Isekai Tensei – Kimi to no Saikai made Nagai koto Nagai koto

chương 24: rốt cuộc tôi cũng đã hôn con gái của bạn mình

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans + edit: Fui. Nghiêm cấm mang bản dịch lên những trang khác ngoài hako.

______________________________________________________________________________

Mặc dù cơn cuồng nộ của quỷ vương đã kết thúc, nhưng sự hỗn loạn tại nơi này vẫn chưa lắng xuống.

“Nguy hiểm quá, mau chặt đầu tên quỷ vương đó đi!” (Binh lính loài người)

“Kh…khoan đã, chúng ta phải hành hình hắn một cách công khai chứ. Chuyện đó có thể phần nào kiềm chế được những tên quỷ vương còn lại trong thất đại quỷ vương.” (Binh lính loài người)

“Đúng vậy nhỉ. Dù sao thì hắn vẫn còn giá trị đối với chúng ta.” (Binh lính loài người)

“Đừng có dễ dãi như thế. Nếu như chúng ta để hắn sống thì lúc xảy ra chuyện cũng trở tay không kịp đâu, mấy người biết chứ?” (Binh lính loài người)

Những người lính của lực lượng đồng minh đang đưa ra những ý kiến bất đồng với nhau.

Liệu có nên chặt đầu quỷ vương ngay bây giờ và tuyên bố chiến thắng không?

Hay là nên xét xử hắn tại một nơi nào đó công khai?

Dù sao đi nữa thì bọn chúng cũng đang lưỡng lự, đây là cơ hội của chúng tôi.

“Gyanza-sama! Xin hãy cho chúng tôi biết ý kiến của ngài.” (Binh lính loài người)

Nhưng Gyanza lại không nói một lời nào cả.

Với vẻ mặt sững sờ, cô ta đang nhìn quỷ vương bất động trên mặt đất và thanh kiếm lưỡi cong đã bị gãy của mình, nhìn vào vẻ mặt đó thì không thể biết được cô ta đang nghĩ gì trong đầu cả.

Dù sao thì cũng chỉ là tốn công vô ích nếu cố gắng hiểu được những gì mà người phụ nữ này đang suy nghĩ.

Vì thế nên,

“Uwaah!” (Velt)

Tôi đã quyết định sẽ không suy nghĩ gì cả.

“G-, Gya, Gyanza-sama!” (Binh lính loài người)

Hiện giờ bọn chúng đang mất cảnh giác.

Nghĩ rằng trận chiến đã kết thúc nên bọn chúng cũng thả lỏng cơ thể mình và không phòng bị gì cả.

Nhân lúc Gyanza còn đang ngơ ngác, tôi ném cây dùi cui của mình bay theo một đường xoáy vào sau đầu cô ta.

Tôi đoán là không đời nào nó lại trúng cô ta dễ dàng thế được.

“Hả-, tch-! Quân viện trợ sao?” (Gyanza)

Chắc là có lẽ cô ta cảm nhận thoáng qua một sự hiện diện nào đó, Gyanza dễ dàng né được cây dùi cui của tôi.

Mà tôi cũng không nghĩ là sẽ ném trúng đâu, nhưng giờ thì toàn bộ lực lượng đồng minh của loài người ở nơi này đã chú ý đến tôi.

“Th…thằng nhóc này làm gì ở đây thế!” (Binh lính loài người)

“N...nó không phải là một con quỷ! Thằng nhóc đó là một đứa trẻ loài người.” (Binh lính loài người)

“Cậu bé, nhóc đang làm gì ở nơi này thế. Không, nhóc có hiểu được là nhóc vừa làm chuyện gì không!” (Binh lính loài người)

Một đứa trẻ con người xuất hiện.

Tại sao lại ở cái nơi thế này chứ? Chưa kể là cậu bé đó còn tấn công đại tướng.

Đúng như tôi nghĩ, bọn chúng còn trở nên rối loạn hơn nữa. Mà sát khí từ vài kẻ trong số chúng cũng thật đáng sợ làm sao.

Nhưng tôi đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với chuyện này rồi.

Để không ai chú ý tới đôi chân đang run rẩy và tiếng tim đập của mình, tôi gom hết can đảm và hét lên.

“Tên của ta là Velt Jeeha! Lũ khốn các ngươi nếu biết điều thì mau thả quỷ vương ra! Ta sẽ là người dẫn ông ta đi!” (Velt)

Đừng có làm vẻ mặt vô hồn thế chứ. Mà dù sao thì tôi cũng đoán được là sẽ như vậy rồi.

Tuy nhiên, tôi lại không ngờ kẻ đầu tiên lên tiếng lại là người phụ nữ này.

“Dẫn quỷ vương đi sao? Cậu bé, liệu em có thể nói cho onee-san này biết là em đang nghĩ gì không?” (Gyanza)

Gyanza đang làm như thể mình là một quý cô dịu dàng không quan tâm đến trò đùa của con nít vậy, nhưng cô ta vẫn thật đáng sợ.

Một bầu không khí hắc ám tràn ngập đằng sau nụ cười dịu dàng đó.

Tôi cảm thấy thật căng thẳng. Tuy nhiên, nếu như tôi mất bình tĩnh thì tôi cũng thua luôn.

“Tên đó là bạn của ta. Nên cho dù có phải đánh nhau với lũ khốn các ngươi đi nữa thì ta vẫn sẽ giúp bạn của mình.” (Velt)

“Bạn?” Cậu bé, em đang nói gì thế? Một cậu bé loài người như em lại là bạn của tên quỷ vương đáng sợ đó sao? Nói dối là không tốt đâu nhé.” (Gyanza)

“Hmm, nhưng cô cũng không hề quan tâm đó có là nói dối hay không mà nhỉ? Vì dù sao thì cô cũng có mắt như mù và đầu óc thì toàn mấy thứ bẩn thỉu cho dù có tỏ ra trong sáng thế nào đi nữa.” (Velt)

Oh, nụ cười của cô ta co giật một chút rồi. Những lời của tôi đã lọt được vào lỗ tai của cô ta sao?

Cô ta bị một thằng nhóc chọc tức dễ dàng như thế sao.

“Thằng nhóc đó, dám nói như thế sao….” (Binh lính loài người)

“Nhóc sẽ bị giết đấy!” (Binh lính loài người)

“Hơn nữa nó còn nói mình là bạn của quỷ vương…..dù chỉ là một thằng nhóc, nếu như có nói dối thì cũng phải nói bản thân là anh hùng hay gì chứ.” (Binh lính loài người)

Không, cho dù có là anh hùng đi nữa thì cũng không thể làm gì được. Nhưng giờ tôi đoán là mình đã không còn lối thoát.

“Uu……tsu…..guh. A, Asa, kura?” (Sharkryu)

Ngay lúc đó, Shakryu khẽ nhúc nhích dù đang ở bên bờ vực của cái chết, và đây là lần thứ hai mà ánh mắt của cậu ta nhìn tôi như thể nó sẽ khép lại bất kì lúc nào vậy, quỷ vương bất chợt lên tiếng.

“Khoan đã. A, Asaku-, tên ngốc! C-, cậu, tại sao cậu lại ở đây! Tại sao cậu lại không trốn thoát chứ!” (Shakryu)

Quỷ vương tỉnh lại và hét lên.

Lực lượng đồng minh của loài người ngay lập tức vào vị trí chiến đấu với vũ khí của chúng.

Tuy nhiên, ngoài những tên lính muốn kết liễu quỷ vương ngay lập tức thì còn có những tên lính khác chặn những kẻ đó lại, có vẻ như bọn chúng đang thắc mắc cách cư xử kỳ lạ và cuộc nói chuyện giữa hai người chúng tôi.

“Yo, cậu còn sống chứ, quỷ vương-sama? Có vẻ như cậu vẫn chưa tái sinh lần thứ hai nhỉ.” (Velt)

“Guh, t…tên ngốc này, cậu nghĩ tớ mạo hiểm mạng sống của mọi người là vì ai chứ! Đó là vì tớ muốn cậu và Ura không phải chết….” (Sharkryu)

“Ừ, đừng lo, vì Ura đã thoát ra khỏi đây lâu rồi. Sau khi xác nhận con bé đã an toàn thì tôi mới trở lại đây.” (Velt)

Đó là một lời nói dối.

Trong khi tôi tập trung sự chú ý về phía mình, Ura len lỏi qua cái lỗ thủng lớn trên hang trong lúc bọn binh lính loài người còn ngơ ngác, và ẩn nấp chờ đợi một cơ hội.

“K-, không được! Tại sao cậu lại không trốn thoát chứ! Những gì mà tớ yêu cầu, là cậu và Ura phải thoát khỏi đây, và bảo vệ con bé kể từ giờ cho tớ!” (Sharkryu)

“Tôi nói rồi đấy, tại sao tôi phải làm một chuyện như thế chứ. Cậu có biết là tôi còn chưa một lần nào mở miệng nói đồng ý không?” (Velt)

“A, Asakura…..c-, cậu!” (Sharkryu)

Ooh, cậu ta đang trừng mắt nhìn tôi. Đúng như tôi nghĩ, chuyện này sẽ làm cậu ta tức giận mà.

“O, oi, quỷ vương và cậu bé đó đang nói gì với nhau thế?” (Binh lính loài người)

“Có phải là tính cách của quỷ vương đã thay đổi rồi không?” (Binh lính loài người)

“H…hơn nữa, từ nãy đến giờ, cậu bé đó có vẻ khá thân thiết với quỷ vương….vậy cậu ta thật sự là bạn của hắn sao?” (Binh lính loài người)

“Cậu bé đó là tên quái nào thế!” (Binh lính loài người)

Quỷ vương, kẻ gieo rắc kinh hoàng cho loài người, và là kẻ thù của lực lượng đồng minh.

Và giờ đây kẻ đó đang nói chuyện thân mật với một thằng nhóc loài người.

Liệu có kẻ nào hiểu được chuyện này không? Không ai hiểu được cả.

“Cậu bé, em là ai? Tại sao em lại gần gũi với quỷ vương đến thế?” (Gyanza)

Nụ cười của Gyanza biến mất. Bây giờ cách nói chuyện của cô ta giống như đang thẩm vấn một phạm nhân.

Tôi có thể hiểu được là cô ta đang cực kỳ thắc mắc chuyện này, nhưng ngay cả khi tôi có nói ra thì cô ta cũng sẽ không thể nào hiểu được.

“Ai biết. Vì cô lúc nào cũng cho rằng mình biết mọi thứ, tại sao cô không tự dùng cái đầu của mình mà suy nghĩ đi nhỉ? Chẳng hạn như là, tôi bị quỷ vương lừa gạt, hoặc mặc dù hình dạng bên ngoài của tôi là con người nhưng tôi thật sự lại là một con quỷ, hoặc tôi là kẻ phản bội loài người, muốn nghĩ sao cũng được. Cứ tự nhiên mà gắn mấy cái tội danh đó cho tôi đi. Bởi vì tôi là một tên côn đồ nên tôi cũng quá quen với chuyện đó rồi.” (Velt)

“Gì…..cơ, em là tên ngốc sao.” (Gyanza)

“Đúng vậy. Giống như con người, bán nhân, hay loài quỷ, có vẻ như thế giới này có khá nhiều chủng tộc khác nhau, nhưng trong số đó, tôi là một tên côn đồ, chủng tộc ngu ngốc nhất. Hãy nhớ kĩ điều đó!” (Velt)

Tôi giờ đã khác so với cái lúc lũ bán nhân xuất hiện, khi tôi trở nên mất bình tĩnh và tấn công bọn chúng trong lúc hoảng loạn.

Đó là cuộc chiến đầu tiên trong đời của tôi.

Tôi đã tự dằn lòng mình bằng những lời nói và cảm xúc của bản thân, nhưng rốt cuộc thì nó cũng không thay đổi được một sự thật là tôi đang sợ hãi.

Chỉ mắc một sai lầm nhỏ thôi thì tôi sẽ bị giết ngay lập tức.

Nhưng cho dù là thế thì tôi vẫn phải làm chuyện này.

“Ura……Tôi chắc chắn sẽ khiến cô ta lộ sơ hở……nên vào lúc tôi ra tín hiệu, mọi chuyện còn lại sẽ phụ thuộc vào cô, tôi trông cậy vào cô đó.” (Velt)

Tôi lẩm nhẩm xác nhận lại mục tiêu của mình rồi ngẩng mặt nhìn thẳng về phía trước.

Nếu như tôi cảm thấy sợ chết, thì tôi sẽ nghĩ thế này….

Tôi đã chết một lần rồi.

“Ta tới đây, uooooooooooo!” (Velt)

Tôi bắt đầu chạy. Chuyển động của một thằng bé mười tuổi. Tốc độ của một thằng nhóc mười tuổi. Sức mạnh của một đứa trẻ mười tuổi.

Nhìn kĩ đi nhé. Mặc dù tôi đang chạy về phía cô ta, nhưng cô ta sẽ cảm thấy ngạc nhiên tới mức do dự xuống tay với tôi!

“Ngừng lại đi cậu bé!” (Binh lính loài người)

“Geez, ta không biết cậu chui vào đây bằng cách nào nữa.” (Binh lính loài người)

“Đừng có làm chuyện ngu ngốc nữa!” (Binh lính loài người)

Những tên lính loài người cố chặn tôi lại mà không tỏ ra chút thù địch nào.

Bọn chúng xếp thành một bức tường chắn đường giữa tôi và Gyanza. Tuy nhiên, điều đó cũng nằm trong dự đoán của tôi.

“Các ngươi không thể nào chặn được ta chỉ với bức tường đó đâu!” (Velt)

Tôi nhảy lên.

Đó không phải là lực nhảy của một đứa trẻ mười tuổi.

Tôi dễ dàng nhảy qua được chiều cao của một con người trưởng thành, và chạy xuyên qua bọn chúng giống như là đang bước đi trên không khí.

“Hả-, thằng nhóc đó đang…đang….đang…đang bay sao!” (Binh lính loài người)

“Thằng nhóc này có lực nhảy thật đáng kinh ngạc!” (Binh lính loài người)

“Nó chắc chắn không phải là người bình thường đâu, nó chỉ đang diễn kịch mà thôi!” (Binh lính loài người)

Đương nhiên là tôi không thể nào nhảy qua một đám người chỉ với lực nhảy bình thường của mình.

Vậy tại sao tôi lại làm được chuyện đó? Câu trả lời rất đơn giản.

“Đó có phải là bay không? Không, bay là một ma thuật cao cấp. Một thằng nhóc không thể nào làm được chuyện đó. Với lại nó cũng không hề niệm phép nữa…..” (Binh lính loài người)

Ma thuật bay là một ma thuật cao cấp cho phép bản thân người sử dụng tự do bay lượn trong không khí, nhưng tôi không hề sử dụng tới loại ma thuật đó.

Đó là bởi vì tôi chỉ có thể sử dụng được một ma thuật thôi.

Ma thuật điều khiển vật thể bay lên.

Tôi niệm ma thuật đó lên đôi giày của mình, và khiến bản thân nổi lên trong không khí trong khi tiếp tục di chuyển về phía trước.

Những tên này chỉ nhìn thấy như thế và đã hiểu nhầm.

“Ta tới đây!” (Velt)

Chạy thẳng tới trước theo đường chéo, tôi ném cây dùi cui của mình về phía Gyanza.

Tôi ném thẳng vào mặt cô ta mà không dùng một mánh khóe nào. Tất nhiên là cô ta sẽ dễ dàng né được thôi.

“T…Thật ngu ngốc! Ném đi vũ khí của mình như thế sao….” (Gyanza)

Cô ta né sang một bên và cây dùi cui của tôi va vào mặt đất.

Nhưng ngay lúc đó, một âm thanh chát chúa vang lên và mặt đất bị đục thủng một lỗ.

“Eh…….” (Gyanza)

Vẻ mặt của Gyanza, và cả những tên lính loài người hiện lên vẻ sững sờ kinh ngạc như không tin vào mắt của mình.

Đó là vì một cây gậy bình thường được ném ra từ một đứa trẻ lại có sức phá hoại kinh khủng như vậy, chưa nói tới việc nó ghim sâu vào mặt đất mà còn tạo ra một cái lỗ to tướng.

“Cái…cái sức mạnh đó là gì thế! N-, nếu như nó trúng phải đại tướng thì thật là kinh khủng!” (Binh lính loài người)

“Tại sao nó lại làm được như thế? Có phải bên trong thứ vũ khí đó có một cơ chế đặc biệt nào không?” (Binh lính loài người)

Đúng vậy, tôi thật sự rất mạnh đó. Tôi hi vọng là bọn chúng sẽ nghĩ như vậy.

“Ta tới đây, Gyanza!” (Velt)

Sau khi nhảy qua những tên lính, tôi chạy thẳng một đường tới Gyanza mà không có vũ khí nào trên tay.

Giờ thì không ai có thể cản tôi được nữa.

Ngươi sẽ làm gì đây, Gyanza?

“Đúng là không tránh được mà.” (Gyanza)

Vì vũ khí của cô ta cũng đã bị vỡ ra từ trận chiến trước đó nên Gyanza cũng không có vũ khí nào trong tay mình.

Và có một khoảng cách giữa chúng tôi, nên ngoài việc sử dụng ma thuật để đẩy lùi kẻ thù trước mặt mình ra thì cũng không còn cách nào khác.

Tôi đang đợi khoảnh khắc mà Gyanza cố sử dụng ma thuật lên tôi.

“Hỏa….” (Gyanza)

“Trúng này!” (Velt)

“….đạn, gah! Hả-?” (Gyanza)

Ngay cái lúc Gyanza niệm phép, tôi dùng tới mánh khóe mà mình đã chuẩn bị trước.

Bằng phản xạ tài năng và bản năng của mình, Gyanza hủy ma thuật cô ta đang niệm và nhảy ra sau.

Nếu như cô ta chỉ chậm một chút thôi thì nó sẽ trúng.

Đột nhiên, có một thứ gì đó rơi xuống từ phía trên ngay vị trí đứng vừa rồi của cô ta, và tạo ra một âm thanh chát chúa khi nó xuyên thủng mặt đất.

Đó là cây dùi cui mà tôi đã ném ra lần đầu tiên khi xuất hiện.

“T…tại sao thứ vũ khí đó lại ở ngay trên đầu ta chứ!” (Gyanza)

“Đúng như dự đoán! Cô cũng né được lần này luôn sao!” (Velt)

Việc cô ta cảm thấy khó hiểu cũng không có gì lạ.

Sau khi Gyanza né cây dùi cui mà tôi đã ném, và trong lúc những tên lính loài người hướng sự tập trung vào cuộc nói chuyện giữa tôi và Samejima, tôi đã khiến nó bay lên bằng ma thuật điều khiển vật thể và để nó lơ lửng ngay phía trên đầu Gyanza.

Nếu như tôi hủy ma thuật đúng thời điểm thì nó sẽ rơi xuống đầu Gyanza.

Miễn là ở trong một phạm vi nhất định, tôi có thể khiến mọi thứ mình đã chạm qua một lần bay lên nhờ ma thuật điều khiển vật thể.

Tôi đã nhận ra được điều đó khi điều khiển những cái đĩa trong suốt quá trình luyện tập của mình tại tiệm ramen.

Đây là cách chiến đấu bằng ma thuật duy nhất mà tôi tự nghĩ ra được.

“Đỡ này!” (Velt)

“!” (Gyanza)

Và rồi, tôi ném cái giày mình đang mang về phía Gyanza trong lúc cô ta còn đang hoang mang.

Không giống như một vũ khí, cái giày bay khá chậm.

Lúc còn là Asakura thì tôi cũng đã làm chuyện này khá nhiều lần khi đánh nhau.

Ném những thứ tôi đang mang trên người về phía kẻ thù, và tấn công bất ngờ khi nó chạm tới kẻ thù.

Thật sự mà nói thì ném một cái giày như thế cũng không gây được thương tổn gì. Quan trọng là tôi có thể đánh lạc hướng được đối thủ của mình.

Tuy nhiên, ngoài việc đó ra, ném một cái giày rồi tấn công bất ngờ trong thế giới này là chuyện mà những kị sĩ ‘cao quý’ không bao giờ nghĩ ra được.

Nên tôi đoán trong đầu Gyanza lúc này phải có một dấu chấm hỏi to tướng.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, tôi khiến cây dùi cui mình đã ném ra trước đó bay lên bằng ma thuật điều khiển vật thể và làm cho nó quay trở lại tay của mình.

Chuyện đó khiến cho Gyanza và những tên lính khác mở to mắt mình kinh ngạc.

“Vũ khí tự động quay lại tay của thằng nhóc đó sao….” (Binh lính loài người)

Ma thuật điều khiển vật thể.

Những người sống trong thế giới này chỉ sử dụng nó khi họ cần mang vác những vật nặng.

Chính xác vì nó là một ma thuật đơn giản mà ai cũng có thể dùng được, nên cũng không ai tập luyện nó tới mức thành thạo và nghĩ ra những cách sử dụng khác như tôi.

Nhưng tôi thật sự tin rằng nếu hoàn toàn làm chủ được ma thuật này thì tôi sẽ trở thành người mạnh nhất.

Cây dùi cui bay trở lại vào tay tôi. Nếu như tôi tiết lộ mánh khóe này ra thì bất cứ kẻ nào ở đây cũng sẽ dùng được nếu chúng cố thử.

Tuy nhiên, việc không một kẻ nào nhận ra chuyện này đã chứng tỏ rằng không ai công nhận ma thuật điều khiển vật thể là một ma thuật có thể dùng trong chiến đấu.

Nếu phải so sánh thì ma thuật này chỉ như một cái xe đẩy hàng để mang vác các vật nặng mà thôi.

Không ai lại nghĩ tới việc dùng một cái xe đẩy hàng như một vũ khí để chiến đấu cả.

Nên đó là lý do mà không ai nhận ra được ma thuật tôi đang dùng.

Hơn nữa, cũng không một ai trong thế giới này lại nghĩ tới việc tập luyện liên tục để có thể sử dụng cái xe đẩy hàng một cách thuần thục, vì còn có những ma thuật tuyệt vời hơn như sấm sét hay cầu lửa.

Tôi là ngoại lệ duy nhất……

“Đỡ này! Chụp đi!” (Velt)

“Eh…….” (Gyanza)

Ngay cả khi tôi có ném thêm lần nữa, cô ta cũng sẽ dễ dàng tránh được.

Nhưng con người là một sinh vật tò mò.

Mặc dù cô ta sẽ né nếu như tôi ném thật mạnh, nhưng vì tôi ném đi khá chậm nên cô ta liền chụp lấy nó.

Gyanza cũng là con người. Vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Gyanza chụp lấy cây dùi cui mà tôi ném về phía cô ta.

Và thế là Gyanza rơi vào cái bẫy của tôi.

“N, Nặ, Nặng quá, cái! Cái trọng lượng này là sao đây!” (Gyanza)

Ngay lúc Gyanza chụp lấy cây dùi cui, cả người cô ta đột ngột khuỵu xuống, và cô ta bị tay mình kéo xuống mặt đất.

Ngạc nhiên chưa? Cây dùi cui mà tôi vung vẩy một cách nhẹ nhàng thật ra lại có khối lượng cực kỳ nặng.

“Hah hah hah ha! Đúng như ta nghĩ, tay của phụ nữ thật là mỏng manh! Oi Gyanza-chan, cô thật sự yếu đến vậy sao!” (Velt)

Tôi phải cảm ơn ông lão ở tiệm bán vũ khí khi tôi quay trở về mới được.

Nếu nhấc lên thì cây dùi cui đó chỉ có khối lượng vào khoảng nửa kí.

Nhưng nhờ có sự giúp đỡ của ông lão ở tiệm bán vũ khí, chúng tôi đã chỉnh sửa sao cho nó nặng lên hàng trăm lần.

Tôi đã nghĩ về chuyện đó từ khi được nghe kể rằng ông cụ đó là một trong những pháp sư trọng lực hiếm hoi trên thế giới này.

Nói cách khác, không giống như vẻ bề ngoài của nó, mỗi cây dùi cui mà tôi đang cầm có khối lượng vào khoảng 50 kí. Tổng cộng lại là 100 kí.

Việc này là để bù đắp cho cái lúc tôi cảm thấy mình thật yếu ớt và bất lực khi chiến đấu với tên bán nhân.

Và nhờ có ma thuật điều khiển vật thể nên tôi mới cầm được những cây dùi cui nặng 50 kí này.

Nên mặc dù tôi lúc nào cũng mang những cây dùi cui trong túi da đeo bên mình, nhưng sự thật là tôi mang nó theo bằng ma thuật điều khiển vật thể bay lên của mình.

Bên trong cái túi da, cây dùi cui chỉ hơi bay lên một chút nên nhìn qua thì cũng không ai nhận ra được.

Bằng cách nghiên cứu những phương pháp làm giảm lượng mana sử dụng tới mức tối thiểu, và còn làm tăng tính hiệu quả và độ chính xác của ma thuật điều khiển vật thể trong suốt quá trình tập luyện tại tiệm ramen, giờ tôi có thể sử dụng ma thuật này cả ngày trong khi làm những việc khác mà không vướng bận chút nào.

“Hãy nhớ lấy! Đây là năng lực của ta, [Thời gian trôi nổi]!” (Velt)

Tôi có được khả năng này là nhờ quyết định không học thêm bất kì ma thuật nào khác ngoài ma thuật điều khiển vật thể.

“Ta sẽ nghiền nát đầu cô! Đá chẻ!” (Velt)

Trong khoảnh khắc mà cô ta để lộ sơ hở, tôi rút ngắn khoảng cách giữa mình và Gyanza.

Ở khoảng cách này thì cô ta sẽ không có đủ thời gian để niệm phép.

Cô ta cũng không có một vũ khí nào trong tay mình.

Gyanza hoảng hốt buông cây dùi cui ra và dùng hai tay chặn cú đá chẻ của tôi.

Tuy nhiên,

“Hả, ou, ch, sức, sức mạnh gì thế này! Đây là cú đá có lực ngang với khối lượng của một đứa trẻ sao?” (Gyanza)

Cô ta đúng là không khôn ngoan tí nào khi dùng tay đỡ cú đá của tôi.

Bởi vì cú đá của tôi cũng là một trong những đòn tấn công mà tôi đã chuẩn bị, tôi đã nhờ ông lão ở tiệm vũ khí làm cho giày của mình trở nên nặng hơn bình thường.

Tôi sử dụng ma thuật điều khiển vật thể để làm đôi giày trôi nổi trong lúc bước đi, và tôi sử dụng những kỹ thuật đá từ trên xuống, chẳng hạn như là một cú đá chẻ, và hủy đi ma thuật điều khiển vật thể vào cái lúc tôi giơ chân mình lên.

Việc còn lại là điều chỉnh sức mạnh và tốc độ cho phù hợp, nên tôi có thể tung ra một đòn đá có lực mạnh hơn hàng chục lần so với bình thường.

Nếu như mánh khóe này lộ ra thì ai cũng thấy nó cực kỳ đơn giản. Tuy nhiên, Gyanza lại hiểu nhầm thành thế này,

“Nhóc, nhóc là một pháp sư trọng lực sao!” (Gyanza)

Cô ta hiểu nhầm đúng như tôi đã nghĩ.

Mà cứ nghĩ như thế nếu như cô muốn, tôi thật ra chỉ sử dụng một ma thuật tầm thường, nhưng tôi sẽ giữ im lặng về chuyện đó.

Nhưng nhờ thế này mà vai trò của tôi cũng đã kết thúc.

Gây rối loạn và đánh lạc hướng.

Hơn nữa, Gyanza còn mất đi vũ khí của mình, không có một cơ hội sử dụng ma thuật, và giờ đây hai tay của cô ta đã bị khóa chặt.

“Tôi sẽ để phần còn lại cho cô!” (Velt)

Ngay lúc đó, một cô bé tóc bạc xuất hiện giữa tôi và Gyanza.

Vì mọi người đều đang tập trung sự chú ý vào tôi nên không ai nhận ra được sự hiện diện của cô bé ở nơi này.

“Làm tốt lắm, Velt. Ta sẽ ban thưởng cho ngươi một nụ hôn sau!” (Ura)

Cô bé này là Ura.

“Công, chúa U……..ra……….?” (Gyanza)

Cả người Gyanza đầy sơ hở.

Giờ tôi sẽ để mọi chuyện lại cho con gái của quỷ vương, một con nhóc mà theo lời của Gyanza sẽ trở thành một mối nguy hại đối với thế giới một ngày nào đó.

“Nhận lấy này, Gyanza! Makyokushin karate, cú đá cao của ác quỷ!” (Ura)

Ura đang nhắm vào cái cằm không phòng bị của Gyanza.

Ngay cả dân tay mơ cũng thừa biết điều đó.

Nếu như tấn công vào đó thì sẽ làm đầu của kẻ bị trúng đòn chấn động và bị tê liệt.

Gyanza cũng không phải là trường hợp ngoại lệ.

Cú đá cao tầm ngang mang sức mạnh hủy diệt của Ura trúng vào cằm của Gyanza, như một con rối bị đứt dây, cô ta gục ngã xuống đất ngay lập tức.

“Ah…….kaha………ah………..” (Gyanza)

Ánh mắt của cô ta trở nên lảo đảo, trong khi còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, Gyanza không thể đứng dậy được.

Tất cả mọi người không thể thốt nên lời trước cảnh tượng này, ngay cả tim của tôi và Ura như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực do kích động khi nhìn xuống Gyanza đang gục ngã trên mặt đất.

“Haa, haa, haa, haa, haa, haa……mọi thứ đều…..diễn ra…….thuận lợi……..” (Velt)

“Đ…..đúng vậy, bằng sức mạnh….của ta và ngươi…..Gyanza đã…..” (Ura)

“C…chuyện này, ch…chết tiệt, tôi cảm giác như muốn gục ngã bất kì lúc nào…..t…tôi đang bắt đầu run rồi đây.” (Velt)

“Ừ. T…ta cũng đã thấy sợ.” (Ura)

Thật không thể tin được.

Cái chiến thuật này giống như đánh cược vậy, nhưng chúng tôi đã hoàn toàn thành công mà không mắc một sai lầm nào.

Sự kích động dần dần biến mất, chỉ còn lại sự sợ hãi tràn ngập trái tim tôi. Nếu như chúng tôi thất bại thì chuyện gì sẽ xảy ra?

“Nh… như thế này, mọi, mọi chuyện đã diễn ra vô cùng thuận lợi….đây, đây không phải là mơ đúng không?” (Velt)

Thật thảm hại, nhưng sự tập trung khi nãy của tôi đã biến mất, giờ trái tim của tôi không thể nào bình tĩnh lại được.

Ngay cả Ura cũng vậy.

Khi tôi nắm tay của Ura để kiểm tra thử, cô ta cũng đang run rẩy giống như tôi.

Tôi đã từng cảm thấy sợ hãi.

Nhưng chúng tôi đã cùng nhau vượt qua được nó.

Chúng tôi đã thắng.

Và đó không phải là mơ…..khoan đã, đây thật sự không phải là một giấc mơ đúng không nhỉ?

“Velt…um, ngươi, um.” (Ura)

“Sao thế?” (Velt)

“Um, ngươi thật sự….đã rất ngầu đấy! Nn.” (Ura)

“Ah? Chu………eh?” (Velt)

Eh? Vì lý do nào đó mà Ura bỗng nhiên đỏ mặt và không ngừng lẩm bẩm gì đó.

“Nn~~” (Ura)

Huh? Lúc tôi nhận ra thì…..Ura đã ép môi của cô ấy vào môi của tôi…….

“Phù-!.....Eh, ehehe, đúng như ta nghĩ…..đây không phải là mơ!” (Ura)

“…….C………cô………” (Velt)

“Đó là vì……...lời hứa của ta lúc nãy!” (Ura)

“K…không, cho dù có là như thế thì cũng đừng có đột ngột…..! Ít nhất thì cũng nên hôn lên má tôi thôi chứ! Cô vẫn còn là một con nhóc đấy!” (Velt)

“Muu, không sao đâu mà! Đây là nụ hôn mà ta thưởng cho ngươi. Nên việc hôn lên môi của ngươi cũng chính là phần thưởng mà ta dành cho ngươi!” (Ura)

Rốt cuộc thì tôi đã hôn con gái của quỷ vương, và đầu của tôi giờ đây như đang xoay vòng vòng.

……..Khoan đã, thật tốt là chúng tôi đã thắng, nhưng giờ thì làm sao chúng tôi thoát ra được khỏi sự bao vây của lực lượng đồng minh đây?

Tuy nhiên, có một thứ còn đáng lo hơn cả chuyện đó, nhưng chúng tôi vẫn còn chưa nhận ra.

Chúng tôi đã thắng Gyanza. Chúng tôi đã tin là như vậy.

Nhưng, chúng tôi không hề nhận ra là mình đã dẫm lên đuôi của sư tử.

Truyện Chữ Hay