“Tia, nàng muốn màu nào cho chiếc váy cho bữa tiệc của lễ tốt nghiệp?”
Cuối cùng thì đã có chuyện xảy ra vào một buổi cận chiều, ba tháng trước buổi lễ tốt nghiệp của ta. Vào ngày đó, những sự kiện của học viện và lớp học được kết thúc sớm và ta nhàn nhã uống trà cùng Bertia trong một căn phòng xa hoa.
Bertia lắng nghe yêu cầu của ta và dành thời gian của mình cùng ta mỗi khi nàng rảnh, nhưng đôi mắt long lanh và rạng rỡ của nàng u ám đi ngay khi chuyển sang chủ đề về buổi lễ tốt nghiệp.
Bởi vì thế ta cố không đề cập bất cứ thứ gì liên quan đến nam tước tiểu thư Heronia, buổi lễ tốt nghiệp và trò chơi Otome nhiều nhất có thể. Ta ghét phải nhắc đến những loại chủ đề khiến nàng khiến buồn bã. Khi chuyện như vậy xảy ra, ta nghĩ thật không lí trí khi có một trận cãi nhau không hồi kết giữa cả hai, nhưng để mọi thứ cứ diễn ra như vậy càng không hay.
Tuy nhiên, giờ thì buổi lễ tốt nghiệp sắp diễn ra, ta phải nói gì đó về chủ đề đó. Về vấn đề nam tước tiểu thư Heronia, chúng ta vẫn luôn vận hành mọi thứ trong vòng bí mật mà không để Bertia, các học viên khác, hay cả giáo viên biết. Tất cả sự chuẩn bị cần thiết đều đã xong nên không có vấn đề nào cả nhưng việc sửa soạn cho buổi lễ tốt nghiệp không thể tiến hành với chỉ có mỗi [chúng ta] được.
Không cần phải nói, ta cần có Bertia, vị hôn thê của ta tham gia làm bạn đồng hành của ta trong ngày đó.
“Váy cho lễ tốt nghiệp?“
Biểu cảm hạnh phúc của Bertia khi nàng ngoạm nhiều mẩu bánh mà có thể ăn cùng một lúc vào mồm liền chuyển thành biểu cảm đơ cứng.
...Không phải là vấn đề lớn đâu nhưng việc mấy món ngọt nhỏ nhắn vừa đủ để bỏ vào miệng là để tránh để xảy ra vấn đề như hai má phồng lên giống nàng bây giờ đấy, nàng không hiểu sao? Nếu nàng bỏ nhiều mẩu vào miệng cùng lúc như vậy thì sẽ trở nên vô nghĩa, đúng không? Sau đó, nàng ấy cố gắng nuốt xuống nước miếng... ta nghĩ thế, nhưng vì trong miệng nàng đã bị chất đầy, người bình thường sẽ nuốt luôn cả đồ ăn xuống. Với điều đó, như vậy sẽ không tốt cho dáng người của nàng ấy lắm, không phải sao?
“Ừm, đúng rồi. Đó là quy định chung khi đến cùng một người đồng hành trong buổi tiệc tốt nghiệp. Và có một quy tắc ngầm bắt buộc những người có vị hôn thê nên đi cùng với người có hôn ước với họ... Bởi vì nàng là người tốt bụng, nàng sẽ không từ chối việc đến dưới tư cách là bạn đồng hành của hôn phu mình và cuối cùng khiến ta trở thành người đàn ông đáng thương phải không? Chính vì thế ta muốn đưa nàng một chiếc váy như là món quà cho việc đã tử tế.“
Để bầu không khí trong phòng thêm chút tươi sáng, ta cố ý ghẹo nàng và Bertia cười có chút vụng về.
“Như-nhưng, sẽ không tốt hơn nếu ngài đi cùng nữ chính sao? Thay vì là em, đưa cái váy cho cô ấy sẽ...”
“Tia, ta đang hỏi bạn đồng hành của mình, và đó là nàng.”
Bertia nhìn ta với đôi mắt xếch và ánh mắt lo lắng, và lời ta thốt lên nhằm cắt lời nàng gay gắt đến mức ta phải kinh ngạc. Có lẽ nàng nhận ra sự bực bội qua lời nói của ta, nàng giật nảy người và đồ ngọt mà nàng đang cầm trên tay bị nghiền nát ngay lúc đó.
“... Ah, nàng thật là... bánh ngọt yêu quý của nàng hỏng rồi kìa.“
Ta đứng hình trong giây lát để áp xuống sự cáu kỉnh đang dồn nén trong người và đứng dậy như thể trên bàn không có gì và nắm lấy bàn tay bị nhem bởi những mẩu vụn từ bánh của nàng.
Khoảnh khắc khi ta vừa chạm vào tay nàng, lần này, bàn tay nàng lại run rẩy vì không thoải mái, nhưng ta vờ như không nhận ra và từ từ mở bàn tay nàng ra, nhặt lấy những mẩu bánh bị nát.
Thật sự rất tệ, đúng không?
Không chừng là vì sự bất ổn cùng với khoảng thời gian dậy thì khiến tâm lí của ta thất thường mấy ngày nay. Không nhận ra điều đó, ta luôn cảm thấy lo lắng với mỗi hành động của nàng.
Bởi vì ta chưa bao giờ phải sống với loại chuyện này tới tận bây giờ, ta thực sự cảm thấy bối rối.
Ờm, nhưng vì một vài lí do, miễn là không phải vấn đề liên quan đến nàng, ta vẫn hoạt động như bình thường. Bởi vì cảm xúc của ta không đặc biệt bất ổn gì, nó không cản trở ta thực hiện nghĩa vụ dưới tư cách là thái tử, vậy nên cũng chẳng phải là vấn đề gì lớn lắm.
“Ừm, bánh cũng ngon đấy.“
Trong lúc đám hầu của nàng nhanh chóng chuẩn bị khăn ướt để lau tay cho nàng, ta thảy miếng bánh nát vụn từ tay nàng vào miệng.
Hình dáng xiên vẹo cả đi nhưng vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng gợi lên nỗi hoài niệm đâu đó và đủ để khiến ta bình tĩnh trở lại.
Lúc nàng lén nhìn ta, mặt nàng đơ ra và đỏ lựng khi nàng lặng lẽ để ta cầm tay nàng.
Khi ta nhìn bóng hình nàng, ta cảm thấy được xoa dịu hơn so với lúc nếm vị ngọt của bánh.
“Được rồi, giờ thì sạch rồi đó.“
Ta bảo Zeno mang một chiếc ghế đặt cạnh nàng với ánh mắt của ta để ta ngồi xuống và lấy khăn ướt mà hầu gái đã mang tới và tự tay lau cho nàng.
Mấy nàng hầu gái có vẻ lưỡng lự khi để việc lau tay của Bertia cho ta vì ta là thái tử nhưng khi ta cười ngọt ngào nhìn họ, họ cuối cùng cũng trao khăn cho ta mà không nói một lời.
“Vậy thì Tia, nàng muốn màu nào?“
Sau khi lau tay nàng xong, ta đặt tay của nàng vào lòng bàn tay rồi nhẹ nhàng nắm lấy nó... Như muốn cảnh cáo ta, Kuro đang ngồi bên phải quất ghế của ta bằng cái đuôi bông xù của nó.
...Ta hiểu. Dưới ánh nhìn công chúng như vầy, ta sẽ không làm gì hơn đâu.
“Màu…”
“Đúng, màu sắc. Ta đã có thiết kế theo ý ta rồi, vậy nên nàng có thể quyết định không? Tất nhiên, ta đã chọn lựa kĩ càng thứ hoàn toàn phù hợp với nàng. “
Khi ta lặp lại câu hỏi thêm lần nữa, mặt Bertia đang ửng đỏ bắt đầu suy nghĩ. Trong lúc quan sát nàng như thế, ta liền mỉm cười.
Có vẻ như nàng muốn nói gì đó nhưng khi nàng nhìn thấy nụ cười của ta lúc liếc qua, nàng không thể cất lời chối từ.
“... Một màu vàng dịu nhẹ. Kh-không! Quả nhiên, màu xanh rất tốt!!“
Sau một khoảng thời gian cân nhắc, nàng chọn màu mà nàng thường mặc nhất với biểu cảm có đôi chút bẽn lẽn… Sau đó, nàng hơi dại ra và nàng rút lại lời vừa nói rồi chọn màu khác.
Ta nghiêng đầu tự hỏi vì thái độ của nàng có vẻ không đúng, nàng nhướn mày và nở môt nụ cười bối rối giống như đang muốn khóc.
“ M-màu khác cũng có thể. Như đỏ, hay đen, hoặc là...Đúng rồi, là nó! Một màu giúp em trông giống phản diện sẽ.. “
Tay của nàng siết chặt tay của ta hơn.
Có lẽ nó là hành động mà nàng không nhận thức được, nhưng ta cảm giác hành động đó của nàng giống như nàng đang bám trụ lấy ta vậy.
Nàng chọn màu khác với màu tóc của ta mà nàng thường chọn cho những chiếc váy khác.
Nàng thậm chí chối bỏ cả màu mắt của ta như thể nàng muốn thỏa hiệp và bắt đầu chọn những màu khác với tiêu chí [để giống phản diện hơn].
Từ vàng đến xanh dương.
Từ xanh dương đến đỏ rực hay đen tuyền.
Từ đỏ và đen tuyền sang màu sắc [cho giống phản diện].
Mỗi lần nàng chớp mắt, nỗi buồn chất chứa trong đôi mắt nàng lại càng đậm sâu, và ta thì nhíu mày theo phản xạ mỗi lúc nàng chuyển sang màu khiến ta cảm thấy nàng lại từng bước rời bỏ ta.
“Nè Tia, tại sao nàng không chọn màu vàng như thường ngày? ...Hay là nàng đã mất hứng thú với màu vàng rồi?“
Thay vì dừng việc hạ giọng mình xuống bằng cách nào đó, ta nheo mắt lại lúc cười như mọi khi. Với đôi mắt nhuốm đầy đau khổ, nàng gục đầu xuống và không nhận thấy nụ cười cực kì khó chịu đang hiển hiện rõ trên mặt ta.
Cái cảm giác [mất hứng thú] vốn rất khó để diễn tả lại là cái cảm giác mà ta cảm thấy thân thuộc và rành rẽ nhất. Ngay cả với những thứ ta nghĩ khá hay ho và thú vị, phần lớn thời gian, chúng đều hoạt động theo hướng mà ta đã dự đoán được nên ta nhanh chóng chán chường với chúng.
Nếu ta thấy được khởi đầu của một số thứ, ta thường mường tượng được khái quát nó sẽ diễn ra thế nào tiếp theo, vậy nên ta không còn cảm thấy thú vị nữa.
Ta đã luôn có cái cảm giác này rất nhiều lần.
Khi sự việc như thế xảy ra, [hứng thú] đang đâm chồi trong lòng ta đều nhanh chóng lụi tàn và thứ mà ta từng cảm thấy đặc biệt đến thời điểm đó sẽ không khác gì hòn đá lăn trên đường cả.
Ta đã quá quen với việc đó như thể đó là việc diễn ra hằng ngày vậy, nhưng lần đầu tiên trong đời, ta cảm thấy lo lắng khi vị trí bị đảo ngược và ta lại là người bị đặt vào vị trí là thứ mà nàng không còn cảm thấy yêu thích.
[Mất hứng thú] là một cảm giác quen thuộc. Vì thế, khoảnh khắc mà ta nghĩ tới khả năng nàng [đã mất hứng thú với ta], ta có một linh cảm đầy sắc nét về việc cảm xúc của nàng đã thay đổi và trái tim của ta như thể bị bóp nghẹt, và cái cảm giác rợn người ấy đột ngột ập tới làm ta lạnh cả sống lưng.
... Không, tại sao ta lại sợ hãi vì cái suy nghĩ ngu xuẩn ấy chứ?
Đôi mắt của nàng đau buồn vì phải xa rời ta và cả cảnh [lụn bại] nữa.
Bàn tay ấy nắm chặt lấy ta, như thể nàng đang cố bám lấy ta vậy.
Trái ngược với những lời nàng nói và con đường nàng chọn, cơ thể nàng để lộ cảm xúc thật sự cùa nàng đối với ta.
Bởi vì ta phải đấu với nhiều lão già mưu mô, ta khá giỏi trong việc nhận thấy những dấu hiệu nhỏ nhặt trong cảm xúc người khác.
Ngay cả khi cân nhắc điểm đó, bởi vì Bertia rất trung thực, cho dù nàng có thốt ra lời nào đi nữa thì không tránh khỏi việc nàng để lộ cảm xúc của mình sau những hành động và biểu cảm.
Không thể nào có chuyện ta mắc sai lầm khi nhìn thấu nàng.
Ta nên hiểu điều đó, nhưng trái ngược với logic, lòng ta lại đầy bứt rứt không yên.
Nó khác với loại khó chịu đến từ bản năng hay trực giác.
Nó là loại cảm giác sợ hãi một thứ vốn chỉ có ít hơn 1% khả năng xảy ra, nhưng vẫn không phải là 0%.
“... Em yêu màu vàng. Đặc biệt là màu có sắc thái êm dịu như trà sữa vậy, em yêu nó. Hơn nữa, em cũng yêu màu xanh dương tựa như bầu trời trong vắt khi đêm về.“
Nàng nói, và bây giờ nàng đang mặc chiếc váy có màu rất giống với tóc ta và vòng cổ thuốc bách độc bất xâm mà ta đã đưa có màu tựa như đôi mắt ta, chiếc vòng mà nàng đang vuốt ve đầy âu yếm bằng bàn tay kia.
Aaah, như ta nghĩ, nàng…
Trong khi ta chìm trong suy nghĩ của bản thân, ta thở ra một hơi mà ta vô thức kiềm lại.
“...Nhưng, chính vì thế nên em không muốn mặc chúng đến nơi mà [sự lụn bại] sẽ diễn ra. Những màu thân thương đó... Những màu cất chứa những kỉ niệm mà em yêu... Em không muốn những kỉ niệm buồn che mất chúng.“
Tâm trạng của ta bỗng tuột dốc.
Và lại một lần nữa, y hệt những gì ta nghĩ.
...Tại sao nàng lại cố gắng rời khỏi ta một cách cố chấp như vậy?
“Nè Tia, nếu nàng đã buồn đến thế thì chúng ta không thực hiện cảnh [lụn bại] thì sao?“
Ta kéo bàn tay của nàng đang nắm chặt lấy chiếc vòng cổ mà ta đã đưa và đan vào bàn tay khác của ta.
Ta gộp cả hai tay nàng lại và nhẹ nhàng nắm lấy chúng trước khi cất lời khuyên nhủ nhỏ nhẹ với nàng.
Ta nhận thấy đôi mắt nàng nhìn lại ta ánh lên sự ngạc nhiên có chút chút lay động như thể nàng đang bị chìm trong sự hỗn loạn.
Tuy nhiên, cốt lõi ngự trị sâu thẳm sau ánh nhìn run rẩy ấy chứa đựng sự quyết tâm không thể lay động.
“Chuyện đó là không thể nào. Dù có ra sao thì em mong Cecil-sama được hạnh phúc. Em muốn ngài và tất cả mọi người đều hạnh phúc.“
Cảm xúc cay đắng ngập tràn trong tim ta khi nàng cắn chặt môi.
“Nếu nàng nghĩ như vậy, vậy thì liệu nàng có thể nói cho ta lí do vì sao ta và mọi người không thể hạnh phúc trừ phi [sự lụn bại] được hoàn thành? Ngay cả khi nếu như nàng không thể tự mình tìm được cách khác ngoài việc đạt được [sự lụn bại] ấy, có lẽ cả hai chúng ta sẽ có thể tìm được phương pháp tốt hơn?“
Nhất là trong trường hợp của Bertia, mặc dù nàng rất xuất sắc trong mặt học tập, nàng cực kì kém trong những việc như nhận thức được cảm xúc hay mưu đồ của người khác, để mắt đến tình huống và đi trước một bước để dẫn dắt tình huống có lợi cho bản thân.
Chiến thuật nàng lập ra dựa vào đầu óc của nàng ấy và phương thức thì nằm ở mức độ thậm chí còn không thể gọi là chiến lược.
May mắn thay, nàng được ban cho những con người tài giỏi và nàng cũng khá nổi tiếng nữa nên ta nghĩ miễn là có ta theo sát nàng chặt chẽ, nàng có thể xoay sở bằng cách nào ấy khi trở thành vương hậu tương lai. Về vấn đề năng lực riêng của nàng ấy thì nàng chắc hẳn sẽ bị gắn mác là [một đứa ngốc].
Mặc dù nàng đã nói với ta “Không còn cách nào khác“, nhưng thực sự thì nàng không có sức thuyết phục lắm.
Khả năng cao là có cách tốt hơn, nhưng nàng không nhận ra được vì nàng rất [ngốc].
...Giá như nàng nói cho ta biết bí mật quan trọng nàng vùi sâu trong trái tim nàng.
Mặc dù nghĩ thế, Bertia sẽ cố chấp không nói thật về những chuyện có liên quan trong vấn đề này.
Bởi vì ta hiểu điều đó, ta ngừng hỏi nàng về vấn đề này.
Bởi vì sẽ thật phí phạm khi dành thời gian cho một thứ không có kết quả, chính vì thế ta nghĩ mình nên ưu tiên làm những việc có thể hoàn thành.
Tuy là vậy, vì một vài nguyên nhân, ta không thể kiềm nổi mình mà muốn hỏi nàng mặc dù biết rằng sẽ thật vô ích.
Mặc kệ sự thật là khả năng nàng ấy nói ra vô cùng thấp, khiến cho những cảm xúc muốn nàng nói với ta thật tự nhiên, dựa vào ta, trở nên vô nghĩa.
Cho dù đầu ta có thể tỉnh táo suy nghĩ, ta nhận ra rằng ta đang hành xử dựa trên một nhân tố mơ hồ gọi là cảm xúc.
Aaaa, thật ngu ngốc.
Ta đúng là ngu mà.
Ta tự hỏi liệu có phải cái sự ngu của Bertia nhiễm qua ta mà ta mới nhận ra.
“Em không thể làm thế!! Bởi vì...“
“Bởi vì...“
Bertia định nói gì đó trước khi ngậm chặt miệng.
Như thường lệ, ta nhìn chằm chằm cái miệng đang cử động bỗng chợt dừng của nàng và định hỏi nàng trong lúc ta nghiêng đầu chăm chú để giọng điệu của ta nghe không có vẻ bắt buộc quá.
Dựa theo sự cứng đầu của Bertia, rất khó để nàng sẽ trả lời câu hỏi mà ta muốn, ta biết điều đó, nhưng vì lí do nào đó, ta vẫn giữ hi vọng.
Tuy nhiên, như ta nghĩ, điều ước của ta không thể thành hiện thực.
“Em rất yêu mọi người. Vì thế em không muốn ai phải đau khổ hết. Chỉ có em… và cha, người đã phạm phải tội lỗi, mới nên bị tổn thương.“
Nhưng... ngài ấy đâu có phạm tội?
Ta nhanh chóng nuốt lại những lời sắp thốt ra khỏi miệng theo phản xạ.
Hầu tước Nochesse đang tham gia cuộc điều tra bí mật cùng Kulgan.
Nếu ta hành động không hợp lí và để lộ ra, điều này sẽ khiến bọn họ gặp nguy hiểm.
Đây là điều mà ta không thể nói bây giờ.
Dù sao thì bản tính của Bertia là không thể nói dối và lừa người khác.
Bên cạnh đó, nếu nhìn vào ngọn nguồn của vấn đề thì người khuyến khích Hầu tước Nochesse theo đuổi con đường tội phạm là nàng mà nhỉ?
Bởi vì điều đó cần thiết cho [cốt truyện].
Ta có hơi thương cảm cho Hầu tước Nochesse đó.
“Nàng đang hối hận hành động khuyến khích Hầu tước Nochesse theo đuổi con đường tội lỗi sao?“
“Không, em không hối hận. Bởi vì đó là điều cần thiết. Nếu điều này không được thực hiện thì một tương lai tệ hơn chắc chắn sẽ diễn ra. Số phận đã định trước rồi!!“
Ta đang gặp rắc rối trong việc nên trả lời Bertia, người đang siết chặt nắm đấm với quyết tâm.
...Xin lỗi, ta đã hoàn toàn đập tan cái định mệnh đó rồi.
Tuy thế, hiện giờ không có gì phải lo lắng cả. Và còn mấy cái rắc rối sau này, ta đã có Hầu tước Nochesse xử lí gọn gàng sạch sẽ cả rồi, vậy nên ta nghĩ mọi chuyện sẽ ổn cả thôi nàng thấy không?
Ta vẫn không thể nói với nàng điều này.
“Đó là vì sao, Cecil-sama, hãy thực hiện cảnh [sự lụn bại] đó mà không cần phải chuẩn bị gì hết và tiến thẳng đến kết cục [ hồi kết hạnh phúc ngập tràn] với nữ chính!!“
[Hồi kết hạnh phúc ngập tràn] hửm?
Ta không hiểu lắm ý nghĩa của nó.
Từ giọng điệu của Bertia thì chắc hẳn nó có nghĩa là ta hạnh phúc khi ở trong mối quan hệ yêu đương với Nam tước tiểu thư Heronia, nhưng... ngay cả khi ta hiểu được đại ý của chúng, ta vẫn không hiểu được ý nghĩa cho lắm.
Nam tước tiểu thư Heronia trong khoảng thời gian trước kia là một con người nhàm chán với thái độ khó ưa, nhưng còn giờ thì nàng ta là kẻ thù muốn hại vị hôn thê của ta.
Ta không tài nào nghĩ đến một tương lai mà ta có thể hạnh phúc mà yêu nàng ta được.
Không, quan trọng hơn cả, thường thì điều đó không thể tưởng tượng được với ta, một người có vị hôn thê, lại chọn con đường hướng ta đến người phụ nữ khác.
Ờm, nếu con gái của một quý tộc làm vị hôn thê của ta có một lỗi lớn, có thể có khả năng hủy hôn ước với nàng ta bằng cách lấy lí do vì lợi ích đất nước.
Bertia chắc chắn thiếu vài sợi nơ ron trong đầu, nhưng vì vài lí do, độ nổi tiếng của nàng khá cao, và nếu ta phải đề cập đến khả năng của nàng thì chắc hẳn là đủ để cân bằng.
Nàng là người ngây thơ và quan tâm đến mẹ mình và nàng nỗ lực trong việc học tập để trở thành vương hậu tương lai.
... Nhiều khi trí nhớ của nàng có lẽ khá là mong manh, ta nghe được nàng xoay sở để được xếp hạng vì nỗ lực của nàng trội hơn người khác rất nhiều.
Thêm nữa, tự bản thân ta nghĩ rằng nàng dễ thương và thú vị với lại nàng không có điểm yếu đặc biệt nghiêm trọng nào.
... Cứ cho là không có đi.
...Bởi vì phạm vi của vấn đề vẫn có thể được che đậy nên mọi chuyện sẽ ổn... hay là nó nên như thế.
Ở mức độ nào đi chăng nữa, tới bây giờ, ta vẫn chưa cảm thấy cần thiết phải cân nhắc việc hủy bỏ hôn ước với nàng và chọn một người phụ nữ khác.
Chưa kể đến, nếu ta phải so sánh nàng với Nam tước tiểu thư Heronia thì chắc chắn rằng Bertia là người chiến thắng chung cuộc.
Bởi vì có sự khác biệt lớn giữa sự ngu làm ta bực bội và sự ngốc nghếch mà ta cho rằng dễ thương hay thú vị.
Ngoài ra, ta nghĩ là tình cảm của ta dành cho mấy cô nàng này khá rõ ràng nếu nhìn vào cách ta ứng xử với họ.
Thứ nhất, nếu xét về cách ta gọi họ, ta gọi Bertia là [Tia] nhưng ta chưa bao giờ gọi tên của Nam tước tiểu thư Heronia ngay cả khi đứng trước mặt nàng ta cả.
Trước mặt những cận thần của ta, có những lúc cần thiết phải nói tên nàng ta nhưng đó chỉ vì [nó cần thiết].
Ngay cả như vậy, để phù hợp với chủ ý của học viện đã được nêu trước kia là [mọi học viên đều bình đẳng], về cơ bản, có một thỏa thuận ngầm là khi ngươi nêu tên của một học viên nữ, ngươi nên gọi nàng ta bằng họ rồi tiếp theo thêm [-sama] hoặc [-jou]. Tuy nhiên, ta lại nêu tên nàng ta với danh xưng [Nam tước tiểu thư] như thể ta cố ý bị nghe được và được hiểu là ta đang đối xử với nàng ta như người xa lạ.
Ngay từ đầu, trong giới thượng lưu, không kì lạ lắm khi nàng ta được gọi là [Nam tước tiểu thư Inderon] nhưng không có bất kì lí do nào để nàng ta bị gọi là [Nam tước tiểu thư Heronia].
Mấy người sáng suốt xung quanh ta có thể đoán được ý định của ta khi ta gọi tên nàng ta không hợp cách, là bởi ta [không cảm thấy muốn đối đãi với nàng ta như người quen biết].
Và sau đó, hơn cả việc đoán ra được điều đó, bởi vì nàng ta hành động như chưa có gì xảy ra cho dù ta cố ý để nàng ta trải nghiệm qua việc đó, ta đã tiếp tục gọi nàng ta như vậy.
Và sau đó, hơn cả việc đồng cảm với ta, bọn họ cũng cố tình, rất tự nhiên mà giả vờ như chẳng có gì sai ở đây, ta cũng tiếp tục gọi nàng ta như cũ.
Người duy nhất bên cạnh ta và không nhận ra điều đó chỉ có Bertia.
Nói thật thì, dạo gần đây, ta không thể luôn tự hỏi vì sao nàng không hiểu mấy cái ý định cực-kì-dễ-hiểu của ta.
Đúng là ta có hành động sau lưng nàng ấy để cho bớt đi phiền hà, nhưng tương đối dễ hiểu là ta có ý định thể hiện sự thân mật như vị hôn phu khi ta ở gần Bertia.
Không đời nào ta để mấy kẻ thích tung tin đồn thấy được sự bất hòa giữa đức vua và hoàng hậu tương lai.
Ngay cả Shaun cũng nói mấy lời vầy vài ngày trước: [Anh trai, dạo này anh lo lắng cho Bertia một cách thái quá đó.], [Là anh em với anh, có những lúc em cũng phải xấu hổ.]
Thực tại đã bị thay đổi đến mức nó đã quá khác biệt so với thế giới [Otome game] nguyên bản, vậy nên ta tự hỏi vì sao Bertia lại không nhận ra chứ ?
Ta tự hỏi vì sao nàng lại không thể hình dung ra được một tương lai mà ta có thể đi kề cạnh nàng?
Liệu nàng có thực sự nghĩ ta là người đàn ông đáng thất vọng đến mức mà không thể làm gì để thay đổi cái thể giới tồi tệ mà nàng đã miêu tả?
Hoặc có khả nàng là... mọi tình yêu mà ta cảm nhận được từ nàng chỉ là hư ảo và sự thật là nàng không muốn tìm kiếm hạnh phúc cùng ta?
Những câu hỏi vô dụng này cứ xoay mòng mòng trong đầu ta.
Ta cảm thấy hoang mang về chính bản thân mình khi không thể giữ lập luận một cách logic, tới mức mà những đầu ngón tay ta trở lạnh.
Ta có thể phần nào giữ nụ cười trên mặt, nhưng gò má lại cứng đơ không cử động hoàn toàn được.
Như thể đầu ta bị lấy một hai con ốc vít và biến đi đâu mất.
“Cecil-sama, em đưa thứ này cho ngài.“
Về mặt ngoài, biểu cảm của vẫn không thay đổi như thường lệ, nhưng bên trong, ta lại bị lay động bởi những suy nghĩ và cảm xúc không thể diễn tả được. Trước mặt ta, người đã cứng đờ trong suy nghĩ, Bertia đưa ra một cuốn nhật kí.
Phía trên cái bìa màu xanh, có hình vẽ của dây thường xuân úa vàng và hoa hồng. Đây chắc chắn là thứ nàng cực kì yêu thích.
Nó khá dày và đem lại cảm giác được dùng rất lâu rồi. Ta nhận lấy nó khi được tặng.
“Đây là?“
Mặc dù nhận lấy nó là một điều tốt, nhưng khi ta nghĩ về chuyện gì sẽ xảy ra với ta khi đọc nội dung của nó nếu nó thật sự là một quyển nhật ký như bề ngoài, ta hỏi nàng ấy về việc đó trong khi nhẹ nhàng nâng lên cuốn sách sau khi ta vừa nhận được.
“Là nhật kí của em.“
“Nhật kí?“
Như ta nghĩ khi nhìn thấy nó, nó chắc chắn là một cuốn nhật kí. Hơn nữa, là thứ Bertia tự mình viết.
Đúng là Bertia khi không phản lại sự mong đợi của ta trong loại tình huống này.
Tuy nhiên…
“Tại sao nàng lại đưa cuốn nhật kí này cho ta, Tia?“
Ta không hiểu được ý nghĩa của việc nàng đưa cho ta nhật kí này.
Nói về nhật kí thì trừ trường hợp đặc biệt như trao đổi nhật kí giữa những người bạn, thường thì chẳng phải không ai muốn cho người khác đọc sao?
“... Mấy hành động độc ác mà em đã làm với nhiều người xung quanh nữ chính được ghi lại trong đó.“
“.. Ta hiểu. Vậy thì?“
“Bởi vì Cecil-sama là một thiên tài, em nghĩ ngài sẽ có đủ bằng chứng để đẩy em xuống [ sự sụp đổ] nhưng để phòng hờ, làm ơn hãy giữ nó. Đó là nhật kí cá nhân của em. Em nghĩ nó sẽ chắc chắn có ích khi thời điểm đến!“
Nhìn Bertia bắt đầu nói về nhật kí một tràng với tốc độ cao, ta vô thức nhăn mày.
Oh, ta hiểu rồi. Đây chắc hẳn là bằng chứng dùng để đẩy nàng vào cảnh [lụn bại] đó.
Tới tận bây giờ, ta nghĩ là thật không tốt khi đọc nhật kí người khác, nhưng giờ cái suy nghĩ đó bị bắn bỏ rồi.
“Hmm”, trong khi lẩm bẩm bằng giọng lạnh lùng, ta nhìn lướt qua các trang.
[ Ngày X tháng O, trời âm u.
Hôm nay, mình đã bắt nạt người hầu gái mới đến. Trong lúc tiệc trà, khi cô ta pha trà cho mình, mình nói “Thật là dở. Tôi không uống thứ dở tệ thế này đâu.“ và quăng chiếc tách xuống sàn, làm bể nó. Để phòng hờ trường hợp nó không bể, mình đã dùng chiếc tách đã hơi mẻ mà mình vô tình tìm thấy từ trước. Thật thoải mái vì mình đã không làm bể cái tách mới, đúng là một mũi tên trúng hai con chim mà!! Lúc mà mình vừa làm bể nó, người hầu gái mới nhìn mình rơm rớm nước mắt!! Mình cảm thấy tràn ngập thỏa mãn.]
Aah, nàng nói về lúc đó hở?
Nếu ta không nhầm, từ bảng báo cáo mà [sứ giả] đưa ta, nàng đem tách trà bị mẻ và cố ý làm bể nó trước mặt mọi người, nhưng... Cái tách trà nàng làm bể vốn bị người hầu gái mới làm mẻ và bởi vì nó quá mắc, nàng ta không thể nói và sau đó phải che đậy vấn đề, không phải sao?
Hơn nữa Bertia lại biết được, nàng đem cái tách vốn bị bể, dùng một lí do nghe có vẻ đáng tin và tự mình làm bể nó, để tội về mình và che giấu cho nàng hầu mới... cái loại câu chuyện cảm động lòng người như thế đó.
Vô tình, nàng hầu mới vô cực kì cảm động khi Bertia che giấu cho nàng ta và hơn cả việc thừa nhận lỗi lầm của mình, nàng ta dâng trọn lòng trung thành của mình cho Bertia trong lúc rơi nước mắt.
[ Ngày □ tháng △, trời nắng.
Hôm nay, mình luyện tập phương pháp pha trà và thử trà tại lớp. Mình đã luôn mong chờ ngày này đến. Đây là thời điểm mà mình có thể cho nam tước tiểu thư, người đang cố gắng cướp tình yêu của mình, hoàng tử điện hạ, từ tay mình!! Bởi vì mình đã nghe tiểu thư Joanna nói là tụi mình phải bắt cặp để đảm nhận vị trí pha trà và nếm trà trước khi đánh giá kĩ năng của nhau trong bài học lần này, để có thể cho cô ta vài lời nhận xét mỉa mai, mình đã học rất nhiều về cách thức pha và nếm thử trà !! Để có thể để lại những lại nhận xét cao cấp, mình luyện tập bằng cách than phiền với hầu gái về những tách trà họ pha cho. Kết quả cho cuộc luyện tập đó, mình đã có thể nhận xét đầy mỉa mai thật nhiều !! Cuối cùng, Heronia-sama phải đỏ mặt và tức đến khóc. Mình cảm thấy tràn trề năng lượng!!]
Nhắc mới nhớ, vụ việc này đúng là có xảy ra và ta nghe được từ tiểu thư Silica.
Bertia tự nguyện bắt cặp với nam tước tiểu thư Heronia, người mà không ai thèm chung cặp, và giáo viên đã rất bực tức khi nam tước tiểu thư Heronia phá hỏng mỗi khi nàng ta chọn lá trà, thời điểm bỏ trà vào, thời điểm để thêm lá trà, nhiệt độ của nước, thời gian đun và sự bất cẩn nói chung của nàng ta, và sau đó giáo viên lịch sự đề nghị Bertia “Xin hãy chỉ trò ấy.“
Ta cũng nghe rằng lúc cuối, Nam tước tiểu thư Heronia đã tức giận và nàng ta đỏ mặt khi bị Bertia chỉ ra lỗi sai, và đổ lỗi cho những lời phê bình của Bertia là “Chỉ bởi vì cô ghét tôi... “ trong nước mắt rồi bị lườm bằng ánh mặt sắc lạnh của mọi người.
Sau đó, nói về cái gọi là [thực hành] với mấy nàng hầu gái ấy, ta nghe nói là [Khóa học ngắn về cách pha trà] của Bertia rất được mấy nàng hầu ưa thích?
[Sứ giả] của ta nói rằng độ nổi tiếng của Bertia, người hướng dẫn những người hầu gái và tự nhiên trình diễn kĩ năng mà nàng mất rất lâu để thuần thục, đã tăng đáng kể.
Khi ta lướt qua những trang nhật kí, hầu như [những việc làm độc ác] của nàng đều từa tựa thế.
Thật ra, kể cả khi nàng có thành công, như vầy chỉ sẽ được coi là [hơi xấu tính] thôi, nhưng bởi vì hầu hết đều thất bại (tuy nhiên nó thành công trong việc làm tăng độ nổi tiếng của nàng), nó không thể được coi là bằng chứng cho [những việc làm xấu xa] của nàng.
Nếu ta nộp lên cái loại bằng chứng như thế này, cuối cùng ta cũng sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Ờm, nếu chúng ta đang nói về cái gì đó rất Bertia, thì nó quả thật rất Bertia.
Nếu chuyện vẫn như thường ngày, ngay lúc này, ta chắc chắn sẽ nghĩ Bertia [đáng yêu], [rất thú vị], hoặc [đầy tính giải trí].
Tuy nhiên, ta không hề nghĩ như thế bây giờ.
Mặc dù hành động của nàng đủ để ta cảm thấy giải trí, việc nàng đưa con bài tẩy (hoặc là nàng nghĩ thế) để bảo đảm cho cảnh [lụn bại] đã phá hỏng tất thảy.
“...Nè Tia, nàng muốn rời xa ta đến vậy sao? “
Giọng nói lạnh lùng nhuốm màu u tối bật thốt ra từ đâu đó trong tiềm thức ta.
Mặc dù ta hiểu rằng không đời nào nó là sự thật, ta không thể kiềm được mà hỏi.
Ta cảm thấy như có một đốm đen hiện lên trong trái tim ta, trái tim thường không nhuốm màu sắc nào cả, dù tốt hay xấu.
Và nó dần dần lan ra.
Sau đó, cùng lúc đó, ta cảm thấy biểu cảm của mình trở nên nghiêm nghị.
“Ce..cil...sama?“
Bertia nhìn chăm chú vào mặt ta như thể nàng rất ngạc nhiên.
Đôi mắt xếch của nàng trông có vẻ lo lắng, và cặp mắt to tròn và xinh đẹp đó mở to hơn.
Ở một góc nào đó trong đầu, phần bình tĩnh của ta nói “Bình tĩnh lại“.
Ngay cả thế, phần còn lại của ta lại không khống chế được.
“Tia nói là hạnh phúc của ta sẽ đến bằng cách được gắn kết với nữ chính, nhưng ta tự hỏi liệu nó có phải sự thật? Tất nhiên ta không nghĩ thế... Bởi vì cuộc sống hiện tại của ta cũng đủ vui rồi.“
“Ca,cái đó... nhưng... ý em là...“
Ngay cả khi có vẻ như nàng muốn nói gì đó, cuối cùng thì Bertia đã không nói gì thêm nữa.
Đốm đen trong ta càng lan rộng.
“Sự thật là, Bertia muốn rời khỏi ta, phải không?“
Ta biết những lời như thế sẽ làm nàng, người đang không thể nói gì cả, tổn thương, nhưng sự khống chế của phần bình tĩnh trong ta bị lung lay và phần còn lại thì cứ chạy loạn.
“K, không phải như vậy!!“
Đôi mắt của Bertia liền chợt nhòe ánh lệ, nàng cực lực lắc đầu.
“Điện hạ...”
Ta nghe giọng Zeno cảnh cáo sau lưng.
Tuy nhiên, ta chỉ nghe thế và không có gì nhập vào đầu ta được cả. Ta cảm thấy nó không là gì chỉ ngoài một tiếng động.
“Thế thì, tại sao nàng lại cố gắng chạy khỏi ta?“
“Em không có bỏ chạy!! Chỉ là, Cecil-sama đối với em rất quý giá, vậy nên...“
“Nè, Tia. Hạnh phúc của ta là gì?“
“... Kết hôn với nữ chính!“
Đây là lần đầu tiên ta cảm thấy căm ghét tột độ với Bertia khi nàng quả quyết tuyên bố điều đó.
“Tại sao nàng vẫn tin vào cái khái niệm ngớ ngẩn đó?“
“Bởi vì em biết số mệnh sẽ xảy ra từ bây giờ.“
“Bertia, nó có thật là số mệnh không?“
“Đúng vậy... Ý em là, nó nên thế.“
Cuối cùng, nàng không thể kiềm lại giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má.
Đôi mắt của những nàng hầu, Kuro, và Zeno lộ nên vẻ đau lòng.
Tuy nhiên, ta không thể đầu hàng ở đây được.
.... Đó là những gì ta tin tưởng.
Không phải là những gì ta [nghĩ]. Đúng thế... là những gì ta [tin].
Ta hít một hơi thật sâu.
Sau khi từ từ chớp mắt, ta nhìn chằm chằm vào Bertia.
Bertia nhìn chằm chằm vào ta với đôi mắt đẫm nước mắt.
“Thế thì, ta sẽ hủy diệt cái số mệnh đó.“
“Không, ngài chắc chắn không thể!! Đó chắc chắn là điều mà Cecil-sama sẽ phải hối hận.“
“Thật không may, không có gì mà ta phải hối hận cả.”
“Tại sao ngài lại không làm theo em nói?! Có như vậy, ngài mới hạnh phúc được, ngài hiểu không!?“
“Nếu là như vậy, tại sao nàng lại cố chấp từ chối cho ta biết lí do nàng muốn ta làm như thế? Nếu sự việc cứ như thế thì ta không thể đưa ra đánh giá được.“
“Đó là vì...“
Ta đưa ánh nhìn lạnh lùng về phía nàng, điều mà ta chưa một lần làm trước kia khi Bertia một lần nữa rút lại lời nói.
“Hãy kết thúc buổi trò chuyện này. Tia, ta sẽ chọn chiếc váy cho nàng.“
“Cecil-sama!!“
“Đây là [trò chơi] nàng đã bắt đầu. Hãy chắc chắn tận mắt chứng kiến nó sẽ đạt được loại kết cục gì, nhé?“
“...”
“Cho dù chuyện gì có xảy ra, buổi lễ tốt nghiệp đang gần kề dù nàng có thích hay không. Cái kết của [trò chơi] này nữa, nhé?“
“Em cầu xin ngài. Làm ơn, hãy hạnh phúc...”
“Ừm, ta sẽ cho nàng thấy. Vì thế... đừng chạy trốn đấy nhé, được không?”
Ta cười.
Là nụ cười như thường lệ.
Nhưng mà, không hiểu sao ta cảm thấy như trái tim mình đang rỉ máu.