Trans: Mít
Part 4
Việc nhập học đã được quyết định, Baldr đang dọn dẹp lại phòng của mình, khoanh tay lại và rên rĩ.
Cũng có thể nói rằng cậu đang vô cùng thống khổ.
Suy cho cùng liệu cậu có đúng khi giao phó bản thân cho mong muốn mãnh liệt đang trỗi dậy từ sâu thẳm bên trong cậu?
Cậu đã dành một khoảng thời gian dài để suy nghĩ kĩ về những gì mình có thể nhận được hay mất đi nếu làm việc này. Dù vậy nhưng vẫn chưa có một đáp án nào được đưa ra.
Những đồng vàng chất đầy như núi ở trước mắt Baldr.
Lợi nhuận từ việc mạ vàng tạo tác và buôn bán đường đã được trả xứng đáng so với số lượng tiền mà cậu đã bỏ ra, không kể đến hai mươi phần trăm phí trung gian.
Thêm vào đó, còn phải kể đến phí cho công thức Mayonaise, thuế bán hàng của Othello, và vài loại thu nhập khác cũng tăng trưởng một cách ổn định. Trước khi Baldr kịp nhận ra, đã có một núi đồng vàng chất đống thuộc quyền sở hữu của cậu
.
Tuyệt vời, đồng vàng! Những đồng vàng!
Ánh sáng rực rỡ của vàng khiến lí trí của cậu hỗn loạn giờ đây đang ở ngay trước mắt.
Khoảnh khắc này cuối cùng cũng đến. Khoan đợi đã, làm ơn hãy đợi một chút, tôi cầu xin mấy người!
.
Ba nhân cách bên trong Baldr đang có những suy nghĩ đối nghịch nhau.
Baldr được nuôi dạy với tư cách là một quý tộc, Masaharu sở hữu cảm quan tốt của con người hiện đại, hai người họ nung nấu một cảm giác tránh né trước một cám dỗ khó có thể chối bỏ này.
Tuy nhiên, khát khao mãnh liệt của Sanai cân bằng cho mọi nỗ lực vượt qua cảm giác đó của hai người họ.
Baldr dần bị nuốt chửng bởi sự thôi thúc khó có thể cưỡng lại. Cậu trong vô thức tìm ra những lời để tự thuyết phục bản thân
“Đ-đây chỉ là cách trả ơn với ngài Sanai……! Là bằng chứng cho tấm lòng thành của tôi cho ngài Sanai, là vị cứu tinh của đời tôi-!”
.
Vì đồng vàng không được làm phẳng như đồng Koban*,dù độ che đậy bề mặt khi tiếp xúc khá là nhỏ nhưng nó chẳng có vấn đề dù là xu vàng hay đồng Koban. Hào quang bí ẩn một cách tuyệt vời chỉ có thể vàng mới đem lại được không thay đổi chút nào. Mắt của Baldr sớm đã bị ánh sáng rực rỡ đó mê hoặc. Đôi mắt cậu trở nên quay cuồng.
“Ánh sáng rực rỡ…. ánh sáng rực rỡ thuần khiết này sẽ khiến mình chết điên đi mất”
Baldr sắp xếp đồng vàng từng cái một. Một nụ cười thoải mãn hình thành trên khóe môi, sớm thôi không khéo có thể cậu sẽ nhỏ nước dãi mất.
Lượng xu vàng mà cậu tiết kiệm được thật ra nhiều hơn cả một nghìn.
Nếu xem xét kĩ thì đó là một số lượng phi thường so với việc cậu chỉ mới bắt đầu kiếm tiền từ nửa năm đây.
Tuy nhiên, từng ấy vẫn chưa đủ để có thể lấp đầy hoàn toàn sàn nhà.
Cậu phải kiếm thêm nhiều hơn và nhiều hơn nữa nếu muốn lắp đầy hoàn toàn sàn nhà với đồng vàng nữa…. đó là điều mà Baldr đã nghĩ.
Chắc chắn nó sẽ là một khung cảnh tuyệt vời hơn nữa nếu phòng này to cỡ như phòng làm việc của cha cậu, và được lấp đầy toàn xu vàng.
Nhưng cậu không thể đòi hỏi thêm từ những thứ không tồn tại, nên Baldr trải những đồng vàng với vài khoảng trống xung quanh chúng, và bằng cách nào đó cậu có thể lấp được bề mặt của khoảng ba tấm chiếu Tatami.
.
(──Mình có nên?)
.
Đúng như mong đợi, lí trí của Baldr đang do dự trước những đồng vàng trước mặt. Nhưng mà cảm xúc cậu lại đang tràn đầy những làn sóng phấn khích.
Cậu thậm chí còn thấy thiếu kiên nhẫn đến mức muốn hét lên ngay bây giờ. Họng cậu khô khốc. Trực giác của Baldr nhận ra rằng rằng, nếu muốn chữa khỏi cơn khát này thì chỉ có thể tiến hành nó.
Baldr đột ngột cởi bỏ quần áo và ném chúng đi.
Làn da rám nắng khỏe khoắn của cậu và tay chân tuy có sẹo nhưng chỉ như vết hằn sau khi hồi phục, giờ đầy hoàn toàn được phơi bày.
Còn tận nửa năm cho đến sinh nhật lần thứ mười ba của cậu. Cơ bắp bắt đầu lấp đầy cơ thể của cậu từng chút một và làn da vẫn còn đôi nét mềm mại của một đứa trẻ mang một vẻ đẹp có thể sẽ làm cho những ai thích những bé trai sẽ phải chảy máu mũi.
Tất nhiên, bản thân Baldr không hề tự kiêu một chút nào.
Thứ duy nhất cậu có là một sự sùng bái kì lạ và một tình yêu đặc biệt dành cho tiền mà thôi.
.
“MÌNH CÓ THỂ BAYYYY!”
.
Baldr nhảy vào biển vàng với nụ cười nở rộ trên mặt, trần trụi như ngày cậu mới chào đời.
Baldr dang tay ra như thể muốn ôm những xu vàng đang dần tiến lại trước mắt mình và toàn bộ cơ thể của cậu tiếp xúc với sàn──.
.
Part 5
*Lăn lăn lăn lăn……bịch!*
*Lăn lăn lăn lăn……bịch!*
*Lăn lăn lăn lăn……bịch!*
“Hí-hà-hí-hà-haaaaaaa!!”
Tại dinh thị của gia tộc Oka, tùy tùng của gia tộc Gamou. Nó được trang hoàng cho những sự kiện tối mật và được tổ chức vào mỗi tháng. Ngay lúc này sự kiện đó đang được tiến hành hết sức cuồng nhiệt.
“Giá như lãnh chúa của chúng ta không có sở thích này…..”
“Thật vậy….thì, lãnh chúa sẽ không là lãnh chúa nếu ngày ấy không có hứng thú với tiền”
“Chẳng có gì xấu xa nếu yêu tiền. Cơ mà hình như việc này……hơi quá, phải không”
Hai samurai cười nhạt trong khi gật đầu đồng tình với đối phương.
Lãnh chúa của họ, Oka Sanai thường sẽ trải ra sàn nhà bằng những đồng Koban hằng tháng. Sau đó ông ấy sẽ lăn lộn khắp căn phòng mà không có mảnh vải che thân. Trước khi ông nhận ra thì tin đồn về một thói quen kì lạ đã được lan truyền, khiến những người hầu cận của gia tộc Oka cực kì xấu hổ.
“UHIHI……không thể chịu được! Việc này không thể chịu được!”
Dáng hình Sanai, lăn từ góc phòng này qua góc phòng khác va vào tường rồi đổi hướng ngược lại với không một mảnh vải che thân chỉ có thể miêu tả bằng một từ đồi bại, dù rằng thời đại ấy toàn những con người lập dị.
Đáng ngạc nhiên, thói quen kì lạ này vẫn tiếp diễn không ngừng cho đến khi Sanai hoàn toàn liệt giường
Oka Sanai Sadatoshi── người sẽ không bao giờ dao động cho đến những phút giây cuối đời ( này là sự thật trong lịch sử đó)
.
“U HUUUUU ! Nó tới rồi! Tới rồi! Tới rồi đâyyyyyyy!”
Trong các trận đấu, ông là một vị tướng dũng cảm với trí sự tài tình xuất chúng. Ngay trong cả thời bình, ông
cũng xuất sắc trị vì những người dân của mình. Ông ấy sẽ không lơ là trong việc chuẩn bị cho những thời khắc trọng đại, Ông là một vị lãnh chúa mà những người hầu cận cảm thấy tự hào và tôn trọng sâu sắc từ tận đáy lòng của bọn họ.
Ngoại trừ cái thói quen này.
“Ngài ấy.. không thể kiềm chế bản thân thêm một chút nữa à?”
“Cái thói quen đã có thể được chữa trị lâu rồi nếu ngài lãnh chúa có thể làm được điều đó”
Những người hầu cận đáng thương nhìn nhau rồi thở dài trước khi quyết định sẽ xem như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
.
Part 6
Baldr cảm nhận bề mặt của đồng vàng khi nó tiếp xúc với lưng cậu, ngực, má, những ngón tay và tất cả mọi nơi. Một nụ cười đáng sợ không đúng với một đứa trẻ tuột ra từ miệng cậu
.
“Fuhehehehehehehehehehehehe”
.
“Thú vị làm sao! Sao lại có thể có một thứ tuyệt vời như vậy tồn tại trên thế giới chứ! Thậm chí, sự kích thích da thịt mà vàng đem lại trên làn da trần còn có thể nói là khoái cảm. Khự….. giá như có nhiều hơn nữa, mình sẽ có thể cảm nhận được vàng nhiều hơn nữa”
*Lăn lăn lăn lăn lăn*
Baldr đang lăn về tứ phía trong phòng, có một cảm giác hoài niệm dù đây là lần đầu tiên cậu làm việc này kể từ khi được chào đời, cậu dần dần đắm chìm vào việc này rồi.
Sẽ chẳng có gì là mệt mỏi với việc này cả, kể cả có làm nó trong bao lâu đi chăng nữa.
Hương thơm của vàng, sự ấm áp của vàng chỉ có thể cảm nhận bằng da trần.
Cái vỏ bọc mang tên đây là cách cậu bày tỏ tấm lòng thảnh trước ngài Sanai đã bay đi đâu đó rồi.
Baldr đã thề trong sâu thẳm trái tim của cậu rằng cậu phải tiết kiệm nhiều và nhiều hơn nữa, để cậu có thể cảm nhận trải nghiệm tột cùng của sự sung sướng thêm một lần nữa.
.
Trùng hợp thay vào khoảng thời gian đó, Seyruun được thông báo về việc nhập học của Baldr ở học viện hiệp sĩ hoàng gia bởi đích thân Ignis. Giờ đây cô cứ nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mắt với một biểu cảm vô hồn, như thể cô ấy đã quên mất việc nở một nụ cười trên môi với đôi má lúm đồng tiền mê hoặc.
(Cậu chủ Baldr sẽ không còn ở bên cạnh mình nữa……)
Ai sẽ là người mà cô nên tận tụy chăm sóc nếu điều đó xảy ra chứ?
Dù rằng Seyruun đã dành hết mọi thứ của mình cho Baldr từ thời điểm cô rời giường vào buổi sáng cho đến khi lên giường đi ngủ vào ban đêm.
Nhưng nó sẽ ổn thôi ngay cả khi cô không thể làm gì, cô muốn đi đến thủ đô hoàng gia cùng với Baldr. Cô đã cố gắng để đưa ra lời thỉnh cầu trực tiếp cho điều đó, nhưng học viện hiệp sĩ hoàng gia được thành lập mang tính bán quân sự và việc sống chung cùng với các học sinh khác trong kí túc xá cũng là một phần của khóa huấn luyện.
Theo lẽ thường thì cũng sẽ có con nhà quý tộc trong đám học sinh, nhưng đúng vậy, có vẻ như họ không cho phép được đem theo người hầu.
“Uu…hic….”
Nỗi buồn khi bị chia cắt khỏi Baldr đã làm những giọt nước mắt thi nhau tràn ra từ khóe mắt của Seyruun.
Kể từ ngày bi thảm ấy, giờ đây Seyruun cảm giác rằng cô đã quay về những ngày mình còn là một cô bé mít ướt vậy.
Ngẫm lại thì cô đã lệ thuộc vào Baldr đến mức này sao!
“Uhu, cậu chủ….cậu chủ Baldr ơi!!”
Việc đã đến nước này rồi thì chỉ còn một lựa chọn duy nhất đó là đề nghị Baldr đưa cô theo cùng.
Thậm chí nếu Baldr phải sống ở kí túc xá, sẽ không đời nào cậu sẽ thoả mãn chỉ với việc học trong học viện được.
Công việc làm ăn kinh doanh với Selina vẫn tiếp diễn. Sẽ tiện hơn cho Baldr nếu cậu có ai đó có thể làm người đưa tin cho cậu ở trong thủ đô.
Nếu mà tệ hơn thì thậm chí cô cũng không phiền nếu cô phải làm việc trong kí túc xá với tư cách là một người hầu và làm những công việc vặt ở đó.
Đúng rồi! Đó là một ý tưởng hay đó
Seyruun nghĩ rằng đó là một ý tưởng hay và bắt đầu chạy về phía phòng của Baldr. Cô nén lại cảm giác phấn kích và đặt tay lên cửa mà thậm chí không thèm gõ cửa.
Và rồi cánh cửa định mệnh đó được mở rộng và hiện ra những thứ không thể nào cho là… bình thường được.
“Cậu chủ… cậu có thể lắng nghe yêu cầu của tôi….về?”
.
*Cạch*
Đằng sau cánh cửa mở, Baldr được phơi bày, hoàn toàn trần trụi, nô đùa trong đống xu vàng mà không hề có một mảnh vải che thân.
“Cậu …chủ…”
“..Sey…nee…..”
Cái câu nói
“Thời gian như ngừng trôi” phải tồn tại cho những tình huống như thế này.
Cần thêm một chút thời gian để não của bọn họ có thể thông được tình huống này nghiêm trọng đến mức nào khi họ đối mặt nhau bây giờ.
“……………”
Sự im lặng ngượng ngùng tưởng chừng nó sẽ diễn ra đến vô tận cuối cùng được phá vỡ bằng một tiếng hét sau năm giây.
.
“KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG!”
“UQUAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!”
.
Seyruun hét lên như thể cô vừa được hoá giải một lời nguyền trói buộc. Baldr khẩn trương che đi phần dưới của mình và lấy những mảnh quần áo mà cậu đã vứt lung tung một cách nhanh chóng.
“Haaaaaa…… cái đó của cậu Baldr nó, cái đó của cậu chủ…..nó càng ngày càng lớn....quaaa”
“Chị Sey đừng nói vậy chứ! Em xin chị đừng nói gì quá đáng hơn thứ đó nữa!”
Ngay cả tiếng hét thảm thiết trong thâm tâm cậu không thể tiếp cận được Seyruun.
Đầu của Seyruun lắc tới lắc lui như một con búp bê đã bị hỏng hóc. Cô bắt đầu rên rĩ bằng một đôi mắt vô hồn.
“Uhuhuhu…..Cái…Cậu chủ……uhuhuhu”
Seyruun chỉ vừa mới bước vào tuổi dậy thì, vũ khí chết người của Baldr đã lớn hơn những gì mà cô đã tưởng tượng, trong khi lúc cô vẫn nghĩ cậu là một thằng nhóc thì nó cũng đã đủ kích thích rồi.
.
“Nó chấm hết rồi..quá khứ.…giá như mình có thể quay về quá khứ!”
Cô gái ấy, người mà cậu mới vừa nhận thức đã chứng kiến toàn bộ bộ dạng đáng xấu hổ của cậu, việc này không thể để lộ ra bên ngoài. Thiệt hại tinh thần mà việc này đem lại không phải việc gì đó quá kì lạ.
Baldr quằn quại như một nạn nhân của Chunni vừa bị khui ra lịch sử đen tối, thà chết chứ không muốn sống trong nhục nhã.
Chỉ mới ba mươi phút trôi qua từ khi cô hầu trưởng phát hiện ra Baldr đang vò đầu bứt tóc với một khuôn mặt vô hồn và Seyruun vẫn tiếp tục lẩm bẩm “ Cái... cái….”.
Khi mà hầu trưởng cố gặng hỏi đã có chuyện gì đã xảy ra, nhưng hai người họ vẫn giữ im lặng và không hề nói gì.
Và với một vài
lí do nào, Baldr không hề bước một bước ra khỏi phòng cho đến một ngày trước khi khởi hành đến học viện hiệp sĩ.
Sự cố này sẽ để lại một vết thương thật sâu trong tim Baldr đến nỗi cậu muốn đào một cái hố sâu nhất có thể.
“Không phải
lỗi của mình”
Có thể Senai đã thì thầm điều đó hoặc là không, không ai có thể biết chắc chắn được.
.