“Ê, anh bạn. Chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Và cũng trong lúc này, khi Gen đang cúi đầu nhìn xem tờ rơi thì bất ngờ một giọng nói lạnh lùng vang lên phía trước làm gián đoạn dòng suy nghĩ của hắn.
Gen chậm rãi ngước đầu lên, trước mặt hắn là ba khuôn mặt dữ tợn đang nhìn hắn chằm chằm. Ba tên này đều là nam giới, chúng ăn mặc trông như Mạo hiểm giả. Nhưng chỉ có điều, hai trong số ba tên này hiện đang bị thương trên khuôn mặt, một tên có lỗ mũi đỏ hoe như bị ăn đấm, tên còn lại thì có vết thương trầy xước ở một bên gò má.
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà, thật sự là xúi quẩy!
Hắn thấy thế thì âm thầm cười khổ.
Mấy tên này không phải ai khác chính là ba tên từng muốn bắt lấy cô gái Elf kia để bán cho khu chợ nô lệ mà hắn từng xung đột khi mới ngày đầu bước chân vào Đế Đô.
“Hai tên ngốc ngươi thấy rồi chứ!! Ta đã nói gã này chính là tên lính phá rối chuyện tốt của chúng ta mà!!”
“Hả? Ngươi chỉ nói là giống mà thôi! Nhưng dù sao cũng rất may mắn... Vì gã này chính là tên lính chết tiệt đó!”
“Ha ha ha, chính xác! Để ta xem lần này ai sẽ giúp hắn!”
Ba tên này dường như không quan tâm đến sự hiện diện của Gen, chúng tự nói và tự cười với nhau một cách vui sướng. Dường như, trong suy nghĩ của chúng thì lúc này Gen chẳng khác nào một con cá bị mắc kẹt trong rọ.
“Chẳng phải các ngươi đều đang bị giam giữ hay sao?”
Gen cảm thấy kỳ lạ, theo nguyên tắc thì cả ba tên này vốn đã bị binh sĩ của Celestia bắt giữ, nếu vậy hiện giờ chúng đáng lý ra nên ngồi xổm trong ngục mới đúng chứ?
Tên có lỗ mũi đỏ hoe nghe thế thì không che giấu chút nào sự giễu cợt: “Khặc khặc, chết cười ta mất... Ngươi ngu ngốc hay là bị thiểu năng vậy??!!”
“Ha ha ha, hắn nghĩ cả ba chúng ta đều đang bị bắt sao?”
“Ngươi thật là non nớt, ta không ngại mà nói cho ngươi biết, chỉ cần ném ra một chút ít tiền thì chẳng phải là giải quyết xong hay sao?!”
Gen gật đầu: “Các ngươi nói cũng đúng!”
Không có gì là hoàn hảo cả, dù thế giới nào đi chăng nữa thì luật pháp luôn luôn có lỗ hỏng của nó, một lũ chuột tồn tại chuyên để đục khoét là điều không thể tránh khỏi cho dù là bất cứ nơi đâu.
“Nếu ngươi đã biết rõ rồi thì cũng nên ngoan ngoãn đi chứ!”
Tên có gò má trầy xước nhìn Gen rồi bỗng cười một cách đầy dữ tợn.
Gen lạnh nhạt hỏi: “Các ngươi muốn làm gì ta?”
“Làm gì ngươi?”
Gã híp mắt lại, nói xong thì quay sang nhìn hai tên bên cạnh, tiếp theo thì cả ba cùng cười ầm lên như thể rất hiểu và ăn ý nhau. Sau đó một tên không che giấu nói:
“Đương nhiên là...”
Tên này chưa nói hết câu thì bỗng làm ra một tư thế cắt cổ.
“Oh, ta cảm thấy rất tò mò... Sau khi giết ta rồi, các ngươi sẽ định xử lý như thế nào với xác của ta?”
Gen cười nhạt, hỏi. Hiển nhiên, không nghi ngờ gì cả ba tên này sẽ hợp sức lại với nhau mà giết hắn.
“Ta cũng không ngại mà nói cho ngươi thêm một lần nữa đâu, xác của ngươi sao? Chúng ta sẽ giúp ngươi hỏa tán bằng cách chặt ra thành từng đoạn và ném vào lò rèn, ha ha ha... Ngươi nên tự giác mà cảm thấy may mắn đi, nếu nơi này không phải là Đế Đô thì chắc chắn rằng xác của ngươi sẽ nằm thẳng vào bên trong dạ dày của lũ quái vật!”
“Vậy sao? Kế hoạch nghe tuyệt đấy, nhưng đáng tiếc ta lại không hứng thú trở thành nạn nhân trong bộ phim kinh dị do các ngươi biên kịch... Vậy nên, tại sao các ngươi không xem thử kịch bản do chính ta biên soạn nhỉ?”
Gen chợt nở một cười thân thiện và chậm rãi nói, đồng thời, một cây lưỡi hái có cán gỗ bỗng nhiên xuất hiện trên tay hắn. Nhìn từ bên ngoài, có vẻ như cây lưỡi hái này không hề đặc sắc gì và cũng chẳng hề hoa lệ cho lắm, có thể nói là thua kém rất xa so với các loại lưỡi hái hiện nay trên lục địa. Nhưng mấy ai biết được rằng, thứ vũ khí bình thường này có tên là Blade Nguyên thủy — vũ khí linh hồn, thứ đại diện cho vị thần của cái chết, Tử thần.
“Nếu ta là các ngươi thì sẽ ngoan ngoãn ngồi trong nhà giam.”
Sau đó giọng nói hắn chợt lạnh đi, mọi cảm xúc như thể đã biến mất hoàn toàn trên khuôn mặt.
“Hả??... Ha ha... Ngươi...”
Một trong ba tên chỉ vào Gen, khi gã ta vừa muốn mở miệng chăm chọc thì bỗng im bật đi.
Chỉ thấy, trước khi tên này kịp thời nói dứt câu của mình thì thân hình Gen đang đứng cách đó chưa đến m, lúc này... đã đứng trước mặt gã ta, dường như chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi.
Cả ba bọn chúng lập tức ngạc nghiên đến mức trợn to đôi mắt lên, và cũng trong giây phút kế tiếp... Chúng nhận ra, có vẻ như có thứ quái qủy gì đó vừa lóe lên và xẹt qua cổ của chính mình.
Bọn chúng vẫn còn muốn nói gì đấy, nhưng ngay lập tức, cơ thể của chúng chợt bất động như ba pho tượng hình người sừng sững không ngã, nhưng nếu ai đó nhìn vào đôi mắt của chúng lúc này có thể sẽ nhận ra... Ánh mắt chúng dường như đã tan rã, chúng tựa như những cái xác không hồn.
Không một dấu hiệu, thân hình Gen lại biến mất một lần nữa, khi hắn xuất hiện thì đã cách đó hơn m tại vị trí sau lưng ba gã trông như Mạo hiểm giả này.
Như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hắn vẫn nhàn nhã cất bước và cúi đầu nhìn xem tờ rơi vẫn còn đang nằm trong tay, còn cây lưỡi hái thì đã biến mất từ bao giờ.
Và còn riêng ba tên kia, không ai biết liệu sẽ mất bao lâu người khác mới nhận ra trạng thái bất ổn của chúng.
Vài phút sau, sau khi đã đi được một đoạn, hắn vò nát tờ giấy và ném nó sang một bên.
Một điều nữa, khi hắn gặp mặt ba gã trông như Mạo hiểm giả này thì chúng khiến hắn nhớ đến cô gái Black Elf có tên là Anatolia kia, vì hắn quên mất bản thân có điều quan trọng cần hỏi với cô ta nhưng vẫn chưa có cơ hội thích hợp.
Vẫn còn khoảng gần h nữa cho đến lúc quay trở lại Guild Adventurer' và hoàn tất việc đăng ký thân phận Mạo hiểm giả.
Sau khi suy nghĩ một lát, hắn quyết định đến nơi căn cứ binh sĩ của Celestia để hỏi thăm về tin tức của Anatolia, bởi sau khi quay về Đế Đô thì Celestia đã đưa cô gái Elf đấy đến đó.
Thời gian lại bắt đầu nhanh chóng trôi qua, sau khi đến căn cứ binh lính do Celestia phụ trách, nhưng hắn không được phép đi vào bên trong và bị binh sĩ canh gác ngăn chặn lại ngoài cổng.
Hắn đã đoán được chuyện này sẽ xảy ra nên cũng không hề thất vọng, vốn dĩ chẳng có lý do gì để họ cho phép hắn đi vào khu vực của binh lính thuộc sở hữu tư nhân này.
Nhưng Gen không bỏ cuộc, sau khi chứng minh thân phận bản thân cũng là một binh sĩ với người lính đang canh gác này thì hắn trông thấy khuôn mặt anh ta thoáng trở nên dễ chịu hơn nên bèn hỏi thăm tin tức liên quan đến Anatolia.
Chuyện này vốn dĩ cũng chẳng phải là việc bí mật quan trọng gì, nên người lính đang canh gác cũng không hề cố ý che giấu.
Sau khi tán gẫu với người lính đó thêm được một lúc, hắn bắt đầu rời đi với tâm tình chập chờn.
Theo như những gì người lính này kể lại, anh ta nói rằng mỗi ngày bản thân đều canh gác ở đây trong vòng nửa ngày, và buổi sáng ngày hôm qua anh ta nhìn thấy một cô gái tộc Elf rời khỏi căn cứ do đích thân Celestia đưa tiễn.
Từ ngữ mà anh ta nói đích xác là đưa tiễn, chứ không phải là tạm thời rời đi!
Gen hơi nhíu mày rồi nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Có lẽ cô gái thuộc chủng tộc Elf đó đã rời khỏi Đế Đô vào ngày hôm qua rồi cũng nên, ai biết được hiện giờ cô ta đang ở tận nơi nào rồi.
“Thôi vậy!”
Gen nhẹ giọng lẩm bẩm, nếu không thể nghĩ ra vậy thì không cần phải suy nghĩ nhiều nữa, hắn dứt khoát vứt vấn đề này ra sau đầu.
✦✦
Guild Adventurer'.
Bước vào Công hội với bộ giáp sắt toàn thân, Gen đi thẳng đến nơi quầy tiếp tân, và đáp lại hắn vẫn là nụ cười rực rỡ của Fiona.
Qúa trình đăng ký trở thành một Mạo hiểm giả không qúa phức tạp, vậy nên rất nhanh, hắn đi ra khỏi công hội cùng một tấm thẻ trên tay.
Tấm thẻ này chính là minh chứng chân thật nhất cho thân phận Mạo hiểm giả của hắn.
Trời ạ, vậy mà hình dáng trông chả khác nào một chiếc thẻ ATM!
Đây là những gì hắn nghĩ khi vừa nhận được tấm thẻ Adventurer này.
Nhưng điểm khác biệt thì ngược lại rất nhiều, bởi trên hai mặt của tấm thẻ này có tên của hắn và dưới góc phải là một con dấu riêng thuộc về Công hội Mạo hiểm giả. Và tấm thẻ này được tạo nên từ chất liệu bằng đồng, nơi góc trái có một gạch ngang nhỏ bằng vàng nhô lên. Chất liệu của tấm thẻ kết hợp với gạch ngang này đã nói lên cấp bậc Mạo hiểm giả của hắn, Rank Bronze — Primary, cấp bậc thấp nhất trong Adventurer. Đương nhiên, tấm thẻ này chắc hẳn được tạo ra từ ma thuật.
Chuyện này thì hắn đã được Fiona giải thích qua, không quan trọng người mới đăng ký sở hữu level bao nhiêu, vì sau khi đăng ký trở thành Adventurer thì tất cả đều phải bắt đầu từ con số không.
Khi nghe thấy những lời đó thì hắn đã suýt cười ra tiếng, nói thẳng ra là một công hội lớn như là Guild Adventurer' của người ta vốn không đặt một kẻ chỉ level như ngươi vào mắt mà thôi. Nếu ngươi sở hữu level , hoặc trở lên thì sao? Chẳng lẽ bọn họ dám thẳng thừng từ chối yêu cầu mà ngươi đưa ra? Dù cho yêu cầu đó có qúa đáng đến mức nào đi chăng nữa cũng không quan trọng, tất cả đều phụ thuộc vào chiến lực của ngươi liệu sẽ đủ để tạo sức ép hay không.
Thu hồi tấm thẻ vào trong chiếc nhẫn không gian, không còn việc gì khác, Gen bắt đầu quay trở về lại ngôi nhà mái vòm của mình.
Hắn muốn chuẩn bị sẵn sàng cho bữa tiệc tối nay, tiến về Công hội bán đấu giá.
“『Long Ngâm』sao? Hy vọng sẽ không gặp gỡ tên Long tộc nào.”
Suy nghĩ vẩn vơ rồi hắn chợt cười nhạt.
Chắc rằng chẳng trùng hợp đến mức đấy đâu...
Nhưng mà biết đâu được, vì ma thuật nguyền rủa đang đeo bám hắn vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt.
✎