Hôm nay chúng ta chỉ cần thực hiện một chiến thuật đơn giản mà thôi! Lãnh chúa Zest sẽ bắn bừa ma pháp cao cấp[note18940] . Sonia và ta sẽ xử lý lũ địch còn lại, nhưng ngay cả vậy, nếu có tên địch nào tới gần pháo đài, các ngươi sẽ phải hạ gục chúng…Thế thôi!”
Rất là dễ hiểu luôn.
Quả là một chiến thuật đơn giản đấy, Bá tước biên giới ạ…
“ Này, vẫn còn địch quanh đây phải không?
“ Yeah, chúng nên ở chỗ mà lãnh chúa Zest đang phóng ma pháp cấp cao thì hơn!”
Boooooooom
“ ……..Kiểu vậy ấy!”
“ ……..Ờ!”
“ “ Rảnh quá! Chán thật đấy!”
Boooooooom
“ Những nỗ lực của lãnh chúa Zest chẳng hề nửa vời chút nào cả!”
“ Có vẻ ngài ấy vẫn còn dư thừa ma lực lắm! Ngài ấy đang bắn gì đó kìa phải ko?”
“ …Lãnh chúa Zest, ngài ấy chẳng bao giờ làm việc hời hợt cả!”
Những người lính bảo vệ pháo đài còn chẳng có cơ hội tham gia chiến đấu nữa.Họ đã vô cùng sốc khi nhìn tôi, một vị công tước oai hùng, làm thế quái nào lại có thể một mình liên tục giáng ma thuật cấp cao xuống đầu quân thù!
Sao mà ngài ấy vẫn có thể tiếp tục được?...Ngài ấy có thể một mình đánh bại quân địch sao?
Đó là điều mà họ đang nghĩ…
Cơ mà thực tế thì không có được ngon vậy đâu…
“ Phóng đi, lãnh chúa Zest!”
“ …….Okaaaaaaaaaay!”
Nếu không hét lên để thôi thúc bản thân thì tôi sẽ suy sụp mất…Tôi cố gắng hết sức để kiểm soát lượng ma lực bắt đầu tràn ra của mình và kéo chúng lại vào trong cơ thể.Chỉ cần một khoảnh khắc bất cẩn thôi là ma pháp sẽ không kích hoạt được nữa…
Thật cẩn thận, tôi lại sử dụng ma lực của mình …Tốt, lên nào!!
Boooooooooom
Có vẻ là nó rơi đúng chỗ rồi đấy! Toàn bộ ma lực đang trực trào ra khỏi cơ thể tôi…Cặp gối này đang cười nhạo tôi huh?
Tôi gạt hết đi và lấy lại ý thức; bằng cách nào đó mà tôi đã đứng vững được.
Tôi đã tiêu thụ rất nhiều ma lực, nhưng vấn đề là thể lực và trí lực của tôi… hay nói cách khác là khả năng tập trung của tôi…đang giảm dần.
Tôi đã biết vậy mà.
Đây quả là… cách làm khó nhau…
“ Lãnh chúa Zest, xin hãy bắn một đòn ra đằng kia!”
“ ……….Yeaaaaaaaaa!”
Chết tiệt! Đừng có nói tự nhiên như kiểu đấy là chuyện dễ nhất trên đời như thế….Một lần nữa tôi lại buộc hầu hết ma lực gần như mất kiểm soát của mình trở lại cơ thể và cố để tưởng tượng ra vụ nổ.Tôi cố gắng nén, nén và nén ma lực của mình một cách liều lĩnh để dùng được một ma pháp cấp cao khác.Đôi bàn tay tôi bắt đầu phát sáng, nhưng vẫn chưa được.Tôi tự ép mình phải làm cho nó mạnh hơn và nhỏ hơn…và tôi đã làm đươc!
Ngươi bảo là đằng kia à? LÊN!!
Booooooooooooom
Tốt. thế là…xong…Chết tiệt…ý thức của tôi trôi đi đâu mất rồi…
Quái? Có thứ gì đó ở trong miệng tôi…Tôi không thở nổi.
Không nuốt xuống thì tôi sẽ chết à!?
Chẳng biết sao…Tôi đã nuốt nó.
Gì đây? Mặt đất ở ngay trước mặt tôi…Ah, tôi vừa thiếp đi à…?
Tôi chầm chậm đứng dậy và lắc lư cái đầu. Tôi ổn. Không rõ vì sao mà đầu óc tôi rất tỉnh táo.
“ Lãnh chúa Zest, bắn cái tiếp theo đằng kia kìa!”
“ ……………..Được rôôôôôôôồi!”
Ngày hôm đó, tất cả những gì tôi làm là phóng ma thuật cao cấp vào những nơi mà Bá tước biên giới và sư phụ của tôi chỉ định…Quả là một nhiệm vụ “dễ dàng” và tôi đã cố hết sức để hoàn thành nó…
Mấy người thích nói gì cũng được, cơ mà tôi đã hoàn toàn kiệt sức rồi… Vì đống ma pháp cao cấp kia mà tôi đã phải dùng đến một lượng ma lực lớn đến bất thường.So với các ma thuật cường hóa và hồi phục mà tôi vẫn dùng thì thứ này tiêu tốn mất một lượng ma lực gấp cả chục lần.
Thực sự thì tôi đã cạn ma lực mất mấy lần rồi.Và mỗi lần như vậy đội chiến hầu lại bắt tôi uống mấy thứ thuốc phục hồi…
Cái ngày hôm đó đối với tôi quả đúng là cực hình mà!Cơ mà thế cũng đủ để bảo vệ căn cứ của chúng tôi rồi.Thật vậy, chỉ để tự vệ mà thôi…Nếu tôi đứng bên ngoài chiến trường rồi xả liên tục đống ma pháp này thì tôi sẽ bị bao vây và bị xử đẹp sớm thôi.Tiêu hao ma lực đến như vậy quả là không đáng mà…
Bụng tôi phát ra những âm thanh lạ khi đội chiến hầu đưa tôi về phòng.
Cảm ơn nhé!
Tôi kiệt sức tới mức thậm chí chẳng nói nổi câu đó nữa.Tôi gục thẳng xuống giường như người bất tỉnh vậy.Các cô hầu gái lau người tôi bằng một chiếc khăn lạnh.
Ah, tuyệt thật đấy! Cảm ơn nhé!
Dù là tôi muốn cảm ơn họ đấy, cơ mà mở miệng ra thôi cũng là một nhiệm vụ quá gian nan rồi!
Tôi đã quyết định là sẽ không bao giờ dùng ma thuật bộc phá nữa…Tôi thực sự tin là vậy.Với những người xung quanh thì quả là dễ dàng, nhưng với tôi thì thế là quá sức rồi!
Cứ thế này…thì tôi chết chắc…
Các cô hầu rời phòng sau khi đã lau sạch sẽ cơ thể tôi.
Tôi chắc chắn sẽ cảm ơn họ sau. Giờ thì ổn rồi nên tôi sẽ thư giãn rồi ngủ thôi.
“ Địch tấn công! Có địch tấn công! Có địch tập kích đêm!”
Tôi nghe được tiếng ồn lớn. Nghe như có chiến sự vậy?
“….Để chúng vào! Các ngươi không định để ta nghỉ ngơi, huh?”
Tôi bật dậy, tỏa ra sức ép kì lạ ra xung quanh.
“ Kẻ địch ở đâu? Ta sẽ băm vằm chúng ra!”
“ Gahahahaha! Zest tràn đầy năng lượng rồi! lên nào!”
“ Mau hộ tống các chỉ huy!”
“ Ngài ấy đã không ngừng bắn loại ma thuật đó cả ngày rồi, và giờ ngài ấy lại dùng kiếm chiến đấu máu lửa đến vậy sao?
“ Lãnh chúa Zest quả là chẳng phải kẻ tầm thường mà!”
“ Thế này mà cũng gọi là đột kích đêm à? Sao các ngươi dám!? Sau khi ta xong chuyện với các ngươi, các ngươi sẽ không bao giờ dám tấn công đêm thêm lần nào nữa!”
“….Ngài ấy đúng là một con quái vật cầm kiếm!”
“ Ngài ấy đã đạt đến đẳng cấp của Chỉ huy Hiệp sĩ đoàn rồi!”
“…Tao mừng vì ngài ấy ở bên phe chúng ta đấy!”
“ Tao vừa quyết định là sẽ không bao giờ đối địch lại lá cờ thanh gươm và con rắn ấy!”
“ “ “…..Chắc chắn rồi!” ” ”
Sau khi lũ ngốc đến tập kích đã tháo chạy tán loạn, tôi trở về phòng mình, nhưng…một cô hầu gái đang mỉm cười chờ tôi.
“ Thưa ngài, đã đến giờ họp rồi ạ!”
Biết ngay mà….