Jitsu wa gimai deshita~Saikin de Kita Giri no Otōto no Kyori-kan ga Yatara Chikai Wake

chương cuối: sự thật là, nhỏ là em gái kế. và người anh trai đã đi đến kết luận rằng…

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi lần đầu bước vào phòng Akira.

Phần lớn nội thất tôi và cha đã mua vẫn ở vị trí cũ, chỉ là có thêm mấy món đồ lặt vặt dành cho con gái và thú nhồi bông đặt quanh đó. Trong hình dung của tôi, đây là một căn phòng bừa bộn hơn, với quần áo vứt lung tung và manga chất thành đống ngổn ngang trên bàn. Tuy vậy thực tế lại khác hẳn, mọi thứ

đều rất gọn gàng ngăn nắp và toát lên cảm giác phòng con gái.

Có gì đó tỏa ra mùi hương thật ngọt ngào và dễ chịu. Là mùi hương dịu nhẹ mà thi thoảng tôi lại ngửi thấy ở Akira, Trớ trêu thay, nó lại bắt nguồn từ căn phòng ngay cạnh phòng tôi thế này. Nếu trước kia tôi lén nhìn vào phòng Akira thì sự hiểu nhầm này đã không xảy ra… có lẽ vậy.

“Giờ nói thì hơi trễ, nhưng anh sợ quá.”

“Ể~~? Anh chỉ mới vào thôi mà?”

“…Em đúng thật là con gái ha?”

“…Vậy trước giờ anh nghĩ người ta là con gì? Mồ~”

Akira nói rồi chui vào futon trước.

“Aniki, lại đây nhanh đi…”

Nhỏ gọi tôi lại cùng. Từ nãy đến giờ tôi hồi hộp muốn chết đi sống lại, tim đập mạnh như trống đánh.

“Xin lỗi vì đã làm phiền…”

“Đâu có phiền gì đâu… Aniki hay nói câu đó nhỉ?”

“Nếu em nói rằng anh đang làm phiền và đuổi anh ra thì hay biết mấy...”

Chiếc giường đơn quá nhỏ cho hai người, chỉ cần một cử động dù là nhỏ nhất thì vai tôi và Akira sẽ chạm nhau.

“A~, ngượng chết mất, anh tắt đèn đi...”

“…Thì ngủ phải tắt đèn chứ. Tối lắm nên có dậy đi toilet thì cũng đừng dẫm lên anh nhé.”

Tôi tắt đèn, và căn phòng chìm vào bóng tối. Khi mắt đã thích ứng, tôi có thể lờ mờ nhìn được căn phòng qua ánh sáng le lói của hệ thống âm thanh.

“Nhưng mà Akira, vì sao em đột nhiên lại muốn ngủ chung với anh vậy?”

“Em nghĩ nếu mình sẽ tâm tự với nhau, thì trên giường sẽ phù hợp.”

“Là sao?”

“Thì, giống như đi dã ngoại với trường, tâm sự tuổi hồng ở tiệc ngủ đó?”

“Ra vậy… anh hiểu phần nào rồi.”

“Và anh thấy đó, là con một thì đâu có anh chị em đúng không? Em đã luôn muốn được thế này~

“Ờ, chuyện đó anh cũng hiểu mà, không biết cảm giác anh em ngủ chung sẽ thế nào.”

“Đó là một trong những lý do em muốn ngủ cùng Aniki.”

Tôi sẽ nói mình cũng vậy, nhưng chỉ khi đó là em trai mà thôi.

“Nè~, em mượn tay anh chút được không?”

“Ể? Ừm…”

Akira nắm lấy tay tôi kéo sát lại gần mình rồi ôm lấy.

“Aniki, thế này có khiến tim anh loạn nhịp không?”

“Có...”

“Hể~… tim anh loạn nhịp luôn sao.”

“Ừ, nên là bỏ anh ra đi.”

“Hông bỏ, thêm chút nữa thôi.”

“Vậy là lát nữa sẽ bỏ ra đúng không?”

“Ai biết~…”

“Con bé này, không thấy ngượng à?”

“Thì, cũng có chút chút… nhưng mà vẫn đâu sao ha?”

“Tại sao chứ?”

“Vì đó là Aniki mà.”

Về phía tôi, có cảm giác rằng nếu không nói về những chuyện thế này thì lý trí của tôi sẽ bị thổi bay mất…

“Giờ nghĩ mới thấy, mình đã làm hầu hết những chuyện người yêu hay làm rồi ha.”

“Hở…”

“Ôm, hôn, tắm chung, rồi ngủ chung thế này nữa…”

“Oi, đừng nói kiểu gây hiểu lầm thế. Anh không hề chủ động ôm em, và nụ hôn cũng… không phải ở môi, là do em hết mà.”

“Cả lần trong phòng tắm, theo cách nào đó thì chỉ là vô ý. Còn việc ngủ chung thế này…”

Tôi chẳng thể mường tượng xa hơn được. Lý trí vẫn chiến thắng bản năng. Có điều, chỉ cần sơ suất một chút thì tình thế sẽ đảo ngược hoàn toàn.

“Vậy sao mình không thử lại tất cả theo thứ tự?”

“Ngốc.”

“Cơ mà, không đùa nữa, tiếp tục với câu hỏi ban nãy của anh.”

“Ban nãy?”

“Về người em đã phải lòng.”

“À, ừ…”

Tim tôi bỗng như thắt lại.

“Nếu em nói mình thích Aniki thì sao?”

“Chuyện đó…”

Nói trắng ra, là khó xử. Đó là ranh giới duy nhất không được phép vượt qua.

“Ahaha,” lúc tôi đang cực kì bối rối, Akira bỗng bật cười.

“Quả nhiên, Aniki thú vị thật đó!”

Là khen? Không, cảm giác như tôi đang bị chế nhạo vậy.

“Cơ mà, người em thích là Aniki đó.”

“Nghe chữ『cơ mà』đó là đủ biết rồi, không cần nói lại đâu.”

Không phải LOVE, mà là LIKE. Không phải như một người khác giới, mà là thích như một người anh trai, một người thân.

“Tất nhiên là như một người khác giới.”

“Ặc… Akira, ừm…”

Hy vọng bị dập tắt quá dễ dàng, tim tôi bắt đầu đập nhanh.

Không đúng, nó vốn đã tung tăng nhảy múa suốt từ nãy, nhưng giờ lại càng thêm dữ dội.

“Nhưng em không muốn khiến Aniki phải khó xử.”

“Không, em nói thẳng như vậy khiến anh rất khó xử luôn đấy…”

“Ahaha, em xin lỗi mà!”

“Con bé này, cố tình đấy à?”

Nhỏ chơi xấu thật. Những lúc thế này Akira trở nên vô cùng xấu tính với tôi.

“Aniki, anh trân trọng gia đình mình rất nhiều đúng không?”

“À, ờ, thì…”

.

.

“Vậy nên, giờ em sẽ là em kế của anh, nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ trở thành vợ của anh cho xem.”

Tôi ngỡ ngàng trước lời thổ lộ bất ngờ ấy.

“Akira, không lẽ em sắp chết?”

“Hả? Tại sao?”

“Đó, đích thị là death flag còn gì? Kiểu mà bị tai nạn xe hay bệnh khó qua khỏi, hay bị mất trí nhớ gì đó trước khi cưới ấy?”

“Em không nghĩ cái cuối không chết được đâu… nhưng mà kệ đi.”

Akira cười khúc khích.

“Không có death flag gì đâu, em hoàn toàn nghiêm túc với lời em nói.”

“Thật sao…?”

“Thật. ──Em chỉ có mình Aniki thôi, nếu không có được anh thì chắc em độc thân cả đời mất.”

“Nào, sao lại thế được. Em… xinh thế mà, và không như anh, em có rất nhiều người theo đuổi.”

“Không đâu, với em thì chỉ có Aniki thôi. Anh là người duy nhất hiểu em ở nhà.”

“À, cũng đúng…”

Một cô em gái xưng là “boku”, thích ăn đồ ngọt, nước trái cây, thong thả chơi game và đọc manga, nằm ngửa bụng dưới sàn nhà một cách vô lo vô nghĩ giống như một cậu em trai, hoàn toàn chẳng có chút duyên dáng nào…

“Anh nghĩ xem sau khi thấy em ở nhà thì còn ai dám yêu em nữa không?”

“Thế giới này rộng lớn lắm mà…”

“Nói vậy tổn thương lắm nhé.”

Akira đang mỉm cười, nhưng tôi cũng không hẳn là không thích một Akira như vậy.

“Mọi người chỉ đánh giá em qua vẻ bề ngoài…”

“Vẻ bề ngoài đúng là quan trọng, nhưng anh cũng không nghĩ con người trong em là xấu đâu.”

“Chỉ có Aniki là nghĩ vậy thôi.”

“…Trên trái đất này thể nào cũng có người nghĩ giống anh thôi mà, chắc vậy…”

“Tại sao lại là trên trái đất này? Ở nhật bản thôi chứ?”

Akira lần nữa cười khúc khích.

Tôi biết về con người Akira khi ở nhà và cả bên ngoài. Có thể còn nhiều điều tôi chưa khám phá ra, nhưng tôi nghĩ mình hiểu Akira hơn đa số đàn ông ngoài kia. Và tôi cũng quý trọng nhỏ chẳng thua kém gì ai khác.

“Nhưng, Aniki lại nghĩ rằng chúng ta không thể thành đôi vì là gia đình của nhau.”

“Ể?”

“Vậy nên chắc chắn rằng, kể cả em có tỏ tình, Aniki cũng sẽ không thể cho em câu trả lời ngay được đúng không?”

“…Em, lẽ nào, tỏ tình với anh vì nghĩ anh sẽ không thể đưa ra câu trả lời?”

“Ừm.”

Chơi xấu thật đấy, khiến trái tim và tâm trí người khác dao động như vậy.

“Đã biết sẽ như vậy nhưng sao em vẫn…?”

“Vì nếu em không nói ra, thì sẽ có người giành lấy anh mất.”

“…Nào có thể, anh có nổi tiếng đến vậy đâu. Nhưng tự nói ra thế này đau thật…”

“Không đúng, nhất định Aniki sẽ tiếp tục phạm những sai lầm điên rồ và khiến ai đó hiểu lầm. Và cô gái đó rất có thể sẽ phải lòng Aniki.”

“Ư…”

“Aniki khờ thật ha, khiến người ta hiểu lầm mình mà chẳng hề hay biết, đằng nào cũng sẽ nói rằng mình không có hiểu lầm, và chẳng chịu thật lòng đón nhận thành ý của người khác gì hết.”

“Cái đó…”

“Ví dụ điển hình là em này, sau những gì anh đã làm với em, sao em có thể không yêu anh được…”

“Ch-chuyện đó─…”

──Phải rồi.

Tình cảm của Akira dành cho tôi bắt đầu nảy sinh khi tôi lầm tưởng nhỏ là em trai mình. Dường như nhỏ đã hiểu lầm rằng những lầm tưởng của tôi thành tình ý.

Và kết cục là Akira đã phải lòng tôi… không, là tôi đã khiến nhỏ yêu mình.

Tôi đã phạm sai lầm và khiến nhỏ phạm sai lầm, nhưng đây đã không còn gọi là sai lầm được nữa rồi.

Akira nói nhỏ đã phải lòng tôi.

Nói chính xác hơn, thì tôi đã làm một việc không thể vãn hồi.

“Nhưng nếu anh không nhầm em thành em trai mình, thì sẽ không có em, người đang đem lòng yêu anh Aniki, của ngày hôm nay.”

“Ể…?”

“Vì vậy em thật sự rất vui, vì Aniki đã có sự hiểu lầm đó về em.”

“Akira…”

“Dù không có tình cảm yêu đương, nhưng Aniki và em đã trở thành một gia đình thân thiết, nên em vui lắm.”

Nói rồi, Akira càng ôm chặt tay tôi hơn trước.

“’Nói vậy anh không thấy ngượng sao?’…là Akira nói phải không?”

“’À thì, cũng có chút chút.- Em không thích à?’…Aniki đã đáp lại vậy nhỉ?”

Chúng tôi cứ thế nhắc lại những lời đã nói với nhau vào ngày đầu gặp mặt, lần đầu tiên cả hai trò chuyện nghiêm túc với nhau.

“…Không dễ dàng gì, nhưng─”

Tôi nghĩ ngợi, do dự,

“──Không cần phải gọi anh là 'anh' đâu.”

Và nói như vậy.

"Thế em nên gọi anh thế nào đây?"

“…Gọi anh là Aniki được rồi.”

Sau một thoáng im lặng, chúng tôi nhìn nhau và cùng lúc phá lên cười.

“Ahahaha! Gì vậy trời~! Phải là ‘Gọi anh là Ryouta được rồi’ chứ!”

“Aniki là Aniki mà đúng không? Em nghĩ có thể gọi anh bằng tên như vậy à?”

Cười đùa một lúc, chúng tôi nắm tay nhau dưới tấm futon. Bàn tay Akira vẫn thật trơn và mềm mại, tựa như một tấm thủy tinh chỉ cần một sự tác động nhỏ nhất cũng có thể vỡ tan. Nhưng sự khác biệt so với lần đó chính là chút hơi ấm nơi bàn tay Akira.

Ngượng ngùng, chúng tôi vô thức rụt tay lại rồi nhìn nhau.

“Nè, Aniki… em đã truyền tải cảm xúc của mình đúng cách chưa?”

“Ờ…”

“Vậy tiếp theo hãy nói về Aniki đi.”

“Về anh?”

“Định luật của Mendel không có máu──những từ đó thực sự

mang ý nghĩa gì?”

“…Em còn nhớ sao?”

“Ừm, vì cảm giác thật ấn tượng, không hẳn là ở câu chữ, mà ở ánh mắt của Aniki khoảnh khắc ấy, trông thật cô độc biết bao. Anh đang giận dữ, buồn bã, hay đau đớn, ánh mắt ấy thật kì lạ.”

“Vậy à…”

Nhỏ nhận ra sao.

Nhưng có lẽ tôi sẽ không bao giờ chạm đến được ý nghĩa thật sự.

…Phải kể thôi nhỉ.

Vì Akira đã giãi bày cảm xúc của mình đến mức này, nên nhỏ có quyền được biết.

“Anh thậm chí chưa từng nói cho cha về nó, chỉ có anh và Kousei là biết thôi.”

“Ể…?”

“Nhưng chắc cha đã biết rồi, chỉ là giả vờ không biết mà thôi. Có lẽ ông muốn làm ngơ nó, vì ông luôn là người thiệt thòi hơn.”

“Thiệt thòi hơn…?”

Nói ra thành lời khiến tôi do dự.

Thậm chí những cảm giác tồi tệ cũng cùng với lời tôi nói mà dâng lên.

Mặt khác, tôi muốn được ai đó lắng nghe. Và từ chính miệng tôi, từ nơi sâu thẳm của trái tim tôi, nói ra những lời ấy.

“──Có lẽ, anh không có cùng huyết thống với cha mình.”

“Ể…?

“Tất cả bắt nguồn từ tiết khoa học hồi sơ trung. Hôm đó bọn anh đã học về các định luật của Mendel. Anh đã luôn xem đây là một môn học nhàm chán, nhưng ngày hôm đó thì khác.”

Ngước nhìn lên trần nhà tối tăm, tôi chậm rãi kể lại câu chuyện của mình.

***

Những người có sang chấn tâm lý thường ghét lịch sử.

Nhưng tôi, dù trải qua quá khứ đau buồn vì bị mẹ bỏ rơi, vẫn rất thích môn lịch sử xã hội. Nếu được hỏi bản thân ghét môn gì, câu trả lời của tôi sẽ là khoa học. Nói sao nhỉ, khoa học chẳng thân thiện chút nào. Quan sát, thí nghiệm và thu thập dữ liệu. Vì những sự thật có thể sẽ được phơi bày một cách không thương tiếc, và không hề có chỗ cho cảm xúc chen vào.

Tôi tham gia buổi học hôm đó, nghĩ rằng nó thật nhàm chán. Nhưng có một thứ đã thu hút tôi.

Đó là nhóm máu.

Cho đến trước đó, tôi đã nghĩ nhóm máu chỉ đơn thuần là A, B, O và AB. Nhưng tôi đã học được rằng còn có nhóm máu AO, BO, OO, AB, và sự kết hợp giữa cha mẹ sẽ quyết định nhóm máu của con mình.

Tôi đã hoàn toàn tái nhợt khi nghe giảng.

“Sensei, em có câu hỏi.”

“Hở? Em hiếm khi giơ tay nhỉ? Muốn hỏi gì?”

“Cha mẹ nhóm máu AB có thể sinh con máu O không ạ?”

“Xem nào… Hãy xem như tỉ lệ việc đó xảy ra là cực kì thấp. Vì không nhất thiết là bất khả thi, vẫn có ngoại lệ.”

“…Khả năng ngoại lệ đó xảy ra là bao nhiêu ạ?”

“Thầy không biết chắc nữa.”

“Ý thầy là vô cùng thấp phải không?”

“À thì, cũng khá là hiếm.”

Khoảnh khắc ấy, một kí ức xưa cũ trong tôi chợt hiện về──

『Anh ấy nói rằng, mình không muốn có con… Vậy nên──』

『Ryouta là con tôi. Đương nhiên tôi sẽ nuôi nó!』

『Nhưng Ryouta là──』

『Lắm lời! Nếu muốn thì cô cứ việc đi! Sau này chớ có mà bén mảng lại gần Ryouta nữa! Tự tôi sẽ nuôi nấng nó!...──』

──Cuộc đối thoại giữa cha và người từng là mẹ tôi khi ấy.

『Nhưng Ryouta là──』

Bà ta đã định nói gì tiếp theo?

Tôi biết một điều rằng cha tôi mang nhóm máu AB, còn tôi là O.

Nếu đây là một thí nghiệm, kết quả sẽ là, phỏng đoán sẽ là…

“À, không cần nhớ những ngoại lệ đâu, phần đó sẽ không ra thi─”

Giáo viên đã nói cả lớp rằng không cần thiết phải ghi nhớ, nhưng tôi lại chẳng thể quên được.

Vì vậy tôi mới ghét khoa học.

Dù người ta nói rằng luôn có những ngoại lệ, nhưng lại chẳng tiếp cho tôi chút hy vọng nào.

***

“──Vậy nên, xác suất anh không phải con ruột của cha là rất lớn. Dù không phải không có khả năng, nhưng…”

Tôi mỉm cười, nhưng Akira thì lặng im. Và tôi đã mặc kệ mà nói ra『phỏng đoán』của mình.

“…Anh, có lẽ là con của người từng là mẹ mình và tình nhân của bà ta.”

“Không thể nào…”

“Và tên tình nhân đó nói rằng hắn không muốn anh. Và cái người từng là mẹ đó đã bỏ đi theo hắn ta, để rồi cuối cùng, cảm giác như cha đã tự mình đã gánh lấy thiệt thòi vậy…”

Cổ họng và lồng ngực tôi thắt lại cùng với những phỏng đoán được nói ra một cách thản nhiên của bản thân.

Cảm xúc này chẳng phải ghét bỏ, cũng chẳng phải phẫn nộ.

Là tủi nhục.

Thật không cam lòng.

Không có cùng huyết thống với cha, mà với người đã ruồng bỏ mình…

Sự mỉa mai rằng những định luật của Mendel lại không đề cập đến máu──

Sự phản đối kịch liệt rằng huyết thống là vô nghĩa──

Cái lý tưởng rằng dòng máu là quan trọng──

Rốt cuộc, nỗi ám ảnh với quan hệ huyết thống của tôi đã lấn át tất cả.

Cha mẹ đẻ có lẽ cũng sẽ không chấp nhận tôi kể cả nếu biết tôi là con ruột của mình.

Còn cha nuôi đã nuôi nấng tôi đến tận bây giờ dẫu biết tôi không phải con ruột của họ.

…Vì sao cha quyết định nhận nuôi tôi?

Dù tôi đâu phải là con ruột của ông, mà là của người ông ghét bỏ, đâu cần thiết phải như vậy chứ…

Ai xứng đáng được gọi là cha cũng đã rõ.

Với tôi, Mashima Taichi là người cha duy nhất.

“Aniki…”

“Sao?”

“Anh nhầm rồi… Anh đã hiểu lầm từ đầu rồi...”

“Nhầm? Hiểu lầm? Gì cơ──”

“Aniki không hề thiệt thòi!”

Akira đột ngột cao giọng khiến tôi ngỡ ngàng.

“Akira…”

“Aniki thật sự rất tốt bụng, lại rất ngầu nữa, tuy thi thoảng hay nói và làm mấy chuyện kì lạ, nhưng em yêu tất cả những điều ấy ở Aniki, rất yêu… và em cũng nghĩ dượng, người đã nuôi nấng một Aniki như vậy, là một người tốt! Hệt như cha con ruột vậy! Nếu không có lẽ em đã chẳng yêu anh nhiều đến vậy rồi!”

Nhỏ nói với vẻ trách móc, trong căn phòng tối, những giọt nước mắt đang chảy dài trên má Akira.

“…Tại sao, em lại khóc?”

“V-vì Aniki, không bao giờ khóc hết…”

“Anh từng khóc rất nhiều mà…”

“Khóc đi chứ! Mồ~! Em, tại sao… ư~~…”

Tôi lặng lẽ đặt tay lên đầu Akira. Được tôi xoa đầu, nhỏ bắt đầu thổn thức.

Chẳng biết đã được bao lâu, bỗng Akira cất lời.

“Lý do Aniki ám ảnh với gia đình mình đến vậy, giờ em đã hiểu…”

“Vậy à.”

“Anh đã luôn ngưỡng mộ dượng đúng không?”

“…Ừ, anh muốn bọn anh có thể là một gia đình thật sự dù không phải ruột thịt.”

“Đúng là vậy mà, anh đừng lo.”

“Ừm, vậy anh nhẹ lòng rồi.”

“Nhưng với em thì chuyện đó vẫn chưa đến…”

“Hả? Sau khi chúng ta đã gần gũi hơn đến vậy? Em vừa nói rằng chúng ta đã trở thành một gia đình thân thiết mà?”

“Vẫn chưa đủ.”

“Chưa đủ sao──”

“Vậy, anh sẽ kết hôn với em chứ? Sẽ trở thành một gia đình với em chứ? Em sẽ chăm sóc anh và con anh mãi mãi mà.”

Akira lần nữa ôm chặt tay tôi.

Tuy đang mỉm cười, nhưng ánh mắt nhỏ vô cùng đanh thép. Hẳn là Akira đang nghiêm túc rồi.

Tôi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, rồi nhìn vào đôi mắt ướt của Akira lần nữa.

“Thế này mà vẫn không đủ, em đúng là tham lam thật ha~”

Tôi mỉm cười xoa đầu Akira trong sự ngỡ ngàng.

“Anh sợ sao?”

“Không phải sợ, nhưng em định giải thích với cha và Miyuki-san thế nào đây?”

“Mấy cái đó, một khi chuyện đã rồi thì sẽ đâu vào đấy thôi.”

“Oi, tính gài anh đấy à?”

“Aniki ghét em sao?”

“Chính vì không ghét nên mới thành vấn đề đấy.”

“Vậy hãy nói rõ đi, rằng anh thích em.”

“Đó là──”

『Thích』thích một cách lãng mạn, không phải như lúc anh nhầm em thành em trai.

Nhưng tôi có linh cảm rằng nếu giờ mình nói ra như vậy, có gì đó sẽ kết thúc. Nếu giãi bày cảm xúc của bản thân nhưng lại không thể lý giải chúng thì sẽ thật nửa vời, như thể là đang trốn chạy, và như vậy thật không tôn trọng người đang thành thật với tôi là Akira…

Vậy nên tôi đã đáp lại Akira rằng.

“──Anh không biết nữa.”

“Không biết là sao…”

“Anh nghĩ mình muốn là anh trai của Akira.”

“Vậy à… Vậy em sẽ không ép mình hỏi thêm nữa. Nhưng…──”

Akira áp mặt lại gần hơn. Tôi muốn lùi lại, nhưng cánh tay đã bị giữ chặt.

“Nếu vậy, anh sẽ làm gì sau chuyện này…?”

“E-em định làm gì…?”

“Làm cho chuyện trở nên đã rồi.”

Cái vẻ ranh mãnh kia, thật không công bằng. Dù tôi thật sự đã hổ thẹn với bản thân, dù tôi đã bối rối, dù tôi đã sợ hãi…

“…Em thật sự chắc chắn sao, Akira? Em sẽ không hối hận chứ?”

“…Ừm, em không hề hối hận. Vì đó là Aniki mà…──”

Akira siết chặt vòng tay đang ôm tôi hơn nữa và kéo về phía mình.

Sẵn sàng, chấp nhận.

Chuyện gì đang đợi chờ phía sau, cả tôi và Akira đều biết rất rõ.

***

Tôi nhận ra bóng tối ngoài cửa sổ đang dần tan biến, tiếng chim sẻ hót cũng bắt đầu vang lên.

Rốt cuộc, tôi đã thức trắng.

Cạnh tôi là Akira đang yên giấc như một đứa trẻ.

Một cách âm thầm, tôi đặt tay lên đầu nhỏ, vuốt ve những lọn tóc giữa những ngón tay mình. Như thể cảm thấy dễ chịu, gương mặt Akira thoáng hiện lên một nét cười.

Dưới ánh ban mai, nét mặt ấy dường như càng thêm bừng sáng.

“Akira… anh, thật ra…”

Tôi vô thức thì thầm vào tai nhỏ điều mình đang nghĩ, nhưng Akira có vẻ vẫn chưa tỉnh giấc và những lời của tôi chỉ như một cái cù lét mà thôi.

Tốt rồi, có lẽ nhỏ chưa nghe thấy.

Akira vẫn đang nắm lấy tay chiếc áo phông của tôi, không biết lúc này nhỏ đang mơ thấy gì nhỉ?

Ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ bên cạnh mình lần nữa, tôi gãi đầu rồi nhắm mắt lại.

──Và thế là.

“”Muộn mất rồi muộn mất rồi muộn mất rồi──────!!””

Chuyện thành ra thế này.

Tôi và Akira đã hoàn toàn ngủ quên, để rồi rời nhà trong hoảng loạn.

***

Sau khi đến nơi vừa kịp lúc để không bị trễ, chúng tôi tách tách nhau ở lối vào tòa nhà rồi vội vã lên lớp.

Tôi vừa bước vào lớp thì chuông reo, hẳn là Akira cũng vậy.

“Yo, yo…”

Có lẽ vì thấy tôi thở không ra hơi nên cái bản mặt khó ở thường thấy kia hôm nay trông có vẻ ngạc nhiên.

“Ha… ha… ha… phát ói mất…”

“Vậy thì mời vào nhà vệ sinh.”

Dù rất muốn làm như Kousei nói, nhưng tôi đã nuốt ngược thứ đang trào lên trông cổ họng rồi ngồi xuống.

“Hiếm khi thấy mày suýt trễ thế này đấy…”

“À, ừ…”

“Hờ… trông mày tái mét thế, gặp chuyện gì à?”

“Mất ngủ…”

“Làm gì mà mất ngủ?”

“Không nói được…”

“Vậy à… Thế thôi.”

Giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp, cắt ngang cuộc trò chuyện. Kousei sau đó cũng không gặng hỏi thêm nữa. Tôi thầm cảm thấy có chút cảm kích sự thờ ơ thường thấy này ở cậu ta.

***

Giờ nghỉ trưa hôm đó.

Sau bữa trưa, Hinata lại đến lớp tôi như thường lệ.

“Ryouta-senpai, em gặp anh chút được không?”

“Hôm nay có chuyện gì đây?”

“E~to…”

“Hở?”

“Thật ra thì, ừm~…”

Hinata toát ra vẻ gì đó lo lắng xen lẫn bồn chồn. Mái tóc buộc đuôi ngựa đung theo những cái lắc đầu liên tục của nhỏ.

“S-sao vậy…”

“A thì, chẳng là.” Dù tôi đã hỏi như vậy, nhưng nhỏ vẫn có vẻ khó nói. Có lẽ vì hồi hộp, nhưng gương mặt Hinata thì đã đỏ ửng từ nãy, khiến tôi cũng không khỏi bồn chồn theo.

Một khoảng im lặng khó chịu trôi qua, và rồi──

“…Phiền thế nhỉ.”

──Kousei khó chịu nói.

“Oi Hinata! Muốn nói gì thì nói rõ ra đi!”

“Gượm đã Onii-chan! Anh thì liên quan gì chứ!?”

“Thế mày có việc gì mà ngày nào cũng đến phòng học của năm hai!?”

“Thì em sắp nói đây! Em đang cố nói ra đây này!”

Tại đây, một cuộc cãi vã giữa hai anh em bất ngờ nổ ra khiến tôi chỉ biết đảo mắt đi nơi khác.

Các học sinh gần đó tỏ ra thích thú trước cuộc cãi vã bất thường giữa cặp anh em xinh đẹp này, và sự chú ý đổ dồn về phía chúng tôi.

“Thôi thôi được rồi, bình tĩnh lại nào hai người…”

“Do ai mà ra!?” “Là lỗi của ai ạ!?”

“Ể!? Là lỗi của anh sao!?”

Tôi không hiểu lắm. Đang nghĩ đó là cách nói bóng gió rằng mình cũng nên nổi giận thì Kousei lườm tôi.

“…Ryouta, mày lại quên nữa rồi đúng không?”

“Ể? Qu-quên gì?”

“Đồ ăn, là đồ ăn! Bao giờ mày mới chịu khao đây hả!?”

“…À!”

Phải rồi, tôi đã hoàn toàn quên mất.

Rốt cuộc tôi đã chưa thể trả hơn họ vì đã dọn phòng cho Akira.

“Ngày nào Hinata cũng hỏi tao khi nào mày mới mời nó đấy! Làm gì đi chứ!”

“Ng-ngày nào đâu mà ngày nào! Thi thoảng, thi thoảng thôi mà!”

“Thế chẳng phải thành thói quen à! Đừng nói với anh, đi mà nói với thẳng với nó!”

“Th-thì hôm nay em lên đây là vì vậy mà! Onii-chan không liên quan gì thì im đi!”

Ra vậy, tôi chính là nguyên nhân.

Nói cách khác, Hinata muốn nói về chuyện đó với tôi nên mới đến đây. Nhỏ đâu thể nói thẳng rằng “khao em đi” nên có lẽ đang đợi tôi nhớ ra.

“Xin lỗi, xin lỗi, anh quên mất…”

“A, không phải em ép buộc anh hay gì đâu! Anh không muốn cũng không sao hết!”

“Không được, bây giờ hẹn một thời gian cụ thể đi! Ngay bây giờ luôn!”

“Em đã nói không liên quan gì đến Onii-chan hết rồi mà!”

“Hai đứa bây làm tao nóng máu LẮM RỒI ĐẤY.”

“K-Kousei, bình tĩnh nào…”

“Do ai mà ra!?” “Là lỗi của ai ạ!?”

“…Lỗi của anh, thành thật xin lỗi…”

Hai anh em nhà này cãi nhau như vậy, đúng là thân thiết mà.

***

Hôm đó sau khi tan trường và về nhà và thay quần áo, tôi đưa Kousei, Hinata và Akira đến một nhà hàng gia đình gần trường. Tất nhiên, một phần là tôi muốn xoa dịu hai anh em nhà Ueda. Chúng tôi gọi món mình thích, và không lâu sau đồ ăn đã ở trên bàn. Ăn uống trò chuyện một hồi thì tâm trạng anh em họ đã tốt lên rất nhiều. Mặt khác, Akira dường như đã cởi mở với họ hơn trước, tuy không đến mức tự nhiên như ở nhà. Dù vậy, nhỏ là người biết lắng nghe và luôn mỉm cười hòa nhã. Mong là từng chút một nhỏ sẽ có thể mở lòng với bất kỳ ai như vậy.

“Ryota, gọi nước đi.”

“Ừ, muốn uống gì?”

“Tùy mày.”

“Đừng có hối hận nhá.”

“Vậy thì Cola đi…”

Lúc tôi cầm ly đến quầy lấy nước cho Kousei, Hinata đã đi theo tôi.

“Em xin lỗi, Ryouta-senpai, đột nhiên lại thế này…”

“À, không, là lỗi của anh hết vì đã quên mà…”

“Mà này Ryouta-senpai.”

“Hở, sao vậy?”

“Hình như, cậu ấy đã thay đổi nhỉ?”

“Ể? V-vậy sao?”

“Kiểu như, đã trở nên trưởng thành hơn, nói sao nhỉ… cảm giác khang khác.”

“Thế à? Anh thì lại không nghĩ vậy…”

“Bằng cách nào đó Akira-chan lại có vẻ xinh đẹp hơn trước, em chỉ thắc mắc liệu ở nhà đã xảy ra chuyện gì…”

Không hổ danh là Ueda Hinata, nhạy bén thật.

“Hình như không có gì đâu, nếu phải nói thì chắc là anh với con bé đã thân nhau hơn chút…”

“Ể!? Thế không lẽ…”

“A, không, chắc không phải như Hinata-chan đang nghĩ đâu. Đều là con riêng nên bọn anh tâm sự nhiều chuyện thôi.”

“V-vậy ạ…”

Hinata trông có vẻ nhẹ nhõm, và nét mặt của nhỏ trở nên có chút nhõng nhẽo.

“Nè, Senpai…”

“Hả?”

“Mong là mình sẽ lại được đi ăn tối cùng nhau.”

“Ờ, lúc nào cũng được, Kousei chắc sẽ thấy phiền nhưng Akira thì sẽ vui lắm.”

“Kh-không phải vậy…”

“Ể?”

Gương mặt Hinata bỗng chốc đỏ bừng.

“Lần tới, chỉ có hai đứa mình thôi, được không ạ!?”

“Ể!?”

Mặt tôi cũng trở nên nóng bừng.

***

Sau khi chia tay anh em nhà Ueda ở ga trước học viện Yuuki, tôi và Akira cùng về nhà. Bước qua cổng soát vé của ga Arisu Minami, dưới bầu trời đầy sao, cả hai sánh bước dựa vào ánh trăng và nguồn sáng từ đèn đường. Thế rồi bỗng có ai nhéo lưng bàn tay trái của tôi, thủ phạm là Akira đang đi bên cạnh.

“Akira, đau…”

“Hình phạt cho anh vì dám tớn mắt lên trước Hinata-chan.”

“Anh còn cách nào khác đâu? Con bé mời anh đi ăn tối mà…”

Có vẻ nhỏ đã chứng kiến mọi chuyện từ xa, và lúc ở trên tàu, tôi đã bị thẩm vấn.

“Lẽ nào em đang ghen?”

“…Ghen chứ, nếu đi với Hinata thì Aniki sẽ không còn quan tâm đến em nữa đúng không?”

“Nào nào, vẫn quan tâm mà, vẫn quan tâm mà.”

Akira mỉm cười và hoàn toàn chuyển sang “chế độ ở nhà.”

“Nhưng anh sẽ đi đúng không?”

“Hừm, tính sao nhỉ?”

“…Anh cứ đi đi, em cho phép anh đi ăn đó!”

“Không lẽ em đang đóng vai bạn gái anh dù không phải đấy à?”

“Sai rồi, em đang cho anh thấy sự độ lượng của một người vợ tương lai đó.”

“Mình mà cưới nhau chắc sẽ anh bị em đè bẹp mất…”

“Em sẽ đè cho anh bẹp dí luôn.”

Đang đùa giỡn qua lại như vậy, bỗng Akira nghiêm mặt.

“Đêm qua…”

“À, ừm…”

Tôi đỏ mặt ngay tắp lự khi vừa nhớ lại.

“──Aniki, anh giỏi chịu đựng ghê nhỉ?”

“Ờ, sau đó anh còn tự khen mình mà…”

Phải.

Không có gì xảy ra giữa hai đứa sau đó hết.

Tôi đã thuyết phục Akira rằng nếu cứ thuận theo cảm xúc thì cuối cùng sẽ hối hận, và cả hai dừng lại ở việc chỉ ngủ cùng nhau mà thôi. Có điều, nếu nghĩ kĩ, tôi cảm thấy ngủ cùng nhau một đêm cũng là một chuyện đã rồi, nhưng bản thân tôi vẫn có chút nghi hoặc về điều đó.

“Em đã cố gắng đến vậy mà~…”

“Về chuyện đó, anh chỉ có thể xin lỗi mà thôi… Mà tối nay làm ơn để anh ngủ cho ra ngủ nhé…”

“Vậy riêng đêm nay em sẽ không lẻn sang phòng anh nữa.”

“Thôi, từ mai dừng luôn hộ anh…”

Nếu nghe chuyện này chắc từ mai tôi hết ngủ nướng mất. Cơ mà vậy cũng được.

“Akira thấy ổn sao? Hai chúng ta cứ thế này…”

“Ừm, dù sao em cũng đã nói ra cảm xúc của mình, còn lại phụ thuộc vào Aniki thôi nhỉ?”

Chúng tôi nghĩ về nhau, về những điều gần gũi, và cảm thấy ổn với việc không phải vợ chồng, mà chỉ là những người bạn tốt, là anh trai và em gái như trước giờ. Tuy vậy, cả hôm nay tôi đã luôn trăn trở liệu như vậy có thật sự khiến Akira thỏa mãn.

“Có lẽ mối quan hệ này vẫn chưa rõ ràng, nhưng em ước Aniki rồi sẽ chấp nhận em… chăng?”

“Em không nghĩ như vậy sẽ khiến em trở thành một người con gái dễ dãi sao?”

“Nếu là dễ dãi với Aniki thì không sao hết.”

“Xúc động lắm, nhưng chưa đủ đâu… cơ mà đừng có nói thế ở nơi khác đấy. Mang tiếng bây giờ…”

Thế rồi Akira bật cười khúc khích như nhớ ra gì đó.

“Có gì vui mà cười?”

“Nè, với anh em là em trai? Hay là em gái? Ước gì lâu lâu anh cũng nhớ ra rằng em là em gái anh ha~”

“Anh không có nhớ ra. Anh xem em là em gái mình.”

“Thật á? Anh nghiêm túc xem em là con gái sao?”

“Tất nhiên──”

Mặt khác, với tôi Akira quả nhiên giống như một đứa em trai vậy.

Một cô em kế không chút phòng bị trước tôi, và thân thiết với tôi như một đứa em trai…

Đôi lúc tôi chẳng biết phải cư xử thế nào cho phải, nhưng cả hai đã cùng đọc manga, cùng chơi game, và tâm sự với nhau nhiều thứ…

Những lúc ở cạnh nhau đều thật vui, và trái tim tôi như được lấp đầy.

“Nếu nhỏ là em trai,” hay “vì nhỏ là em gái, tôi sẽ không nhìn Akira trên những thành kiến như vậy.

Akira là Akira.

Cô em kế, người giống như một cậu em trai, quý giá và duy nhật của tôi.

Có thể nghe thật kì lạ, nhưng tôi muốn tiếp tục trân quý mối quan hệ này với Akira.

“──Anh vẫn sẽ tiếp tục quan tâm đến Akira từ bây giờ dù em có là em trai hay em gái anh đi nữa. Anh sẽ luôn là điểm tựa của em bất cứ lúc nào.”

“Cách nói lắt léo ghê… Nhưng kệ vậy, em hài lòng với những gì anh nói với em hồi sáng, nên tạm thời như thế là đủ.”

“Lúc trên tàu á? Anh đã nói gì nhỉ…?”

“Ể? Anh không nhớ à?”

Tôi không nghĩ là mình đã nói gì hết──

“Anh đã thì thầm vào tai em rằng, ‘anh, thật ra…’”

“…Ể?”

Tôi tái xanh mặt mũi.

“Nói ra điều đó lúc em đang ngủ, thật không công bằng. Phải đợi người ta dậy đàng hoàng rồi hẵng nói chứ.”

Nụ cười toe toét của Akira khiến tôi bối rối kinh khủng.

“Kh-khoan đã Akira, đó là…”

Không lý nào, lúc đó Akira chắc chắn là đang ngủ, nhưng lại nghe thấy được…

Nói cách khác──

“Ừm, lúc đó em đang giả vờ ngủ.”

“Cái───!?”

“Đúng hơn là em đã dậy từ lúc được Aniki xoa đầu. Sau đó anh ghé sát mặt lại và nói rằng ‘thật ra’… Aniki, anh nói lại câu đó lần nữa đi?”

“─────────!?”

“Thật sự em đã phấn khích đến mức chỉ muốn gào lên kyaaaaaaaaa──── thôi đó…. Ủa? Anh sao vậy Aniki? Đừng đi trước mà! Đừng bỏ em lại mà Anikii~───!”

Tôi là một thằng đại ngốc.

Tạo ra thêm quá khứ đen tối để làm gì?

Tôi chỉ muốn thử vì có chút ngưỡng mộ những cảnh trong phim truyền hình thôi mà.

…Không không, không. Không không. Dù có căng thẳng đến mức nào sau một đêm thức trắng thì cũng không có chuyện đó đâu. Tất nhiên những lời tôi nói là thật lòng, nhưng giá như lúc đó nhỏ nói rằng mình đã dậy rồi thì tốt biết mấy.

Và nếu nhỏ đã nghe được tất cả rồi…──“O~i Anikii~! Nếu anh ngại thì để em lặp lại hết cho nhé───? Lúc đó Aniki──”

“Không cần! Quên dùm đi mà───!

Tóm lại là, Akira.

Em không phải em trai kế của anh.

Mà là em gái kế.

Là một cô gái,

Quá đỗi đáng yêu,

Tóm lại là, rắc rối quá đi mất…

.

.

Truyện Chữ Hay