Ngay sau khi mọi người xác nhận được chỗ ẩn náu. Bọn tôi bắt tay vào làm việc ngay lập tức.
Hôm nay chúng tôi có rất nhiều việc để làm.
Đầu tiên, là vận chuyển. Nói một cách khác là di dời.
Chị em Asakura và Mana sẽ đảm nhận công việc này.
Việc của họ là phải chuyển đồ vật từ hang Shinomiya về đến nơi ẩn náu.
Vì cũng không hoàn toàn bỏ cái hang nên bọn tôi vẫn để lại đó một số thứ.
Lượng nhu yếu phẩm dành cho hai ngày.
Không chỉ các loại nguyên liệu thực phẩm mà còn là đá, gỗ, và vài thứ khác.
Ngay bây giờ, Arisa đang đi kiếm gỗ, và Eri thì đi thu thập nguyên liệu.
Lẽ ra Arisa nên đi câu cá, nhưng hiện tại chúng tôi không có thời gian cho việc đó.
Gỗ có rất nhiều công dụng nên nó cũng quan trọng như đống nguyên liệu vậy.
Chỉ còn lại tôi và Karin, bọn tôi sẽ kiểm tra mấy cái bẫy mà tôi đã đặt vào hôm qua.
Những cái bẫy để bắt lợn rừng và thỏ.
Chúng nằm ở phía tây của hang động Asakura.
「Đây, trông ổn đó.」
Cái bẫy có vẻ hoạt động tốt.
Bò rừng non nằm trong bẫy chông, vài con thỏ bị mắc lại bởi bẫy sập.
「Tớ hiểu rồi, vậy là cậu đã đặt bẫy xung quanh đây.」
Tôi dẫn Karin theo đến đây để dạy cho cô ấy biết thêm về bẫy.
Chỉ đặt bẫy thôi là chưa đủ.
Cần phải biết lên kế hoạch để cho con mồi mắc vào bẫy một cách dễ dàng.
Tôi sẽ truyền đạt kiến thức của mình cho Karin thông qua việc hướng dẫn cho cô ấy.
Việc rèn luyện cho Karin như thế này cũng là để chuẩn bị cho tương lai.
Dù cho bây giờ chỉ có bảy người. Nhưng sớm thôi, bọn tôi sẽ có thêm thành viên mới.
Đến lúc đó, sẽ rất kém hiệu quả nếu tôi cứ phải dạy tất cả mọi thứ.
Cũng có khả năng là tôi gặp một ít rắc rối và trở nên vô dụng.
Những chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra nên việc đào tạo người thay thế là rất cần thiết.
Nếu tôi rèn luyện những kiến thức cần thiết cho cuộc sống hằng ngày của họ, chúng sẽ rất hữu dụng trong những trường hợp khẩn cấp.
Karin là người thay thế mà tôi đang để mắt tới.
Cô ấy yêu thích lịch sử và có một lượng kiến thức tối thiểu.
Karin sẽ học được ngay lập tức nếu được chỉ dạy cặn kẽ.
「Dẫu vậy, thu hoạch lần này còn hơn cả mong đợi. 」
Tôi chỉ mong có được một con lợn rừng và ba con thỏ.
Nhưng thực tế là chúng tôi bắt được hai con lợn rừng non và năm con thỏ.
Nó đủ để chiếm một chỗ trong cái gùi tre mà bọn tôi mang theo.
「Vậy ta sẽ mang chúng về nơi ẩn náu ư?」
Khi đang bỏ mấy con lợn và thỏ vào cái gùi, Karin hỏi tôi.
Cô ấy dùng tay chải chuốt lại mái tóc có màu xanh biển mà cổ liên tục nói đó là màu tóc tự nhiên trong ba năm.
「Không, hãy xử lí nó trước đã. Bọn mình phải xử lí chúng nhanh nhất có thể. Ngoài ra, để cho mấy cô gái xem cảnh tớ sơ chế động vật thật khó coi đúng không?」
「Tớ cũng là con gái mà.」
Karin nhìn tôi với khuôn mặt nghiêm túc.
Giật mình vì lời nói của cô, tôi xin lỗi ngay lập tức.
「Đó không phải là ý tớ, mình muốn nói là...」
Tôi không thể tìm thấy một lí do nào thích hợp cả.
「Tớ chỉ đùa thôi. Mình biết cậu muốn nói gì mà.」
Karin nở một nụ cười khi thấy tôi đang hoảng loạn.
Xong xuôi, bọn tôi quay lại chủ đề chính.
「Nếu muốn xử lí chúng thì dòng sông ở phía tây nam là được rồi.」
「Hử, vậy ở chỗ đó có một con sông hả.」
「Tớ chưa đến đó bao giờ, nhưng mình có linh cảm là nó ở đó.」
「Làm sao mà cậu biết?」
「Dựa vào hướng di chuyển của lũ động vật. Tớ có thể thu thập thông tin bằng cách quan sát cỏ và cành cây trên mặt đất.」
「Cậu sẽ dạy cho tớ kĩ thuật đó ư?」
「Tớ cũng muốn lắm, nhưng nó rất khó vì vậy có thể là không nhé.」
「Tiếc thật.」
Bây giờ, chúng tôi đang đi về phía tây nam.
Sau một khoảng thời gian, bọn tôi tìm thấy một con suối.
Một nơi yên tĩnh, với nhiều loài động vật đang nghỉ ngơi tại đây.
Tôi phát hiện ra một con nai, đó là cả một bữa ăn thượng hạng đấy.
Nhưng, hãy bỏ qua nó thôi.
「Cậu biết cách để xử lí chúng không?」
「Không, tớ không biết.」
Karin lắc đầu.
「Đây cũng không phải chuyên môn của tớ, nhưng…」
Sau khi lấp liếm cho qua chuyện, tôi cũng thử xé thịt con thỏ.
Với con dao được làm bằng đá mà Karin thu thập, tôi nhanh chóng hành sự.
Khi sơ chế động vật, cần chia ra thành ba phần.
Phần ăn được, phần không ăn được và phần lông.
Khi xử lí ở ngoài trời, chỉ cần loại bỏ những phần không ăn được là ổn rồi.
Trong trường hợp của tụi thỏ, thì sẽ là những cơ quan nội tạng, ruột và mấy cái tương tự thế.
Và đừng quên cắt động mạch và rút hết máu ra nhé.
Lần này, không chỉ dừng lại ở những điều trên. Nó phải được thực hiện một cách cẩn thận và tỉ mỉ cho tới cùng.
Tôi lo là giữa chừng thì Karin sẽ bị ói, nhưng có vẻ nó hơi thừa rồi.
Cô ấy tiếp tục nhìn tôi làm việc mà không than vãn chút nào cả.
「Và như thế.」
「Làm tốt lắm, tớ có thể thử được không?」
「Được chứ.」
Lần này, Karin sẽ là người sơ chế.
Cô ấy làm một cách cẩn thận và chậm rãi trong khi nhớ lại hành động của tôi.
Tôi xem Karin làm, chỉ lên tiếng khi cô mắc lỗi.
「Cậu có năng khiếu tốt đó, tớ có chút ngạc nhiên đấy.」
「Đó là vì Hokage là một người thầy tốt mà.」
Đến lần thứ hai, cô ấy gần như đã thành thạo nó.
Vào lần thứ ba, Karin hoàn thành xong việc mà không gặp phải chút khó khăn gì.
Tôi cảm thấy có chút ghen tỵ khi cô ấy tiếp thu nó tốt hơn tôi nhiều. Chỉ ghen một chút thôi.
「Về cơ bản thì lợn rừng cũng tương tự. Đầu tiên là rút hết máu ra, sau đó rửa sạch toàn bộ cơ thể. Rồi, lấy ruột và máu còn đọng lại trong dạ dày chúng. Sau khi chuẩn bị xong, cậu có thể xé thịt nó như cách đã làm với mấy con thỏ.」
「Vậy, với lợn rừng thì đầu tiên phải rút máu phải không?」
「Cũng có thể rút máu trước đối với tụi thỏ, tốt hơn hết là nên rút máu chúng nhanh nhất có thể. Tớ loại bỏ các cơ quan nội tạng trước, vì làm như vậy sẽ dễ để sơ chế hơn.」
「Hiểu rồi.」
Nó giúp cô ấy bắt kịp tiến độ khi học.
Cô ấy không lặp đi lặp lại câu hỏi "Cái gì đây, cái gì kia?"
Việc đó làm tôi ảo tưởng rằng mình thực sự dạy giỏi.
「Chúng ta không có nhiều thời gian đâu, chia việc ra làm nào.」
Hai người cùng làm việc thì tốt hơn.
Karin có thể lo được lũ thỏ, còn mấy con lợn rừng non thì đã có tôi.
「Đúng thật là rất khó nếu không treo chúng lên.」
Nên treo heo rừng lên không trung khi sơ chế chúng.
Treo chúng lên cây hay cái gì đó, với cái đầu hướng xuống đất.
Do không thể làm vậy trong tình huống của bọn tôi. Nên tôi phải để cho nó nằm xuống đất rồi sơ chế.
「Vậy có lẽ là được rồi.」
Cuối cùng, tôi rửa sạch đống thịt được cắt ra bằng nước sông.
Sau khi tất cả công việc đã xong, bọn tôi đặt chúng vào trong cái gùi và trở về.
「Giờ thì quay về nào.」
「Sao chúng ta không ghé qua hang động Asakura trước khi quay về nhỉ?」
「Hang Asakura? Không phải hang Shinomiya ư?」
Karin gật đầu và nhắc lại "Hang Asakura."
「Tại sao phải đi đến đó chứ?」
Nếu là hang Shinomiya thì tôi có thể hiểu
Bọn tôi vẫn còn để lại rất nhiều đồ ở đó, nên chúng tôi có thể vận chuyển chúng khi đến đó.
Tuy nhiên, không có gì ở hang Asakura cả.
Bộ quần áo được làm từ sợi gai dầu bởi Meiko đã được thu về và đang nằm ở trong nơi ẩn náu.
Tôi không biết sẽ phải làm gì khi tới đó cả.
「Tớ chỉ nghĩ tới việc mang lại 'niềm vui' cho Hokage nếu cậu vào đó thôi.」
Một lời nói đầy bất ngờ.
「'Thú vui', ý cậu là mát xa hay gì đó à?」
「Đương nhiên, là nó có nghĩa như 'này' nè.」
Tay của Karin với đến dương vật đang nằm trong quần tôi.
Không quá kích thích nhưng dương vật tôi đã cứng lên.
「Cậu chắc chứ?」
Tôi nuốt nước bọt.
Đúng là trời thương mà.
Một cậu trai 18 tuổi tràn đầy ham muốn.
Nó lớn đến nỗi phải 'vắt kiệt' mỗi ngày vài lần.
Đó là lý do tôi cảm thấy hạnh phúc khi cố ấy sẵn lòng 'vắt kiệt' nó.
Hơn nữa, vì Karin là một cô gái dễ thương nên còn tốt hơn bội phần
「Tớ ổn với việc đó. Nhưng đổi lại, lần này, hãy làm cho tớ cảm thấy hài lòng nữa.」
「Hở, ý cậu là?」
Karin nhìn tôi và gật đầu.
「Tớ muốn làm tình.」