Phần 1
Buổi tối
Một khoảng thời gian khác biệt hoàn toàn so với sự tĩnh lặng của buổi chiều, thời gian tranh đấu.
Hòn đảo yên lặng một cách không ngờ trong khi những vị Thần đang bận chém giết lẫn nhau.
Nhưng tại đây, tại quận Minami này, sức sống tràn trề vào buổi sáng bị bao trọn trong sự yên tĩnh như một trò đùa.
“……”
Tôi ló mặt ra từ góc tòa nhà và kiểm tra an toàn xung quanh tôi.
“Theo tôi.”
“……ah”
Brünnhilde theo sau tôi, di chuyển từ ngóc này đến ngách khác.
Rốt cuộc, ngay cả khi màn đêm đã buông xuống, Charo-senpai vẫn chưa tỉnh lại. Thế nên lúc này Brünnhilde đang là nhân cách ở bên ngoài.
Nhân tiện, chúng tôi chẳng thể xoay sở kiếm được chút thông tin nào từ những người lớn bị điều khiển ở quán cà phê.
Có lẽ cả tâm trí của họ cũng đã bị điều khiển rồi.
Không còn lựa chọn nào khác, tôi quyết định trở lại kí túc xá.
Chúng tôi tiếp tục di chuyển một cách thận trọng để đến được kí túc xá trường.
“……Này, chúng ta còn cần phải lén lút như thế này trong bao lâu nữa vậy?”
Brünnhilde phàn nàn.
Tôi không giấu nổi vẻ bất ngờ của mình,
“Hành động như một con người thẳng thắn trong tình huống như thế này thì còn kì lạ hơn nữa đấy.”
Tôi nói.
Nhưng.
“Ngu ngốc.”
Brünnhilde nhíu mày, khiến nó trở thành hình chữ H.
“Chơi trò trốn tìm trong tình cảnh này…… là việc mà chỉ những kẻ hèn nhát mới làm thôi.”
“Thận trọng đi.”
Tôi cảnh cáo Brünnhilde đang bất mãn.
“Kuh~”
Không có sự điều khiển từ Quỷ Nhãn của tôi, có vẻ như cô ta đang mất kiểm soát.
Tôi cá là lúc này cô ta đang nghĩ đến việc hạ gục toàn bộ lực lượng của kẻ địch.
Cô là chính xác là kiểu người được gọi là Inoshishimusha[1] ở Nhật Bản.
Đến giờ tôi vẫn không tài nào hiểu được tại sao lại tồn tại những kẻ cả gan dám lao thẳng vào chiến trường nơi có khả năng có kẻ địch đang lẩn trốn ở bất cứ đâu, sẵn sàng phục kích bất cứ lúc nào như vậy.
Nhân tiện, lần đầu tôi gặp cô ta thì cô chỉ đang chờ đợi một cách rõ ràng trên mái nhà của trường học.
Brünnhilde trong thần thoại được đề cập là một Valkyrie quả cảm, nhưng có vẻ như thực tế không hề có công lí như trong thần thoại.
“Cô chỉ là nô lệ của tôi thôi. Hãy im đi và nghe theo mệnh lệnh của tôi.”
“Ta là một hiệp sĩ!”
Tôi ép cô ta phải im lặng sau khi lớn tiếng phản đối.
“Dù sao thì, hãy báo cáo cho tôi biết khi cô thấy có thứ gì đó khả nghi. Tôi không quan tâm cho dù với cô nó trông giống như một cái bẫy.”
Tôi bảo cô ta mặc dù không kì vọng gì nhiều và nhanh chóng tìm nơi lẩn trốn tiếp theo.
Chúng tôi đã đi được nửa đường đến kí túc xá.
Hy vọng không có thứ gì xuất hiện vào lúc này…
*hộc* “Này, Shinzen Raika!”
“Cái gì vậy!?”
Brünnhilde kêu lên.
Nhìn tôi với gương mặt nghiêm trọng,
“Cái đó là cái gì vậy!?”
Cô ta hỏi, chỉ về một hướng.
Thứ mà cô ta đang chỉ vào là một bức tường thuộc về một cửa hàng nọ.
Cánh cửa chớp đã được đóng xuống, song menu của cửa hàng được in trực tiếp trên bức tường với những bức ảnh.
“Cửa hàng Crepe sao?”
Đó là cửa hàng crepe mà bọn tôi đã đến hôm qua.
Theo những gì tôi có thể nhìn thấy, nó chẳng có gì thay đổi so với hôm qua cả.
“Nơi đó có gì lạ sao?”
“Bởi thế, tôi mới hỏi nó là nơi như thế nào đấy!”
“……nó chỉ là bức ảnh về bánh crepe thôi mà.”
“Ồ, vậy ra cái thứ trông ngon lành này được gọi là crepe sao.”
Brünnhilde chìm đắm trong sự phấn khích.
Cái nhìn và tâm trí của cô ta đã hoàn toàn bị chiếc bánh crepe cướp đi rồi.
“……”
Ở quán cà phê khi nãy là món parfait. Chẳng lẽ cô gái này thích đồ ngọt sao?
“Cô chưa từng được thường thức một chiếc bánh crepe khi còn ở Thần Giới sao?”
“Những món ngon vật lạ từ Thế giới Con người chỉ đến tay những vị Thần cấp cao thôi. Một vị thần cấp thấp như ta chưa từng được thưởng thức nó.”
“Vậy…… là một thuộc cấp sao.”
“Cái gì! Người có ý gì đấy hả, tên khốn! Ta chắc là ngươi đang định chế nhạo ta chứ gì!?”
“Tôi không hề nghĩ vậy.”
Chỉ là chuyện đó tôi chưa từng được biết thôi.
Nhưng, thế cũng tốt thôi.
“Nhanh đi thôi.”
“Kuhh…”
Brünnhilde liếc nhìn quán crepe, đầy thất vọng.
“Cửa hàng chỉ mở cửa vào ban ngày thôi. Cô hãy từ bỏ đi.”
“V-vậy thì ngươi tốt hơn là hãy đưa ta đến đó vào chiều mai đi!”
“Tại sao tôi phải……”
Tôi thở dài trước vị thần cấp thấp vừa đột ngột quyết định một chuyện mà không hề hỏi ý kiến tôi.
“Này, đó là một sự trao đổi công bằng mà! Nếu muốn hợp tác thì chừng đó cũng đâu có quá đáng đâu!”
“Cô đang hợp tác vì cô đã thua trong trận đấu với tôi.”
“Ta đâu có thua! Chỉ là ngươi đã sử dụng một thứ hèn hạ như Quỷ Nhãn mà thôi…….”
“Thua rồi lại sủa lắm thế. Ít nhất thì hãy đưa ra cái cớ hợp lí hơn đi.”
“Kuhhh!!”
Cô gái này, cô ta không biết rằng nó khiến cô có vẻ khá là ngốc khi nói chuyện như thế sao?
Hay đó chỉ là lời phàn nàn về cảm xúc của cô ta thôi?
……
……
“Đúng là một con người ủ rủ.”
“?”
“Đi thôi.”
Tôi phớt lờ cô ta và tiếp tục tiến bước.
“Này, đợi ta với!”
Brünnhilde hốt hoảng theo sau tôi.
Lại một lần nữa, chúng tôi di chuyển từ tòa nhà này sang tòa nhà khác, và dừng lại.
Chúng tôi đã đến gần khu vực trung tâm của Quận Minami rồi.
Sau đó, còn đường sẽ rộng hơn và tầm nhìn sẽ thông thoáng hơn.
Vì những vật cản đã biến mất, chúng tôi sẽ dễ dàng nhận biết một cuộc phục kích hơn khi đến được đây.
Bắt đầu từ giờ trở đi, chúng tôi cần phải cẩn trọng xung quanh mình hơn.
Có lẽ mình nên yêu cầu cô ta về việc đó.
“Brünnhilde.”
“Cái gì?”
Brünnhilde đáp lại với thái độ có phần cáu kỉnh.
“Cô nghĩ sao về kẻ đã tấn công chúng ta bằng cách sử dụng con người?”
“Ta không thể nào tha thứ cho hắn được!”
“Nếu vậy thì, cô nghĩ rằng ai sẽ có thể là kẻ địch sử dụng loại chiến thuật đột kích như vậy?”
Tôi lịch sự chỉnh lại câu hỏi của mình.
Nhưng thay vì nghe câu hỏi của tôi, cô ta lại nghiêng đầu.
“Ừm, tất nhiên là, sẽ có những kẻ lợi dụng chúng ta.”
“Vậy thì liệu cô có thua trước những con người bình thường bị điều khiển tâm trí không?”
“Chuyện đó không đời nào xảy ra được.”
“Tất nhiên rồi. Việc đó là hiển nhiên thôi.”
“……?”
“Sẽ chẳng còn chút cơ hội nào cho chúng ta nếu như cô không sẵn lòng tấn công những người dân thường bị một vị Thần điều khiển.”
Trong trường hợp đó, tôi cần phải chuẩn bị một kế sách đề đối phó.
Ít nhất thì, không đời nào tôi có thể chiến đấu trực diện và giành chiến thắng với họ.
Ngay cả Brünnhilde cũng hiểu điều đó.
“Nếu như kẻ địch biết rằng chúng ta đã bị thần hóa, chúng sẽ tránh những cuộc tấn công vô nghĩa đó.”
“Vậy lí do mà chúng tấn công chúng ta là vì chúng không biết sao?”
“……”
“Có chuyện gì sao?”
“Không, tôi chỉ bất ngờ rằng cô có thể đưa ra được một luận điểm hợp lí như vậy.”
“Ý ngươi là ta là một tên ngốc có phải không hả, tên khốn!”
Brünnhilde nổi giận.
“Về việc có ngốc hay không thì, ngay từ đầu thật sự cũng chẳng có lí do nào phải chỉ rõ nó ra cả.”
“Đừng có lảng tránh nó như thế!”
Phớt lờ.
“Lúc đó, kẻ địch vẫn không biết được chúng ta có bị thần hóa hay không. Nhưng chúng có lẽ đã bắt đầu nghi ngờ chúng ta rồi.”
“……cái gì?”
Có lẽ là do chủ đề bị thay đổi quá đột ngột hoặc chỉ là do cô ta là một kẻ chậm tiêu, nhưng Brünnhilde không tài nào theo kịp được.
“Nói ngắn gọn, cuộc tập kích lúc nãy là để xác định xem chúng ta có phải đã bị thần hóa hay không.”
Những người đó bị kẻ địch thao túng. Họ hành động giống như zombie vậy.
Họ không thể làm gì nhiều với dân thường được.
Nhưng nếu kẻ đó đã bị thần hóa, thì có giết họ cũng chẳng sao cả.
“…ể? Vậy thì không phải việc ngươi sử dụng Quỷ Nhãn là rất tệ sao?”
“Đúng vậy. Tôi định sẽ không dùng nó nếu có thể. Nếu như con người nào đó không quá vô dụng.”
“……”
Nếu như kẻ địch theo dõi trận chiến đó, thì năng lực của tôi có lẽ đã được phơi bày.
“Nhưng vẫn còn những vấn đề khác.”
“Những vấn đề khác sao?”
“Câu hỏi được đặt ra lúc này là tại sao kẻ địch lại nghi ngờ chúng ta đã bị thần hóa.”
“Ý ngươi là sao?”
“Chỉ mới ngày hôm qua thôi tôi với cô mới bị thần hóa. Và ngày hôm nay thì bọn chúng đã tấn công chúng ta rồi. Bọn họ nhận ra chúng ta quá sớm.”
So với ngày hôm qua, hoạt động thường nhật của tôi vẫn chưa có thay đổi nào rõ rệt.
Có lẽ với Charo-senpai cũng vậy.
Chính xác thì chuyện gì đã khiến kẻ địch nghi ngờ chúng tôi vậy?
“Để cho chắc ăn, cô đã gặp và chiến đấu với vị thần nào khác ngoài tôi không?”
“Không, ngươi là người đầu tiên.”
“Ok.”
Tối qua cô ta đã nói rằng, tôi là kẻ đầu tiên làm mồi cho thanh kiếm của cô ta.
Tôi không nghĩ rằng cô ta nói dối vào lúc đó, hơn nữa cũng chẳng có lí do gì phải làm vậy cả.
“…nhưng, vẫn có khả năng là có một kẻ khác đã nhìn lén chúng ta ở một nơi nào đó cách xa trong trận chiến tối hôm qua, đúng không?”
“Vậy thì, kẻ địch đã có thể chắc chắn rằng chúng ta đã bị thần hóa rồi.”
Họ vẫn đang nghi ngờ, họ đang nghi ngờ chúng tôi.
Nếu như chúng thật sự đã theo dõi trận chiến của chúng tôi thì chúng sẽ không trong tình trạng hiện giờ.
“Tại sao kẻ địch lại nghi ngờ chúng ta. Hơn nữa, tại sao họ lại bí ẩn ngừng nghi ngờ chúng ta chứ?”
“Chóng mặt quá.”
Brünnhilde lắc đầu với một gương mặt kì lạ.
“Đúng vậy. Tuy nhiên, đây là một cơ hội tốt để chúng ta tìm hiểu về kẻ địch.”
Nó là một bí ẩn rất phức tạp, nhưng nếu chúng tôi xoay sở giải được nó, tôi chắc chắn rằng chúng tôi sẽ biết được danh tính của kẻ tấn công.
“Vậy? Cậu đã xoay sở giải được bí ẩn đó chưa?”
“……Thôi được rồi, đi thôi.”
“Này.”
“Cứ im đi và hãy theo tôi.”
“Này.”
“Im đi.”
Tôi tiến bước, mặc kệ Brünnhilde cứ liên tục hỏi.
Rồi,
Một con người đáp xuống từ trên trời, làm chúng tôi hoàn toàn bất ngờ.
“!?”
“ ―― ”
Bóng đen duyên dáng hạ cánh xuống đường.
Cũng giống như bước nhảy của Brünnhilde tối hôm qua, con người đó không hề ngã xuống.
Thế nghĩa là, người đó đang bay trên trời.
『――, Ùm, ta đoán là. Có một thứ gì đó giống ma thuật hay ảo thuật có thể cho phép ta bay trên trời.』
Nếu có thể bay được, vậy thì ngay từ đầu chẳng cần phải có ma trang nào cả, phải không?
『―― Có những vị Thần mặc định là có thể bay, nhưng lúc này ta vẫn đang ngụ trong cơ thể ngươi. Con người thì không thể bay được, đúng không?』
Vì nó là năng lực nguyên bản của vị Thần, vậy thì tại sao nó lại không truyền vào cơ thể bị thần hóa?
Có vẻ như là một ngoại lệ nếu như bản thân cơ thể đó là
“Thánh tích” giống như Quỷ Nhãn của Balor.
“Đến đây, Nothüng.”
Brünnhilde triệu hồi thanh kiếm của vị Thần và bộ giáp sát long.
Cô ấy có thể có kiếm của mình, nhưng vấn đề là ở kẻ địch kìa.
“……”
Kẻ địch đang mặc một bộ áo trùm bao phủ toản bộ cơ thể của hắn, và phần duy nhất có thể thấy được là ở dưới mũ trùm.
Thế nhưng, tôi có vẻ biết được giới tính của kẻ tấn công…… nhưng đó cũng là thứ mà tôi không biết rõ lắm.
Tôi phần nào có thể thấy được cô ta, đồng thời cũng không thể thấy được. Đó là một cảm giác rất kì lạ.
Cứ như bất cứ khi nào tôi cố tập trung mắt mình thì hắn liền trở nên mập mờ vậy.
『――Ồ, nó có lẽ là một loại trang bị có thể che dấu thân phận của người mặc đây mà. Trừ phi thứ đó được gỡ ra, bằng không thì cậu không thể biết được danh tính của hắn đâu.』
Cho dù người ta có cố lén nhìn từ dưới cũng không tài nào có thể ‘nhận ra’ được người mặc.
Có lẽ dụng cụ đó là như vậy.
Cũng bình thường khi kẻ địch muốn che giấu thân phận, nhưng vì nó mà mọi thứ lại trở nên phức tạp.
Thế này thì tôi không thể dùng Quỷ Nhãn được rồi.
Một cách tự nhiên, tôi muốn dùng năng lực đó.
Nhưng để có thể làm được vậy, đầu tiên tôi cần phải xác định được danh tính của đối tượng.
Nhận biết, điều khiển và kích hoạt năng lực.
Đó là nguyên tắc cơ bản của Quỷ Nhãn.
Thế nên, khi tôi chưa vượt qua được giai đoạn nhận biết, thì Quỷ Nhãn của tôi hoàn toàn vô dụng.
Để cho chắc ăn, có phải kẻ này là kẻ đứng sau vụ tấn công hồi chiều không?
『――Ta chịu. Che dấu thân phận là chiến thuật cơ bản mà. Không đời nào việc đó được làm một cách vô tình đâu.』
Ông nói phải.
Che giấu mọi thứ có liên quan đến bản thân là một chiến thuật mà.
“Này, chúng ta sẽ làm gì đây?”
Brünnhilde hỏi.
“Không có li do nào để hắn thoát cả. Tuy nhiên, hãy cẩn thận. Nếu có thể, hãy bắt sống hắn.”
“Hmph! Yêu cầu cao quá đấy!”
‘Đúng là một tên xấu xa’, Brünnhilde nói trong khi nhìn ra sau lưng.
“Haaaaa!”
Cô ta vung cao thanh kiếm và định đánh gục kẻ địch từ phía trên.
*rầm*!!
Gạch lót đường nổ tung.
Kẻ địch xoay áo trùm và tránh được đường kiếm sắc lẻm đó.
Brünnhilde nhảy lên, cố đuổi theo kẻ địch đang bay đi xa.
Mặc dù một bên chỉ tránh những đòn tấn công, song cả hai người họ đều thể hiện những điểm phi thường.
Giờ khi nghĩ lại thì, nếu năng lực của bọn họ thích hợp với cơ thể của một người bình thường, vậy thì tốc độ của họ sẽ như thế nào?
『――tốc độ sẽ được gia tăng bằng ma lực.』
Thật tiện lợi.
『――ngươi thì không làm được vậy đâu.』
Tôi không cần đâu.
Cử động của họ đúng là rất phi thường; tuy nhiên, không hẳn là tôi thiếu luyện tập đến mức không thể theo kịp bọn họ.
Tôi dẫm lên nhưng viên gạch và đuổi theo họ, lúc này đang bay trên mái nhà.
Cuối cùng, chúng tôi di chuyển từ một trung tâm thương mại ở trung tâm quận Minami đến nơi tọa lạc một cơ sở giải trí quy mô lớn.
“Nhận lấy này!”
“――――!?”
Nhát kiếm của Brünnhilde đã cắt đứt được áo trùm ma thuật của kẻ địch.
Nó cũng khiến cho bức tường của cơ sở phía sau chúng tôi bị hủy hoại.
Nhưng, nó thật sự là một thanh kiếm trảm rồng Thần.
Độ sắc bén của nó có thể phá vỡ được cả vảy rồng và minh chứng rằng nó đủ mạnh để phá vỡ kết giới phòng ngự ma thuật của kẻ địch.
『―― Cô ta có thể vô dụng, nhưng cũng may là ít nhất ngươi cũng có thể sử dụng được cô ta chút ít.』
Uhihihi, Balor cười.
Tôi cũng cùng quan điểm. Đây là lần đầu tiên mà chúng tôi thống nhất về một việc.
Kẻ địch mặc áo trùm chạy biến vào trong cơ sở qua bức tường vỡ.
“Đứng lại!”
Brünnhilde đuổi theo kẻ địch.
Và tôi theo sau họ.
Phần 2
Cơ sở đó là một tòa nhà suối nước nóng.
Mặt nước trong hồ đang gợn sóng, như thể nó đang chống lại kẻ xâm nhập hay khách không mời.
Kẻ địch đang lơ lửng khoảng trên trần hồ nước.
Brünnhilde đang đứng ở cạnh hồ, nhìn lên kẻ địch, rất kiên định.
Và rồi, ngay lúc đó.
Kẻ địch hành động.
Không, nói chính xác hơn là, có sự thay đổi diễn ra xung quanh kẻ địch.
Một ánh sáng lóe lên từ hư vô.
Danh tính của hào quang đó là…
“Vàng thỏi sao……?”
Có một ma thuật được gọi là thuật giả kim về cơ bản có thể biến đổi các kim loại cơ bản trở thành vàng. Rồi nó khẽ nảy lên.
Nhưng việc tạo ra vàng từ hư vô như vậy…
“Đúng là quái vật.”
Nó không phản ứng với tay tôi.
Rồi thỏi vàng của kẻ địch thay đổi hình dạng.
Từ hình dạng một khối vàng, nó biến đổi thành một thanh kiếm sắc bén.
Kiếm Vàng. Tổng số là 5 thanh.
Tất cả đều hướng về phía chúng tôi.
Chuyện xảy ra tiếp theo thì quá rõ ràng rồi, nó sẽ được phóng ra thôi.
“Bảo vệ chúng tôi!”
“Tsk!”
Cô ta tặc lưỡi khó chịu, nhưng Brünnhilde vẫn chạy đến đứng trước mặt tôi và che chở cho tôi khỏi những thanh kiếm đang bay đến.
Kẻ địch cử động ngón tay như gậy của nhạc trưởng.
Lúc đó, thanh kiếm vàng bay đến chỗ chúng tôi.
Những thanh kiếm bay đến với một quỹ đạo hết sức kì lạ.
Thế nhưng,
“Oryaaa!”
Brünnhilde đang nhảy múa.
Nó thật đẹp như thể một điệu kiếm vũ.
Cô chém thanh kiếm vàng theo đường ngang với cử động dẻo dai, rồi quay sang bên, và rồi tất cả những thanh kiếm đều bị đánh bay, hủy hoại.
*rắc* *rốp*
Những thanh kiếm vàng gãy chìm xuống hồ.
Nước văng tung tóe và văng vào má tôi.
“———–”
Kẻ địch lại tạo ra một nhóm kiếm vàng nữa.
Số lượng gấp đôi khi nãy.
“……”
Cái cảm giác kì lạ gì đây chứ.
Kẻ địch rõ ràng vẫn chưa tung hết sức.
Nếu không phải vậy thì, không đời nào số lượng kiếm lại tăng lên tùy theo ý thích được.
Mục tiêu của ngươi là cái quái gì chứ?
『――Này này, giờ là lúc để suy nghĩ sao?』
Balor đưa ra một câu tsukkomi như thường lệ.
Biết rồi ông kẹ, tôi biết mà.
“Brünnhilde, tấn công từ bên dưới.”
“Cái g――?”
Brünnhilde muốn nói cái gì đó, nhưng loạt kiếm đã trút xuống trước khi cô kịp hoàn tất câu nói.
Trái lại, cô vào thế đánh chặn.
Đó là vì mệnh lệnh của tôi có ưu tiên quan trọng nhất với cô ta trong thời điểm này.
Trong khi đó, tôi tập trung vào việc tránh những thanh kiếm đang lao xuống.
Zugagagagan!!
Bờ hồ đã bị phá hủy.
Những mảnh vụn từ hồ bơi văng tứ tung và khói bụi tung mù mịt.
Và rồi cô ta lao xuyên qua màn bụi ấy.
Brünnhilde, sau khi tránh đón tấn công của kẻ địch, liền nhảy về phía trước.
Cô đặt chân trên một mảnh vỡ phẳng và dùng nó để tăng đà cho cú nhảy.
Từ động năng mà cô có được, cô liền phóng đến chỗ kẻ địch.
Nhưng.
Kẻ địch vẫn còn nhiều kiếm ở xung quanh.
Lần này, chỉ cần một khoảnh khắc để tạo nên toàn bộ số kiếm ấy.
“Cái gì!?”
Brünnhilde, người không có khả năng tránh né ở giữa không trung, bị buộc phải phòng ngự trước đợt oanh tạc trong khi dùng Nothüng như một tấm khiên.
Mặc dù xoay sở tránh được vết thương chí mạng, song chắc chắn cô đã phải nhận vài chấn động trực tiếp.
Brünnhilde rơi xuống từ không trung và hạ cánh xuống mặt hồ, làm nước bắn lên tung tóe.
Trong khi quan sát trận chiến của hai người họ, tôi chuẩn bị hành động cho bản thân.
*tõm* *tõm* *tõm*
Rồi, tôi phóng đi trên khung cửa sổ.
Lao xuống từ phía trên, tôi tấn công kẻ địch.
“――――”
Kẻ địch đang nhìn xuống dưới, cuối cùng cùng đã hướng mắt lên.
“Tsk!”
Tôi tung một cú đấm vào giữa mặt kẻ địch.
Tuy nhiên, cú đấm của tôi bị tấm khiên đỡ lại và bị phân tán.
Tấm khiên trông giống như một kết giới vô hình vậy.
“――chết tiệt!”
Tôi có cảm giác như kẻ địch đang cười.
Tôi không thể thấy rõ gương mặt vì năng lực của trang bị, song tôi có thể biết được điều đó qua hơi thở thoát ra.
Ngươi vẫn có thể cười được sao.
Vậy thì.
Ta sẽ dùng Quỷ Nhãn.
Dù tôi không thể xác định danh tính của kẻ địch.
Tôi ít nhất có thể lấy được áo trùm đang che giấu hắn.
*rắc*
Một âm thanh thô cứng vang lên, và tấm áo trùm hắn đang mặc hóa đá ở khoảng giữa ngực hắn.
―― Quỷ Nhãn Balor cấp độ hai [Hóa đá].
Sức mạnh của Quỷ Nhãn rất linh hoạt.
Năng lực có thể biến một thứ thành đá giống như của Basilisk hay Gorgon cũng nằm trong khả năng của Quỷ Nhãn.
Trừ phi bản thân tấm áo choàng có năng lực phản nguyền, hoặc kẻ địch sở hữu thần thụ có khả năng vô hiệu các lời nguyền với họ, còn không thì lời nguyền hóa đá được gây ra bởi Quỷ Nhãn của Balor là không thể tránh được.
Ngay khi tấm áo choàng biến thành đá, nó liền mất đi sức mạnh.
Mặc dù tôi là người đã thực hiện nó, song việc hóa đá lại có tác dụng tốt hơn là tôi tưởng.
“Ối.”
Kẻ địch nhận ra rằng tấm áo trùm đang bị biến thành đá, và nhanh chóng giải phóng lá chắn và tẩu thoát.
“Tsk.”
Theo sau đó, tôi cũng mất đi điểm tựa và ngã xuống hồ.
“Mugugu, nước đang vào trong miệng ta… wah!”
Brünnhilde vừa mới xoay sở để bơi lên liền bị cuốn bay đi bởi cú ngã của tôi.
“Puhaa!”
Tôi lập tức ngoi lên trên mặt nước và tìm kiếm kẻ địch.
Nhưng, thật ra tôi không cần phải làm vậy.
Kẻ địch mặc áo choàng đã bị hư hại ấy từ từ bước xuống hồ, và vỗ tay với chúng tôi.
“Tuyệt vời. Ta rất bất ngờ đấy.”
Tôi có thể nghe thấy giọng nói, nhưng nó rất mơ hồ.
Có vẻ như, tác dụng của áo trùm thậm chí còn cản trở việc nhận dạng giọng nói nữa.
Kẻ địch thay đổi âm điệu giọng nói của hắn một cách rõ rệt. Và cũng không thể nào phân biệt được là giọng của đàn ông hay đàn bà nữa.
“Ta có nhận ra rằng có nhiều bụi hơn ta dự tính, nhưng ta chưa từng nhận ra ngươi đã biến kiếm của ta thành đá. Ta đoán chắc nó đã vỡ vụn và rơi xuống cạnh hồ.”
Kẻ địch trông có vẻ bị ấn tượng, mặc dù thủ thuật và lợi thế duy nhất của hắn đã bị lấy đi.
“Ngươi, đã được ta để ý rồi đấy.”
Tôi được khen ngợi.
“Vậy giờ, ta sẽ rút lui đây. Tấm áo trùm này sắp tan vỡ rồi.”
Cứ như thế, tên này định tẩu thoát.
Chuyện quái gì với tên này vậy?
Mục đích của cuộc tấn công này là gì?
Thật đáng nghi.
Kẻ địch đang sắp rời đi.
Không khí chiến trận biến mất vào khoảnh khắc mặt trời sắp ló dạng.
*tõm*!!
Brünnhilde nhanh chóng nhảy lên khỏi mặt nước, tạo lên một âm thanh lớn.
Vị trí mà cô đang nhắm đến, chính là cạnh hồ nơi mà kẻ địch đang đứng.
Sau khi bị cơn sóng nuốt chửng vào lúc nãy, cô ấy đã tiếp cận bằng cách lặn xuống sao?
“!?”
Bất kể là kẻ địch bất cẩn hay không nhận ra việc đó, hắn không thể phản ứng với đòn tấn công của Brünnhilde kịp thời.
“Bắt được ngươi rồi!!”
“Kuuh!!”
Thế nhưng, tấm khiên vẫn xuất hiện vào giây phút cuối, đúng ngay vào quỹ đạo của thanh kiếm.
Thanh kiếm chém sượt qua khi nó sắp sửa đánh trúng vào cơ thể hắn.
Nhưng.
*rắc*
Mũi kiếm đã chạm đến được vị trí mà tôi đã hóa đá chiếc áo trùm lúc nãy và nghiền nát nó.
Một cái lỗ lớn xuất hiện dưới chỗ bị hóa đá, chém nát luôn trang phục ở bên trong.
Và kết quả là, một cặp ngực căng tròn lộ ra bên dưới tấm áo.
『――Ồ, ngực đẹp lắm!! 』
Balor đưa ra một lời bình luận ngu ngốc ngay cả trong giờ khắc quan trọng như thế này.
Tôi bất ngờ trước cái cách lão Ác Thần này luôn có thể như thế này ở bất cứ lúc nào.
Và rồi.
*keng*
Một chiếc vòng cổ vàng hiện ra trên ngực người phụ nữ trong áo trùm.
Và từ chiếc vòng cổ ấy, là biểu tượng của cảm giác kì lạ có thể cướp thân xác khỏi linh hồn con người.
Đó có lẽ không phải là một việc làm của con người.
Nó là một giao ước.
Trực giác tôi nghĩ vậy.
“Ngươi!”
Người phụ nữ trong áo trùm hét lên đầy khó chịu.
“Lui lại!”
Tôi ra lệnh cho Brünnhilde theo bản năng.
“Cái!?”
Chỉ ngay khi cô tiếp cận kẻ địch, cô bị kéo ngược lại trái với ý muốn của mình.
Cùng lúc đó, những thanh kiếm vàng đâm vào chỗ mà cô vừa đứng lúc nãy.
“……!”
Có vẻ như nếu cô ta nghiêm túc, cô ta có thể hủy diệt bất cứ lúc nào cô ta muốn.
Cô ta luôn xem thường chúng tôi từ nãy đến giờ…!
“Waahh *chủm*!”
Brünnhilde ngã ngửa ra, hai tay vung vẩy.
Cô không hề nhảy ngược lại như ý mình, thế nên cô không thể hạ cánh tốt được, và việc đó khiến cô trông bực bội hơn bình thường.
Người phụ nữ trong chiếc áo trùm thở dài một cách cường điệu đôi chút.
“Hmmph.”
Sau đó, cô ta nhấc bổng cơ thể mình, và đi ra ngoài từ cái lỗ trên bức tường bị phá hủy.
Lần này, trận chiến đã thực sự kết thúc.
“*Ọc ọc*! Uguu, đường lên ở đâu vậy chứ!?”
Brünnhilde vẫn còn đang vùng vẫy dưới nước.
Ngoài trận chiến, có lẽ cô ta không giỏi ứng phó trước những tình huống bất ngờ.
“Đây, nắm lấy tay tôi nè.”
Tôi không còn lựa chọn nào là phải để cô ta nắm lấy tay tôi, và cô bước lên cạnh hồ.
“Ugugugu, Shinzen Raika, tên khốn…”
Trong khi ngồi trên cạnh hồ, cô hướng cái nhìn bất mãn về phía tôi, đầy vẻ khó chịu.
“Có vấn đề gì sao? Nếu lúc đó tôi không can thiệp vào thì cô đã chết lâu rồi.”
“Nhưng, vẫn có cách tốt hơn để làm việc đó mà…”
“Đừng để tâm việc đó, hãy mặc áo khoác của tôi vào.”
“Eh, uawawawa!”
Áo quần của cô đã thấm rất nhiều nước, và giờ nó đang bám chặt vào cơ thể cô.
Một chiếc áo ngực tuyệt đẹp màu trắng ánh lên một cách khiêu gợi dưới lớp vải trong suốt.
Brünnhilde nhận lấy áo khoác của tôi trong khi che ngực lại bằng một tay, và lớn tiếng xin lỗi.
“Xin hãy thay đồ ngay khi cô về đến nhà. Nếu không thì senpai sẽ bị cảm lạnh đấy.”
“Thay đồ sao, được rồi……!”
Brünnhilde đáp lại và đột nhiên gương mặt của cô đỏ lựng.
“Đ-đừng có nói với ta là, ngươi muốn ta mặc bộ đồ lót mà ta mới mua hôm nay đấy nhé!? T-thật trơ trẽn!”
Và rồi cô ta hét lên.
“Ai mà muốn cái thứ đó chứ…”
Tôi bắt đầu bước đi trong khi thở dài.
“Đ-đợi đã!”
Brünnhilde hốt hoảng đuổi theo tôi.
Cô ấy đi bên cạnh tôi.
Một cách hờ hững.
“Hmm? …ngươi, mắt trái ngươi sao vậy?”
“Mắt trái?”
“Họa tiết kì lạ đã biến mất rồi.”
“Họa tiết sao……!?”
Nhận ra việc đó, tôi lấy tay che mắt trái lại.
Này Balor! Chuyện này nghĩa là sao hả!?
『――Hmm? À, ta chưa nói cho ngươi nhỉ? Sau khi ngươi dùng Quỷ Nhãn lần thứ ba, họa tiết trên mắt trái của ngươi sẽ biến mất.』
Điều quan trọng như thế thì phải nói sớm đi chứ!
『――ta sai. 』
Balor gạt nó đi một cách nhẹ nhàng.
Mặc dù tôi biết rằng có một số lần giới hạn cho việc sử dụng nó cùng một lúc, nhưng tôi chưa từng biết rằng họa tiết sẽ biến mất.
Nếu tôi biết sớm hơn, thì tôi đã để dành nó khi đối mặt với trùm cuối rồi.
“Này, có chuyện gì sao? Ngươi có ổn không vậy?”
“……”
Phải làm sao đây, lừa cô ta sao?
Nhưng, thế cũng ổn, tôi vẫn tiếp tục hành xử như bình thường. Cô ta đã thấy Quỷ Nhãn của tôi biến mất rất nhiều lần rồi.
Nhưng nếu tiếp tục thế này, thì chắc chắn rằng ngày nào đó cô ta sẽ nhận ra.
Nếu cố đánh lạc hướng bằng cách kiếm cớ, thì sự nghi ngờ của cô ta sẽ càng gia tăng thôi.
Còn nếu tôi bằng cách nào đó tiếp tục che giấu việc này, thì sẽ có những lúc khi tôi không thể sử dụng Quỷ Nhãn vào thời điểm quan trọng. Vậy nên cần phải để cô ta biết được việc này.
Ví dụ như, khi tôi đã dùng hết Quỷ Nhãn và muốn rút lui, thì tôi sẽ gặp rắc rối to nếu như cô ta vẫn tiếp tục trận chiến và không muốn rút lui.
Và tôi đồng thời cũng cảm thấy khả năng cô ta ngáo lên trong mode hiệp sĩ của mình cũng rất cao.
“Tôi chỉ có thể dùng được Quỷ Nhãn 3 lần một ngày. Khi những họa tiết biến mất, nó là dấu hiệu cho việc tôi đã dùng hết rồi.”
“Ngươi vừa nói gì……!”
Brünnhilde bất ngờ, và cô ta có vẻ đang nghĩ về việc gì đó.
Cô ta có vẻ đang nghĩ về thứ gì đó rất thú vị.
“Quỳ xuống.”
“Cái gì! Người định làm gì hả!?”
“Cô nghĩ rằng cô có thể phản bội tôi lúc này sao. Vô ích thôi. Chỉ vì không thể sử dụng được khả năng mới không có nghĩa là ảnh hưởng của việc kiểm soát sẽ kết thúc đâu.”
“Mugugugu!”
Brünnhilde làm một bộ mặt thất vọng trong khi cúi gằm mặt.
Tư thế đó trông rất lố bịch.
『――tên này khá là biến thái đấy. 』
Đừng có thích nói gì thì nói khi có cơ hội như thế chứ.
Sau một phút, tôi hủy mệnh lệnh vừa đưa ra với Brünnhilde. Trên đường trờ về, tôi đến nhặt cặp sách của mình ở chiếc máy bán hàng tự động. Sau đó, chúng tôi trở về kí túc xá.
Phần 3
Ngày hôm sau.
Sau giờ học.
Tôi đến quán karaoke.
“Được rồi
――! Tớ sẽ hát đây ――!”
Kunisaki đột nhiên hét lên vào mic.
Buổi karaoke này là ý tưởng của cậu ta.
Không, thay vì là ý tường, nó giống một cái cớ hơn…
Sáng hôm nay. Trong phòng học ở trường.
“Raikaaa! Cậu đã hẹn hò với Charlotte-senpai sao!? Thật xấu tính, với cậu tình bạn giữa chúng ta là gì mà cậu lại làm cái chuyện xấu xa đó vậy hả!?”
Đó là điều mà Kunisaki đã hét lên cho dù chỉ mới sáng sớm.
Cũng giống như cách tôi đã áp dụng với Tenka ngày hôm qua, tôi hóa giải hiểu lầm đó bằng cách bảo với cậu ta rằng tôi và senpai chỉ thân nhau mà thôi.
“Vậy thì hãy mời senpai đi chơi đi~ tớ cũng muốn được thân thiết với senpai. Karaoke, đi karaoke đi!”
Sau đó, Kunisaki tiếp tục ba hoa về cái kế hoạch mà cậu ta đã vạch ra, và trước khi cậu ta kịp nhận ra thì, mọi người đã đi theo cùng.
Trở lại tình trạng hiện giờ nào.
Những người đi đến quán karaoke gồm có tôi, Charo-senpai, Maria, Tenka, Shishigane và Kunisaki, tổng cộng có 6 người.
Ngoài Kunisaki là người khởi đầu, những người khác cũng đang chọn bài hát đầu tiên của mình.
“Lắắng nghe bài hááát của tớ đâyyyyy!”
Kunisaki, cho dù cậu ta có kêu gào như thế nào đi nữa, mọi người vẫn quá tập trung vào việc chọn bài hát nên chẳng ai thèm nghe cậu ấy hát cả.
“Này~ chọn bài hát như thế nào vậy?”
“Hmm~? Để tớ xem thử~ Ruirui.”
Shishigane, người có vẻ mới lần đầu đi đến một quán karaoke, đang hỏi Tenka cách sử dụng.
Lúc này, Kunisaki đang bận hát ở phía trước, nhưng cũng thật lạ là một người luôn vui vẻ như Shishigane lại chưa từng đi hát karaoke bao giờ.
Còn với tôi, tôi đã từng đi một lần khi còn nhỏ, nhưng trí nhớ của tôi về lần đó rất mơ hồ.
Maria cũng giống tôi.
Và, sau khi tôi nhìn quanh một lúc, tay ảo của tôi bị giật giật.
“Có chuyện gì sao, Charo-senpai?”
Senpai vẫn đang ngồi bên cạnh tôi, gương mặt cô ấy trông như sắp khóc bất cứ lúc nào.
“Ra-Raika-kun. Thứ này trông như nó đã ngừng hoạt động rồi vậy.”
“Ể?”
Khi tôi liếc nhìn vào tay của senpai, cái máy đó đang hiển thị thông báo lỗi.
Tôi mượn nó từ cô một lúc để cố sửa nó, nhưng lỗi vẫn không chịu biến mất.
“Em nghĩ chúng ta nên lấy một cái mới thôi.”
“X-xin lỗi.”
“Không sao đâu, xin chị đừng bận tâm.”
Tôi gọi xuống quầy tiếp tân bằng điện thoại trong phòng và yêu cầu một chiếc máy mới.
Ít lâu sau, nhân viên mang một chiếc máy mới lên.
“Của chị đây, senpai.”
“Umm, cậu thấy đấy, tôi không quen với thiết bị điện tử. Trước khi đến hòn đảo này, tôi còn không có điện thoại nữa là…”
“Em cũng không có nữa.”
Tôi chỉ toàn luyện tập khi ở nhà thờ, vậy nên tôi chưa từng có thứ nào như vậy cả.
Tuy nhiên, vì không có trạm cơ sở, vậy nên ngay từ đầu điện thoại di động đã không thể sử dụng được trên hòn đảo này.
Vậy nên, tôi không có nó cũng không phải vấn đề gì nghiêm trọng.
Nhiều lần trong ngày, Kunisaki sẽ chơi trò Nuôi Idol hay một thứ vô nghĩa nào đó giống nó, dù tôi cũng chẳng biết chính xác nó là cái gì nữa.
“Nếu chị không giỏi thì, sao không để em giúp chị? Có bài nào chị muốn hát không?”
“Eh, umm, sao Raika-kun không chọn bài nào mà cậu thích ấy?”
Để nhìn rõ màn hình, tôi chồm vào để thấy và Charo-senpai đáp lại như vậy, một cách bối rối.
Nói thật, tôi không biết nhiều bài hát phù hợp cho karaoke…
Lúc này thì, tôi sẽ thử nhập cho đúng bài hát đã.
“Vậy giờ, lần này sẽ đến lượt senpai tìm bài hát.”
“Đ-được.”
Phần nào Charo-senpai có vẻ như đang đông cứng tại chỗ vậy.
Có một mùi hương thơm ngát tỏa ra từ mái tóc mềm mượt của cô.
“……”
Cảm giác mà tôi có được khi vai chúng tôi chạm nhau là cực kì thanh tú.
Xét về tổng thể, cô ấy tỏa ra khí chất vô cùng duyên dáng, và ngay cả hành động chỉnh tóc mái bằng ngón trỏ của cô cũng cực kì đẹp.
Một thiên thần bạc.
Đó là danh hiệu mà các học sinh năm hai bí mật dùng để chỉ cô. Giờ, tôi đã hiểu được tại sao chị ấy lại có biệt danh đó rồi.
“? Có chuyện gì sao?”
“Không có gì. Chị đã chọn được bài hát chưa?”
“Uhm, vẫn chưa……”
Tôi bảo cô đừng lo lắng, cứ từ từ mà chọn.
Cuối cùng, Kunisaki đã hoàn thành bài hát. Tiếp theo là đến lượt Tenka.
Từng người một đều thể hiện tài năng của mình, và một vài người trong số họ có giọng ca rất tuyệt. Tôi thử hát một bài nhạc anime từ 10 năm trước và bị mọi người cười. Cứ thế, thời gian qua đi.
“Xin lỗi. Chị phải đi vệ sinh….”
“Ah, tớ nữa~”
Cả Charo-senpai và Shishigane đứng dậy cùng một lúc.
“Vậy đi cùng nhau đi, senpai.”
“Đ-được.”
Charo-senpai trả lời với một nụ cười có phần lúng túng vì cô vẫn còn lo lắng.
Cả hai người họ ra khỏi phòng, và bốn người vẫn ở lại trong phòng.
Tôi hơi mệt chút vì hát.
“Tớ sẽ đi mua thứ gì cho mọi người uống nhé.”
“Oo, không tồi đâu, Raika!”
“Cảm ơn~”
Kunisaki và Tenka vẫy tay trong khi tiếp tục mong đợi bài hát tiếp theo.
Mặc dù cả hai người họ đã hát rất nhiều lần rồi, nhưng có vẻ như, họ vẫn chưa thỏa mãn.
Cũng thật không ngờ, tôi lại là loại người trở nên mệt mỏi sau khi hát.
“……Fuh.”
Ngay khi tôi vừa mới rời khỏi căn phòng với chiếc cốc và cái khay rỗng, tôi vô thức cảm thấy như một gánh nặng đã bị rũ bỏ khỏi đôi vai mình.
Lẽ nào, mình cũng lo lắng như senpai sao?
Đến những nơi như thế này với bạn bè, tôi đã mất đi cảm giác đó vì cũng đã lâu rồi.
“……”
Không ai biết về trận chiến đẫm máu đang diễn ra trên hòn đảo này.
Họ không cần phải biết điều đó.
Tôi không muốn họ liên lụy vào cuộc chiến này.
Tôi tin tưởng điều đó từ tận đáy lòng.
『――ngươi lo lắng về cái gì vậy hả, Raika?』
Balor đột nhiên nói với tôi.
……ở đâu chui ra vậy hả trời?
『――Này này, không cần phải giả ngu như vậy đâu. Ta không thể đọc suy nghĩ của ngươi, nhưng ta có thể cảm nhận sự biến động trong linh hồn ngươi đấy.』
Nguy hiểm thật.
『――đừng có nói như vậy chứ. Nếu đồng đội của ta gặp rắc rối thì ta cũng sẽ gặp rắc rối thôi.』
Thật ra, nó cũng không phải là chuyện xấu.
Tôi đáp.
Tôi chỉ thấy lo lắng chút xíu thôi.
……Giờ tôi nên trở lại rồi.
Tôi đặt nước uống vào khay và trở lại theo con đường mà tôi đã đi đến đây.
Vào lúc đó, tôi tự hỏi không biết tôi có đang bị phân tâm nhiều hơn bình thường hay không.
Tôi không nhận ra điều gì cho đến khi khuỷu tay tôi bị một bàn tay nắm chặt từ bên cạnh.
“!?”
Sau đó, tôi bị kéo vào một căn phòng riêng tối tăm.
Phản công…
“Raika.”
Tay tôi được thả ra.
Đó là một giọng nói quen thuộc.
“Shishigane?”
“Đúng rồi~”
Cô ấy trả lời với giọng vui vẻ.
Tôi nhanh chóng giữ khoảng cách với cô ấy.
“Đừng làm vậy chứ. Nước sắp tràn ra rồi kìa.”
“Ahaha, tớ xin lỗi~. Nhưng cậu chưa hề làm đổ nó. Quả là Raika có khác.”
Shishigane cười đắc ý.
Có vẻ như, căn phòng riêng lúc này đang không có khách.
Bên trong tối om vì đèn không được bật lên, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra được gương mặt của cô vì mắt tôi được dùng để nhìn trong đêm.
『――cô ấy đang định làm gì trong căn phòng tối om này vậy ta~? Hihihihi……』
Balor thốt lên một nụ cười không đứng đắn như thường lệ.
Tôi không giống ông. Tôi sẽ chỉ nói chuyện với Shishigane thôi.
“Vậy, cậu muốn gì?”
“Lúc này, hãy đặt đồ uống xuống cái đã.”
Shishigane tránh câu hỏi của tôi.
Có mưu đồ đen tối gì không đây?
Tôi lặng lẽ đặt cái khay lên bàn.
Rồi sao đây? Tôi đưa hai bàn tay trống không lên cho cô xem, và ra hiệu cho Shishigane tiếp tục.
“Raika.”
“?”
Shishigane tiến đến trước ngực tôi và đưa mặt lại gần mặt tôi.
Rồi, cô ấy vòng tay ra sau cổ tôi và đẩy tôi nằm xuống bằng sức nặng cơ thể của mình.
“……uh!”
Tôi cố nhanh chóng đỡ lấy cơ thể của cô và chúng tôi ngã xuống ghế sofa. Có vẻ như cô ấy đã tính toán mọi thứ nên cô trông có vẻ không lo lắng gì cả.
Kết quả là, tôi đang trong tư thế đang đè cô ấy xuống và ôm lấy đầu cô.
Sẽ rất dễ gây hiểu lầm nếu như có ai đó thấy được cảnh tượng này.
“……cậu có sao không?”
“Raika đang bảo vệ tớ sao? Thật vui quá~”
Có vẻ như cuộc nói chuyện của chúng tôi sẽ chẳng đi đến đâu.
“Không, cậu thực chất đã tự ngã mà.”
“Thế cậu có định tự mình đè tớ xuống không?”
“……?”
Tôi không hiểu được ý định của cô ấy.
“Người ta thường nói cái gì với tình cảnh này nhỉ? Netorare? À, là tớ đang thực hiện việc NTR sao? Nó trông như cậu là người đang NTR mặc dù tớ là người đã bắt đầu cuộc NTR này, phải không?”
“Cậu đang nói gì vậy?”
“Nói cách khác~ là chuyện đó đó.”
Cô ấy nói vậy.
Rồi Shishigane đột nhiên tấn công môi tôi.
“……!”
Lưỡi của cô ấy tiến vào và khám phá bên trong miệng tôi.
Thật sự, hành động này làm tôi dao động.
『――Oooh, đúng là một chàng trai nổi tiếng~』
Im đi, Balor!
Tôi buộc tên Ác thần phải ngậm miệng lại, nhưng tình thế lúc này không hề thay đổi một chút nào.
Âm thanh ướt át đến từ việc Shishigane đang cháo lưỡi với tôi.
Tôi có kiến thức về cách để phản ứng trước những kẻ địch tấn công bất ngờ tôi, nhưng tôi chẳng biết chút gì về cách để đối phó với tình cảnh này cả.
Tên thầy giáo chết tiệt của tôi đã dạy tôi rằng phụ nữ phải được nghiên cứu bằng trái tim của họ.
Sau khi chúng tôi hôn nhau một thời gian dài, Shishigane cuối cùng cũng rời môi ra.
“Tớ, tớ thích những chàng trai mạnh mẽ.”
“……?”
“Tớ luôn nghĩ rằng tớ thích cậu ngay từ lần đầu chúng ta gặp mặt, nhưng giờ tớ lại càng thích Raika thêm nữa rồi.”
Shishigane nói như thể đang cố thuyết phục tôi.
“Tớ, muốn cậu Raika.”
Má cô ấy ửng đỏ lên và cô ấy liếm môi một cách khiêu gợi.
『――đó là gương mặt của một nữ cầm thú, chắc chắn. 』
Balor dồn tôi vào chân tường.
『――nhưng là gương mặt của kẻ săn mồi. Cậu sẽ bị thịt, Raika. Thế nhưng ta vẫn sẽ tận hưởng nó.』
“……*nhắm mắt*”
Đúng vậy. Lúc này, Balor đang có cùng xúc giác với tôi.
Nếu Shishigane định làm cái việc đó, vậy thì chắc chắn rằng gã này sẽ tận hưởng cái thứ đó một cách đáng sợ cho xem.
Trước đó còn có rất nhiều vấn đề và nghi vấn, nhưng trên tất cả, cô ấy không hề biết mình đang bị làm nhục bằng cách này. Đó là vấn đề lớn nhất.
“Shishigane. Tớ cầu xin cậu, tha cho tớ đi.”
“Tha cho cậu sao? Quả nhiên, cậu chỉ để mắt đến senpai thôi nhỉ?”
“Không phải, sẽ không lịch thiệp gì với tớ cho lắm nếu chúng ta làm chuyện đó ở một nơi như thế này nhỉ?”
“Tớ không để tâm đâu. Thật ra, thế này thì tớ lại thích hơn.”
Đúng như Balor đã nói, lí trí của cô ấy đã biến mất, và lời thuyết phục của tôi chẳng hiệu quả tí nào.
Phải làm sao đây? Tôi bối rối quá.
Còn với Shishigane, lần này cô ấy bắt đầu cởi nút áo của tôi.
“Senpai trông có vẻ là một người rất ngây thơ. Chắc chắn, chị ấy chưa từng làm gì như thế này nhỉ?”
Cô ấy nở một nụ cười có phần tàn bạo.
Cô thể hiện một cảm xúc có thể dễ dàng làm người khác phải si mê.
Tay cô ấy dính chặt vào lưng tôi.
Đùi cô dần tiếp cận.
Chân chúng tôi đan vào nhau.
“Xin dừng lại đi.”
Vì tôi không biết phải nói gì khác, tôi nói thẳng.
“Không dừng đâu~”
Nhưng lời thỉnh cầu của tôi lập tức bị bác bỏ.
Phải làm gì đây?
Kế hoạch 2.
Không có ý tưởng nào nảy lên trong đầu cả.
Không, có đó.
Đánh bại cô gái trước mặt tôi và rời khỏi phòng là một việc hết sức đơn giản.
Nhưng tôi không thể làm vậy.
Tại sao vậy?
Vì tôi không thể dùng vũ lực với bạn mình sao?
Hay……
Là vì tôi không thể kháng cự lại trước vẻ quyến rũ từ người con gái với cái tên Shishigane Ruirui này?
“Đây, chạm vào tớ đi.”
Shishigane giục tôi chạm vào ngực cô ấy.
Việc cô ấy muốn tôi làm là quá rõ ràng.
Tâm trí tôi đang nói với tôi là không, song cơ thể của tôi lại bảo là có.
Những cảm xúc xung đột chồng chéo lên nhau.
Tuy nhiên, trái với ý muốn của tôi, ánh nhìn của tôi hướng dần xuống dưới.
Nút đã được cởi bỏ hoàn toàn và cái thung lũng đang hiện ra rõ ràng trước mắt tôi.
『――hmm?』
Thật không ngờ, Balor thốt lên một tiếng kì quặc.
Rồi,
là một nụ cười mỉa mai.
『――Cái quái gì thế này? Ta tưởng rằng ta có thể cảm nhận được một loại ma thuật nào đó, nhưng cái bùa mê đó là sao. Dù sao thì nó đã được dùng rồi.』
Cái gì? Ông đang nói gì vậy hả……
『――Raika. Tự mà nhìn đi.』
Đừng có ra lệnh cho tôi.
『――Cứ làm đi.』
Tôi từ chối.
Tôi không thể không phàn nàn vì Balor đã trở nên phiền toái.
Nhưng.
『――Cô gái đó chính là người phụ nữ trong chiếc áo trùm đã tấn công chúng ta đấy.』
“!?”
Thật quá sửng sốt.
Sự lo lắng lan truyền trong tâm trí tôi.
Trước khi tôi nhận ra, khoảnh khắc tôi biết được cô ấy là kẻ địch, cơ thể tôi đã tự hành động.
Tôi ngước cằm lên, mặt tôi đang ở ngang hàng với Shishigane.
Con mắt trái của tôi, Quỷ Nhãn đã kích hoạt mà không theo ý tôi.
“――”
“Chết tiệt- đừng giết cô ấy!”
Tôi theo phản xạ hét lên, rồi che mắt lại.
『――Aah?』
Balor thốt lên một âm thanh kì lạ, rồi sự kích hoạt Quỷ Nhãn bị dừng lại.
Cứ như thế, tôi tận dụng sơ hở đó.
“Êh…?”
Giọng của Shishigane bỗng trở nên lạnh lẽo.
“Có chuyện gì vậy, Raika? Sao tự dưng gương mặt cậu lại đáng sợ vậy?”
“……”
Tôi lặng lẽ rời xa cô ấy.
Tôi rời tay ra khỏi cô ấy, và ngay lập tức tạo khoảng cách với nhau.
“Đừng có nói là, cậu đã thấy ngực của tớ rồi đấy nhé? Iyan~ Raika dê quá đi.”
“Cái quái gì……”
『――Không, điều cô ta vừa nói là cậu có lẽ đã nhận ra rằng cô ta chính là thủ phạm ngày hôm qua từ nốt ruồi giữa cái khe của cô ta.』
Việc ông ta có thể nhận ra được thứ đó chỉ trong vòng vài tích tắc như vậy, không biết mình có nên kinh ngạc trước năng lực quan sát của Balor hay không nữa.
Tôi đang trong tình trạng khó xử rằng không biết tên này có đang cố cứu tôi hay không nữa.
Tôi lắc đầu đề ngừng suy nghĩ.
Tôi nhìn vào Shishigane với chiếc áo đã được cởi nút.
Cây thánh giá mà tôi luôn đeo đang nằm trong tay cô.
Cô ấy đã trộm nó trong lúc cô vòng tay ra sau tôi khi nãy, có lẽ là do tác dụng của bùa mê.
“……trả cây thánh giá lại đây.”
“Hm? Ồ, cái này à? Được thôi.”
Shishigane ném cây thánh giá.
Cô nở một nụ cười trên gương mặt.
Cũng không phải là cô ấy đã biến thành một con người khác.
Như thường lệ…… vẫn nụ cười quen thuộc ấy.
Vẫn giống như thường lệ.
Khác với thường lệ.
Shishigane nhìn tôi.
Mặc dù căn phòng rất tối, tôi có thể thấy được rằng đôi mắt của chúng tôi đang nhìn nhau vì tầm nhìn trong đêm của tôi là rất tốt.
Cô ấy không hề mặc tấm áo trùm có năng lực cản trở việc nhận dạng.
Giờ Quỷ Nhãn có thể phát huy tác dụng.
“Ah, xin đừng dùng Quỷ Nhãn của cậu.”
Shishigane nói như thể cô ấy có thể đọc được suy nghĩ của tôi.
Tôi chẳng có lí do nào phải nghe theo cô ấy cả.
“Vì nếu cậu làm thế, tớ sẽ giết Charlotte-senpai nhỉ?”
Bị nói như vậy, thì tôi không thể nào tiếp tục được.
『――này, đừng dừng lại.』
Nhưng, Balor không muốn dừng lại.
Tôi vội nhắm con mắt trái lại.
Nếu để yên, thì ông ta có thể sẽ tự ý kích hoạt Quỷ Nhãn.
Ngay cả lúc trước nữa, nếu không ngăn ông ta lại, thì ông ta đã giết Shishigane rồi.
Giờ cô ấy đã là Thần rồi, song vẫn chưa thể biết được bản thể con người của cô đã biến mất hay chưa.
『――tại sao lại dừng lại? Brünnhilde cũng chỉ là một con cờ để phục vụ cho mục đích của ngươi thôi đúng không? Sớm muốn gì ngươi cũng vứt bỏ cô ta thôi.』
Im đi. Cứ nghe theo lời tôi.
『――ngươi không thể giết cô ta vì cô ta là một cô gái sao?』
Đó không phải là vấn đề.
『――đúng là một tên nhóc ngọt ngào.』
Balor cười nhạo báng.
Quả nhiên, tên này đúng là một tên Ác Thần từ tận xương tủy rồi.
Hắn là một kẻ máu lạnh.
Hắn có thế vừa giết người vừa cười.
Hắn là con quỷ như vậy đó.
Lần đầu tiên, tôi thấy ớn lạnh vì Balor.
Mặc dù tôi đã biết điều đó ngay từ đầu.
Tất cả lũ Thần, đều là những kẻ như thế này.
“Raika~?”
Shishigane gọi tôi.
“Chuyện gì vậy? Lẽ nào cậu đang nói chuyện với Ác Thần Balor sao?”
“……!?”
Thế, thế quái nào mà cô ấy có thể biết được có một vị thần đang cư ngụ trong cơ thể thôi?”
Cô ấy nghe từ Charo-senpai sao?
Đừng nói là.
“Cô, cô đã làm gì với senpai?”
“Hmm? Hành hạ… hay gì đó chăng?”
“Tsk.”
“Chỉ đùa thôi. Không đời nào mà tớ có đủ thời gian để làm chuyện như thế đâu.”
Đúng thật là, ngay sau khi họ ra ngoài để đi vệ sinh, tôi cũng nhanh chóng rời khỏi phòng.
Tôi cũng không mất nhiều thời gian ở quầy nước.
Cho dù Shishigane có bắt Charlotte-senpai ngay khi họ ra ngoài đi nữa, vẫn không có đủ thời gian để cô ta có thể hành hạ.
Mà, nếu với tiêu chuẩn của con người thì là vậy.
“Senpai đang ở đâu?”
“Cái đấy tớ không thể nói cho cậu biết được~”
Shishigane cười tinh nghịch.
Có vẻ như cô ấy đang muốn chơi đùa cùng với tôi.
Trong đầu tôi, tôi có thể nghe thấy âm thanh lí trí của mình đã bị gãy.
“Thả senpai ra ngay.”
“Không muốn đâu~”
Shishigane chỉnh đốn lại trang phục xộc xệch của mình và ngồi dậy trên băng ghế.
“Nếu cậu muốn tớ trả lại senpai, vậy thì hãy đến sân trường vào tối mai.”
“Cô nghĩ tôi sẽ nghe theo lời của cô sao?”
“Cậu sẽ làm vậy.”
Shishigane đảm bảo một cách tự tin.
“Vì Raika là một quý ông rất yêu quý con gái mà.”
“……”
Cô ấy đi ra ngoài, ngang qua tôi.
“Vậy thì, gặp lại cậu ngày mai nhé. Ồ, và nhớ hãy giả vờ trước mắt Tenka và những người khác nhé.”
Sau khi nói vậy, cô ấy rời đi.
Tôi đứng trong căn phòng tăm tối thêm một lúc, rồi trở về phòng với đồ uống trên tay một cách chậm chạp.
“Ồ, cậu về muộn thế, Raika.”
“Ờ……”
“Có chuyện gì xảy ra sao?”
Kunisaki hỏi tôi trong khi nghiêng đầu, và tôi gạt đi câu hỏi của cậu ấy bằng cách nói mọi chuyện vẫn ổn.
Chỉ có ba người họ trong căn phòng. Cậu ấy, Maria và Tenka.
Fuuh……là vậy sao.
Giờ không được phép nản lòng.
Chỉ là một chút kì vọng thôi mà.
Shishigane là một kẻ địch.
Charo-senpai đã bị bắt cóc.
Không thể nhầm lẫn được.
Hoàn toàn không.