Trong một quán trọ nhỏ ở một thị trấn con con tại một tiểu quốc nọ, việc kinh doanh đang bùng nổ hơn bao giờ hết.
“Nàyyy! Cho tôi một phần súp hiệp sỹ đi nào!”
“Đây nữa! Hai đĩa, nhiều thịt nhé! Và bia cùng bánh mỳ luôn đấy!”
“Xin thứ lỗiiiii! Thanh toán vớiiii!”
“Vâng, vâng, tôi ra ngay đây ạ!”
Myra hớt hải chạy khắp quán rượu của nhà trọ, mang theo đồ ăn và thức uống, nhận đơn, nhận tiền từ khách hàng, và lau dọn bàn sau khi họ rời đi.
Họ đã thuê thêm một người nữa, nhưng công việc vẫn cứ tất bật như thường.
Năm ngoái, quán rượu còn khá yên bình cho đến lúc hoàng hôn, khi các nhà lữ hành trên đường tới thành phố sẽ dừng chân để ngủ một đêm, và những người lao động sẽ ghé qua để làm một bữa. Giờ ư? Họ bận tối mặt từ giây phút mở hàng cho đến khi đóng cửa.
Kể cả bản thân nhà trọ cũng dã trở thành một địa điểm nổi tiếng. Dân tình còn cố nghỉ chân ở đây kể cả nếu việc đó làm họ đến thành phố chậm mất tận nửa ngày chăng nữa.
Và tất cả những chuyện đó đều vì quán trọ này là nơi duy nhất quanh đây mà bạn có thể gọi một đĩa “súp hiệp sỹ” đích thực.
***
Mọi chuyện bắt đầu khoảng gần một năm trước, khi một cặp đôi halfling ghé qua thị trấn.
Họ là một cặp đầu bếp, những người du hành từ thành phố này sang thành phố khác, nấu ăn bằng những nguyên liệu họ thu nhặt được và bán chúng cho những người qua đường.
Cũng chính những halfling đó là người đã mang “súp hiệp sỹ” đến thị trấn này. Khi Laury – cha của Myra – lần đầu nếm thử nó, ông cảm thấy như có một ý tưởng ngàn vàng vừa nảy ra trên đầu lưỡi vậy.
Cặp đôi halfling kia đã bán hết sạch cả nồi súp hiệp sỹ trong chốc lát, và khi Laury đề xuất mua lại công thức món ăn, hai người họ đều vui vẻ đồng ý.
Myra gần như đã mất hết bình tĩnh khi biết được cha mình đã trả cả nửa tháng tiền lãi của nhà trọ – hơn một trăm đồng bạc – cho một cặp đôi halfling lạ hoắc.
Quán trọ của họ đã chẳng kiếm được bao nhiêu rồi. Ông nghĩ gì mà lại đi tiêu tốn từng đó tiền?
Nhưng cuối cùng, sự đánh cược của Laury đã được trả công xứng đáng. Ngay khi họ bắt đầu phục vụ súp hiệp sỹ ở quán bar, việc kinh doanh phất lên như diều gặp gió. Túi tiền của họ giờ đây chưa bao giờ trở nên nặng trĩu như vậy.
“Ngay giây phút nếm thử món súp hiệp sỹ đó, cha đã biết rằng nếu chúng ta có nó ở thực đơn quán trọ, nó sẽ bán đắt hơn cả tôm tươi rồi,” Laury nói.
Ngày chuẩn bị tàn, và mặt trời bắt đầu chầm chậm lặn xuống.
“Hoàn hảo. Chúng ta cũng hết nguyên liệu rồi, nên hôm nay đến đây thôi. Myra, từ giờ đến tối con có thể nghỉ ngơi rồi đấy.”
“Vâng, thưa cha. Cha xử lý nốt nhé.”
Laury liếc nhìn vào những chiếc nồi trống rỗng mà bản thân đã chuẩn bị vào buổi sáng và một lần nữa trước buổi trưa và xua tay bảo Myra đi nghỉ.
Đương nhiên là quán rượu của nhà trọ cũng có những món ăn khác nữa. Củ khoai luộc, các món súp đơn giản, và mấy món khác kiểu như vậy. Và rượu, đương nhiên rồi. Nhưng món súp hiệp sỹ mới là thứ quan trọng nhất.
Nếu khách hàng phát hiện ra đã hết súp, quán rượu sẽ lại bỏ lỡ một khoản lợi nhuận tương đối lớn mất.
Laury đang làm thêm một mẻ nữa, nhưng phải đến tối mới xong được cơ.
Nhưng Myra đã để những công việc còn lại cho cha và đi nghỉ ngơi.
Mẹ cô là một người phụ nữ ốm yếu, và bà đã qua đời vài năm về trước. Myra là đứa con duy nhất của bà và Laury. Sau cùng thì Myra cũng sẽ kiếm một tấm chồng và tiếp quản lại nhà trọ thôi. Đó là lý do cha cô chưa bao giờ thúc ép cô quá sức cả. Sẽ là một vấn đề thực sự nếu cô không thể tiếp nhận lại việc kinh doanh ở đây.
Và điều đó cũng có nghĩa là Myra có khá nhiều thời gian rảnh rỗi.
“Phù, mệt chết mất.”
Cũng không hẳn là có nhiều thứ để làm ở cái chốn hẻo lánh này. Myra nằm vật xuống giường tại phòng của mình ở tầng một.
“Đúng là tuyệt khi có thể đắt khách thế này, nhưng mà bận thế này thì đúng là bận quá đấy,” Myra lẩm bẩm với bản thân, mặt úp xuống gối.
Trong thoáng chốc, cô nhớ lại những ngày khi mà việc kinh doanh diễn ra một cách chậm rãi – khi mà cô cũng chẳng có nhiều trách nhiệm gì.
Hồi đó, cô có thể thoải mái ngủ một giấc nếu muốn, vì khách hàng cũng sẽ chẳng xuất hiện cho tới tận buổi tối khi mà họ cần một phòng trọ cơ. Nói thế thôi, cô cũng chẳng có ham muốn quay trở lại những ngày phải ngắm nhìn cha mình thở dài lo lắng trước quyển sổ tính đâu.
***
Lạc bước trong những suy tưởng, Myra nghe thấy một giọng nói bên ngoài cửa sổ.
“Nàyyy, Myra, cậu có ở đấy không?”
Myra ngồi dậy khỏi giờng. “Sao thế hả Johan?”
Ở bên cửa sổ là người con trai thứ hai của gia đình thợ làm bánh cạnh nhà. Johan đeo một thanh kiếm cũ bên hông (mượn từ lính canh của thị trấn). Anh bằng tuổi với Myra.
Sau khi dám chắc rằng Myra có thể nhìn thấy mình, Johan đưa ra một lời đề nghị: “Tớ mới tìm ra một cửa hàng mới này ngon cực cực kỳ đấy, có muốn đi ăn với tớ không?”
Myra băn khoăn về lời nói của cậu bạn mình. “Ngon cực cực kỳ ấy hả? Tớ chẳng nhớ là có một nơi nào như thế ở thị trấn cả.”
Cô đã được sinh ra và lớn lên ở thị trấn này, và số lần cô rời khỏi thị trấn này có đếm cũng chả hết mười ngón tay. Myra thuộc lòng thị trấn này từ trong ra ngoài ấy chứ. Ấy vậy mà cô lại chẳng biết nơi mà Johan đang nói tới là đâu.
“Tớ tìm thấy nơi này ngày hôm trước. Nó có hơi kỳ lạ, nhưng thức ăn ở đó thì tuyệt lắm! Đi không?”
“Tuyệt ấy hả? Chà, có vẻ như là cậu không lừa tớ đâu nhỉ.”
Làm việc tại quán trọ có nghĩa là Myra dành rất nhiều thời gian để quan sát kỹ càng người khác. Nếu không có gì bất thường, cô có thể nhận ra ngay là Johan đang nói thật.
Mà kiểu gì thì, Johan vẫn cứ Johan y như hồi còn là một cậu nhóc thôi. Cậu ta quá tồ để có thể nói dối được.
“Thế thì được thôi,” Myra nhún vai. “Cũng chẳng phải là tớ có việc gì để làm cho tới buổi tối.”
“Tuyệt! Đó mới là thứ mà tớ muốn nghe!” Johan mỉm cười. “Đi thôi. Tớ còn háo hức đến nỗi bỏ luôn cả bữa sáng rồi đấy!”
Johan đưa tay ra, giống y như anh vẫn làm hồi họ còn là hai đứa trẻ.
“Vậy thì đi thôi.”
Myra nắm lấy tay cậu như mọi lần và trèo qua cửa sổ. Họ bắt đầu lên đường.
***
Nhưng họ chưa đi được xa khi Myra bắt đầu nghi ngờ.
“Này, Johan. Cậu đùa tớ phải không?”
Anh đã dẫn cô vào trong rừng – nơi mà trẻ con bị cấm đặt chân đến. Người ta vẫn nói rằng những con sói đang lởn vởn trong bóng tối tại đó.
“Cậu bảo là chúng ta sẽ đi ăn cơ mà, đúng chứ?” Myra tiếp tục nói trong lúc vẫn bước theo cậu bạn của mình. “Vậy chính xác thì tại sao chúng ta lại đi vào rừng thế?”
Cô đang ở một mình trong rừng tối cùng một chàng trai đồng tuổi. Mặc dù cô đã biết Johan từ hồi cả hai còn đóng tã, đây vẫn là một tình huống mà bất cứ cô gái nào ở tuổi của cô phải cảm thấy lo sợ.
“Tớ bảo cậu rồi mà, tớ không nói dối đâu!” Johan đáp. “Nó ngay đằng trước thôi.”
Anh chàng có vẻ còn chẳng lo lắng gì. Chàng trai này đang bị sự thèm ăn chiếm hết tâm trí rồi.
Và anh có vẻ hoàn toàn tự tin rằng ở ngay phía trước sẽ có một nhà hàng tuyệt vời.
Nhưng sự thành thực đến ngờ nghệch của Johan chỉ làm dấy lên thêm sự nghi ngại cho Myra mà thôi.
“Sao cậu có thể tìm được nhà hàng đó ở chốn này?”
Tại sao lại có một nhà hàng ở giữa rừng cơ chứ? Và tại sao Johan lại nghĩ đến việc đi đến tận chỗ đó?
“Cũng khoảng một năm trước rồi đấy nhỉ? Nhớ hai đầu bếp người halfling từng ghé qua thị trấn không? Cậu biết đấy, cặp đôi đã nấu món súp hiệp sỹ mà nhà cậu bán ấy?”
Johan bắt đầu kể cho Myra về người đàn ông mà cậu vẫn coi là cứu tinh của đời mình, và câu chuyện về việc cậu đã biết đơn “nơi đó” như thế nào.
“Tớ được nghe kể từ một vị tiền bối ấy, có vẻ như khi hai người halfling kia trú tại thị trấn, họ thường đi vào rừng và hát một bài hát kỳ quặc.”
Nếu chuyện chỉ có thế, cậu cũng sẽ chẳng để tâm đâu.
Hiểu được hành động của halfling là một điều bất khả thi, họ chính là những nhà lữ hành kiểu vậy.
“Nhưng mà nhé, sau đó một thời gian, tớ nhận ra rằng hầu hết các halfling đến thị trấn này đều vào rừng.”
Đúng thế. Người halfling thường ghé qua thị trấn nhỏ bé này. Cặp đôi nấu món súp hiệp sỹ kia là những đầu bếp duy nhất, nhưng nhìn chung, vài tháng một lần sẽ có đôi ba halfling tạt qua.
Johan nhận thấy rằng, sau khi mua sắm chút đỉnh, họ sẽ tiến vào rừng rồi biến mất hoàn toàn luôn. Họ cũng chẳng đặt phòng hay trọ ở đâu trong thị trấn hết.
Tình cờ vào một ngày nọ, Johan có cơ hội được nói chuyện với một chiến binh tới từ một thị trấn khác, một người đang làm nhiệm vụ bảo vệ cho các quý tộc ở quanh khu vực đó. Chiến binh này đã kể rằng ở nơi ông tới, người halfling chỉ xuất hiện cùng lắm là một vài năm một lần thôi.
Quá nhiều halfling ghé thăm thị trấn của Johan.
“Tớ cho rằng chắc hẳn phải có một thứ gì đó ở sâu trong rừng ấy, và thế là tớ đã đi thăm dò xem sao.”
Và đó cũng là khi cậu tìm thấy thứ đó.
“Cái gì thế này? Sao lại có một cánh cửa ở giữa khu rừng thế này?”
Myra chẳng thể nào che giấu nổi sự bất ngờ của bản thân trước cánh của gỗ sồi đẹp đẽ đột ngột đứng trước mặt hai người họ.
“Đó chính là cánh cửa dẫn tới nhà hàng mà tớ nói tới đấy! Nó được gọi là Nhà hàng Nekoya.”
Và khi nói cho Myra về thứ mà cô đang nhìn thấy, Johan cũng hào hứng y như cái lần vào bảy ngày trước đây khi cậu lần đầu tiên tìm thấy cánh cửa này.
***
Cánh cửa mở ra, họ được chào đón bởi một tiếng chuông lanh lảnh.
“A! Xin chào quý khách! Xin mời ngồi.”
Johan và Myra được tiếp đón bởi một cô gái kỳ lạ với hai thứ gì đó gắn ở trên đầu. Bộ đồng phục xinh đẹp của cô ngắn chỉ vừa tới đầu gối, để lộ cả đôi chân trần ra ngoài. Cô dẫn cả hai đến chỗ ngồi. Bên tay cô là một quyển sách lớn.
“Ừm, nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu Johan biết đọc, đúng không ạ? Đây là thực đơn của nhà hàng ạ,” cô gái kia nói và đưa quyển sách cho Johan. “Khi nào hai vị quyết định xong món ăn, xin cứ gọi cho tôi ạ!
…A, vâng! Tôi sẽ mang đồ ăn thêm cho quý khách ngay đây ạ!” Cô gái phục vụ cúi đầu rồi nhanh chóng quay ra tiếp những vị khách khác.
Và thế là hai bạn trẻ ngồi xuống một chiếc bàn xinh đẹp sáng bóng.
“Chuyện gì vậy?” Myra thì thầm, nhìn cô gái kia rời đi.
“Có vẻ nhưng đó là trang phục mà người ta thường mặc ở thế giới khác,” Johan nói, lặp lại lời giải thích của Aletta – cô gái phục vụ bàn vừa nãy. “Cô ấy bảo tớ là nó cũng hơi xấu hổ, nhưng có lẽ ở bên đó thì là bình thường chăng?”
“Thế giới khác sao?” Đôi mắt Myra mở to. “Cậu bảo tớ là chúng ta đang ở một thế giới khác à?”
“Có vẻ là như thế. Đây là một nhà hàng của thế giới khác – đó là lý do những vị khách xung quanh chúng ta thường gọi nơi này là Nhà ăn của Thế giới Khác. Từ đã, tớ quên kể cho cậu toàn bộ chuyện này sao?”
Johan cuối cùng cũng nhận ra rằng cậu đã quên không giải thích bất kỳ điều gì về kế hoạch ngày hôm nay cho cô bạn của mình.
Myra thở dài thành tiếng. “Cậu thực sự chưa kể gì hết luôn đấy.”
Cô cũng chẳng kỳ vọng gì nhiều ở anh bạn thuở thơ ấu này; cậu ta vẫn cứ lơ ngơ như thế từ trước đến giờ rồi. Cô nhìn một lượt xung quanh nhà hàng.
“Nơi này kỳ lạ ghê nhỉ.”
Cũng chẳng mất nhiều thời gian để cô có thể nhận ra rằng tệp khách hàng của nơi này thực sự… đa dạng.
Và đó còn là nói giảm nói tránh rồi đấy. Xung quanh họ, trong phòng ăn, là những gia đình bình thường (mặc dù ăn mặc có hơi chỉn chu hơn bình thường), những quý tộc diêm dúa – những người mà Myra bình thường sẽ chẳng bao giờ được gặp mặt, một ông lão già cả trông có vẻ như là một pháp sư, một nhóm nữ tu trẻ trung, và một chiến binh có lẽ phải khỏe gấp một trăm lần Johan. Nơi đây thậm chí còn có những khách hàng chắc chắn không phải là con người nữa. Những người thấp bé, tiểu tiên, một người thằn lằn to lớn, hai cô gái với cánh chim, và còn cả một người phụ nữ nửa người, nửa mãng xà nữa. Nhà hàng này đầy rẫy quái vật. Nơi này khác xa hoàn toàn so với thế giới của Myra.
Giờ đây, khi đã thực sự tin rằng bản thân đang ở một thế giới khác, Myra mở cuốn sách trên bàn ra và nhìn vào những trang giấy bên trong.
Chúng đầy ắp những chữ cái của ngôn ngữ Đông Lục địa được viết vô cùng hoa mỹ mô tả từng món ăn và tên gọi của chúng. Đương nhiên, cô biết là mình sẽ chẳng thể nào hiểu được phần mô tả của toàn bộ món ăn mà không nếm thử qua tất cả các món. Nhưng có một thứ mà cô nhận ra chỉ sau một cái liếc nhìn.
“…Chẳng phải đồ ăn nơi này chỉ đắt hơn ở chỗ chúng ta một chút thôi sao?”
Giá cả được ghi ra ở bên cạnh từng món ăn là hoàn toàn có thể đảm đương được với số tiền lương khiêm tốn của Johan. Nhưng chúng vẫn cao hơn một chút xíu so với giá thành đồ ăn tại quán trọ nhà Myra.
Điều đó có nghĩa là nơi này cực kỳ thân thiện với thường dân – không giống như những địa điểm xa hoa mà những quý tộc vẫn thường ghé thăm, nơi mà bạn sẽ phải trả hàng tá đồng bạc cho một bữa ăn cùng thức uống.
(Đương nhiên, nhà hàng này cũng có cả những quý tộc trông còn thượng lưu hơn cả lãnh chúa của thị trấn nơi Myra ở.)
Johan gật đầu. “Đấy là cậu nghĩ thế, nhưng thực ra cũng không hẳn. Thế này nhé. Với bất cứ món ăn nào mà cậu gọi, cậu có thể ăn thêm bao nhiêu bánh mỳ trắng cũng được. Và thứ đó cũng phi thường lắm! Tớ nói đến loại bánh mà sẽ có giá khoảng ít nhất hơn một đồng bạc ở tiệm bánh nhà tớ ấy.”
Lời nói của Johan đã hoàn toàn đánh bay đi giả thuyết của Myra.
“Hả? Cậu đùa đấy à!”
“Ở đây là như thế đấy. Không cần biết cậu ăn thêm bao nhiêu bánh mỳ hay là cơm cùng với đồ ăn chính, giá thành sẽ không bao giờ thay đổi.”
Thẫn thờ.
Đó sẽ là từ ngữ duy nhất để có thể diễn tả biểu cảm trên khuôn mặt của Myra lúc này. Johan tiếp tục giải thích về sự thật chấn động mà cậu đã khám phá ra được ở chuyến đi của mình bảy ngày về trước. Rồi cậu chỉ vào một món ăn trên thực đơn.
“Cá nhân tớ đề xuất món này. Nó trông giống như súp hiệp sỹ - nhưng thậm chí còn ngon hơn cơ.”
Vào lần ghé thăm trước của mình, Johan đã yêu cầu một món ăn “rẻ thôi”. Đây là món ăn mà cậu đã được phục vụ. Và bây giờ, cậu đến đây chỉ để gọi nó mà thôi. Và cậu cũng chắc chắn là Myra cũng sẽ thích thứ này.
Cô gái trẻ đọc lên tên của món ăn.
“Macaroni gratin?”
Theo như mô tả, nó là một món ăn làm từ phô mai nước cùng với sốt hiệp sỹ.
Họ liền gọi món với cô gái phục vụ, và họ cũng không phải chờ lâu trước khi món ăn được mang ra.
“Cảm ơn vì đã chờ đợi! Đây là món macaroni gratin của hai người. Nó rất nóng nên xin hãy cẩn thận.”
Giọng nói đến từ một người đàn ông trung tuổi, có vẻ là ông chủ của nhà hàng này, người đi ra từ phía đằng sau với một chiếc khay lớn trên tay. Trên khay là những chiếc bánh mỳ vừa mới nướng cỡ bằng bàn tay họ và bên cạnh đó là một chiếc đĩa sứ sâu, nhìn chắc chắn. có tay cầm, đầy ắp đồ ăn.
Có thể thấy rõ là món ăn này còn rất nóng; nó khẽ xì xèo khi ông chủ hạ chiếc khay xuống.
“Yahoo! Thế này mới là đồ ăn chứ!”
Johan không kìm được mà reo lên sung sướng. Cậu đã chờ đợi tận bảy ngày để được ăn nó thêm lần nữa. Chỉ cần một bữa ăn đã là đủ để khiến cậu như trở thành một nô lệ của hương vị tuyệt hảo này. Sự thực rằng cậu chỉ có thể được ăn nó ở đây, tại Nhà ăn của Thế giới Khác, đã khiến cho việc đợi chờ trở nên khó khăn tột cùng.
“Xin mời tự nhiên thưởng thức!”
Ông chủ mỉm cười, nói một câu quen thuộc khi quan sát sự hứng thú của chàng trai trẻ. Rồi ông quay trở lại nhà bếp.
“Được rồi! Ăn thôi!... Lóng gúa?!” Johan nói với cái miệng nhồm nhoàm. “Nhưng mà ngon lắm! Myra, nào, cậu phải ăn thử đi trước khi nó nguội mất. Tuyệt lắm đấy.” Rồi cậu hướng sự tập trung của mình trở lại đĩa macaroni gratin và chiếc dĩa lại tiếp tục đưa đồ ăn lên miệng.
Trông có vẻ nóng, có lẽ mình sẽ bắt đầu với bánh mỳ trước…
Sau khi quan sát Johan bắt đầu ăn, Myra ngay lập tức hiểu được rằng món ăn này nóng tới nỗi có thể khiến cô bị bỏng nếu không cẩn thận. Cô cho rằng sẽ an toàn hơn nếu bắt đầu từ món bánh mỳ “gọi thêm miễn phí” này trước.
A, thứ này ngon thật.
Gò má của Myra căng lên với một miếng bánh mỳ vừa mới nướng. Bề mặt của bánh thì rất giòn và thơm, còn bên trong thì ấm nóng và bông xốp.
Phần lõi của bánh cũng trắng như tuyết; rõ ràng bánh đã được làm từ loại bột mỳ rất chất lượng.
Và chắc chắn là thứ bánh này cũng không chỉ được làm từ mỗi nước và muối. Myra có thể cảm nhận được hương vị của bơ, sữa, và đường trắng cao cấp, thứ đem lại cho chiếc bánh mỳ một vị ngọt dịu. Johan nói quả không sai; phần bánh như thế này ở tiệm bánh của cha cậu ra chắc chắn sẽ được bán với giá ít nhất là một đồng bạc một chiếc.
“Thấy chưa? Tuyệt vời, đúng không?” Johan mỉm cười, quan sát phản ứng của Myra.
“Yeah…”
Myra bắt buộc phải công nhận điều này. Chỉ một miếng bánh thôi đã là xứng đáng với giá tiền những thứ mà cô vừa đọc ở quyển thực đơn lúc nãy rồi.
Đối với một người phụ giúp trong một “nhà hàng bình thường”, việc Nhà ăn của Thế giới Khác tuyệt vời như thế nào thực sự đã được chứng tỏ: họ có thể phục vụ thứ đồ ăn hảo hạng như thế này mà hoàn toàn không lấy tiền.
“Nào nào, cậu phải ăn thử thứ macaroni gratin này đi. Tớ đưa cậu đến tận đây chỉ vì tớ muốn cậu được nếm thử nó đấy!”
“Okay, từ từ đã nào.”
Myra cầm chiếc dĩa của mình lên và xắn vào đĩa món ăn chính.
Nhờ vào độ dày của chiếc đĩa sứ, phần macaroni gratin có thể giữ lại được nhiệt độ trong một khoảng thời gian dài sau khi được đem ra khỏi lò.
Myra nhấn dĩa vào phần macaroni gratin, phá vỡ lớp phô mai nâu giòn bên trên.
Hé lộ ra ở dưới là sốt hiệp sỹ trắng ngần. Thứ màu sắc tươi sáng đó chỉ khiến cho Myra càng trở nên hứng thú hơn. Cô đưa dĩa lên miệng.
Nóng ghê!... Nhưng tuyệt quá!
Cô há miệng cho hơi nóng thoát bớt ra khỏi miệng và bắt đầu nhai phần gratin.
Phô mai và sốt hiệp sỹ ăn hợp rơ với nhau quá đi.
Thứ đầu tiên Myra cảm nhận được là phần phô mai. Nó được nấu đúng độ, lan tỏa vị chua tuyệt vời ra khắp khoang miệng cô. Rồi cô tiếp tục cảm nhận được phần sốt hiệp sỹ đặc quánh cùng hương vị đậm đà của nó.
Chính sự hòa quyện của sữa và bơ đã khiến cho phần sốt hiệp sỹ này đậm vị hơn và béo ngậy hơn cả thứ được bán ở quán trọ nhà Myra. Phô mai chua chua và vị ngọt của sốt đã quyện lại với nhau trong miệng cô, tôn vị ngon của nhau lên.
Xem nào… Oranie, ức gà, nấm, và… mỳ? Chắc hẳn đây chính là macaroni rồi, nhỉ?
Myra dành vài giây để nhận diện toàn bộ các nguyên liệu, từng thứ trong số đó cũng đều ngon tuyệt.
Những lát oranie được xào cho đến lúc đổi sang màu nâu cánh gián đem lại một vị ngọt độc nhất cho món ăn. Phần ức gà đem lại vị ngon và một cảm giác rất đã miệng. Những lát nấm dày thấm đẫm vị ngon của sốt, trong khi mỳ, thứ được làm từ một loại bột mỳ nào đấy, lại trơn tuột và nhai rất sướng.
Thứ macaroni này thú vị quá.
Phần đặc sắc nhất ở thứ mỳ bí ẩn này chính là phần bị rỗng ở giữa, thứ đã cô đọng lại vị ngọt, béo, đậm đà của nước sốt.
Mỗi miếng cắn vào phần mỳ lại khiến cho phần sốt nằm trong những lỗ hổng đó tuôn trào ra ngoài. Thực sự ngoài sức tưởng tượng.
“Thế nào? Rất ngon, đúng không?” Johan hỏi.
“Đúng!”
Myra mỉm cười với Johan khi cậu dùng một lát bánh mỳ để vét nốt phần sốt còn lại trên đĩa. Cậu ta nói đúng; đây chính xác là một “cửa hàng mới ngon cực cực kỳ”.
Cùng lúc đó…
“Sẽ tuyệt biết bao nếu chúng ta có thể phục vụ thứ này ở quán trọ đấy nhỉ,” Myra thì thầm.
Myra chẳng thể nào không băn khoăn cho được: một món ăn từ sốt hiệp sỹ với rất nhiều các nguyên liệu bên trong, được nướng với một lớp phô mai bên trên. Nếu họ, bằng một cách nào đó, có thể tái hiện món này ở quán trọ, họ sẽ còn thu hút được nhiều khách hàng hơn nữa.
“Thật sao?! Nếu cậu mà làm được nó, tớ sẽ đến ăn hàng ngày luôn!” Johan trả lời một cách hào hứng trước lời nói của Myra.
Ý nghĩ về việc có thể được ăn macaroni gratin ở bên ngoài Nhà ăn của Thế giới Khác đã là quá đủ để khiến Johan vui sướng tột độ.
Được khích lệ bởi sự nhiệt tình của cậu bạn, Myra thầm đưa ra quyết định.
“Thật sao? Hm… Vậy thì để tớ thử sức xem sao.”
Làm được thứ mỳ kia cũng đã là rất khó, nhưng nếu Myra có thể làm được chúng, mọi chuyện sẽ đều đâu vào đấy thôi.
Chẳng biết cha đã cảm thấy thế nào khi lần đầu tiên quyết định học cách làm món sốt hiệp sỹ này nhỉ…
Nếu Myra có thể hiện thực hóa được món macaroni gratin kia, điều đó sẽ cực kỳ tuyệt vời. Với sự phấn khích đang lan tỏa ra khắp lồng ngực, Myra tiếp tục với món ăn của mình. Rõ ràng ăn nhiều thứ này hơn sẽ giúp cô hiểu được bí mật của nó rồi.