Nổ bom ăn mừng T1 vô địch
====================
Trong khoảng thời gian diễn ra sự kiện, đội ngũ quản trị viên sẽ phải quản lý cả các khu vực sự kiện bên ngoài các khu vực thông thường.
Bên trong căn phòng vang lên tiếng đánh phím cạch cạch.
“Không lẽ nào mà tới cả độ khó cao nhất cũng bị giải quyết nhanh đến vậy sao……”
Vừa dán mặt vào màn hình, người đàn ông vừa lẩm bẩm như vậy.
Trên màn hình hiển thị số lượng người chơi cũng như số tầng được chinh phục tương ứng, trong đó đầu bảng ở phần độ khó cao nhất là những người chơi đã chạm tới tầng 4.
“Vậy ha. Mà, đám boss thì con nào cũng khó nhằn cả thôi, vậy nên là dường như cuộc đua này còn tốn thời gian lắm”
Người đàn ông bên kia xong nhưng không có vẻ như là sẽ ngừng lại, anh ta trả lời trong khi vẫn đang làm không ngớt tay.
“Cơ mà, tôi nghĩ là có nâng độ khó lên thêm chút nữa cũng hợp lý thôi…… Tới ngay cả mấy độ khó thấp hơn cũng đang được xử lý rất nhanh nữa”
Việc chinh phục các tháp sự kiện đang diễn ra nhanh hơn so với mức dự kiến. Vấn đề là bởi những người chơi đủ sức xử lý độ khó cao nhất lại đang chinh phục các độ khó thấp hơn.
“Mà, dù sao thì sự kiện cũng chỉ mới bắt đầu thôi mà. Sao nào? Có muốn nghía qua xem thử phòng boss nào đó không?”
“Vậy thì thử xem ở độ khó cao nhất luôn đi. Hình như vừa mới có người chơi tiến vào trong thì phải”
“Tôi hiểu rồi…… e~to, đây. Anh thấy rồi chứ?”
“N~......”
Người đàn ông hướng thẳng mắt vào màn hình kiểm tra tình hình hiện lên bên trong, đầu tiên anh rên rỉ và nhắm mắt lại, rồi sau đó lắc đầu và mở căng mắt ra.
Phía bên trong màn hình đang hiện lên một cô gái mặc bộ giáp đen với một cô gái khác mang tranh phục xanh lam.
Kết cục thì đó lại chính là Maple và Sally.
“Ma~...... n~...... Mà, để xem”
Anh ta mong đợi một màn giao chiến giống như bao người chơi thông thường khác, chỉ là nó đã không hề xảy ra.
Màn hình đang chiếu cảnh Maple và Sally đang bị con rồng tấn công một chiều.
“Cứng~...... cứng đấy~. Mà~ với hỏa lực như vậy thì không thể tiêu diệt nổi con boss đó đâu”
“Cơ mà nhé, hơi thở của con rồng đó mang theo hiệu ứng xuyên giáp phải không?”
“Thì chúng ta đã chuẩn bị từ trước tới hàng tá thứ rồi kia mà”
Trong lúc họ còn đang nói chuyện đó, trên màn hình là hơi thở của con rồng đang nhấn chìm 2 người kia.
Thấy vậy khiến người đàn ông tỏ ra hơi ngạc nhiên.
Vấn đề là bởi Sally đã không hề né tránh đi.
“Không thèm né tránh. Cũng chẳng nhận sát thương luôn. Sức mạnh đáng ra cũng chỉ ở mức khá thôi mới phải……”
“Mà giờ thì thành như vậy đấy. Dù sao thì Sally cũng là cô gái tốt mà, chà. Chỉ là…… nếu như”
Người đàn ông đặt tay lên miệng và suy nghĩ mất một hồi.
Và khi mà anh ta như thể vừa chợt nảy ra điều gì trong đầu rồi mở mắt ra, bên trong màn hình là Maple hiện đang nhảy thẳng vào miệng con rồng.
“Ủa?”
“À không, quả bom…… a~”
Từ phía trong miệng con rồng trào ra đầy những dòng độc tử thần, và rồi những tia laser nổ bùng lên với lôi thanh gầm rú tới độ chẳng giống tiếng nổ của mấy hòn đá kia.
“Bộc…… bộc phá……”
“Ngay trong…… trong miệng……”
“Có chuyện gì không ổn sao?”
“Là vì…… nó mở miệng ra”
Nếu con rồng ngậm miệng lại thì nó chẳng khác gì tảng đá bất di bất dịch cả, 2 người họ đã nghĩ như vậy.
Và rồi họ cũng lờ mờ nhận ra rằng người đối mặt với nó cũng là một tảng đá bất di bất dịch khác.
“Tại sao cô ấy nhảy thằng vào rồi mới ném đá vậy! Nếu không vì pha nhảy vào đó thì con rồng nằm chắc cửa thắng rồi!”
Họ bất giác buột miệng ra lời thắc mắc, chỉ là ở đây chẳng ai có thể trả lời cho họ.
“Miễn là con boss tiếp tiếp theo không mở miệng ra thì không sao cả…… sẽ không có chuyện đó nữa đâu…… tốt nhất nên là không…… chắc chắn phải là không”
“......Con boss kế tiếp sao? Chẳng lẽ anh vừa nảy ra ý tưởng gì sao? Vậy đó là gì thế”
Sau bao ánh chớp nhấp nháy bên trong cái miệng hoàn toàn bị hủy diệt của con rồng lại là hình ảnh Maple vẫn sừng sững ở đó, biến bao suy nghĩ của anh ta cũng tan theo khói mây sạch.
“Này, vậy thì lát nữa cùng đem cái này cho mấy người khác xem nào. Khởi động từ người đã thiết kế ra con rồng đi”
“Ề, chà”
Đã đau khổ thì phải chia sẻ cùng nhau, và người nói ra những lời đó cũng chính là cha đẻ của của con boss tầng 2 đã bị Maple nghiền thành bụi cám khi trước.
Họ kéo nhau xuống để cùng tận hưởng sự đau khổ.
“Không thể để chuyện này tái diễn thêm nữa!” [note43571]
“Ủa chứ không phải lần nào anh cũng nói vậy à!”
Sau đó, cả hai đều rời khỏi phòng trong giờ giải lao.
Và rồi người đàn ông thiết kế ra con boss đến tận phòng để xem cận cảnh trận chiến đã phải hét lên cùng với gương mặt méo xệch.