Isekai Yururi Kikou ~ Cuộc Hành Trình Nuôi Con Trong Lúc Làm Mạo Hiểm Giả ~

chinh phục ②

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 14: Hầm Ngục Của Đất - Chinh phục ②

Dịch: MeoRung

Biên tập: MeoRung

---

“”Chúng em nhặt xong rồi.””

Allen và Elena thu thập xong các vật phẩm rơi rồi chạy đến chỗ tôi với đôi bàn tay đầy ắp những món đồ.

Hiện giờ chúng đã có thể nhớ chính xác những gì tôi đã làm

trong suốt bảy tầng trước.

“Cám ơn nha. Mấy đứa không sao chứ?”

Tôi nhận lấy vật phẩm và sau đó khẽ vỗ đầu hai đứa nó.

“Oniichan sẽ đi nói chuyện với những người này, trong lúc đó, hai đứa có thể nhặt thêm được không nè?”

““Vâng ạ!””

Vẫn còn rất nhiều vật phẩm rơi ra mà hai đứa không thể nào nhặt hết chỉ trong vài lần được, nên tôi kêu chúng đi nhặt chúng. Chúng trông có vẻ rất vui mừng.

Nghĩ đến việc bọn nhóc sẽ hạnh phúc chỉ vì được tôi giao nhiệm vụ, những đứa trẻ này thật dễ thương làm sao! Tôi đưa một chiếc túi cho bọn chúng, sau đó căn dặn bỏ đồ vào trong đó.

Kế tiếp, tôi quay lại và nhìn vào tổ đội mạo hiểm giả đang cố chạy trốn kia.

“Giờ thì, các người đã kích hoạt bẫy đúng không?”

“Chúng tôi thành thật xin lỗi!”

Bọn họ không quỳ như cách Syl thường hay quỳ, nhưng những mạo hiểm giả này lại cúi đầu đủ để chiều cao của họ giảm đi phân nửa.

Có vẻ như họ rất hiểu chuyện này đại biểu cho cái gì.

Các mạo hiểm giả có một vài quy tắc bất thành văn.

Để giải thích một cách đơn giản thì—

【Quái vật được ưu tiên cho những mạo hiểm giả hoặc tổ đội nào đến trước.】

【Vật phẩm rơi ra thuộc về người tiêu diệt. Trong trường hợp người đó bỏ đi mà không nhặt vật phẩm lên, thì nó sẽ bị xem là vật vô chủ và những mạo hiểm giả khác có thể lấy chúng.】

【Cấm can thiệp vào trận chiến ngoại trừ được yêu cầu trợ giúp.】

Đây là những quy tắc bất thành văn.

Ngoài những quy tắc này ra, còn có một quy tắc quan trọng hơn. Có điều, quy tắc này không giống với những quy tắc khác, nó bị coi là một tội ác.

Đó là—

【Bắt người khác thế mạng cho mình.】

Đây bị coi là một hành động tàn ác.

Hành động “thế mạng” mà tổ đội mạo hiểm giả này làm—Là một tội ác.

Trong quá khứ, việc chạy trốn khỏi một con quái và làm ảnh hưởng tới những người xung quanh diễn ra khá thường xuyên.

Nhưng vẫn chưa đến nỗi xấu.

Nhưng tệ nhất là, đã đi gây chuyện với quái vật mà còn cố ý đẩy lên đầu của những mạo hiểm giả khác. Trong trường hợp những mạo hiểm giả này bị quái vật đánh chết, bọn chúng sẽ tự mình đánh bại con quái vật đã bị thương kia.

Do chuyện này diễn ra khá là thường xuyên nên hiện tại nó bị coi là một tội ác.

“Thôi được rồi, tôi biết các người không cố ý.”

Tổ đội mạo hiểm giả này đã bỏ chạy vì cảm thấy nguy hiểm. Tuy bọn quái vật không mạnh cho lắm, nhưng những người này không đủ sức để đánh bại hàng chục con như vậy.

Ngoài ra, tôi sẽ không tha thứ cho họ nếu họ chạy ngang và phớt lờ đi chúng tôi. Nhưng họ không làm vậy, thay vào đó là ngừng lại và bảo chúng tôi chạy đi. Chuyện này được tôi đánh giá tốt.

“Đúng vậy… Có một căn phòng bí mật ở dưới kia, khi chúng tôi mở ra xem thì…”

“Phong ấn nhỉ. Việc mở ra đã vô tình kích hoạt cơ chế phòng thủ của nó… Có vẻ như cậu đã hối lỗi về chuyện của mình, nên tôi sẽ không truy cứu vấn đề này nữa. Lần này tôi bỏ qua, nhưng lần sau nhớ cẩn thận hơn nhé, được không?”

Chúng tôi không chịu bất kỳ thiệt hại nào, và có vẻ như họ cũng đang suy ngẫm về chuyện này. Nên tôi sẽ không tiếp tục truy cứu nữa.

Mà, không ngờ hầm ngục sơ cấp cũng có bẫy đó~

Cho đến tận bây giờ, chúng tôi đã đi qua không biết bao nhiêu căn phòng bí mật trên đường đi rồi. Các tầng phía trên hầm ngục sơ cấp chắc chắn không có thứ gì quý giá cả, nên chúng tôi lựa chọn đi luôn mà không quan tâm đến chúng.

““Nhiều quá ạ~!””

Vừa dứt lời, Allen và Elena chạy đến chỗ tôi với một chiếc túi đựng đầy vật phẩm.

“Cám ơn nha, hai đứa không mệt sao?”

“”Bọn em ổn~ Rất ổn ạ.””

Tôi nhận lấy chiếc túi chứa đầy vật phẩm và khẽ vỗ đầu bọn nhỏ.

“”Ah! Đó là~””

“Sao?”

“Uwaaa! Một con Nhện Độc.”

Allen và Elena chỉ lên trần nhà trong lúc tôi xoa đầu bọn chúng.

Tôi nhìn lên và thấy một con nhện độc đang bò trên đó.

Tổ đội mạo hiểm giả nhìn về phía mà Allen và Elena đang chỉ, rồi sau đó hét ầm lên.

Đúng như cái tên, Nhện Độc là một loài nhện màu đỏ sẫm dài chừng một mét. Chất độc của nó không gây chết người, nhưng thay vào đó nó sẽ làm cho cơ thể tê liệt không thể cử động được.

Loài nhện này rất giỏi trong việc rình rập, nó sẽ cắn con mồi từ phía sau, khi con mồi hoàn toàn bị tê liệt, nó sẽ tóm lấy bằng tơ của mình, sau đó đưa con mồi còn sống về tổ.

Chất độc của nó có thể giải ngay lập tức nếu có đồng đội ở xung quanh, nhưng nếu độc hành, vết cắn của nó có tỷ lệ tử vong rất là cao. Do đó, con Nhện Độc này là nguyên nhân cái chết của rất nhiều mạo hiểm giả.

“[Đạn Khí]”

Tôi tấn công con nhện đang lơ lửng trên trần bằng ma pháp. Con Nhện Độc bị nghiền nát bằng [Đạn Khí], nó rơi xuống đất và biến thành vật phẩm. Vật phẩm mà con nhện rơi ra có vẻ là chất độc của nó. Không biết bằng cách nào đó, mà khi tiếp đất nó đã biến thành một cái lọ.

Hầm ngục quả thật là một nơi tràn đầy thần bí. Cái lọ này ở đâu ra thế…

“…Nó đã bị đánh bại nhanh gọn lẹ.”

“Hửm? Cậu chỉ cần việc cẩn thận sự rình rập của nó, thì nó hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu mà?”

“Không thể nào có thể đánh bại cái thứ đó nhanh như vậy được. Trên hết, chúng tôi thậm chí còn không chạm được vào nó nữa!”

“Uầy, dùng kiếm thì không thể thật, nhưng trong tổ đội của các cậu chẳng phải có người có thể sử dụng ma pháp sao? Nếu không có, các cậu chắc hẳn là có cung thủ hoặc là phi dao nhỉ?”

“Ờ thì…”

Dường như không ai có thể sử dụng ma pháp cả, bởi vì trên lưng của mọi người đều treo lấy một thanh kiếm. Tuy nhiên, nếu chiến đấu đúng cách, ngay cả những người này cũng có thể đánh bại được một con Nhện Độc.

Kể cả khi họ không thể đánh bại nó trong một đòn tấn công, nhưng họ vẫn có thể đánh bại nó bằng một mũi tên hoặc là một con dao được phóng đúng điểm yếu.

“Tôi không thấy ai mang theo cung tên hoặc phi dao cả… Chả lẽ các cậu thiếu khuyết khả năng tấn công tầm xa à?”

“Quả thật tệ đến vậy sao?”

Có lẽ thiếu niên ở độ tuổi này đều nghĩ ma pháp và cung tên quá là nhàm chán so với kiếm.

“Không hẳn là không thể thiếu. Nhưng tôi tin chắc nó sẽ làm tăng phạm vi tấn công của tổ đội lên. Có thể sức chiến đấu của nó so ra kém với một thanh kiếm, nhưng nó có thể bắn tất cả mọi thứ từ xa. Giống như tôi mới ban nãy. Đồng thời nó cũng có thể đánh lạc hướng của đối phương. Ngoài ra, cậu cũng không cần thiết ném dao, có thể dùng đá để thay thế.”

“…Đá sao. Tôi hiểu rồi!”

“Dù sao mũi tên và phi dao đều là những vật tiêu hao. Mạo hiểm giả hạng thấp rất khó để mua chúng.”

Mũi tên và phi dao tuy rẻ thật, nhưng độ bền lại rất thấp. Chúng hoàn toàn có thể bị hỏng sau một lần sử dụng. Chi phí sau này sẽ cất cao lên rất nhiều.

Tất nhiên, có những vật bền hơn, nhưng chúng là thứ mà những mạo hiểm giả hạng thấp không thể nào sở hữu được.

So sánh với chúng, thì những hòn đá dưới đất hoàn toàn miễn phí. Tùy thuộc vào kích cỡ và độ cứng, một hòn đá cũng có thể trở thành một vũ khí thuận tay.

“Tới nữa rồi ạ~”

“Nữa rồi~”

Allen và Elena phát hiện một con Nhện Độc khác trên trần.

“Allen sẽ ném~”

“Elena cũng vậy~”

“Hửm?”

Nói xong, cả Allen và Elena nhặt một hòn đá có kích cỡ một quả bóng chày lên khỏi mặt đất… Và ném chúng.

---Bùm!

Hở!?

Một tiếng động lớn vang lên.

Có vẻ như không đủ để kết liễu, nhưng con Nhện Độc vẫn bị co giật và rơi xuống đất.

“”Nó rơi xuống rồi~!””

“Ah!?”

Tổ đội mạo hiểm giả kia thốt lên đầy kinh ngạc khi thấy con Nhện Độc bị những đứa trẻ nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều kết liễu.

Nhắc mới nhớ, cả hai đứa nhỏ đều có kỹ năng [Ném]… Có vẻ độ thông thạo cũng khá cao…

Con Nhện Độc vốn đang co giật bỗng dừng cử động, sau đó biến thành vật phẩm. Nó đã chết.

“Bọn nhóc này…”

Tổ đội mạo hiểm giả bị sốc nặng.

Un~ Allen và Elena thật mạnh. Các người không so sánh được với chúng đâu.

Chúng tôi chia tay tổ đội mạo hiểm giả đang quay trở về mặt đất, sau đó tiếp tục chuyến thăm dò.

Truyện Chữ Hay