Trans: Gab
Edit: Sainu
Đôi lời từ trans: Chào các bác, vậy đã sau bao tháng ăn hại với bao trắc trở (Con phụ trách chap này hư máy và đồng thời inactive luôn, phải làm thay trong khi kt 1 tiết, hk1 đập cho giòn xương), cuối cùng chap 7 cũng đã hoàn thành. Chúc các bác đọc truyện vui vẻ và chúc mừng năm mới.
==================================
Chương 7 : Đột nhiên tỉnh dậy, với khung cảnh buổi bình minh.
“Seiren”
Nghe thấy, tôi quay người lại, thấy Ngài quản lí đang đứng đó. Tôi vui mừng chạy tới khi ông đang vỗ tay chúc mừng tôi tốt nghiệp. Ồ, đúng rồi, tôi đã tốt nghiệp trung học. Sau đó, Ngài quản lí bắt đầu cuộc trò chuyện.
“Ta rất tự hào về con.”
“Ừm? Đoán xem.”
Tuy nhiên, tất cả giờ đã là quá khứ. Lúc này tôi đã trưởng thành hơn. Tôi thậm chí có thể cảm thấy được rằng ông Giám đốc đang già đi, không chỉ sức nặng của ông tăng lên, mà bàn tay đang đặt trên vai tôi cũng có những nếp nhăn rất rõ rệt. Rồi ông ta tiếp tục nói.
“Hãy tiếp tục phát huy. Chúng ta là một gia đình mà, đúng chứ ?”
Nói những điều này khi đặt hai tay trên vai tôi, tôi đột nhiên cảm thấy mình rơi xuống sàn.
Rồi tôi bất ngờ bật dậy. Mở mắt ra, tầm nhìn của tôi bị che phủ bởi những cái gối lông trên giường. Có vẻ như tôi đã ngủ vùi trong những thứ “màu trắng” này. ( Edit: ok fine….. MÀU TRẮNG) (Trans :Thì nó TRẮNG mà.)
“...À, ừ, yea, đúng rồi.”
Khi ngồi lên, tôi cảm thấy hơi khó chịu vì vẫn chưa quen với cơ thể mới này. Chủ yếu là do đồ ngủ cọ xát bộ ngực của tôi… chờ đã, đồ ngủ ư? Nó còn hơn cả cái áo ngủ. Sự mơ hồ của tôi khi vừa thức với tôi trong khoảng khắc tiếp theo khi tôi ý thức được nguyên nhân của sự khó chịu.
“Ehhhhhhhhh!!”
“Seiren-sama?!”
“Seiren-sama, có chuyện gì sao?”
Khi hai cô hầu gái hoảng hốt chạy vào để kiểm tra, tôi bắt đầu nhớ lại những gì đã xảy ra hôm qua. Tôi được mang về lại thế giới này và biến thành con gái.
“...Ồ, tôi xin lỗi. Alica-san, Minoa-san, tôi không có ý làm phiền hai người như thế này.”
“Không sao, cô chủ gặp ác mộng à?”
“Tội nghiệp Seiren-sama, mọi thứ sẽ ổn thôi mà.”
Alica-san nở một nụ cười gượng gạo trong khi Minoa-san chạy tới đỡ tôi lên. Vâng, nó thực sự không phải giấc mơ mà tôi gặp rắc rối lúc này.
“Cô chủ đã mơ về cái gì vậy...Tôi xin lỗi, tôi không nên tọc mạch vào suy nghĩ của cô gái trẻ.”
“À, đừng lo. Tôi chỉ mơ về cuộc sống của tôi trước khi tôi tới đây.”
Minoa-san rút lại câu hỏi của mình trước khi nói xong, nhưng dù sao tôi cũng sẽ trả lời. Dù cho tôi lo rằng câu trả lời của mình có thể làm họ nghĩ lầm về tôi. Trại trẻ mồ côi mà tôi từng ở sau khi biến mất, tôi nợ nó rất là nhiều. Cho đến hôm qua, cứ như là Ngài Giám Đốc là cha đẻ của tôi ấy.
“Là vậy đó.”
“Vì bất ngờ bị kéo đến đây, nên tôi chưa kịp làm gì để trả ơn cho họ cả.”
“À, tôi hiểu.”
Khi tôi giải thích việc này rõ ràng hơn, Alica-san giữ vẻ mặt nghiêm nghị trong khi Minoa-san cúi đầu thông cảm. Nó làm tôi tự hỏi sự biến mất đột ngột của tôi sẽ được xử lý như thế nào đây, có lẽ tôi sẽ gây ra sự náo loạn do biến mất đột ngột như thế. …Con vô cùng xin lỗi, Giám
Đốc.
“Cuộc sống trước kia của cô chủ là quá khứ rồi. Tốt nhất là cô chủ cứ tiếp tục đi về phía trước, vì lúc này đây là cuộc sống của cô chủ rồi.”
“Ừ, tôi biết. Tôi thật sự xin lỗi.”
Tôi gần như không nghe thấy tiếng thở dài nhẹ của Minoa-san, khi tôi đang xem xét những gì mong đợi từ tôi. Bộ ngực mà tôi có bây giờ, tôi không còn lựa chọn nào hết ngoài việc làm quen với nó. Khi tôi dành chút thời gian với mình, Alica-san tiến tới bức tường đối diện. Tôi chưa bao giờ thấy cái cửa sổ ở đó cả. Cô kéo bức màn sang một bên, để cho ánh sáng vào nhà. Tuy nhiên, chặn ánh sáng từ cửa kính vào trong bằng bộ cửa chớp, gần giống như cánh cửa, chỉ cho một tí ánh sáng lọt qua. Đó có thể là lí do tại sao căn phòng lại tối như thế.
“Seiren-sama, thời tiết có vẻ tốt.”
“Ồ? Thật à?”
Sau khi mở cửa sổ lên, một bầu trời trong xanh tràn đầy không khí tươi mới ập vào.Thêm nữa là căn phòng này ở trên tầng hai. Tôi không để ý đến lúc này, bởi vì phòng tắm mà tôi tới cũng nằm ở tầng hai.
“Wow!!!”
Khung cảnh trước mặt tôi khiến tôi vô tình thốt lên. Xa xa là dãy núi, với khu rừng trong xanh. Tôi thấy một số chỗ trong khu rừng là không tự nhiên lắm, với những thứ giống như cái mái nhà lộ ra trên đỉnh. Nó có lẽ là một ngôi làng hay cái gì đó giống vậy. Từ khi tôi sống ở thành phố, khung cảnh đồng quê làm tôi cảm thấy không quen lắm, còn cái nữa là do ở đây là thế giới khác.
Nghiêm túc đó, quang cảnh ngoại ô bên ngoài
bằng một cách thuyết phục đã chứng minh rằng đây thực sự là thế giới khác. Còn gì mới ở ngoài đó không nhỉ ? Rõ ràng là không chỉ có bộ ngực mới, tôi còn phải làm quen với nhiều thứ khác nữa.
“Quang cảnh bên ngoài rất đẹp, khó có thể tưởng tượng được.”
“Oh, đây là lần đầu tiên cô chủ nhìn thấy à ?”
“Thì tôi dành cả ngày hôm qua để xem bên trong dinh thự mà.”
Tôi trả lời Alica-san trong khi mắt vẫn dán ra bên ngoài. Đây là lần đầu tiên tôi có cơ hội nhìn khung cảnh như thế này. Nghĩ về điều đó, Alica-san đề xuất :”Nếu cô chủ muốn, hôm nay tôi có thể dẫn cô chủ đi xung quanh khu vườn được chứ?”. Nó làm tôi hiếu kỳ về cái loại “ khu vườn” nơi này có.
“Thật chứ?”
Liếc xuống dưới từ cửa sổ, tôi tự hỏi khu vườn sẽ như thế nào khi có thể nhìn thấy từ đây.
“Hmm…”
Khi tôi nhìn xuống dưới, tôi để ý thấy một cậu thanh niên ở dưới. Cậu ấy trẻ hơn tôi một chút, chắc tầm 14 15 tuổi. Cậu ta có một mái tóc đen mượt. Tôi nghĩ cậu ta cao khoảng bằng tôi, nhưng không chắc chắn được. Cái quần cậu ta đang mặc có màu đen sẫm, và dường như cậu ta đang làm gì đó với cây kiếm gỗ. Cây kiếm mang phong cách của Phương Tây, thay vì là một cây kiếm Nhật Bản nhìn có vẻ quen thuộc hơn. Xem xét tư thế và cách cầm của cây kiếm, tôi tự hỏi có phải cậu ấy đang luyện tập kiếm một cách bền bỉ hay không. Trong lúc chăm chú quan sát cậu ấy, tôi quyết định gọi cậu ta.
“Chào buổi sáng, cậu đang làm cái gì đó?”
“.......”
Cậu vẫn giữ im lặng và cảnh giác xung quanh, thế nên tôi quyết định để cậu ấy yên. Tôi hơi lo nếu tôi có làm sai gì đó. Cậu ta là ai vậy nhỉ? Quay sang Alica-san, tôi thấy cô ấy đặt hai tay lên má, như thể đang liên tưởng cái đó.
“Đó là Saryuu-sama, mới sáng sớm mà cậu ta đã tập luyện sao!”
“Saryuu..?”
Có nghĩa là Alica-san biết cậu ấy. Sau đó thì Minoa-san đã nắm lấy cơ hội xuất hiện đằng sau chúng tôi.
“...Alica, cô còn chưa giải thích nữa à? Seiren-sama có hứng thú với cậu ta.”
“Hở, chờ đã?”
Ngay cả khi dường như Alica-san giật mình bởi sự xuất hiện đột ngột của Minoa-san. Tôi cũng không chắc tôi đang làm cái gì nữa.
“Ồ, không có gì, tớ cứ tưởng cô là ông chủ, bà chủ hay Yuzuruha-san.”
“Zời ạ.”
Minoa-san nhún vai thất vọng. Đó là cách tốt nhất để miêu tả cách cô ấy xuất hiện, ngay cả khi nó không xứng đáng với ấn tượng mà cô ấy đưa ra. Bình thường, không như Oriza-san hay Alica-san, Minoa-san có vẻ như một người mẹ.
“Cái người mà cô chủ thấy ngoài kia là Saryuu Shiya, em trai của Seiren-sama. Khi tôi nhớ lại,năm nay cậu ấy lên 14 tuổi.”
“...em trai?”
Tôi hơi sốc một chút. Tôi chưa bao giờ mong đợi sẽ có người em trai nữa. Nó tới quá bất ngờ, phát hiện ra rằng gia đình tôi còn có nhiều người hơn nữa mà tôi chưa biết tới. Và một lần nữa, khá là lúng túng, tôi đã được 18 năm rồi, có thể hoàn toàn hợp lý nếu tôi có thêm một đứa em trai trong lúc tôi đi. Nhưng trong trại mồ côi, tôi đã quen những người cùng lứa với tôi là anh chị em. Nhưng đây là thứ gì đó hoàn toàn khác biệt.
“Tôi...tôi có một đứa em trai?”
“Cụ thể ra hơn thì em ấy là đứa em nuôi của cô chủ đó.”
Minoa-san đã bổ sung thêm một số từ khiến mọi chuyện trở nên rắc rối hơn. Đặc biệt là cái phần “rể” đó ?
“Ồ, thế cậu ấy giống như là được nhận nuôi à?”
“Chính xác, lần theo các nhánh của dòng họ nhà Shiya, cậu ta đến từ một người họ hàng xa.”
Thông tin của Alica-san rất thuyết phục, vì cô có quan sát cậu ta. Vâng, đó là điều dễ hiểu đối với một gia đình có tiếng. Có nghĩa là cậu ấy cũng không được coi là một quý tộc thuần khiết. Cậu cũng không được hưởng các quyền lợi nhiều trong gia đình. Tôi tự hỏi nếu tôi
là người thừa kế duy nhất của gia đình, một đứa con gái. Và tôi đã biến mất chỉ sau khi sinh ra được 1 tháng… Tôi ngạc nhiên trước bản thân mình, vì không còn thấy lạ khi được mang về như con gái của họ nữa.
Đó chỉ là cách mọi thứ.
“Thế...Sau khi xem xét mọi thứ, tôi vẫn là người kế thừa duy nhất, thế thì….”
“Có thể là như vậy, nhưng phải có cái gì khác để xem xét chứ.”
Minoa-san nghiêng đầu. Tôi suy nghĩ còn vấn đề gì khác không, tự hỏi rằng nếu có vấn đề về người thừa kế biến mất quá lâu có thể là lý do tại sao ba mẹ cô tìm cô một cách điên cuồng. Tuy nhiên…
“Chà, hãy xem xét Saryuu về những cậu ấy phải trải qua. Khi các bậc cha mẹ quá lo lắng về việc con gái họ biến mất, không ai biết nó còn sống hay đã chết…”
Ôi không. Tôi không biết phải nói thế bào cả. Ngay lúc này, tôi lo rằng về những ấn tượng của mình đã để lại cho cậu ta. Với việc ba mẹ lo về đứa con gái đang mất tích của họ hơn là đứa con trai còn đó kia, cậu ta chắc chắn sẽ cảm thấy bị bỏ rơi và ít được yêu thương. Nó như nói với cậu rằng: ‘người không phải người thừa kế’. Tôi phải đồng cảm với cậu ta, xem xét thế nào thì tôi lớn lên như một người con nuôi của Ngài Quản Lý, người mà tôi cảm thấy giống như cha của mình, ngay cả bây giờ. Tôi có thể đến từ thế giới khác, và tôi có thể là con gái khi ở đây, nhưng tôi từng là con trai. Tuy vậy, ngay cả khi xem xét đến mối quan hệ cha-con mà tôi có, nó chẳng bao giờ
thể hiện ra bên ngoài cả. Sau tất cả nó chỉ là cô nhi viện. Hồi đó đã thấy mọi thứ giống hệt nhau. Tôi cảm thấy cảm giác của cậu ta rất giống tôi.
“Tôi có thể hiểu tại sao cậu cô đơn, Saryuu. Tôi đã thấy cái gọi là lớn lên như một đứa trẻ mà không hoàn toàn có cha mẹ.”
“Cô chủ từng cô đơn nhỉ?”
“Tôi chưa hoàn toàn hiểu thế nào mà một phần của gia đình. Đối với một đứa trẻ, đó là một điều khó có thể chịu được.”
“Ồ…”
Thật khó chịu, tôi vẫn chưa hoàn toàn thỏa đáng với cách tôi giải thích. Tôi đã có thể làm tốt hơn. Chà, biết là có một đứa em trai, và tôi là chị gái, mặc dù tôi nên có một người anh trai hơn. Dù đó không là chính xác việc tôi có quyền kiểm soát. Ít nhất, tôi muốn gặp cậu ta và giúp cậu. Tôi không biết, tôi đã cố gắng duy trì sự mạnh mẽ của mình đến lúc này, nhưng có lẽ đối mặt với cậu ta sẽ khá đáng sợ đây.
Cùng với đó, đến giờ thay đồ rồi. Việc mặc áo ngực vẫn khó để mặc nó, đa phần là việc cài dây đằng sau. Bộ quần áo hôm nay giống như chiếc váy màu xanh nhạt hôm qua, nhưng hôm nay là màu vàng nhạt. Họa tiết chiếc váy làm cho nó trông thật dễ thương, và tôi đã mặc cái váy…. Minoa-san mất một chút thời gian để yêu cầu thêm.
“Trong lúc đó, cô chủ có muốn ăn sáng không?”
“Chờ đã, bữa sáng à?”
Tôi coi lại câu trả lời của mình. Tối qua, tôi đã ăn ở trong căn phòng này. Minoa-san có lẽ đã cân nhắc chính mình như vậy. Tôi xem xét cẩn thận nếu hôm nay tôi lại nên ăn một mình.
“Tôi nghĩ lúc này thà đi ăn với mọi người, nếu điều đó ổn.”
“Tất nhiên, điều này sẽ làm hài lòng ông chủ và bà chủ.”
Lo lắng đối mặt với Minoa-san khi đưa ra yêu cầu của mình, cô đáp lại, cười nhẹ.