu ghê ta~…”
Tôi đưa túi đồ của mình cho Akira, giờ trọng lượng dồn lên hai tay cậu ta đã tăng đáng kể. Akira đưa tay cầm lấy chiếc túi sinh thái, cùng lúc khẽ kêu lên một tiếng “Fuee~” đáng thương.
“Nặng quá đi~…” Akira nói như hờn dỗi.
“Aniki~…”
Lần này thì giở cái giọng ngọt chảy nước đó.
Dù rất ghét thua cuộc, nhưng lúc này trông Akira chẳng có vẻ gì là muốn ganh đua, cũng không nói mấy câu như ‘Em nhiều cơ bắp hơn anh đó!’ À thì, tôi đúng là đứa nặng kí hơn thật.
Là anh trai, tôi nghĩ rằng nếu nuông chiều Akira quá thì sẽ không hay, nhưng làm sao có thể bỏ mặc cậu em trai đáng yêu đang mếu máo của mình được chứ.
“Vậy đến góc đường kia rồi đổi người.”
“Hoan hô!!”
Thiệt tình, lật nhanh hơn lật bánh tráng.
Cơ mà, được nuông chiều em mình thế này… cũng không tệ lắm nhỉ?
Sau khi đổi lượt, tôi về nhà với hai tay mỗi tay xách một chiếc túi sinh thái.
Tâm trạng Akira rất tốt sau vụ đó. Về đến nhà tôi đã được rủ cùng chơi game, và Akira đã sang phòng tôi mượn manga trước khi đi ngủ.
Và như vậy, từng chút từng chút một, quan hệ giữa tôi và Akira dần khắng khít hơn.
Cũng không hẳn là khắng khít như giữa Quan Vũ và Trương Phi, nhưng mối liên kết giữa hai đứa anh em kế chúng tôi chắc chắn đã bền chặt hơn.