Đây là một câu chuyện của hai mươi năm về trước, thời mà ông chủ cũ của Nhà ăn của Thế giới Khác vẫn còn.
***
“Nào, nào. Không phải lo đâu. Ngươi được cấp phép đặc biệt đấy, biết chưa? Nhà ngươi vẫn có thể sử dụng thứ vũ khí đó như mọi khi mà.”
Đó là ngày đầu tiên của trận chiến với tử thần của y. Gã quỷ nhân hướng dẫn già khọm và chột một mắt, có lẽ là một kẻ sống sót sau cuộc đại chiến Quỷ nhân tộc, nhìn Lionel qua con mắt còn lại của mình.
“Nhưng Quỷ vương rất nhân từ! Chỉ với 10,000 đồng vàng, ngươi có thể chuộc lại sự tự do của mình! Đúng bằng số tiền mà họ trả cho ngươi. Và vì ngươi là tên tân binh mà ai ai cũng hứng thú, phần thưởng nếu chiến thắng của người sẽ còn lớn hơn nữa, ngươi hiểu không? Nếu hôm nay nhà ngươi mà thắng, ngươi sẽ kiếm được tận 100 đồng vàng chỉ với một trận chiến thôi đấy. Ta ghen tỵ lắm đấy nhé!”
Hừm, có cái đếch mà ngươi ghen tỵ đấy.
Lionel có thể nhìn thấy trong mắt của lão già kia rằng gã đang nhìn vào một kẻ đang trên đường đến gặp tử thần, và điều đó khiến cho Lionel điên tiết.
“Chà, chúc may mắn nhé, anh bạn! Trận đấu của ngươi sẽ diễn ra vào khoảng buổi trưa. Cố đừng để bị giết đấy!”
Và chỉ như vậy, lão già rời khỏi phòng chờ, để lại Lionel phía sau cùng sự im lặng.
Sao chuyện lại đến mức này chứ?
Đã bao nhiêu lần Lionel tự hỏi bản thân câu hỏi này rồi? Ngồi một mình trong căn phòng hẹp, bị bao vây bởi mùi máu khô, gã cảm nhận được thứ đồ vật kim loại khó chịu ở quanh cổ.
Chỉ mới nửa tháng trước thôi, Lionel vẫn đang sống một cuộc sống đủ đầy.
Đó là một cuộc sống mà mà mọi quỷ nhân xưa nay đều yêu thích.
Ấy vậy mà gã lại đang ở đây, một chiếc vòng ma thuật cuốn chặt quanh cổ để ngăn gã trốn thoát, và tất cả những gì gã có thể làm là chờ đợi vòng tay lạnh giá của thần chết.
Lionel được sinh ra với phước lành mạnh mẽ đến nỗi mà nếu gã được sinh ra sớm hơn một trăm năm – mà không, chỉ năm mươi năm thôi, có lẽ gã đã trở thành cánh tay phải của Quỷ vương rồi. Toàn bộ thân thể của gã được bao bọc bởi bộ lông và những bó cơ cứng như thép trong khi khuôn mặt gã lại mang những đặc điểm vô cùng đặc trưng của sư tử. Tiếng gầm của gã đủ để giết chết ngay lập tức những con thú nhỏ ở gần, và gã còn thừa sức vác những tảng đá lớn hơn mình nữa. Một quật từ đuôi gã có thể đánh nát cả một cái cây lớn ra thành trăm mảnh, và, mặc dù có một cơ thể to lớn như thế, gã lại vô cùng nhanh nhẹn, chẳng thua kém gì mãnh thú cả.
“Cứ làm một thứ gì chắc đến mức mà sẽ không cong hay gãy dưới thứ sức mạnh đần độn này của ta là được.”
Lionel chẳng yêu cầu tên thợ rèn tộc người lùn rèn cho gã một thanh kiếm sắc, thay vào đó là một vật to lớn và cùn để gã có thể vung được. Thứ vũ khí mà gã nhận lại gần như chẳng có lưỡi sắc, nhưng nếu thứ đó được vung bởi sức mạnh của Lionel, nó có thể chém xuyên qua sắt và bổ đôi người mà chẳng gặp chút vấn đề gì.
Lionel là một gã đàn ông sinh ra để chiến đấu, đó là lý do gã đã rời làng và lao mình vào các cuộc chiến. Hồi vẫn còn chiến tranh, gã đã sống cuộc sống của một tay lính đánh thuê với khả năng thay đổi hoàn toàn cục diện của bất kỳ trận chiến nào. Khi thời chinh chiến đã trôi qua, gã tiếp tục vung lưỡi đao cùn của mình với tư cách là một sơn tặc được khiếp sợ. Người ta đồn rằng bất kỳ kẻ nào đối mặt với gã đều chẳng bao giờ trở về. Lionel kiếm tiến từ việc đánh lại những hiệp sỹ được cử nhiệm vụ trừ khử hắn và thậm chí còn bằng việc phục vụ cho mấy ả phù thuỷ với bộ ngực đồ sộ nữa. Hắn đã sống cuộc đời của một quái vật hạng nhất, với sự ghen tỵ trước sức mạnh đến từ cả người lẫn quỷ nhân.
Nhưng cuối cùng, nhưng ngày đó rồi cũng kết thúc.
“He he, anh bạn thấy sao? Đòn đánh được quá chứ, đúng không? Ta cá là cậu còn chẳng kịp di chuyển luôn ấy chứ! Cậu biết đấy, ta khá tự tin vào kiếm kỹ của mình. Không chỉ với thứ ở trên tay tôi đâu, mà cả cái thứ ở giữa đôi chân này nữa. He he he.”
Mặc dù nói ra những thứ dơ bẩn, giọng nói cất lên với Lionel khi gã nằm đo ván dưới đất lại rất trong trẻo.
Lionel không hiểu. Thứ gã chắc chắn là gã còn chẳng thể ra nổi một đòn. Thay vào đó, gã chỉ biết được là mình nhận vào đúng một đòn tấn công từ thanh kiếm mỏng của đối thủ. Mỗi đòn đánh đó đã là đủ để khiến mọi thứ từ cổ trở xuống cứng đơ rồi đổ gục xuống đất như một tảng đá.
“Đừng có sợ. Cậu không chết được đâu. Đó là cách tấn công của ta đó! Chỉ ba ngày nữa là cậu lại có thể cử động bình thường rồi. Và bọn lâu la của cậu cũng thế. Ta cũng làm vậy với tất cả bọn họ nữa.”
Chẳng còn ai trên chiến trận có thể cử động nữa. Gã đàn ông kia tiếp tục nói với Lionel.
“Cậu thấy đấy, theo như hợp đồng với thân chủ của ta, ta sẽ nhận được 30% số tiền mà hắn kiếm được từ cậu và đám lâu la của cậu. Nên đó sẽ là một vấn đề lớn cho ta và túi tiền nếu cậu lại chết lăn quay dưới tay ta đó. Xin lỗi nhé. Hôm nay là ngày xui xẻo của cậu rồi.”
Lionel khó khăn lắm mới có thể cử động được cổ mình, nên gã ngước lên quan sát kẻ tấn công lắm mồm này. Trông hắn có vẻ là một bán elf nhưng lại có sức mạnh của một con quái vật.
“Dù sao thì cũng là một điều tốt khi cậu được sinh ra tại thời đại này đấy. Cậu đúng quả là mạnh y như người đời đồn đại luôn. Trời ạ, nếu cậu chỉ cần sinh ra sớm hơn ít nhất năm mươi năm thôi, cậu có lẽ có thể trở thành Quỷ vương rồi. Nhưng đương nhiên là khi đó cậu vẫn sẽ bị Yomi đánh bại thôi.”
Tên bán elf có ngoại hình của một cậu nhóc còn chưa đủ lớn để được coi là một người đàn ông, hay có lẽ là của một cô gái trẻ mà vẫn chưa phát triển thành một thiếu nữ chăng.
Sâu trong đôi mắt của hắn là ánh nhìn ngây thơ, bất chấp của một đứa trẻ hoà lẫn với ánh nhìn của một lão già lạnh lùng và dâm dê.
“Cứ thoải mái mà khoe khoang về nó nhé. ‘Ta đã đấu với Alexander huyền thoại và vẫn còn sống nhăn răng đấy!’ Ta nghĩ rằng cậu có lẽ nên làm vậy khi vẫn còn sống đấy, nhưng mà tuỳ cậu thôi. Chuyện đó có lẽ sẽ ít ấn tượng hơn nếu cậu lại chết lăn quay mất.”
Con quái vật đứng trước Lionel tự giới thiệu bản thân là một trong “tứ đại anh hùng huyền thoại” – những người đã chu du khắp thế giới, diệt quỷ vương, và thậm chí còn đích thân đánh bại Hắc thần nữa. Sinh vật kia ra dấu cho những người lái xe thồ mà hắn dẫn đi cùng, những kẻ đã được chiêm ngưỡng một trận chiến một chiều với những gương mặt kinh ngạc. Họ tiến tới để trói Lionel lên xe.
“Mà-mày là đồ quái vật.”
Những từ ngữ mà Lionel cố lắm mới thốt lên được khỏi cổ họng chứa đầy cảm giác khiếp sợ đích thực. Lần đầu tiên trong suốt cả quãng đời của mình, Lionel cảm thấy sợ. Gã đã gặp một sinh vật đã chiến đấu khắp các chiến trường suốt hơn một trăm năm nay. Một kẻ đã trui rèn những đường kiếm tới mức hoàn hảo. Một kẻ thực sự vô cùng đáng sợ.
“Ha ha, ta á? Quái vật á?” Sinh vật kia cười khẩy trước lời của Lionel và hướng ánh mắt về phía người chiến binh. “Xin lỗi nhé, nhưng ta không đảm nhận nổi vai trò đó đâu. Ta cần phải mạnh được như Yomi để có thể được coi là một ‘quái vật’ thực thụ cơ.”
Thứ sinh vật kia sau đó quay đi và hướng tới giường ngủ của Lionel. Đó là nơi gã giữ toàn bộ số châu báu từ trước đến giờ kiếm được. Cuối cùng, gã bị nhốt trong một cỗ xe ngựa cùng với những người khác.
Đây là khởi đầu của một chuyển biến lớn trong cuộc đời của Lionel. Tại thủ đô của quỷ nhân, ông và những người đồng đội sẽ được bán đi như những nô lệ cho kẻ trả tiền cao nhất, và một mình Lionel đã có giá tận 10,000 đồng vàng rồi. Kẻ mua ông là ai sao? Đứa con của Altina và cũng là kẻ cai trị thủ đô này. Đó là bộ tộc của Quỷ vương.
Chẳng cần phải nói, những kẻ trong tộc kia chẳng tự mình kiếm được vị trí đấy đâu. Chúng chỉ may mắn được chung một dòng máu với Quỷ vương và còn sống sót được qua cuộc chiến và trước tứ đại anh hùng huyền thoại thôi. Chúng còn chẳng có chút kinh nghiệm chiến đấu nào cơ. Dù vậy, khi chiến tranh kết thúc và một quốc gia nhỏ, mới có tên gọi là Đế quốc nổi lên như một thế lực, chúng đã chọn con đường hạn chế đấu tranh, thứ đã giúp cho quỷ nhân được cấp đất để sinh sống. Chúng là một trong số rất ít những gia đình quý tộc thực sự của Đế quốc.
Là những kẻ đã lựa chọn dẫn dắt quỷ nhân tộc không phải bằng vũ lực đơn thuần mà là bằng kiến thức, luật pháp, và huyết thống, chúng đã quyết định đem Lionel ra để bêu gương. Gã là một sinh vật đã có những hành vi kinh khủng tại lãnh thổ của họ và là tàn dư của khoảng thời gian mà quỷ nhân đề cao sức mạnh thể chất lên trên mọi thứ khác. Gã đã bị đưa tới đấu trường của nô lệ để tham gia một trò giải trí đẫm máu mua vui cho chúng dân.
Đương nhiên, nếu chuyện chỉ có thế thôi, Lionel vẫn có thể tự tin rằng mình sẽ sống sót. Gã sẽ chẳng bao giờ bại trận trước một con người hay một quỷ nhân nào đâu. Vấn đề là phía bên kia cũng thừa biết chuyện đó.
Một con manticore ấy hả?
Đối thủ của gã là một quái vật cấp cao, thứ vẫn luôn là một cái gai khó chịu trong mắt các tổ đội mạo hiểm giả và các tiểu đội hiệp sỹ trong chiến tranh. Cần phải dùng đến một lượng pháp thuật không tưởng (như của một Quỷ vương chẳng hạn) để có thể thuần phục được thứ này.
Nói trắng ra, một kẻ dù có mạnh mẽ như Lionel cũng chẳng có chút cơ hội nào để một mình đánh bại con quái thú này được.
Ta có thể thắng nổi không? Ta thậm chí còn chẳng đánh được tên khốn gầy nhẳng kia cơ mà...
Trận thua thảm hại đó đã làm lu mờ đi sự tự tin của Lionel. Đã từng có thời điểm mà gã tin rằng mình thực sự mạnh, rằng gã có thể đánh bại bất cứ ai.
Kể cả một trong tứ đại anh hùng.
Nhưng thực thế thì luôn khắc nghiệt. Lionel chẳng thể nào giữ được sự tự tin liều lĩnh đó. Gã chẳng đánh lại được Alexander, một anh hùng, kẻ cũng giống như Lionel, không hề sử dụng tới pháp thuật. Đúng ra, trận thua của gã còn một chiều đến nỗi gã đã phải nghĩ rằng mình thật may mắn khi không được sinh ra vào cái thời kỳ mà cả bốn anh hùng vẫn còn chu du với nhau trong cùng một tổ đội.
Đó là một trận thua không thể chấp nhận được và nó đã là quá đủ để Lionel từ bỏ niềm tin và sự kiêu hãnh đối với bản thân. Gã vỗ hai bàn tay lại với nhau với hy vọng xua tan đi nỗi lo sợ thua cuộc và cái chết.
Psh, chán thật...
Lionel nhìn như một tù nhân chuẩn bị ra pháp trường khi gã đứng dậy cùng thay kiếm cùn thân thuộc trên tay. Gã vẫn chưa nghĩ ra cách tiêu xài nốt quỹ thời gian sống còn lại của mình.
Đó là khi chuyện đó xảy ra.
“Cái quái gì đây?”
Phía sau thanh kiếm cùn của gã là một cánh cửa. Một cánh cửa gỗ đen thì làm gì ở một căn phòng bằng đá như thế này? Lionel nhìn đăm đăm vào cái hình minh hoạ nằm trên bề mặt cánh cửa.
“Thế quái nào mà tự nhiên lại có một cánh cửa ở đây?”
Lionel quay lưng lại và nhìn cánh cửa lão già lúc nãy đã đi qua. Nó được làm bằng sắt. Để ngăn cho các nô lệ trong đấu trường bỏ trốn, các bức tường gần như đều được làm từ đá và các cánh cửa đều được làm bằng thép. Thứ này rõ ràng là không thuộc về nơi này.
“Chà, thôi kệ. Cũng chả phải là mình còn nhiều thời gian để sống hay là gì.”
Lionel thở dài một hơi trước khi đặt tay lên cái nắm cửa màu vàng và vặn nó.
Đôi tai của người đàn ông sư tử nghe thấy một tiếng chuông.
“Ồ, xin chào.”
Lionel ngay lập tức phải nhắm mắt lại vì không quen với ánh sáng ở trong căn phòng.
“Chà, hiếm có thật. Tận hai khách hàng mới trong một ngày cơ à?”
Gã quỷ nhân mở mắt ra trước giọng nói hướng tới phía mình.
“Này, lão già. Đây là đâu thế?”
Đứng trước gã là một con người lớn tuổi. Hắn ta có một bộ tóc ngắn và một bộ râu trắng được chăm sóc cẩn thận. Dù già cả, hắn rõ ràng trông vẫn rất khoẻ khoắn.
“Chà, đấy là cách chào hỏi người khác sao!” Gã đàn ông lớn tuổi bật cười đáp lại “lời chào” của Lionel.
“Nơi này là Nhà hàng Ẩm thực phương Tây Nekoya. Một nhà hàng, cậu hiểu chứ? Từ góc nhìn của cậu thì, đây là một nhà hàng của một thế giới khác. Tên ta là Yamagata, và ta là người chủ của cái cửa hàng ăn này.”
Yamagata giải thích về mọi chuyện như ông vẫn luôn làm.
“Đây là một nhà hàng sao...?”
Lionel nhìn quanh căn phòng với biểu cảm như muốn hét lên “Thế quái nào nơi này lại ở trong một đấu trường thế?”
Nơi này tương đối yên tĩnh. Những vị khách duy nhất tại đây là một lão pháp sư già đang nhâm nhi một ly rượu và ăn một thứ đồ ăn gì đó có màu nâu, và một gã đàn ông trung niên đang ngấu nghiến một thứ gì đó trông như bùn nâu vậy.
“...Có vẻ như ngươi có vấn đề về tiếng tăm đấy, lão già.”
“Đúng là thế nhỉ?”
Yamagata chỉ đơn giản bật cười trước lời chê bai trực tiếp của Lionel.
“Thật lòng thì ta cũng chẳng thể làm gì về chuyện đấy. Có vẻ như chưa có quá nhiều lối vào ở phía bên kia thì phải. Ta bắt đầu phục vụ cho những vị khách như cậu cũng được khoảng mười mấy năm rồi, từ hồi cháu trai ta chỉ vừa mới học tiểu học cơ. Giờ nó đã là một học sinh cấp ba rồi, và chúng ta vẫn chưa thực sự có nhiều khách hàng ở bên cậu.”
“Lối vào? Ý ông là cái cánh cửa đen đó sao?”
Lionel quay lưng lại và hướng ánh nhìn của mình tới chính cái thứ mà gã vừa bước qua lúc nãy. Tuy nhiên, lần này, gã nhận thấy một cái chuông nhỏ được mép trên của nó. Có vẻ như thứ đó chính là thứ đã kết nối nhà hàng này với cái đấu trường nơi gã tới.
“Vậy, cậu thấy sao? Có muốn ăn chút gì không? Nếu cậu không mang tiền theo người, tôi có thể ghi sổ lại cho cậu,” Yamagata hỏi với một giọng thân thiện.
“Chà... Lão biết đấy, sao lại không chứ? Ta sẽ ăn. Mặc dù ta chẳng có tiền bên người đâu.”
Lionel quyết định chấp nhận lời đề nghị tốt bụng của ông chủ. Gã nhận ra rằng mình vẫn chưa ăn được thứ gì tử tế kể từ khi thảm bại tại cái trận đấu kinh hoàng đó, và điều này đã khiến cho cái bụng của gã nhớ ra rằng, nó đang cực kỳ, cực kỳ đói.
“Thế, ở đây có cái gì ngon?”
Người chiến binh đã từng rất kiêu hùng biết thừa rằng đây rất có thể là bữa ăn cuối cùng của mình, và nếu nó xảy ra thật, ít nhất thì gã muốn ăn một thứ gì đó ngon. Nếu mà gã được ăn một món thịt gì đấy thì sẽ là hoàn hảo đấy.
“Chà, cậu may mắn đấy, anh bạn ạ. Ta chả thiếu món ăn gì, và món nào cũng rất ngon. Vậy thì, nếu cậu muốn ăn một thứ đồ ăn cụ thể nào, cứ nói với ta. Sẽ hơi khó để giải thích về thực đơn cho những người ở thế giới của cậu.” Yamagata bật cười.
“Ta hiểu rồi.”
Lionel liếc nhìn vị khách đang ngấu nghiến thứ đồ ăn như bùn nâu ở bàn bên kia.
“Ông chủ! Một đĩa cơm cà ri này nữa!”
Đúng lúc đó, gã đàn ông kia đã chén sạch đĩa của hắn và ngay lập tức gọi thêm một phần “cơm cà ri” nữa.
Đó là một món ăn với thứ đồ ăn màu trắng cùng thứ đồ ăn màu nâu, và Lionel chẳng thể nào tưởng tượng ra được mùi vị của thứ đó ra sao nữa.
“Aye, ta hiểu rồi. Cứ chờ ta một lát nhé. Ta muốn lấy đơn cho anh bạn này trước.”
Ông chủ trả lời tên khách kia, chẳng cần quan tâm về việc Lionel không những là một quỷ nhân mà còn là một quỷ nhân có dáng vẻ hung tợn nữa. Lão ta có thể là con người, nhưng kẻ điều hành nhà hàng này rõ ràng là người tốt. Lionel quyết định gọi món.
“Ta nghĩ là, ta muốn ăn thịt. Ờ, và...” Lionel nuốt nước bọt. “Thứ gì đó giúp ta chiến thắng... Thôi, bỏ đi.”
Lionel ngăn bản thân lại trước khi kịp thốt ra nhược điểm của mình.
“Aye, được rồi,” Yamagata trả lời với một nụ cười lớn và gật đầu.
“Lão có thứ gì như thế sao?”
‘Cứ chờ đi rồi cậu sẽ thấy!” Yamagata trả lời tới người đàn ông đầu sư tử đang bất ngờ.
“Rồi nhé. Cứ chờ tý, rồi ta sẽ đem đồ ăn cho cậu khi mà ta làm xong cà ri cho anh bạn này đã,” ông chủ nói trước khi vui vẻ quay vào phía trong, nơi có lẽ là nhà bếp.
“...Nơi này là thế nào thế nhỉ?”
Lionel bị bỏ lại một mình với vẻ bối rối lộ rõ trên khuôn mặt.
Lạ thật đấy.
Gã dành ra chốc lát để quan sát xung quanh. Nơi đây là một phòng ăn sạch sẽ, gọn gàng. Từng chiếc bàn chiếc ghế đầu được sắp xếp ngay ngắn, và mặt bàn mặt ghế đều sạch bóng. Chẳng có một mẩu vụn ở trên sàn. Mặc dù nơi này không có cửa sổ, vẫn có một lượng ánh sáng vừa phải chiếu xuống từ trên trần. Cảm giác như giờ đang là giữa ngày vậy.
“Đồ ăn của cậu đây, anh bạn.”
Khi Lionel đang mải ngắm nghía phòng ăn, ông chủ đã trở lại với một chiếc khay trên tay. Đầu tiên, ông đặt xuống một cái bát đầy ắp một thứ súp nâu và những miếng rau thái màu vàng. Tiếp đến, ông đặt xuống một chiếc bát sứ với những sọc ngang màu xanh nước biển và trắng. Trên cái bát là một cái nắp với những hoạ tiết tương tự, khiến cho Lionel chẳng thể nhìn được vào bên trong.
“Thứ gì đây?”
“Chà, cậu thấy đấy. Món này được gọi là ‘katsudon’.”
Ông chủ trả lời với một từ mà Lionel chưa từng nghe thấy bao giờ.
“Katsudon?”
“Ừ. Katsudon.”
Yamagata phát âm lại từ đó một lần nữa rồi giải thích ý nghĩa của nó.
“Cậu thấy đấy, ở đất nước của ta, từ ‘katsu’ có nghĩ là ‘thắng’ hoặc ‘chiến thắng’. Món ăn này lại còn có cả thịt, trứng, và cơm, nên nó cũng cung cấp rất nhiều dinh dưỡng nữa. Một món ăn hoàn hảo cho một người đàn ông ra trận, cậu hiểu chứ?”
Rồi ông cuối cùng cũng nhấc cái nắp lên.
“Ồ...”
Một mùi thơm ngọt ngào toả ra khắp xung quanh Lionel, người chẳng thể nào kìm lại được mà phải thốt lên một tiếng. Bên dưới cái nắp sứ là một tổ hợp có màu nâu nhạt, màu vàng của trứng, và một thứ gì đó màu trắng được kết hợp với nhau để tạo thành một món ăn rực rỡ.
Dạ dày của Lionel réo lên một tiếng dữ dội. Gã chưa được ăn một thứ gì tử tế kể từ khi trở thành nô lệ đến giờ.
“Xin hãy tự nhiên thưởng thức!”
Và chỉ có vậy, người đàn ông tên Yamagata dọn nốt chỗ bát đĩa thừa trên bàn rồi quay lại vào phía đằng sau.
“Được rồi, để xem thứ này có vị như thế nào nào.”
Lionel nuốt nước bọt rồi vớ lấy chiếc dĩa nằm bên cạnh bát.
“Ta sẽ ăn thứ này trước.”
Gã đàn ông to lớn cầm chiếc dĩa nhỏ nhắn và nhẹ nhàng đâm vào một miếng thịt. Càng đưa miếng thịt lại gần miệng, mùi hương của cái thứ “katsudon” lại càng mạnh hơn.
“Hết luôn này.”
Gã cắn một miếng vào miếng thịt được bao bọc bởi một lớp bột phủ và trứng... và gần như gầm lên.
Nó ngon. Ngon hơn tất cả những thứ mà gã từng ăn.
Thứ đầu tiên tấn công Lionel là vị ngọt của phần trứng được nêm nếm gia vị và hương vị của oranie bên dưới. Hai thứ cực phẩm này hoà quyện với nước thịt rỏ ra từ lớp bột phủ của miếng thịt và lan toả vị ngọt ra khắp lưỡi ông. Thứ tới ngay sau đó chính là miếng thịt. Mặc dù đã rỉ ra biết bao nhiêu là nước thịt, miếng thịt vẫn có một độ mềm mọng nhất định. Rõ ràng đây là một miếng thịt lợn cực kỳ chất lượng, và mỗi lần cắn vào, nó đều nhẹ nhàng bị tan ra trong miệng của Lionel.
Miếng thịt này ngập tràn nước thịt và mỡ béo, thứ, khi kết hợp với lớp bột phủ, đã tạo nên một sự hoà quyện về hương vị bất bại.
“Hừm? Thứ gì ở dưới này đây?”
Vô cùng thoả mãn chỉ với miếng thịt vừa rồi, Lionel nhận ra một thứ khác khi gã định lấy thêm một miếng thịt nữa. Nó là thứ nằm ở bên dưới lớp thịt.
“Gì đây?”
Đó là một loại thức ăn mà gã chưa từng thấy bao giờ. Quá nửa bát đồ ăn là những hạt nhỏ trắng mà đã nhuốm sắc nâu bởi nước cốt của thịt.
“Ồ, đây chắc là thứ ‘cơm’ mà lão già kia nhắc tới đây.”
Lionel đưa dĩa xuống dưới lớp hạt trắng kia và xúc một ít lên khỏi bát. Thứ ánh sáng kỳ diệu của thế giới khác của nhà hàng giúp gã có thể thấy được rõ ràng rằng những hạt cơm trắng đã hoà trộn với nước sốt nâu từ lớp thịt.
Gã cắn một miếng.
Ta hiểu rồi. Không tệ đâu.
Gã đàn ông to lớn nghiền ngẫm hương vị qua mỗi lần nhai và xác nhận rằng thứ cơm này có vẻ không có nhiều hương vị lắm. May mắn thay, nó đã ngấm nước thịt, nên chung quy lại thì vẫn ngon. Nhưng có gì đó thiêu thiếu thì phải.
Chắc là thứ này chỉ để đệm thêm vào thôi nhỉ? Từ đã...
Lionel nhận ra cái gì đó và ngay lập tức nhìn sang một trong số hai vị khách kia.
Đó là một gã đàn ông trung niên đang ngấu nghiến một thứ được gọi là “cơm cà ri”. Quần áo của y thì nát bươm, như thể là hắn ta vừa gặp bão vậy. Nhưng nhận định từ dáng vẻ của chỗ trang phục đó, y chắc hẳn là một quý tộc gì đó. Hơn nữa, y trông cũng khá là rắn rỏi, khiến cho Lionel đoán rằng hắn ta cũng là một kỵ sỹ lão luyện. Thứ cà ri mà hắn đang ăn cũng có cái thứ “cơm” kia.
Nhìn gã đó nhồm nhoàm chỗ cơm trắng và sốt nâu một cách ngon miệng cho Lionel một ý tuỏng.
Nếu gã ăn thịt và cơm cùng trong một miếng thì sao? Ngay lập tức gã và đồ ăn lên miệng để kiểm tra giả thuyết này.
“OoooOOOHHHH!!!” Lionel gầm lên.
Chính là nó. Chỉ cần ăn chúng chung với nhau, hương vị của thịt và cơm đã hoà quyện lại, cứ như thể chúng được sinh ra là để dành cho nhau vậy.
Thứ này là sao? Thật không thể tin được!
Trước đó thì gã không hề nhận ra, nhưng bản thân miếng thịt thì có một hương vị đậm đà, béo ngậy, trong khi cơm lại có hương vị nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nhưng khi gã kết hợp hai thứ đó lại trong cùng một miếng cắn, món ăn đã chạm đến được tiềm năng cực hạn. Lionel đã bị thuyết phục. Chả quan tâm là việc đó thô thiển như thế nào, gã bê cả bát lên và vục thẳng miệng vào, dùng chiếc dĩa và đồ ăn lên nhiều nhất có thể.
Phi thường quáááááá!
Miệng của Lionel bị tấn công bởi một cơn sóng hoang dại từ thịt và cơm. Đúng ra, gã còn chả dành tý thời gian nào để mà nhai nữa, âm thành của tiếng ăn ngấu nghiến vang ra khắp xung quanh gã khi mà tô katsudon bay biến vào trong dạ dày.
Tô katsudon ngon ngọt và nóng ấm làm thoả mãn gã từ phía bên trong theo cái cách mà Lionel chưa bao giờ được trải nghiệm. Mọi ưu phiền, lo toan của gã về trận đấu sắp tới đã tan biến ngay lập tức . Không chỉ là tô katsudon, đó là sự thực rằng gã đang được sống để tự mình trải nghiệm. Đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất đời gã.
Nhưng mọi sự tốt đẹp đều phải đi đến hồi kết.
“...Wow.”
Lionel ăn nốt chỗ rau muối, húp nốt tô súp, và thở dài một hơi.
“Mình vẫn còn có thể ăn nữa.”
Một bát katsudon chỉ đơn giản là không đủ để lấp đầy một cơ thể to lớn như vậy. Lionel đã ăn hết sạch sanh phần ăn của mình, không để lại một hạt cơm trong cái bát sứ. Mặc dù đúng là gã có no hơn tương đối so với lúc trước khi tới nhà hàng, chỉ như thế này vẫn là chưa đủ.
“Chết tiệt thật! Giá mà ta có tiền.” Lionel lầm bầm với bản thân một cách tức tối.
Cái ngày mà gã trở thành một nô lệ chiến binh, gã đã bị cướp mất toàn bộ số châu báu của mình. Lionel không còn sở hữu chút tiền nào, và gã có lẽ sẽ chẳng thể sống được đến ngày mai. Gã sẽ chẳng bao giờ có thể được thưởng thức thứ đồ ăn phi thường này.
...Nếu đây là một thời điểm khác, một nơi khác, gã có lẽ đã có thể dễ dàng đe doạ lão đầu bếp kia để quỵt tiền ăn mà chẳng có vấn đề gì, nhưng Lionel không muốn thế. Mặc dù là con người, ông chủ tên Yamagata đã đối xử với gã như một khách hàng quý giá. Trong ánh mắt lão già đó chẳng có chút sợ hãi nào. Làm hại một người như thế quả là trái lương tâm, và Lionel chỉ đơn giản là không muốn làm thế.
“Chắc là chỉ đến đây thôi...”
Ngay khi Lionel chuẩn bị đứng dậy...
“Aye, của cậu đây này, anh bạn. Một bát katsudon nữa.”
Ông chủ nhẹ nhàng đặt một tô cơm nữa xuống bàn trước mặt Lionel.
“...Chà, cậu biết đấy. Sau khi thấy cậu ăn bát đầu tiên như thế, ta đoán là một bát sẽ chẳng thể đủ để thoả mãn một người như cậu! Nếu cậu không muốn ăn nữa, ta sẽ lấy nó làm bữa trưa, nên không phải lo lắng gì đâu.”
“Ta ăn chứ!” Lionel gật đầu ngay lập tức và lại hạ mình xuống ghế.
“Tuyệt. Cậu có muốn ăn thêm một bát nữa sau bát này không? Còn tiền thì bao giờ có cậu trả ta cũng được. Đừng lo.”
“Đương nhiên rồi! Ta cảm ơn lão nhé, lão già!”
Một lần nữa cảm thấy vô cùng biết ơn trước lòng tốt của Yamagata, Lionel cầm lấy dĩa, và cuối cùng đã nốc hết tổng cộng năm tô cơm trước khi rời khỏi nhà hàng Nekoya.
***
Lionel bước qua cánh cửa, một lần nữa quay trở lại căn phòng sặc mùi máu khô.
“Hừm, lão già đó đã đã khiến mình no căng luôn.”
Gã quỷ nhân xoa cái bụng đã đầy ắp katsudon. Gã chẳng thể nào nhớ được lần cuối mình được ăn ngon như thế này là khi nào nữa. Rõ ràng là chất lượng của thứ này còn vượt xa tất cả những thứ mà gã từng được ăn.
“Giờ thì, có lẽ đến lúc ta đi kiếm chút tiền rồi. Dù gì cũng phải trả tiền cho chỗ katsudon kia chứ.”
Lionel bình thàn nắm lấy thanh kiếm khổng lồ của mình và rời khỏi phòng chờ với một những bước đi khoan khoái. Gã không còn sợ thất bại nữa. Chẳng vấn đề gì nếu gã có phải đối đầu với manticore hay bất kỳ thứ sinh vật huyền thoại nào nữa, gã chỉ cần vung kiếm hết sức và giết tất cả bọn chúng. Như gã vẫn từng làm mà thôi.
Vị chiến binh kiêu hãnh tiến vào đấu trường sau khi đã đi tới được kết luận đơn giản nhất. Chẳng có chút chần chừ nào trong bước chân của gã. Gã biết rằng mình sẽ không bao giờ thua nữa.
Ngay khi ông đặt chân lên sàn đấu, khán giả đã vỡ oà trong tiếng reo hò và say mừng trong mùi máu và cái chết. Đó là cách chào đón của bọn họ tới những linh hồn đánh thương, những kẻ bị ép đánh nhau tới chết. Đáp trả lại, Lionel gầm lên một tiếng hung mãnh như thể xé toạc cả bầu trời. Đó là lời tuyên chiến trước lũ chó má dám mơ tưởng đến việc chà đạp gã.
...Nhưng Lionel có lẽ không biết.
Gã chẳng thể biết được rằng sau khi dễ dàng đánh bại một con manticore chỉ với ba chiêu mà chẳng dính một đòn nào, gã sẽ đánh bại vô số kẻ địch hung ác sau đó. Gã chẳng thể biết được rằng chỉ trong một năm, gã đã có đủ tiền để chuộc lại được sự tự do cho chính mình.
Gã chẳng thể biết được rằng đây chỉ là khởi đầu cho một chuỗi hai chục năm dẫn đầu cả đấu trường với tư cách là đấu sỹ mạnh nhất lịch sử.
Gã chẳng thể biết được rằng đó là một cú debut cho người cuối cùng vẫn được biết đến với cái tên “Vua Sư tử”.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------
*Góc người dịch:
Tối nay chúng ta sẽ có liên hoan, người Việt Nam nói là làm =))