Ngày 24 tháng 8, thứ Bảy.
Bọn tôi đã đến thế giới này được 37 ngày rồi.
Cũng đã được 1 tuần và năm ngày kể từ khi Mizuno rời nơi ẩn náu.
Thứ Bảy là ngày nghỉ, nhưng nó cũng không khác thông thường là bao.
Điều khác biệt so với ngày thường là tôi có đưa ra chỉ dẫn hay không.
「Đúng như mong đợi, việc làm đồng cảm giác như tụi mình đang ở thời hiện đại vậy.」
Arisa nói, trong khi cô đang nhìn từ trên đỉnh của nơi ẩn náu xuống chỗ đất canh tác gần vách đá.
Ngoài những cánh đồng đã được làm ra, bọn tôi còn cày thêm nhiều cái nữa.
Những con vịt đang bơi lội tung tăng trên cánh đồng.
Ở cánh đồng bên cạnh, bọn tôi đang trồng lúa mì, trông chúng cũng giống lúa, và thuộc loài cỏ
Trồng lúa mì tốn nhiều thời gian hơn so với lúa gạo.
Mất khoảng 7 tháng kể từ khi gieo hạt cho đến lúc thu hoạch.
Đó là lí do mà bọn tôi bắt đầu trồng chúng ngay lúc này, nó sẽ xong vào cuối tháng 3 hoặc lâu hơn.
Nếu như môi trường ở đây cũng có bốn mùa tương tự Nhật Bản, thì chúng có thể dùng được sau khi mùa Đông kết thúc.
「Tớ tự hỏi là việc này có thật sự suôn sẻ không?」
Arisa mất kiên nhẫn và muốn có thành quả ngay lập tức.
Tuy nhiên, nông nghiệp đòi hỏi tĩnh nhẫn nại, không thể nào biết được thành quả ngay lập tức sau khi gieo hạt đâu.
Trước mặt bọn tôi, không có gì ngoài lớp đất đã được xới tơi lên.
「Nó sẽ suôn sẻ thôi, bọn mình đã chăm chỉ để chắc rằng nó sẽ như thế mà.」
Đã ba ngày kể từ khi Sumeragi Byakuya chết.
Trong suốt thời gian đó, song hành với việc nông nghiệp thì bọn tôi cũng củng cố lực phòng vệ của mình.
Ngoài gạo và lúa mì, thì bọn tôi cũng có một cánh đồng khoai lang.
Trồng khoai lang không phải là công việc khó khăn cho lắm.
Cứ trồng cây con, rồi tưới nước, xong cứ việc để yên chúng.
Chỉ cần làm trong một ngày, 5 tháng sau là có thể thu hoạch được rồi.
Đối với bọn tôi thì vụ thu hoạch sẽ đến vào cuối tháng một.
Điểm yếu của bọn tôi là thiếu người.
Kể cả thêm Mizuno, người đã rời khỏi nơi ẩn náu vào, bọn tôi cũng chỉ có vỏn vẹn 14 người.
Nếu bọn tôi tăng cường thêm mấy loại cây trồng cần nhiều sức lao động, thì chúng tôi không thể làm công việc khác được.
Do vậy, bọn tôi tập trung trồng các loại cây không cần phải chăm sóc nhiều, chẳng hạn như khoai lang.
Cùng với sự phát triển của nền nông nghiệp, một lượng lớn phân bón đã được dùng hết sạch.
Vì thế, Mana dẫn đội quân khỉ để đi thu thập vỏ sò.
Đám khỉ lượm được vô số vỏ sò đến mấy cái lọ thu gom được đặt trên bãi biển.
Nông nghiệp chủ yếu là như vậy, và tiếp theo là củng cố sức phòng vệ của bọn tôi.
Cụ thể hơn thì, đặt bẫy để chuẩn bị cho những động thái về phía nam của nhóm Sasazaki.
Amane đang lo chuyện đó nên bọn tôi chả có gì để làm cả.
Tôi có thể làm bẫy động vật, nhưng bẫy người thì chịu.
Nhưng Amane thì ngược lại, cô ấy là một chuyên gia khi đối đầu với con người.
Tôi thấy Amane làm bẫy một lần, cô ấy làm nó với một tốc độ khủng khiếp.
Và nó còn phức tạp hơn nhiều so với mấy cãi bẫy thỏ mà tôi đã làm.
Vậy tại sao Amane không thể làm được một cái bẫy sập cho tử tế nhỉ?
Mấy cái bẫy của Amane được đặt ngoài phạm vi làm việc của bọn tôi.
Amane đã đặt chúng ở hang Asakura và mấy cái hang động mà nhóm của Sumeragi đang trú ngụ.
Vậy nên bọn tôi vẫn có thể tự do di chuyển được.
Tuy nhiên, Kageyama người phụ trách việc do thám là ngoại lệ.
Tuy Amane là người là người duy nhất đặt bẫy, nhưng bọn tôi cũng có hỗ trợ cho cô ấy.
Tôi giúp cô ấy bằng cách nạo mấy khúc gỗ và mài nhọn đầu.
Quá trình tạo ra thứ bẫy dành cho người này rất gây nản, ngay cả khi chúng dành cho những người mà tôi không thích.
Nếu có thể, tôi muốn mấy cái bẫy không có đất dụng võ.
「Đã được một khoảng thời gian kể từ khi tớ câu cá ở sông rồi, muốn đi với mình không Hokage?」
Arisa mời tôi đi câu cá.
Suy nghĩ về những việc cần phải làm của tôi đột nhiên bị cắt ngang.
「Hãy đi kiểm tra mọi người đã.」
「Cậu không cần phải làm thủ lĩnh nữa, đây là ngày nghỉ mà, cậu biết chứ?」
「Tớ hiểu rồi.」
Arisa đặt tay phải lên vai tôi.
Rồi, cô ấy đặt cái cần câu đang mang theo bên tay trái xuống.
「Sau đó, có muốn tớ chữa lành cho cậu bằng cơ thể của mình thay vì câu cá không?」
Arisa đẩy ngực lên bằng cánh tay đang rảnh.
Cái ngực có ước tính là cỡ D của cô ấy rung lắc.
「C-cậu chắc chứ?」
Glup.
「............」
Arisa chết lặng một lúc, rồi nói.
「Tất nhiên là không rồi!」
「Tớ cũng nghĩ vậy.」
「Dâm dục quá đấy! Hokage!」
「Không, không, không, cậu mới là người mời gọi tớ mà.」
「Thật ư? Mời gọi? Đùng có đùa, cậu thật sự nghiêm túc á?」
Arisa thêm vào "Kinh tởm."
Cô ấy không cần phải nói quá như vậy, nhưng tôi cũng nghĩ mình xứng đáng với nó.
Chắc rồi, tui chỉ là một thằng biến thái.
「Ừm, nếu cậu muốn nắn bóp bộ ngực này của tớ...」
Arisa buông vai tôi ra và xách cần câu lên.
「Hãy thắng khi câu cá với tớ. Rồi cậu có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn. Không chỉ là với ngực mà có thể là toàn bộ cơ thể của Arisa-sama siêu dễ thương này.」
「Thật chứ?」
「Tất nhiên là đùa rồi! Vừa được trải qua mà! Đồ ngu!」
Arisa vừa cười to, vừa đi.
Tuy nhiên, sau vài bước, cô dừng và quay đầu lại.
「Nhưng, tớ sẽ thưởng cho cậu nếu câu cá thắng mình. Nếu Eri là bếp trưởng, thì tớ cũng là chỉ huy tối cao trong việc đánh cá. Tớ không có ý định thua cuộc, thậm chí là với Hokage.」
Tôi cũng nghĩ thế.
Thật ra, tôi cũng không tự tin rằng mình có thể thắng Arisa trong việc câu cá.
Kĩ năng đánh bắt của Arisa rất là đỉnh.
Gần đây, mỗi ngày cô ấy đều câu được gần 20 con.
Tính theo thời gian làm việc, thì cứ mỗi 20 phút thì Arisa lại câu được một con.
Một người biết câu cá sẽ hiểu.
Câu được một con mỗi 20 phút là cực kì khó.
Hơn nữa, cô ấy cũng không dùng ngư cụ thời hiện đại, mà là thứ được làm tại thế giới này.
「Oh, Shinomiya-sama.」
Khi tôi trở lại, Sofia và Amane đã ở trong nơi ẩn náu rồi.
Hai người họ không có làm việc, họ chỉ đứng cạnh lối vào.
「Nhưng mong đợi từ Shinomiya-sama, cậu đến đúng lúc lắm.」
Sofia nói.
Tôi chả biết cô ấy đang nói gì cả.
Tôi nhìn xung quanh nơi ẩn náu để đoán xem là gì.
Không có ai ở đây cả.
Ngay cả Yoshi Okada, người nhận việc thiết kế cũng không ở đây.
「Amane muốn đi kiểm tra bẫy của mình.」
「Hừm, nên?」
「Tuy nhiên, cô ấy cảm thấy không an tâm khi để tớ một mình.」
「Hiểu rồi, vậy là cậu muốn tớ dành thời gian cho Sofia?」
Amane gật đầu.
「Trước đó, tớ đã kiểm tra xung quanh có an toàn hay không rồi. Nên, nó vẫn ổn thôi dù cậu ra khỏi nơi ẩn náu. Tuy nhiên, tớ thấy không an tâm khi để cô chủ một mình. Và thế, tớ muốn có ai đó ở với cô ấy. Tớ không thể yêu cầu ai ngoài cậu cả, Hokage.」
Sofia cười ngượng.
Khuôn mặt của cô như muốn nói "Gái này dễ lo xa lắm."
「Chắc rồi.」
Tôi nhanh chóng đáp lại.
Nếu họ muốn thì tôi làm thôi.
「Cảm ơn, chăm sóc cô ấy nhé.」
Amane cúi đầu chào tôi và quỳ xuống trước mặt Sofia.
「Tôi đi đây, thưa tiểu thư-sama.」
「Ừm, cẩn thận nhé, Amane.」
Amane biến mất ngay lập tức.
Ngay lúc đó, tôi nghe thấy từ "Cơ bắp!" ở đằng xa.
Muscle Takahashi đang tập tạ.
Cậu ấy sử dụng mấy khúc cây vì không có máy tập tạ ở đây.
Takahashi đang gặp rắc rối vì cơ bắp của cậu ta mỗi ngày đều đang yếu đi.
「Vậy thì, bọn mình làm gì đây? Đi câu cá không?」
Tôi chỉ vừa nói chuyện với Arisa, nên từ này vô thức thoát ra khỏi miệng tôi.
Sofia nói "Vậy cũng được," và tiếp tục.
「Tuy nhiên, hôm nay hãy làm gì đó khác nào.」
「Thứ gì đó khác? Cậu có định làm gì không?」
「Có, cậu sẽ giúp mình chứ?」
Sofia nói, rồi nắm tay tôi và đi.
Bọn tôi không ra ngoài nơi ẩn náu mà đi vào sâu bên trong hơn.
「Chỗ này.」
Bọn tôi đến một nơi thực sự sâu và hẹp.
Không có nguồn sáng tự nhiên, nguồn sáng duy nhất là ngọn đuốc được đặt gần bức tường.
「Chúng ta có chỗ như thế này ư.」
Tôi ngạc nhiên.
Sofia mỉm cười.
「Đây là căn cứ bí mật. Tớ cũng đã làm ngọn đuốc này. Tớ dùng cách mà Shinomiya-sama đã dạy trước đó.」
「Tớ hiểu. Tuy nhiên, so với ngọn đuốc thì.」
Thứ làm tôi ngạc nhiên không phải là ngọn đuốc trên tường.
Nó được chuẩn bị tại một ngõ cụt.
「Đây là nơi tớ làm mấy chuyện bí mật cùng với Asakura Meiko-sama. Tuy nhiên, bọn mình vẫn có mấy thứ được cất ở nơi khác. Tớ định làm mọi người ngạc nhiên bằng cách báo cho họ khi công việc hoàn thành, nên đừng nói cho ai biết nhé.」
「Đ-được. Nhưng, nó vẫn rất tuyệt vời.」
Thứ mà tôi thấy...
Là một tấm futon cực kì hiện đại.
Thay vì là mấy cái nguyên sơ thì, nó giống mấy thứ được dùng ở Nhật Bản hơn.
Nó là một cái futon bông kiểu cũ, là thứ trông như sẽ được tìm thấy tại nhà ông bà vậy. Nhưng tại thế giới này, nó là thứ hiện đại nhất.
「Nhưng, ý của cậu là gì khi cho tớ xem tấm futon này? Tớ tưởng cậu muốn tớ giúp làm việc, nhưng trông cái này đã được hoàn thiện rồi mà.」
Sofia không nói gì và ngồi xuống tấm futon.
Cô cởi dép và nằm sấp xuống tấm futon và khăn trải.
Sofia nhìn về đây với nụ cười khêu gợi.
「Cậu có thể tiếp tục ở cạnh mình không, Shinomiya-sama?」
Tôi cương lên ngay lập tức.