Bọn tôi quay trở về nơi ẩn náu và ăn trưa.
Cả bọn lặng lẽ chia nhau ra ăn.
Bầu không khí có chút ảm đạm.
「Chúng ta sẽ ổn thôi, đúng chứ?」
Arisa lên tiếng.
「Ổn với thứ gì cơ?」
Karin hỏi.
Arisa đáp「Không phải đã rõ rồi sao?」
「Chúng ta sẽ không thất bại và cũng sẽ không kết thúc như cái nhóm hiếp dâm ấy.」
「Nếu thành công thì chả sao cả. Làm sao cậu biết sẽ không hỏng chuyện. Dù con thuyền có tốt đến mấy, thì khi bị lật thì mọi chuyện cũng sẽ kết thúc.」
「Aagh! Cậu bi quan quá đấy Karin! Sao thế! Cậu đang cố ám chỉ là chúng ta sẽ chết nếu bắt đầu chuyến đi hả! Không hay chút nào đâu!」
「Ý tớ không phải như…」
Karin ngừng nói và lắc đầu
「Xin lỗi. Tớ không cố ý làm tâm trạng của mọi người xấu đi đâu.」
Bọn tôi đáp lại「Cậu không cần phải xin lỗi.」
Thật ra thì, không ai trách Karin cả.
Kể cả là Arisa.
Chỉ là mọi người không muốn tin mà thôi.
Cô ấy chỉ muốn nói rằng nếu thất bại thì bọn tôi có thể sẽ chết.
「Còn có ai khác sau khi nhìn thấy những thi thể chết đuối và nghĩ chúng ta nên dừng chuyến đi lại không?」
Tôi quyết định hỏi lại mọi người.
Có thể sẽ có ai đó thay đổi suy nghĩ
Tuy nhiên, quyết định của mọi người vẫn như cũ.
「Dù có nguy hiểm, nhưng tớ vẫn muốn thử.」
Mana là người đầu tiên đáp lại.
Mọi người đều nhất trí.
Karin sau cùng cũng nói「Tớ cũng muốn thử.」
「Vậy thì, không phải đắn đo nữa. Dù lo lắng, nhưng chúng ta vẫn phải lên đường. Hãy đóng một con tàu tốt nhất có thể và vượt biển, để không phải hối hận nếu chúng ta thất bại và đối mặt với lằn ranh sinh tử.」
「「「「Ooooooh!!!」」」」
Bằng cách nào đó, bầu không khí đã trở nên dịu dàng hơn.
Nhưng hết việc này thì chuyện khác lại tới.
Dododododo! Zaa! Zaa!
Dododododo!! Zaa! Zaa!
「Ê, này, thật đấy à? 」
Tôi là người đầu tiên phản ứng.
Mọi người ngay lập tức nhận ra và chăm chú nhìn lên bầu trời.
「Lúc nãy trời còn đang nắng mà.」
Arisa hét lên.
「Vậy thì đi ra ngoài làm sao được.」
Bão đang đến rồi.
「Cứ như thể…」
Tôi ngừng lẩm nhẩm.
May mà tiếng ồn bên ngoài rất lớn nên không ai nghe thấy tôi thầm thì.
Nếu ai đó nghe được thì tâm trạng họ sẽ lại tụt dốc mất.
Tôi lẩm bẩm với chính bản thân mình.
Cứ như cơn thịnh nộ của bầu trời đối với những ai cố gắng rời hòn đảo.
◇
Một giờ sau khi thời tiết bỗng đột ngột thay đổi.
Cơn bão không những tan mà ngược lại càng dữ dội hơn.
Mặt biển, thứ mà chúng tôi có thể quan sát từ nơi ẩn náu, đang nổi lên những cơn sóng cuồn cuộn.
「Chắc là chúng ta sẽ phải ở lại nơi ẩn náu cho qua ngày.」
Việc này gợi cho tôi nhớ đến câu hỏi “Nếu như” ngày hôm qua.
Tôi sẽ phải làm gì nếu không có cái hang động nào.
Rất khó để có thể chống lại cơn bão như này nếu không có hang động.
Vượt qua mưa gió chính là chìa khóa để sống sót.
Ai lại tin một chỗ trú đơn giản có thể chịu được cơn bão như này chứ.
Dù có thể, thì người tôi cũng sẽ ướt nhẹp.
Điều này sẽ làm cho sức khỏe bản thân đi xuống.
Mỗi khi trở trời, tôi lại cảm thấy biết ơn nơi trú náu này.
Không cần phải lo nghĩ mưa bão với nơi này.
「Chơi bài không Hokage?」
Đang mải nhìn trời thì Arisa gọi tôi.
「Không, để sau đi. Tớ muốn xác nhận lại tình hình.」
「Ừm. Nhưng thi thoảng cũng nên thư giãn đi.」
「Tớ biết, cảm ơn.」
Nhóm bọn tôi đã quen với mưa bão rồi.
Đồ giặt và những vật dụng phơi khô ở bên hồ đã được đưa tới chỗ này.
Chỗ đồ dự phòng và công cụ đã được dời đi để tránh bị gió thổi bay.
Dù tôi chưa đưa ra chỉ dẫn cho họ nhưng tất cả đã gọn gàng.
Giờ đã hết việc để làm rồi, thế nên chúng tôi có thể thư giãn.
「Chúng ta có đủ lương thực dự trữ, nước uống cũng không có vấn đề gì. Bọn mình cũng đã cất đồ gặt và chăn đệm nên tớ nghĩ là đã ổn rồi.」
Mọi người làm rất tốt và cũng thật trôi chảy, nhưng tôi vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó.
Bọn họ đúng thật rất đáng tin cậy.
「Có chút lạnh rồi, thêm lửa đi nào.」
Đến cuối cùng thì tôi cũng chỉ cho lửa cháy lớn hơn.
「Bọn mình sẽ phải đi kiểm tra đàn bò và tụi gà khi mưa tạnh.」
Tôi nằm xuống và suy nghĩ xem sẽ phải làm gì khi bão tan.
「Hừm, để xem nó kéo dài bao lâu dây.」
Bọn tôi cũng không đặt nặng cơn bão cho lắm.
Cơn bão này rồi cũng sẽ qua đi.
Có lẽ đến tối nay là hết, muộn hơn nữa thì tới trưa mai là bầu trời sẽ lại trong lành…
Quả đúng là một thiếu sót lớn.