Trans + edit: Fui. Nghiêm cấm mang bản dịch lên những trang khác ngoài hako.
______________________________________________________________________________
Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ rằng mình đang ở thế giới trước kia.
Tôi đã bị hớp hồn bởi những cú sút tuyệt đẹp mà đội bên kia đang thể hiện ở giữa sân.
“Oh, Musashi, cô định chơi trận này à? Cô đang cố chứng tỏ bản thân sau thất bại đó sao?” (Sorushi)
“Onee, cho dù có chết thì em cũng sẽ không thua trận này đâu, hiểu chứ?” (Jubei)
“Chúng em sẽ không nương tay đâu.” (Ushiwaka)
“Chúng em sẽ thắng.” (Benkei)
Sorushi Ouki. Chỉ huy đơn vị số một của lực lượng Shinsengumi, từng là cấp trên của Musashi và được xem là cánh tay phải của Esamu.
Anh ta trông giống như một chàng trai nho nhã với khuôn mặt nữ tính. Tôi không thể nhìn thấy một chút ác cảm nào trong nụ cười của anh ta.
“Giờ thì, điều khiển từ xa Velt-kun. Tôi hy vọng là cậu sẽ cho tôi thấy cái tinh thần đã làm lay chuyển thủ lĩnh.” (Sorushi)
Chắc chắn tên này có năng khiếu thể thao, nếu xem xét cái cách anh ta đưa tay ra để bắt tay trước trận đấu…
“Thật kinh tởm. Tôi sẽ khiến cho anh không thốt nên lời, nên tốt hơn là anh nên chuẩn bị tinh thần đi.” (Velt)
“Oh, vậy thì tôi sẽ cẩn thận hết mức có thể. Fufu, dù sao đi nữa, tôi vẫn không thể tin được là chuyện này lại xảy ra.” (Sorushi)
“Ahh?” (Velt)
“Mặc dù đây chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng bởi vì cậu đã tốn công đến lục địa bán nhân, nên tôi cũng không thể để cậu rời đi mà chưa hiểu được sức mạnh thật sự của những bán nhân.” (Sorushi)
Tôi chắc chắn sẽ không để anh ta kiểm soát nhịp độ của trận đấu này.
Thật đáng sợ khi nghĩ đến cái cảnh tôi có thể sẽ phải đứng chết lặng nhìn bọn họ chiến thắng và cảm thấy hối tiếc vì đã thua cuộc.
Bên cạnh đó, theo kinh nghiệm của mình, tôi biết rõ phần lớn những người có nụ cười dịu dàng thường sẽ rất đáng sợ.
“Thằng em ngu ngốc……” (Farga)
“Farga?” (Velt)
“Chú mày cứ việc bảo vệ khung thành giống như từ nãy đến giờ. Anh đã thấy lối chơi của bọn họ, nhưng tất cả đối thủ của cái tên Sorushi đó đều không thể làm gì được trước kỹ thuật của hắn, và bộ ba con nhóc ồn ào kia sẽ ghi bàn. Mày chỉ cần đối phó với ba con nhóc đó là được.” (Farga)
“Anh nói là chỉ cần, nhưng không phải chuyện đó là bất khả thi sao? Tôi không thể nào phớt lờ cái tên Sorushi đó được, đúng không?” (Velt)
“……Anh sẽ là người cản hắn.” (Farga)
Oh? Thú vị rồi đây.
Farga đang biểu lộ một vẻ mặt nghiêm túc không giống như bình thường.
“Tên khốn.” (Farga)
“Wao, không cần phải tỏ ra thô lỗ như thế đâu, sát long nhân xích huyết.” (Sorushi)
Farga và Sorushi sẽ đấu một chọi một với nhau. Có thể đây thực sự sẽ là một trận chiến tốt và hiếm hoi dành cho Farga.
Mặc dù nó chỉ là một trận chiến futsal.
“Bởi vì Farga sẽ đối phó với người chỉ huy của đơn vị số một, nên chúng ta cũng cần phải hỗ trợ hàng phòng ngự.” (Cleran)
“Velt-sama, xin hãy để việc đó cho em.” (Eljiela)
“Em chắc chắn sẽ khôi phục được danh dự của mình lần này! Và em sẽ làm việc đó bằng kỹ thuật phòng thủ tối thượng của mình, Musashi Roulette!” (Musashi)
Bởi vì Musashi đã mắc rất nhiều sai lầm dễ đoán, nên tôi cũng không trông đợi gì nhiều từ cô ấy.
Tuy nhiên, chừng nào mà Farga vẫn còn giữ chân được kẻ phiền toái nhất, thì tôi cũng có thể phần nào đối phó được với ba con nhóc kia.
“Chị sẽ không do dự đâu! Chị sẽ dâng lên cho chủ nhân chiến thắng đầu tiên của mình!” (Musashi)
“Fufu~n, em không nghĩ đó là một ý hay đâu~. Onee, chị chơi trò này dở tệ.” (Jubei)
“Nya! Em vừa nói gì thế~! Jubei, em dám sỉ nhục chị trước mặt chủ nhân sao!” (Musashi)
“Guh, không, đừng có bóp cổ em~! Đó là…chơi bẩn…đấy!” (Jubei)
Còn có một người nữa mà tôi cũng đang rất tò mò, mặc dù…..
“Jubei, thôi đi. Musashi, mặc dù cô đã bị trục xuất khỏi Shinsengumi, nhưng cô vẫn là một chiến binh, vì vậy cô không nên làm những hành động khiếm nhã như thế.” (????)
Người mà tôi đang tò mò chính là….. thủ môn của họ.
Anh ta có một ngoại hình trông rất bình thường, giọng nói đều đều và thờ ơ, và một mái tóc ngắn màu đen xõa xuống trán.
Anh ta không hề có một đặc điểm nổi bật nào và trông khá tầm thường.
Chủng tộc bán nhân của anh ta là gì nhỉ? Tôi có thể thấy một đôi tai và một cái đuôi nhỏ màu đen, nhưng tôi vẫn không thể biết được.
“Ph…phó thủ lĩnh Toushi! Th…thật tốt khi được gặp lại ngài.” (Musashi)
“Toushi-sama~, nhưng, onee.” (Jubei)
Tuy nhiên, Musashi và con nhóc Jubei xấc xược lại đang đứng thẳng người với vẻ kính trọng trước cái tên tầm thường và không đáng sợ đó. Tại sao chứ?
“Lễ nghi chính là nền tảng của một chiến binh. Cho dù có phải đối đầu với một đối thủ thô lỗ, thì việc trả đũa lại bằng sự thô lỗ chỉ là một hành động ngu ngốc mà thôi. Ta không thích như thế.” (Toushi)
Trái ngược với Sorushi lúc nào cũng cười toe toét, Toushi lại có vẻ mặt nghiêm khắc và khó tính giống như một nhà sư.
Vậy ra anh ta chính là một người nổi tiếng khác có cùng đẳng cấp với Sorushi trong đội bóng này…. hay đúng hơn là, trong cả lực lượng Shinsengumi….. à không, phải là cả lục địa bán nhân mới đúng.
“Ufufu~n, đội Miburou có thể chiến thắng cho đến bây giờ là nhờ màn trình diễn tuyệt vời của Sorushi-chan và những pha phối hợp xuất sắc của Jubei-chan, nhưng đó cũng là nhờ người thủ môn tuyệt vời của họ đang đứng ở phía sau. Bởi vì có anh ta trấn giữ khung thành nên Sorushi và những người khác mới có thể yên tâm di chuyển.” (Yubamensch)
“Anh ta vẫn chưa để lọt lưới một lần nào, cũng giống như Velt. Nhưng sẽ có hơi khiếm nhã nếu so sánh anh ta với Velt. Phó thủ lĩnh Toushi thực sự là một thủ môn xuất sắc.” (Althea)
“Mm-hmm. Anh ta thậm chí còn chưa thể hiện một phần nhỏ sức mạnh của mình, nhưng đó sẽ là một cảnh tượng rất đáng xem. Vả lại, ta đã được nghe Esamu-chan nói rằng ông ta sẽ đề cử Toushi lên làm một trong tứ thiên vương mãnh thú bán nhân khi ông ta nghỉ hưu.” (Yubamensch)
Tôi cũng đang rất tò mò.
Hiện giờ, cảm giác chỉ giống như là khoảng lặng trước cơn bão. Ít nhất thì tôi cũng biết được rằng anh ta không hề bình thường.
Toushi vẫn chưa làm bất cứ điều gì đáng sợ, nhưng tôi muốn xem thử liệu anh ta có thể làm được gì.
“Anh ta trông giống như một samurai chân chính.” (Velt)
“Chủ nhân, phó thủ lĩnh Toushi là một con quái vật thực sự đấy.” (Musashi)
“Hm~m, vậy sao. Tất cả những người mà tôi đã từng chiến đấu cho đến bây giờ đều là quái vật hết.” (Velt)
“Dù sao đi nữa, em tin rằng điểm đầu tiên chính là điểm quan trọng nhất, sau đó thì chúng ta mới có thể gây áp lực…….” (Musashi)
Cô nên lo cho bản thân mình trước đi…… tôi định nói như vậy, nhưng Musashi có thể sẽ òa khóc nên tôi đã không làm thế.
Vả lại, chúng tôi không nên trông đợi quá nhiều vào những bàn thắng vì Ura đã bất tỉnh.
Tôi cần phải ngăn cản họ lấy được bất kỳ điểm nào, và tạo cơ hội cho một người khác ghi điểm…... hử, tại sao tôi lại nghiêm túc nghĩ đến một chiến thuật chứ?
“Cậu chính là Velt Jeeha, người mà thủ lĩnh đã nhắc đến sao.” (Toushi)
Trong lúc tôi đang mải suy nghĩ một chiến thuật, anh chàng Toushi đó bắt chuyện với tôi.
“Cái lão già đó khỏe không?” (Velt)
“Vẫn bình thường.” (Toushi)
Bây giờ nhìn gần hơn thì tôi mới có thể thực sự cảm thấy áp lực tỏa ra từ anh ta. Anh ta bằng tuổi với Farga, phải không nhỉ?
Dù vậy, Musashi vẫn gọi anh ta là một con quái vật.
Tôi không biết anh ta mạnh đến mức nào…..
“Velt Jeeha. Tôi đã không tham gia vào trận chiến tại Shiromu vì lúc đó tôi đang giữ an ninh trật tự tại lục địa của chúng tôi. Vì thế, mặc dù chuyện này chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng nó lại là một cơ hội tốt. Tôi sẽ xác nhận sức mạnh của cậu bằng chính đôi mắt của mình.” (Toushi)
“Đừng có trông đợi nhiều quá. Những tên côn đồ chỉ là rác rưởi bởi vì chúng lúc nào cũng phản bội lại sự kỳ vọng của mọi người.” (Velt)
Tuy nhiên, tôi cũng không có ý định để thua trận này.
“Được~rồi, giải đấu futsal sôi động này cuối cùng cũng đến trận chung kết! Tonkotu Rameen và Miburou sẽ đối đầu với nhau trong trận đấu chung kết này! Liệu đội Tonkotu Rameen, đội đa chủng tộc duy nhất trong giải đấu này, có ăn được đối thủ của họ trong trận chung kết này hay không?” (Yubamensch)
“Hay là đội Miburou sẽ ăn họ đến chết?” (Althea)
“Chúng ta sẽ chờ xem! Trận đấu, bắt đầu!” (Yubamensch)
Đây là trận chung kết.
Tôi cần phải tập trung tâm trí và nhắm đến chiến thắng.
Tôi bẻ các khớp ngón tay của mình và hạ thấp hông xuống khi tiếng còi bắt đầu trận đấu vang lên……
“Và~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o!” (Yubamensch)
…………………..Hả?
“Cậu đang đứng ngây người ra vì cái gì vậy, Velt-kun?” (Sorushi)
Một giọng nói vang lên sau lưng tôi…….. khoan, sau lưng? Không thể nào! Ở sau lưng thủ môn chỉ có khung thành thôi mà……..
“Điểm đầu tiên nhé♪.” (Sorushi)
Tôi quay người lại và thấy Sorushi đang đứng dựa vào khung thành với quả bóng dưới chân anh ta.
“H…..ả? Eh?” (Velt)
Không ai trong chúng tôi biết chuyện gì vừa mới xảy ra.
“Chết tiệt……” (Farga)
“Hả, hả…….. năng lực bán nhân của chỉ huy Sorushi……. nhanh hơn so với những gì mình nhớ trước đây!” (Musashi)
“Tôi chỉ có thể cảm thấy một luồng gió thổi qua mình…….” (Eljiela)
Chuyện gì vừa mới xảy ra? Có vẻ như là……. Sorushi đã lao vào khung thành bằng một tốc độ không tưởng.
Bởi vì tôi vẫn chưa kích hoạt ma thuật của mình, nên tôi không thể ngăn cản anh ta được.
“““““Không thể nàooooooooooooooooooooo!””””” (Khán giả)
Ngay cả những khán giả bán nhân đang xem trận đấu cũng thốt lên kinh ngạc.
Không ai hiểu được chuyện gì vừa mới xảy ra.
Không ai cả, ngoại trừ một người…..
“Ôi trời đất, thật đấy à, chuyện gì vừa mới xảy ra thế? Anh ta vừa mới dịch chuyển tức thời phải không!” (Althea)
“Hay thật đấy, con vẫn còn phải học hỏi nhiều. Đó là một tốc độ mà chỉ có những người đã nắm vững sức mạnh tự nhiên của tộc bán nhân mới có thể sử dụng….. nó được gọi là năng lực bán nhân Asoku.” (Yubamensch)
“Asoku? Chậc, maman. Con không hiểu người đang nói gì cả.” (Althea)
“Ôi chà. Nghe cho kĩ nhé, được chứ? Giữa loài người, bán nhân và loài quỷ, bán nhân được xem như là một chủng tộc cực kỳ hoang dã. Nhưng cái phần đó của bán nhân chúng ta đã trở nên phai mờ khi chúng ta tiếp nhận văn hóa và tri thức. Khi bản năng hoang dã của chúng ta phai mờ đi, năng lực ban đầu và cách mà chúng ta sử dụng cơ thể của mình cũng sẽ bị thoái hóa theo. Tốc độ của bán nhân chỉ có thể được tận dụng bởi những người đã làm chủ được cách sử dụng cơ thể mình. Nếu nói về năng lực thể chất vật lý thuần túy thì không một chủng tộc nào có thể thắng được bán nhân.” (Yubamensch)
Maman lên tiếng giải thích sau khi đã nhìn thấu tất cả.
Tuy nhiên, điều đó lại khiến cho chúng tôi cảm thấy sợ hãi.
Ý tôi là, maman đã nói rằng tốc độ của anh ta không hề đến từ bất kỳ cơ chế, trang bị hay ma thuật nào, nó chỉ đến từ sức mạnh bên trong cơ thể anh ta.
Năng lực đó hoàn toàn khác với những thủ thuật của tôi.
“Kuhahahaha, anh đã qua mặt được chúng tôi với bàn thắng đó rồi đấy. Đó là cách chào hỏi chúng tôi sao?” (Velt)
Mặc dù anh ta không có ba danh hiệu lớn của thế giới, nhưng anh ta vẫn thực sự là một con quái vật.
Sorushi Ouki. Tuy nhiên………..
“Tôi không thể để anh đắc ý mãi như vậy được.” (Velt)
Tôi sẽ trả đũa lại ngay lập tức.
“Velt-sama!” (Eljiela)
“Mau chuyền bóng cho anh!” (Farga)
Chúng tôi nhanh chóng tập trung vào trận đấu. Tôi chạy ra khỏi khu vực khung thành.
Những khán giả bắt đầu xì xầm vì họ không ngờ là thủ môn lại chạy ra như thế.
Tuy nhiên, sau chuyện này thì họ sẽ còn trở nên ồn ào hơn nữa.
“Oh, Velt-chan, cậu đang định làm gì thế?” (Yubamensch)
“Hee~, Asakura, cậu thực sự nghiêm túc về chuyện này đấy à.” (Althea)
Đúng vậy. Tôi chỉ làm chuyện mạo hiểm này bởi vì tôi đang nghiêm túc.
“Đỡ này! Trôi Nổi Cú Sút Ngẫu Nhiên!” (Velt)
Cho dù tôi có đứng cách xa khung thành đối phương bao nhiêu đi nữa thì cũng không quan trọng.
Tôi chỉ cần đá vào quả bóng, và việc còn lại là sử dụng ma thuật điều khiển vật thể của mình để khiến nó bay đi với tốc độ cao.
Hơn nữa, tôi còn có thể tùy ý di chuyển quả bóng tới bất cứ đâu theo ý mình.
“Qu…quả bóng đó bị gì thế!?” (Bán nhân)
“Nó đang bay tới khung thành bên kia bằng một tốc độ không tưởng và còn lắc lư một cách kì lạ nữa!” (Bán nhân)
Cho dù thủ môn của họ có đỡ bóng bằng cách nào đi nữa, thì tôi vẫn có lợi thế bởi vì có thể tùy ý di chuyển quả bóng theo ý mình.
Bên cạnh đó, lần này tôi đã khiến cho không khí xung quanh quả bóng trở nên nhiễu loạn, nếu như có bất kỳ ai cố bắt quả bóng đó thì họ sẽ bị nó xé nát không thương tiếc!
“Oraa, hãy bắt quả bóng đó nếu như anh nghĩ là mình có th………” (Velt)
Tuy nhiên……..
“Hou.” (Toushi)
“!” (Velt)
Toushi chỉ thốt lên một tiếng và lao ra phía trước.
Anh ta đang định làm gì thế?
“Haha, cú sút đó thật đáng kinh ngạc. Cậu đã tiến bộ rất nhiều kể từ khi chúng ta gặp nhau ở Shiromu. Nhưng cậu biết đấy, như vậy vẫn chưa đủ đâu, Velt-kun.” (Sorushi)
Ngay cái lúc Sorushi nói ra những lời đó bằng một giọng điềm tĩnh, ma thuật của tôi đã biến mất cùng với một âm thanh xé gió hung bạo.
“Hả……” (Velt)
Không, ma thuật của tôi không hề biến mất. Nó chỉ bị một sức mạnh lớn hơn chặn lại.
Quả bóng đó đã bị hai bàn tay kẹp chặt lại.
“Anh ta đã chặn đượccccccc! Thật khó tin! Anh ta đã cản phá trực diện cú sút gian lận của Vel-chan!” (Yubamensch)
Toushi chụp quả bóng với một vẻ mặt không hề thay đổi.
“Không thể nào……… chuyện đó là bất khả thi. Cú sút trôi nổi của mình đã bị chặn lại quá dễ dàng………..” (Velt)
“Dễ dàng? Không, chắc chắn là không hề dễ tí nào.” (Toushi)
Toushi lập tức phản ứng lại khi nghe tôi nói ‘dễ dàng’.
“Nó nhanh hơn, mạnh hơn và khó bắt hơn so với những gì tôi nghĩ. Tôi không thể bắt quả bóng đó mà không hề bị thương được.” (Toushi)
Toushi vừa nói vừa xòe hai bàn tay bị rách da và đang chảy máu cho tôi thấy.
Tuy nhiên………
“Nhưng, chừng này máu này chỉ là một cái giá nhỏ để tôi có thể cản được cú sút của cậu.” (Toushi)
Nghe thấy anh ta nói như thế, tôi bất chợt cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.
“Thằng em ngu ngốc……” (Farga)
“Ahh. Tôi hiểu rồi…… anh ta là….. một kẻ đáng sợ khác.” (Velt)
Đây chính là sức mạnh của phó thủ lĩnh Toushi.
“Ufufu, Toushi-chan thật đáng kinh~ngạc. Anh ta không bao giờ đánh giá thấp, tâng bốc hay đánh giá quá cao bất kỳ ai. Anh ta chỉ đánh giá mọi thứ đúng với bản chất của nó.” (Yubamensch)
“Hyu~, ngầu thật đấy~. Sorushi và Toushi là những người sẽ gánh vác trên vai thế hệ tiếp theo của thế giới bán nhân, phải không nhỉ? Đây đúng là một trận đấu đáng xem.” (Althea)
Bởi vì họ không hề lơ là nên họ cũng không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.
“Sorushi.” (Toushi)
“Được, Toushi-san.” (Sorushi)
Đó là những lời cuối cùng mà tôi nghe thấy. Ngay cái lúc Toushi ném quả bóng đi, Sorushi đã đứng trong khung thành trống không của chúng tôi với quả bóng dưới chân.
“Và~~~~~~~~~~~~~~~o, đó là bàn thắng thứ hai~!” (Yubamensch)
Trận đấu chỉ vừa mới diễn ra có vài giây, nhưng họ đã dẫn trước chúng tôi hai điểm.
Họ đã khiến tôi hiểu ra được đây sẽ là một trận đấu khó đến mức không tưởng.