Chương 11 : Học hỏi được nhiều thứ trong chuyến thăm quan lâu đài (Phần 2)
Trans : Black-sama
Đôi lời từ Gab : Vì một số lý do, nên đây chap cuối black-sama tham gia nhóm mình. Mà hết hàng tồn kho rồi. Nhưng nếu bộ này lên nổi bật trong hôm nay thì ngày mai mình sẽ có chap cho các bạn.
-----------------------------------------------
Minoa-san tiếp tục chuyến tham quan, thẳng tiến đến tầng hai. Thú thật, tôi nghĩ hàng lan can này rất quan trọng. Nếu có người lớn tuổi ở đây, nó sẽ thực sự hữu ích. Chúng tôi đi lên từ cầu thang phía bên phải cổng chính, nó dẫn đến cánh có phòng của tôi.
Đối diện phòng tôi là phòng tắm, nhưng lối vào lại ở tận phía ngoài. Rất có thể là vì hơi ẩm không thể tích tụ ở đó. Giữa phòng tôi và phòng tắm là một cánh cửa khác, nhìn nó giống một cái tủ bằng linen. Không dễ gì để thấy cánh cửa đó, bằng chứng là tôi chưa từng chú ý đến nó trước đây. Có vẻ như có nhiều loại ga trải giường phân theo mùa được đặt bên trong, và rõ ràng đó không phải là nơi tôi và gia đình nên đến. Thôi kệ, tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi biết chi tiết này, rằng thế giới ở đây vẫn có sự phân mùa. Đêm hôm qua tôi biết được cánh cửa ngăn cách bồn tắm thì ra là ở phía sau, nhưng không nhận ra còn có một cái toilet nữa trên hành lang. Cánh cửa được đặt đối diện với phòng tắm, có lẽ nó được được dùng để khử mùi. Tôi nghĩ cách bố trí như vậy khá thông minh. Nhìn chung, đó là cấu trúc của khu vực của tôi ở cánh phải. Tôi nghĩ là cánh còn lại sẽ được thiết kế tương tự, hoặc có thể là y như đúc. Rất có khả năng có một kiểu thiết kế như vậy, nhưng tôi cần phải xác nhận chắc chắn.
"Có gì ở phía cánh kia vậy?"
"Nó là khu vực của Saryuu-sama. Cách bố trí và thiết kế gần tương đồng với khu vực Seiren-sama ở."
"Thú vị thật."
Đợi đã... vậy có nghĩa cả phòng tắm và toilet chỉ dành riêng cho mình tôi.
"Tôi nghe kể rằng từ lâu lắm rồi cánh này được dùng làm phòng của trẻ con nhưng sau đó được đổi thành phòng khách, rồi được nâng cấp thành một dãy phòng trọ. Và nó đã được chỉnh sửa thêm một lần nữa để thành như hiện giờ."
"A..."
Tôi hiểu rồi, ban đầu nó là phòng cho trẻ con và sau đó là phòng khách. Chắc nó được thiết kế cho tôi. Thật sự thì tôi tò mò không biết liệu cả tòa lâu đài này được thiết kế cho chỉ hai đứa trẻ. Nếu dùng dãy này để cho khách trú lại thì còn dễ hiểu, xét việc nó chẳng bao giờ được dùng đến. Ồ, vậy cái tủ linen kia còn chứa cả đồ ngủ cho khách nữa. Hợp lí. Có khi nếu tôi nhìn vào thì sẽ thấy quần áo chất đống trong đó. Tôi không thể tự kiểm tra, vì những tủ quần áo đó chỉ có người hầu dùng. Tốt nhất, tôi không muốn làm xáo trộn nó và bị ngập mặt trong đồ ngủ.
Trong lúc nghĩ về nó, tôi nhìn về nơi Saryuu ở. Từ những gì tôi thấy được, ngay cả kiểu cách những bức tường của đứa em trai nhìn hệt như phía tôi. Dãy hành lang thì giống hoàn toàn, chỉ khác ở bộ giáp được dùng để trang trí. Sau khi ăn sáng, theo như tôi biết, có thể em ấy sẽ trở về phòng. Thật ra, điều đó làm tôi thắc mắc, bây giờ em ấy đang làm gì nhỉ?
"Đêm qua tôi chưa có dịp được thấy Saryuu. Có phải em ấy quá bận không?"
"Buổi sáng, ngài ấy phải học với thầy, và buổi chiều thì luyện đấu kiếm. Ngài ấy đi ngủ ngay khi trời vừa tối để có thể tự luyện tập vào sáng sớm hôm sau."
"Vậy lúc sáng nay, tôi đã thấy em ấy tập luyện à?"
Tôi nhớ lại lần đầu tiên thấy em trai, khi đang nhìn ra cửa sổ. Tôi mong sự hiện diện của tôi không làm gián đoạn những nỗ lực của em ấy hay phá hỏng buổi tập. Hi vọng mọi chuyện diễn ra như bình thường. Tôi có để ý thấy em ấy thích luyện kiếm. Nếu thật vậy, tôi mong em ấy sẽ gặp những điều tốt đẹp nhất với tất cả tình cảm của một người anh, chị thì đúng hơn... vì cơ thể mà tôi sở hữu trong thế giới này. Xét cho cùng thì đây cũng là thế giới của ma thuật và kiếm. Không hẳn là tôi đã hoàn toàn quen với những thứ như vậy, nhưng tôi có thể cảm thấy đã thích nghi được một chút. Thật ra, ngoài vị pháp sư lần trước, tôi chưa thật sự thấy ai sử dụng ma thuật. Khi nghĩ về những ứng dụng của ma thuật, như cách vị pháp sư thực hiện, tôi nghĩ chỉ có trong game và anime. Nhưng vẫn cần thời gian để sử dụng thành thục kiếm và ma thuật trong thế giới này, giống việc em ấy đã làm sáng nay.
"Saryuu học vào buổi sáng, nghĩa là bây giờ à? Em ấy đang học với thầy ở kia?"
"Không, giờ ngài ấy đang tập đấu kiếm, ngài ấy đã đến nhà thầy rồi."
"Thật sao?"
Câu trả lời của Minoa-san vô tình làm tôi sửng sốt. Có nhiều hầu gái sống cùng chúng tôi, nhưng không có ai nhận dạy kèm.
"... Nhưng chẳng phải tôi không nên đi quá xa nơi này?"
"Đúng rồi. Lâu đài nằm ở khá xa thị trấn, sẽ mất một lúc để di chuyển đến đó." (Vãi 2 câu chẳng liên quan j hết,m coi giùm thử inu, bên eng dịch chuối vl)
"Nghĩ lại, khi nhìn qua khung cửa sổ, tôi thấy bóng dáng một vài ngôi nhà đằng xa. Việc di chuyển phức tạp thật, huống hồ là việc phải làm hằng ngày."
Tôi phân tích các chi tiết trong câu trả lời của Minoa-san. Thật sự, nó là một chuyến đi dài. Có thể sẽ mất một đến hai tiếng đi tàu, rất xa. Tôi không biết đường đi có xóc không, nhưng trong thế giới này không có xe hơi và hầu hết việc đi lại đều dùng xe ngựa. Chuyến đi thực sự sẽ rất vất vả. Suy nghĩ về điều này làm tôi nhớ lại khung cảnh ngoài cửa sổ. Những cánh rừng rải rác, hàng tá những ngôi nhà giản dị ép chặt vào nhau. Nhưng việc đó cũng có thể sẽ là một trải nghiệm đặc biệt, khi nhìn từ góc độ khác. Nó sẽ đơn giản hơn nhiều nếu có giáo sư sống trong lâu đài, trong một căn thư phòng nhỏ gọn chẳng hạn. Tôi nhớ người quản lí đã luôn giúp tôi làm bài tập.
"Vậy à. Nhưng cô nói giống như em ấy sẽ không đi quá lâu vậy."
"Đúng thế ạ. Có một ngôi nhà nhỏ được xây dựng bởi tổ tiên của ngài, và nó ở khá gần lâu đài. Vị giáo sư của em trai ngài sống ở đó cùng ông nội ngài và hai người khác. Chúng tôi luôn cung cấp đầy đủ thức ăn cho họ."
"Oh, ông nội?"
Nghĩa là những người hầu gái cũng phải đến nơi ông sống để chuẩn bị đồ ăn. Nhưng vẫn tốt hơn nếu có ai đó dạy trong lâu đài nhỉ. Không, tôi chưa biết có gì trong các buổi học, và nếu học ở đây không chừng sẽ khó khăn hơn. Đúng thật, nếu không hiểu thấu được bản chất của việc học thì sẽ không tìm được cách học tốt nhất. Cách học duy nhất mà tôi biết là ở cô nhi viện, học trong một nhóm nhỏ với những người khác. Tôi muốn thấy ngôi nhà đó quá.
"Chiều nay, chúng ta có thể đến đó không?"
"Ca của tôi đang chuẩn bị kết thúc, ngài nên hỏi việc đó với Alica. Hoặc chúng ta có thể nhờ Yuzuruha-san, nếu cô ấy rảnh?"
"A, cảm ơn cô nhiều."
Vì tôi chưa từng đặt chân ra khỏi lâu đài, thật tốt khi nghe câu trả lời đó của Minoa-san, tôi háo hức muốn đi xem nó. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi được thoát khỏi cảm giác bức bối trong những bức tường. Nó làm tôi nảy lên một câu hỏi khác.
"Hmm, Minoa-san, đằng sau những bức tường có gì vậy?"
Tôi chỉ vào bức tường trên tầng thứ hai, giữa khoảng không của hai dãy hành lang. Nhưng ngoài việc chỉ có một cánh cửa dẫn vào khu vực ở trong thì chẳng có cửa sổ để xem bên ngoài. Đợi đã, nếu nhớ không nhầm hình như tôi đã từng vào căn phòng ấy một lần.
Lần đầu tiên tôi được mẹ ôm ở đó.
"Nơi đó dùng để tổ chức nghi lễ."
Minoa-san đã giải thích như thế khi nghe tôi hỏi.
"Nghi lễ?"
"Vâng, đó là khu vực chuyên dụng để thực hiện các nghi lễ ma pháp."
Tôi lặp lại những lời cô ấy vừa nói trong đầu. Nghi lễ ma pháp. Thì ra còn có cả một nơi đặc biệt như vậy trong lâu đài. Nói cách khác, có thể tập luyện ma thuật trong tòa lâu đài này. Cũng vào đêm đó, ma thuật đã được sử dụng trong căn phòng. Cái nghi thức đó đã triệu hồi tôi sang thế giới này, đúng không? Giới tính của tôi đã bị hoán đổi. Căn phòng đó, là nơi đầu tiên tôi thấy ở thế giới này.
"Tôi... Tôi đã quay về thế giới này trong căn phòng kia."
"... Oh thật ạ?"
"...Ừm..."
Minoa-san chưa được biết chi tiết này, cô gật gù khi tôi kể.
Cầu thang dẫn lên tầng ba ở ngay cạnh lối vào phòng nghi lễ, nơi có lính canh đứng gác hai bên. Có một cái bàn khuất bóng sau những bậc thang và chỉ có thể nhận ra khi nhìn từ bên phải, tôi ngạc nhiên không biết nó được sử dụng với mục đích gì. Khi vừa đến cầu thang, Minoa-san nhìn tôi nghiêm nghị. Tôi rùng mình, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
"Tầng ba là nơi của quốc vương và hoàng hậu, ngài không thể lên đó nếu chưa được cho phép."
"Oh, tôi hiểu rồi."
Theo lời cô ấy nói, tôi không thể lên tiếp. Chỉ có người đứng đầu gia tộc và hoàng hậu mới có quyền dùng tầng trên, thường là như vậy. Dù là con gái họ, rõ ràng là tôi không lên được nếu chưa được phép. Tôi tự hỏi lẽ nào Yuzuruha-san cũng phải được tôi đồng ý mới được vào phòng tôi chăng. Những quy định ở đây thật khắt khe. Giống như những gì Minoa-san giải thích một lúc trước, địa vị giữa người với người tạo ra một sự khác biệt rất lớn.
Dòng suy nghĩ của tôi đột ngột bị cắt ngang, một giọng nói trầm ấm từ trên cầu thang vọng xuống.
"Oh, Seiren, là con à?"
"Hmm? Mẹ?"
Nhanh chóng ngước lên, tôi gọi tên bà ấy. Mẹ tôi, người đang được hộ tống bởi một hầu gái gạo cội, tò mò nhìn về phía tôi. Hợp lí thôi, vì bà chẳng biết tôi đang làm gì ở đây.
"Con đang đi tham quan lâu đài. Vì chỉ mới vừa trở lại hôm qua, con muốn tìm hiểu kĩ nơi này hơn."
Tôi nói rõ lí do vì sao mình đang đứng ở đây. Mẹ tôi "Aa" lên như đã hiểu rõ và khẽ gật đầu. Vì con gái vừa mới trở về, bà ấy sẽ thông cảm thôi.
"Oh, mẹ hiểu rồi. Hãy gặp ở phòng của mẹ. Vẫn còn một vài ổ bánh mì bơ còn sót, loại con ăn hôm qua ấy."
Whoa. Không phải tôi vừa nghe lầm chứ, mẹ muốn gặp tôi ở tầng ba? Nó giống một lời mời hơn là sự cho phép. Thêm vào đó, tôi rất thích loại bánh mì hôm qua tôi vừa ăn. Yay!
"Oh, thật vậy ạ? Bánh mì bơ hôm qua ngon lắm ạ."
"Thật sao, ta mừng vì con thấy như vậy. Giờ hãy đi với ta và cùng uống trà nào. Minoa, cô cũng có thể tham gia với chúng tôi."
"Thần sẽ đến ạ."
Chứng kiến một chuỗi các sự kiện không lường trước được, Minoa-san chỉ biết thờ người ra kinh ngạc. Cô ấy chỉ vừa mới bảo tôi đừng lãn vãn ở khu vực này, tôi nở một nụ cười đầy mỉa mai.
Lúc đó, Minoa-san trông khá dễ thương.
"Okay. Cùng lên tầng trên nào."
"...Tất nhiên ạ."
Hiểu rõ lời tôi nói, Minoa-san gập người chào, rồi từ từ dẫn đường lên tầng ba.