「Nó cứ như bức tường vô hình trong trò chơi điện tử vậy.」
Tình huống lạ kỳ khiến tôi phải lẩm bẩm.
Bọn tôi luôn chú ý đám mây đen lờ mờ cách xa hòn đảo một khoảng nhất định.
Hơn thế nữa, nhìn về phía hòn đảo thì trời vẫn rất trong xanh.
Chỉ có nơi của chúng tôi và nơi sẽ đi đến bị bao phủ bởi những đám mây.
「Muscle, bắt đầu chèo thuyền.」
「Rõ rồi, Cơ bắp!」
「Tớ phải làm gì? Hết?」
「Yoshiokada, cậu lại chỗ cánh buồm, khi tớ ra hiệu thì kéo nó lên.」
「Đã rõ! Hết!」
Đã đến lúc vượt qua giới hạn của cơ thể con người rồi.
Đầu tiên, tôi và Muscle chia nhau ra chèo.
Thật không may, lực đẩy yếu hơn hẳn so với khi Muscle chèo một mình.
Tôi chỉ là trở ngại mà thôi.
Dù vậy, tôi vẫn giúp để bảo toàn sức lực của Muscle nhiều nhất có thể.
「Guh!」
Thời tiết dần khắc nghiệt hơn.
Hòn đảo có thể quan sát được từ xa bắt đầu biến mất.
Có sương mù.
Ngoài mây đen kéo tới còn có sương mù nữa.
Sương mù nhanh chóng trở nên dày đặc hơn, biến tầm nhìn của chúng tôi thành màu trắng.
Tôi không thể nhìn thấy vị trí của hai người còn lại chứ đừng nói đến là hòn đảo.
「Muscle, Yoshiokada, hãy trả lời nếu nghe thấy tớ!」
「Cơ bắp!」
「Hết!」
Tôi xác nhận là họ vẫn an toàn.
Tôi lo lắng về tầm nhìn chỉ độc mỗi màu trắng, nhưng bây giờ thì vấn đề không phải là thứ này.
Con thuyền đang rung lắc.
Khi mây đen kéo đến, mấy con sóng bắt đầu dữ hơn.
「Từ đây, chúng ta sẽ đối mặt với những thứ chưa được biết đến.」
Thông thường thì chúng tôi sẽ quay lại.
Đây là lần thứ hai bọn tôi đi đến đoạn sương mù chắn tầm nhìn.
Từ đoạn này trở đi, bọn tôi chưa hề trải qua.
「Hãy cẩn thận để không bị rơi khỏi thuyền!」
Tôi tiến lại phía Muscle trong khi cúi người về phía trước.
「Một mình cậu sẽ chèo cả hai mái.」
「Tớ lo được, Cơ bắp!」
Tôi giao mái chèo cho Muscle và ra hiệu với Yoshiokada.
「Yoshiokada! Thu buồm lại.」
「Được!!! Hết!!」
Tôi nghe thất tiếng sột soạt.
Yoshiokada đang thu cánh buồm lại.
「Chúng ta có thể tiến lên rồi.」
Trước khi bọn tôi có thể nhận ra, gió xuôi đã thành gió ngược rồi.
Gió ngược chỉ là thứ cản trở một chiếc thuyền buồm được đẩy nhờ sức gió.
Vậy nên chúng tôi thu buồm lại và dùng sức để chèo.
「Cơ bắp! Cơ bắp!」
Muscle vừa chèo vừa hét lớn.
Tuy không rõ hướng đi của con thuyền, nhưng tôi chắc chắn là nó đang đi đến hòn đảo.
「Tiếp tục đi!」
「Làm sao cậu biết chúng ta đang đi đâu được? Hết!」
「Là vì thời tiết đang trở nên xấu hơn nữa.」
Không có dấu hiệu cho thấy trời sẽ dịu đi.
Nó ngày càng hung bạo hơn.
Những đám mây đen bao phủ bọn tôi, tiếng gió và cả sấm chớp.
Sương mù dày đến nỗi ngay cả Yoshiokada, người chỉ cách một đoạn mà tôi cũng không thể nhìn thấy được.
Cuối cùng thì, trời cũng bắt đầu mưa.
Thời tiết càng khắc nghiệt càng tốt.
Đó là dấu hiệu cho thấy chúng tôi đang xa khỏi hòn đảo ban đầu.
「Nếu con thuyền đi về hướng ngược lại, về phía nơi ẩn náu thì thời tiết lúc này sẽ trở nên bình lặng. Sương mù và mây đen sẽ tan, mưa sẽ tạnh. Nhưng vì không phải thế, nên chúng ta đang đi đúng hướng!」
「Ra là vậy. Hết.」
Đã đến lúc rồi.
Con thuyền đang rung lắc dữ dội, và nó có thể bị lật bất cứ lúc nào.
Nếu thuyền bị lật úp tại đây, không có gì ngoài cái chết.
「Muscle! Cậu có nghe thấy không?」
「Vẫn nghe rõ lắm, Cơ bắp!」
「Quay lại! Chèo về phía sau!」
「Nghe rõ! Cơ bắp!」
Sau khi đưa ra chỉ dẫn cho Muscle, tôi đứng đợi.
Tôi quan sát bất cứ thứ gì mà mình có thể thấy được trong khi bị sương mù cản trở tầm nhìn.
「Chúng ta sẽ quay lại, cơ bắp!」
Khi tôi định đáp lời Muscle thì…
「「「Uwaaaaaa!!!」」」
Một cơn gió mạnh đập vào con tàu như thể muốn giúp chúng tôi quay trở về.
Con tàu nhấc lên theo phương thẳng đứng khiến cho chúng tôi hơi thấy lơ lửng.
May thay, chúng tôi không bị lật vì gió không thổi từ hướng bên.
「Cơ bắp!!!!!!!」
Tôi nghe thấy tiếng của Muscle.
Cậu ta có lẽ đang chèo về phía nơi ẩn náu.
Thời tiết đang trở nên dịu hơn.
「Thời tiết đang nhanh chóng trở nên tốt hơn khi chúng ta quay về.」
Trên đường đến hòn đảo, thời tiết dần trở nên tồi tệ hơn.
Khi chúng tôi bắt đầu quay trở lại, thời tiết nhanh chóng quay về tình trạng ban đầu.
Cơn mưa tạnh trong nháy mắt, và những tiếng sấm gây khó chịu cho màng nhĩ của bọn tôi đã biến mất.
Gió lặng, sương mù tan dần.
「Ah!」
Tôi nhận ra điều gì đó khi sương mù tan đi
「Có chuyện gì vậy? Hết!」
「Cái đó!」
Tôi chỉ về phía bọn tôi vừa đi khi nãy, xuyên qua đại dương.
「Hừm? Tớ chỉ thấy mỗi hòn đảo, hết!」
「Không, vừa nãy tớ chắc chắn đã thấy nó… Thôi, không có gì cả, quên nó đi.」
Nó xảy ra trong tích tắc.
Khi Yoshiokada và Muscle ngoảnh lại nhìn, nó đã biến mất.
Tuy nhiên, tôi chắc chắn mình đã thấy điều đó.
Thời điểm sương mù biến mất và có thể quan sát được hòn đảo.
Trong thời khắc đó, tôi đã nhìn thấy một con tàu khổng lồ mà tôi nghĩ đó là một con tàu chiến hiện đại.
Nó biến mất cùng với sương mù, nhưng tôi chắc chắn đó là một con tàu chiến.
Có thể nó là…
Một suy nghĩ ngớ ngẩn hiện ra trong đầu, nhưng tôi quyết định sẽ không suy nghĩ quá nhiều về nó.