Và rồi, chuyện xảy ra ba tuần kể từ khi tôi bắt đầu sống với Akira──
Hôm đó, tôi và Akira vẫn tận hưởng một ngày lười biếng ở nhà như thường lệ.
Có vẻ như Akira đã nghiện phải con game RPG mình mới mua gần đây, đến độ còn cất công mua hẳn sách hướng dẫn về để nghiền ngẫm.
Tiện thể thì Akira là kiểu người save game rất thường xuyên, và chơi cực kì cẩn thận.
Và khi lượng slot save không ngừng tăng lên, tôi cảm thấy được sự khác biệt về cá tính so với tôi, một đứa chỉ toàn ghi đè lên lần save trước.
Còn tôi thì bữa giờ đang cố cày cho hết đống manga với tiểu thuyết mà mình đã mua chất thành đống bên cạnh Akira,
“Aniki, em mệt rồi, anh chơi dùm em chút đi.”
Và trong lúc Akira đang nghỉ ngơi, trọng trách của tôi sẽ là làm mấy thứ đơn giản như cày cấp và farm quái lấy vật phẩm. Cảm giác cứ như đang bị Akira lợi dụng chứ không phải đang giúp đỡ cậu ta, nhưng cũng chẳng sao.
“Này hai đứa, bài tập hè thế nào rồi?”
Quả nhiên, sự chây lười này là không thể ngó lơ được, và thế là tôi đã bị Miyuki-san khiển trách lần đầu tiên trong ngày.
“Cháu là kiểu làm mọi thứ một cách từ từ, nên không sao hết đâu ạ.”
“Con vẫn làm đều đều mà, mẹ không cần lo. Nếu khó chỗ nào con sẽ nhờ Aniki chỉ.”
“Khoan khoan, từ khi nào có vụ đó vậy!?”
“Hồi trước anh có nói là sẽ kèm em học mà, đúng không?”
“Đ-Đó là hồi em kiểm tra đầu vào thôi mà? Ỷ lại vào người khác nhiều quá là không tốt đâu!”
Miyuki quan sát cuộc tranh luận của hai đứa tôi với nụ cười gượng gạo.
Phải, Akira đã thuận lợi vượt qua bài kiểm tra đầu vào, và từ học kì hai sẽ bắt đầu theo học tại học viện Yuuki, ngôi trường tôi đang theo học. Lúc nghe tôi nói rằng sau này hai đứa sẽ cùng đi học và về nhà với nhau, Akira có vẻ vui vui.
Với đó, tôi đã nhận ra rằng mình và Akira đang dành thời gian với nhau theo một cách rất đỗi bình thường.
Dù không rõ Akira cảm thấy ra sao, nhưng có cảm giác rằng hai đứa tôi đã thân thiết với nhau hơn trước rất nhiều.
──Và chẳng lâu sau đó, chuyện không ngờ ập đến
***
“Vậy, mẹ đi làm đây, hai đứa tranh thủ làm bài tập hè đi đó nhé!
──Xong xuôi rồi muốn làm gì cũng được.”
Quá trưa hôm đó, lúc hai đứa tôi vẫn đang phè phỡn chơi game trong phòng khách, Miyuki-san, sau khi thay quần áo xong đã nói với chúng tôi như vậy. Có vẻ như bộ phim sẽ được quay vào buổi tối và cô sẽ đi làm luôn từ giờ.
“Con biết rồi~”
“Cô đi cẩn thận ạ.”
Vừa tiễn Miyuki-san khỏi phòng khách được một chút thì tôi có điện thoại gọi đến, lần này là từ cha.
『Ryouta, ba vừa gọi cho Miyuki-san, và tối nay có thể ba cũng không về nhà được rồi.』
「Vậy ạ, công việc của ba bận rộn nhỉ」
『À thì, chuyện cơm bữa ấy mà. Bên tài trợ can thiệp vào bộ phim làm cho đạo diễn nổi cáu. Thế là phải bỏ hết làm lại từ đầu』
「Ahaha…, thế giới của người lớn đúng là khắc nghiệt〜」
『Vậy nên nhờ con trông nhà nhé』
「Để đó cho con. Con với Akira sẽ trông nhà cho」
Sau khi tôi dập máy, Akira liền hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
“Cha nói tối nay ổng lại không về.”
“Công việc của dượng cũng khó khăn ghê ha…”
“Chà, sẽ vui đây.”
“Bộ phim mẹ tham gia cũng quay đến tận nửa đêm nên có lẽ bà sẽ về trễ.”
“’Cải cách điều kiện làm việc’ kiểu gì thế này?”
“Mẹ em cũng là người cuồng công việc mà, nên không sao đâu.”
“Nhưng còn hai đứa mình ở nhà thì sao?”
Khóe miệng Akira bỗng nhếch lên.
“Anh biết mà, còn phải hỏi à??”
“Phải ha? Gufufufu…”
Nụ cười của cả hai dần dần thiếu đạo đức.
“Đặt pizza ăn tối không?”
“Được đó~. À, món gì em cũng ăn được miễn là có tương cà chua nhé.”
“Còn anh thì theo đạo phô mai. ──Rồi, chọn nào.”
Và thế là chúng tôi lên kế hoạch ăn chơi cho đến hết ngày.
Bạn làm bài tập hè đến đâu rồi? Tôi thì nghĩ nếu để sang nửa còn lại của mùa hè rồi toàn tâm toàn ý vào nó, thì sẽ dễ hoàn thành hơn. Tôi là kiểu người nghiêm khắc với bản thân như vậy.
Và vì thế, tôi sẽ dành buổi tối hôm nay để vui vẻ cùng đứa em trai yêu dấu của mình.
──Có điều, phần lớn sự cố xảy ra là khi cha mẹ đi vắng, để lại con cái của họ một mình ở nhà.
Và học sinh cao trung như chúng tôi cũng không là ngoại lệ.
Hay đúng hơn, chỉ có tôi phạm sai lầm mà thôi.
***
Buổi tối, chúng tôi vừa ăn pizza vừa bàn chiến thuật trò chơi.
Nhưng từ nãy đến giờ tôi cứ bồn chồn không yên vì một chuyện. Trên miệng Akira dính tương cà chua, không chỉ ở một chỗ, mà là dính đầy khắp xung quanh. Nói tránh đi thì đống tương cà đó khiến cậu ta trông như một chú hề ở rạp xiếc vậy.
Chẳng biết Akira có nhận ra hay không, nhưng cậu ta đang tập trung vào trò chơi đến nỗi cứ để nguyên như thế mà chẳng thèm lau đi.
“Này Akira, miệng em dính tương cà kìa.”
“Ể? Ở đâu cơ?”
“Dính tùm lum hết, không phải một chỗ đâu.”
“Ể? Không thể nào? Thật sao?”
Akira dùng một tờ khăn giấy để lau, nhưng chẳng thể sạch hết đống tương cà.
“Đưa anh──rồi, sạch rồi đấy.”
Tôi nhúng ướt miếng khăn giấy rồi lau cho Akira, vừa xong thì cậu ta đã luống cuống ngoảnh gương mặt đã đỏ bừng đến tận mang tai của mình đi hướng khác.
Lẽ nào Akira xấu hổ vì đã phát ra thứ âm thanh lý nhí đáng yêu như của một đứa trẻ mẫu giáo dù đã học năm nhất cao trung trước mặt tôi chăng?
“C-Cảm ơn anh…”
“Thiệt tình, em mê game quá đó.”
Tôi mỉm cười, nhưng thấy dáng vẻ ngượng ngùng đó của Akira khiến tôi không khỏi có chút lúng túng.
Quả nhiên những lúc thế này gương mặt của Akira nom thật xinh đẹp.
Và được thấy sự thay đổi trên nét mặt như vậy thật thú vị.
Akira đã từng rất lạnh lùng và cộc cằn, nhưng giờ những biểu cảm trên gương mặt ấy đã đa dạng hơn rất nhiều, biết vui cười, kinh ngạc, hờn dỗi, tức giận và cả ngượng ngùng như hiện giờ. Cậu ta đã dần mở lòng hơn. Là một người anh, tôi thấy rất vui vì điều đó. Vì vậy──
“…Anh rất vui vì được làm anh trai của Akira.”
Tôi đã vô thức mà thốt lên như vậy.
“S-sao tự dưng…”
Nét mặt Akira lộ vẻ ngượng ngùng, song cậu ta lại không có vẻ muốn lảng tránh.
“Thật đó, nếu không nhờ Akira thì anh chỉ biết quanh quẩn một mình suốt kì nghỉ hè này rồi.”
Sự thật là, kể từ khi Mayuki-san và Akira dọn đến, ngôi nhà này đã trở nên sáng sủa hơn trước.
So với thỏa thuận lập ra ban đầu, gần đây chúng tôi đã có thể dành thời gian bên nhau một cách tự nhiên hơn.
Lúc đầu, tôi đã lo sợ về cuộc sống mới này, nhưng rồi lại thấy thật buồn cười vì sau khi khám phá ra đây chính là cái cuộc sống mới ấy.
“Kh-không có em thì cũng có người khác mà? Không lẽ, Aniki không có bạn bè sao? Anh đã dành cả kì nghỉ hè với em mà đúng không?”
“Bạn thì cũng có, nhưng không nhiều thôi.”
Nói là vậy, nhưng trong đầu tôi chỉ nghĩ ra được mỗi thằng Kousei mà thôi. Nghĩ lại thì nếu không nhờ có nó, tôi sẽ trở thành một đứa chỉ biết thui thủi một mình mất không chừng.
“Trông Aniki có vẻ có nhiều bạn mà.”
“Em đánh giá anh cáo quá rồi đó. Ngược lại, anh thà có ít bạn nhưng thân thiết còn hơn là có nhiều bạn kìa──”
──Đó gọi là định luật đơn độc. Nói tóm lại, là sức mạnh.
Không phải với ai tôi cũng có thể xã giao được, mà sẽ thoải mái hơn với một số ít người nhất định. Và vì vậy, nếu là với Kousei, đứa mà tôi đã quen biết từ hồi sơ trung thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Còn với Hinata thì… quả nhiên là có chút gượng gạo.
“Akira thì sao? Được làm anh em với anh có vui không?”
“Chuyện đó…” Akira nói, nét mặt hơi sa sầm lại.
Là do đang bối rối, hay câu trả lời của em sẽ là không?
Akira nín thinh, không biết phải trả lời thế nào.
“Quả nhiên là, em không thích nhỉ?”
“Không, không phải vậy đâu… Chỉ là khi ở cạnh anh, có những lúc em cảm thấy thật kì lạ…”
“Kì lạ?”
“Lồng ngực em có một cảm giác kì lạ mà chẳng biết phải diễn tả thế nào──”
Giờ cậu ta lại đang đỏ mặt.
“──À, nhưng mà, ở bên cạnh Aniki thật sự rất vui!”
“Vậy thì tốt quá rồi.”
Ít nhất thì cũng thật mừng là Akira cũng cảm thấy như vậy về tôi.
Nhưng đó chỉ là trên lời nói──
Để có thể hoàn toàn mở lòng với nhau, tôi thấy cả hai vẫn chưa đủ thân thiết.
“──Anh muốn được thân thiết với Akira hơn nữa…”
Cả hai đã cùng trải qua cảnh cha mẹ ly hôn, đủ để chia sẻ với nhau về khoản đó.
“Ể!? Ý anh là sao!?”
“Vì vậy hãy thoải mái hơn khi ở cạnh anh. Anh có thể là một đứa không đáng tin cậy, nhưng dù sao cũng là anh trai của Akira mà.”
“L-Là anh trai của em, nhỉ? Ahahaha─…”
Sau khi liều thêm lần nữa, tôi đã có thể tạo ra một bước đột phá mới.
“Yoshi! Vậy thì Akira, mình tắm chung đi!”
Tôi đã quyết định rằng đây chính là cách duy nhất để thu hẹp khoảng cách giữa cả hai, nên đã nói với Akira việc mình mà đã muốn làm từ rất lâu rồi.
“Ể?... Ể~~~~~~──────!?”
Akira bỗng kêu toáng lên, mặt đỏ bừng.
“Sao lại bất ngờ thế? Anh đã muốn thử cái trò anh em kì lưng cho nhau từ lâu rồi. Khỏa thân tâm sự ấy?”
“Kh, kh-kh-kh-khỏa-khỏa thân tâm sự á!?”
“Không cần ngại, chỉ là kì lưng thôi mà.”
“Anh nói ’Chỉ là’ á, thật luôn?”
“Ờ, em không thích à?”
“Không phải là em không muốn, mà là, chuyện đó, không được! Chúng ta sẽ thấy nhau khỏa thân đó! Chuyện đó một chút cũng không được đâu!?”
“Anh thấy có sao đâu?”
“Em thì thấy có sao đó───!”
Akira có vẻ khá tự ti về ngoại hình của mình, và tôi cũng thế. Hình như tôi đã tăng cân đôi chút do lối sinh hoạt lười biếng trong mùa hè này thì phải.
“Nếu ngượng thì em cứ việc quấn khăn quanh người, chỉ để lộ lưng thôi là được phải không nào?”
“Th-thật sự chỉ là kì lưng thôi sao?”
“Chứ còn chỗ nào nữa đâu? ───À, đầu thì để anh tự gội được rồi.”
“Ý-ý em không phải vậy! Chẳng là───…”
“Đúng là em không thích nhỉ?”
“Chúng ta đã lên cao trung rồi… lại còn là anh em nữa… nên mấy chuyện này…”
“Chính vì là anh em đó. Thi thoảng anh cũng cùng cha đến nhà tắm công cộng rồi kì lưng cho ổng mà.”
“Chuyện đó… vì dượng ấy là bậc cha mẹ…”
“Nào! Akira, thế hồi tiểu học hay sơ trung lúc đi dã ngoại với trường thì sao, lúc tắm thì sao?”
“A-Anh hỏi vậy là ý gì?”
“Em có tắm chung với mấy đứa khác không?”
“Không… Em tắm theo lượt trong phòng khách sạn…”
“Em đi suối nước nóng hay phòng tắm hơi bao giờ chưa?”
“Chưa, nhưng mà…”
Quả đúng như tôi nghĩ.
Có lẽ là do Akira chưa quen nhìn thấy người khác khỏa thân. Thân thiết hơn với Akira là việc quan trọng, nhưng tôi lo chuyện này hơn.
“Sắp tới gia đình mình sẽ đi du lịch suối nước nóng, và ở trường cũng sẽ tổ chức một chuyến dã ngoại, nên em đâu thể cứ tắm riêng mãi được. Nếu không làm quen với việc tắm với người khác thì sau này em sẽ gặp rắc rối đó.”
“Ch-Chuyện đó thì… cũng đúng, nhưng mà… T-tại sao lại là với Aniki…”
“Là anh trai, anh lo ngại cho tương lai của Akira. Nên có thể là anh đang lo chuyện bao đồng, nhưng anh nghĩ mình nên thử, vì lợi ích của Akira.”
“Nh-nhưng mà, chuyện đó quả nhiên là không được! Nếu dượng và mẹ phát hiện ra thì…”
“Sao lại có cha ở đây nữa? Nếu chỉ như vậy thì đâu có sao.”
“Nhiêu đó mà không sao thật á!?”
Nhưng mà quả thật, liệu hai người họ sẽ phản ứng thế nào nếu phát hiện ra? Tôi chỉ biết đoán mò mà thôi.
“Chắc cha và Miyuki-san sẽ chỉ nghĩ rằng anh em mình đã trở nên rất thân thiết mà thôi, nhỉ?”
“Không phải, không phải, không phải, không phải là chuyện đó mà~… Em nghĩ họ mà phát hiện ra là mình toi đó…”
Em sợ mỗi chuyện đó thôi nhỉ?
Không, nhưng nếu bị phát hiện ra thì sẽ toi, thì chỉ cần không bị phát hiện là được.
“Chúng ta giữ bí mật đi, để không bị phát hiện. Cơ mà, cha tối nay sẽ không về nhà, còn Miyuki-san thì về rất muộn, nên sẽ không sao đâu.”
“Bí mật giữa hai anh em sao…”
“Ờ. Nếu em thật sự muốn giữ bí mật với họ…”
Akira lấy tay phải gãi gãi nơi cùi chỏ, gương mặt đỏ bừng, rồi cuối cùng ngước lên nhìn tôi.
“Aniki có…
thích em không…?”
“Ể, ờ… Tất nhiên là anh thích Akira rồi.”
Tất nhiên là “như một gia đình”, nên chẳng có hàm ý gì sâu xa hết, nhưng không chừng điều này là quan trọng đối với Akira.
“Nếu bị phát hiện thì anh có… chịu trách nhiệm không?”
“Tất nhiên. Nếu có chuyện gì xảy ra, anh sẽ chịu trách nhiệm.”
“…”
Có lẽ đề xuất này của tôi có phần hơi gượng ép. Cơ mà cũng không thể ép buộc Akira được, nên nếu cậu ta không muốn thì tôi sẽ dừng lại, nhưng──
“──Vậy, nếu là kì lưng thì…”
Tuy ngượng ngùng nhưng Akira đã đồng ý── À không, Akira đã đồng ý.
***
Tôi đi cởi đồ trước rồi đợi Akira trong phòng tắm, dù có hơi hồi hộp, nhưng là theo một cách tích cực.
DĨ nhiên mục đích của việc này không chỉ là để cả hai thân thiết hơn, mà còn là để nghĩ về tương lai của Akira nữa.
Trước đây khi nhìn thấy tôi khỏa thân, Akira đã hoảng hốt mà bỏ chạy, và sẽ thật tốt nếu sau lần này Akira có thể quen hơn với việc đó. Còn lúc này, tôi đang dùng một chiếc khăn tắm để che phần thân trước, lưng quay về phía cửa. Và rồi──
“E-Em vào đây…”
Cánh cửa phòng tắm hé mở và Akira cuối cùng đã bước vào.
“Ờ. Vậy thì, triển đi nào.”
“V-Vâng… Nhờ anh giúp đỡ ạ…”
Sao lại dùng kính ngữ nhỉ? Tôi thầm nghĩ, nhưng chắc là cậu ta cũng đang hồi hộp mà thôi.
Nhưng nếu mọi chuyện suôn sẻ thì sau này tôi sẽ có thể cùng Akira đi nhà tắm công cộng, và thi thoảng lại kì lưng cho nhau ở nhà.
Một khi con người đã cho phép bản thân lần đầu, thì lần thứ hai và ba sẽ trở thành thói quen, nhủ thầm rằng, “Cơ mà, cỡ này thì không sao.”
Chính vì vậy, vào lần sau hẳn là Akira sẽ không còn kháng cự nhiều như lần này nữa.
Lúc đang mải nghĩ ngợi chuyện đó thì Akira đã mau chóng cúi người xuống sau lưng tôi. Tấm gương trước mặt đã bị hơi nước làm cho mờ đi, khiến tôi chỉ có thể thấy loáng thoáng những gì đang xảy ra sau lưng mình. Tuy vậy lại không khó để hình dung ra dáng vẻ của Akira. Có lẽ cậu ta đang cố nén đi sự ngượng ngùng của mình. Nói gì cho đỡ căng thẳng chút nhỉ.
“Phải rồi Akira, em từng kì lưng cho người khác thế này trước đây chưa?”
“Hồi nhỏ, hình như có lần em đã kì lưng cho cha…”
“Vậy còn nhớ cách làm không?”“Không, em không nhớ được nhiều…”
“Trước tiên là múc nước nóng ra khỏi bồn, rồi xối lên lưng đối phương.”
“H-Hiểu rồi…”
Akira liền múc một gáo nước nóng từ bồn tắm rồi xối lên lưng tôi như vừa được hướng dẫn.
“Dứt khoát lên, xối ào xuống một phát nào.”
“Ư-ừm…”
Akira làm như tôi nói, và vào lúc nước nóng xối ào lên lưng tôi,
“Gư~~… Phê quá~!”
Tôi bất giác rên lên.
“Nè, Aniki, đừng có phát ra cái âm thanh kì lạ đó chứ!”
“Đâu có, do cảm giác phê quá thôi. ──Mà kệ đi, nào, thêm gáo nữa.”
“E-Em hiểu rồi…”
Tiếp đó, khắp người tôi đã được dội nước nóng liên tục hai ba lần.
“Rồi, giờ kì lưng cho anh đi.”
“Ừm…”
Tôi đưa Akira chai sữa tắm mình thường dùng, và đằng sau tôi phát ra âm thanh của chai sữa tắm đang được ấn xuống, sau đó là tiếng bọt xà phòng được đánh bông lên.
──Cuối cùng thì.
Tiết mục vui vẻ được trông đợi từ đâu đã bắt đầu.
“Yo~shi, vậy em bắt đầu đây…. ──Uhyaa~!?”
“Ể? Ể? Ể? Sao thế!? Này, em đang làm gì thế Akira!”
“Ể!? Em đã làm gì à!?”
“Sao em lại dùng tay!”
Không chỉ là “đã làm gì” đâu.
Đôi bàn tay mềm mại đầy xà phòng trơn tuột của Akira di chuyển trên lưng khiến tóc gáy của tôi dựng đứng.
“Th-Thì tại em từ trước đến giờ em luôn dùng tay…”
“V-Vậy á!? Phải ha!? Hèn chi em cũng thấy là lạ!”
Nếu là vậy thì lẽ ra lúc đầu tôi đã nên nói Akira sử dụng khăn tắm mới phải.
“Đừng dùng tay~ ──À, em thấy cái khăn xanh đằng kia không? Dùng nó đi.”
“Ư-ưm.”
Akira đặt chiếc khăn tắm có bọt xà phòng lên lưng tôi.
“Vậy, em bắt đầu nhé?”
“Triển đi!”
Chẳng rõ Akira đã dùng bao nhiêu sức nhưng… cảm giác ấm áp một cách tuyệt diệu.
Lưng tôi như đang được vuốt ve, cảm giác không khác mấy lúc Akira dùng tay ban nãy.
“Lưng anh không mềm đến mức đó đâu, Akira à.”
“Ể? Anh muốn mạnh hơn nữa á!? Cái khăn này cứng như bàn chải ấy, anh không thấy đau sao?”
“Không sao. Làm đến khi lưng anh chuyển sang màu đỏ là được.”
“Th-thật sự là không sao chứ?”
“Ờ, nên là dồn nhiều sức và dứt khoát hơn đi nào!”
“E-Em hiểu rồi…”
Akira đặt chiếc khăn tắm vào phần giữa lưng ở ngay dưới cổ tôi. Lực tay của Akira, đúng hơn là một phần sức nặng của cậu ta, đang đặt trên lưng tôi. Và rồi──
“Hyaa~!”
“Uwaa!”
Dường như lúc chuẩn bị dùng lực thì Akira đã bị trượt tay hay chân gì đó, rồi ngã vào lưng tôi.
Vì đang cúi người về trước nên tôi đã đỡ được Akira, có điều──
“Không sao chứ? Aki──”
──…Cái cảm giác gì đây…
Nơi bả vai tôi, có thứ gì mềm mại đang chạm vào đó.
Với Akira đang ngã sấp trên lưng tôi, vùng mềm mại ấy như được trải rộng, kèm theo đó là một sự đàn hồi nhưng không quá đáng kể. Giây tiếp theo, thứ đó bỗng tách làm hai nửa lúc vẫn còn đang chạm vào lưng tôi.
Lúc lưng tôi cảm nhận được những cảm giác ấy thì trong tôi, một xúc cảm khó tả đã trào dâng.
Bất khả kháng cự, tôi gập người về phía trước sâu hơn nữa.
Nhưng chuyện đó không hề hay chút nào.
“Kyaa!”
Vì tôi càng gập sâu người, cơ thể của của Akira lại càng gần tôi hơn trước. Và rồi cảm giác mềm mại kia lại lan tỏa trên lưng tôi lần nữa.
Vào khoảnh khắc ấy, tôi như trải qua mặc khải, cũng có thể nói là tôi như vừa được mặt trời chân lý chói qua tim vậy…
Tri thức, kinh nghiệm, bản năng, óc tưởng tượng, khoa học, bí ẩn──Tất cả như lập tức được xâu chuỗi, và chân tướng của cảm giác mềm mại chẳng rõ là gì kia đã lộ diện.
Và rồi tại đây, ngay lúc này, tôi đã ngộ ra, một cách cực kì rõ ràng, rằng──
──Chẳng thể lẫn vào đâu được, đó đích thị là『NGỰC』.
Akira rời khỏi lưng tôi, theo sau là một khoảng lặng.
Khi một giọt nước rơi tõm xuống bồn tắm từ trần nhà, tôi bừng tỉnh.
“…Ano, Akira-san? Anh hỏi một câu được không…?” Tôi lên tiếng trước, phá vỡ sự im lặng.
“C-Có chuyện gì? Mà, sao anh lại dùng kính ngữ vậy…?”
Hoang mang và hổ thẹn, tôi chẳng biết bên nào đến trước, nhưng chúng như một thứ độc tố phát tán từ đỉnh đầu tôi đi khắp thân thể, các giác quan của tôi đã tê liệt, còn tim thì sắp sửa ngừng đập đến nơi.
Tôi cố giữ cái đầu lạnh.
Chưa kể, sự việc vừa rồi đã làm dấy lên một vấn đề cần được làm rõ.
“Xin lỗi vì đột nhiên lại hỏi em thế này, nhưng──”
Tôi buộc phải hỏi, nhưng lại chần chừ chẳng dám nói ra.
Ước gì đây là một giấc mơ.
Tôi đã hy vọng vậy, nhưng cái cảm giác vẫn còn đọng lại trên lưng kia đã nhắc nhở tôi rằng đây chính là hiện thực.
Và rồi, tôi hỏi một cách e dè.
“──Akira-san, em không phải em trai, mà là em gái anh sao…?”
Khoảnh khắc tôi thốt ra điều đó, tất thảy những chuyện xảy ra từ lần đầu gặp Akira đến giờ như một tia sáng bỗng vụt lướt qua.
Giờ nghĩ lại thì thật kì lạ, hà cớ gì tôi lại nhầm Akira thành em trai của mình được chứ?
Lúc nghe rằng mình sắp có một「đứa em」,tôi đã không nghĩ ngợi nhiều, và hiểu lầm cũng theo đó mà xuất hiện. Cho đến tận giờ tôi vẫn chưa hề có chút nghi ngờ nào về chuyện đó.
Lục lọi trong kí ức, đã có rất nhiều cơ hội để tôi nhận ra, nhưng tôi đã phớt lờ tất cả mà chỉ để tâm vào sự thật có lợi cho mình, và hoàn toàn tin rằng Akira là em trai tôi.
『Xem con kìa, thiếu nhạy bén quá đó』
Tôi bỗng nhớ lại lời cha từng nói với mình
Không không, thiếu nhạy bén không thể nào đạt tới cảnh giới này được,
Nhưng, câu trả lời vẫn chưa rõ ràng. Vẫn không loại trừ khả năng đó là một cậu em trai có… bộ ngực lớn mà.
Nếu nghe được câu trả lời “không” từ Akira thì tốt quá, chỉ có điều──
“Đ-Đúng là vậy, nhưng sao giờ anh mới…? Và tại sao lại dùng kính ngữ?”
──Hiện thực thật quá tàn khốc.
“…Anh thật sự xin lỗi vì mọi thứ cho đến giờ!”
Tôi dội nước lên người để không nhìn thấy Akira, lau người trong phòng thay đồ, rồi tẩu thoát ra hành lang.
Tim tôi đập mạnh như sắp rơi ra khỏi lồng ngực.
Sau đó, Akira dường như cũng đã ra khỏi phòng tắm, và tôi có thể nghe thấy tiếng thay quần áo ở phía bên kia cánh cửa.
“Aniki, anh còn ở đó không?”
“Ờ, có… Anh vẫn còn ở đây, à không, ANH THẬT SỰ XIN LỖI! Thật ra bấy lâu nay anh đã luôn nghĩ rằng Akira là em trai mình! ANH XIN LỖI!”
Tôi cứ thế quỳ mọp xuống nơi cánh cửa phòng thay đồ mà xin lỗi, chẳng còn lời nào bào chữa, chẳng còn gì thảm hại hơn gương mặt của tôi lúc đó.
Chúng tôi như bị mèo tha mất lưỡi, chẳng thể nói được gì qua cánh cửa.
“Hả~… Em không ngờ trước nay anh lại nhầm em thành con trai đó…”
“Anh thật sự xin lỗi…”
“…Thôi được rồi. ──Em cũng đã hiểu lầm nhiều thứ mà…”
“Ể? Hiểu lầm?”
“Kh-Không có gì đâu! Trước mắt thì anh phải tuyệt đối giữ bí mật chuyện này nghe chưa!”
“Vâng…”
Tuy vậy, chắc chắc Akira đã rất bất ngờ.
Không thể chịu đựng lâu hơn nữa, tôi thui thủi trở về phòng rồi chui thẳng vào tấm futon.
Ngủ thôi…
Nhưng nhớ lại chuyện đã xảy ra khiến tôi chẳng tài nào yên giấc nổi.
Ngày phải biết phải đối diện với Akira thế nào đây…