Jishō akuyaku reijōna konyakusha no kansatsu kiroku

chương 14: bertia (lúc 17 tuổi)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“...”

Giọng nói của ai đó đang kêu gọi từ đằng xa.

Ngoài cái cảm giác ý thức của ta được kéo về sau khi bị nhấn chìm xuống vực sâu của đáy biển, ta cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng có thể trở về từ cái thế giới đáng ghét kia.

Đầu của ta, tuy bây giờ vẫn còn mông lung ở vài chỗ, đã quay về trạng thái tỉnh táo thường ngày một lúc sau khi ta tỉnh dậy.

Một chút uể oải đó cũng không khác mấy so với những gì mà ta hay cảm thấy ngay sau khi tỉnh dậy vào buổi sáng.

Tầm nhìn của ta dần dần trở nên sáng hơn, và các âm thanh cùng giọng nói ở xung quanh ta càng lúc càng trở nên rõ ràng.

“...! … hạ!!”

Ta chắc rằng ta đã làm cho các ngươi lo lắng.

Ta cần phải xin lỗi ngay khi ta có lại được ý thức, và sau khi nghỉ ngơi được một lát, ta cần phải nắm giữ được tình hình và...

“Điện hạ!! Làm ơn hãy mau tỉnh dậy đi!!”

“Không có thời gian để nghỉ ngơi đâu!! Bertia-sama đang…!!”

“Tỉnh dậy đi, và làm ơn kiểm soát tình hình càng sớm càng tốt!! Nếu không thì…”

“Dậy đi!!! Hãy ngăn Bertia lại!!”

…...mọi người có vẻ đang rất sôi nổi, ha.

Các ngươi, lẽ nào các ngươi không biết là ta chỉ vừa mới mất ý thức và gục ngã à?

Cho ta thấy một chút sự quan tâm hay lo lắng đi chứ...

“N-nếu ngài không mau dậy đi, Bertia-sama sẽ… hôn thê của ngài sẽ cạo đầu mất!!”

……...chờ một chút đã.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà Bertia lại phải cạo đầu hả!?

“”Điện hạ!!””

Những người xung quanh đang lắc ta tỉnh dậy đã la lên trong sự mừng rỡ khi ta mở mắt bởi vì những lời chấn kinh của họ.

Tuy nhiên, đó không phải là sự nhẹ nhõm vì ta đã tỉnh lại, ta cảm giác rằng tiếng hoan hô của họ giống như tiếng hoan hô mà con người hay làm khi xuất hiện một vị cứu tinh.

“...lại xảy ra chuyện gì với Bertia, nữa đây?”

Vốn dĩ ta đã mong chờ một sự thức tỉnh nhẹ nhàng hơn sau khi ta mất đi ý thức vì bị trúng đòn tấn công của tinh linh ánh sáng, nhưng vì ta cảm thấy mình đã nghe được vài từ mà bản thân không thể lờ đi được, cho nên ta không thể nói ra điều ước của ta.

Đành vậy thôi. Ta lắc nhẹ cái đầu đang bị đau vì phải đột nhiên tỉnh dậy và ngay lập tức lướt mắt xung quanh để có thể xác định tình hình.

Tiểu thư Joanna đang quỳ lên cái giường mà ta vốn đang nằm ngủ, trong khi nàng nắm lấy cái gáy của ta và lắc qua lắc lại.

Tiểu thư Silica đang vỗ nhẹ lên má của ta với một gương mặt tái xanh.

Zeno đang ngồi đằng sau giường và đỡ lấy nửa người trên của ta rồi đánh lên lưng ta.

Hầu tước Nochesse đang định tát nước từ trong cái bát rửa tay lên người ta… chờ đã, cho dù tình huống có ra sao đi chăng nữa, ngài không thể làm vậy với ta, một thái tử, hiểu không hầu tước?

Ừ thì, mấy thứ mà những người khác đang làm cũng có chút… không thích hợp.

Đặc biệt là Zeno.

Ngươi cố ý đánh lên người ta bởi vì ngươi biết rằng ta đã tỉnh dậy phải không?

Ta nghe được khá là rõ cái cách mà ngươi lầm bầm, “Tất

cả những nỗi uất ức mỗi ngày của tôi…”, với cái giọng trầm trầm của ngươi đấy biết không?

Có phải ngươi vẫn còn hờn vụ ngày trước ta nhỡ tay đưa đồ ngọt của ngươi cho Bertia không?

Lần sau, khi ta muốn tặng đồ ngọt cho Bertia, ta nhất định mua cả phần cho Zeno nữa, cho nên ngươi có thể ngừng chép miệng chứ?

À, dĩ nhiên, ta sẽ phê bình ngươi xuyên suốt khoảng thời gian ngươi ăn bánh. Hãy mong chờ điều đó đi, nhé?

“Đ-điện ha! Xin hãy nhanh chóng ngăn Bertia lại đi!!”

Khi ta ngầm nở nụ cười với Zeno, hầu tước Nochesse đã để cái bát lại lên trên bàn từ lúc nào mà ta không kịp nhận ra, và ông chỉ ta về phía xa xa một chút, nơi mà các kỵ sĩ canh gác và ứng cử viên cận thần của ta đang hoảng hốt cố gắng dịu Bertia xuống trong khi đang giữ nàng lại.

“Hãy bỏ ta ra!! Ta phải trở thành một [nữ tu]!! Nếu không, Cecil-sama sẽ…!! Cây kéo! Nếu không có cây kéo nào, thì một con dao găm cũng được!! Nếu ngay cả nó cũng không có, thì hãy cho ta mượn thanh kiếm ngươi đang đeo trên eooo!!”

Với những giọt nước mắt lăn dài từ mắt nàng, Bertia vùng vẫy mà không quan tâm gì đến ngoại hình của nàng.

Đó là một bộ dáng khiến cho bất kỳ những người nào nhìn nàng cũng đều phải lo lắng, nhưng… những lời nàng vừa nói còn vượt xa cả đáng lo.

Rốt cuộc tại sao mọi chuyện lại thành như thế này?

Với lại, [nữ tu] là cái quỷ gì?

“Nàng ấy đã cố gắng cắt đi mái tóc trong khi la hét những câu khó hiểu như [Tôi sẽ trở thành một [nữ tu], cho nên xin hãy cứu lấy điện hạ!!] hay [Tôi sẽ cạo đầu ngay tại chỗ này!!] được một lúc lâu rồi.”

“Ngay cả khi di chuyển đến phòng chờ này, nàng ấy đã nỗ lực lấy sự chú ý của người phụ nữ Heronia kia trong khi nước mắt đầy mặt, nói rằng [Nếu cô có thể cứu lấy Cecil-sama, tôi sẽ vào tu viện hoặc đi đến nơi khác...], [Làm ơn, Cecil-sama...]. Sau khi chúng thần kéo nàng ấy khỏi cô Heronia kia ra và đưa nàng đến đây cùng điện hạ nhưng ngài vẫn chưa tỉnh lại, nàng ấy liên tục lẩm bẩm những thứ như [Tôi phải làm sao đây!? Tôi sẽ vào tu viện, được chứ!?], [Tôi sẽ tự nguyện cạo đầu và đi vào con đường tu hành!!]...”

Tiểu thư Joanna và tiểu thư Silica nhanh chóng bỏ tay ra khỏi người ta và làm như không có chuyện gì xảy ra, trong khi đang hối thúc ta với biểu cảm lo lắng như những tiểu thư quý tộc bình thường khi đang bị sốc.

Không phải là ta không để ý gì, nhưng… chúng ta đang ở trong một tình huống hơi khó mà có thể nói về chuyện đó.

“Oái!? Chờ đã-!! Bertia-sama, xin đừng tự rút kiếm ra!! Như vậy nguy hiểm lắm!!”

“Xin hãy lập tức đưa nó cho tôi!! Tôi chỉ sẽ dùng nó để cạo đầu của tôi thôi!! Tôi sẽ không làm gì nguy hiểm đâu!!”

“Kiếm không thể dùng để cạo đầu được!! Nhưng quan trọng hơn là, làm ơn đừng cạo đầu!!”

“Nếu tôi không cạo!! Nếu tôi không nhận bất cứ sự bất hạnh nào, Cecil-sama sẽ không tỉnh lại được!! Định mệnh sẽ không, nữ chính sẽ không cho phép điều đó!!”

“Thần đã nới với ngài là không sao đâu!! Điện hạ là người mà có cố đến mấy cũng không tài nào giết chết được!! Vì vậy, xin ngài hãy bình tĩnhhhh!!”

“Điện hạ! Xin đừng ngây ra nữa và ngăn nàng ấy lại ngay lập tức! Nếu không thì, kiểu tóc của Bertia vào buổi lễ đám cưới sẽ trở thành một thứ không thể nào nhìn thẳng được mất, ngài hiểu không vậy!?”

Nhận ra rằng ta đã tỉnh dậy, Charles và Nert, người đang cố gắng ngăn chặn Bertia cùng với những kỵ sĩ đã tiếp tục phun ra những lời bất lịch sự trong khi đang cố lấy sự chú ý của ta.

...ta có cảm giác cách mọi người xung quanh ta đối xử với ta càng ngày càng tàn nhẫn hơn qua năm tháng, hoặc đó chỉ là do ta tưởng tượng?

Ngay từ ban đầu, mọi người đã đùn đẩy ta qua lại hơi bị nhiều, ngươi thấy có đúng không?

Ít nhất, hãy hiểu rằng ta chỉ là một con người bình thường, không phải là thánh thần, được không vậy? Sẽ ổn nếu như ngươi đối xử với ta một cách cảm thông hơn, hiểu chứ?

Bard chen vào giữa Bertia và lính canh, ngăn chặn những nỗ lực của Bertia trong việc giựt lấy thanh kiếm từ người kỵ sĩ.

Ta chắc rằng Kulgan và Shaun hiện đang không có mặt tại đây đang bận việc xử lí mọi thứ tại bữa tiệc bằng cách nào đó.

Bởi vì ta cũng không thấy bóng dáng của cha ta, hẳn là ông cũng đang giúp họ một tay.

Mọi người đều có vẻ như đang gặp rắc rối, nhưng có cần thiết phải để cho ta đối mặt với mớ lộn xộn đó bây giờ không?

Với ta ấy, có vẻ thú vị khi quan sát bọn họ, và ta cũng muốn nghỉ ngơi một chút trong khi quan sát họ nữa...

“””ĐIỆN HẠ!!”””

Tất cả mọi người ngoại trừ Bertia đều đã nhận ra ta đã lấy lại được ý thức và gọi tên ta.

Dĩ nhiên, lời gửi gắm trong những con mắt đó không phải là ‘quan tâm’ hay ‘nhẹ nhõm’, mà là yêu cầu giúp đỡ bọn họ, như ‘Làm ơn hãy làm cái gì đó đi!!’.

Đó là những ánh mắt hòa lẫn với sự quở trách rằng nếu ta đã tỉnh dậy rồi thì hãy thay ca cho bọn họ đi.

Ta biết rằng tất cả các ngươi đều rất vội vã, nhưng… ta thấy các ngươi lo lắng cho ta hơn một chút cũng được mà?

Mà, cũng tốt thôi, vì có Bertia quan tâm đến ta rồi.

“...ta hiểu rồi. Đúng là không còn cách nào khác nhỉ?”

Ta nở một nụ cười mệt mỏi và chậm rãi di chuyển đôi chân từ trên giường xuống để đứng dậy, trong lúc đang kiểm tra hoạt động của cơ thể ta.

Dưới tình huống như vậy, nàng ấy chắc chắn sẽ không nhìn thấy ta cho dù ta có gọi tên nàng, nên ta chắc phải tiếp cận nàng để có được sự chú ý của nàng.

May mắn sao, nơi mà đã tiếp đất khi ta ngã xuống vì mất ý thức chỉ hơi đau một chút, cho nên việc di chuyển cũng không có khó khăn gì mấy.

“Tia, nàng bình tĩnh đi. Ta không sao cả.”

“Cecil-sama đã-!! Tôi phải nhanh chóng nhận lấy bất hạnh của tôi!!”

“Không được, đó đã là việc bất khả thi rồi, nàng hiểu chứ?”

“Thần ơi, [Đức Phật ơi], nữ chính ơiiiiiii!! Tôi không quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra với tôi, cho nên xin hãy dùng cách nào đó để cứu lấy Cecil-sama và đất nước này!!”

“Không, sẽ chẳng có gì thay đổi cho dù nàng có hỏi nàng ta, nàng hiểu chứ? Với lại dù không có sự giúp đỡ của bọn họ ta vẫn ổn mà, đúng không?”

“Aaaa, mình có thể nghe thấy âm thanh của Cecil-sama!! Có phải đây là [Giấc mộng bên giường][note19425]

trong lời đồn không?!”

“...ta không hiểu nàng đang nói cái gì. Với lại, đây không phải là âm thanh trong tưởng tượng của nàng, hiểu chứ? Dù sao thì nàng có thể bình tĩnh lại chút được không?”

“Cecil-sama, em phải làm gì bây giờ?!”

“...tạm thời thì nàng bình tĩnh lại đã, được chứ?”

Ta chụp lấy tay của Bertia vì nàng có vẻ không nghe thấy lời của ta, để cho nàng không phản kháng được nữa, và nghiên cứu gương mặt đang đẫm nước mắt của nàng.

Tầm mắt vốn đang mơ hồ của nàng chầm chậm nhìn về phía ta, và cuối cùng, chúng ta đã nhìn vào mắt nhau.

“A… Cecil-sama?”

“Chào buổi sáng, Tia dễ thương của ta? Ta đã tỉnh dậy hoàn toàn rồi, cho nên không sao đâu.”

Khi ta cố ý cười với nàng và sử dụng một giọng nói ngọt ngào, khuôn mặt của Bertia nhăn lại trong chốc lát, và càng nhiều giọt nước mắt tuôn ra hơn nữa.

“Cecil-sama!! Em mừng quá. Thật sự mừng quáaaaaaaa!”

Cả người của Bertia lao vào ta để ôm chầm lấy ta, và ta ôm lại nàng, nhẹ nhàng xoa lưng của nàng để an ủi nàng.

“Xem ra ta đã khiến cho nàng phải lo lắng nhiều rồi. Ta chỉ ngủ một giấc mà thôi, cho nên ta không sao cả.”

“Aaa, Thần ơi, [Đức Phật] ơi, Heroine-sama, cảm ơn các ngài!! Tôi vẫn chưa cạo trọc đầu, nhưng… Aaa, chắc là hình phạt bị hoãn lại đúng không?! Tôi hiểu rồi!! Tôi sẽ nghiêm túc dấn thân vào con đường tu hành và làm việc thật chăm chỉ cho [Đức Phật]...”

“Không, nàng không cần phải làm như vậy. Mặc dù ta không hiểu [Đức Phật] là gì cho lắm. Nàng sẽ được cho phép đến nhà thờ trong lâu đài để cầu nguyện vào mỗi buổi sáng, nhưng nàng vẫn phải thực hiện nghĩa vụ là thái tử phi, được chứ? Nàng không thể đi tu được, hiểu không?”

“Ể!? Nhưng em là phản diện mà!! Nếu em không gặp bất hạnh, hạnh phúc của Cecil-sama và đất nước này sẽ…”

“Sự sụp đổ đã hoàn thành xong rồi, không phải sao? Mọi việc đã kết thúc rồi mà đúng không? Cái tương lai mà nàng nói rằng ta sẽ bị trói buộc cùng với [nữ chính] sẽ không đến. Về phần ta… ta đã biết rằng ta đã không thể ở cùng ai khác ngoại trừ nàng rồi.”

“Ể? Ể? N-nhưng… nhưng, ơ, ể? Em sao? Nhưng rồi, thế còn chuyện sẽ diễn ra sau đó…?

“...còn có chuyện gì phải lo lắng sao?”

“...!? Ưm… Cái đó…”

Mắt mở to, một màu đỏ đáng ngờ nổi lên trên má của Bertia vì câu nói của ta, và nàng bắt đầu thẹn thùng.

Xem xét phản ứng của nàng, ta nhanh chóng hiểu ra rằng còn có một chuyện mà ta nhất định phải nghe. Tuy nhiên, nàng lại không muốn nói cho ta biết những gì nàng định nói tiếp theo.

Nội dung chắc hẳn lại có liên quan tới [otome game], nên ở đây không phải là nơi lí tưởng nhất để nói về nó.

“...Thật xin lỗi, nhưng các ngươi có thể giao mọi chuyện cho ta không? Ta muốn có một cuộc nói chuyện đàng hoàng giữa hai chúng ta.”

Ta nhìn tất cả mọi người, ra hiệu cho họ bằng ánh mắt của ta.

Để cho họ hiểu rằng đây không phải là yêu cầu, mà là [mệnh lệnh].

“T-tuy nhiên, con gái của thần vẫn chưa gả đi đâu, nên cho dù con bé là hôn thê của ngài, để con bé ở riêng một mình với điện hạ thì…”

Nhưng các ứng cử viên cận thần của ta và bạn bè của Bertia chỉ mỉm cười đành chịu và gật đầu với biểu cảm chịu thua như đang nói, “Thật đúng là,” đúng như dự đoán, chỉ có cha của nàng—Hầu tước Nochesse—là không nguyện ý.

Mặc dù đó là một [mệnh lệnh], để một người đàn ông và một người phụ nữ ở tuổi có thể kết hôn trong cùng một phòng ngủ thì… Tuy đây chỉ là phòng ngủ dành cho những người bị bệnh, và cho dù những người hầu có thể làm ngơ việc chúng ta ở cùng nhau, nhưng làm một người cha, ngài ấy không thể cho phép điều đó xảy ra.

Cũng không phải là ta không hiểu cảm giác của ngài ấy.

“...vậy thì, Zeno, và Kuro nữa, hai người cũng ở lại đi. Như vậy ổn chứ, hầu tước Nochesse?”

Khi ta nhìn hầu tước Nochesse một cách ẩn ý rằng ta sẽ không nhượng bộ thêm một bước nào nữa, thì ngài ấy do dự gật đầu.

Bertia thì thầm cầu xin, “Cha…”, trong khi vẫn nằm trong cái ôm của ta. Nhưng mà, ta cố ý làm như không phát hiện.

...đã đi đến nước này rồi, ta hoàn toàn không có ý định để cho nàng ấy chạy thoát thêm lần nào nữa.

“Cảm ơn nhé. ...À, đúng rồi. Liệu ta có thể hỏi các ngươi thêm một chuyện không?

Khi tất cả những người trong phòng chuẩn bị đi ra ngoài, ta chợt nhớ ra một chuyện mà ta cần phải kiểm tra và gọi bọn họ lại.

“Cảnh tượng vừa diễn ra ở buổi lễ tốt nghiệp, từ góc nhìn của các ngươi thì nó trông như thế nào?”

Khi ta hỏi, tiểu thư Joanna ở phía cuối đoàn người chớp mắt liên tục trước khi lẩm bẩm, “Àaa”, và chậm rãi nói chuyện.

“Con chim yêu quý của người tên Heronia kia đột nhiên đâm sầm làm vỡ tan lớp kính, cho nên người hầu của Bertia-sama bước về trước để bảo vệ cả hai người, nhưng ngay trước khi nó đâm trúng người cô ấy, một vầng sáng đã xuất hiện… và con chim ấy đã biến mất. Tuy nhiên, tôi không thấy rõ nó lắm vì chói mắt quá. Không biết những người khác đã thấy gì nhỉ?”

Nàng ấy nhìn những người đứng phía sau nàng, và khi tiểu thư Joanna đưa vấn đề này cho những người đứng gần cửa hơn nàng, bọn họ đều mang một vẻ mặt hiếu kỳ và gật đầu, nói rằng họ cũng nhìn thấy cảnh tượng giống hệt như vậy.

“Điện hạ, rốt cuộc đó là gì vậy? ... chẳng lẽ lại là?”

Khi Charles định thảy lại câu hỏi cho ta, mắt của cậu ta tròn ra vì ngạc nhiên.

Tất cả những người ở đây bao gồm cả kỵ sĩ bảo vệ đều là quý tộc hàng đầu.

Dù rằng họ chưa thấy một [tinh linh] bao giờ, họ đã được dạy về những tinh linh như một phần trong chương trình giáo dục của gia đình họ.

Đương nhiên, nó cũng bao gồm cả việc giữ sự tồn tại của các tinh linh là một bí mật mà chỉ có các quý tộc tầng lớp trên mới biết.

“Ừ, chính xác. Con chim đó là vỏ ngụy trang của tinh linh ánh sáng.”

Khi ta mỉm cười và nói cho họ biết, ai ai cũng đều bị choáng ngợp.

Tuy rằng họ đều ngạc nhiên, nhưng quả nhiên không có ai ở đây là không biết [tinh linh ánh sáng] là một sự tồn tại như thế nào.

“Từ biển hiện của các ngươi, các ngươi cũng đã hiểu rằng mọi chuyện sẽ tệ cỡ nào nếu như sự việc này bị truyền ra ngoài tầng lớp quý tộc đúng không? ...xin lỗi, nhưng các ngươi có thể tạo dựng một câu chuyện hợp lí để đánh lừa người khác chứ?”

Có lẽ cha của ta đã bắt đầu xử lí chuyện đó rồi.

Chẳng có gì tốt sẽ xảy ra nếu để lộ sự nguy hiểm của tinh linh vì trò hề này.

Thế nhưng, nó chỉ xảy ra trong khuôn viên học viện, và hầu hết những người trong hội trường đều là các học viên.

Nếu như những người lớn không can thiệp một cách khéo léo và quá lộ liễu thì họ sẽ bắt đầu nghi ngờ.

Sẽ rất tốt nếu như người đang bận tối mặt tối mũi trong hội trường là Kulgan có thể xử lí tình huống một cách hoàn mỹ như người dẫn đầu hội học sinh đời sau, nhưng… ngoài tình trạng thân sinh của cậu ta, có khả năng cao là cậu ấy vẫn chưa biết đến sự tồn tại của tinh linh.

Vì cậu ta có thể sẽ thành một trong những cận thần của ta trong tương lai, nói sự thật cho cậu ấy biết là không thành vấn đề, nhưng ta có linh cảm rằng việc nói cho cậu ta trong hoàn cảnh này và mong cậu ấy có thể lập tức đối phó với nó là một trách nhiệm quá lớn.

Vì vậy, mọi chuyện sẽ diễn ra êm đẹp hơn nếu nó được phụ trách bởi những người đã được giáo dục về tinh linh và sở hữu năng lực đủ để giải quyết tình hình.

Các ứng cử viên cận thần của ta và các tiểu thư quý tộc đều ngạc nhiên trước lời bộc lộ và yêu cầu bất ngờ của ta.

“Ể? Đó là tinh linh sao? Gì cơ?”

Tiểu thư Silica hỏi trong khi chớp mắt liên tục.

“Đó là lần đầu tiên tôi gặp họ đấy.”

“Tôi cũng vậy.”

Khi tiểu thư Silica nói như vậy trong sự kinh ngạc, tiểu thư Joanna trả lời lại trong khi Charles vẫn đang trưng ra một gương mặt ngạc nhiên, và họ có vẻ như vẫn đang ở trong quá trình tiếp thu sự thật đó.

“Không, ta không nghĩ đó là lần đầu tiên của nàng đâu.”

“”Ể?””

Tiểu thư Joanna và Charles khó hiểu nhìn ta sau khi ta trả lời bọn họ với một nụ cười.

Không, ý ta là, hiện tại đang có hai tinh linh đứng trước mặt các ngươi đấy.

Nào, khoan nói chuyện này cho bọn họ đã mà hãy chờ đến khi nào họ trở nên vô cùng tò mò về các tinh linh và tận hưởng giây phút này thôi.

“Vậy thì, ta giao hết mọi chuyện cho các ngươi đấy. Ta cũng sẽ đến ngay lập tức sau khi ta nói chuyện xong với nàng. ...đúng rồi, ta muốn biết liệu có thể bắt đầu lại bữa tiệc sau một tiếng nữa không?”

“N-ngài sẽ bắt đầu lại sao?”

Gò má của Charles cứng lại khi nghe thấy lời ta nói.

Vì dẫu sao thì, khi cuộc chiến hoa lệ đó (?) kết thúc, ta—hoàng thái tử—đã bất tỉnh.

Các học viên bây giờ chắc chắn đang rất hỗn loạn, và nếu bữa tiệc hôm nay bị hủy thế này và gửi đi những lá thư xin lỗi cùng những món quà nhỏ, hoặc là dành thời gian để tổ chức tiệc vào một ngày khác thì sẽ dễ dàng hơn nhiều, nhưng...

“Vì đó là buổi tốt nghiệp đã được mong chờ từ lâu, ta đã suy nghĩ về chuyện gì sẽ xảy ra nếu như chúng ta chấm dứt nó sau một bầu không khí tệ như thế. Nếu có thể, thì không phải ngươi muốn nó sẽ diễn ra như một hồi ức đẹp được viết đè lên trò diễn bên lề kia sao? Với lại, tất cả mọi người chắc sẽ cảm thấy an tâm hơn một khi họ thấy ta hoàn toàn bình phục và tinh thần của Bertia đã ổn định.”

Khi ta lặp lại câu, “Hãy lo chuyện đó cho ta nhé”, với một nụ cười trên mặt, Charles đã trả lời rằng, “Thần hiểu rồi!” với nửa phần tuyệt vọng và rời khỏi căn phòng.

Đằng sau cậu ta, mọi người cũng đi theo với biểu cảm có hơi mệt mỏi.

Đúng là sẽ có một chút khó khăn, nhưng ngay từ đầu với vấn đề về nam tước tiểu thư Heronia, chúng ta đã nhiều lần trách phạt nàng ta—theo lời của Bertia mà nói, chúng ta đã thực hiện cái kết của [sự lụn bại]. Cho nên, vì mọi sự chuẩn bị cho sau đó đều đã được hoàn thành rồi, nên mọi thứ sẽ không sao cả.

Nhưng điều đáng ngạc nhiên nhất là tinh linh khế ước của nam tước tiểu thư Heronia có cảm tình sâu sắc như vậy và quyết tâm bảo vệ nàng ta đến mức mà nó tự nguyện hi sinh cả tính mạng của mình, và ta đã bị đâm trúng rồi bất tỉnh trong một thời gian ngắn.

Nếu chúng ta đang nói về những sự thay đổi với độ khó cao như vậy, thì những con người xuất sắc này sẽ làm bất cứ mọi thứ để có thể đạt được điều đó, đúng không nào?

Quan trọng hơn là, vấn đề mà ta cần phải ưu tiên ngay bây giờ chính là...

“Được rồi, Tia. Chỉ còn hai chúng ta thôi. Giờ nàng có thể nói cho ta biết những gì nàng vẫn còn chưa tiết lộ không?”

Kuro và Zeno đã ở lại, trong khi những người khác đã rời khỏi. Sau khi xác nhận được điều đó từ tiếng đóng cửa, ta đối mặt với Bertia.

Ta không khỏi mỉm cười bất lực khi nhìn thấy gương mặt nhếch nhác đầy nước mắt của nàng, sau khi nhẹ nhàng dùng khăn tay lau mặt nàng đi, ta chậm rãi dẫn nàng đến bên giường và cả hai cùng ngồi xuống.

Âm thanh kẽo kẹt của chiếc giường vang lên trong phòng khi phải tiếp nhận sức nặng của hai người.

Đúng như kỳ vọng, hai tinh linh kia đã đọc được tình huống và tự xóa đi cảm giác tồn tại của bản thân trong khi im lặng theo dõi chúng ta từ góc phòng.

“Cecil-sama, em, cái đó…”

Bertia—người đã hoàn toàn thoát hẳn với trạng thái khóc lóc và la lối trước đó bỗng lặng đi—nâng lên đôi mắt của nàng và căng thẳng nhìn ta.

Bởi vì nàng đã khóc và mặt của nàng đã được lau bằng một chiếc khăn tay, lớp trang điểm của nàng đã bị nhòe đi hết cả. Và gương mặt đó trông còn trong sáng hơn cả ngày thường, làm khát vọng bảo vệ nàng trong ta trỗi dậy.

Ta kiềm lại cái xúc cảm muốn nói cho nàng rằng “Mọi chuyện không sao cả,” và an ủi nàng cứ tiếp tục nói.

Ta chắc chắn là nếu ta không tra hỏi nàng một cách đàng hoàng ngay bây giờ, nàng ấy sẽ lo lắng về chuyện đó một mình và lại mạo hiểm hành động nữa.

Ta rất có niềm tin vào việc đó.

“Tia, vì chúng ta sẽ trở thành một đôi vợ chồng ngay sau khi nàng tốt nghiệp, cho nên đừng giữ bí mật gì với nhau cả được chứ?”

“V-việc này đã được quyết định rồi ư?!”

“Đương nhiên rồi.”

Ta cầm lấy bàn tay của nàng và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên chiến nhẫn mà nàng đeo trên ngón áp út, và nhìn về phía nàng với một nụ cười.

Khi ta nheo mắt lại một chút để nói rằng nàng vốn không có quyền được từ chối, và bàn tay nhỏ nhắn của nàng giật nhẹ trên tay của ta như một lời đáp lại.

Cái tương lai mà nàng ấy tưởng tượng đã bị xóa bỏ vĩnh viễn.

“Nhưng, nhưng, nhưng…”

“Cho dù nàng có giãy dụa, tình thế cũng sẽ không thay đổi nữa đâu. Tuy nhiên, thay đổi cái tương lai sẽ đến sau này thì…”

“Xin ngài đừng nói dối em!! Cecil-sama nếu không tiếp xúc với nữ chính sẽ không hề có hứng thú gì với tương lai của đất nước này, nói gì tới của chúng ta, vậy mà…!!”

Bertia cắt ngang lời của ta và trừng trừng nhìn ta bằng một đôi mắt buồn bã và oán giận đã được tích tụ lâu.

“Tia?”

Ta vô cùng ngạc nhiên vì ta không thể hiểu được nguồn gốc của sự giận dữ đó và tại sao nàng ấy nói ta là kẻ nói dối.

“Ưưưưư~ E-em chỉ muốn những người em yêu thương, tất cả mọi người đều có thể được hạnh phúc, vậy mà… Tại sao không có gì diễn ra êm đẹp được vậy? Tại sao em không thể làm một phản diện đúng nghĩa?!”

Ta dịu dàng vỗ lưng của Bertia khi nàng ấy bắt đầu khóc lần nữa.

“Tia, ta không biết nàng biết những gì và nàng đang nghĩ cái gì mà lại khiến cho nàng đau khổ như vậy, nhưng ta chưa bao giờ nói dối nàng. Dù sao thì, ta nghĩ ta muốn xây dựng một tương lai tốt đẹp cho đất nước này, nơi mà nàng đang sống, như một hoàng thái tử anh minh.”

“Điều đó… nhưng…”

“Mọi thứ rồi sẽ ổn cả. Liệu nàng có thể tin tưởng ta và nói về nó không?”

Nàng ấy nhìn ta bằng một cặp mắt pha lẫn giữa hi vọng và lo âu, cùng với niềm khát vọng có thể tin tưởng ta và sự không tin tưởng ở nàng ấy.

Ta nhìn thẳng vào đôi mắt đó của nàng và nở một nụ cười từ tận đáy lòng, rồi nhẹ nhàng gật đầu.

“... em hiểu rồi. Em sẽ kể cho ngài nghe. Nhưng, nhưng, xin ngài đừng tổn thương vì chuyện đó nhé? Vì nếu lời của Cecil-sama là chân thật, thì đây không phải là về Cecil-sama, nói đúng hơn thì, đây là câu chuyện về [Điện hạ Cecil Glo Alphasta] của [game otome].

Sau một hồi im lặng, nàng lặng lẽ gật đầu như là nàng vừa làm ra một quyết định. Sau đó, với bàn tay nắm chặt lấy tay của ta, nàng chậm rãi và nghiêm túc mở miệng.

“...”

Sau khi ta nghe xong được đại khái câu chuyện hoang đường của Bertia và sắp xếp chúng lại trong đầu ta, ta cảm thấy một cơn đau đầu đang ập đến.

“Nói cách khác, buổi lễ tốt nghiệp là nơi mà sự kiện phán quyết sẽ xảy ra và trong lúc đó, [sự kiện] mà [nữ chính] sẽ quyết định lựa chọn mục tiêu chinh phục nào cùng diễn ra? Rồi sau đó sẽ bước vào một trong hai [tuyến một người] và [tuyến harem], và mỗi câu chuyện đều đã được thiết lập sẵn trước đó?”

“Đúng thế ạ. Mục tiêu được chọn sẽ thay đổi dựa trên sự cố gắng của [nữ chính] khi chinh phục nhân vật đó và mức độ thiện cảm mà nàng ấy có được cho tới khi buổi lễ tốt nghiệp diễn ra. Những mục tiêu chinh phục mà có thể lựa sẽ tặng một phục sức mang màu tóc của họ cho [nữ chính] trước buổi lễ tốt nghiệp, nên nó rất dễ để nhận ra chúng ta có thể chọn ai. Sau đó, tuyến trò chơi được chọn sẽ thay đổi tùy vào món phục sức mà [nữ chính] đeo đến buổi lễ.”

“Hôm nay nàng ta đã mặc một cái váy màu vàng. ...dù rằng ta không hề đưa nó cho nàng ta.”

Mặc dù việc ta không nằm trong sự lựa chọn là một chuyện rất rõ ràng, nàng ta vẫn không từ bỏ và tự mình mặc một cái váy vàng và [chọn] ta, ha.

Từ câu chuyện của Bertia, [không thiện cảm, không quà] lẽ ra là chuyện hiển nhiên, nhưng nam tước tiểu thư Heronia đã lờ nó đi và tin rằng mọi chuyện sẽ không sao, miễn đó là [sự lựa chọn] mà nàng ta làm ra.

...thật ngu ngốc.

”Vốn là, chiếc váy màu vàng là thứ mà nàng ấy có thể nhận được từ Cecil-sama nếu như độ thiện cảm của ngài đối với nàng ấy đủ cao. Nếu là tuyến harem, nàng ấy sẽ phải phối nó với dây chuyền, khuyên tai, hoặc là vòng tay mà những người khác tặng. Em nghĩ là… Heronia-sama đã định chọn tuyến của Cecil-sama vì hôm nay nàng ấy chỉ mặc một chiếc váy vàng.”

Khi ta nhìn thấy Bertia nhăn mày lại trong chốc lát, một phần trong trái tim ta cảm thấy có chút thỏa mãn.

Nghĩ lại thì, có lẽ nàng ấy đang bình thản nói về ý nghĩa của món quà như vậy, nhưng liệu nàng đã hiểu ra được ý nghĩa của việc nàng đang mặc một [chiếc váy vàng] như sự chứng minh cho cảm tình của ta không?

Ừm, ta đoán là nàng sẽ không ngoan ngoãn tiếp nhận việc này khi đã tưởng tượng biết bao nhiêu viễn cảnh hậu quả, một trong số đó là giữ sự cân bằng với [nữ chính]. Sau khi mọi chuyện đã êm xuôi, có lẽ sẽ tốt hơn khi chỉ ra điều đó cho nàng lần nữa và để nàng nghiêm túc suy nghĩ về ẩn ý đó.

Đương nhiên, ta sẽ gợi ý cho nàng và làm rõ một vài chỗ để nàng có thể nghĩ ra đáp án đúng.

“Và rồi, vấn đề nằm ở kết cục của tuyến một người sau khi nàng ta làm ra quyết định, đúng không?”

“Vâng đúng vậy. Tuyến của Cecil-sama và tuyến harem thật ra là những tuyến ngọt ngào hạnh phúc cùng với Cecil-sama có thêm 30% độ ngọt. Trong tuyến harem, sẽ có thêm một sự kiện ghen tuông vì có liên quan tới các mục tiêu khác, nhưng… vì em thuộc đảng trung thành với một người, em không có thích nó lắm.”

“Ừ, vậy thì tốt. ...nếu như nàng thật sự định lập một hậu cung, thì ta đành phải làm kha khá việc sau-màn-ảnh để nàng không thể nhìn đi đâu khác được nữa.”

“Ể? Ngài vừa nói gì sao ạ?”

“Không, không có gì đâu.”

Ta lắc đầu và mỉm cười với Bertia đang khó hiểu nhìn ta, hoàn mỹ lướt qua việc ta đã lỡ nói thầm ra cảm xúc trong lòng của ta.

Biểu cảm của nàng trông có chút tò mò, nhưng vì bản chất của nàng rất đơn giản, nàng ấy không để ý nó nhiều đến vậy.

...dù sao thì, sự tự nhận thức quả thật là đáng sợ.

Nếu ta không biết [điên cuồng say mê] là gì, chắc là ta đã cho rằng cảm xúc này chỉ là một [cảm giác khác lạ].

“Mặc dù có khó khăn ập đến tuyến của Cecil-sama và cả tuyến harem, đến cuối cùng, bọn họ đều vượt qua được bằng cách hợp tác với Cecil-sama và nó là kết thúc có hậu cho tất cả mọi người. …ngoại trừ các nhân vật phản diện. Nhưng mà, những tuyến khác thì…”

“Ở những tuyến khác, ta hoặc là bị ám sát, đi biệt tích, tùy tiện làm một chuyến vòng quanh đất nước, quá chú tâm vào nghiên cứu và khóa mình trong phòng… thì cũng trở nên điên loạn vì chiến tranh và gây ra nhiều cuộc chiến ở khắp nơi, phải không?”

Việc cơn đau đầu của ta đã đạt đến đỉnh điểm hẳn đã không cần phải nói.

Tuy nhiên… khi ta nhớ lại hình ảnh cái tôi khác của ta và ta hồi còn nhỏ mà tinh linh ánh sáng đã cho ta thấy, ta không có sự tự tin để đảm bảo rằng, “Không thể nào có chuyện đó!!”

Hiện tại, ta đã khám phá ra được một sự tồn tại tên là Bertia để làm trung tâm của sự chú ý của ta, đồng thời cũng là lí do mà ta tồn tại.

Đó là vì sao mà ta có thể có một cuộc sống vui vẻ như bây giờ, nhưng nếu không nhờ đó...

Ta chắc chắn sẽ tuyệt vọng trước cuộc đời và thế giới này.

Nói chung, nếu ta bị một sát thủ nhắm vào, ta chắc sẽ chỉ nghĩ rằng, “Ừm, ta cũng đã sống đủ lâu rồi, nên không sao,” và vì ta cứ tiếp thu mọi thứ mà không cảm thấy có chút hứng thú nào, ta sẽ cảm thấy chán đời và không hi vọng gì vào tương lai, rồi ta sẽ có thể xía mũi vào những thứ nguy hiểm.

Để có thể tìm những vật giải trí có thể gây hứng thú cho ta, ta sẽ giao lại đất nước cho Shaun và bắt đầu một cuộc hành trình, hoặc là ta sẽ tìm thấy sự vui thích nào đó khi chìm đắm vào nghiên cứu hoặc chiến trường, hoàn toàn lún sâu vào nó mà không quan tâm gì đến xung quanh… ta không thể nói rằng ta sẽ không làm những việc đó.

Cái tôi [Búp bê] của ta không hề gắn bó với bất cứ điều gì nên hắn không sợ hãi việc mất đi cái gì và cũng sẽ không cảm thấy gì.

Hơn nữa, từ khi ta gặp Bertia, ta đã khám phá ra niềm vui khi tương tác với người khác, và ta có thể thấy được điểm yếu và nỗi đau của họ, và sự thật là họ hoàn toàn khác với ta, nhưng nếu không phải như vậy… ngay cả ta cũng vô pháp tưởng tượng ra mọi chuyện sẽ như thế nào.

...thì, nếu mà ngay tại lúc này, có người hỏi ta rằng liệu ta có hiểu được một trái tim đúng nghĩa mà con người có là gì không, ta sẽ không thể nói được.

“Vâng. Trong tuyến của điện hạ Shaun, ngài sẽ biến mất mà chỉ để lại một bức thư viết rằng, [Ta đã quá mệt mỏi với việc làm hoàng tộc rồi. Ta sẽ trao quyền kế vị của ta cho Shaun. Ta giao hết tất cả cho đệ đấy]. Và rồi sau đó, đức vua bệ hạ sẽ bị giết bằng thuốc độc, và điện hạ Shaun, người sợ hãi vì các nước láng giềng đã nhân cơ hội này để xâm lược đất nước, sẽ được nữ chính cổ vũ và ủng hộ , và tình yêu của họ sẽ được bồi dưỡng khi họ

cùng nhau chiến đấu. ...Nhưng mà, em không nghĩ chúng ta có thể thắng một cuộc chiến tranh chỉ bằng sức mạnh

tình yêu. Trong trò chơi, sau khi chiến thắng cuộc chiến đầu tiên bằng một cách nào đó, ngài ấy đã nói, [Nếu em không có ở đây, ta đã không thể cố gắng được đến mức này] và một kết thúc hạnh phúc sẽ chào đón chúng ta ngay sau đó. Thế nhưng, em rất lo về những biến cố sẽ xảy ra sau đó.”

“...đúng vậy. Cho dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa, Shaun không thích hợp làm một vị vua, càng đừng nói đến chiến tranh.”

“Cecil-sama của [otome game] lại nghĩ rằng vì đó là một việc mà ngài ấy có thể làm, thì điện hạ Shaun cũng sẽ làm được thôi. Ngài cảm thấy rằng nó không khó đến như vậy.”

“...là vậy sao?”

Quả thật, ta nghĩ rằng nếu là cái tôi cũ của ta, thì ta cũng sẽ nghĩ như vậy.

Vì ta là hoàng thái tử và những người xung quanh ta cũng đều rất xuất sắc, ta cho rằng việc có thể làm bất kỳ việc gì là một chuyện [bình thường] và không thể hiểu được thế nào là không làm được điều gì hoặc không nắm bắt được cái gì.

Nhưng bây giờ, nhờ việc liên tục xem Bertia thất bại hết lần này qua lần khác, ta hiểu ra rằng có những người không có khả năng làm được một điều gì đó, và ta đã tự giác được rằng ta tài năng hơn những người khác rất nhiều.

Đó là một bước tiến đúng không?

“Ở tuyến của Kulgan-sama, Cecil-sama đã bị ám sát, và Kulgan-sama, người biết thủ phạm là một tên đến từ nước láng giềng, sẽ muốn đi đến nước láng giềng đó mà không màng đến mạng sống. Nữ chính sẽ đến ngăn ngài ấy lại và sau khi nói, [Em cũng sẽ đi theo ngài], cả hai người họ sẽ xâm nhập vào đất nước láng giềng đó. Và khi họ cùng nhau vượt qua muôn vàn khó khăn gian khổ, tình yêu của họ sẽ trở nên càng sâu đậm, và họ đã có thể xác định được tên sát thủ đó được phái đi bởi hoàng tộc của nước láng giềng, nhưng…”

“...nếu là như vậy, thì chiến tranh sẽ xảy ra, đúng không?”

“Vâng đúng vậy. Bằng cách nào đó họ sẽ có được bằng chứng và cùng nhau chạy thoát, an toàn trở về quốc gia và báo cáo cho đức vua bệ hạ rồi câu chuyện sẽ dẫn tới một kết thúc tốt đẹp, nhưng… cuối cùng, một cuộc chiến tranh sẽ diễn ra để trả thù cho Cecil-sama.”

“...và đó là kết thúc có hậu sao?”

“Họ sẽ trở nên tình tứ với nhau sau khi đã cùng nhau vượt qua nhiều trắc trở, và dù trên bề mặt thì nó là một cái kết đẹp cho cuộc tình của họ, nhưng em không nghĩ như thế.”

“Ta cũng giống như nàng.”

Ta để lộ một nụ cười cay đắng theo phản xạ.

Nó đúng là một tình huống làm dấy lên cảm xúc lãng mạn, và có lẽ sẽ là một câu chuyện thú vị.

Tuy nhiên, một cuộc chiến là không thể tránh được trong trường hợp rằng một hoàng tộc đã bị sát hại, dẫn tới hậu quả là sẽ hi sinh rất nhiều người, và ta không nghĩ có thể coi đó là kết thúc có hậu được...

Nếu là ta, ta có thể nghĩ ra được biện pháp, nhưng… trong hoàn cảnh đó, ta đã bị giết ngay từ ban đầu rồi.

Khả năng cao là họ không thể ngăn chặn việc đó xảy ra.

“Vậy, ta sẽ biến mất ở tuyến của Charles?”

“Đúng như vậy ạ. Không ai biết Cecil-sama đã đi đâu khi đang trở về từ một cuộc hội nghị ngoại giao với đất nước láng giềng. Theo những gì được kể kể lại, ngài phát hiện ra bóng dáng của một kẻ khả nghi và tự mình đuổi bắt chúng. Lúc đó mối quan hệ giữa chúng ta với nước láng giềng không được tốt lắm. Vì vậy, chúng em yêu cầu nước láng giềng cho phép chúng em mang quân vào để tìm Cecil-sama, nhưng đất nước láng giềng lại tỏ vẻ nghi ngờ, ‘Lẽ nào các ngươi đang lên kế hoạch tấn công nước chúng ta từ bên trong?’, cho nên công cuộc tìm kiếm đã không thể diễn ra êm xuôi. Chính vì thể, Charles-sama sẽ đi sang nước láng giềng với tư cách là một người đàm phán, và nữ chính sẽ đồng hành với ngài ấy.”

“Trì hoãn lại cuộc điều tra sẽ không đem lại hậu quả tốt đẹp gì. Nếu là bản thân ta lúc đó, ta không nghĩ ta có thể hoàn thành nó một cách dễ dàng được, nhưng… Nếu là ta bây giờ, không đời nào ta sẽ đuổi theo hắn một mình được. Nói thật, ta còn không biết rằng ta sẽ hành động như thế nào vào lúc đó.

Ta suy nghĩ về việc [nếu là ta thì ta sẽ làm gì] trong khi lắng nghe Bertia nói và nghiêng đầu.

Tuy nhiên, ta hiện giờ đã có những cánh tay phải và trái đắc lực—ta có các ứng cử viên cận thần của ta, còn có cả sự hiện diện của Bertia, ta nhất định sẽ ưu tiên sự an toàn của ta trước, và sẽ không làm một chuyện nguy hiểm như vậy. Càng nghĩ, ta càng không thể nào tưởng tượng bản thân sẽ lâm vào một tình huống như thế.

Ta nghĩ [cái tôi] đã tự mình hành động ngay lập tức đó của ta không có khái niệm trông cậy vào người khác.

Bời vì dù sao, đó chính là ta lúc còn nhỏ.

Ta có thể tự mình làm phần lớn các công việc, và vì ta hoàn thành công việc nhanh hơn và đáng tin hơn khi làm một mình hơn là nhờ người khác, nên ta cảm thấy nhờ vả ai đó còn phiền phức hơn nhiều. Ngay cả bây giờ, ta vẫn có suy nghĩ như thế.

Nếu như ta lớn lên mà không thay đổi tư tưởng đó, thì ta nghĩ ta chắc chắn sẽ thấy việc ta tự mình hành động mà không hề do dự là điều đương nhiên.

...vì cách đó nhanh và hiệu quả hơn nhiều.

“Cecil-sama lúc ấy đang xâm nhập vào một căn cứ đã được che giấu rất khôn ngoan, mặc dù nó nằm ngay trong chính lâu đài của đất nước láng giềng… Có vẻ như đất nước của chúng ta có vài tên nội gián và hình như chúng đang liên lạc với nước láng giềng. Và sau khi đã chuẩn bị quân lính để xâm lược nước chúng ta, bọn họ đã nhân cơ hội Cecil-sama vắng mặt để hành động. Cúng lúc đó, Charles-sama đang ghé thăm nước láng giềng trong khi đang tìm kiếm Cecil-sama, và đã có được tình báo đó từ Cecil-sama, người đã đưa cho ngài ấy bằng chứng. Cecil-sama đã thúc giục Charles-sama hãy mau trở về, ngài nói là, [Dù sao nếu ta có xảy ra chuyện gì, vẫn còn Shaun ở đó nên sẽ không sao đâu]. Cecil-sama sẽ điều tra đất nước láng giềng lâu thêm một chút nữa, cho nên họ sẽ không trở về cùng nhau. Nếu đột ngột hủy bỏ hội nghị sẽ lập tức dấy lên sự hiềm nghi, nên sau khi lấy cớ cần phải bàn bạc thêm, Charles-sama đã trở về và dâng lên cho bệ hạ những bằng chứng và lá thư mà Cecil-sama đã ra lệnh cho ngài ấy. Rồi sau khi liên hợp với Cecil-sama đang vẫn còn xâm nhập ổ kẻ thù, họ đã tấn công đất nước láng giềng cả trong và ngoài cùng một lúc, và khiến cho đất nước đó sụp đổ. Ngẫu nhiên, cùng lúc đó, có một sự kiện lãng mạn liên quan tới một tình báo viên nữ nhìn giống Anne-sama đã thu được thông tin khiến Charles bị sốc, và tình yêu giữa Charles và nữ chính sẽ tăng nhanh chóng tới khi bọn họ đạt được kết thúc có hậu."

“...chiến tranh xảy ra theo như tính toán, nhỉ?

“...vâng.”

Bertia gật đầu buồn bã với đôi mắt ướt át trước phản hồi của ta.

Nhìn trạng thái sầu não của nàng ấy, ta nắm chặt tay nàng ấy thêm một chút, nhẹ nhàng xoa lấy mu bàn tay của nàng bằng ngón tay cái để truyền lại rằng, “Không sao đâu.”

“Còn lại là… ta sẽ nhốt mình trong phòng nghiên cứu trong tuyến của Nert và thành một tên cuồng chiến trong tuyến của Bard, đúng chứ?”

“Đúng rồi ạ. Ở tuyến của Nert-sama, Cecil-sama có quá nhiều thời gian rảnh trong tay và khoảnh khắc Cecil-sama nhìn qua dự án mà Nert-sama vốn đang nghiên cứu, đã đủ để Cecil-sama hoàn thành nó. Sau đó Nert-sama, người đã rất buồn bã, đã được nữ chính an ủi. Rồi sau đó nữa, Cecil-sama đã hoàn toàn đắm chìm vào những nghiên cứu về thứ như một khoáng thạch mới hay sự cấu thành của thuốc súng, dẫn tới việc ngài tự giam cầm ngài trong phòng thí nghiệm. Đất nước láng giềng đã chớp lấy cơ hội đó và tấn công. Ngay lúc ấy. Nert-sama đã chế tạo ra được một vũ khí tối cao sử dụng thứ thuốc súng mà Cecil-sama đã làm, đưa đất nước của chúng ta lên con đường của chiến thắng. Rồi Nert-sama, người đã lập tức trở thành một người đàn ông đích thực cùng nữ chính, người đã luôn ủng hộ ngài ấy đã có một tình yêu sâu đậm với nhau và đón lấy một cái kết hạnh phúc."

“Việc chúng ta có được một hỏa lực mạnh như thế là việc tốt, nhưng nếu như vậy, thì có vẻ như nạn nhân của chiến tranh sẽ tăng thêm?”

“Em cũng rất lo lắng về điều đó.”

Bóng tối trong mắt của Bertia lại đậm đi.

Mặc dù nàng thường hay nhìn theo hướng tích cực, và cho dù nàng có làm quá đến mức nào đi chăng nữa, nó cũng sẽ thành chuyện không đáng kể, nhưng chuyện này không chỉ đang đè nặng trong đầu nàng, mà nàng cũng trở nên trầm đi vì nó.

Xin lỗi, Bertia. Ta đã sai rồi khi bấy lâu nay ta cứ nghĩ nàng là đứa ngốc.

“Vậy thì, còn cái cảnh ta trở thành một kẻ cuồng chiến tranh thì thế nào?”

“Vể tuyến của Bard-sama… nó chính xác đúng theo những gì em nói. Cecil-sama đã chán cảnh thời bình khi mà đất nước láng giềng đến xâm lược. Với sự kiện đó như một đòn thúc đẩy, Cecil-sama đã xuất hiện trên chiến trường. Và với cái mà ngài ấy gọi là nghĩa vụ hàng đầu với vương quốc của ngài, Cecil-sama người đang thèm khát một sự kích thích khác đã phát hiện ra từng đất nước ẩn dật đang đối địch với nước của chúng ta, và tập trung vào việc bắt ép họ đầu hàng. Bard-sama đã ở bên cạnh Cecil-sama và tiếp tục bảo vệ ngài, và khi ngài ấy đã mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần trong chiến tranh, nữ chính đã có mặt ở đó để ủng hộ ngài ấy. Cuối cùng thì, Cecil-sama đã thống nhất toàn bộ các nước láng giềng và lập ra một nền hòa bình mới, và cả hai người họ cùng chung sống hạnh phúc về sau. Câu chuyện là như vậy ạ.”

“Việc đó… những tổn thất phải có trong quá trình tìm kiếm hạnh phúc khá là bất thường. Và khi mọi chuyện yên ổn rồi, ta sẽ lại chán thường và kiếm gì khác để làm.”

Vì nó quá chán, nên ta đã gây nên chiến tranh với các nước khác và thống nhất các nước đó. Nếu là vậy, thì một khi hòa bình trở lại và ta lại trở nên chán thường lần nữa, ta nghĩ ta sẽ tìm một mục tiêu khác để tấn công.

Ta hiểu rồi. Quả là một tên [cuồng chiến tranh] tài ba.

Ngay cả khi ta cảm thấy ta không muốn đí đến bước đó, ta đã nghĩ rằng ta sẽ làm gì nếu như có một thứ gì đó có thể thỏa mãn cơn khát và trái tim khô cằn chưa bao giờ có được lấp đầy đấy.

Ta đã muốn chối bỏ điều đó, nhưng đó lại là một sự thật không thể nào chối bỏ.

“...ta là một con người tồi tệ hơn ta tưởng, nhỉ?”

“K-không đúng!! Cecil-sama mà em biết hoàn toàn không giống với Cecil-sama ở trong [otome game]!! Ngài luôn giúp đỡ em mỗi khi em gặp rắc rối, và ngài là một sự tồn tại đáng tin cậy cho những người khác!! Một con người ấm áp như vậy không thể nào là búp bê không thôi được!!”

Trước lời lẩm bẩm bất chợt và nụ cười buồn của ta, Bertia không hề quan tâm đến mái tóc đang rối tung của mình và mạnh mẽ lắc đầu.

Nhìn thấy dáng vẻ đó của nàng, ta cảm thấy có một dòng nước ấm chảy trong lòng.

Sự ấm áp đó đã làm lành vết thương trong trái tim ta mà ảo cảnh của tinh linh ánh sáng đã vô tình gây ra.

Sau đó, ta suy nghĩ lại một lần nữa.

Bởi vì có sự tồn tại của Bertia mà ta của hiện tại đã trở nên hoàn toàn khác với ta ở trong cái [otome game] mà nàng ấy đang nói.

Sự khác biệt duy nhất chính là sự tồn tại của một người.

Nữ chính trong thế giới [otome game] có thể đóng một vai trò gần giống như thế, nhưng dù vậy, ta chắc rằng nàng ta sẽ không làm ta trở thành một người như ta bây giờ. ...không thể khiến ta là ta như bây giờ.

”Cecil-sama chắc chắn không phải là một con búp bê!! Tuyệt đối… không phải… là một búp bê!! Cecil-sama mà em yêu là một người rất ôn nhu. Ngài ấy không phải là người không biết vui vẻ là gì. Ngài ấy không phải là Cecil-sama trong [otome game], người luôn mỉm cười mà không có một tia ấm áp nào. Không phải là người luôn có ánh mắt vô hồn…. như thể ngài ấy đã mệt mỏi với tất cả mọi thứ!! Ngài ấy là người sở hữu được một trái tim dịu dàng luôn quan tâm đến người khác. Ngài ấy nhất định sẽ không bao giờ sẽ trở thành người như vậy...

Có lẽ là vì cảm xúc của nàng ấy dâng trào lên trong khi nàng ấy đang nói, mà những giọt nước mắt của Bertia bắt đầu lăn xuống. Ta nhẹ nhàng ôm lấy nàng ấy tựa như đang giữ lấy một thứ gì đó rất dễ vỡ.

Ta thật vui mừng khi không phải là ai khác mà là Bertia đã nghĩ về ta như vậy và luôn tin tưởng ta.

Ta rất vui, nhưng… vì ta biết cái thuộc tính của một con búp bê đó tồn tại bên trong ta, nên ta cảm thấy hơi không được tự nhiên khi nghe nàng ấy đánh giá cao ta như vậy.

Bertia, ta xin lỗi, nhưng ta vẫn chưa hoàn toàn biến [người] tới mức đó đâu, nàng biết không?

Có đôi khi, ta không có cảm xúc đặc biệt gì về những người khác. Cũng có những lúc mà ta cảm thấy ta không có hứng thú với gì cả, cho tới tận bây giờ, ta vẫn không hiểu được cái cảm giác hào phóng cho đi và tặng quà mà không có một mục đích gì khác.

Nàng là điều duy nhất mà ta cảm thấy ta không muốn đánh mất, và cho dù ta có mất đi người nào khác, có lẽ ta sẽ chỉ nói, “Vậy sao,” và chỉ vậy.

Ngay cả khi nàng nói ta được tất cả mọi người tin cậy, nó hầu hết là những việc liên quan đến nàng.

Ngay cả khi có những thứ mà ta muốn với tư cách là hoàng thái tử, nhưng là một con người, ta chỉ cần điều đó thôi, hiểu không?

...thế nhưng, đúng vậy.

Nếu như nàng muốn ta là một người như vậy, thì có lẽ sẽ rất thú vị khi ta cố gắng trở thành một người như thế.

Mặc dù sẽ xuất hiện kha khá rắc rối, nhưng miễn sao nàng vẫn còn nở nụ cười—thì nó cũng không đến nỗi quá tệ.

Người duy nhất có thể khiến ta thành [người] chính là nàng, nên ta hi vọng nàng sẽ chịu trách nhiệm cho đến cùng, nhé?

”Cecil-sama, em vô cùng xin lỗi. Tại em không hoàn thành tốt vai trò của một phản diện, sự tồn tại của [người thiếu nữ định mệnh] có thể chữa lành cho ngài đã không còn ở đây nữa. Nhưng, nhưng, nhưng, xin đừng bỏ chúng em lại! Đừng chịu thua trước lực lượng, và đừng quay trở lại thành một búp bê… đ-đừng tự dưng biến mất, đừng hành động bất cẩn, đừng tự nhốt mình lại, em xin ngàiiiiiii!”

Trong khi đang vỗ lưng Bertia khi nàng ôm chặt lấy ta như ám chỉ rằng nàng sẽ không để ta đi, ta cảm giác được khóe môi của ta tự nhiên cong lên.

Nàng không chỉ nói nàng yêu ta của [hiện tại]. nàng còn mong rằng ta sẽ mãi mãi ở đây.

Và, ta cũng mong rằng nàng, người đa đem đến cho ta sự ấm áp và niềm vui trong đời, cũng luôn ở bên cạnh ta

Thật lòng nhé, hiện tại, ta không có chút hứng thú gì với chiến tranh cả.

Thay vào đó, ta muốn hoàn toàn loại bỏ lựa chọn đó khỏi đầu của ta, vì nó sẽ làm giảm đi khoảng thời gian ta dùng để quan sát nàng.

Khi biết rằng có một thứ còn vui hơn nhiều, thì sao ta lại nguyện ý quăng nó đi và bắt đầu thích cái khác được? Điều đó là không thể nào tưởng tượng nổi.

Nếu đã là như vậy, thì sẽ không có vấn đề gì nếu ta buộc nàng ấy lại bên mình, phải không?

Vào lúc đó, ta đột nhiên nhớ lại [bằng chứng] chứng minh cho [người thiếu nữ định mệnh] mà nam tước tiểu thư Heronia đã nói.

...ta hiểu rồi. Là như vậy sao? Thì ra nó là cái đó à?

Khi ta tiếp tục vỗ lưng của Bertia nhiều lần liên tục để nàng ấy bình tĩnh lại trong khi đang bám dính lấy ta, ta dời tầm mắt của mình sang Zeno.

Ta chuyển động miệng của mình mà không phát ra một tiếng động nào để nói, [Bằng chứng].

Zeno, quyết đoán nhìn vào mắt ta, nhanh chóng lắc đầu lia lịa.

Ở bên cạnh hắn, cảm thấy không khí căng thẳng lên, Kuro đã bối rối và tiếp tục nhìn về phía chúng ta vì nàng ấy lo lắng về Bertia, người đang dính lấy ta và khóc nức nở.

“Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”

Ánh mắt của ta không lay động mà nhìn Zeno, và ta nở một nụ cười trên mặt. Lần này, ta đã nói ra âm thanh rõ ràng.

Phản ứng lại trước lời nói của ta, Bertia giãy dụa liên hồi trong lòng ta và ngẩng đầu lên.

Điều chỉnh lại tư thế theo cử động của nàng, ta cũng dời tầm mắt về nàng và mỉm cười để nàng an tâm.

[Thần không biết đâu đấy nhé? Chuyện gì xảy ra sau đó thì xin ngài tự giải quyết đi đấy?]

Cơn gió mang theo sức mạnh của Zeno truyền vào tai của ta những lời mà chỉ có ta mới nghe được.

Đã thỏa mãn, ta gật đầu chắc chắn mà vẫn không dời mắt khỏi Bertia.

“Cái gì rồi sẽ ổn chứ? Cốt truyện đã hỏng hết rồi ngài hiểu không? Chúng ta đang lao về phía bad ending với tốc độ ánh sáng!!”

“Tia thích ta sao?”

“H-h-hả?! Ngài đang nói cái gì vậy?! Việc đó, em…”

“Trước đó nàng đã nói, [Cecil-sama mà em yêu], mà?

“...?! C-cái đó… nhưng, em là nữ phản diện.”

Với một khuôn mặt đỏ chót, Bertia đã ngã xuống.

Nhưng chỉ bằng biểu cảm và hành động của nàng ấy, tình cảm của nàng ấy đã quá rõ ràng rồi.

“Vậy thì, tất cả sẽ ổn thôi.”

“Em đã nói rồi mà, cái gì sẽ…”

“Vì ta cũng thích Tia.”

“......?!!”

Bertia, người mà có cơ thể không thể nào đỏ hơn được nữa, mở to mắt tới nỗi nó trông như tròng mắt của nàng sẽ rơi ra vì kinh ngạc.

Miệng của nàng ấy đóng rồi mở mà không thể nói ra được một lời, và như một lời đáp trả, gương mặt của ta tan chảy thành một nụ cười ngọt ngào mà ta chưa từng cho ai thấy bao giờ.

Ta nhẹ nhàng nhấc cằm của nàng lên và nhìn thẳng vào đôi mắt rung động không ngừng kia, không để nàng nhìn đi nơi khác.

“Mặc dù ta không hề hoàn hảo, nhưng chỉ cần nàng chiếm đóng ta, ta cảm thấy mình vừa có thể trở thành một hoàng thái tử xuất sắc vừa là một mục tiêu chiếm đóng xuất sắc. Đó là vì sao… nàng chính là [người thiếu nữ định mệnh] của ta.”

Nhừng lời mà ta thản nhiên nói ra đã khiến nàng trở thành một mớ hỗn độn. Và rồi, trên đôi môi của nàng— của người yêu dấu của ta, ta khẽ chạm môi của mình lên đó.

“.........~~~~~~~?!”

“Fushaaaaa!!”

Ngay khi môi của chúng ta tách ra sau khi chỉ hôn trong chốc lát, tiếng la không một tiếng động của Bertia và âm thanh đe dọa của Kuro cùng vang lên.

Cùng lúc đó, mu bàn tay của Bertia được bao phủ bởi một ánh sáng bí ẩn trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng Bertia, người đang sắp nổ tung đến nơi cùng gương mặt đỏ chín của nàng lại không phát hiện.

Ta che miệng nàng lại bằng tay của ta và khi ta muốn nhìn kỹ hơn gương mặt của vị hôn thê đáng yêu của ta—người mà cho dù đôi mắt rất chấn động, nhưng lại không có dấu hiệu phản kháng nào— thì tầm mắt của ta đã bị ngăn chặn bởi một vật bông xù đen đen.

Tinh linh của nàng, Kuro, đã chen vào giữa hai chúng ta bằng cái đuôi óng ánh xù lên gấp ba lần bình thường của nàng, ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Bertia để bảo vệ nàng ấy, cố gắng hăm dọa ta.

Ta đã đoán trước rằng mọi việc sẽ thành như thế này, nhưng ta cảm thấy có chút khó chịu khi sự ấm áp trong lòng ta bị cướp mất đi như vậy.

Mà, khi đuôi của Kuro được bao trùm bởi những tai chớp đen như vậy, ta cũng không thể khiêu khích nàng ấy thêm được nữa.

“Ce-Cecil-sama!! Ngài vừa làm…?! E-em là phản diện mà, không phải là nữ chính!!”

“Đối với ta, nữ chính chính là nàng. Nào lại đây, nhìn đi.”

Khi Bertia hoàn hồn lại trong cái ôm của Kuro thì trừng đôi mắt ướt át kia nhìn ta, nhưng với gương mặt đỏ rực của nàng hiện giờ thì, nó chẳng có tác dụng gì hết.

Thay vào đó, ta cảm thấy có vẻ như nó còn mang lại cho ta một cảm giác ấm áp khác từ sâu bên trong.

Ta chỉ vào mu bàn tay của nàng ấy, thúc giục nàng ấy mau nhận ra.

Dù nàng vẫn mang một biểu cảm nghi hoặc, nàng giơ tay lên và ngoan ngoãn nhìn vào mu bàn tay đang phát sáng.

“...?!”

Thời khắc nàng nhìn thấy thứ ở trên mu bàn tay của nàng, nàng ấy đã nổi hết cả da gà. Trước phản ứng đó, cái đuôi phồng của Kuro còn phình to hơn nữa.

“T-t-t-tại sao dấu ấn này lại có trên người em?! Ể?! Em cứ nghĩ mình là nữ phản diện, lẽ nào bấy lâu nay em là nữ chính sao?! Không, không thể nào có chuyện đó được!! Em tuyệt đối là nữ phản diện!! Em là nữ phản diện hạng ba, phải không?!”

Trên mu bàn tay mà Bertia đang cọ xát trong cơn sôc, có một dấu ấn với đủ loại màu sắc đan chéo vào nhau tạo thành một loại hoa văn nào đó.

Cái dấu ấn nhìn giống như gia huy có kích thước của một đồng xu, và được thiết kế đẹp đẽ nhưng cố ý khắc thành như vậy.

“Tia, bằng chứng chứng minh rằng em được chọn làm bạn đời của ta đang ở ngay trên tay em. Nếu chủ nhân ra lệnh, thì các tinh linh sẽ bảo hộ cả người bạn đời duy nhất mà chủ nhân của họ đã chọn. Đó chính là bằng chứng. Em gọi nó là [bằng chứng cho người thiếu nữ định mệnh], nhưng đó chính xác là nó. Đó chính là dấu ấn được ban cho người bạn đời định mệnh mà [ta đã lựa chọn].”

Trong Bertia nghiêng đầu và nói, “Ể? Ể? Hóa ra nó có ý nghĩa như vậy sao?” Nàng ấy nhìn chằm chằm và chớp mắt liên hồi vào cái dấu ấn trên mu bàn tay của nàng ấy.

Tuy Bertia đã dễ dàng bị thuyết phục, nếu như ta nói rằng đó chính là [bằng chứng cho người thiếu nữ định mệnh], nàng ấy chắc chắn sẽ nhầm lẫn nó với [nữ chính].

Thay vì nói nó là [bằng chứng cho bạn đời của ngươi], thì nói là [một dấu ấn đặc biệt nổi lên vì họ chính là người bạn đời định mệnh] sẽ gia tăng cảm giác họ là người đặc biệt, và sẽ cho người bạn đời đó cái ấn tượng rằng là họ là [chỉ một và duy nhất].

Nó trở thành một cách tốt để trói buộc bạn đời của ngươi ở bên cạnh ngươi.

“Miễn sao nó vẫn còn ở đó, nếu như xung quanh nàng có nguy hiểm gì, thì nó sẽ truyền đạt đến ta và Zeno, và cho dù chỉ có một chút nguy hiểm thôi, sức mạnh của Zeno sẽ bảo vệ nàng. Cho dù nàng có đi đâu xa, ta vẫn sẽ biết được nơi ở của nàng, nên nếu nàng có bị bắt cóc hoặc lạc đường, ta sẽ có thể nhanh chóng tìm ra nàng, nàng hiểu không? ...nàng không thể nào chạy trốn khỏi ta được nữa, cho nên hãy chuẩn bị tinh thần đi nhé?”

Ta cố ý nói như một lời cảnh báo để nói với nàng rằng ta sẽ không để nàng chạy thoát lần lần nào nữa.

Mặc dù sẽ có một vài thứ khiến nàng ấy sợ hãi, nhưng ta sẽ sẽ bồi thường cho nàng bằng cách yêu thương nàng gấp nhiều lần...

“Em hiểu rồi!! Hóa ra là như vậy!!”

Khi ta mỉm cười với suy nghĩ u ám trong đầu, Bertia lập tức cắt ngang dòng suy nghĩ đó ngay khi gương mặt của nàng ấy vụt sáng lên.

...này, nàng có nghe thấy những gì ta nói hồi nãy không vậy? Nàng cho thêm một chút phản ứng cũng không sao thật đấy?

“Với nó, nếu như Cecil-sama gặp nguy hiểm, em sẽ có thể đến giúp đỡ ngài, và cho dù ngài có biến mất hay ở nhà, em vẫn sẽ biết được nơi ở của ngài!! Em sẽ có thể đến tìm ngài, đúng không?! Về phần tuyến tự nhốt mình và tuyến cuồng chiến tranh… em sẽ cố gắng hết sức để Cecil-sama có thể tận hưởng bản thân!! Nếu là vì sự an nguy của Cecil-sama, em sẽ cho ngài thấy em thậm chí có thể học [trò tung hứng], [múa bụng], hoặc thậm chí là [múa cá chạch][note19426]!!”

[Trò tung hứng]? [Múa bụng]? [Múa cá chạch]? Ta không hiểu mấy cái đó là gì lắm, nhưng não của nàng ấy lại chạy về hướng kỳ lạ nào đó nữa rồi phải không?

Này, hãy tỏ ra sợ hãi thêm một chút trước lời của ta hay gì đó đi chứ...

“Nào, Kuro, đây là yêu cầu của ta!! Hãy cho Cecil-sama một cái giống như vậy!! Với nó, chúng ta có thể xóa bỏ một nửa số tuyến rồi!! Cecil-sama quả thực rất thông minh!!”

...này, Bertia. Nàng quả nhiên không có ý định nghe ta nói, đúng không?

Aaa, đúng. Miễn sao điều đó có thể làm cho Bertia vui vẻ, đương nhiên ta sẽ chấp nhận dấu ấn đó, nhưng ta tự hỏi liệu như vậy sẽ không sao chứ?

Nàng ấy hiểu ý nghĩa của nó… Không, nàng ấy chắc chắn không hiểu gì hết.

Nàng đã tự nghĩ ra một cách giải thích khác, và đang hoàn toàn chìm đắm vào nó.

Về phần Kuro… Aaa, ngươi đang làm một vẻ mặt không tự nguyện chút nào. Ta hiểu rồi, nàng không thể từ chối yêu cầu từ Bertia phải không?

Ta hiểu mà, không phải là ngươi đầu hàng trước sự dụ hoặc của [inari sushi] mà Bertia đã đưa ra để thương lượng với ngươi đúng không?

Ta không có thấy đuôi của ngươi vẫy một chút khi nhắc tới [inari sushi]. Ta không thấy gì cả, được chưa?

“Nào, Kuro, làm đi!! Ôi chao, tại sao em tại cảm thấy mình giống như một phản diện vậy nhỉ? Quả không hổ là em!!”

Bằng cách nào đó, ta không hiểu cho lắm, nhưng nếu con mồi của ta đã tự nguyện nhảy vào hang cọp, thì ta chỉ việc biết ơn và tận hưởng bản thân thôi đúng không?

“Vậy thì, Kuro, có thể chứ?”

Khi ta cười và đưa ra cánh tay trái giống như của Bertia cho Kuro, mặt của Kuro xụ lại như muốn nói, “Ể~” và để lại một ấn tượng , “Không còn cách nào khác vậy!”, cái đuôi bông xù đã dùng hết sức lực của nó và quật thật mạnh lên tay của ta.

Bất ngờ là, lực mạnh như vậy không phải là vì khó chịu mà ra cho nên ta sẽ coi đó như là lời khích lệ, “Nhờ ngươi chăm sóc cho Bertia đấy”, nhé”

“Ừm, đẹp đấy. Dấu ấn của Kuro thật sự rất ngầu.”

Sau khi đuôi của nàng ấy rời khỏi tay của ta, ta nhìn trên mu bàn tay của ta được in lên một con dấu màu đen.

Đây là dấu ấn của Kuro, không lẫn đi đâu được, nó có một hình dáng hoàn toàn khác với Zeno.

“Với cái này, mọi chuyện nhất định sẽ ổn!! Sau đó, em và Cecil-sama sẽ có thể tránh được chiến tranh cùng nhau… Aaaaa!! Đúng rồi!! Sau cái kết lụn bại của em, những kẻ phản bội vốn có liên kết với cha của em đáng lẽ sẽ lộ diện, nhưng vì không có cái kết nào cả, nên họ vẫn còn lẩn trốn!!”

“Àaa, nếu là về bá tước Uradil thì không có vấn đề gì. Hắn đã sớm bị bắt lại rồi.”

“Ể? Ể...ể...?! N-nhưng, nhưng còn cốt truyện!!”

“Nàng vẫn muốn nói về nó sao? Không phải cốt truyện đã sụp đổ hoàn toàn rồi à? Vì dù sao thì, nàng cũng đã trở thành người bạn đời định mệnh của ta rồi.”

“Hể? Bạn đời?”

“Ta đã nói với nàng rằng đây chính là bằng chứng mà? Giờ nói đến chuyện đó, tuy là có thể làm nó không xuất hiện trên da, nhưng cả đời cũng không thể xoá bỏ được đâu, nó là thứ mà chỉ có thể ban cho một người duy nhất trong cả một đời người đấy.”

“Ể? Ưm… cái đó… ể? Em là người bạn đời đó sao?”

“Ta rất mong chờ vào đám cưới của chúng ta đấy nhé, người vợ yêu quý của ta?”

“...?! Cái gì?! Myaaaaaa!!”

Ta mỉm cười thật tươi và khẽ thì thầm vào tai nàng khi Bertia chỉ mới bắt đầu bình tĩnh lại.

Khoảnh khắc ta chớp lấy cơ hội và nhẹ nhàng hôn lên má nàng, mặt nàng đỏ hết lên và la lên như một bé mèo con. Nhìn nàng ấy như vậy, ta hoàn toàn chắc chắn rằng cuộc sống của ta từ bây giờ sẽ rất thú vị lắm đây.

Truyện Chữ Hay