Chương 9 : Thư giãn trong khi ăn sáng
Trans : Gab
Edit : Sainu
-----------------------------------------------
Bánh mì, súp và một bát salad cá, không giống như mong đợi của tôi , nhưng dù sao tôi vẫn sẽ thưởng thức nó. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng là sẽ được ăn những thứ này vào buổi sáng. Trái lại, có vẻ như tôi phải chú ý đến Saryuu. Chúng tôi không còn tiếp xúc với nhau bằng mắt nữa. Tôi biết, đối với em nó tôi có vẻ là một người con gái tuyệt đẹp….. nhưng trước đây tôi là trai. Đây là điều mà cậu nhóc vẫn chưa biết, tôi sẽ cho nó biết sau.Xin lỗi nhóc!
Gạt vấn đề giữa Saryuu và tôi sang một bên, loại trà trong bữa sáng hôm nay có vẻ khác với loại mà tôi uống hôm qua. Tôi không biết chắc đây là loại trà gì đây, nhưng nó hoàn toàn xa lạ đối với tôi.
“Seiren. Có gì đó không ổn sao?”
“À, không. Chỉ là loại trà này có vị khác so với hôm qua. Nhưng cả hai đều rất tuyệt.”
Trong khi tôi đang cẩn thận thưởng thức tách trà, thì mẹ tôi lại hỏi. Tôi nên chú ý hơn trong việc đáp lại. Tuy vậy, loại trà này rất thơm, mùi vị dễ chịu. Nó có vị hơi giống loại trà Chai, nhẹ nhàng, nhưng lại có mùi thơm mạnh mẽ. Tôi chắc chắn sẽ không cầu kỳ thế này, tại cô nhi viện không có những thứ xa xỉ thế này. Bởi vì thế, tôi không thường xuyên được uống trà thế này. Mà đa phần là do ông Quản Lý không đủ “xèng” mua. Lúc bà ấy mỉm cười, tôi tự hỏi loại trà này cũng là do những nỗlực của mẹ tôi làm ra để tạo cho tôi cảm giác thoải mái. Tôi mỉm cười đáp lại, rồi lại quay sang nhìn phụ thân đang có vẻ mặt chua chát khi uống trà.
“Tôi thực sự thích loại này. Tôi cũng từng uống trà xanh, chúng rất tuyệt.”
“Thật sao….Tôi thì không nghĩ như vậy!.”
“À, hãy thay tôi gửi lời khen này cho bếp trưởng vì bữa sáng hôm nay. Còn nữa, có thể lấy dùm tôi một chút nước nóng được không?”
“....Tất nhiên.”
Lúc này, mẹ tôi đáp lại với một nụ cười, trong khi biểu cảm của ba tôi thì cứng hơn kim cương. Mẹ tôi phải cực kỳ cứng cỏi khi phải để mọi thứ trông thật tự nhiên. Ba tôi cũng thế nữa, dù tôi không biết ông ấy đang nghĩ gì. Ổng nhìn cực kỳ nghiêm nghị, dù sao ổng cũng là quý tộc. Ông ấy làm tôi nhớ đến Ngài Quản Lý, người mà cũng có trong mình đức tính tốt mà đã bị phản bội.
...Tôi uống một chút nước nóng sau bữa ăn. Nó làm tôi nhớ lại tôi sẽ có một cốc nước nóng để uống sau bữa cơm tại cô nhi viện, thứ mà khi uống giúp tôi có thể trôi đi những hột cơm còn lại dính trong miệng. Nước nóng lúc này có thể làm tôi bỏng, nhưng tôi đã hết kiên nhẫn để chờ nó nguội đi rồi.
“Cảm ơn vì bữa ăn.”
Sau khi tôi ăn xong, Minoa-san bỗng dưng lại xuất hiện để giúp tôi. Cô ấy bước ra cũng với chiếc tạp đề nấu ăn.Thật sự luôn đó, tôi chẳng hiểu gì về người hầu trong căn nhà này. Một lúc trước tôi biết là ở đây có đầu bếp, thế nên anh ấy phải có trách nhiệm đối với những bữa ăn này rất lớn, ấn tượng thật.
“...Ừm, chị Seiren-sama ơi.”
“Hửm?”
Khi tôi rời khỏi sảnh ăn, tôi nhận thấy Saryuu đang đi theo tôi. Giống như tôi, em ấy cũng có người hầu riêng. Nhìn vào em ấy, nó làm tôi tự hỏi Oryza-san sẽ làm gì vào ngày nghỉ của mình.
“Gì vậy, Saryuu ?”
“Lúc nãy, em có hơi hăng hái quá. Cho em xin lỗi. “
“Lúc trước ?”
“Lúc em nói là chị sẽ không phù hợp để trở thành một phần của nhà Shirya.”
Chà ! Tôi không ngờ đấy, em ấy thậm chí còn cúi đầu trong lúc nói. Cô người hầu đứng sau em ấy đang quan sát những hành động ấy, và thở dài ra tiếng. À, Seryuu hẳn đã được cô người hầu của mình yêu cầu để làm vậy. Tôi là một “thằng gái”, vì vậy tôi rất mừng vì tôi có một cô hầu gái có nhiều kinh nghiệm. Ngay cả Oriza-san cũng rất tốt, dù cô ấy hay nói mà không suy nghĩ…Đúng vậy, cô ấy hơi bị thật thà một chút.
“Không sao cả. Thực sự thì chị vẫn còn phải bắt đầu thích nghi nữa!.”
“À..”
Với câu trả lời của tôi, em trai tôi thở phào nhẹ nhõm. Với tiếng thở dài mà đến nỗi tôi có thể nghe được ở đây, tôi nghĩ em ấy có chút lo lắng. Hmm, đây có thể là dấu hiệu của một số thỏa thuận tiềm năng mà cả hai có thể đạt được trong tương lai. Đầu tiên, tôi phải trở thành “một người con gái xứng đáng trong gia đình” mà tôi cần một chút thời gian để đạt được.
“Saryuu.”
“Dạ. Chuyện gì vậy, Nee-sama!”
“Chị vẫn chưa thể quen với gia đình được. Nên nếu có vấn đề, thì có thể chị sẽ cần em nhờ một chút!”
“Oh...Thật ư ?”
Điều này rõ ràng gây khó xử cho cả hai. Nhưng thực sự, tôi thực sự muốn xóa nó đi. Thật đấy, đó là thứ khiến tôi đau đầu. Để thử và ngăn chặn mọi lỗi lầm, tôi chắc chắn rằng phải thận trọng.
“Có được không?”
“Em sẽ cân nhắc.”
Trong lúc tôi đang suy nghĩ lại nếu chuyện này đi quá xa, Saryuu đã trả lời thay, ngượng ngùng xoa lưng của mình. Thật sự thì tôi chỉ đề cập đến ý kiến, tôi chưa thực sự nhờ em ấy giúp tôi. Em ấy có thể nghĩ khác vềđiều đó, nhưng nó chẳng giúp gì cả.
“Cảm ơn.”
“Được rồi, em lượn đây.”
Bằng cách nào đó, quan hệ giữa tôi và Seryuu đã trở nên tốt hơn một chút. Ít nhất, như một người chị gái của Seryuu, tôi phải chú ý hơn đến việc trở thành “một người phụ nữ tinh tế”, tuy nhiên nói lại dễ hơn làm nhiều. Bạn biết đấy, , tôi tự hỏi nếu tôi có khả năng trở thành một người phụ nữ. Tôi nhìn xung quanh trong khi suy nghĩ những điều này. Thì tôi không thể quên những người ở đây để giúp tôi, như là các cô người hầu, hay là Yuzuruha-san (Trans Eng : Có phải tôi là người duy nhất lo ngại rằng cô ấy không hề để ý tới sự giúp đỡ của bố mẹ mình mà chỉ có những người hầu thôi ?) (Gab : Ta cũng thắc mắc…).
Trở về phòng, tôi yên vị trên ghế sofa. Phew, có vẻ như tôi vẫn lo lắng một chút về chuyện trước đó, tôi không ý thức được nó cho đến khi nó bắt đầu xuất hiện.
Alica-san đã ở trong phòng chờ tôi sẵn và nói “mừng cô chủ trở lại” lúc cả hai bật tiếng cười. Điều đó thật sự giúp tôi thư giãn. Sau khi được nhẹ nhõm một chút, tôi bắt đầu tự hỏi hai cô người hầu kia đã đi đâu sau bữa ăn sáng.
“Thật sự thì tôi đã không gặp cô khoảng một thời gian rồi. Tôi thậm chí còn không hai người đã làm gì.”
“Thì chúng tôi phải chắc chắn rằng phòng phải được dọn và phải thay ga trải giường khi Seiren-sama rời phòng, rồi ăn sáng trong phòng ăn.”
“Cảm ơn. Hai cô vất vả rồi.”
...để dọn dẹp phòng như thế này mà vẫn có thời gian ăn sáng. Những cô hầu gái này, phải làm rất nhiều thứ trong thời gian ngắn. Nói đến thời gian, tôi tự hỏi nếu ở đây có cái đồng hồ không. Nhanh chóng tìm xung quanh phòng, tôi tìm thấy một cái được gắn trên một trong những bức tường mà tôi không để ý trước đó. Nó nhìn giống một cái đồng hồ quả lắc cũ, nhưng lại không phát ra tiếng. Trên mặt của đồng hồ có một số ký tự lạ, không giống như những cái đồng hồ mà tôi từng sử dụng. So sánh kim đồng hồ này so với những cái đồng hồ bình thường, đồng hồ vừa chỉ vào số 9. Tôi không chắc chắn lắm vì tôi chưa kiểm tra đồng hồ trước khi ăn sáng và đo góc của mặt trời lúc tôi ra ngoài trước đó, tôi cá rằng tôi ở trong sảnh ăn được 1 tiếng. ...Thì tôi cũng không chắc chắn lắm. Ít nhất tôi cũng biết vẫn còn là buổi sáng. Còn nhiều thời gian trước bữa trưa. Vậy thì.
“Chờ xíu, tối hôm qua cô cũng phải làm như vậy à? Cô cũng phải chờ đến giờ ăn à?”
“Không sao đâu,chúng tôi quen với việc này rồi.”
“Wow…”
Sau khi Minoa-san trả lời với một cái nhún vai. Tôi thấy họ thật đáng thương. Về việc họ phải điều chỉnh các thứ, để có thể tự nhiên với công việc này. Nói cách khác..nếu họ dành quá nhiều thời gian cho công việc của mình, họ sẽ không có thời gian để ăn uống và nghỉ ngơi. Tôi có thể làm mọi thứ thật thong thả trong khi những người hầu làm việc vất vả. Họ còn đảm bảo rằng giường của tôi phải được giữ gìn nó sạch sẽ trong khi tôi đang nói chuyện với mọi người ở sảnh ăn.
“Ờm...Tôi nghĩ ít nhất thỉnh thoảng tôi sẽ ăn chung với mọi người. Miễn là đừng có trốn tránh trách nhiệm của mình quá nhiều là được.”
“Cô không cần phải làm vậy nữa đâu.”
“Thay vì quan tâm đến chúng tôi thì làm ơn cô chủ hãy quan tâm đến bản thân mình đi, Seiren-sama.”
Alica-san nở ra một nụ cười dịu dàng, trong khi Minoa-san thì đang gào lên rằng việc này là bất khả thi. Điều đáng buồn là nó đúng. Tôi đoán vậy...Tôi phải chấp những hạn chế như thế này. Ít nhất là tôi sẽ cố. Tôi phải nên coi mình là một cô gái, tôi thậm chí không thể quen được việc làm hằng ngày của mình. Tôi còn thậm chí không biết trường học bên này như thế nào nữa. Tôi sẽ cố gắng hết sức, vì sau lưng tôi có Alica-san rồi. Nói thật thì Minoa-san không phải người xấu, nhưng Alica-san vẫn tốt hơn.
“Umm, Alica-san. Tôi không chắc rằng hôm nay tôi có việc gì để làm.”
“Không hẳn, bà chủ nói với tôi là cô được thư giãn, ít nhất là khoảng một lúc.”
“Tôi hiểu rồi.”
Nói cách khác, tôi có thể làm mọi việc mình muốn. Ngay cả khi nói như vậy, tôi cũng chẳng biết gì về căn biệt thự này hay thế giới bên ngoài.
Tôi chỉ không biết phải làm gì. Hmm.
“Được rồi. Alica-san, cô được đề nghị sáng nay để cho tôi coi xung quanh khu vườn. Tôi không muốn nhốt mình ở trong phòng. Tôi muốn biết về nơi này.”
Nếu tôi cần biết thứ gì đó, tôi chỉ cần hỏi.
May mắn là có vẻ như Alica-san có nhớ ra lúc đó và gật đầu trong lúc cười phá lên.
“Tất nhiên. Sau tất cả Seiren-sama vẫn hoàn toàn xa lạvới căn biệt thự này mà.”
“Nó cũng sẽ là cơ hội tốt để gặp gỡ những người còn lại. Tôi sẽ đi với cô chủ trong ngày hôm nay.”
Minoa-san trả lời với cái gật đầu nhẹ. Được rồi, đến giờkhám phá cái biệt thự này rồi nhưng tôi không chắc tôi có thể nhớ hết.
Thật bất ngờ vì ngay khi rời khỏi phòng, tôi được nhắc về tấm bùa. Do những thứ khác đang diễn ra nên tâm trí tôi đã quên cái bùa này. Tôi tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với nó.
“...Mà Alica-san, Minoa-san ơi. Các cô có biết cái bùa của tôi thế nào không ?”
“Cái bùa ?”
“Nó là cái túi nhỏ mà tôi mang đi lúc triệu hồi lại về đây. Nó có thể hơi sờn một chút, nhưng tôi không biết mình đã để đâu rồi ?”
Tôi vẽ một cái hình vuông trên không để giúp 2 người nhớ ra. Vì tôi đã tự làm nó nên tôi rất thích nó dù nó có hơi sờn. Ngay khi tôi nhớ ra, ngay khi tôi bị kéo đến thế giới này, mẹ tôi đã lôi những thứ bên trong nó ra để xem. Trời ạ, tôi đã làm gì sau lúc đó...đúng rồi, nó đã ởsau túi quần của tôi. À mà tôi cũng tự hỏi bộ quần áo cũ của tôi thế nào rồi.
“À, tôi quên chuyện gì xảy ra với nó rồi.”
Trong khi suy ngẫm những thứ này, Alica-san chạy về phía nhà tắm. Không lâu sau, cô ấy vội vã trở về với một cái túi tự làm quen thuộc và hơi sờn. Alica-san nói với tôi nơi nó được để trong khi cầm phần đầu của cái túi trong lòng bàn tay.“Tôi tìm thấy nó trong lúc giặt quần áo của cô đã mặc hôm qua, trong một cái túi. Tôi đã để nó sang một bên để đề phòng.”
“Cảm ơn! Thật tuyệt vời!”
Tôi nhận lấy cái túi từ Alica-san, ôm nó thật chặt trong cơn nhẹ nhõm. Cẩn thận kiểm tra, tôi nhận thấy từ bên ngoài cái túi nó phẳng phiu nên chẳng có cái gì trong đó cả. Tôi tốn một lúc để nhớ lại cái nhẫn lẽ ra phải ở bên trong túi, cái nhẫn nhỏ xíu không thể vừa ngón tay của tôi. Tôi tháo cái nút trên miệng túi. Trong cơn tuyệt vọng, tôi mở cái túi ra và lật ngược nó xuống lòng bàn tay. Thật nhẹ nhõm khi trong cái túi rơi xuống lòng bàn tay tôi là một cái nhẫn dễ thương được đính viên ngọc lam.
“Tạ ơn trời, nó vẫn còn ở trong. Hmm…”
“Ồ, đó là một cái nhẫn rất đẹp.”
“Tôi được nói là, lúc tôi được sinh ra, ba mẹ đã tặng nó như một món qùa.”
Alica-san kiểm tra chiếc nhẫn như tôi đã miêu tả về nguồn gốc của nó, với đôi mắt ngạc nhiên cùng với sự ngạc nhiên của cô ấy “Ồ…”, cô ấy tiếp tục kiểm tra với Minoa-san, người đang nghiêng người về phía trước một chút để nhìn cái nhẫn rõ hơn.
“Cô chủ biết đấy, tôi sẽ nói điều này. Ở thế giới khác, nó chỉ nằm trong cái túi. Người đã nuôi nấng tôi nói rằng tôi nên chăm sóc nó tốt, thế nên tôi đã may cái túi nay. Tôi đã cố gắng hết sức để chăm sóc nó đấy.”
“Thật tuyệt vời. Để chăm sóc nó như thế này, chắc hẳn nó phải rất quan trọng với cô chủ.”
Minoa-san nói với tôi như vậy, với một nụ cười nhẹ trên mặt. Đúng, tôi biết tôi phải yêu nó. Nó là món quà từ cha mẹ, thậm chí còn được Ngài quản lí tặng cho tôi ở thế giới kia. Tôi cảm giác rằng, thông qua chiếc nhẫn này, tôi cảm nhận được tình thương của cha mẹ.