Dịch bởi: Đạt
Biên tập: MeoRung
--
"Ta thành thật xin lỗi!"
Ai đây?
Một tên tóc bạc vô danh tự dưng quỳ bộp xuống sàn ngay trước mặt tôi.
Trông chắc cỡ 20 tuổi, nhìn còn trẻ hơn tôi nữa.
Vì vừa quỳ vừa cúi đầu xuống nên tôi không thể thấy được khuôn mặt của cậu ta.
Nhưng không hiểu sao, tôi lại nghĩ cậu ta chắc có một khuôn mặt khá điển trai.
Quay trở lại vấn đề chính, tôi chả biết sao cậu ta lại quỳ trước mặt tôi nữa.
Vì tôi chỉ vừa tỉnh lại ở cái nơi xa lạ này vài phút trước.
Phải rồi.
Nhớ lại thì, tôi đang ở trong một căn phòng lạ hoắc.
Một căn phòng được bao quanh bởi 4 bức tường trắng.
Diện tích cỡ 8 tấm tatami (cỡ 13.25m2), phòng được thông bởi 2 cánh cửa màu trắng, không có cửa sổ.
Có hai chiếc ghế sofa bọc da dành cho hai người ngồi đặt đối diện nhau.
Ngăn ở giữa phòng là một chiếc bàn thủy tinh đen tuyền. Ngoài ra không còn gì nữa.
Hmm, tường trắng bàn đen, phòng này trông cứ như văn phòng chủ tịch nào đó ấy nhề.
Mà kệ đi, dù gì cũng chả quan trọng.
Cơ mà vì tôi không nhận ra nơi này, nên có được tính là tôi đã bị bắt cóc rồi được tống tới đây không nhỉ?
Mới đầu tôi nghĩ thế, cơ mà tay chân tôi không có bị trói gì cả, nên chắc tên bắt cóc khá có niềm tin vào sức mạnh của hắn ta ha.
Sau khi dạo quanh khắp phòng không mục đích, tôi quay lại nhìn thanh niên đang quỳ trên sàn.
Đúng, cậu ta vẫn quỳ ở đó.
Bộ cậu ta cứ định thế suốt luôn à? Nếu tôi không mở lời trước thì chắc cậu ta cũng im luôn quá.
Tôi cần lời giải thích.
Chịu thôi, chắc chào trước cái nhỉ?
“À ~uhm, cậu là ai và muốn gì khi mang tôi đến đây?”
Nghe tôi mở miệng , thanh niên đó cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Đúng, như dự đoán ban đầu, cậu ta là một chàng thanh niên với khuôn mặt cực kì cuốn hút.
Đôi mắt xanh lục bảo cùng với mái tóc bạch ngân. Thân hình săn chắc cộng với đường nét góc cạnh rõ ràng trên khuôn mặt có thể hạ đo ván mấy ngôi sao Hollywood.
Bộ quần áo cậu ta đang mặc tuy đơn giản một màu trắng nhưng nó càng khiến cậu ta trông càng hấp dẫn hơn.
Tôi không thể bình phẩm gì hơn tuyệt tác này cả.
Thứ gì đẹp đến mức bạn không thể ghen tị, thì nó rất xứng để bạn ngưỡng mộ .
Trong khi tôi đang bình phẩm cái nhan sắc này, cậu ta cũng nhìn chằm chằm tôi, người đang quan sát cậu ta như một tên vô lại.
… Dù thế, cậu ta vẫn đang ngồi quỳ trên sàn.
Vì cậu ta đang nhìn tôi như thế nên tôi phải kêu lên 『Dừng lại.』để ngăn lại, nghe cứ như tôi đang ra lệnh với một con cún ấy nhỉ?
Liệu có khi nào tôi mới là kẻ xấu không? Hay tôi hiểu lầm gì đó nhỉ? Nhưng chắc chắn tôi không phải kẻ xấu!
Cậu ta đã xin lỗi ngay từ đầu, vậy chắc chắn là tôi không có lỗi!
"…… Xin chào? Tôi tên là Kayano Takumi.”
“Cảm ơn sự tử tế của cậu. Tên ta là Sylphreel, cậu có thể gọi ta là Syl”
“…………”
“…………”
Haa, cậu ta thở dài và giới thiệu bản thân trong khi cúi chào.
Sau đó, không có sau đó nữa.
Nhưng cậu ta đã trả lời tôi. Được rồi, tôi có thế cứ tiếp tục thế này. Đó là tất cả những gì tôi nghĩ, nhưng...
――
Cuộc trò chuyện vẫn không có đoạn tiếp theo…
---
---
Tại sao một cuộc trò chuyện lại kết thúc bằng lời giới thiệu cơ chứ?!
Đoạn sau đâu? Làm ơn cho tôi lời giải thích cái!
Người biết việc gì đang diễn ra là cậu đó, Syl!
“…… Ah~――Syl-san, cậu là ai? Tôi đang ở đâu và sao tôi lại ở đây vậy?”
“Cậu không cần gọi ta kính ngữ đâu. ――Theo quan điểm của Takumi-san, ta là một vị thần. Và nơi đây được gọi là Thánh điện.”
“………… Hả!?”
Thanh niên này tự nhận là thần linh, còn cái nơi bé xíu này là Thánh điện?
Trò đùa thế hệ mới à?
"Đây không phải là một trò đùa."
“!!”
Hở? Bộ cậu ta đọc được suy nghĩ tôi nãy giờ à ?
"Không. Mặc dù ta có thể đọc được suy nghĩ, nhưng nãy giờ thì không có.”
“Vậy làm sao ngài biết được!?”
“Không hiểu sao, ta nghĩ rằng cậu sẽ không tin tưởng lời ta nói nên ta đoán cậu sẽ nghĩ thế.”
Không không không! Vừa rồi ngài trông giống như một con cún bị bỏ rơi, sao đột nhiên giờ ngài lại bình tĩnh như vậy?
Việc này thật sự rất là quỷ dị dù có nghĩ đi nghĩ lại bao nhiêu lần đi chăng nữa!?
Được rồi! Tôi hiểu rằng tôi sẽ chỉ cảm thấy mệt mỏi khi nói chuyện một cách nghiêm túc với tên này!
"Liệu ngài có thể giải thích đơn giản ngắn gọn cho tôi chuyện gì đang diễn ra ở đây được không?”
“À, xin lỗi. Ta vô tình tiễn cậu lên đường á mà”.
Đơn giản quá đấy!!