Vào một Ngày của Satur nọ, đại tư tế Katalina, con chiên của Bạch thần, thưa với cậu bé đã cho gọi mình.
“Ôi, thưa người con của Vị Thần Vĩ đại, đứa con của trắng. Người có việc gì cần đến con ạ?”
Sự thật là, Katalina thừa biết lý do mà mình đã được triệu đến vào một buổi sáng thế này. Dù vậy, cô vẫn lễ phép đưa ra câu hỏi.
Trong số các tu sĩ của Quang Thần, chủ nhân của ánh sáng và sự phát triển, Katalina nắm giữ chức vụ cao nhất. Chỉ có một vài con người ở trên thế giới này mà cô phải thực sự tôn kính và nể trọng.
Cậu bé ở trước mặt cô là một trong số rất ít đó.
“Không cần phải rào trước đón sau với ta. Ngươi biết lý do rồi mà.”
Nước da của cậu bé trắng đến nỗi trông cậu như đến từ một thế giới khác. Dưới mái tóc bạc của cậu là một cặp mắt rồng vàng rực, với con người xẻ dọc. Cậu chẳng để tâm gì đến thái độ lễ phép, và đưa ra yêu cầu của mình.
Cậu bé biết rằng mình đã được vị thần Ánh sáng tôn kính lựa chọn. Cậu là “đứa con của trắng”, người đã được gửi xuống trước cả những tín đồ của Người.
Quang Thần toàn năng, một trong Lục Cổ đại hùng mạnh, những đấng tối cao ngự trị thế giới này, rất yêu quý con người.
Tình yêu này trường tồn, dù rằng trong số các chủng loài sống trên các lục địa và tôn thờ Lục Cổ đại, nhân loại là chủng tộc kém cỏi nhất cả về năng lực thể chất lẫn pháp thuật.
***
Những con người yếu đuối này được hưởng một đặc quyền là cứ mỗi một trăm năm, Bạch Thần nhân từ sẽ hạ phàm xuống để gặp các tín đồ của mình.
Để chuẩn bị cho ngày này, Bạch Thần sẽ lựa chọn một đứa trẻ sơ sinh để ban cho dòng máu của mình. Đứa trẻ này sẽ không hay biết gì về tình trạng của nó.
Nếu đem ban cho một con người trưởng thành, máu của Bạch Thần sẽ phá tan linh hồn của kẻ đó, biến con người này thành một con thú điên dại. Nhưng nếu dòng máu quý giá của Người được ban cho một đứa trẻ sơ sinh với con tim vẫn còn trong trắng, chúng có thể sống sót và lớn lên như những đứa trẻ khác.
Và thế là “đứa con của trắng” sẽ được sinh ra, sở hữu trong mình sức mạnh của Bạch Thần – thứ năng lực mà cả những tu sĩ vĩ đại nhất có nằm mơ cũng không thể nắm giữ được. Chính “đứa con của trắng” này sẽ là người dẫn dắt những tín đồ.
***
Và đứa con của trắng được sinh ra mười năm trước này đã bị mê hoặc bởi một thứ đồ ăn đến từ thế giới khác.
“Nekoya.” Cậu bé nói với Katalina, gọi tên của nơi thiêng liêng kia. “Ngươi phải đến đó và mang ‘tiramisu’ về cho ta. Quả là một cánh cửa phiền phức… Còn dám từ chối cả ta.”
Cậu bé lườm mắt về phía cánh cửa, tặc lưỡi một cách chán ghét.
Khoảng ba năm trước, đứa con của trắng, mê say với những món đồ ngọt của nhà hàng, đã yêu cầu ông chủ của nó phải đi theo cậu qua cánh cửa và tiến sáng thế giới bên này. Ấy vậy mà ngay khi người đàn ông này định bước qua ngưỡng cửa, một người phụ nữ trong bộ trang phục màu đỏ đã xuất hiện trước mặt ông, ném ông vào trong cứ như thể ông ta là một con mèo không được phép đem vào trong nhà vậy. Kể từ đó, cánh cửa đã từ chối đứa con của trắng.
Nếu cậu thử chạm vào cánh cửa, bàn tay của cậu sẽ chỉ đơn giản là đi xuyên qua tay nắm cửa. Đứa con của trắng không thể nào mở nó ra, dù có cố đến đâu đi nữa.
Và cậu bé cũng đã biết sợ.
Bên cạnh người mẹ màu trắng yêu quý, chẳng có sinh vật nào trên trái đất này lại dám đối đầu với cậu. Thế nhưng người phụ nữ màu đỏ còn mạnh hơn cả cậu, cứ như cậu chỉ là một con người tầm thường vậy.
Và thế là đứa con của trắng đã phải cử một nữ tu mà cậu (tương đối) tin cậy đi tới vùng đất kia để đem món tráng miệng kia về cho mình.
“Tôi đã hiều rồi ạ,” Katalina gật đầu. “Vậy tôi sẽ rời đi ngay ạ.”
Katalina chẳng thể nào mà không sung sướng về nhiệm vụ này cho được, khi đôi mắt đen phàm tục của cô bắt đầu biến thành cặp mắt vàng rực của rồng với con ngươi dọc và lưng cô mọc ra đôi cánh rồng màu trắng được bao bọc bởi một lớp lông vũ mỏng.
Cô cất cánh.
“Trông đợi vào ngươi,” đứa con của trắng nói. “À, và ta tin rằng cái ngày lễ hàng năm có tên là Ngày Valentine cũng sắp đến rồi. Nếu hôm nay có là ngày đó ở thế giới bên kia, hãy đem một chút chocolate về đây.”
Đã nắm được mục tiêu, Katalina vút bay về phía cánh cửa của Nhà hàng Nekoya.
Nhờ vào đôi cánh, Katalina có thể di chuyển một quãng đường dài mà người thường sẽ phải đi mất hai ngày chỉ trong giây lát. Nữ tu sỹ hạ thấp độ cao khi tới một vùng đất hoang.
Ánh mặt trời giữa hè rọi xuống vùng đất khô cằn, nơi những cây xương rồng gai góc tích trữ nước trong những chiếc lá to bản của mình. Vùng hoang mạc này cằn cỗi đến mức kể cả ngô và củ khoai ngọt cũng chẳng thể gieo trồng được.
Mặc dù có vài con đường tương đối tử tế khá gần đó, chẳng có một bóng người lữ hành nào trong tầm mắt. Điều đó đã giữ cho bí mật của vùng hoang mạc này, ừ, vẫn là một bí mật.
“Cậu bé này đôi khi cũng khó chiều ghê…” Katalina lẩm bẩm với bản thân mình, rồi hạ cánh xuống trước cánh cửa làm từ gỗ sồi. Cô thu lại đôi cánh của mình, và đôi mắt cô lại một lần nữa trở lại thành đôi mắt của một con người. Cô thở dài.
Cánh cửa này được bảo vệ bởi một thứ pháp thuật ảo ảnh mà đứa con của trắng đã yểm lên, một thứ được cấp năng lượng từ ánh sáng mặt trời. Nếu Katalina không có đôi mắt rồng, cô sẽ chẳng thể nào có thể nhìn xuyên được qua thứ pháp thuật này.
Nói là vậy, cậu ta có lẽ đã đi hơi xa rồi. Bất kỳ kẻ nào dám tiếp cận cánh cửa mà không phòng bị, dù là tu sỹ cấp cao hay quái vật hùng mạnh đi nữa, đều sẽ bị soi rọi bởi ánh sáng phán xét.
Như thế thì hơi quá đà.
Katalina bí mật giải trừ thứ pháp thuật nguy hiểm này.
Quang Thần là đấng nhân từ. Ngài sẽ chẳng muốn đem tới một thứ tang thương như vậy đâu.
Kataline thửa biết đứa con của trắng rồi cũng sẽ yểm lại thứ phép thuật đấy thôi, rồi cô sẽ lại phải giải trừ nó thêm lần nữa.
“…Được rồi, đến lúc đi rồi.”
Sau khi dám chắc rằng thứ pháp thuật chết người này đã được loại bỏ hoàn toàn, Katalina với tới tay nắm và mở cánh cửa.
Tại vùng sa mạc hoang vu này, cô là người duy nhất có ở đó để lắng nghe tiếng chuông kêu. Nữ tu sỹ bước sang phía bên kia.
***
Chỉ ngay phía bên kia cánh cửa đến từ thế giới khác kia là một phòng ăn. Thông thường, nó sẽ rất huyên náo bởi vô số các thể loại thực khách đang thưởng thức món ăn của mình.
Ầu, tệ ghê. Có lẽ vẫn còn sớm.
Katalina nhận thấy rằng chẳng thấy có dấu hiệu gì thể hiện rằng ngày hôm nay là Ngày Valentine cả. Một vòng quan sát qua khiến một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô. Đen đủi thật; đứa con của trắng sẽ không hài lòng lắm đây.
Katalina dành vài giây để nhìn quanh phòng ăn. Trước khi cô kịp tìm đến một chỗ trống, một thiếu nữ trong bộ đồng phục của thế giới khác đã xuất hiện để đón chào cô.
“Chào mừng đến với Nhà hàng Nekoya!”
Cô gái trẻ trước mặt cô có một bộ sừng dê tự nhiên trên đầu, không phải sừng rồng. Thứ này chứng tổ cô là một tín đồ của hỗn mang triệu sắc đáng sợ. Tại thế giới của Katalina, chủng tộc của cô gái này chính là những người thờ phụng thứ sinh vật dó.
Nhưng đây là một thế giới khác. Các cuộc tranh đấu dưới mọi hình thức đều là vi phạm luật lệ của nơi này; Katalina thừa biết điều này. Nên cô cũng nói chuyện với nữ phục vụ này một cách lịch sự.
“Xin chào. Thực ra tôi đã quyết định được món ăn rồi.”
“Đương nhiên rồi ạ! Quý khách muốn gọi món ăn gì ạ?” Aletta trả lời.
Việc khách hàng đến đây rồi ngay lập tức gọi món cũng không phải là hiếm. Aletta cho rằng người phụ nữ với nước da nâu màu ca-cao và mái tóc trắng như kem này chỉ đơn giản là một vị khách thích đồ ăn mang về thôi.
“Tôi muốn gọi nguyên một chiếc bánh tiramisu, xin nhờ cô. Nhưng tôi cũng sẽ gọi một chút đồ ăn ở đâu – cô có thể lấy cho tôi một lát bánh với hạt kalao… ờm, ca-cao không?”
“Được nhiên ạ! Cảm ơn quý khách rất nhiều. Đồ ăn sẽ được mang ra ngay ạ!”
Quan sát Aletta quay vào trong phòng bếp, sự chú ý của Kataline đột ngột chuyển sang một sự hiện diện kinh hoàng ở trong nhà hàng. Sinh vật này đang di chuyển khắp nhà hàng để mang đồ ăn cho các thực khách, một nữ phục vụ như Aletta, nhưng tại tỏa ra một bầu không khí hắc ám như những bóng ma. Thứ sinh vật kỳ lạ này là gì vậy?
Katalina gắng gược để lấy lại được sự tập trung cua mình và bắt đầu ngắm nghía xung quanh nhà hàng.
Mình nên ngồi đâu đây nhỉ?
Katalina đâu phải là một tu sỹ Quang Thần tầm thường. Cô là vị đại tu sỹ được giao phó nhiệm vụ phụng dưỡng đứa con của trắng.
Ở kia là một tu sỹ của Lam Thần… Hm, mình có lẽ cũng nên tránh ngồi cạnh Lucia nữa.
Có hai vị trí mà cô chắc chắn không thể ngồi vào. Nơi đầu tiên là một ngỗ ngồi bên cạnh tu sỹ Lam Thần, một cô gái với đôi chân rồi đang ăn một món thịt bên cạnh một con người trong bộ quần áo kỳ lạ. Vào cô cũng không thể ngồi gần vị đại tư tế của Xích Thần, một lamia mà Katalina đã từng giao chiến nhiều lần trong quá khứ. Đi cùng với những tín đồ của Xích Thần là một nam tu sỹ là con người, đang chìm đắm trong một món thịt và trứng nào đó.
Cô không muốn cho rằng tất cả các tu sỹ thờ phục những vị thần của các vùng đất khác đều nghiễm nhiên là kẻ thủ của mình. Nhưng Katalina cũng không thể hạ thấp sự cảnh giác của bản thân.
Điều này có nghĩa là…
Sau khi suy nghĩ tới lui, Katalina xác định được nơi mình muốn ngồi và tiến tới.
“Xin thứ lỗi, Celestine, em không phiền chứ?”
Cô bước đến một nhóm tu sỹ của Bạch Thần, người mà cô đã gặp vô số lần trong suốt mấy năm qua.
Thoạt nhìn, những tu sỹ này trông không giống như những tín đồ thông thường của Bạch Thần. Họ mặc một bộ lễ phục dày, kỳ lạ, mặc dù vẫn đang là giữa mùa hè, cùng với những chiếc dây chuyền lạ lẫm bằng vàng và bạc.
Thế nhưng thứ hào quang ẩn chứa bên trong cơ thể họ đã thể hiển rõ ràng rằng họ là những nữ tu của Bạch Thần.
Và Katalina có thể nhận thấy rõ rằng những người phụ nữ này cũng nằm trong số những hầu cận mạnh mẽ nhất của Người.
“Ồ, đương nhiên rồi. Chúng tôi cũng rất lấy làm vinh dự, Tu sỹ Katalina.”
Celestine, một tu sỹ cấp cao hơn cả trong nhóm, mỉm cười. Trên cổ cô là một chiếc vòng bằng vàng. Katalina có thể cảm nhận được một sức mạnh vô cùng phi thường phát ra từ cô.
Trong con mắt của Celestine, bộ khăn choàng trắng như tuyết mùa đông trên người của Katalina minh chứng rằng cô là một tu sỹ của Sa Quốc, một thứ được sử dụng để đối phó với sức nóng mãnh liệt của mặt trời.
Cô cũng chưa bao giờ nhìn thấy Pháp Ấn nào được đeo trên cổ Katalina. Celestine đoán rằng, giống với cô, có lẽ Katalina cũng cảm thấy xấu hổ về việc bản thân cũng không thể chống lại sự cám dỗ ngọt ngào từ các món tráng miệng của Nekoya. Nhưng kể khi Katalina không đeo Pháp Ấn đi nữa, dựa vào hào quang mạnh mẽ của cô, Celestine vẫn có thể cảm nhận được rằng người phụ nũ này là một tu sỹ cao cấp.
Có lẽ đó là lý do Celestine cảm thấy cô như một đồng môn của mình.
“Tu sỹ Katalina, cô vẫn gọi món ăn như mọi khi chứ?” Celestine hỏi.
“Vâng. Còn cô thì sao?”
Cặp đôi mỉm cười với nhau một cách thấu hiểu.
“Cảm ơn vì đã chờ đợi ạ!” Cô gái phục vụ rảo bước đến. “Đây là suất bánh bông lan cùng trà đen ạ! Còn đây là bánh Tiramisu và ca cao ạ!”
Những vị tu sỹ này cũng chia sẻ một điểm chung khác: Họ đều bị đánh bại bởi một thứ xấu xa được biết đến với tên gọi “bánh ngọt”.
Nữ phục vụ nhẹ nhàng đặt một chiếc đĩa cùng một chiếc cốc xuống trước mặt Katalina. Bên trên chiếc đĩa là môt phần bánh ngọt hình vuông với các lớp bánh màu trắng và đen chồng lên nhau – phần cốt bánh mềm mịn, có màu đen của bột kalao, và “kem phô mai” màu trắng được làm từ sữa bò. Một thứ thực sự xinh đẹp.
Được rắc bên trên miếng bánh là hạt kalao đã tách dầu được nghiền thành bột.
Đã đến lúc bắt đầu rồi. Sau cùng thì, mình phải đảm bảo rằng thứ này đủ tốt để dâng cho đứa con của trắng chứ!
Xin phép người bạn đồng hành trên bàn ăn, nữ tu sỹ bắt đầu thưởng thức suất ăn của mình.
Thứ đầu tiên cô với tới là một cốc ca cao màu nâu đầy. Katalina chậm rãi nhấp một ngụm từ cốc nước vẫn còn bốc hơi nghi ngút, tỏa ra một mùi thơm ngọt ngào.
Mùi hương từ sữa ấm được hòa quyện cùng với hạt ca cao được hòa tan một cách hoàn hảo cùng với đường.
Mm. Không có vị của dầu đúng là tuyệt thật.
Một điều tuyệt vời của thứ trà kalao sữa này là nó không có mùi dầu, mặc dù nó còn có hàm lượng béo cao hơn cả sữa nữa.
Hạt kalao mà Katalina quen thuộc bản chất có rất nhiều dầu. Điều này có nghĩa là thứ cây này có rất nhiều giá trị dinh dưỡng và thậm chí còn có thể được dùng như một loại thuốc nữa. Nhưng thứ này chỉ đơn giản là hơi quá béo để có thể sử dụng trong đồ uống hàng ngày. Kataline cũng không hẳn là yêu thích gì thứ này.
Nhưng thứ trà ca cao sữa này lại khác.
Sau khi dầu đã được ép ra khỏi hạt kalao, chúng sẽ được nghiền ra thành bột mịn và pha với sữa. Điều này khiến nó trở nên cực kỳ dễ uống.
Tiếp đến là tiramisu.
Katalina dành vài giây để tận hưởng thứ ca cao nóng trước khi hướng sự chú ý sang món ăn chính. Cầm lên chiếc thìa bạc sáng bóng, cô xúc một thìa nhỏ ở trên miếng bánh – một thìa kem trắng được rắc bột kalao.
Giây phút cô đưa thìa bánh vào miệng, khuôn mặt cô bừng sáng lên.
Mình sẽ không thể nào vượt qua được thứ hương vị này mất… Ước gì chúng ta có thể làm được thứ này ở thế giới của chúng ta nhỉ.
Cô yêu vị ngọt và chua của phô mai được hòa quyện với đường. Nó có một cấu trúc mềm mịn, tan ngay trong miệng.
Katalina cũng cảm nhận được một thoáng ngọt đắng – thứ bột kalao được ở trên kem trắng, được sử dụng để làm nổi bật các hương vị khác lên.
Và thế là Katalina ăn thêm một thìa đầy nữa, như thể là chiếc bánh đang mời gọi cô vậy.
Lần này, cô cũng xúc lên cả một phần cốt bánh đen, lớp bánh bên dưới của chiếc bánh tiramisu nữa. Vốn phần cốt bánh này được trộn với một loại trà đắng của thế giới khác có tên gọi là cà phê – một thứ không quen thuộc với Katalina. Không giống như hạt kalao, phần cốt bánh này vừa có vị ngọt lại vừa có vị đắng.
Bánh thì tiramisu đúng là nhất rồi. Không nghi ngờ gì.
Tất cả các loại bánh ở Nhà hàng Nekoya đều rất phi thường, nhưng bánh tiramisu và hương vị phong phú của nó rõ ràng đã đánh bại hết những món còn lại. Từ lớp bánh là một trải nghiệm khác nhau; và khi bạn ăn chung các lớp với nhau, hương vị của toàn bộ món ăn biến đổi.
Bên dưới lớp bánh có cà phê là một loại kem custard được làm từ trứng.
Một chút rượu đã được cho vào trong hỗn hợp kem, vị cay độc nhất cùng vị đắng của nó hòa quyện tuyệt với với vị ngọt sắc của kem custard.
Rồi đến lớp bánh dưới cùng, nâng đỡ toàn bộ món ăn. Nó được làm từ một loại bột bánh gì đó nướng giòn rụm, thơm nức. So với độ mềm mịn của bánh và kem, lớp này mang đến một cảm giác trái nghịch dễ chịu trong miệng.
Tất cả các lớp bánh khác biệt này đều được kết hợp lại để tạo nên một hương vị tối thượng. Sự phức tạp đó chính là thứ khiến cho món bánh tiramisu hấp dẫn đến như vậy. Katalina thầm nghĩ. Phần bánh nhanh chóng biến mất trên đĩa của cô.
Chẳng hề chần chừ, Katalina thu hút sự chú ý của cô gái phục vụ.
“Em có thể lấy cho ta một đĩa bánh tiramisu nữa được không?”
“Đương nhiên ạ! Em sẽ mang ra ngay ạ!”
Giờ thì cô đang hoàn toàn vui vẻ.
***
Sau khi thưởng thức trà bánh và trò chuyện với tu sỹ của Quang Thần, Katalina trở về qua cánh cửa với một phần bánh tiramisu trên tay.
“Có lẽ mình phải về nhanh lên thôi.”
Cô thở dài khi đôi cánh rồng mọc ra từ lưng mình. Cô đã trò chuyện với các bạn quá lâu; một khoảng thời gian dài đã trôi qua kể từ khi đứa con của trắng ra lệnh cho cô mang bánh về.
Người chắc chắn sẽ giận lắm đây. Katalina phải nhanh lên.
“Đúng là một đứa trẻ khó chiều. Không thể tin được là Người lại khiến ta, một đại tư tế, chạy loăng quăng như một con bé sai vặt.” Katalina lắc đầu. Nhưng cô vẫn mỉm cười.
Lý do của nụ cười đó không chỉ nhờ thứ “phần thưởng đặc biệt” mà cô nhận được từ công việc vặt này.
“… Dù gì thì, có lẽ đây là cách duy nhất mà mình có thể hành xử như một người mẹ với thằng bé. Cũng chẳng có bao nhiêu việc có thể làm khi đứa con của mình lại là một sinh vật toàn năng như thế.”
Katalina bay vút lên trời trên đôi cánh rồng. Cô bay lên nhà để có thể mang quà về con đứa con của mình, đứa con của trắng. Cậu đã trở thành một người cực kỳ quan trọng kể từ ngày cô đem cậu tới thế giới này. Nhưng cuối cùng thì, cậu vẫn chỉ là cậu bé đáng yêu của cô thôi.