Bỏ sang một bên tên thú quỷ đang ngã gục trên mặt đất, chúng tôi vào yết kiến Quỷ vương.
Nói thật thì đây là lần thứ 2 tôi được vào yết kiến Quỷ Vương.
Và khi đứng trước cánh sắt này một lần nữa tôi không khỏi phải hít hơi thật sâu để lấy dũng khí.
Đối phương là người mạnh nhất quỷ tộc, Quỷ vương, người được mọi con quỷ vâng theo. Nếu ông ấy muốn giết tôi quả thật dễ như ăn cháo.
“Chỉ huy Sư đoàn Ba Gomoviroa, Phó chỉ huy Vaito, đến để báo cáo.”
Khi sư phụ của tôi dùng giọng bình tĩnh để thông báo, cánh cửa không lồ từ từ mở ra.
Căn phòng của Quỷ vương mộc mạc nhưng lại rất trang nghiêm. Những cột trụ bằng hắc thạch được đánh bóng rất tỉ mỉ hòa cùng với những món vật dụng màu bạc đặc trưng của khuyển tộc. Cả căn phòng lấy màu đen làm tông nền cùng với một chút ánh bạc.
Theo cá nhân tôi cảm thấy là nếu căn phòng dùng màu bạc thì sẽ khá hơn tí, và để không để người khác nhìn ra ý nghĩ của mình, tôi thể hiện thái độ hết sức e dè.
Tuy nhiên nếu có nhiều bạc thì căn phòng sẽ không còn đẹp nữa và tất nhiên cũng sẽ mất đi ý nghĩ thiết thực duy nhất của nó.
Những người lính cận vệ Long Nhân có vảy màu đen và được trang bị giáo ngắn. Nhờ bộ vảy màu đen có chút ánh bạc đó họ có thể dễ dàng nguy trang vào môi trường xung quanh bên trong căn phòng.
Từ sâu xa trong căn phòng truyền đến một âm thanh trầm thấp.
"Mời vào"
Tuy bị âm thanh này làm cho giật mình, nhưng tôi không làm ra bất kỳ hành vi gì thất thố cả, hơn nữa sư phụ còn đứng bên cạnh tôi.
Cho dù không cẩn thận nói gì đó ngu ngốc, cô ấy nhất định cũng sẽ đỡ lời cho tôi.
Với lại có bị giết đi nữa, ai dám chắc là tôi sẽ không chuyển sinh thêm lần nữa chứ.
Thả lỏng cơ thể, tôi bước đi một cách đường đường chính chính.
Trong căn phòng rộng rãi này, tôi có thể nghe thấy cả tiếng bước chân vang vọng của mình. Nhưng thật kỳ lạ. Âm thanh phản xạ lại và những gì tôi nhìn thấy không nhất trí với nhau.
Có vẻ như ánh đen của hắc thạch cùng với ánh bạc cũng có tác dụng tạo ra một trompe-l'œil.
(Chú thích : trompe-l'œil (tiếng Pháp): Một hình thức nghệ thuật tạo ảo giác quang học sử dụng hình ảnh thực tế, Cái đó miêu tả những đối tượng thật sự tồn tại, thay vì tạo cho người xem cảm giác đang xem 1 bức tranh 2 chiều.)
(Edit : Kiểu kiểu như tranh 3D ấy)
Trong khi cố gắng bước đi thật êm ái mà không phát ra tiếng động, tôi lại biết thêm một thứ. Tôi từng nghe nói rằng long nhân là chủng loại theo chủ nghĩa thực dụng, nhưng không ngờ chúng lại thực dụng đến thế.
Long nhân hay còn được gọi là người thằn lằn. Tuy nhiên, họ rất ghét cái tên đó, bởi họ không muốn bị xem mình giống như con người, vì thế họ luôn tự cho mình là loài rồng.
Và lí do mà họ được chọn làm vệ binh của Quỷ vương.
Bởi vì Quỷ vương xuất thân từ tộc long nhân.
Chứ không hề có tộc nào tên tộc Quỷ vương cả.
Lúc này đang ngồi ở trên ngai vàng là Quỷ vương Frieden Richter.
Ông ấy có hình dạng hoàn toàn khác với các long nhân kia. Hình thể tương tự như thú quỷ vậy. Trong khi các long nhân chỉ cao chưa tới 2m, thì ông ấy hoàn toàn có thể gọi là một gã khổng lồ.
Những cái vảy không phải là những màu nâu hay xanh không đáng chú ý, mà là một màu đỏ của lửa. Trông ông như đang được bao bọc bởi những ngọn lửa vậy.
Trên đầu có một cái sừng đầy vẻ uy nghiêm, mà chỉ có những Long nhân nào sống vài thập kỉ mới có. Nó cũng là bằng chứ thể hiện sự cao quý của chủ nhân.
So với những cái khác, càng làm cho tôi cảm thấy sợ hãi chính là ma lực của ông.
Thân là một ma thuật sư, tôi có thể nhìn thấy được dòng ma lực đang chảy xung quanh ông. Lượng ma lực này vô cùng dồi dào, như thể chỉ cần ông thở nhẹ cái thôi nó cũng trào ra.
Đẳng cấp hoàn toàn khác với những con quỷ xung quanh. Chính xác mà nói thì lượng ma lực của ông ấy đã hoàn toàn vượt xa sức mạnh mà một long nhân có thể nắm giữ.
Cho dù tôi có dẫn toàn bộ đội quân người sói tiến hành tập kích, và cô giáo ở một bên hỗ trợ, cũng hoàn toàn không có tí phần thắng nào cả. Cách biệt lớn như thế đấy.
Vì lẽ đó, với thân phận là con quỷ, tôi phải thể hiện thái độ kính trọng của mình với ông ấy.
Thầm khích lệ mình, tôi nói,
“Phó chỉ huy Sư đoàn Ba ‘Quỷ Sói’ Vaito đã đến.”
Quỷ Sói, đó chính là danh hiệu mà Quỷ vương đã ban cho tôi. Mỗi chỉ huy của đội quân Quỷ vương đều sẽ được phong danh hiệu. Còn những người lính thường thì không.
Quỷ vương dùng con mắt màu vàng sáng nhìn chằm chằm lấy tôi đang đứng phía dưới. Điều đó không khỏi khiến tôi đứng thẳng nghiêm trang trước ông.
“Thần đã nắm bắt được thành phố thương mại Ryun Height. Nó hiện tại nằm dưới quyền kiểm soát đội quân quỷ của chúng ta.”
“Vất vả cho khanh rồi.”
Đó là một giọng nói nhỏ nhẹ, tuy nhiên nội lực mà nó phát ra mạnh đến mức làm rung những cây cột trụ xung quanh .
Như vậy, bản báo cáo của tôi đã kết thúc xong. Tôi đã nghĩ mình đã có thể đi về, nhưng nó không đơn giản như thế.
Quỷ vương tiếp tục hỏi tôi.
“Khanh đã dùng chiến thuật gì, giải thích rõ ràng.”
“V… vâng!?”
Tôi không tự chủ được cúi người xuống chào một cái, bắt đầu nghĩ làm sao trả lời câu hỏi ngoài dự đoán này.
Dù sao tôi cũng bắt đầu trả lời :
" Thần tập kích vào lâu đài của bá tước bằng lược lượng người sói giả dạng làm du khách lẻn vào trước đó, đồng thời dùng lực lượng Khuyển nhân để đánh lạc hướng "
Quỷ vương nghe thế thoáng im lặng, nhưng vẫn không ngừng nhìn chằm chằm lấy tôi. Giải thích thế chưa đủ sao?
“Lợi dụng đặc tính của người sói à. Chiến thuật này có lợi ích gì?”
Một câu hỏi rất đơn giản.
“Giảm thiệt hại xuống mức thấp nhất, đồng thời tạo điều kiện có lợi cho việc chiếm lĩnh sau này.”
“Nói rõ.”
Định mệnh, lầy thế tha tao đi mà. Thôi không sao, câu này cũng đơn giản thôi.
(Trans : Cạn lời với thằng Edit
-.- )
“Đội quân người sói là một đội quân tinh nhuệ, muốn bổ sung cũng không dễ dàng gì. Cân nhắc đến tình hình chiến trận sau này, thần quyết định không thể để tiêu hao lực lượng ở đây được.”
“Thế chiến lược về sau thì sao?”
Quả nhiên cái này cũng bị chất vấn. Nó khiên tôi nhớ lại thời học sinh phải chuẩn bị cho bài kiểm tra…
Trong quỷ tộc, kẻ yếu phục tùng kẻ mạnh, đó là thường thức chung rồi, có thua thế nào thì cũng không thể lưu lại mầm tai họa, nếu cảm giác khó chịu thì lại chiến đấu rồi thôi.
Nhưng con người không như vậy. Nếu đồng đội bị giết, bề ngoài họ sẽ biểu hiện vô cùng phục tùng, nhưng sâu bên trong họ sẽ lén lút tùy thời mà báo thù. Đó là cách họ làm.
(Edit : Câu này max chuẩn nè )
“Giảm mức giết hại kẻ thù xuống mức thấp nhất, chủ yếu để họ không hoảng sợ và oán hận chúng ta. Ngoài ra, thần cũng duy trì địa vị của Lãnh chúa, để cô ấy hỗ trợ chúng ta cai quản thành phố.”
“Phương pháp như thế tốt hơn là thống trị bằng sức mạnh à?”
Bầu không khí thay đổi rõ ràng.
Tệ thật. Câu hỏi này không ổn chút nào.
Thống trị bằng sức mạnh là thường thức chung của quỷ tộc. Và thằng Quỷ vương cũng y chang như thế.
Thế nhưng, những gì mà tôi đang làm là hoàn toàn đi ngược lại với thường thức ấy.
Nếu dự vào một phương pháp hoàn toàn mới mà có thể đạt được mục đích dễ dàng thì chả khác nào chứng minh phương pháp ấy vượt trội hơn so với phương pháp thường được sử dụng trước đó.
Nói cách khác những gì tôi nói bây giờ chả khác nào chỉ trích Quỷ Vương,
Giọng của Quỷ vương lại vang lên.
“Trả lời.”
“V… vâng!”
Tôi cố gắng bình tĩnh lại. Nếu tôi không giải thích, thì dù kết quả thế nào, tôi cũng đều nguy hiểm cả.
“Thần tin là thế, tránh những cuộc chiến đấu không cần thiết, biến con người thành đồng minh của mình, đây mới là phương pháp có thể giành được thắng lợi chắc chắn và lâu dài nhất.”
Rốt cuộc tôi cũng đã nói ra.
Đúng như mong đợi, thái độ từ các long nhân ngay lập tức thay đổi.
Dù họ vẫn đang bất động đứng đó như vật vô hình, nhưng mùi của họ đã thay đổi.
Mình nên làm gì đây. Nên chạy hay là đợi lần chuyển sinh sau rồi báo thù.
Nhưng hoàn toàn trái với ý nghĩ của tôi, Quỷ Vương không hề nổi giận, ông chỉ thờ ơ gật đầu.
“Làm tốt lắm.”
Vậy đã xong rồi sao.
Sát khí tràn ngập trong căn phòng biến mất tựa như chưa hề tồn tại vậy.
Bằng một cách dị hợm nào đó tôi vẫn còn sống và vẫn đứng ở đây mà thở dài nhẹ nhõm.
Đúng lúc đó, Quỷ vượng lại lên tiếng,
“Phương pháp đó chắc chắn sẽ cần dùng nhiều tiền. Trước mắt, ta sẽ ban thưởng cho khanh 10,000 đồng bạc.”
“Tạ ơn bệ hạ đã ban thưởng.”
“Nếu không đủ, khanh có thể yêu cầu hỗ trợ thêm.”
Đúng là tôi hiện đang gặp rắc rối với vấn đề tiền bạc. Có vẻ như ông cũng hiểu những gì tôi đã giải thích trước đó.
Thật không hổ là Quỷ vương, trí tuệ cũng tương xứng với sức mạnh của mình. Đúng là con người mà sư phụ kính trọng mà.
Sư phụ nãy giờ vẫn giữ lấy im lặng lên tiếng hỏi để xác nhận lại.
“Nhưng bệ hạ, thế ổn chứ? Đem nhiều quân phí như vậy rót vào một thành phố thương mại.”
“Không sao.”
Quỷ vương không hề dao động, bình thản trả lời.
“Sư đoàn Hai sau khi chiếm lĩnh được thành phố lấy được bạc nhưng cũng không biết dùng bạc vào đâu nên đã dâng lên. Ta cũng chỉ là đem nó phân phối cho lực lượng cần nó.”
“Thần hiểu rồi. Tạ ơn ngài.”
Sư phụ cúi đầu xuống một cách nhẹ nhàng. Và buổi báo cáo cứ như vậy kết thúc.