「Nếu trên hòn đảo này không có cái hang động nào ư.」
Tôi trả lời.
「Rõ ràng là phải làm cho bản thân một nơi trú ẩn để ngủ rồi.」
「Cậu nói nghe dễ lắm.」
Mana đáp, tụi con gái cười phá lên.
「Dù sao thì, cậu chỉ có thể làm như vậy thôi. Nước uống và chỗ ngủ là ưu tiên hàng đầu.」
「Ừm, nhưng cậu định xử lý thế nào?」
Karin có vẻ nuối tiếc khi nói「Tớ định hỏi câu đó mà.」
「Làm một chỗ trú rất đơn giản. Đầu tiên, đi nhặt mấy cái cành cây lớn, cho chúng dựa vào nhau để tạo nên bộ khung. Rồi đặt lá lên là xong. Nhưng nếu chỉ để như vậy thì lá sẽ bị gió thổi bay, nên hãy đan chúng lại. Mà thôi, chất lượng đất sét trên hòn đảo này rất tốt, nên tớ nghĩ mình sẽ phủ lên lá cây một lớp đất sét. Còn phần sàn thì cũng như vậy luôn. Ngủ trên nền đất có thể gây đau lưng và hông, trên hết là…」
Trong lúc thảo luận, chúng tôi liên tục cân nhắc xem cái nào thực tế và hiệu quả hơn.
Bỗng, có ai đó vẫy tay trước mặt tôi. Đó là Arisa.
「Này~ Cậu lạc trôi quá rồi đấy.」
「À, xin lỗi.」
Đám con gái bật cười.
「Dù sao thì, tìm chỗ ngủ tại hòn đảo này sẽ chẳng có khó khăn gì. Mặc dù, một chiếc giường tự nhiên nằm cũng không thoải mái cho lắm. Tớ có thể chợp mắt, nhưng có lẽ Mana và những người khác sẽ phát điên mất.」
「Đúng như dự đoán.」
Nói rồi, Karin chuyển sang câu hỏi kế tiếp.
「Vậy thì, nếu không có hang động nhưng lại có bọ thì sao?」
「Không đời nào!」
Arisa hét lên.
「Sao Arisa lại là người trả lời thế?」
Lần này thì tôi đáp trả cô ấy.
Arisa mỉm cười.
「Nhưng đúng là nếu có lũ bọ thì độ khó sẽ tăng lên.」
Meiko nói.
Mọi người gật đầu. Tôi cũng đồng tình.
「Vậy, Hokage sẽ làm gì?」
Karin hỏi lại.
「Tớ sẽ bỏ qua một vài loại trong số chúng, nhưng…」
「Chỉ việc lơ lũ côn trùng thôi á?」
Arisa nói bỡn, còn Mana lại bảo「Tớ biết cậu sẽ nói như vậy mà.」
Mọi người đều bất ngờ. Cả tôi cũng thế. Riêng chỉ có Arisa là người duy nhất bật cười.
「Do Arisa ngắt lời nên tớ sẽ nói lại, tớ không ngại lũ côn trùng cho lắm. Tuy nhiên, rất khó xác định loại côn trùng nào đang ở trong một khu vực. Vì vậy, nếu nhìn thấy chúng, tớ sẽ áp dụng các biện pháp đối phó, bất kể là loài nào. Tớ sẽ sử dụng một phương pháp chống côn trùng thời xưa.」
「Thuốc chống côn trùng ngày xưa?」
「Là cây ngải cứu.」
Tôi đứng dậy và đi đến chỗ đồ đất nung bên bức tường.
Giữa một đống chiếc bình đất nung, tôi cầm một chiếc bình cỡ trung lên.
Rồi quay lại chỗ ngồi khi nãy.
「Cậu cầm theo gì vậy?」
「Khi nãy nghe là biết đó là cây ngải cứu rồi mà.」
Arisa hỏi, Mana đáp lại.
Mana nói đúng, tôi mang theo một ít cây ngải cứu.
Bên trong cái bình là vài chiếc lá ngải cứu.
Tôi thu thập chúng khi rảnh tay.
Dù có thể dùng để nấu ăn, nhưng Eri không mấy khi đụng đến.
「Đốt cái này. Đây chính là thuốc đuổi côn trùng thời xưa.」
Tôi lấy một chiếc lá và ném nó vào trong đống lửa.
Chiếc lá cháy và khói bốc lên.
「Khi đốt lá ngải cứu, khói của nó sẽ có một vài công dụng trong việc đuổi côn trùng. Ngày nay thì đã có nhang muỗi, nhưng người xưa thường xông nhà bằng lá ngải để đuổi côn trùng. À, nhưng thời bây giờ người ta vẫn còn dùng lá ngải cứu để đuổi côn trùng trong các buổi tiệc thịt nướng đấy.」
「Cậu biết nhiều thứ thật, Hokage.」
「Không đến mức ấy đâu. Tuy không phải ai cũng biết điều này, nhưng đây chỉ là kiến thức phổ thông với những người hay đi cắm trại mà thôi.」
Cũng như việc đảm bảo nguồn nước và chỗ ngủ, việc xua đuổi côn trùng cũng là một yếu tố cơ bản để sinh tồn.
Vì là một tên nghiện sinh tồn, nên đương nhiên là tôi biết một vài phương pháp bảo vệ bản thân khỏi côn trùng.
「Nếu không có lá ngải cứu thì sao?」
Karin mỉm cười.
Có vẻ như cô nàng muốn nghe tôi buông lời bỏ cuộc.
「Ồ, Karin ngày càng làm khó hơn.」Mana nói.
Đám còn lại thì「Không có ngải cứu thì chịu thôi.」
Tất nhiên, tôi trả lời là「Cũng không sao cả.」
「Có những loại lá khác ngoài ngải cứu có thể dùng làm thuốc đuổi côn trùng được. Cậu biết rồi đấy, tớ có vốn kiến thức rộng lớn về mảng thực vật, nên tớ chỉ nhặt những chiếc lá tốt nhất và sẽ đốt chúng nếu cảm thấy thích hợp. Dù cho không có lá để đốt thì tớ cũng sẽ xoay sở bằng cách khác. Thấy chứ, có gì khó đâu nào.」
「Quả nhiên là Shinomiya Hokage. Tớ không thể chịu nổi khi đối mặt với đám côn trùng.」
Amane lên tiếng, hiếm thấy thật.
Sau điều bất ngờ, đám con gái cười phá lên.
Shiori tiếp tục cuộc trò chuyện「Một người đàn ông ghét côn trùng như thể là chúng là kẻ thù truyền kiếp vậy.」[note49491]
Nghe vậy đám con gái còn cười lớn hơn.
「Nếu cậu có thể xử lý côn trùng, thì tớ đoán việc chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm cũng đơn giản thôi nhỉ.」
「Ừ thì.」Tôi trả lời ngay lập tức.
「Khi nói về chênh lệch nhiệt độ, ý tớ là trời trở lạnh vào ban đêm thì chỉ cần phủ lá cây lên người là được. Nếu mùa đông lạnh đến mức đóng băng như ở Bắc Âu thì rất có thể tớ sẽ chết cóng. Nhưng nếu chỉ lạnh như ở Tokyo thì tớ nghĩ mình có thể vượt qua được, miễn là có một nơi trú ẩn và lá để đốt lửa trại.」
「「「「Ồ!!!」」」」
「Dẫu vậy, chỉ vì có thể vượt qua không có nghĩa là tớ luôn bình tĩnh. Nếu không có hang động, có côn trùng cộng thêm việc chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm thì nó sẽ vô cùng khắc nghiệt. Sẽ rất khó để tớ có thể sống sót.」
「Thật khó để sinh tồn!」
Mana đáp trả.
Đám con gái lại cười.
Tất cả đều đang mỉm cười.
「Vậy thì, cuối cùng là…」
「Này, đến bây giờ cậu vẫn muốn thêm độ khó hả?」
Tôi chả biết nói gì cả.
Những điều kiện được liệt kê ban nãy lẽ ra là đủ rồi.
「Hừm…」
Karin suy nghĩ…
Có vẻ cô ấy đang liên tưởng về thứ khó xảy ra nhất.
Nó khiến tôi muốn thốt lên「Cậu không thể bỏ cuộc được à?」
「Thế giờ là gì? Thú dữ ư?」
Tôi thử đưa ra một vài điều kiện khác.
「Cũng được, nhưng tớ cảm thấy nó có chút không công bằng.」
Tôi chả hiểu tại sao Karin lại coi nó là không công bằng.
Chả hiểu, nhưng tôi nghĩ là nó đi ngược lại với quan điểm của cô ấy.
Tôi ngồi đợi, rồi Karin chợt lên tiếng.
「Cái cuối cùng, nếu Hokage sẽ làm gì nếu là người duy nhất bị dịch chuyển đến hòn đảo này?」
Karin đắc thắng hỏi.
Tôi há hốc miệng.
「Cậu có chắc chắn là câu hỏi này không?」
Karin trông hơi bối rối, nhưng rồi cô ấy ngay lập tức hiểu ra.
「Tớ ở một mình cũng không sao cả.」
Mana cười và nói「Tớ cũng nghĩ vậy.」
「Tớ nghĩ là không được rồi, tớ bỏ cuộc.」
Karin giơ hai tay lên ngả người về phía sau.
Cuộc thảo luận về chuyện "nếu như" đã trở thành một cuộc tranh luận trước khi tôi kịp nhận ra, và tôi đã thắng cuộc.