Chương 140: Hẹn hò? Phần 3
Sau khi thưởng thức bánh mì, Rebecca-san tiếp tục dẫn chúng tôi đi qua một vài cửa tiệm khác như đá quý hay này nọ.
“”Đây là~?””
“Nơi này, là một cửa hàng bán lá trà.”
“Một cửa hàng chuyên bán lá trà nhỉ? Chỉ là.... nhiều thật đó.”
“”....Trà~””
Bên trong cửa hàng là ánh sáng lờ mờ, một số lượng lớn hũ được xếp ngay ngắn trên kệ, và tất cả đều đầy ắp lá trà bên trong.
“Mỗi lọ đều là loại trà khác nhau à?”
Cẩn thận nhìn, mỗi lọ đều có dán tên của lá trà và nơi sản xuất chúng.
“Đúng rồi đó.”
“Heeh~”
Trong khi đang xem mấy hũ trà trong tầm mắt, Allen và Elena gọi tôi.
“Nee, trà~ là gì vậy?”
“Nó là đồ uống. Cái này thỉnh thoảng anh mới uống. À, hình như anh chưa cho mấy đứa thử trà đen bao giờ, nhỉ?”
“”Chưa~!””
Hai đứa chỉ uống nước hoa quả. Cho nên, chúng chưa có cơ hội để uống trà đen.
“Allen, muốn uống trà~”
“Elena cũng muốn~”
“Eh, muốn uống đến vậy à? Nhưng mấy đứa không thích nước trái cây hơn sao?”
Nổi hứng, bọn trẻ quyết tâm muốn uống trà.
Tuy nhiên, tôi nghĩ trà đen có hơi đắng cho trẻ con, tôi nghĩ là đổi qua nước trái cây đi, nhưng mà....
“”Muốn uống~ mà!””
Hai đứa sẽ không chịu bỏ cuộc nếu chúng có hứng với thứ đó đâu.
“Fufu, Allen-chan và Elena-chan có vẻ như không thể bỏ cuộc nếu chúng hứng thú với thứ gì đó, nhỉ~”
“Vâng, quả vậy....”
Có vẻ như Rebecca-san đã nắm được tính cách của bọn trẻ.
“Takumi-san, chúng ta có thể uống lá trà cậu chọn bên trong kia. Chắc cậu cũng khát rồi nhỉ? Thế thì nghỉ ngơi thôi.”
Tôi hiểu rồi. Vậy, cái chỗ này cũng kiểu như quán cafe?
Rebecca-san chọn chỗ này vì mục đích ban đầu của bà ấy là nghỉ lấy hơi.
“”Trà~!””
Được uống trà, Allen và Elena giơ tay hoan hô ( kiểu banzai í)
“Loại ưa thích của tôi là từ Clive. Cậu lấy gì nào, Takumi-san?”
“Err, mình nên chọn gì đây....”
Rebecca-san chọn lá trà mà bà ấy thường uống và chốt order ngay tắp lự.
Nhưng có quá nhiều lá trà để tôi chọn. Rắc rối vl.
“À, với trà, cậu sẽ không tìm được loại mình thích nếu chưa thử đâu. Hay là thử lá trà Clive với tôi trước nhỉ, cho người mới bắt đầu?”
Không thể làm tôi dừng bối rối, Rebecca-san đề xuất trà Clive cho tôi.
“Dĩ nhiên. Cháu sẽ thử lá Clive trước vậy. Còn về phần hai đứa thì....”
Lý do của Rebecca-san nghe khá hợp lý, nên tôi chấp nhận đề xuất của bà ấy và bây giờ là lúc chọn trà cho lũ trẻ, nhưng tôi chắc là chúng sẽ nhăn nhúm khi nhấp một ngụm trà đen thôi.
Hmm, liệu chúng sẽ thích hơn nếu là trà sữa hay trà hoa quả nhỉ?
“Rebecca-san, cửa hàng này cũng có trà sữa phải không?”
“Trà sữa? Ý cậu là đổ sữa vào trà?”
.......Huh?
Rebecca-san trưng ra vẻ mặt đầy dấu hỏi khi nghe từ “trà sữa”.
“Có bao giờ bà đã thử uống trà đen với sữa chưa?”
“Không, trà đen nên được uống như bình thường mà, nhỉ?”
... Đấy mới là vấn đề.
Aetherdia có vẻ như khá bị gò bó với cái khuôn mẫu “như bình thường”, hoàn toàn không~
Ah, đây có phải là do họ không thể có được sữa tươi dễ dàng không nhỉ?
“Ở chỗ cháu, mọi người trà đen với sữa và gọi nó là trà sữa. Cháu nghĩ là bọn trẻ sẽ thích hơn nếu như làm cho trà trở nên ngọt hơn.”
“Theo lời cậu nói thì, có vẻ nghe không tệ lắm. Sao tôi lại chưa bao giờ thử trước kia nhỉ? Nè Takumi-san, loại lá trà nào hợp với trà sữa?”
“Xem nào.... thay vì lá trà có mùi hương nhẹ nhàng, lá trà có hương vị mạnh sẽ thích hợp hơn.”
“Ôi chao, vậy thì lá trà Clive cũng sẽ khá thích hợp này.”
Hình như, lá trà Clive có hương vị khá mạnh.
“Cậu nghĩ sao, Russel-san? Ta để lại cho cậu được chứ?”
Sau đó, bà ấy hỏi một người của cửa hàng phục vụ trà với sữa.
Không uống khi quay về mà ngay tại đây luôn, có vẻ như Rebecca-san khá thích thú với trà sữa.
“Tôi thật sự xin lỗi, Rebecca-sama. Cửa hàng này không có sữa, hơn nữa... Tôi không chắc là mình có thể làm đúng, nên tôi không nghĩ là mình có thể đưa ra một thứ ngon...”
Russel-san cúi đầu xin lỗi Rebecca-san. Làm cho Russel-san cúi đầu bởi vì những lời không cần thiết của tôi làm tôi áy náy quá.
“Takumi-san, cậu có mang theo sữa hay không?”
“C, có, cháu có mang!”
“Vậy, cách làm trà sữa?”
“Nếu đó là cái phổ thông nhất, thì cháu biết!”
Rebecca-san chưa chịu bỏ cuộc và chĩa câu hỏi của bà ấy về phía tôi.
“Err.... cho thêm lá trà nhiều hơn bình thường, hay là nấu lá trà lâu hơn để có hương vị mạnh hơn cũng được....”
Chắc chỉ cần cho thêm sữa nguôi là đủ.
Phương pháp làm là đun sôi lá trà với lượng nước ít hơn bình thường, cho sữa vào rồi từ từ đun lên, nhưng có một chuyên gia về trà ở đây mà, nên nói ông ấy làm cho trà đen đậm hơn thì tốt hơn. Tôi có thể lấy sữa nguội từ kho ra, nên không có vấn đề gì hết.
“Thế nào, Russel-san?”
Khi Rebecca-san hỏi lại lần nữa với một nụ cười, Russel-san có vẻ lần này đã hiểu ra.
“Đã để mọi người đợi rồi.”
Chúng tôi tiến vào tronng và ngồi cho đến khi Russel-san mang ra một cái ấm trà đen và mấy cái tách.
“Ôi chao, Russel-san. Thiếu một cái tách rồi. Làm ơn mang thêm một cái nữa đi.”
“?”
Rebecca-san nói thế khi nhìn mấy cái tách được xếp trên bàn.
Cả tôi và Russel-san đều nghiêng đầu khi nghe vậy.
“Đây là dịp hiếm mà, hay là cậu ngồi đây thử trà sữa luôn, Russel-san?”
“Eh!?”
Ohh, hiểu rồi! Tách của Russel, huh.
Russel-san trông khá bất ngờ, nhưng bởi vì tôi đã yêu cầu khác hẳn, nên tôi chấp nhận cái “dịp hiếm” của bà ấy.
“Ta muốn nghe ý kiến từ một chuyên gia trà như cậu về món trà sữa chúng ta chuẩn bị uống.”
“....Ý người là vậy sao. Cám ơn vì sự quan tâm của người, Rebecca-sama.”
Khi Rebecca-san yêu cầu Russel-san thử trà sữa, ông ấy không từ chối. Cho nên, ông ấy mang thêm một cái tách nữa.
“Allen, Elena, cái của hai đứa cần thêm ngọt. Đường.... không, hay là anh bỏ thêm mật ong vào cho hai đứa?”
“”Yea!””
Sau khi Russel-san rót trà đen, tôi đổ thêm sữa nguội và cho thêm mật ong vào tách của bọn trẻ. Rồi chúng tôi uống.
“Ôi chao!”
“Đây là-“
“”....””
Rebecca-san và Russel-san tỏ ra bất ngờ khi uống trà sữa.
Sau đó, cả hai đều cho thêm mật ong và uống giống như Allen và Elena.
Về phần hai đứa, chúng nhấp từng ngụm một trong im lặng.
“Ôi chao ơi, thực sự rất ngon khi nó ngọt~ Russel-san, cậu nghĩ sao?”
“Tôi nghĩ là trà đen vẫn sẽ tốt hơn nếu như ta muốn thứ gì đó nhẹ nhàng sau bữa ăn, nhưng đổ thêm sữa khi để trà nghỉ, đặc biệt là sữa ngọt cũng sẽ khá ngon đấy.”
Có vẻ như trà sữa hợp khẩu vị của hai người.
“”Phần thứ hai~””
“Dĩ nhiên rồi, Allen và Elena uống sạch cốc và mỉm cười thỏa mãn với trà sữa, chắc rồi.
“Hương vị trở nên khác biệt tùy theo trà và người pha, nhỉ~ Này, Takumi-san? Còn cách nào khác để uống trà ngon như vầy không?”
Trong khi chuẩn bị uống phần thứ hai, Rebecca-san hỏi tôi về phần chuẩn bị trà.
“.....Xem nào, thứ cháu biết là trà hoa quả, đơn giản chỉ là bỏ trái cây vô trà thôi. Cháu nghĩ là cả trái tươi lẫn hoa quả sấy khô đều ổn thôi. Bên cạnh đó.... cháu chưa thử bao giờ nên cũng không chắc lắm, nhưng cháu đã nghe về việc người ta bỏ những thứ như bạc hà hay gừng vào trà của họ.
Tôi đáp lại khi cố gắng lục lọi não mình.
Tôi cũng chưa từng uống thử bao giờ, nhưng tôi đã nghe về việc uống trà gừng và trà bạc hà.
Bên cạnh đó... hình như là có trà bơ hay gì đó thì phải? Không, hình như là cho cà phê?
N~....Thôi, tốt nhất là đừng nói gì mà mình không chắc.
“Heeh~ thật sự rất nhiều cách để uống trà nhỉ~ nhưng....”
Rebecca-san gật đầu tán thưởng lời của tôi. Tuy nhiên---
“Takumi-san, tuy cậu nói trong vô thức, nhưng đây là những thông tin cực kỳ quan trọng đó, cậu biết không? Cho nên, đừng có nói ra những thứ như thế đơn giản như vậy.”
“Eh!? Thật vậy sao?”
“Thật đó, geeh!”
Không nói ra những thứ đó một cách đơn giản... tôi đã được cảnh báo.
Ờ thì, đâu phải là Rebecca-san giận dữ hay gì đâu.
“Nói ta nghe đi, Russel-san. Cậu nghĩ sao về mấy phương pháp mà Takumi-san đã nói?”
“Xem nào.... tôi nghĩ là chúng ta cần phải kiểm tra từng loại lá trà, nhưng có vẻ việc cả hai hợp với trà đen là điều hoàn toàn có thể. Cho nên, như Rebecca-san đã nói, tôi tin rằng đây là một thông tin cực kỳ quan trọng.”
“Thấy chưa, tôi đã nói mà?”
Cả hai người đều chung ý kiến.
“Tuy nhiên, kể cả khi bây giở cháu hối hận, đây không phải là thứ cháu có thể giữ cho mình mãi mãi....”
Nếu đó chỉ là cách pha trà, vậy thì tôi nghĩ là thứ này sẽ không thay đổi gì nhiều kể cả khi xã hội để ý đến nó đâu.
Nếu tôi giữ bí mật, thì chắc là những người khác lại bu đến hỏi “Đây là gì vậy?” mỗi khi họ thấy tôi uống trà sữa.
“Russel-san, nếu ông muốn thì cứ sử dụng như sản phẩm của mình trong cửa hàng. Tôi không phiền đâu.”
“...Cậu chắc chứ?”
“Chắc.”
“Đúng là Takumi-san” Rebecca-san nhìn tôi với ánh mắt ấm áp, nhưng tôi quyết định đặt tương lai của trà gừng, hoa quả và bạc hà vào tay Russel-san.