“ Điện hạ Cecil, chúng ta sẽ đến dinh thự nhà Nochesse trong vài phút nữa. “
Bên trong xe ngựa đang rung chuyển, Zeno vén màn lên để ngó ra ngoài.
“ Ta biết rồi. “ [Cecil]
Trong khi liếc nhìn Zeno, ta có thể nhìn thấy khung cảnh quen thuộc qua những kẽ hở giữa tấm màn.
“ Điện hạ, liệu tiểu thư Bertia sẽ ổn chứ ?” [Zeno]
Mặc dù cái xe ngựa này được làm để cách âm, Zeno nhỏ giọng xuống để hỏi xác nhận.
Cái “ ổn “ mà hắn nói, là về mặt tinh thần hay thể xác cơ ? ........ Nếu ý hắn là về não của nàng ấy, ta sẽ không đưa ra lời bình luận nào.
“ Hmmm... bởi vì ta không có gặp mặt nàng trực tiếp nên ta không biết. Có một chút xáo trộn, nhưng người mà chúng ta nói đến là nàng, vậy nên nó [vẫn như bình thường thôi] .” [Cecil]
Chúng ta đều cười một cách gượng gạo.
“ Đúng thật...” [Zeno]
“ Nhưng để ngăn chặn mấy thứ như lần trước, tốt hơn là chúng ta nên hỏi nàng trước để phòng hờ nhỉ ? “ [Cecil]
“ Vâng, lần trước đúng thật là rắc rối. “ [Zeno]
“ Nhìn theo hướng khác thì nó cũng khá là thú v... dễ thương theo cách riêng. Nhưng thanh danh của ta đang bị đe dọa đây này. “ [Cecil]
Thở dài, Zeno cười trong lúc lẩm bẩm [ Thần nghĩ là điện hạ chỉ có cái loại biểu cảm đó đối với tiểu thư Bertia. ]
Để phản pháo lại lời trêu chọc của Zeno,
“ Nếu chuyện như thế lại xảy ra lần nữa, người giúp ta dẹp bỏ mấy tin đồn dù sao cũng là Zeno. “ [Cecil]
Ta cười xán lạn lúc trả lời hắn.
“ Đi-điện hạ ! Chẳng phải chăm bẵm tiểu thư Bertia là một trong những trách nhiệm của ngài sao ? Làm ơn hãy cố gắng dọn dẹp mọi thứ êm đềm như lần trước ấy. Tất nhiên là dốc toàn lực ấy. Ngài có biết là khó thế nào để đập tan toàn bộ tin đồn đó không ? “ [Zeno]
Nghe mấy lời của ta, mặt Zeno liền biến chuyển. Ta bật cười trước Zeno – người đang cuống cuồng phàn nàn.
Tiện thể luôn, từ khi nào mà công việc của ta lại chuyển qua chăm bẵm cho Bertia thế ?
Nếu kí ức của ta không có gì sai sót, ta đáng lẽ là thái tử mà nhỉ ?
Sao cũng được, dù sao thì nàng ấy cũng là vị hôn thê ( đồ chơi ) của ta, trông coi ( bảo dưỡng ) nàng cũng nằm trong trách nhiệm của ta.
Hơn nữa, đã một năm rồi kể từ lúc ta vào học viện Halm.
Ở trong một học viện có ký túc xá, ngoài gửi thư ra, không còn cách nào có thể liên lạc với nàng được. Một cuộc sống thường ngày mà không thể gặp để trò chuyện với nàng hay dõi theo nàng ấy thì thật đáng chán.
“ Nhưng, ta nghĩ vẫn tốt hơn để nó được hoành hành ở một mức độ nào đó nhỉ ?” [Cecil]
Trong lúc lẩm bẩm điều đó, ta thở dài rồi nhớ đến tại sao mình lại đến dinh thự nhà Hầu tước Nochesse hôm nay, và vụ việc được gây ra bởi cơn giận dữ của nàng vài tháng trước.
Lúc đó là vào khoảng nửa năm sau khi ta vào học viện Halm.
Ta đã hoàn thành toàn bộ chương trình học ở đó rồi.
Ta có tham gia lớp học nhưng bởi vì kiến thức ở đó ta đã học hết rồi, chẳng còn việc gì khác nên ta đành giả vờ ngồi ghi chú.
... Có một sự cố mà lúc đó ta đã cố thảo luận lý thuyết với giáo viên. Mặc dù giáo viên bắt đầu nói với ánh mắt lấp lánh, mấy học sinh xung quanh chẳng thể theo kịp cuộc thảo luận và bỏ cả tiếng đồng hồ há hốc mồm. Sau vụ đó, ta đành khống chế bản thân để tránh lặp lại sự việc.
Nhân tiện, không chỉ ra lỗi sai mà giáo viên phạm phải là một hành động nhân từ của ta với ông ấy.
Không cần phải cố gắng theo đuổi các mối quan hệ mà ta đáng lẽ phải tự mình tạo ra trong cái học viện này, bởi vì mọi người cũng tự động tiếp cận ta. Điều duy nhất ta cần làm là quan sát tính tình của họ, động cơ, kiểm tra xem bọn họ sẽ đem lại ảnh hưởng tốt/ xấu cho đất nước này, và cố gắng khống chế họ trong lòng bàn tay mình.
Sau khi nhập học và quan sát tình hình, ta đã thu xếp để tìm vài người khá là thú vị và để họ tận hưởng cuộc sống học đường bình yên, trong lúc chậm rãi huấn luyện ... làm bạn với họ.
Bởi vậy trong lúc ta không để ý, có rất nhiều người tài năng có sở thích lạ xoay quanh ta. Nhưng cuối cùng thì đó cũng chỉ là mấy đứa trẻ quý tộc có tài mà thôi.
Không có người nào thú vị như tiểu thư Bertia cả.
Do đó đối với ta, cuộc sống học đường nơi đây khá là thiếu thiếu.
Ta chỉ có thể mong chờ mấy lá thư định kì mà tiểu thư Bertia gửi cho ta.
Để bắt hết mấy tên phản diện mà tiểu thư Bertia đã đề cập, thấy hành động lén lút của Hầu tước Nochesse, nàng vui vẻ viết [ Cha em cuối cùng cũng thức tỉnh theo phe tà ác !!!]. Ta trả lời [ Có vẻ như Hầu tước Nochesse đang làm việc chăm chỉ cho đứa con gái đáng yêu của mình. ].
[ Nhưng mà có vẻ bởi vì cha em gia nhập phe tà ác, mẹ cũng không ăn bữa sáng cùng với tụi em. Có lẽ nào, mẹ không thích cha gia nhập đảng tà ác và bà ấy đang cố gắng hạn chế gặp mặt cha hay không ? Nhưng vào buổi chiều nay lúc cha về sớm, bà ấy vui mừng chào đón cha về và họ nhìn rất hòa thuận. Thật là kì lạ mà...] Tất nhiên là ta chẳng có 1 mm ý tưởng gì về mọi chuyện đang xảy ra cả, rồi ta hồi đáp [ Ta nghĩ rằng trong một mối quan hệ hôn nhân có những thứ mà người ngoài không thể hiểu được... Có lẽ mai mốt một ngày nào đó khi chúng ta lớn lên và kết hôn, chúng ta có thể hiểu được những chuyện hiện giờ.] trong lúc cảm thấy [ Thật xin lỗi, nhưng ta mừng là phu nhân rất vui ] với Hầu tước phu nhân.
Đó là một trong những giây phút yên bình của ta.
Như thể phô bày cảm xúc của mình qua những lá thư, chữ viết của nàng hơi méo mó và lộn xộn. Có vẻ là nàng cũng viết lại bức thư vài lần. Nghĩ đến cảm xúc của nàng thế nào khi viết lá thư làm ta thấy vui.
Rồi đến một ngày,
“ Điện hạ Cecil !!!” [Bertia]
Giọng nói làm chấn động xung quanh, ta nghĩ rằng đó chỉ là ảo tưởng của bản thân.
Nếu có thể ta thật sự muốn nó chỉ là trí tưởng tượng của ta mà thôi.
Bởi vì không đời nào mà nàng có thể ở đây được.
Bởi ở đây là trước ký túc xá nam của học viện Halm.
Là một khu không dành cho học viên nữ, nó là nơi mà nàng không thể tới cho dù có muốn đi được.
Trong lúc cảm thấy không thoải mái, và thuyết phục bản thân rằng quý tộc không thể cuống quýt vì mấy thứ nhỏ nhặt được, ta cười rồi quay lưng lại... Đúng như dự đoán, đứng nơi đó là vị hôn thê của ta, tiểu thư Bertia.
Hơn nữa trong tay nàng ấy, là con cáo Kuro cũng là khăn choàng của nàng ở trên tay.
Với một vận tốc lớn, nàng chạy tới chỗ ta. Trước cổng chính của ký túc xá, hầu gái của nàng chỉ có thể cúi đầu với một nụ cười gượng gạo như muốn nói [ Chúng thần chỉ có thể đi đến đây, làm ơn hãy chăm sóc tiểu thư. ].
... Như dự đoán, đám hầu gái nhà Hầu tước quá chiều chuộng nàng ấy.
Không có ý câu nệ đâu, nó như thể là [ Bởi vì ta ở đây, họ phó mặc hết mọi thứ cho ta vậy.]
Ta nghe nói là, khi ta không ở đó, họ thường đóng vai trò như cái thắng của nàng ấy.
Ta cần phải có một cuộc trò chuyện với bọn họ mới được.
“ Tiểu thư Bertia, điều gì đưa nàng đến đây thế ? “ [Cecil]
“ Điện hạ, em nên làm gì bây giờ...” [Bertia]
“ Hãy bình tĩnh lại nào. Ta sẽ nghe nàng nói, nhưng trước tiên chúng ta cần đổi chỗ cái đã. Cơ bản mà nói thì nàng là người ngoài cộng thêm nàng đang đứng trong khu vực không cho phép nữ giới ở trước ký túc xá nam .” [Cecil]
“ Điện hạ, em phải làm sao đây ??? Đứa trẻ sắp được sinh ra rồi ! “ [Bertia]
Không thèm lưu tâm đến gợi ý của ta về việc đổi địa điểm, nàng nhào vào ngực và bắt đầu khóc ngay vừa lúc nhìn thấy mặt ta.
Kuro ở giữa nhìn khá lúng túng nhưng giờ không phải lúc để quan tâm chuyện đó.
Nghe nàng ấy la “ Đứa trẻ sắp được sinh ra “, mọi học viên tình cờ ở quanh đó nhìn rất sốc và nhìn chằm chằm vào ta, cái tên Zeno đứng đằng sau thì lại huýt sáo.
Liệu họ có thể ngưng nhìn lại chỗ này bằng ánh mắt lấp lánh giống như – Tụi tui nên bơ chuyện đang xảy ra ở đây nhưng cho dù một cuộc tàn sát có đáng sợ đi chăng nữa, tụi tui vẫn muốn hóng xem ở đây đang có chuyện gì đó.
Ngay cả Zeno cũng nhìn ta bằng ánh mắt nghi ngờ.
Nghĩ thế nào thì nó cũng quái lạ đúng không ?
Tất nhiên là ta đang ở độ tuổi có khả năng sinh con, và tiểu thư Bertia thì lớn nhanh hơn bạn đồng trang lứa vì vậy nó không phải chuyện bất khả thi
Nhưng nghĩ theo hướng nào thì không phải mọi chuyện còn quá sớm đối với hai chúng ta không phải à ?
Ngoài ra, là một hoàng tộc, không, là một quý ông, ta sẽ không đụng đến vị hôn thê của mình tới khi chúng ta chưa chính thức kết hôn.
Nè, cậu kia, phải rồi hai người đừng có thì thầm mấy thứ như [ Như dự đoán nó hơi... ] và [ Không, nếu là hoàng tử Cecil thì có khả năng lắm chứ. ]
Ta ở chỗ này cũng nghe đó nhá.
Một số họ hàng trong đám quý tộc cũng nhìn ta đầy kính trọng và nói [ Đúng là một người đàn ông đích thực. ]
Điều này còn hơn cả [ Đàn ông đích thực ] đó, nó phá vỡ quy tắc quý ông.
Nó có thể trở thành một tin đồn lớn của hoàng tộc.
.... Từ cái ngày mà ta có mặt ở trên đời, đây là lần đầu tiên ta biết được cảm giác [ Cực kì bối rối ] như thế nào.
Nó làm ta cảm thấy mình có thể nhìn cha – đang cố làm mẹ ghen bằng cách tán tỉnh một thiếu nữ nhưng không may làm bà ấy tức giận và bị đá khỏi phòng ngủ kèm lời nói [ Thiếp muốn ly hôn ] trong lúc cha bối rối bám dính lấy cánh cửa – với ánh nhìn thông cảm.
Chỉ là [ ta cảm thấy mình sẽ ] thôi.
Trong lúc mà ta đang nghĩ đến sự kiện chẳng liên quan, mọi người chung quanh tụi ta bắt đầu cười. Ta bơ họ và khuyên giải tiểu thư Bertia bằng cách vuốt lưng nàng ấy.
Khi ta đang vuốt lưng nàng thì nàng lại nói những thứ càng gây thêm hiểu lầm như [ Xin lỗi vì đã gây rắc rối cho ngài, thưa điện hạ. ], [ Nó nên là một dịp đáng ăn mừng nhưng em thực sự chẳng thấy vui gì cả. ], [ Lo lắng mọi chuyện diễn biến thế nào từ giờ, em nên làm gì đây...].
Ta nghĩ ta nên chặn họng nàng ấy bây giờ.
Diễn tả nó như thế nào nhỉ, nó như thể tốc độ xử lý của ta chậm hơn bình thường.
Ahh... đây chắc là thứ người ta thường nói [ Não tui trống rỗng hà. ].
Nếu vậy, mồ hôi ta cảm giác trên lưng ngay cả khi thời tiết mát chắc là thứ mà người ta nói là mồ hôi lạnh nhỉ.
Khoan, đây không phải lúc nghĩ về mấy thứ này.
“ Tiểu thư Bertia, ta có thể hỏi rằng ai mang thai đứa trẻ của ai không ?” [Cecil]
Nhiều nhất có thể, ta hỏi với giọng hòa nhã kèm theo nụ cười.
Thật lòng thì, ta muốn chuyển địa điểm ngay cả khi nó hơi ép buộc, nhưng ta nghĩ nó không phải nước đi đúng trong tình huống này.
Ít nhất, ta cần phải dọn sạch toàn bộ hiểu lầm mà học viên nơi đây tạo ra. Nếu không thì ngay vừa lúc ta dời ánh mắt khỏi bọn họ, cả trường, không, khắp nơi sẽ vang lên tin đồn [ Ta làm tiểu thư Bertia mang thai. ].
Nếu điều đó xảy ra sau khi ta kết hôn thì thật là một tin tốt.
Nhưng giờ thì nó rất tệ. Một hoàng tử 13 tuổi làm vị hôn thê 11 tuổi của mình có con. Nó không gì ngoài là tin xấu cả.
Tại nơi này, ta cần phải dẹp bỏ hiểu lầm ngay từ chính miệng tiểu thư Bertia, sau đó chuyển địa điểm.
Không thể đáp lời trong lúc nàng khóc, ta gọi tên nàng.
Nhưng ngay cả thế không gì phát ra ngoại trừ tiếng thút thít vì vậy ta đành khuyên giải nàng ấy với mấy câu như [ Không cần phải lo lắng. ] hay [ Có ta ở đây với nàng.]. Ta cũng lườm đe dọa mấy người xung quanh như muốn nói [ Mấy người đừng có gan mà rời khỏi đây tới khi nghe được mọi chuyện. ] [ Nếu mấy người có can đảm lan truyền tin đồn này mà không biết được sự thật ... mấy người biết chuyện gì sẽ xảy ra mà đúng không ?].
Nhìn có vẻ hiểu ta đang rất nghiêm túc, vừa lúc ánh nhìn của ta hướng đến họ, mặt bọn họ tái nhợt cả đi và gật đầu ngay tắp lự.
“ Tiểu thư Bertia, làm ơn hãy nói cho ta chuyện gì đang xảy ra. Không biết được chuyện gì, ta không thể nói cho nàng biết hướng đi đúng nhất được, và ta cũng không muốn vị hôn thê của mình phải khóc đâu. “ [Cecil]
Lần thứ n, tiểu thư Bertia cuối cùng nhìn vào mắt ta với đôi mắt còn đọng nước.
Trông có vẻ dễ thương và đầy lôi cuốn... đám học viên xung quanh hít một ngụm khí.
Trong lúc đặt bọn họ vào tầm nhìn của ta, ta nghiêng đầu và liếc nhìn tiểu thư Bertia để ta có thể đưa nàng ấy ra khỏi đây sớm.
“ Ah... Em xin lỗi, em cuống cả lên và có hành động thô lỗ với điện hạ. “ [Bertia]
Nhận ra rằng nàng đang nhìn vào mặt ta với khoảng cách cực kì gần, nàng nhìn sang chỗ khác và khuôn mặt thì ửng đỏ.
“ Đừng quan tâm nó. Vậy thì, ai làm ai mang thai ?” [Cecil]
Cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ta bèn lặp lại câu hỏi của mình cho nàng ấy.
Nếu nàng không nói rõ ràng ở chỗ này, ta sợ rằng hiểu lầm về ta sẽ không thể hết được. Đó là là chỗ quan trọng nhất.
“ Ể ? Đương nhiên là mẹ em mang thai đứa con của cha em rồi. Còn ai ngoài đây... Ah ! Không, hiểu lầm rồi. Không phải em đâu, em còn chưa hôn nữa mà... khoan không phải thế. Làm ơn đừng có hiểu lầm !!! “ [Bertia]
Với một khuôn mặt lộ vẻ khó hiểu và nụ cười gượng gạo, ta đáp lời với [ Điều đó là một món quà ]. Nàng có vẻ nhận ra ánh nhìn từ người xung quanh và lắc đầu nguầy nguậy trong lúc xê ra khỏi người ta.
Cuối cùng mọi hiểu lầm về ta cũng được rửa sạch, học viên chung quanh vẫn còn ngơ ngác và nói [ Eh, đứa trẻ từ cha mẹ họ? Nó chỉ là có thêm đứa em phải không ? Vậy sao nàng ta lại cuống quýt như thế.] .
Tiểu thư Bertia vẫn còn nằm trong tầm chú ý của mọi người và nghĩ rằng hiểu lầm chưa được gột bỏ, bắt đầu khóc với khuôn mặt đỏ lựng trong lúc nói [ Đó chỉ là hiểu lầm thôi mà. ].
“ Đừng lo lắng, ta chắc chắn mọi người đều biết. “ [Cecil]
Ta với tay lại gần nàng khi nàng lại khóc lần nữa.
“ Nhưng nó không phải là ý tưởng hay để nói ở đây, chúng ta nên đổi địa điểm nhỉ ? Oh phải rồi, nàng có muốn ta đưa nàng về bằng xe ngựa không ? Chúng ta cũng có thể nói chuyện thoải mái trong xe. “ [Cecil]
Nàng nắm lấy tay ta theo phản xạ. Ta bèn chuyển bàn tay đang nắm lấy nàng qua tay kia để hộ tống nàng một cách nhanh chóng.
Trước khi rời khỏi đó, để phòng hờ ta cũng mỉm cười với đám học viên xung quanh và thảy cho chúng ánh mắt [ Đừng có gan mà lan tin đồn nhảm . Hiểu chứ? ] .
Liếc nhìn tên Zeno, hắn bèn ghi chú hết toàn bộ tên học viên đã ở đậy, và ra lệnh cho mấy tên cấp dưới để chuẩn bị xe ngựa.
“ Eh, uhmm, không cần lo lắng về chuyện chuẩn bị xe ngựa bởi vì em cũng có một chiếc ở đây rồi. Chỗ này nằm ở ngoại thành nên chạy bộ... đi bộ tới đây rất xa. Vì vậy... uhmm. “ [Bertia]
Vẫn còn ngượng, nàng đáp lại lời mời cưỡng ép của ta với đôi mắt láo liên.
Ta nghĩ nàng rất dễ thương lúc này nhưng... Thậm chí xem xét đến chuyện đi bộ đến đây thì có vẻ hơi lạ đó nàng không nghĩ vậy sao ?
Học viện Halm nằm ở ngoại thành. Với một cái xe ngựa hay ngựa, đến được đây trong khoảng 1-2 tiếng khá dễ dàng.
Bởi vì đây là một học viện có chính sách tất cả học viên đều phải ở ký túc xá nên học viên đều phải ở trong khuôn viên học viện. Nhưng thực ra nếu họ có dinh thự ở thủ đô, đó không phải là quãng đường ai cũng có thể đi lại hàng ngày.
Nhưng tất nhiên nếu họ có xe hoặc ngựa.
Ít nhất thì, nó không phải một quãng đường mà một đứa con gái của Hầu tước bình thường sẽ nói [ chỉ chừng đó thôi ].
“ Làm ơn đừng nói như thế và hãy để ta hộ tống nàng về. Đừng khiến ta giống như một chàng trai vô dụng sẽ từ chối gặp mặt và đưa vị hôn thê của mình về. “ [Cecil]
Ta tinh nghịch nháy mắt với nàng ấy một cái, không hiểu sao mặt nàng lại càng đỏ hơn.
“Em rât vui vì lời đề nghị nhưng nếu em ở lâu hơn nữa, em sợ mình sẽ xấu hổ đến chết mất. “ [Bertia]
Cả người nàng đều đỏ cả lên trông rất thú vị... ý ta là đáng yêu.
Cái [ thứ đáng lo ] mà nàng cần bàn luận với ta có lẽ đã thua trước [ sự xấu hổ ] của nàng vì vậy nàng quên sạch ý định ban đầu lúc mình tới, và cái sự không nhận thức được điều đó làm nàng rất dễ thương.
Nhìn vị hôn thê ( đồ chơi ) của ta kìa, làm sao ta lại không muốn trêu chọc nàng chứ ?
“ Đừng lo, ta sẽ đảm bảo sẽ cho nàng [ nụ hôn đầu]. “
Kề sát lỗ tai nàng, ta nói bằng giọng mềm nhẹ để chỉ có nàng mới nghe được và thổi khí vào tai nàng.
“.........” [Bertia]
Vị hôn thê của ta đỏ lựng như trái cà chua chín mọng đang há mồm ra như cá vàng vậy.
Nàng có vẻ dùng lực quá nhiều vào bàn tay đang cầm Kuro. Kuro có vẻ đau nên nó chạm tay nàng ấy.
“ Hmm? Có chuyện gì sao ?” [Cecil]
“.........” [Bertia]
Ta giả vờ không biết gì và nghiêng đầu mong chờ lời đáp lại.
“ Bertia? “
Nó có vẻ vô dụng rồi nên ta thử gọi tên nàng mà không dùng kính ngữ.
Điều này thường khó mà tha thứ được đối với một cô con gái bình thường của Hầu tước, nhưng vì nàng là vị hôn thê của ta nên nó sẽ ổn thôi nhỉ ?
“ Myaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa” [Bertia]
“ Ể, đợi đã nào, Bertia ?” [Cecil]
Có vẻ ta làm hơi quá ... nàng ấy quá tải luôn rồi.
Nàng có vẻ không thể đỏ hơn được nữa vì thế để từ chối lời hộ tống của ta, nàng bỏ chạy nhanh hết sức có thể.
“ [Myaa...] Bertia, nàng biến thành mèo rồi à...? “ [Cecil]
Ta cười trước cảnh nàng đang bỏ chạy khỏi ta.
“ ...... Điện hạ ?” [Zeno]
Zeno nhìn ta bằng con mắt ngạc nhiên trong lúc chuẩn bị xe ngựa.
“ Xin lỗi. Nàng quá dễ thương nên ta vô thức trêu chọc nàng ấy thôi...” [Cecil]
Ta cam đoan là không phải để trả đũa cho vụ cơn bùng nổ khiến ta phải bối rối của nàng đâu.
Nó bởi vì nàng quá thú vị... đáng yêu nên ta không kiềm được.
Có phải bởi vì nàng chạy mỗi ngày để giữ dáng không ? Nàng chạy mất với một tốc độ khiến người khác không thể nghĩ rằng đó là con gái của Hầu tước đã chạy biến đi lúc đó. Ta không thể nhìn thấy bóng lưng nàng nữa rồi.
Nhưng bởi vì nữ hầu của nàng bị bỏ rơi ở đây, ta không nghĩ là nàng rời đi bằng xe ngựa nhà Hầu tước.
Ngoài ra, trong chuồng ngựa, ở đó có đám hầu cận của ta đang chuẩn bị xe.
Bởi vì họ biết là ta đưa nàng về, họ tất nhiên sẽ cố gắng ngăn cản nàng rời đi trước tiên.
“ Hai người không phải nên đuổi theo Bertia à ?” [Cecil]
Nhàn nhã rời khỏi ký túc nam, ta liếc nhìn đám hầu gái khi họ đang đợi ta bước qua để cúi chào.
“ Thật đáng xấu hổ nhưng với khả năng hiện giờ của chúng thần, chúng thần không thể đuổi kịp tiểu thư nữa rồi. Đã có người khác đuổi theo tiểu thư. “ [ Hầu gái ]
“ Hmmm ta hiểu rồi. “ [Cecil]
Nhìn lên cái cây, ta tập trung tầm nhìn của mình lại.
Có một tên lạ lẫm ở đó nhưng như trong dự đoán, đó là đám hậu vệ của nàng.
Vì ta không cảm thấy bọn chúng có ý đồ gì, ta cứ để thế. Nhưng từ giờ, tốt nhất nên nhớ sự hiện diện [ của bọn họ ].
.....Nhân tiện thì Bertia, nàng đang cố gắng đạt được điều gì khi luyện tập tới nỗi đám hầu không thể đuổi kịp được nữa.
Dạo gần đây ta cũng nhận được báo cáo nàng luyện tập hơn cả chế độ giảm cân bình thường.
Nếu có thể làm ơn hãy giữ nó đúng mực... Một thái tử phi lực lưỡng có hơi...
“ Được rồi, hãy đuổi theo nàng ấy thôi. “
Đằng sau ta, Zeno và đám hầu gái đi theo.
Sẽ thật tốt nếu nàng có thể bình tĩnh lại một chút tới lúc bọn ta tới chỗ chuồng ngựa.