“...và đó là lí do vì sao nàng ta đã đi đến tu viện nằm ở tận cùng phía bắc.”
Sau khi nhanh chóng kết thúc quá trình xử phạt và chúng ta cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, ta đã giải thích kết quả của vụ việc khi bị Bertia gặng hỏi.
Hiện tại đang giữa kỳ nghỉ xuân.
Một khi kỳ nghỉ kết thúc, nàng cũng sẽ phát hiện ra rằng cựu nam tước tiểu thư Heronia đã rời học viện cho dù nàng có muốn hay không.
Có lẽ sẽ có một cơ hội khác để giải thích cho nàng vào lúc đó, nhưng thật không may… Rất là không may, ta đã tốt nghiệp khỏi học viện và sẽ không có mặt tại đó để nói ra sự thật.
Bạn bè của nàng hoặc Shaun hoặc Kulgan cũng có thể giả thích được cho nàng, nhưng tùy trường hợp mà có khả năng sẽ có kẻ thứ ba kể cho nàng một phiên bản khác bị thổi phồng lên ở nhiều chỗ.
Nếu là thế, ta nghĩ sẽ tốt hơn nếu ta nói thật với nàng trước.
“Thì ra đã xảy ra chuyện như vậy sao? Thật không hổ là nữ chính!! Để có thể hồi sinh lại vị tinh linh bị thương vì bảo vệ nàng, nàng đã tự nguyện đi cầu nguyện ở nhà thờ thiêng liêng nằm tận cùng phía bắc xa xôi!!”
“Đúng vậy. Nàng ta chắc chắn đang làm rất tốt.”
Ta mỉm cười và nhẹ nhàng xoa đầu của Bertia khi thấy nàng cười thật vui vẻ, đi đôi với một biểu tình nhẹ nhõm.
...cũng không phải là ta đang nói dối nàng, hiểu không?
Dẫu sao thì, cựu nam tước tiểu thư Heronia thật sự đã tự nguyện đi đến tu viện phía bắc đó mà, đúng không? ...tuy rằng ta chỉ đưa cho nàng ta có hai lựa chọn.
Ngoài ra, tu viện đã sát nhập thêm một nhà thờ vào khuôn viên của họ, và nhà thờ đó hoàn toàn [thiêng liêng] đúng theo ý nghĩa của nó.
Cũng có khả năng là vị tinh linh đó sẽ được hồi phục (trong vài thập kỷ gì đấy) miễn sao là nàng ta có cố gắng.
...ừm, ta đã cố ý lược bớt một vài chi tiết dư thừa và khiến cho sự việc dễ nghe hơn cho Bertia.
Chừng này vẫn còn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được mà nhỉ?
Đồng thời, ta cũng đã báo cho bạn bè của nàng và ứng viên cận thần của ta về những gì ta vừa kể cho Bertia nghe.
Ta nghĩ rằng sau này bọn họ cũng có thể lừa được nàng thôi.
“Vậy thì, khi nào nữ chính sẽ quay trở lại ạ? Cho tới lúc đó, em sẽ chuẩn bị tinh thần từ bỏ vị trí này…”
“Nàng ta sẽ không bao giờ quay lại, và nàng sẽ trở thành người vợ duy nhất của ta, cho nên nàng không thể từ bỏ đâu đấy nhé?”
Ta ngắt lời của Bertia khi thấy nàng lại nghĩ sai một lần nữa và suýt đi lên con đường một đi không trở về, và nhanh chóng chặn luôn lối thoát của nàng.
Trầy trật lắm mới có thể loại bỏ được cái gai, nên ta không thể nào để mất đi Bertia đáng yêu của ta được.
“Ể? Cô ấy sẽ không quay trở về sao?”
“Ừm, nàng ta sẽ không trở lại. Con tinh linh đó đã bị thương quá nặng, nên cho dù có thể chữa được, cũng phải tốn một thời gian rất dài, nên đi qua chỗ đó cũng là vì an nguy của nó cả. Đó là vì sao mà nàng ta (bị ép) phải sống ở đó đến hết cuộc đời. ...Còn nữa—”
“Fweeh?!”
Khi ta ôm Bertia lại gần làm nàng ngồi nghiêng người trên đùi ta, nàng ấy giật mình vì bất ngờ và gương mặt nàng đỏ lên.
“Ngay cả khi nàng đã hoàn toàn có được ta, nàng vẫn muốn rời đi ta sao, Tia? Nếu là như vậy… ta có thể sẽ không dung túng nàng nữa đâu, mà giam cầm nàng lại đấy?”
Chúng ta đang ở trong phòng ta tại cung điện.
Sau khi nàng bước vào phòng và ngồi đối diện ta để uống trà, ta gần như lập tức ôm lấy nàng ấy và để nàng ngồi lên đùi ta.
Lúc đầu, mặt nàng ấy chuyển thành màu đỏ rực thật dễ thương làm sao, nhưng trước đó khi chúng ta vừa nhắc đến cựu bá tước tiểu thư Heronia, nàng đã rất chuyên chú lắng nghe câu chuyện. Ta có chút khó chịu vì lực chú ý của nàng dời đi thật dễ dàng, cho nên ta mới ép nàng ngồi như vậy, và nó đã thành công làm vơi đi nỗi bất mãn của ta.
“Ng-ngài nói giam cầm là có ý gì ạ?!”
“Hửm~, nơi này trùng hợp thay cũng là phòng riêng của ta, và ta đã đuổi hết tất cả mọi người ra khỏi phòng, trong lúc nàng không để ý thì mọi thứ đã được sắp đặt rồi, nhưng…”
“Fusyaaaa!!”
“Điện hạ, ngài đang nói cái gì vậy?!”
“Ể?! Hả?! C-c-c-cái gì cơ?!”
Trái ngược với Bertia đang giấu đi gương mặt đỏ rần rần của nàng, Kuro đã cố đe dọa ta bằng cách dựng thẳng cái đuôi xù lông của nó trên đùi Bertia.
Ừ, Kuro đang nằm trên đùi của nàng ấy.
Kuro, người vẫn giữ hình dạng của một con người với một đống đồ ngọt nhét đầy trong miệng.
Và, đằng sau ta là Zeno, người đã phản ứng lại với một thái độ nửa bất ngờ nửa tâm mệt
Đúng vậy. Ta vẫn không thể đuổi tinh linh ra ngoài giống như cách ta đã đuổi những người khác.
Ta đã vượt qua muôn vàn khó khăn để khiến cho Bertia ngồi lên đùi ta, và cho dù ta muốn trầm mình vào bầu không khí ngọt ngào với vị hôn thê của mình, cái bóng đèn sáng quắc lại đặt mình lên đùi của Bertia như đó là điều đương nhiên.
...thật sự vô cùng đáng tiếc.
“Đùa thôi, ta chỉ đùa thôi mà. Ta sẽ để dành lần đầu tiên của Bertia sau khi làm đám cưới vậy.”
“Ban đầu hai người chỉ đang nói chuyện thôi mà, nên làm sao ngài có thể biến nó thành cảnh ba con rùa chồng lên nhau thế này, có phải ngài… Phụt… Có phải ngài định tán tỉnh tiểu thư không?!”
...vừa rồi. ngươi có cười trộm, đúng không Zeno?
Đúng là Bertia đang ở trên đùi ta, và trên đùi của Bertia thì có Kuro đang ở hình dạng một cô hầu nhỏ bé—quả thật, có hơi giống với ba chú rùa chồng lên nhau. Thế nhưng, ngươi không nghĩ cười vào mặt chủ nhân của mình không giống với phong cách của một viên thị thần chút nào sao?
“...Zeno, ngươi có thể biến thành một con ngựa được chứ?”
“Thưa vâng?”
“Một con [ngựa]. Là một con [ngựa]. Ngươi có thể giả vờ làm một con mà đúng không?”
“Đ-đ-đ-điện hạ?! N-n-n-ngài đang có ý đồ gì?!”
“Hưm~ bỏ mặc ngươi như thế này thì không tốt tí nào. Ta đang nghĩ rằng hay là ta để Zeno tham gia với ba con rùa này. Ngươi không nghĩ nó sẽ hoàn hảo hơn nếu như ta ngồi lên lưng ngươi trong khi ngươi giả vờ làm con ngựa sao?”
“Thần thật sự xin lỗi!!”
Ta liếc sang Zeno, người đã cúi đầu trong vô vọng và không hề chần chừ xin lỗi, và sau khi nói với hắn là: “Chúng ta sẽ nói chuyện sau nhé?”, ta quay mặt lại đối diện với Bertia.
Nếu như ta giáo huấn hắn vào ngay lúc này, thì chúng ta sẽ tiêu hao hết thời gian cho phép của ông bố cuồng con gái thái quá kia, và cơ hội nói chuyện với Bertia của ta cũng sẽ biến mất.
Quản lí thời gian cũng là một việc rất quan trọng.
“Rồi, như vậy đã tổng kết xong, Tia không cần phải lo lắng về nữ chính nữa đâu. Cho dù có xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ xử lí nó. Vì vậy, nàng đã có thể an tâm và ở bên cạnh ta với tư cách là cô dâu của ta chưa?
“C-c-c-c-cô dâu?!”
“...hôn ước này đã được quyết định từ khi chúng ta còn nhỏ, tại sao bây giờ nàng vẫn còn bất ngờ về nó?”
“Không phải, nhưng, ưm…”
“Với lại, trên người chúng ta đã được khắc ấn ký này rồi, sao nàng không nhận ra rằng chúng ta đã không thể nào tách rời?”
Khi ta cầm lấy bàn tay của Bertia và nhẹ nhàng xoa lên ấn ký mà tinh linh đã ban cho, biểu cảm của Kuro trở nên càng khó chịu, và mặt Bertia càng đỏ rần hơn nữa.
“N-nhưng, từ lâu em đã xác định sẽ trở thành một ác nhân hàng đầu. Cho nên, nếu em trở thành công chúa của Cecil-sama, em không biết mình có đủ tự tin để…”
“Không sao cả. Tia vẫn luôn rất cố gắng rèn luyện để trở thành vị hôn thê của ta mà. Với lại nếu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ che giấu giúp nàng, và nếu cần thiết thì ta nhất định sẽ hủy diệt họ, vì vậy…”
“Ể? Hủy diệt…?”
“Không phải. Ta nói là ta sẽ dùng hết sức để thuyết phục đối phương thỏa hiệp, được chứ?”
“Ể? Ể?”
Bertia nghiêng đầu khi đang bị sốc trước lời nói của ta, nghĩ rằng, “Lẽ nào mình nghe nhầm?”
Mặt khác, ta có thể cảm nhận được những cái nhìn lạnh như băng của Zeno và Kuro, nhưng chắc hẳn đó chỉ là tưởng tượng của ta.
“Hơn nữa, chúng ta có những người bạn và tinh linh đáng tin cậy mà đúng không? Thế nên nàng có thể yên tâm mà chiếm lấy ghế ngồi làm vợ của ta.”
Sau khi mỉm cười ngọt ngào, ta nhìn về phía Kuro và Zeno, ra hiệu cho họ bằng ánh mắt của ta.
Trong mắt của ta, có vẻ như Kuro và Zeno rất muốn nói, “Thật đúng là!”, nhưng họ kiên định gật đầu đồng ý để làm cho Bertia an tâm.
“C-Cecil-sama, em…”
Bertia để lộ ra một gương mặt nhẹ nhõm trước sự có mặt của họ, nhưng lần này, nàng ấy nhìn ta với một thái độ nghiêm túc.
“Em, bởi vì mọi chuyện đã đến nước này rồi, em sẽ cố gắng hết sức mình để biến Cecil-sama thành một vị vua tuyệt vời!! Và rồi, và rồi, em sẽ khiến ngài trở nên thật hạnh phúc!! Đến mức mà ngài sẽ không gây ra chiến tranh chỉ vì không có gì để làm!!”
Bertia nắm chặt hai tay, Bertia hùng hồn tuyên bố như vật và thở phì một tiếng, “Humph!” bằng mũi của nàng, và tự nhiên, môi của ta giương lên không thể tự kiềm chế.
Bởi vì có nàng ấy ở đây, cho nên ta mới có thể mỉm cười từ tận đáy lòng mình.
Mặc dù vẫn còn rất mơ hồ, nhưng ta đã hiểu được ý nghĩa của từ [hạnh phúc]
Ta nghĩ rằng ta muốn phát triển đất nước mà hai ta cùng sinh sống đi càng xa hơn nữa.
Ta đã luôn mang ý nghĩ đó từ khi còn nhỏ cho đến bây giờ, nhưng xuất phát từ nghĩa vụ của một [hoàng thái tử]. Nhưng bây giờ, ta lại chân thành nghĩ vậy.
Đó là vì sao, ta không chỉ không có dư thời gian, ta còn không có chút hứng thú nào với chiến tranh.
Vì ta đã có một sự tồn tại vô cùng thú vị, tên là Bertia, ở ngay bên cạnh ta.
Ta hiểu rồi. Như vậy, nàng nhất định không được rời khỏi ta đâu đấy nhé?”
“Đương nhiên rồi ạ!! Em nhất định sẽ ở bên cạnh ủng hộ ngài!!”
“Ta đã nghe rõ mồn một từng chữ nàng nói lúc nãy đấy nhé? Nàng hứa chứ?”
“Em hứa!! Bởi vì em là một sự tồn tại bất bình thường, nên cốt truyện đã bị thay đổi rồi.Cho nên em sẽ cố gắng thật nhiều để chịu trách nhiệm cho việc đó!!”
“Nghe nàng nói thế thì ta yên tâm rồi. ...Vì cho dù cốt truyện có thay đổi, thì điều quan trọng nhất sẽ không bao gờ thay đổi.”
“?”
Có lẽ nàng không hiểu được ý nghĩ đằng sau những gì ta đã lẩm bẩm, Bertia nhìn về phía ta với một vẻ mặt mờ mịt.
Trái ngược với điều đó, ta nở một nụ cười thật tươi và nắm lấy tay trái của nàng.
“Đúng vậy, điều quan trọng nhất là [người thiếu nữ định mệnh] của ta đang ở đây, và chúng ta sẽ cùng sống một [cuộc sống vui vẻ (phần lớn là ta thấy thế)] kể từ bây giờ cho đến vĩnh hằng.”
Khi ta nâng lên tay trái của nàng và nhẹ nhàng hôn lên nơi mà ta đã chạm vào trước đó, ấn ký bạn lữ của nàng và ta ánh lên như chúng đang gọi tên nhau.
Đúng thế. Điều quan trọng nhất là người phụ nữ mà ta đã chọn đang ở đây.
Đó chính là điều kiện tiên quyết để ta trở thành hoàng thái tử, và để ta trở thành chính mình.
Ta để lộ một nụ cười tươi sáng mà ta hay làm cho Bertia thấy, để nàng không nhìn được cái mỉm cười quỷ dị mà ta đang làm khi ta nhớ lại câu chuyện mà cha đã kể cho ta vừa rồi.
Nó xảy ra vào buổi tối ngày mà hình phạt của cựu nam tước tiểu thư Heronia được quyết định.
Mặc dù ta đã đoán được đại khái rồi, nhưng vẫn chưa thể kết luận được. cho nên để xác nhận được sự thật, ta đã hỏi cha ta liệu ông có thể dành chút thời gian nói chuyện với ta. Sau đó, cha ta và ta ngồi đối diện nhau trên cái sô pha trong tư phòng của cha, chỉ có hai chúng ta.
“...con có muốn uống rượu không?”
Trước khi ra lệnh cho mọi người rời khỏi phòng, cha ta lấy ra hai ly rượu và một chai rượu màu hổ phách gọi là Kiwis mà quản gia đã chuẩn bị, và đưa chúng cho ta.
Ta đã đến tuổi uống được rượu không lâu về trước, ngoài ra thì ta dành đa số gian gian của ta ở học viện, nơi mà rượu bị cấm, cho nên ta không có quá nhiều kinh nghiệm uống rượu. Tuy nhiên, chai Kiwis mà ta nếm thử trước đó có vị rất tuyệt vời, cho nên ta vui vẻ tiếp nhận lời mời của ông.
Nói mới nhớ, trong quá khứ khi chúng ta uống rượu, Charles từng nói là cậu ta muốn thấy ta say và bắt ta uống rất là nhiều, nhưng cuối cùng thì ta vẫn không say được.
Cho dù ta có uống nhiều loại rượu với nồng độ cồn cao, cùng lắm thì lỗ tai và đầu ngón tay của ta sẽ cảm thấy có chút ấm, nên ta nghĩ với thể chất của ta thì ta khó mà say được.
Ta đã rất muốn thử nghiệm cảm giác đất trời đảo lộn khi đang say, cho nên có hơi tiếc.
Nhưng, vì trong tương lai ta sẽ phải uống rất nhiều giữa các cuộc hội nghị ngoại giao, nên ta nghĩ đây có khi lại là chuyện tốt.
“Con vẫn chưa uống rượu chúc mừng tốt nghiệp của con mà đúng không? Đây là một vài chai rượu ngon nhất của ta đấy.”
Vì ta nghĩ sẽ không tốt lắm nếu cha ta lại là người rót rượu, nên ta định cầm lấy chai rượu từ tay ông, nhưng thay vào đó cha ta lại cười lớn và đưa ra một cái ly.
Đây chắc chắn là rượu [chúc mừng] mà ông đã nói lúc nãy.
Nếu là như vậy, ta cảm thấy sẽ tốt hơn nếu như ta cảm kích chấp nhận ly rượu ông đã rót cho ta mà không hề quan tâm đến địa vị của mỗi người, nên ta đã cầm lấy cái ly đó từ tay cha ta.
Có vẻ như tâm trạng của cha ta bây giờ rất tốt khi ông đổ đầy rượu màu hổ phách đó vào ly của ta, và trước khi ta có thể với tay cầm lấy chai rượu, ông đã sẵn rót cho bản thân một ly.
Cái tay ta dùng để lấy chai rượu và rót lại cho ông ấy lơ lửng giữa không trung mà không có một mục đích, nhưng khi thấy cha ta phủi tay như đang nói rằng, “Đừng lo về chuyện đó,” ta cười cay đắng và thu lại tay, cầm lên ly của mình.
Với một tiếng “keng” nhỏ, ta cụng ly với cái ly mà cha ta lặng lẽ giơ ra.
“Chúc mừng con đã tốt nghiệp. Con đã vất vả rồi.”
“Con cảm ơn phụ vương.”
Tuy là không thể nói rằng ta đã làm việc rất vất vả, nhưng cứ để yên đó vậy.
Nếu là trước kia, ta sẽ không cảm thấy gì. Nhưng lần này, ta cảm thấy rất dễ chịu, ta quyết định không cần phải chỉnh lại điều nhỏ nhặt ấy.
Chúng ta đã yên lặng thưởng thức ly rượu trong một khoảng thời gian.
Người đầu tiên mở miệng nói chuyện là cha ta, ông chọn ngay lúc không khí vừa trở nên thanh bình.
“Vấn đề liên quan tới tiểu thư Heronia có hơi khó khăn phải không? Bây giờ thì cuối cùng nó cũng được dàn xếp ổn thỏa và chúng ta đã có thể nghỉ ngơi.”
“Con đã rất là nhẹ nhõm khi cái gai đó đã không còn nữa.”
“Ừm, ta sẽ lại bận rộn thêm nữa từ bây giờ khi chuẩn bị cho đám cưới đấy.”
“Đó không phải là [phiền phức], mà là điều [đáng mong đợi], cho nên con cảm thấy không sao cả.”
Khi ta trả lời lại với nụ cười kiểu mẫu của một thương nhân, cha ta—người cười bất lực trước viễn cảnh hỗn loạn khi chuẩn bị cho đám cưới—mở to mắt ra, trước khi lẩm bẩm, “Vậy sao,” và thả lỏng cơ miệng của ông.
Trông thấy ông ấy như vậy, ta có cảm giác phỏng đoán của ta rất gần với sự thật.
“...tuy có thể là đã muộn rồi, nhưng, Cecil, con có thích ở bên cạnh Bertia không? Con có hạnh phúc không?”
Trái ngược với tông giọng nhẹ tênh mà ông ấy dùng, nội dung câu hỏi lại nghe nghiêm túc hơn thế nhiều.
Rồi cha tiếp tục uống rượu từ ly của ông, ánh nhìn của ông dường như xen lẫn vài nét lo lắng trong khi chờ đợi câu trả lười của ta.
“Vâng, đương nhiên rồi. Không có một người phụ nữ nào khác ngoài nàng ấy có thể khiến con hạnh phúc cả. Với con, nàng ấy là người quan trọng đến mức… nếu như, giả dụ là có ai đó bắt nàng ấy đi, rất có thể con sẽ vô tình tiêu diệt một quốc gia nào đó vì nàng.”
Khi ta trả lời một cách thật lòng đi đôi với nụ cười thường trực trên môi, cha ta ngơ ra trong giây lát rồi nói, “Vậy à,” và cười to.
“Phụ vương, con cũng có thể hỏi người một câu chứ?”
Khi tiếng cười của cha ta đã dịu xuống, ta nghĩ đây là thời điểm tốt để nói về chuyện đó, ta chậm rãi mở miệng để chuyển đề tài sang vấn đề chính.
“Đó cũng là lí do tại sao con đến đây mà đúng không? Là chuyện gì vậy?”
Có lẽ là vì đã cười rất nhiều, khóe mắt của ông vẫn còn lại vài giọt nước mắt. Cha ta nhìn về phía ta trong khi gạt chúng đi.
“Phụ vương, người đã biết gì về [người thiếu nữ định mệnh] mà lần trước con đã hỏi người chưa?”
Sau khi uống ly rượu Kiwis và cảm nhận vị ngọt cùng đắng đặc trưng của nó hòa trộn trong miệng, ta hỏi ông ấy bằng một giọng bình thản. Bàn tay đang cầm ly rượu của cha ta run rẩy, làm chất lỏng hổ phách trong đó cũng lắc lư theo.
“Không, ta không biết gì về [người thiếu nữ định mệnh] cả.”
Cha ta đáp lại rồi nâng lên một bên lông mày như đang thử ta và ta nheo mắt lại, nói ra nghi vấn của mình.
“Vậy thì, người có biết gì về những người như con không?”
“[Những người như con]..., hửm?”
“Vâng, đúng vậy. Về những người có tính cách giống con. Có phải người đang giữ bí mật gì không cho con biết không?”
“...”
Chúng ta nhìn thẳng vào nhau, nhằm tìm kiếm gì đó trong mắt đối phương.
Một sự im lặng nặng nề bao trùm cả căn phòng.
Thế nhưng, nó cũng không tồn tại được lâu.
“Con đã nghe được nó ở đâu?”
“Con không nghe từ đâu cả. Con chỉ đoán vậy khi thấy vẻ mặt phức tạp của người trong lúc Heronia Inderon tra hỏi con vào buổi lễ tốt nghiệp, và từ những cuốn sách trong kho lưu trữ bí mật. Con chỉ chắc chắn khi thấy được phản ứng vừa rồi của phụ vương.”
“...v-vậy à?”
Khóe miệng của cha ta giật giật trước câu trả lời của ta, nhưng một lúc sau, sau khi ông hít vào một hơi thật, thật dài, ông ấy lẩm bẳm với một giọng nghe như là ông đã bỏ cuộc, “Trời ạ, con đúng là…”
“Phụ vương, người có thể kể cho con nghe được chứ?”
“Ta không còn lựa chọn nào khác mà phải không? Nếu như có thể, ta thật không muốn nói cho con của ta nghe, nhưng…”
“Con đã tìm thấy nàng ấy rồi—tìm thấy Bertia rồi. Vậy nên dù người có nói gì thì con cũng sẽ ổn thôi. Với lại, dù gì thì ngài cũng phải nói cho con biết dù sớm hay muộn, cho dù con có tìm được nàng hay ai đó giống với nàng mà đúng không?”
“Ừ thì đúng vậy, nhưng… Dù ta có thể nói ra, là một người cha, ta vẫn không muốn nghe điều đó…”
“Cái bí mật này cũng sẽ phải truyền lại cho thế hệ hoàng gia sau này thôi, phải không? Điểm khác duy nhất chỉ là sớm hay muộn mà?”
“Không phải phản ứng của thế hệ sau sẽ tùy thuộc nếu được kể cho khi còn nhỏ hay được kể cho khi đã trưởng thành à?”
“...đúng vậy. Dù ít hay nhiều thì cũng có khả năng đó. Giờ thì xin người hãy kể cho con nghe đi.”
“...con này, con có thấy mình gạt bỏ tấm lòng của người cha của ta dễ dàng quá không?”
“Hiện dù phụ vương có nghĩ thế nào cho con thì chuyện này cũng đã có được sự chú ý của con rồi, người nghĩ liệu có sự thay đổi gì nếu người nói cho con ngay bây giờ và luôn không?”
“Đúng là như vậy, nhưng… Aaa, được rồi. Ta sẽ kể cho con vậy.”
“Cảm ơn người.”
“Đây là cái mà mọi người hay gọi là kỳ phản nghịch sao? Không, thế này phải là chuyện thường ngày đối với nó chứ nhỉ?” trong khi ông ấy lầm bầm những lời vô nghĩa đó, cha ta bắt đầu kể cho ta nghe về một trong những bí mật được truyền lại trong dòng dõi hoàng gia.
“Có lẽ là đúng như những gì con đoán. Trẻ em với năng lực siêu phàm như con đôi khi được sinh ra trong hoàng tộc chúng ta. Nó nói rằng đó là ảnh hưởng từ dòng máu của chúng ta, người sáng lập ra vương quốc này, đức vua Toujin, cũng giống như vậy.”
“Là vị vua anh hùng phải không ạ?
Ta bắt đầu nhớ lại nguồn gốc lịch sử của đất nước này mà ta đã được đọc khi ta còn là một đứa nhỏ buồn chán.
Đó là thời đại mà nhiều bộ tộc sống phân bố ở mọi nơi, gây ra chiến tranh liên miên để mở rộng lãnh thổ.
Để có thể lập được hòa bình giữa các bộ tộc, người con trai cả của một tộc trưởng đã vùng lên.
Đó là một chiến binh xuất sắc và đã nhanh chóng thành công đánh bại các tộc khác, xây dựng nên một đất nước và cũng chính là tiền thân của vương quốc Alphasta bây giờ.
Sau đó, người đó đã cưới thanh mai trúc mã của mình, là trưởng nữ của tộc trưởng bộ tộc đồng minh. Sử sách nói rằng cả hai người họ đã cùng nhau lãnh đạo đất nước và mang lại yên bình cho người dân.
Nói một cách ngắn gọn, đây là mô tuýp thường thấy của thể loại câu chuyện thành lập một đất nước.
“Vị vua anh hùng à…? Đúng rồi. Đúng là vua Toujin được gọi như thế. Tuy nhiên, đó chỉ là điều được thêm vào ở cuối câu chuyện.”
“Thêm vào… sao ạ?”
“Tất cả những đứa trẻ xuất sắc sinh ra trong hoàng tộc đều bị khiếm khuyết về mặt cảm xúc, như một cái giả phải trả cho tài năng của họ. Họ không cảm nhận được những cảm xúc đơn giản như thích và không thích, cùng với sự trầm mê vô hạn với những vật có thể khiến họ có cảm xúc. Đó là lí do tại sao họ rất cuồng nhiệt theo đuổi những thứ họ có hứng thú hoặc vật có thể khơi gợi lên cảm xúc ở họ, và họ sẽ trói chặt bản thân mình cùng nó một khi họ tìm thấy được nó. Sau đó thì bởi vì rất khó để cho họ dời tầm ngắm sang những thứ khác, niềm đam mê của họ có thể trở nên khó kiểm soát. Vua Toujin chính là một người như vậy. Thời nay, sử sách nói rằng [ông thống nhất các bộ tộc để mang lại hòa bình cho mọi người], nhưng sự thật thì ông ấy chỉ đơn giản là thích chiến tranh mà thôi.”
“Con hiểu rồi. Ông ấy là một người [cuồng chiến] phải không?”
Ta đột nhiên nhớ lại câu chuyện về tuyến của Bard mà Bertia đã nói trước đó.
Nếu mà ta bất cẩn thì có thể ta cũng như vậy rồi nhỉ?
“Chính xác. [Kẻ cuồng chiến], có thể nói là ông ấy hoàn toàn giống như cái danh đó. Nhưng mà, không ai gọi vua Toujin như vậy cả, mà ông ấy được gọi là [vị vua anh hùng]. Ngoài ra thì sự tồn tại của người đã trở thành vợ của ông ấy cũng có một vai trò rất quan trọng.”
Lúc này cha lại kể câu chuyện về nữ hoàng Alnay, người đã trở thành vợ của vua Toujin.
Đó là một câu chuyện mà chưa bao giờ được truyền đạt lại hay được kịch hóa rộng rãi như những phiên bản đang hiện hành bây giờ.
Đức vua Toujin và hoàng hậu Alnay vốn là con của hai vị tộc trưởng và cả hai bộ tộc đều có mối quan hệ rất tốt với nhau.
Khả năng họ dùng hôn ước giữa hai bộ tộc làm chất xúc tác cho mối quan hệ giữa họ là rất cao, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Hai người họ đã bị thu hút bởi đối phương và luôn luôn chơi cùng nhau kể từ khi họ còn rất nhỏ.
Điều này không được ghi chép rõ ràng lắm, nhưng có vẻ như họ đã được hứa hôn cho nhau.
Vào thời điểm đó, đức vua Toujin là một đứa trẻ không có hứng thú đặc biệt gì với những thứ xung quanh.
Với một kiểu người luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao và thường xuyên mang một mặt buồn chán như ông ấy, thì người hay cười thật vui vẻ như hoàng hậu Alnay giống như là một hiện tượng bí ẩn vậy.
Bởi vì vua Toujin có thể dễ dàng giành phần thắng trong đủ loại trò, nên hoàng hậu Alnay luôn nghĩ ra một trò mới mỗi khi họ gặp nhau.
Và rồi một ngày, ông ấy bắt đầu chìm đắm trong một trò chơi mới mà hoàng hậu Alnay đã đề xuất.
Đó là một trò đánh trận giả, những đứa bé trai thời đó rất hay chơi trò này.
Nó là kiểu trò chơi mà ngươi phải điều khiển những con tốt thí có vai trò và cách nước đi riêng biệt để đánh bại quân cờ của đối thủ.
Vua Toujin đã rất thích chơi trò này cùng với hoàng hậy Alnay nên ông đã yêu cầu những người trưởng thành trong bộ tộc của ông ấy hãy đấu với ông, và rồi niềm vui ông có được từ nó đã bén rễ vào trong tim của ông.
...sau đó, một trò chơi đã không còn đủ với ông ấy nữa.
Vào khoảng thời gian đó, không biết có nên gọi là may mắn hay không nữa, đã xảy ra một cuộc chiến giữa bộ tộc của đức vua Toujin và bộ tộc láng giềng.
Giữa thời điểm đó thì vua Toujin đã từ một cậu bé trở thành một người đàn ông trưởng thành và cầu cha ông, trưởng tộc, rằng hãy để ông ra trận cùng một đội quân nhỏ.
Vì vua Toujin từ nhỏ đã là một đứa trẻ đặc biệt thông minh và có sở hữu khả năng chiến đấu bậc cao, nên tộc trưởng đã đặt rất nhiều niềm tin vào ông, và ông đã không làm phụ sự kỳ vọng đó của tộc trưởng.
Từ đó trở đi, vua Toujin đã nhanh chóng chìm đắm vào chiến tranh, phơi bày ra năng lực của ông ấy một cách hoàn mỹ.
Thời đại đó vốn đã diễn ra rất nhiều cuộc chiến tranh. Ông ấy có rất nhiều cơ hội để tạo ra nhiều chiến tích.
Không lâu sau đó, vị tộc trưởng, cha của ông ấy, đã nhận ra được những công lao đóng góp của ông ấy và nâng chức vị trong hàng ngũ của ông ấy lên, và cuối cùng thì cũng trao lại mọi chức quyền của ông của vua Toujin.
Vào thời điểm đó, vua Toujin trở thành người thống nhất vô số bộ tộc thành một, quyền lực ông nắm giữ trong tay còn lớn hơn cả cha ông.
“Vua Toujin say mê chiến trường như cách con người nghiện chơi trò chơi, và không ai có thể ngăn ông ấy lại. Nguyên bản là không ai có thể… nhưng khi mọi người bắt đầu lo sợ vua Toujin mất đi khả năng kiểm soát bản thân, một cô gái đã đứng lên chống lại ông ấy.”
“Đó có phải là hoàng hậu Alnay không ạ?”
“Đúng vậy. Hoàng hậu Alnay vốn là một người yêu hòa bình, và bà ghét chiến tranh vì nó lấy đi mạng sống của rất nhiều người. Hồi đó chiến tranh là điều không thể tránh được, nhưng khi vua Toujin bắt đầu gây chiến để cho vui, bà ấy đã chặn đường ông ấy và khiển trách ông với nước mắt giàn giụa. Cuối cùng, bà ấy nói, “Nếu ngài giết người chẳng vì lý do gì cả, em sẽ rất ghét ngài”. Trước những lời nói đó, vua Toujin đã vô cùng hoang mang. Kể từ lúc đó, ông đột nhiên ngừng thích chiến tranh nữa và cố gắng xây dựng một đất nước hòa bình.”
“Bà ấy quả nhiên chính là [thiếu nữ định mệnh] của ông ấy nhỉ?”
Ta cảm thấy có hơi ngạc nhiên trước sự giản đơn của đức vua Toujin, nhưng câu chuyện của ông ấy có rất nhiều tình huống trùng lặp với của ta, nên ta cũng không muốn nói gì quá tiêu cực.
Nếu mà Bertia cũng nói với ta rằng, “Em sẽ rất ghét Cecil-sama!!”, ta nghĩ là ta chắc chắn sẽ nghe theo những gì mà nàng ấy nói.
Dĩ nhiên chỉ khi mà nàng ấy nghiêm túc khi nói [Em sẽ rất ghét ngài], còn khi dỗi thì không tính.
“Không hề có ghi chép nào về cái tên gọi đó cả, nhưng bây giờ khi nghe nói vậy, thì có vẻ như bà ấy đúng là [thiếu nữ định mệnh] của ông ấy rồi. Tóm lại, điều thật sự khiến cho ông ấy hạnh phúc không chỉ là chiến tranh, mà là sự tồn tại của một người đã khơi dậy được sự hứng thú của ông—[Hoàng hậu Alnay]. Bà ấy chính là dây cương giữ ông ấy lại và thay vì trở thành một ông vua ngu ngốc hay một bạo quân, ông đã được gọi là [vị vua anh hùng].
Mặc kệ nguyên do của mọi chuyện là từ đâu ra và quá trình nó như thế nào, việc vua Toujin đã thành công thống nhất đất nước là không thể chối bỏ được.
Miễn sao câu chuyện có kết cục ổn thỏa vì mọi chuyện đều ổn.
Đương nhiên, vẫn cần phải thao túng một số thông tin và giấu đi sự thật để bảo vệ thanh danh và quyền lực của hoàng tộc. Tuy vậy, miễn là sự thật rằng ông đã đem lại hòa bình cho đất nước vẫn còn đó thì vẫn còn có thể cầm cự được.
Vua Toujin được nói là một người rất thông minh, nên ông ấy dĩ nhiên sẽ không làm việc gì tổn hại đến danh dự của ông, và sẽ dẫn dắt mọi chuyệnvề một hướng tốt đẹp hơn.
“Ngay cả khi sau đó, cứ cách vài thập kỉ là hoàng sẽ xuất hiện một người tài ba giống như vua Toujin vậy, nhưng tất cả bọn họ ai cũng đều có một lỗ hổng trong trái tim. Mặc dù năng lực của họ rất cao, song cảm xúc của họ lại rất hạn hẹp, và họ không hề cảm thấy điều gì thú vị cả. Cho nên khi họ tìm được nó rồi, họ sẽ níu chặt lấy nó đến tận cùng thế giới. Sự tồn tại của họ là như vậy đấy. Một con dao hai lưỡi. Nếu vật trung tâm của sự chú ý của họ mang lại ảnh hưởng tốt, họ sẽ thành những vị vua anh minh, nhưng nếu nó là ảnh hưởng xấu, họ sẽ không khác gì hôn quân, hoặc có khi còn biến mất trước khi đó.”
“Tác giả của cuốn sách mà con đọc được trong thư viện bí mật đó là một trong những vị vua đó phải không ạ?”
Trong cái thư viện bí mật mà ta tìm thấy được lần trước ẩn chứa rất nhiều quyển sách.
Những ghi chép được tàng trữ trong đó chưa bao giờ và không bao giờ nên được hé lộ cho cả thế giới biết.
Ở đó có những quyển sách chất lượng chứa đựng những kiến thức trong mấy trăm năm qua, chúng tuyệt đối không thể bị phát hiện ra bởi người thường được.
Tên của những tác giả viết ra mấy cuốn sách đó đều có họ là [Alphasta].
Nói ngắn gọn là, chúng là những thông tin mật mà các cụ tổ của ta để lại, ẩn giấu những mối đe dọa đến cho hoàng tộc, hoặc ngay cả chính họ.
Không ngoài dự đoán, có rất nhiều người thuộc hoàng tộc sở hữu một bộ não giống như ta, đều có hứng thú với hóa học.
“Ừ, đúng vậy. Rất nhiều kiến thức chưa được xài đến là do các thành viên hoàng tộc thiên tài khám phá ra. Vì trong những người được ghi chép lại là những người kiên trì theo đuổi thứ mà họ yêu thích, họ đã từ bỏ quyền kế vị của họ và dấn thân vào nghiên cứu, tránh xa khỏi chính trị.”
“Những người khác thì như thế nào ạ?”
“Ta cũng không biết tất cả ra sao, nhưng có những con người tài giỏi và trở thành những vị vua thông thái như vua Toujin. Nhưng đồng thời ta cũng nghe nói là với những người mà không thể tìm thấy thứ khiến cho họ cảm thấy hứng thú, một số thì sống như những con búp bê, một số đã tự kết liễu cuộc đời họ vì họ không thể chịu được sự buồn chán đó.”
“Quả là một câu chuyện đáng sợ nhỉ?”
Đặc biệt là khi ta biết rằng ta đã từng có thể trở thành kiểu người như vậy, chỉ cần nghĩ tới là ta đã nổi da gà.
Nếu loại bỏ một vài ví dụ chứng minh mọi chuyện đều diễn ra êm đẹp, thì nói nó là lịch sử đen tối của hoàng gia cũng không ngoa đâu.
Vì hoàng gia chính là trung tâm luôn được người khác tôn trọng và dõi theo, việc để lộ thông tin này ra không phải là một ý hay.
“Sau một khoảng thời gian ngắn khi con ra đời, ta nhận ra con có thể hiểu và nói chuyện sớm hơn những đứa bé khác, và ta thẫn thờ. Tuy rằng ta biết rất có khả năng một đứa trẻ như vậy sẽ ra đời, nhưng ta chưa từng nghĩ đó sẽ lại là con của ta.”
“Con đoán là người đã rất thất lạc, phải không?”
Ngay cả ta cũng biết cảm xúc của bản thân ít ỏi cỡ nào và không có một tí sự dễ thương khi còn là trẻ con.
Nên nụ cười của ta có chút cay đắng.
Thế nhưng, cha ta nhìn ta, ông ấy lắc đầu và phủ nhận câu nói vừa rồi của ta.
“Thay vì thất lạc, ta cảm thấy lo lắng nhiều hơn. Một đứa trẻ thiên tài được sinh ra là một chuyện tốt đối với hoàng gia, nhưng quả nhiên khi là một người cha, ta vẫn mong con mình có thể trải qua nhiều cung bậc cảm xúc và được hạnh phúc.”
Cha trả lời lại câu nói tự ghét bỏ mình kia của ta bằng một giọng buồn rầu, và một nụ cười cay đắng mang hàm nghĩa khác với của ta.
“Cho dù con không có nhiều cảm xúc từ khi con ra đời, ta biết rằng như rất nhiều vụ giống như đức vua Toujin, con vẫn có khả năng từ từ học được những cảm xúc của một con người khi con lớn lên và đạt được hạnh phúc. Hơn nữa, đa số mọi người đều có hứng thú với [người] hơn là [đồ vật]. Nên ta chắc chắn nếu tìm được một người rất quan trọng đối với con, thì những cảm xúc đó sẽ nảy mầm dễ dàng hơn khi có người đó làm chất xúc tác. Vì vậy, ta đã làm một canh bạc.”
“Và người đã đặt cược lên Bertia?”
“Chính xác.”
Nhìn thấy cha ta chậm rãi nhưng vững vàng gật đầu, ta bỗng cảm thấy thật thoải mái khi mọi mảnh ghép cuối cùng cũng xếp thành một bức tranh hoàn chỉnh.
Bertia là một người rất chăm chỉ, và địa vị của nàng cũng không có vấn đề nếu nàng trở thành thái tử phi.
Cân nhắc thêm việc có rất nhiều người tài giỏi xung quanh nàng muốn giúp đỡ nàng, cũng có thể nói là nàng cũng khá là nổi tiếng.
Tuy nhiên, tiếc là ta cũng không thể phủ nhận rằng nàng nhiều khi cũng rất ngốc nghếch.
Dù cho ta có ghi nhớ kỹ điều đó và hỗ trợ cho nàng, nếu có người hỏi rằng liệu nàng có xứng đáng với vị trí thái tử phi đó không, thì sẽ có làn sóng nghi vấn nổi lên.
Đặc biệt là khi nàng ấy quá mức năng động và hay hành động bất cẩn như một đứa trẻ.
Nếu chỉ nhìn vào tính cách và thanh danh của một người để đánh giá, thì tiểu thư Joanna thích hợp cho vị trí này nhiều hơn.
Ngay cả như vậy, tại sao nàng ấy lại được chọn?
Có thể là vì họ nghĩ rằng những tiểu thư quý tộc chỉ sở hữu năng lực cao không thôi sẽ không thu hút được ta.
“Tuy là tiểu thư Bertia thiếu một vài cái ốc, nhưng nàng ấy cũng sở hữu rất nhiều ưu điểm. Nàng ấy quả là một tiểu thư quý tộc bí ẩn khiến người khác phải dõi theo, đúng không? Nàng rất giàu biểu cảm và cảm xúc của nàng dù thăng hay trầm đều rất mãnh liệt. Nhưng mà, nàng là một đứa trẻ dịu dàng và giàu lòng trắc ẩn. Nói cách khác, nàng hoàn toàn trái ngược với con. Hơn nữa, nàng ấy không hề che giấu sự quan tâm của nàng dành cho con. Ta đã nghĩ rằng nếu con ở cùng nàng, thì hẳn sẽ có một thứ gì đó nảy mầm trong con.”
“Cuối cùng thì, người đã đoán đúng rồi, phải không?”
Nếu mà Bertia nghe được, nàng ấy chắc sẽ dùng toàn lực chối bỏ điều đó, nhưng nếu là ta, ta cảm thấy nàng gần giống như mọi điều mà cha ta đã nói.
Nếu có chỗ mà ta cần phải sửa lại, thì hẳn là việc Bertia không hề che giấu cảm xúc của nàng dành cho ta, nàng ấy đã cố che giấu nó, nhưng cuối cùng cũng không làm được… Ta nghĩ cũng chỉ có thể thôi.
“Ngay cả con cũng không ngần ngại mà nói ra nữa. Xem ra phán đoán của ta đã đúng. Trước kia, mỗi khi con gặp nàng ấy, con luôn có vẻ như đang rất vui. Mỗi lần như vậy ta đều cảm thấy rất nhẹ nhõm. Khi lần đầu tiên con nói với ta con muốn có quà sinh nhật, ta đã ăn mừng bằng một ly rượu với hoàng hậu. Đó là vì sao chúng ta đã tránh được tình huống tệ nhất có thể, nhưng… Nếu con đã biết rồi, thì bây giờ là lúc tốt nhất để nói về chuyện đó.”
Cha của ta, người đang uống ly rượu Kiwis, đang cảm thấy rất hài lòng, và ta có thể cảm nhận được rằng ông ấy thật sự rất mừng khi ta khám phá ra được [cảm xúc] và [sự tồn tại vô giá] đó.
“Trong lúc con không biết, phụ vương đã phải lo toan nhiều như vậy sao?”
“Đừng để ý, việc phụ huynh phải lo cho tương lai của con mình là điều đương nhiên. Dĩ nhiên là từ bây giờ, đã tới lúc con đáp lại bằng lòng hiếu thảo của con rồi đấy.”
“Người đang tuyên bố là sẽ đẩy thêm việc cho con đấy à?”
“Đó là đặc quyền của bậc cha mẹ khi có một đứa con tài năng thế này mà.”
“Tạm thời bây giờ, người cũng sẽ dùng toàn lực để chắc rằng Bertia sẽ ở bên canh con, đúng không?”
“Vận mệnh của đất nước đang nằm trong tay nàng ấy nhỉ?”
“Nếu có nàng ấy bên cạnh, con thậm chí còn có thể vui vẻ xử lí những công vụ chán ngắt đó.”
“...tạm thời bây giờ, ta sẽ gia tăng số người canh gác bảo vệ tiểu thư Bertia.”
“Con muốn quan sát dáng vẻ tự do, đầy sức sống và không kiềm chế của nàng ấy, nên người đừng quá lộ liễu, và xin hãy bí mật quan sát ở trong bóng tối.”
“Ta sẽ ghi nhớ điều đó.”
Và cứ như vậy, ta và cha ta lại ăn mừng và uống hết cả đêm.
Đương nhiên không cần phải nói, cha ta là người đã say rượu trước và thiếp đi, rồi được mẹ ta đón về.
***
“Cecil-sama?”
Bertia băn khoăn nhìn lên khi ta quá tập trung hồi tưởng lại cuộc nói chuyện với cha của ta một lúc lâu.
Nhận thấy được điều đó, ta mỉm cười và lắc đầu nhẹ, “Không có gì đâu.”
Sẽ rất dễ dàng khi nói cho Bertia biết những gì ta đã nghe được từ cha về dòng máu của hoàng gia.
Việc nàng trở thành thái tử phi đã được quyết định—nghĩa là nàng sẽ thành một thành viên của hoàng tộc, nên kể cho nàng nghe về bí mật của hoàng gia không phải là vấn đề.
Tuy nhiên, ta không có ý định kể cho Bertia nghe.
[Ta không biết ta sẽ sẽ làm gì nếu như nàng rời bỏ ta vì ta thừa kế vận mệnh đen tối của dòng dõi hoàng gia.]
Ngẫm lại thì, chúng ta đang nói về một người tốt bụng như Bertia mà. Điều đó chắc chắn sẽ càng buộc chặt nàng hơn nữa.
Nhưng mà, ta lại không thích dùng một thứ bản thân ta không tình nguyện nhận lấy, như dòng máu này, để buộc nàng ở lại.
Ta muốn hành động theo ý muốn và suy nghĩ của chính ta, và muốn khiến nàng lựa chọn giữ lấy ta trong tim nàng nữa.
Với lại, không phải nói rằng “Vì đó là định mệnh” lãng mạn hơn là, “Đầu hàng trước số phận” sao?
Trong tình huống tệ nhất, nếu nàng ấy thật sự muốn rời bỏ ta, cho dù nàng ấy nói, “Dòng dõi của ngài thật kinh khủng”, ta có thể sẽ ép buộc nàng ấy phải ở lại, nhưng… ta không nghĩ mọi thứ sẽ đến nối như vậy đâu, nên ta không cảm thấy nó cần thiết cho lắm.
Thay vì khiến nàng cảm thấy u buồn vì đeo cho nàng những xiềng xích nặng nề một cách vô nghĩa và cắt đi đôi cánh của nàng, nàng vẫn sẽ là nàng, một người thật thu hút, nếu ta để chỗ cho nàng tự do làm những điều mà nàng thích mà không hề nhận ra rằng bản thân đã bị giam cầm.
Ta không muốn có một con búp bê nghe theo những gì ta nói.
Ta thích nàng khi không biết nàng sẽ làm gì và hay làm hành động mà không cân nhắc trước, nàng như một chiếc hộp đầy những bất ngờ, và ta muốn nàng lúc nào cũng như vậy.
Người có được sự chú ý của ta là Bertia.
[Sự tồn tại đặc biệt] vô giá của ta cũng là Bertia.
Người sẽ kiềm được ta lại cũng chính là Bertia.
Nàng đã thu hút ta cho đến bây giờ, vậy sao ta không khiến nàng chịu trách nhiệm và luôn ở cùng ta cho đến khi trái tim này ngừng đập nhịp?
Có nàng ở bên cạnh ta, mỗi một ngày ta trải qua đều luôn vui vẻ và hạnh phúc.
Nếu ta hạnh phúc, thì ta nghĩ rằng ta có thể cố hết sức để cho thần dân được hạnh phúc nữa.
Như vậy, hạnh phúc của ta và của nhân dân cũng sẽ làm cho Bertia được hạnh phúc.
Nó không chỉ là một vòng tuần hoàn có lợi cho mọi người, mà nó cũng không làm hại ai.
Ngươi thấy có đúng không?
“Ta rất mong chờ vào đám cưới đấy nhé? Ta muốn sống cùng nàng càng sớm càng tốt.”
Như vậy, ta chắc rằng mỗi ngày trôi qua đều sẽ thật muôn màu và thú vị.
“Đ-đ-đám cưới sao ạ?! E-e-em cũng rất mong đợi vào nó!!:
Bertia trông như một con thú nhỏ vậy, khuôn mặt đỏ bừng và ánh nhìn di chuyển muôn nơi. Ta không kiềm chế được mà cảm thấy nàng ấy thật đáng yêu.
“Sao ta cảm thấy lễ tốt nghiệp của nàng lâu đến vậy.”
“K-không có đâu!! Chớp mắt thôi là chúng ta sẽ chuẩn bị cho buổi lễ rồi!! N-nhưng em cũng sẽ cảm thấy cô đơn nếu em không được thấy Cecil-sama mỗi ngày…”
...chúng ta vốn không thể gặp được nhau mỗi ngày vì sự khác biệt giữa các lớp với nhau, nhưng tốt hơn là ta không nên nói ra khỏi miệng nhỉ, đúng không?
“Em cũng sẽ cố gắng rèn luyện để trở thành một cô dâu, gấp, gấp nhiều lần hơn cả khi em rèn luyện để trở thành một phản diện hạng nhất cho đến bây giờ!!”
“Ừm, ta cũng sẽ tham gia cuộc huấn luyện chú rể để có thể trở thành một người chồng tốt.”
Tạm thời bây giờ, ta có nên bắt đầu với việc khiến cho đất nước láng giềng hiện đang bay vo ve như một con côn trùng bên tai ta câm miệng lại không?
Ta đã gặt hái được khá nhiều tình báo có ích từ những thông tin của Bertia và những gì mà hầu tước Nochesse và Kulgan thu nhập được từ cuộc điều tra của họ, cho nên nó sẽ không quá khó.
Sau đó, đúng rồi… để biến Bertia thành cô dâu tuyệt vời nhất, ta có nên bắt đầu với một vài chiến dịch tăng quỹ dành cho váy của nàng và vài thứ tương tự không?
Dù sao ta cũng không muốn cô dâu dễ thương của ta phải gặp bất cứ khó khăn gì mà.
“Cho dù Cecil-sama không có rèn luyện, ngài vẫn sẽ là một quý ngài lịch thiệp hoàn hảo!! Một chú rể tuyệt vời nhất!!”
Ta nên làm gì với cái thứ đáng yêu hiện đang nắm chặt hai tay khi nói câu đó bây giờ?
...Kuro, liệu ngươi có thể giấu đi ánh mắt đang nói, “Ể~, nhưng cái tên này đâu có tuyệt đến như vậy đâu?”, thêm một chút nữa không?
Ta sẽ làm được mọi thứ một khi ta quyết tâm đấy nhé?
...Zeno, ngươi có thể ngưng lẩm bẩm, “Làm ơn đừng giết nhiều quá là được,” như thể ngươi đọc được suy nghĩ của ta không? Với lại, đừng có tự nhiên chuyển từ [làm] thành [giết] chứ? Ta có thể nhận ra được sự khác biệt đấy nhé?
Rốt cuộc ngươi nghĩ cái quái gì về ta vậy?
Hửm? Đại ma vương đáng sợ sao? ...ta sẽ cho dạy cho người một chút bài học giáo dục sau, cho nên hãy tới phòng làm việc nhé.
“Ta rất vui khi nghe Tia nói như vậy, nhưng nàng không thể là người duy nhất cố gắng được. Ta cũng sẽ làm việc hết sức để ta có thể trở thành một vị vua tốt đúng như lời hứa.”
“C-Cecil-sama…”
Khi ta định hôn lên trán của Bertia, người mà đôi mắt của nàng đã chan chứa nước mắt vì cảm động… thì cái đuôi của Kuro đột ngột chen vào.
...ngươi không thể bỏ qua cái này à...
Không còn cách nào khác, ta nắm lấy cái đuôi và gạt nó ra, và ta nhanh nhẹn hôn lên môi của Bertia.
“...?!”
“Fushaaa!!”
Cái đuôi nằm trong tay của ta lập tức xù lông lên, nhưng ta không hề quan tâm.
Bertia ôm chặt lấy Kuro, người đang ở trên đùi nàng, như là nàng đang ôm lấy một con búp bê, đôi mắt của nàng banh tròn ra như hai cái đĩa lót và một màu đỏ tràn từ đầu xuống chân nàng.
“Tia đáng yêu của ta. Ta sẽ không bao giờ chán việc dõi theo nàng cả. Từ đây và mãi mãi về sau, ta vẫn sẽ luôn tiếp tục quan sát nàng.”
“Fumyaaaaaaa!!”
Ngay khi ta thì thầm với một giọng ngọt ngào mà ngay cả ta cũng thấy ngọt đến khé cả cổ, Bertia không thể chịu nổi nữa và hét ầm lên.
Nàng ấy cố gắng rời khỏi đùi của ta ngay lập tức, nhưng dĩ nhiên ta đã ôm chặt lấy nàng, không để cho nàng đi.
Khi nàng bắt đầu hoảng loạn và hành động một cách đáng ngờ, nàng ấy lẩm bẩm những thứ mà ta không tài nào hiểu nổi, như là, “L-liệu đây chính là tuyến cưng chiều sao?!”, “Tuyến cưng chiều đúng là số dzách!!”, nhưng vì nó rất thú vị, nên ta chỉ quan sát nàng như thường lệ.
Như vậy, nhật ký quan sát nàng ấy của ta, từ bây giờ… và có thể cho đến cái chết chia lìa, sẽ được tiếp tục.