Chương 2 - Misako, chuyện đầu tiên vào buổi sáng.
____________________
“Lại là giấc mơ này à...”
Kai nheo mắt nhìn ánh sáng leo lắt lọt qua những kẽ hở của rèm cửa. Nắng xuân rất ấm áp và dịu nhẹ, nhưng giấc mơ khủng khiếp tối qua đã phá hủy khung cảnh tuyệt vời ấy. Vẫn còn 10 phút nữa chuông đồng hồ báo thức mới reo. Cậu uể oải ngồi dậy sau khi bỏ báo thức đã đặt trên cái smartphone, đồng thời không khỏi tự hỏi rằng mình sẽ phải gặp lại giấc mơ đó thêm bao lần nữa.
“...Oáp.”
Kai che miệng lại khi cơn buồn ngủ chợt dấy lên. Hễ khi nào mơ về ngôi trường đó hoặc nhớ lại những ký ức ấy, dạ dày cậu đều sẽ bắt đầu quắn lại hoặc là đầu sẽ trở nên chóng mặt đến mức không chịu nổi. Mình nên làm gì giờ? Vì muốn những giấc mơ đó biến mất nên cậu đã chạy trốn khỏi cả CLB cùng trường học, song lúc này đây chúng vẫn đang bám lấy cậu như hình với bóng.
Cậu từ từ hít vào một hơi sâu nhất có thể và thở ra chậm rãi để đầu óc thanh tỉnh hơn. “Phù~,” Sau khi lặp lại một lần hít vào sâu nữa, cậu cuối cùng cũng thở ra. Qua một lúc nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đen mịt, kết quả là Kai cũng đã bình tĩnh trở lại, và lúc bấy giờ cũng là thời điểm mà đêm qua cậu đã đặt báo thức.
Nghĩ rằng mình nên rửa mặt, Kai đã rời giường và đi vào phòng khách. Không cần bật đèn, vì căn phòng đã sáng sẵn rồi. Trước mặt cậu là một hình ảnh một người phụ nữ mặc một bộ đồ bộ bằng vải Jersey nom vừa mới thức dậy - chị gái của Kai, Misako đang vừa ngồi xem TV vừa húp sùm sụp tách trà trên tay.
Chị ấy chỉnh cặp kính gọng cứng lên rồi ngước nhìn cậu bằng ánh mắt díp lại. Bên dưới đôi cửa sổ tâm hồn đó là hai cái bọng mắt to tướng. Thông thường vào mỗi sáng ngủ dậy thì đầu tóc dài màu bạc của chị ấy sẽ rối tung không chịu nghe lời, nhưng hôm nay chúng lại trông có vẻ mềm mại và ngoan ngoãn đến phát lạ. Có thể là vì đêm qua chị ấy đã không ngủ tí nào.
“Chào buổi sáng, Kai.” chị nói.
“Hai, chị làm gì ở đây vậy?”
“Bởi vì tiến độ công việc hiện đang vượt nhanh hơn dự tính, nên chị đã nghĩ mình phải làm gì đó trong thời gian rảnh rang,” Misako giải thích. "Và thế là chị đã quyết định sẽ đến kiểm tra thằng em trai vẫn chưa quen với việc sống một mình này nè."
“Em chỉ nói một câu này thôi,” cậu vặn lại, “Cơ mà em nghĩ bản thảo của chị sẽ trắng như tuyết nếu chị tới thăm đứa em trai này đấy.”
Misako cứng đơ người rồi bắt đầu nhìn cậu chằm chằm mà không mở miệng nói một lời nào. Sau đó, chị ấy nốc cạn phần nước trà còn lại rồi tháo kính ra trong im lặng. Ẩn đằng sau chiếc kính trên gương mặt nhỏ nhắn thanh thoát đó là một đôi mắt quả hạnh, đã giúp chị toát lên vẻ quyến rũ xinh đẹp giống như một con hồ ly.
“Đừng tháo kính ra chỉ để trừng em...” cậu nói.
Chỉ vì muốn trừng mắt nhìn cậu, mà gương mặt của chị mất đi vẻ xinh đẹp khi trên hàng lông mày xuất hiện một đường nếp sâu do nheo đôi mắt lại. Nếu Kai thử làm một biểu cảm tương tự thế, thì chắc hẳn gương mặt của cậu sẽ trông giống như một quả hồng bị bẻ đôi mất.
“Kai,” Misako vui vẻ gọi tên cậu.
"Gì ạ?"
“Tốt nhất là em nên nhanh chóng xin lỗi, không thì…” Misako mỉm cười, như thể sắp tung ra con át chủ bài ẩn của mình. "Chị gái của em sẽ... khóc đấy."
Khi bọn hồ ly giở trò đùa bỡn với con người, thì vẻ mặt của chúng chắc chắn là đây chứ không thể nào khác. Nụ cười đó của chị gái đã khiến Kai suy nghĩ ra thế.
"Chị sắp khóc, chị sắp khóc rồi đấy!" Chị bắt đầu rên rỉ. “Chị sẽ khóc trong ba giây nữa! Mộttttt, haiiiiiii, ba— ”
“Em xin lỗi,” Kai vội xin lỗi. "Em... ừm, không nên nói nặng như vậy, nhưng có lẽ em đã lỡ lời rồi."
“Rất tốt,” Misako nói, hài lòng đeo lại cặp kính của mình. “Giờ thì cho phép ta vinh hạnh được chuẩn bị một phần trà cho chàng. Nhưng trước đó, ta mong chàng hãy mau đi rửa sạch cái vẻ thô thiển trên gương mặt ấy đi đã. "
Có vẻ hiện giờ chị ấy đang viết một cuốn tiểu thuyết có sự xuất hiện của nhân vật quý tộc hay kị sĩ gì đó. Cách ăn nói của tiểu thuyết gia Misako luôn liên tục thay đổi tùy theo tâm trạng bản thân vào những lúc đó cùng câu chuyện mà chị đang viết.
"Cảm ơn."
"Thưa quý cô, phản ứng đó là thế nào?" Misako hùng hồn hỏi. "Em đã phải lòng ta à?"
"Em là một thằng đàn ông, chị nhớ chứ?"
Kai định nói với chị ấy rằng chị cũng nên đi rửa mặt, nhưng cậu đã cố giữ lại ý nghĩ đó. Các cuộc trò chuyện với Misako có xu hướng tiếp tục lặp đi lặp lại một màu khi chúng bắt đầu. Không chỉ nói luyên thuyên, chị ấy còn có thói quen quấn lấy người khác trong cuộc trò chuyện, và điều này luôn khiến cho cuộc trò chuyện trở nên không có điểm dừng. Về Kai, khi cuối cùng cũng đang được đi trên con đường hướng về phía phòng vệ sinh, cậu đã thở ra một hơi dài.
Nói như vậy không có nghĩa là căn hộ của cậu rất lớn. Chỉ có hai căn phòng: phòng ngủ nơi đặt giường của cậu, và phòng khách chỗ mà hiện Misako đang chiếm giữ. Ngoài ra thì chỉ có một hành lang nối với phòng khách, từ đó dẫn đến phòng vệ sinh kiêm cả phòng tắm và chỗ giặt đồ. Đối với một học sinh trung học thì một căn hộ thế này đã là quá lớn.
Bởi vì sống một mình rất tốn kém tiền bạc, cho nên ban đầu Kai đã định sống trong một căn hộ một phòng nhỏ hơn. Tuy nhiên, Misako (người đã sống trong khu vực này từ trước) phản đối mạnh mẽ quan điểm ấy, nên cậu đành phải loại bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu. Theo như Misako giải thích, Niigata là một vùng tuyết, và mùa đông ở nơi đây lạnh hơn nhiều so với bất cứ nơi nào ở Tokyo; một phòng đơn sẽ không thể giữ được hơi ấm nếu không có sảnh trước, dù ta có bật máy sưởi bao lâu đi nữa.
Trong phòng khách phía sau cậu, Kai có thể nghe thấy tiếng Misako ngâm nga trong khi pha trà. Cậu đã lắng nghe tiếng rầm rì kỳ lạ đó trong suốt chặng đường đi đến phòng vệ sinh, nơi cậu đã dùng tay gộp nước chảy ra từ vòi rồi tạt mạnh vào mặt. Nước máy của tỉnh Niigata thấm vào miệng cậu; vị của nó đã làm lu mờ những ký ức đang dần phai nhạt của cậu về Tokyo. Lần đầu tiên, Kai đã cảm thấy như thể mình có thể tỉnh lại sau cơn ác mộng.
"Chị có cần gì không?" Khi quay trở lại phòng khác, cậu hỏi.
Misako đã đáp lại bằng cách nhún vai theo một cử động quá trớn đến mức trông như sắp làm bả vai trật đến nơi. “Đừng có nhăn nhó như vậy,” chị trách móc cậu. “Em biết không, bố mẹ đã phải vui lòng cầu xin chị trông nom cậu con trái quý hóa của họ đấy.”
“Và bố mẹ cũng đã bảo em chăm sóc bà chị gái bất cẩn của mình,” cậu đáp trả lại ngay.
“Khỏi phải nói là chị cũng chăm sóc cho đứa em trai bé bỏng hằng ngày,” Misako tiếp tục, hoàn toàn không để ý đến lời khích tướng của cậu. “Nhưng tất nhiên, hôm nay là ngày mà em trai chị bắt đầu hành trình ở một thế giới mới! Chuyện này cần...”
“Cần...?”
“Một lời cầu nguyện là em sẽ tạo ra được một ấn tượng đầu tiên tốt với mọi người!”
“Chị ghê quá đi...” cậu lầm bầm. Có khả năng đây là mục đích thật sự đằng sau chuyến ghé thăm của Misako, đó là lý do tại sao chuyện này chẳng hài hước tí nào. Chị ấy chắc chắn đang rất nghiêm túc, bởi vì khi nghiêm túc, chị ấy sẽ cảm thấy chuyện này vui hơn.
“Ý chị là, ngay từ đầu, em thực sự không cần phải rời trường học ở Tokyo để đến vùng quê này, phải không?”
“... Tại sao bây giờ chị lại hỏi như vậy?"
“Có thể là vừa bắt đầu năm mới, nhưng đây là năm thứ hai của em rồi... Những học sinh khác đã trải qua một năm cùng nhau và ít nhất thì mấy bé đó cũng có thể biết gương mặt của những bạn học trong khối. Hơn nữa, mấy bé còn có liên hệ với nhau qua câu lạc bộ. Học sinh mới thật sự có thể hội nhập dễ như vậy sao…?”
“Chị có thể đừng tích lũy nỗi sợ cho em bằng một tràng độc thoại dài như thế không?”Kai đau khổ hỏi.
“Haha! Hãy chắc chắn rằng em sẽ hoàn thành một cách ấn tượng nhất có thể,” Misako khuyên cậu. “Nếu em không chú tâm thì việc không thể hòa nhập là quá bình thường.” Sau đó, đôi môi đang cười rất vui vẻ khi trêu chọc Kai đã dừng lại, và Misako khó hiểu nhìn cậu. “Em không làm chuyện đó à?"
"Chuyện gì?"
“Nghi thức mà em xếp hàng loạt cái smartphone trước laptop ấy,” Chị nhắc. "Em lúc nào cũng làm chuyện đó mà, nhớ không?"
“Nghi thức ...? Đó chẳng phải là chuyện gì quan trọng,” Cậu trả lời chị mình, dù hiện giờ cậu đang có tới bốn cái smartphone. Trong số này, cậu sử dụng một chiếc làm điện thoại chính để gọi điện và nhắn tin. Ba cái còn lại chỉ được dùng để chứa các ứng dụng trò chơi trên smartphone— nghĩa là cậu dùng chúng để chơi các trò chơi mạng xã hội.
Buổi sáng của cậu lúc nào rất bận rộn vì mắc chơi rất nhiều trò chơi mạng xã hội. Có phần thưởng đăng nhập hàng ngày (phần quà mà ta có thể nhận được khi mở trò chơi mỗi ngày) mà cậu cần thu thập, điểm chơi (điểm cần thiết để chơi trò chơi, thường được gọi là điểm thể lực hay gì đó đại loại vậy) mà cậu cần sử dụng hết không để lãng phí bất kỳ điểm nào, và các sự kiện mà cậu cần phải cày. Mỗi sáng, cậu đều sẽ làm tất cả những công việc này với bốn chiếc điện thoại để tối đa hóa hiệu quả. Máy tính xách tay là để nhập dữ liệu của cậu.
Kai nghĩ rằng theo quan điểm của người khác, việc xếp bốn chiếc điện thoại lên bàn và vô thức gõ vào màn hình trong khi ghi một loạt dữ liệu vào bảng tính Excel có vẻ giống như một loại nghi thức tôn giáo nào đó.
“... Hôm nay em không có hứng,” cậu thừa nhận, biết rằng tất cả là do giấc mơ đó.
Cậu vốn đã cảm thấy chán nản vì đây là ngày đầu tiên cậu đến trường với tư cách là một học sinh chuyển trường, nhưng cơn ác mộng đêm qua mới thực sự là một đòn chí tử vào buổi sáng sớm.
“Chị hiểu rồi,” Misako gật đầu, không tỏ rõ ý kiến. "’Hôm nay’ hả?"
"Có thực sự cần phải chú ý chuyện đó không?" Kai hỏi.
“Đúng vậy, rất quan trọng. Đối với chị đấy có thể chỉ là một nghi thức kỳ lạ, nhưng đối với em, đó là một phần quý giá trong cuộc sống hàng ngày. "
“... Đừng có án định như vậy,” cậu nói.
"Em cũng sẽ tham gia câu lạc bộ trò chơi mạng xã hội ở đây chứ?" Chị ấy hỏi câu tiếp theo.
"...Không." Cậu từ Tokyo chuyển tới đây chỉ để chuyện đó không xảy ra. Kai không bao giờ có ý định tham gia vào lĩnh vực phát triển trò chơi mạng xã hội nữa.
“Vậy hả,” Misako dịu dàng gật đầu nói.
Trước sự thay đổi thái độ đột ngột của chị gái, Kai không thể nghĩ ra bất cứ đề tài nào để trò chuyện và cậu đã bật TV lên khi không còn có thể chịu được sự im lặng này. Và chẳng biết là tốt hay xấu, tin tức được chọn cho bảng tin sáng là danh sách xếp hạng các trò chơi hàng đầu trên smartphone tính đến sáng nay. Vị trí đầu tiên là StrikeMon, thứ hai là D&P, thứ ba là ...
Trò chơi mạng xã hội đã hoàn toàn thâm nhập vào xã hội. Ít nhất thì, chúng cũng đã có đủ sức ảnh hưởng để có một chương trình TV buổi sáng với một khung giờ chuyên giới thiệu bảng xếp hạng danh số.
Hầu hết thế hệ trẻ đều chơi chúng, và khi có những trò chơi mạng xã hội gắn liền với việc học của con trẻ, các bậc cha mẹ cũng đã bắt đầu quan tâm đến nó.
Lý do tại sao trò chơi mạng xã hội lại phát triển tới mức đó là vì một thứ mà chính phủ gọi là “Đạo luật tạo điều kiện cho CNTT”, nhờ đạo luật này mà Chương trình Tạo Điều Kiện Cho Công Nghệ Thông Tin đã được thiết lập và thúc đẩy sinh viên học sinh phát triển các trò chơi mạng xã hội theo hình thức như một hoạt động CLB.
“Chị không biết mình đang nhìn cái gì nữa. Nhưng trò chơi mà em làm trước đây đã từng nằm trong danh sách xếp hạng này, phải không?"
“... Một vài lần,” Kai khiêm tốn thừa nhận.
“Thật khó có thể tin được,” chị nói. “Ý chị là, có những công ty trò chơi mà ngay cả chị cũng đã từng nghe nói đến xuất hiện trong chương trình này.”
Đã có rất nhiều tiến bộ trong lĩnh vực phát triển trò chơi điện tử, và hiện nay đã có những trò chơi mạng xã hội do học sinh tự làm ra có chất lượng gần sánh ngang sản phẩm của các công ty. Đặc biệt, ngay khi công cụ tạo ra trò chơi hiệu suất cao, Alchemia xuất hiện trên thị trường, những tựa game do học sinh làm ra đã được nâng lên một tầm mới. Chẳng ai biết người tạo ra nó là ai cả. Điều duy nhất mà mọi người biết về người phát triển đó là hắn đã tự gọi mình là “Gacchaman”. Khi mới xuất hiện thì ai cũng cảm thấy công cụ này vô cùng đáng ngờ, nhưng đến cả một nhà phân tích bảo mật của một công ty đứng đầu cũng xác nhận rằng công cụ không phải là một phần mềm lan truyền vi-rút độc hại, hơn thế nữa, bản thân công cụ này thực sự vô cùng phi thường, đến mức một số lượng lớn các trò chơi mạng xã hội hiện nay đều đang sử dụng nó làm công cụ phát triển.
Về quan điểm của các tập đoàn, số lượng học sinh có kiến thức làm việc ngay lập tức về lĩnh vực này ngày càng tăng đã dẫn đến việc các công ty CNTT hàng đầu này gửi lời mời làm việc không chính thức cho những người đạt thành tích cao. Và cho đến vài tháng trước, Kai đã học tại một trong những trường trung học nổi tiếng nhất về việc phát triển trò chơi mạng xã hội trong cả nước. Nhưng bây giờ cậu đã chuyển trường rồi, và tất cả chỉ còn là quá khứ.
Này, đợi chút đã. Kai cố gắng nhớ lại. Có điều gì đó kỳ lạ trong chương trình tin tức mà cậu vừa xem. Là cái đó! D&P xếp thứ hai?! Không không không không không, nó đã xếp vị thứ nhất trong ba tháng liên tiếp! Mình không thể tưởng tượng ra nổi nhóm của D&P lại mắc phải sai lầm, cho nên hẳn là StrikeMon đã làm được điều gì đó. Họ đã đưa ra kế hoạch gì? Mình cần phải kiểm tra—
" ‘... Em sẽ không tham gia câu lạc bộ trò chơi mạng xã hội,’ phải không?" Misako hỏi.
“E- Em chỉ tò mò vì em tình cờ thấy cái này trên TV và—” Kai thu tay lại từ hành động vô thức với lấy chiếc điện thoại trong túi quần của mình, và Misako đã cười khúc khích giống như một đứa trẻ vừa trêu được người khác.
Trước hết, ngôi trường mới của Kai không phải là nằm trong một thành phố lớn, nên việc họ thậm chí còn có một câu lạc bộ trò chơi xã hội thực sự là điều mà cậu không thể ngờ tới. Các công ty CNTT thường đặt trụ sở tại các khu vực thành thị và các CLB trò chơi mạng xã hội chủ yếu tập trung ở Tokyo. Một thành phố nhỏ hơn như Niigata có thể sẽ có những người chơi các trò chơi mạng xã hội, nhưng về phương diện người phát triển, bất cứ CLB trò chơi mạng xã hội nào ở nơi đây cũng sẽ vô cùng nhạt nhòa nếu so với những CLB ở thành thị.
Misako đã nói rằng cậu không cần phải chuyển tới vùng quê, nhưng môi trường nông thôn chính xác là những gì Kai đã nhắm tới: cậu sẽ không liên quan gì đến một CLB trò chơi mạng xã hội. Đó là toàn bộ lý do cho việc tại sao cậu lại bỏ chạy khỏi Tokyo.
“... Em sẽ không tham gia đâu,” cậu cứng rắn khẳng định.
Misako rõ ràng đã cảm thấy mệt mỏi vì cậu, nhưng chị ấy vẫn nở một nụ cười tươi. “Muốn vứt bỏ một phần cuộc sống hàng ngày của mình chẳng dễ dàng gì đâu,”
◇
Trường cách ga Niigata khoảng 20 phút đi tàu, và chuyến tàu chất đầy học sinh, tất cả họ đều đang mặc đồng phục giống Kai. Hẳn nó luôn trông thế này vào khoảng thời gian đến trường, cậu nghĩ. Toa tàu phủ đầy sinh khí với những lời qua tiếng lại ồn ào của những học sinh trung học đang chuyện trò, cùng một vài người lớn ăn mặc sạch sẽ đang trên đường đi làm trông rất khó chịu.
Dù mặc cùng một bộ đồng phục, nhưng Kai cũng không có bạn để mà trò chuyện, và cậu cảm thấy gần gũi với những người lớn mặc đồ công sở hơn là với các học sinh cùng khối. Cậu đã đeo một cặp tai nghe vào tai rồi tham gia cùng các nhân viên làm công ăn lương nhăn mặt trên đoàn tàu rung lắc.
Phương châm của trường trung học tư thục Meikun là “Bút và kiếm.” Với việc thành lập một phân hiệu trung học cơ sở cách đây vài năm, trường này đã trở thành một trường liên thông 2 cấp học. Từ nghiên cứu trực tuyến của Kai, cậu nhận thấy rằng các điểm đáng quan tâm là sự đa dạng của các hoạt động CLB và vấn đề số lượng học sinh ngày càng ít đi do tỷ lệ sinh giảm.
Bốn bề của ngôi trường này được bao quanh bởi những cánh đồng lúa, và ở tận cùng những cánh đồng đó là một sườn núi dài, không bị ngăn trở bởi các công trình nhân tạo. Kai dừng lại một chút để nghĩ rằng đây có thể là khung cảnh đồng quê đầu tiên cậu nhìn thấy kể từ khi chuyển đến Niigata.
Cậu dừng ở phòng chờ giáo viên trước khi đi về phía lớp học của mình. Ngay cả khi muốn đi thẳng đến lớp thì cậu cũng chẳng biết nó ở đâu cả. Sau khi giải thích tình hình của mình với một giáo viên nào đó tại phòng chờ, cậu đã được gửi đến chỗ một giáo viên lớn tuổi với nếp nhăn sâu trên khuôn mặt và tóc hoa râm. Thầy ấy có lẽ chỉ còn vài năm nữa là về hưu.
"Em chuyển đến đây khi nào?" ông giáo già hỏi.
“Ừm, em đã chuyển đến ở đây từ tháng Ba,” Kai trả lời.
“Vậy à, thầy đoán là em đã có một khoảng thời gian để làm quen với cuộc sống quanh đây nhỉ. Hohoho!"
Cách ông giáo già cười làm cậu liên tưởng đến hình ảnh cười tơ hớ của một ông già yêu đời. Tên thầy ấy là Haimura. Một thầy giáo già dạy môn Văn học Cổ điển, và dường như có một vài học sinh gọi ông ấy là Hai-jii. Giọng của thầy ấy nghe có vẻ hơi lớn bình thường, nhưng kỳ lạ thay, Kai nghĩ nó rất hợp với thầy.
“Em có thể gọi thầy bằng bất cứ tên nào mà mình thích, nhé nhóc,” Haimura hào sảng đề nghị.
"Hiểu rồi ạ... Haimura-sensei."
“Ôi trời, em chẳng vui tánh tí nào,” ông giáo già thở dài. Kai nghĩ rằng có lẽ Haimura đã cố gắng xoa dịu thần kinh của cậu bằng một trò đùa nhỏ khi bọn họ cùng nhau đi dọc hành lang. Khi hai người đến gần lớp 2-D, ông ấy liếc Kai như thể để kiểm tra lại điều gì đó. "Em đã sẵn sàng chưa?"
“Vâng, em đã sẵn sàng rồi,” Kai xác nhận.
"... Em chắc chắn? Có ừm, thứ đó, phải không? " Haimura hỏi, bắt đầu đoán mờ. “Nếu bây giờ em mới ra mắt trường trung học của mình, thì đó sẽ là một mớ bòng bong, đúng chứ? Em sẽ không thể kết bạn trên Twitter và RNR trên LINE, và, hừmm, còn gì nữa không?” Những điều đó rõ ràng không phải là kiến thức chuyên môn, nhưng ít nhất thì có vẻ như thầy ấy đã quen với rất nhiều thuật ngữ tiếng lóng. Công việc giảng dạy hẳn là một công việc rất bận rộn khi mà thầy ấy đã phải theo kịp tất cả mấy thứ đấy ở độ tuổi của mình.
“...Em nghĩ mình sẽ ổn thôi ạ,” Kai đáp lại.
“Được rồi, đi vào nào. "
Khi Kai đi theo Haimura vào lớp, cậu có cảm giác như mình đang bị ánh nhìn của mọi người trong phòng xiên sống. Tuy cậu đã phát ngán cái trope "học sinh chuyển trường vào đầu học kỳ" trong manga và anime vì nhìn thấy quá nhiều lần, nhưng đến khi mà bản thân được đưa vào chiếc ghế nóng đó thì cậu chỉ có thể mô tả chuyện này chẳng khác gì là bước vào địa ngục trần gian.
Trước hết, việc nhìn chằm chằm là không ngừng. Chỉ điều đó thôi cũng đã khiến cậu cảm thấy đau thấu và vô cùng mệt mỏi rồi. Rất hiếm khi cậu bị nhiều người như vậy cùng xem xét. Tiếp theo, khi Kai đã vào vị trí của mình trên bục giảng của giáo viên, những ánh nhìn đó đã ở ngay trước mặt cậu. Có hai nữ sinh ngồi cạnh cửa sổ liếc mắt nhìn nhau, và từ khẩu hình trên đôi môi của hai người, Kai đã đọc được nội dung mà họ đang trò chuyện, "Cậu ta nhìn khá bình thường nhỉ."
Tôi xin lỗi vì mình không được đẹp trai, cậu đáp thầm. Nhưng tôi không phải là một tên tệ hại... Chờ đã, mình không có thời gian để xin lỗi. Mọi người đang chờ phần giới thiệu bản thân của mình.
Những lời dạy bảo của Akane đột nhiên lóe lên trong tâm trí cậu. “—Rõ ràng, ngắn gọn. Nghe này, Shiraseki. Một người lập kế hoạch phải trò chuyện với nhiều nhà phát triển khác nhau. Việc trình bày kế hoạch của cậu cho họ nghe là chuyện bình thường như cơm bữa. Điều quan trọng nhất cậu có thể làm trong những tình huống như vậy là giới thiệu bản thân một cách rõ ràng và ngắn gọn nhất. Tôi sẽ không bảo cậu làm cho phần giới thiệu trở nên thú vị hay hài hước. Rõ ràng, ngắn gọn. Đó là tất cả những gì tôi muốn cậu trước hết phải ghi nhớ—”
...Rõ ràng và ngắn gọn. Cậu nhẩm lại cụm từ đó trong đầu mình rồi hít một hơi thật sâu. Rồi sau đó, cậu chậm rãi mở miệng “T-Tên của mình là Shiraseki Kai. Trước khi chuyển đến đây, mình đã học cấp 3—Ờ ừm, mình nghĩ rằng chuyện đó rất rõ ràng rồi, ừm, mình-mình đã học trung học ở Tokyo. Mình mới chỉ chuyển đến đây được 1 tháng, và mình vẫn, ừ, thực sự không quen biết ai ở đây cả... C- Cảm ơn mọi người vì đã lắng nghe.”
Một vài tiếng vỗ tay lạc quẻ đã vang lên, và cậu đã đáp lại chúng bằng một nụ cười nửa miệng ngượng nghịu.
Ban đầu cậu định mỉm cười một cách bình thường cơ, nhưng miệng cậu lại không di chuyển vào đúng vị trí. Từ quan điểm của các bạn cùng lớp, chuyện bọn họ có biết được việc cậu đang cố gắng mỉm cười hay không quả thực rất khó nói.
“Sao hả, thấy chưa? Chị đã nói là em sẽ làm mọi thứ rối tung rồi mà,” Trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện một Misako trông rất tự mãn.
Cái quái gì thế, Kai tự quở trách mình. Mày nói vậy là có ý gì hả, "Mình không biết ai cả, vậy nên cảm ơn vì đã lắng nghe"? Cảm ơn vì cái gì? Tại sao?! Ít nhất mày cũng có thể nói là, "Hãy kết bạn với tớ nhé!" chứ!?
Không, ừm, mình đã định nói điều gì đó đại loại như, "Mình chưa có người bạn nào ở đây cả, cho nên mình muốn kết thân với mọi người."
Cậu thậm chí đã tập luyện vào đêm hôm trước khi đang tắm. Tuy nhiên, những lời ấy đã không thể phát ra khi cậu đứng đó để thực hành, và kết quả cuối cùng là "Cảm ơn mọi người vì đã lắng nghe" chẳng có chút ý nghĩa nào. Tất cả những gì cậu cố gắng làm nãy giờ là để cho cả thế giới biết rằng cậu không có một người bạn nào ở Niigata. Điều này chẳng rõ ràng và cũng chẳng ngắn gọn chút nào hết!
Kai ngồi vào chỗ của mình ở cạnh cửa sổ cuối lớp học rồi thở dài thườn thượt. Ước gì mình có thể thoát khỏi chuyện này, cậu rất muốn vùi mặt vào bàn học.