Bọn tôi quyết định chôn cất cô gái đã tự sát.
「Hẳn là học sinh năm hai, nên tớ cũng không biết cô ấy là ai.」
Nhờ cuốn sổ tay học sinh, mà chúng tôi biết cô ấy học năm hai.
Xác chết trước mặt bọn tôi khác xa hoàn toàn so với cuốn sổ.
Trong bức ảnh, cô nở một nụ cười vô lo, nhưng cái xác trông nhợt nhạt làm sao.
Sùi bọt mép, khuôn mặt đã tái xanh thì sưng tấy lên, cặp mắt thì trắng dã.
「Quá đáng!」
Mana lẩm bẩm trong khi khóc.
Tôi không nghĩ là chúng có thể nghe thấy được giọng của Mana, nhưng tụi khỉ đang tập trung lại.
Đám khỉ, dẫn đầu bởi Rita, nhìn Mana với vẻ quan tâm.
Đúng lúc lắm, mấy con khỉ có thể giúp tý sức.
「Này, tao cần một cái lỗ, giúp với.」
Tôi thử bảo bọn chúng, nhưng Rita và mấy con khỉ khác không hề cử động.
Đám này sẽ không nghe lời trừ khi Mana đưa ra chỉ dẫn.
「Mana, ra lệnh cho Rita, và cả mấy con khỉ.」
「.........」
Lời của tôi không lọt vào tai của Mana.
Cô hẳn bị sốc khi nhìn thấy cảnh tượng tự sát.
Tự tôi và Mana đào một cái hố thì rất là khó.
Sẽ dễ dàng hơn nếu có một cái xẻng, không may thay, bọn tôi lại chả có cái nào.
Dù muốn ứng biến, thì cũng không có nguyên liệu để làm.
Nếu muốn chôn cất cô ấy, thì bọn tôi cần đào bằng tay không hoặc tìm những hòn đá thích hợp.
「Này, làm ơn, giúp tao đào một cái hố.」
Tôi hỏi lại lũ khỉ.
「Nếu không giúp thì biến đi. Chướng mắt.」
Tôi cũng cảm thấy bàng hoàng, nhưng vẫn đỡ hơn so với Mana.
Tác động ở thực tế khác xa áo với khi tôi tưởng tượng.
「Ukii…」
Đám khỉ bối rối nhìn lẫn nhau.
Rồi chúng chạy về phía tôi.
「Muốn giúp hả?」
「Uki!」
Rita gật đầu.
Có vẻ như đó đang yêu cầu tôi hướng dẫn cho chúng.
「Giúp tao đào một cái hố để chôn cái xác.」
「「「「「Ukii!!」」」」 」
Đám khỉ di chuyển với sự phối hợp tuyệt vời.
Chúng dạng rộng hai chân, cúi người xuống và dùng hai tay để đào đất ra phía sau.
Cái hố được đào với một đám bụi lớn.
「Tàn nhẫn… thật kinh khủng.」
Mana lẩm bẩm khi nhìn vào cái xác nằm trên mặt đất.
Cô ấy cứ lặp lại những câu nói đó, như một con rô bốt bị hỏng.
「Mana, tớ xin lỗi, nhưng không còn cách nào khác, hãy chôn cất cô ấy và đi về thôi.」
Tôi đặt tay lên vai và nói với Mana.
Toàn thân Mana rung lên.
Sau đó, cô ấy giật mình quay lại, nhìn tôi với vẻ mặt sợ hãi.
「C-cậu ổn chứ?」
「Xin lỗi, tớ không sao… chắc vậy… không, việc này vẫn quá sức chịu đựng.」
Dù không chết, nhưng mặt Mana vẫn tái mét.
Trông như thể sắp sửa nôn tới nói rồi.
「Ọeeeee!!!」
Thực ra thì nôn rồi.
Mana vội quay mặt đi khỏi cái xác nhằm tránh bãi nôn bắn trúng, và nôn ra bãi cỏ gần đó.
「「「Uki!!!」」」
Mấy con khỉ còn ngạc nhiên hơn cả tôi.
Chúng ngừng đào hố và bao xung quanh Mana.
「Không sao, cô ấy sẽ ổn thôi, tiếp tục đi.」
Mặt Mana tái nhợt, đến việc bước đi còn không vững.
「Tớ nghỉ một chút được không?」
「Tất nhiên, tớ và đám khỉ sẽ lo phần còn lại.」
「Ừm, cảm ơn.」
Bọn tôi đã đào xong cái hố.
*Lẽ ra mình nên kiểm tra một mình…
Tôi chôn cái xác trong cái hố đã đào và tự hối hận về quyết định của mình.
「Bọn tôi sẽ chăm lo tốt cho cái này.」
Tôi mang chiếc cặp của cô gái rồi rời khỏi nơi này.
◇
Sau khi chôn cất, bọn tôi tiến thẳng đến nơi ẩn náu.
Bọn khỉ đang theo dõi từ đằng xa.
Suốt đường đi chỉ toàn sự tĩnh lặng.
Mana không nói chuyện, tôi cũng không mở lời.
Tuy nhiên, tôi có cảm giác là bọn tôi không nên quay trở lại nơi ẩn náu.
Chúng tôi cần phải bàn luận về cái gì đó. Trong khi tôi đang còn suy nghĩ thì…
「Cậu có muốn tạm nghỉ làm việc không?」
Đó là chủ đề tôi nghĩ ra sau một hồi cân nhắc.
Mana im lặng một lúc nhưng cuối cùng thì cũng lắc đầu.
Cô ấy không muốn một ngày nghỉ nào.
「Vậy thì được thôi.」
Chủ đề mà tôi vò đầu để suy nghĩ vừa kết thúc.
Vào những lúc thế này, nó khiến tôi nhận ra sự khác biệt giữa một người u ám và hoạt bát.
Những kiểu người mờ nhạt như thôi không biết phải giải quyết chuyện này như nào cho hợp lý.
Vì vậy nên tôi hoảng loạn.
「Hokage.」
Lần này thì Mana bắt chuyện
「Ưm.」
Cô ấy tiếp tục nói, không đợi tôi trả lời luôn.
「Chúng ta có thể tạm thời ngừng quan hệ tình dục được không?」
「Chuyện về tình dục ư?」
「Ừm. Bằng cách nào đó, tớ nghĩ mình sẽ không có tâm trạng trong một khoảng thời gian.」
Có thể hiểu được.
Ngay cả dương vật của tôi bây giờ cũng không hứng lên nổi.
Thậm chí còn không có lấy một suy nghĩ dâm dục nào.
Như thể bị rối loạn cương dương.
Mặc dù tôi là một cậu học sinh cao trung với ham muốn cực lớn.
Điều này thậm chí còn tồi tệ hơn so với Mana, người nhận phải một cú sốc cực lớn.
Thậm chí có khả năng cô ấy bị ám ảnh đến mức không còn ham muốn nữa.
「Quan hệ là một chuyện, nhưng đừng ép bản thân phải làm điều gì dâm dục. Khi cậu khỏe mạnh trở lại, chỉ cần mời tớ.」
「Cảm ơn, và, xin lỗi.」
「Không cần đâu.」
Sau đó, bọn tôi có vài cuộc hội thoại nhỏ.
Ngày mai phải làm gì, hoặc những thứ mà Arisa câu được.
Có cảm giác như đang ép buộc nhau phải trò chuyện, nhưng bọn tôi vẫn đã làm được.
Dù không nhận ra, nhưng bọn tôi chỉ đang muốn đánh lạc hướng bản thân.
「Chào mừng trở lại, cơ bắp.」
Chúng tôi nhìn thấy nơi ẩn náu ngay khi nghe được câu nói của Muscle.