Isekai Toriwake

chương 68: vị khách bí ẩn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Chắc hẳn rằng mọi người ngạc nghiên về nguồn gốc của bức tượng này lắm nhỉ, ha ha!”

Mason sau khi giải thích thì chợt cười một tiếng.

“Ồ, ra là vậy! Lai lịch của vật phẩm này cũng không nhỏ đâu, mặc dù bức tượng này không trợ giúp được cho việc tăng trưởng sức mạnh, nhưng dùng làm tín ngưỡng cũng là một sự lựa chọn!”

“Phải vậy, tín ngưỡng cũng chỉ là một loại niềm tin mù quáng vô hình mà thôi, ta là Mạo hiểm giả, bức tượng của Thần Tori này không giúp ích gì được qúa nhiều cho ta, với lại ta cũng chẳng giàu có gì nên chẳng thể phí phạm vào những vật phẩm vô ích được.”

Hai Mạo hiểm giả nghe thế thì nghị luận với nhau, nếu nói rằng họ sẽ tranh giành để mua vật phẩm này thì đó là chuyện không thể nào. Những kẻ lăn lộn, mỗi ngày chiến đấu với quái vật như họ thì việc mua một vật phẩm có giá trị chỉ để chiêm ngưỡng là một điều vô cùng xa xỉ. Vì dù sao, Tori — vị thần được biết đến với danh xưng Chúa tể Thần tộc cũng không phải là vị Thần của nhân loại, của lục địa này.

Nếu những người ở đây cần một vị thần để họ tôn thờ, xem là tín ngưỡng, hỗ trợ về mặt tin thần, vậy thì đó chắc hẳn không phải là Tori, chúa tể Thần tộc.

Nhưng dù nói như thế đi chăng nữa, điều đó cũng không làm mất giá trị của bức tượng này trong mắt những qúy tộc đang có mặt tại đây. Bởi phần lớn qúy tộc đều là những kẻ sang chảnh, tự hào về thân phận của mình, một món đồ cổ có giá trị về niên đại trên ngàn năm cũng đủ để họ tỏ ra thích thú và khoe khoang trong một thời gian dài rồi.

Như vậy có thể xem ra, cuộc tranh giành vật phẩm đấu giá có xuất sứ từ Thần tộc kia đã tạm thời gạt toàn bộ Mạo hiểm giả hoặc những kẻ đến đây với vai trò đại diện cho một Guild hay những chiến binh lang thang ra khỏi cuộc chơi. Hiện tại, nói không ngoa thì lúc này chính là sân chơi của những kẻ quyền qúy.

“Ồ, vậy đó chính là vị thần của Thần tộc?”

Ngay cả quốc vương Bejamin vẫn luôn điệu thấp và thờ ơ từ đầu đến cuối cũng bất giác không thể che giấu được sự ngạc nghiên trong nội tâm của mình.

.The strongest characters in the continent — Những nhân vật mạnh nhất lục địa.

.History Aschover — Lịch sử Aschover.

Tại bên trong thư viện hoàng gia, đây là hai quyển sách mà Bejamin đã từng xem qua khi còn trẻ, và Tori — Chúa tể Thần tộc chính là được đề cập ở bên trong.

Đối với quyển History Aschover — Lịch sử Aschover, trong đấy chỉ mô tả lại sự xuất hiện chớp nhoán của vị Thần này qua lời tự thuật của một Mạo hiểm giả cấp cao từng đi theo đoàn đội đặt chân đến Thần giới.

Và sau khi được xác minh và hoàn toàn làm rõ câu chuyện trên thì Thần Tori cũng không tránh khỏi bị các vị hiền triết phân loại vào bên trong quyển sách The strongest characters in the continent — Những nhân vật mạnh nhất lục địa.

Chính vì vậy, Benjamin cũng không tránh được xung động muốn tham gia cuộc tranh giành vật phẩm hiện được đặt trên khán đài kia.

“Cha! Bức tượng đó thật sự chính là nhân vật nổi tiếng của năm về trước, trước cả Ma vương sao?”

Charlottle thoáng thấy cơ thể đang ngồi của cha cô nhẹ kích động thì bèn tò mò mở miệng hỏi.

Từ bé cho đến lúc trưởng thành, Charlottle đương nhiên từng đến qua thư viện hoàng gia không biết bao nhiêu lần, và những quyển sách mà Benjamin từng đọc qua thì trong đó phần lớn cô đều đã xem qua. Kể cả hai quyển sách quan trọng như The strongest characters in the continent — Những nhân vật mạnh nhất lục địa và History Aschover — Lịch sử Aschover thì hiển nhiên cũng nằm trong số đó.

Celestia ngồi sát bên cạnh, sau khi nghe thấy câu hỏi của Charlottle thì cũng lập tức dựng lên đôi tai.

Quốc vương Benjamin chợt thu hồi tâm tình, quay sang nhìn Charlottle rồi cười cười nói ra: “Ta cũng không rõ, chẳng lẽ con nghĩ lão cha già này của con từng tận mắt nhìn thấy vị Chúa tể nổi tiếng của Thần tộc rồi chắc.”

Nói xong, Benjamin lại liếc mắt nhìn lên bức tượng màu đen bóng được đặt giữa khán đài.

Hình dáng tổng thể của bức tượng rất rõ ràng và chi tiết, đó là một chiếc ngai vàng và bên trên là một kẻ với hình dáng không khác biệt là bao so với nhân loại đang ngồi chiễm chệ, chỉ có điều kẻ này chỉ đang khỏa thân mà thôi.

Mặc dù chiếc ngai vàng chiếm gấp hai diện tích của kẻ đang ngồi bên trên, nhưng từng đường nét của cơ thể, gương mặt đều được phô bầy và phát họa một cách tỉ mỉ và tinh tế, như thể dù cho chiếc ngai vàng có lớn hơn đi chăng nữa thì cũng chỉ có tác dụng là làm vật nền.

Nếu xét về góc độ kẻ đang ngồi bên trên chỉ là nhân loại thì có thể trông thấy, đấy là một chàng trai chưa đến , kiểu tóc một mái, dáng người khá cao, chính vì khỏa thân nên có thể nhìn thấy khá nhiều khía cạnh của cơ thể săn chắc cùng nét mặt như một vị Thần băng giá.

Đáng tiếc lại không có bộ phận sinh dục!

Benjamin tự cho là đúng, nội tâm thầm nghĩ một câu rồi nhẹ lắc đầu.

“Vị Thần này cũng rất dễ nhìn nha, thật sự rất đẹp trai, chẳng lẽ vị Thần nào cũng đều như vậy?”

Một cô gái của một gia đình qúy tộc bỗng cười khẽ lên tiếng.

“Ha ha, vị tiểu thư này nói không sai, bức tượng này qủa thật rất hoàn mỹ, rất có phong độ của một Thần linh!”

Một kẻ khác thì cười phụ họa.

Nhưng cả hai người này không hề biết rằng, những lời nói không kiêng dè này lại khiến cho một kẻ khác phải nhíu mày tỏ ra khó chịu, sau đó lập tức lạnh giọng nói ra: “Hừ! Báng bổ Thần linh!”

Thanh âm dường như vang vọng, quanh quẩn bên trong hội trường không dứt như thể có ma lực đánh sâu vào trong tâm trí, khiến phần lớn những kẻ cho dù sở hữu level cũng phải choáng váng đến hoa mắt, huống hồ gì những qúy tộc luôn sống trong cảnh an nhàn và sự giàu sang này.

Khi giọng nói vang vọng kia nhỏ dần và biến mất, bầu không khí cũng trở nên lắng động, im lặng một cách qủy dị. Chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch bên trong hội trường, dường như trong lòng những người đang ngồi tại đây vẫn còn tồn động cảm giác sợ hãi.

Thật sự qúa mức rung động, tất cả mọi người bỗng quay mặt nhìn quanh, nhầm tìm kiếm kẻ vừa phát ra tiếng nói vừa rồi, nhưng tiếc là không thể phát hiện được gì, hay kẻ vừa mới lên tiếng kia là ai.

Nhưng riêng lão già với thân phận Long tộc đang ngồi bên cạnh quốc vương Benjamin vẫn luôn nhắm mắt như đang ngủ không hề đoái hoài với mọi thứ xung quanh kia chợt đứng phất dậy, thần sắc bất an, ánh mắt không chút hảo ý, kiêng dè đảo qua toàn bộ những người đang có mặt tại hội trường.

Phần lớn sắc mặt của những người đang ngồi tại đây đều chứa đựng sự lo lắng cùng một chút sợ hãi trên gương mặt, nhưng thu vào trong ánh mắt nghi ngờ của lão già tên Borador này thì có đến tận năm mươi người. Vì toàn bộ năm mươi người này hiện đang che giấu thân phận dưới lớp áo choàng khiến ông ta không thể dò xét thêm được.

Nhưng có một điều mà Borador chắc chắn rằng, tất cả năm mươi người này, không một ai là có liên hệ gì với nhau cả, tất cả đều ngồi riêng lẻ, trộn lẫn vào bên trong đám đông.

Đây bất qúa cũng là một điều bình thường, bởi khoác một chiếc áo choàng bên ngoài cũng không chứng minh bọn họ là người xấu hoặc có ý định không tốt, ngược lại thì đây là điều rất thường gặp trên lục địa.

Áo choàng không chỉ giúp bí mật che giấu thân phận một cách hoàn hảo, mà còn đóng vai trò hỗ trợ ma lực và kháng ma pháp khiến cho nhiều Mạo hiểm giả cũng ưa chuộng hơn.

Có lẽ vì nguyên nhân này mà kẻ vừa mở miệng kia biết chắc rằng sẽ không bị tìm ra cũng nên?

Biết rõ không thể tìm được kẻ đó, Borador khẽ thở dài một tiếng rồi chậm rãi đặt mông ngồi xuống trở lại, cảm giác bất an trong lòng ông ta cũng đã biến mất.

Và trước khi ngồi xuống, khóe mắt Borador vô tình đảo qua kẻ đang trong bộ giáp toàn thân đang ngồi cô độc ngoài cùng kia, đây đương nhiên cũng là một kẻ tình nghi không thể bỏ qua rồi.

Nhưng dù nói như thế nào đi nữa, kẻ vừa hừ lạnh kia chưa hẳn đến đây là có mục đích xấu với Long tộc, đơn giản Borador cảm thấy bất an vì ngoài ông ta ra thì bên trong hội trường này lại tồn tại một kẻ mạnh đến thế, và lo lắng kẻ đấy nhầm vào kỹ năng của Long tộc nên đương nhiên ông ta hẳn là cần phải cảnh giác.

Nhưng nếu kẻ đấy đến đây với lý do khác, thì đó không phải là chuyện ông ta muốn quan tâm.

Dù Borador đã buông lỏng, nhưng những hiệp sĩ trọng giáp mang trên người trách nhiệm bảo vệ cho quốc vương Benjamin thì không được thoải mái đến thế. Khuôn mặt tràn đầy sự nghiêm túc, bọn họ đặt tay và giữ chặt trên gươm, nếu phát hiện ra dị động bất thường hay sự nguy hiểm nào đe dọa trực tiếp đến quốc vương của họ, chắc chắn rằng vô số thanh gươm sẽ được rút ra khỏi vỏ, và kẻ đấy sẽ bị những gã khổng lồ này chém hội đồng không thương tiếc.

Riêng bản thân Gen, lúc này hắn chợt nghiêng đầu sang nhìn vài tên hiệp sĩ trọng giáp đang đứng canh giữ ngay bên cạnh mình.

Ánh mắt hắn và bọn họ lập tức chạm vào nhau.

Dám cá rằng nếu ngay lúc này hắn bật người đứng dậy, kết qủa không cần phải đoán, chính là nhận lấy vài thanh trọng kiếm bổ thẳng lên người.

Hắn đương nhiên không phải là kẻ vừa rồi mở miệng khiến cho toàn bộ những người ở đây xôn xao.

Chỉ là vài lời nhận xét ngoài miệng về hắn mà thôi, bản thân hắn cũng không đến nổi nhỏ mọn như vậy.

Qủa là một đêm tràn đầy sự bất ngờ!

Thu hồi ánh mắt từ những hiệp sĩ trọng giáp, Gen chợt nghiêng đầu liếc nhìn về phía sau, dừng lại tại một trong số những kẻ đang ẩn thân bên dưới lớp áo choàng kia.

Theo thông tin được hiển thị thì đấy là một cái tên xa lạ, hắn không chắc rằng kẻ đấy có phải là nhân loại hay không, bởi vì level của kẻ bí ẩn này cũng chẳng thua kém là bao so với lão già Borador hiện đang có mặt trong hội trường này. Chính xác là dù cho Borador có trong hình dạng bò sát khổng lồ đi chăng nữa, việc ai "nuốt" ai thì vẫn còn là một ẩn số.

Dường như nhận ra Gen đang nhìn về hướng này, kẻ đang ẩn bên dưới chiếc áo choàng cũng hơi ngước lên nhìn về phía hắn.

Thoáng ngạc nghiên và nghi ngờ, đây chính là cảm xúc lúc này của nhân vật bí ẩn đang che dấu thân phận bên dưới chiếc áo choàng. Nhưng nhiều hơn, chính là người này không tin việc Gen có thể nhận diện được chính mình, và cũng vì Gen đang mặc một bộ giáp toàn thân nên rất khó để người này phán đoán được chi tiết phương hướng ánh mắt đang nhìn của Gen.

“Lục địa này đúng là 'tàng long ngọa hổ' nha!”

Rất nhanh, cũng chẳng nhìn vào kẻ đó qúa nhiều, có chăng cũng chỉ là tò mò một chút mà thôi, Gen lại quay sang vài gã hiệp sĩ trọng giáp bên cạnh, cười nhạt bỏ lại một câu sau đó lại quay về với bộ dáng ngủ gục.

“Thật là biết cách dọa người...”

Celestia than thở một tiếng, vỗ vỗ nhẹ lên ngực mình.

Charlottle thấy phản ứng của Celestia thì che miệng cười khẽ, sau đó giả vờ nói ra: “Không phải có người muốn trở thành một nữ chiến sĩ kiên cường sao? Sự lạnh lùng khi đối mặt với mọi thứ xung quanh đã đi đâu rồi?”

“Hừ! Giỏi cho Charlottle, ai bảo kẻ đấy lên tiếng bất ngờ mà không một dấu hiệu báo trước cho tiểu thư biết chứ...”

“Vậy nên đã khiến gương mặt tiểu thư tái xanh!”

Nhưng chưa chờ Crlestia nói xong, Charlottle chen vào một câu sau đó thì cười khúc khích.

“Hừ hừ! Được lắm Charlottle, gương mặt tiểu thư tái xanh... Khuôn mặt của quốc vương cũng...”

“Khục!”

Benjamin ho khan một tiếng, sau đó ném cho Celestia ánh mắt cảnh cáo.

Celestia chợt im lặng, không dám lại tiếp tục mở lời. Qủa thật nói nhanh thì nói bậy mà, nếu cô ta nói ra những lời đó thì gương mặt quốc vương hiện tại biết ném đi đâu?

“...”

“Tiếp tục, tiếp tục nào! Xin mọi người đừng nên lo lắng, tôi chắc rằng qúy ngài vừa mới lên tiếng kia cũng chỉ là mang thiện ý muốn nhắc nhở chúng ta mà thôi, nhỉ? Vậy nên mọi người đừng nên bàng hoàng hay lo lắng!”

Mason đứng trên khán đài bỗng lớn tiếng nói để làm dịu đi bầu không khí này, sau đó tiếp tục nói ra: “Thây mặt Công hội, tôi hy vọng sẽ không nghe thấy những lời bán bổ Thần linh nữa, nếu không tôi buộc lòng phải mời người đấy rời khỏi buổi đấu giá này!”

Những lời này của Mason đích xác là để an ủi vị khách bí ẩn kia, từ kỹ năng vừa rồi được thi triển có thể suy ra, đấy thực sự là một nhân vật không thể trêu đùa được.

Khi thấy mọi người đã trấn tĩnh, im lặng tại chỗ ngồi và tập trung nhìn lên khán đài, Mason cười rồi nói: “Và bây giờ, tôi xin được phép tiếp tục cho buổi đấu giá, giá khởi điểm của vật phẩm sẽ là đồng vàng, xin mời báo giá!”

“..”

Khi giọng nói của Mason vừa rơi xuống thì một giọng nói lạnh nhạt cất lên.

Tê~

Và một lần nữa, toàn trường lại chìm vào bầu không khí im lặng một cách qủy dị.

Truyện Chữ Hay