Chương 31. Crêpes
Tại vùng hoang dã rộng lớn phần lớn chưa được khai phá tại Đông Lục địa có một đất nước bé nhỏ có tên gọi Vùng đất Hoa. Đó là một đất nước tí hon, một cánh đồng hoa bé xíu nơi có một mùa xuân kéo dài quanh năm tại một vùng trên thế giới mà được biết đến với mùa đông dài đằng đẵng và mùa hè ngắn ngủi.
***
Có lẽ bởi vì chính mùa xuân đó, vài trăm năm về trước, cả liên đoàn hiệp sỹ nhân loại và quỷ nhân tộc được dẫn dắt bởi bạch cốt vương[note28867] đều có ý định xâm lược Vùng đất Hoa trong cuộc đại chiến quỷ nhân tộc. Mặc dù bạch cốt vương thực chất là một quỷ nhân, hắn đã hiến tế bản thân cho kiến thức, rồi hồi sinh lại dưới dạng lich với quyền năng pháp thuật hắc ám cực kỳ khủng khiếp. Cả hai đạo quân người và quỷ nhân đều muốn có được một căn cứ để xây dựng quân đội, nên họ đã hạ trại tại cánh đồng hoa của Vùng đất Hoa. Tuy nhiên, việc này hoá ra lại là một sai lầm trí mạng khi chính giây phút hai đạo quân đặt chân lên đây, những cư dân của đất nước này đã tấn công, cướp đi một nửa số quân của mỗi đạo và khiến họ phải rút lui trong nhục nhã.
Đúng vậy, vùng đất của những bông hoa nở mãi không tàn này chính là nhà của tộc tiểu tiên[note28868] có cánh tí hon trong suốt hơn một ngàn năm qua.
Tiểu tiên là những sinh vật bé nhỏ chỉ nằm vừa vặn trong lòng bàn tay của một con người. Họ có những đôi cánh giống như loài bướm, thứ cho phép họ bay lượn trên không trung và sức mạnh pháp thuật ngang ngửa với tộc elf. Chính bởi sức mạnh đó, chẳng thể nào có thể coi họ là một chủng tộc yếu đuối trong số các chủng tộc trên thế giới này. Thật ra, họ còn thường được những mạo hiểm giả con người và quái vật kính sợ nữa. Nhưng mặc dù sở hữu sức mạnh như thế, họ lại là những sinh vật đáng tôn trọng, những người chẳng bao giờ đi xâm chiếm các vùng đất khác dù có thừa sự can trường để bảo vệ quê nhà của mình nếu có bất cứ kẻ nào dám đặt chân lên lãnh thổ.
Chính lòng dũng cảm được kể trên đã dẫn đến việc nữ hoàng tiên của triều đại đó, Silvia Silvaro XIII, chỉ huy một nhóm các pháp sư lao vào trận chiến chống lại cuộc xâm lăng của con người và quỷ nhân tộc, đẩy lùi bọn chúng với sức mạnh phi thường của bà. Kể từ đó, nhân tộc và quỷ nhân tộc đã hiểu được rằng những kẻ nào bén mảng đến cánh đồng hoa đó chắc chắn sẽ bỏ mạng. Vậy là hoà bình lại đến với Vùng đất Hoa, và những cư dân ở đó cũng chẳng còn cần phải sử dụng đến thứ sức mạnh pháp thuật đáng kinh ngạc của mình nữa.
Tuy nhiên, khoảng tầm nửa năm trước, những vết nứt bắt đầu xuất hiện trên sự hoà bình đó.
“Bẩm Nữ hoàng! Chúng ta gặp vấn đề rồi ạ!”
Đó là vào khoảng buổi trưa khi mà giọng nói hoảng loạn của một tiểu tiên vang vọng khắp lâu đài, thứ được trang hoàng bằng những bông hoa và cây cỏ các loại.
“Bình tĩnh đi. Ta cũng có thể cảm nhận được nó mà.”
Nữ hoàng tại nhiệm của Vùng đất Hoa, Tiana Silvaro XVI, trả lời vị pháp sư trưởng lớn tuổi với chút mệt mỏi trong giọng nói.
Nữ hoàng Tiana Silvaro XVI có làn da trắng như tuyết, đôi mắt và mái tóc có một màu xanh lá nhạt đẹp tuyệt, và cánh của cô mang màu của cầu vồng với những đường viền nét màu xanh lá ánh đen. Đã được hai năm kể từ khi cô được truyền lại ngôi vị nữ hoàng của Vùng đất Hoa sau khi mẫu thân cô bị bệnh rồi qua đời.
Vị pháp sư trưởng lớn tuổi có vẻ choáng váng. “Thưa Nữ hoàng, Người đã biết sao?”
Tiana nặng nề gật đầu.
“Nhưng đương nhiên. Nơi này giống như lòng bàn tay của ta vậy[note28869]. Ta nhận thấy tất cả những thay đổi của nó. Đặc biệt là khi chúng xuất hiện ngay trước lâu đài của ta nữa.”
Kể từ sáng đến giờ, Tiana vẫn chưa từng bước một chân ra khỏi phòng thiết triều. Ấy vậy mà, nhờ vào tài năng tương xứng với việc là một pháp sư mạnh nhất toàn quốc, cô có thể cảm nhận được sự thay đổi tại quê nhà của mình ngay lập tức.
Thông thường, tiểu tiên sử dụng năng lực pháp thuật để bù đắp cho sự yếu kém trong sức mạnh thể chất của mình; họ không hề giao chiến bằng kiếm hay cung như con người. Thay vào đó, họ sử dụng pháp thuật một cách trực tiếp hoặc là sử dụng golem triệu hồi bằng pháp thuật của bản thân. Điều này có nghĩa là những người được chọn để cai trị đất nước đều là những người rất tài giỏi về pháp thuật, không kể giới tính. Tiana, nữ hoàng của họ, thực sự mạnh mẽ vô cùng.
“Chúng ta không thể để thứ đó ở đấy được. Đầu tiên, chúng ta phải kiểm tra nó đã.”
Tiana đứng dậy khỏi ngai vàng cùng với lời tuyên bố, như thể cô đã chờ đợi báo cáo này cả ngày hôm nay rồi.
“Bất kể nó có thể là cái gì, nếu nó dám đem lại điềm xấu cho quốc gia vĩ đại này, nó phải bị tiêu diệt. Đi nào, hãy theo ta!”
Các hộ vệ vẫn đang lặng im chờ đợi mệnh lệnh liền ngay lập tức xếp hàng xung quanh nữ hoàng.
Đúng thế, đây là Vùng đất Hoa, một quốc gia mà sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai cả gan làm hư những bông hoa xinh đẹp. Đây là vùng đất của những tiểu tiên đầy kiêu hãnh. Đáp lại lời hiệu triệu của nữ hoàng, các hiệp sỹ và các bộ trưởng liền im lặng tập hợp lại. Nhóm tiểu tiên bước tới trung tâm của cái lâu đài bé nhỏ nơi sự xáo động kia diễn ra.
“Nó là một cánh cửa sao?” Tiana lẩm bẩm một mình, gần đó một đám đông dân chúng đã tụ họp lại.
Vật thể kia có vẻ có kích cỡ dành cho con người. Nữ hoàng thừa biết rằng ở quốc gia của cô không hề có cái cửa nào như vậy cả. Phía trước của chiếc cửa đen là một cái tay nắm màu vàng và một tấm hình minh hoạ về một con vật nào đó.
“Nó có vẻ là một loại pháp thuật dịch chuyển.”
Tiana đưa ra một kết luận. “Được rồi. Chúng ta sẽ mở cánh cửa. Đội pháp sư sẽ lựa chọn những người ở lại bảo vệ đất nước. Những người còn lại theo ta.”
Danh tính của cánh cửa này chưa được làm rõ càng lâu, người dân của Vùng đất Hoa sẽ càng trở nên lo lắng. Tiana phải nhanh chóng và cương quyết.
“Sao ạ?! Thưa Nữ hoàng, việc đó quá nguy hiểm ạ!” Pháp sư trưởng bẩm.
“Đừng sợ,” Tiana bình tĩnh nói, giải thích cho vị đội trưởng đang hoảng sợ. “Ta là nữ hoàng của đất nước này. Trách nhiệm của ta là bảo vệ dân chúng. Đừng có lo, ta sẽ đảm bảo nơi này được canh phòng cẩn mật trước khi rời đi.”
Tiana quyết định sử dụng đến vũ khí bí mật của Vùng đất Hoa.
“Hỡi Người Bảo vệ, nghe lời hiệu triệu. Đến đây diện kiến ta!”
Tiana lấy ra từ một cái túi nhỏ một hạt giống và thả nó xuống đất, bắt đầu câu thần chú. Hạt giống đó chỉ có thể được thu hoạch mỗi năm một lần, và nó đến từ một cái cây được cho là đã sống trong Thời đại của những con Rồng Thượng cổ, rất lâu trước khi người elf nổi lên đứng đầu. Cây hoa độc nhất này được trồng trong một khu vườn đặc biệt được bảo vệ bởi pháp thuật của lâu đài. Chỉ những người trị vì và người làm vườn hoàng gia mới có thể tiếp cận nó thôi.
Nhờ vào câu thần chú được truyền lại từ các đời vua, hộ vệ mạnh mẽ nhất của Vùng đất Hoa được sinh ra.
Từ sâu dưới lòng đất, một giọng nói có thể được nghe thấy khi hạt giống bắt đầu hút lấy dưỡng chất từ xung quanh rồi lớn nhanh như thổi. Những sợi dây leo dày màu xanh mọc ra từ hạt giống, cuốn chặt lấy nhau và tạo thành hình hài của một người khổng lồ màu xanh. Những dây leo giống như những búi cơ khổng lồ, và những bông hoa màu hồng mọc ra từ vị trí của mắt và mũi. Người khổng lồ này lớn hơn một con người bình thường khoảng ba lần.
Cả đoàn người liền rộ lên.
“Nào, Người Bảo vệ. Nghe lệnh ta.”
Oooooooooh.
Người khổng lồ đáp lại mệnh lệnh của nữ hoàng với một tiếng gầm nhỏ, xác nhận lòng trung thành của hắn với chủ nhân.
Tiana gật đầu, cảm thấy thoả mãn. “Tuyệt vời. Hỡi những người dân, hãy tránh xa khỏi cánh cửa!”
Để lại người khổng lồ ở sau lưng, Tiana và những người khác lùi xa ra khỏi thứ cấu trúc màu đen kia. Tất cả những gì họ biết về nó chỉ là việc nó ẩn chứa pháp thuật thôi, nghĩa là họ chẳng thể nào biết được thứ đó thực sự nguy hiểm đến mức nào. Tiana muốn đi một nước cờ an toàn.
“Người Bảo vệ, hãy mở cửa!”
Người khổng lồ tuân lệnh của chủ nhân và quỳ xuống. Y kẹp hai ngón tay to bản, giống như một nhánh cây quanh tay nắm cửa và nhẹ nhàng xoay nó.
Rinh rinh!
Tiếng reo của chiếc chuông báo hiệu một thứ pháp thuật đã được kích hoạt khi cánh cửa mở ra.
“Hử... Nó là một loại công cụ dịch chuyển sao.”
Phía bên kia cánh cửa bị che lấp bởi một màn sương mỏng, nhưng Tiana vẫn có thể lờ mờ nhìn ra vài dáng người ở trong một căn phòng sáng.
“Chúng ta sẽ làm gì đây, thưa Nữ hoàng?” vị đội trưởng hỏi.
“Chà, đầu tiên thì...”
Tiana đảo mắt sang xung quanh, rồi cuối cùng dừng lại tại những vị pháp sư ưu tú.
“Trước hết thì cứ tìm cho ra mục đích của những kẻ ở bên kia đã. Ta sẽ chỉ huy chuyện này. Hiểu chưa?”
Khi mà chuyện đó đã được quyết định, một kế hoạch nhanh chóng hình thành trong đầu cô. Tiana đưa ra các chỉ thị.
“Nh-nhưng như vậy quá là nguy hiểm! Chúng ta còn không biết ở phía bên kia thứ đó là gì! Và Người Bảo vệ sẽ không thể nào đi cùng được với kích thước quá đồ sộ kia!”
Tiana từ chối nghe theo lời của pháp sư trưởng. “Ngươi không cần phải lo. Chúng ta có thừa sự chuẩn bị. Ta sẽ giao phó cho ngươi ở lại đây. Hãy thiết lập một loạt các vòng tròn dịch chuyển cho ta. Trong trường hợp cấp thiết, hãy sẵn sàng để kích hoạt chúng ngay.”
Cô không chỉ là nữ hoàng của đất nước mà còn là vị pháp sư mạnh nhất trên khắp vùng đất này nữa. Những nữ hoàng của Vùng đất Hoa từ lâu đã giữ gìn được sự độc lập khỏi phần còn lại của thế giới, bảo vệ quê hương của mình. Thay vì yên vị và chỉ ra lệnh, họ thiên về việc xông pha nơi chiến trường hơn nhiều. Tiana cũng chẳng khác gì so với những người tiền nhiệm về việc này cả.
“Rõ là bọn chúng đang mời gọi chúng ta vào,” cô nói. “Vậy sao lại không xem thử cánh cửa dẫn đến đâu chứ?”
Cũng đã vài trăm năm kể từ khi nhân loại và quỷ nhân tộc ngu ngốc dám bén mảng đến vùng đất của những tiểu tiên. Có một chút phấn khích trỗi dậy bên trong vị nữ hoàng trẻ, kể cả khi cô chẳng nhận ra điều đó. Thật vậy, mọi thứ đều yên bình tới mức vị nữ hoàng vẫn chưa có dịp để kiểm nghiệm kiến thức và năng lực của mình. Giờ chính là lúc để thể hiện cho dân chúng thấy được sức mạnh thực sự của nữ hoàng của họ.
“Ta là người đứng dầu của quốc gia vĩ đại này và người dân của nó. Việc nói chuyện với kẻ đứng đầu phía bên đó là nghĩa vụ của ta.”
Kể cả nếu việc đó có nghĩa là đặt bản thân vào hiểm nguy, Tiana vẫn sẽ từ chối lùi bước.
Cô bay qua cánh cửa.
***
Giây phút cô sang đến phía bên kia, lớp sương mỏng biến mất, cho phép Tiana nhìn thấy mọi thứ rõ ràng đến từng chi tiết.
“N-nơi này là sao đây?” Một người trong đội pháp sư hộ tống nữ hoàng thốt lên trong sự ngỡ ngàng. Tuy nhiên, cô ta khó có thể bị khiển trách nếu xét đến cái thứ mà cô ta đang nhìn thấy hiện giờ.
“Bình tĩnh lại đi,” Tiana lên tiếng.
Nhân loại. Quỷ nhân. Bán nhân. Quái vật. Tất cả bọn chúng đang tụ họp lại trong cùng một căn phòng, nhưng không một kẻ nào ở trong trạng thái giao đấu cả. Thay vào đó, tất cả chúng có vẻ nhưng đang bận bịu với việc ăn uống.
Nhưng mà thực sự thì nơi này là thế nào vậy?
Dú chúng ta đều quá rõ, nhưng bản thân Tiana lại chẳng hề biết được mình đang ở chốn nào. Cô thiếu thông tin. Vị nữ hoàng trẻ dành chút thời gian để tập trung tinh thần, sử dụng nguồn pháp lực hùng mạnh của mình để quan sát dòng chảy ma pháp trong căn phòng.
“Ả bán elf đằng kia là một pháp sư.”
Tiana xác nhận ra được một cá nhân. Ả ta là một bán elf có bộ tóc màu bạc trong một bộ cánh màu xanh dương đơn giản nhưng rất đẹp. Từ chiếc gậy mythrill được dựng bên cạnh, ả ta có lẽ là một người sử dụng pháp thuật. Xét đến dòng chảy pháp thuật mạnh mẽ đang lan toả xung quanh cũng như cách ả đang kiểm soát chúng, tay pháp sư này có lẽ sở hữu năng lực sánh được với cả Tiana. Khả năng cao là ả đã được huấn luyện dưới tay một kẻ có tài năng phi thường.
Có lẽ ả ta có thể nói cho mình biết được nơi này là gì cũng nên.
Nữ hoàng để lại đằng sau đội của mình và tiếp cận cô gái bán elf kia.
“Xin thứ lỗi. Ngươi cũng là một pháp sư, đúng không? Ta là Tiana Silvaro XVI, nữ hoàng của Vùng đất Hoa. Nếu không phiền, ngươi có thể giải thích cho ta về nơi này chứ?”
Vị pháp sư bán elf dừng ăn thứ thực phẩm màu vàng, giống như slime của mình và quay sang trả lời người mới đến.
“Tên tôi là Victoria Samanook, công chủa của Công quốc Samanook. Nữ hoàng Tiana, người cai trị Vùng đất Hoa, đây quả là một vinh dự khi được diện kiến Người. Nơi này là ‘Nekoya’, Nhà ăn của Thế giới Khác. Cánh cửa kia kết nối nơi này tới thế giới của chúng ta.”
“Nhà ăn của Thế giới Khác?” Tiana lặp lại. “Ngươi đang nói với ta đây là một quán ăn sao?”
“Chính xác. Thông qua việc trao đổi tiền tệ của con người, ông chủ cung cấp cho chúng tôi một thứ ẩm thực tuyệt... à, đủ các loại món ăn đã được chế biến và nấu qua lửa. Nơi này có một lượng lớn những món ăn quý hiếm mà chúng tôi không thể kiếm được tại thế giới bên này. Rất nhiều khách hàng thuộc các chủng tộc đến đây để kiếm tìm những món ăn như thế, tôi cũng vậy.”
Mất một lúc để Tiana tiêu hoá được lời giải thích khái quát của Victoria.
“Một nơi cung cấp đồ ăn được nấu qua lửa sao? Hình như ta cũng đã nghe về chuyện con người và elf có thích thứ đó rồi.”
Một trong những giáo viên của Tiana khi còn là một đứa trẻ đã du hành qua thế giới của con người. Người giáo viên đó đã dạy cho cô đủ thứ về xã hội của con người, bao gồm cả việc khẩu vị của họ khác biệt với tiểu tiên, những người chỉ ăn quả và mật ong từ những bông hoa và cánh đồng. Thay vào đó, họ dùng lửa và nước nóng để làm ấm thực phẩm trước khi ăn. Vậy cái Nhà ăn của Thế giới Khác này là nơi cũng chế biến đồ ăn trước khi phục vụ sao?
“Nhưng món ăn thực sự ngon thế sao?” Tiana hỏi. “Theo một người quen đã chu du tại thế giới con người của ta, chẳng có gì ngon được bằng mật ong thu hoạch được tại Vùng đất Hoa cả.”
‘Nó rất ngon đấy ạ,” Victoria trả lời với một cái gật đầu chắc nịch.
Tám năm đã trôi qua kể từ khi Victoria bắt đầu ghé thăm Nhà ăn của Thế giới Khác, và kể cả cho tới bây giờ cũng chẳng có dấu hiệu nào thể hiện rằng cô cảm thấy chán ngán với bạt ngàn những món ăn tuyệt với của nơi này cả.
“Ta hiểu rồi. Chà, chẳng có lúc nào như hiện tại, đúng không? Công chúa Victoria, ngươi có thể chọn cho ta một món ăn mà ngươi cho rằng chúng ta sẽ cảm thấy thích không?”
Câu trả lời quả quyết của Victoria khơi dậy ngọn lửa tò mò trong Tiana. Nếu món ăn ở đây thực sự ngon được bằng một nửa những gì ả bán elf đó tuyên bố, ít nhất cô cũng nên thử một lần xem sao.
“Đương nhiên rồi. Để tôi xem, một thứ gì mà các vị có thể sẽ thích à...” Victoria im lặng ngẫm nghĩ.
Rõ ràng là câu trả lời đúng sẽ là một món tráng miệng nào đấy rồi. Tiểu tiên về cơ bản chỉ ăn hoa quả và mật ong. Nói một cách khác, đồ ngọt.
Parfait có thể sẽ được, nhưng cái ly sẽ lại là một vấn đề đấy.
Victoria liếc nhìn nàng công chúa bên kia đang thưởng thức cốc parfait với một nụ cười tươi rói trên khuôn mặt. Không, thứ đó không ổn đâu. Loại ly mà món parfait được phục vụ ra quá sâu và nặng. Với kích cỡ của tiểu tiên mà với tới nó cũng là một vấn đề khá phiền đấy.
Vẫn luôn có lựa chọn là món pudding a là mode... Nhưng khoan đã, tiểu tiên không thích đồ ăn đắng. Vậy chắc là không rồi.
Cô nhìn xuống món ăn của mình với sự thất vọng trong ánh mắt. Cô không thể nào đề xuất món pudding mà không có phần sốt ca-ra-men được.
Một thứ gì đó có nhiều hoa quả sẽ là hoàn hảo. Ồ, và nó phải là một thứ phải chế biến ít nữa, bởi tiểu tiên vẫn luôn ăn những thứ tự nhiên mà. Vậy là chúng ta còn...
Vĩtoria cuối cùng đã đi đến câu trả lời duy nhất của mình.
“Tôi xin đề xuất món bánh Crepe hoa quả,” cô nói.
“Ta hiểu rồi. Vậy ta sẽ ăn thứ đó,” vị nữ hoàng trả lời với vẻ cương quyết.
“Được rồi. Ông chủ ơi, cho tôi gọi một phần bánh Crepe hoa quả được không? Sẽ thật tuyệt vời nếu ông có thể cắt nhỏ chúng ra thành những miếng nhỏ giống bánh kếp đấy.”
“A-aye, tôi hiểu rồi.”
Ông chủ đã có một thoáng ngỡ ngàng trước cảnh tượng các tiểu tiên có cánh ở trong nhà hàng của mình. Nó cứ như từ một câu truyện cố tích ra vậy. Tuy nhiên, như thường lệ, ông nhanh chóng bình tâm lại và quay trở lại nhà bếp. Một khoảng thời gian ngắn sau, một cô gái quỷ nhân tộc tóc vàng quay ra với một đĩa đồ ăn ở trên tay.
“C-cảm ơn vì đã chờ đợi ạ. Đây là bánh crepe hoa quả của các vị ạ!”
Đôi tay của cô gái trẻ đang run rẩy. Có lẽ vì cô chưa quen với việc tiếp xúc với các vị khách quý tộc như Tiana, hoặc có lẽ chính nhóm tiểu tiên đang hết sức cảnh giác kia đã làm cô lo lắng. Dẫu vậy, cô vẫn đặt đĩa đồ ăn lên bàn. Trước mặt những sinh vật nhỏ bé trong truyền thuyết đây là một thứ mỏng như quần áo, có màu vàng hoe cùng những mảng màu nâu rải rác. Thứ “vải” này bao bọc xung quanh một thứ màu trắng có vẻ bông xốp cùng vô số những miếng hoa quả sặc sỡ. Trông cứ như thể một đoá hoa vậy.
Vậy ra đây là bánh crepe sao? Con người hay nghĩ ra những thứ hay ho thật, Tiana tự nhủ.
Đỏ, cam, và xanh. Thứ “vải” với hoạ tiết xinh đẹp và phần nhân nhồi màu trắng bọc lấy những miếng hoa quả đầy màu sắc một cách nồng ấm như một cái ôm. Chỉ dựa vào vẻ bề ngoài, thứ “bánh crepe” này trông cũng ra hồn đấy.
“Xin hãy để tôi cắt nhỏ thứ này ra cho các vị.”
Cô gái quỷ nhân tộc sử dụng một chiếc dao bạc sáng bóng để cắt chiếc bánh crepe ra thành nhiều miếng nhỏ, thứ sẽ giúp cho những người tí hon ở trước mặt cô có thể ăn dễ dàng hơn. Cô làm một cách cẩn thận giống hệt như những gì ông chủ đã hướng dẫn. Quan trọng là các miếng phải đều nhau, và mọi miếng đều phải có hoa quả để cho không phần ăn nào bị lép vế cả.
“Xin mời các vị tự nhiên thưởng thức ạ!”
Cô gái quỷ nhân tộc hoàn thành việc cắt bánh crepe và thở dài, cuối cùng cũng được thả lỏng trước những tiểu tiên. Rồi cô rời đi để các vị khách thưởng thức bữa ăn.
“Ta sẽ là người đầu tiên nếm thử thứ này,” Tiana tuyên bố với nhóm người ở trên bàn.
“Sao ạ?!” một pháp sư thảng thốt. “Ngàn vạn lần không được ạ! Nhỡ nó bị tẩm độc thì sao ạ?!”
“Đó là lý do tại sao ta mới phải là người ăn trước,” Tiana bình thản trả lời. “Phước lành trong pháp thuật của ta đem lại cho ta khả năng kháng được hầu hết mọi loại độc dược. Thế nên để ta là người nếm thử mới là an toàn nhất.”
Mặc dù đúng là Tiana cũng có ý định xoa dịu những tâm phúc của mình, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Mục tiêu thực sự chỉ đơn thuần là để thoả mãn sự tò mò của cô về món đồ ăn kỳ lạ kia mà thôi. Vị của nó sẽ như thế nào đây?
Đầu tiên thì... Hm? Thứ này chẳng có vị gì cả.
Cô cắn một miếng vào góc của thứ đồ ăn trông như tấm vải kia và nghiêng đầu. Nó gần như chẳng có mùi vị gì cả.
Tiểu tiên thích đồ ngọt, nên nếu toàn bộ chỗ còn lại của món ăn cũng chỉ được đến thế, đó quả sẽ là một nỗi thất vọng tột cùng.
Tiếp đến, xem thử cái thứ màu trắng xem sao nào. Hử?!
Với sự kỳ vọng đã tuột dốc, Tiana liếm thử thứ kem màu trắng và tròn mắt. Nó mềm và ngọt đến tan chảy. Nhưng cũng không chỉ có mỗi vị ngọt, nó còn có cả hương vị của sữa tươi nữa.
Tuyệt vời! Và độ ngọt của thứ này...?!
Tiana tiếp tục với phần bánh crepe nhưng rồi lại một lần nữa choáng váng đến nín lặng. Thứ quả màu cam vừa ngọt vừa mọng nước vô cùng. Tiana nghi ngờ hương vị của nó có thực sự phi thường đến vậy không nữa.
Có lẽ nào ông chủ đã tăng vị ngọt bằng một thứ nước ngọt nào đấy không nhỉ?
Tiana, hơn ai khác, rất am hiểu về đồ ngọt, ấy vậy mà cái thứ quả này lại còn ngọt hơn tất cả những gì mà cô từng được nếm thử từ trước đến giờ nữa. Điều điên rồ hơn nữa chính là thứ mật ong được phủ bên ngoài cái thứ quả này! Nó khiến cho món ăn ngọn đến nỗi cô phải sợ rằng chúng sẽ tan chảy mất.
Tiana phấn khích.
Sao cái thứ này lại hảo hạng thế cơ chứ? Chẳng lẽ...
Sau khi tự mình cảm nhận hương vị, Tiana ghé người lại gần hơn để nhìn chiếc bánh crepe, tiến một bước gần hơn với sự thật. Bên trong chiếc bánh là một tá những loại hoa quả khác được đặt vào chung với nhau.
Biết mà!
Sau khi cắn một miếng khác, Tiana kết luận rằng mỗi một loại quả trong đây đều được chuẩn bị theo những phương thức khác nhau.
Những trái dâu đỏ được đun lên cùng một lượng lớn đường, đem lại một vị ngọt và cấu trúc tan chảy. Những trái dâu xanh lại có vẻ được làm lạnh bằng một loại pháp thuật nào đó, tạo nên một cảm giác giòn giòn mát lạnh.
Cuối cùng là một thứ quả màu vàng mà Tiana chưa từng biết đến. Cô mường tượng được rằng ban đầu chúng vốn có vị chua, nhưng, giống như thứ quả màu cam kia, chúng cũng đã được trộn với mật ong.
Mình hiểu rồi. Hoá ra đó lại tại sao chúng lại được bọc lại như thế này.
Càng ăn Tiana càng nhận ra nhiều hơn. Thứ vỏ bọc trông giống vải mà ban nãy cô cho rằng là vô vị thực ra đã được tính toán rất chu toàn. Hương vị trung tính đã bổ trợ cho phần kem trắng và các loại hoa quả. Bằng cách không cho thêm hương vị vào món ăn, nó tạo nên sự cân bằng để món ăn không bị ngọt gắt. Đúng thế, không có lớp vỏ, nó sẽ chẳng phải bánh crepe nữa.
Khỉ thật, thứ bánh crepe này thực sự là một thứ độc dược mà.
Tiana nghiền ngẫm miếng bánh crepe, và sự thật đã được mở ra trước mắt cô. Trong khi dạ dày của cô đang được thoả mãn với từng miếng cắn, cô không thể dừng việc ăn lại.
Đây chắc hẳn phải là một loại độc dược kinh hoàng để quy phục dạ dày của mình rồi.
Sự kết hợp của những thứ quả chua ngọt, và thứ màu trắng ngọt ngào ngon khôn tả xiết nữa... Thứ gì có thể sánh được với nó nếu không phải là một thứ độc dược cho tâm hồn? Cứ như thể có một thứ phép thuật được yểm vào, cướp đi khả năng chống cự của Tiana trước món ăn. Mãi cho đến khi bụng đã đầy ứ, cô mới có thể dừng lại được.
Nữ hoàng đã ăn hết sức có thể trước khi thốt lên một tiếng kêu đáng yêu và dừng lại. Rồi cô thở dài một hơi ngọt ngào và quay sang những người tuỳ tùng của mình.
“Thưa Nữ hoàng, Người cảm thấy thế nào ạ?”
Một trong các pháp sư nuốt nước bọt trông chờ khi Tiana lau chút kem còn sót lại trên môi và trả lời một cách đơn giản và thẳng vào vấn đề:
“Có vẻ không có độc đâu. Các ngươi có thể ăn.”
Giây phút lời nói của Tiana cất lên khỏi miệng, nhóm tiểu tiên liền ùa vào đĩa bánh crepe. Cũng khá khó khăn khi phải quan sát nữ hoàng của mình say đắm với đĩa crepe ở ngay trước mặt. Các tiểu tiên oà lên bởi sự ngạc nhiên và hạnh phúc tràn ngập khi được nếm thử món bánh.
“Victoria, ngươi có được sự cảm tạ của ta. Đây là một chứng vật của lòng biết ơn đó.”
Trong lúc đang ngắm nhìn quần thần của mình tận hưởng món ăn, Tiana đưa cho Victoria một món quà vô giá kể cả với bất cứ hoàng tộc nào: thứ kho báu bí mật của Vùng đất Hoa.
“Đây là một hạt giống hoa từ đất nước của ta. Ta chắc rằng một người hiểu biết như người sẽ hiểu thứ này là gì.”
Victoria mở to mắt ngạc nhiên. “Người chắc chứ?”
Thoạt mình, nó trông như một hạt giống cây cũ màu nâu. Nhưng với một người am hiểu về pháp thuật như Victoria, rõ như ban ngày là vật thể nhỏ nhắn này đang cuồn cuộn một lượng pháp lực phi thường bên trong.
Từ rất lâu về trước, vào thời Vương quốc cổ, người ta lưu truyền rằng Quốc vương thời đó đã kiếm tìm thứ hạt huyền bí này để kéo dài tuổi thọ của mình. Chỉ đơn thuần nấu nó lên và uống đã là đủ để phục hồi tuổi trẻ của một con người. Thứ hạt này ẩn chứa một lượng pháp thuật khổng lồ nhưng chỉ có thể được trồng và thu hoạch tại những khu vực giàu năng lượng pháp thuật, giống như Vùng đất Hoa. Công quốc ngẫu nhiên lại có được một hạt giống làm của riêng, được khoá kín trong một cái két được bảo vệ bởi đủ các loại pháp thuật. Nó thực sự là một kho báu bí mật đấy.
“Đương nhiên rồi. Ta đã nghe từ lâu rằng nhân loại coi trọng những hạt giống này hơn tất thảy, nhưng tiểu tiên bọn ta lại có thể có được chúng dễ dàng,” Tiana trả lời với một nụ cười đẹp đẽ xuất hiện trên mặt.
“...Tôi hiểu rồi. Vậy đổi lại, tôi xin hứa sẽ chi trả cho mọi món ăn mà các vị ăn ở đây, từ giờ trở đi.”
Victoria quá hiểu về giá trị của món quà mình vừa nhận được. Để có thể phần nào báo đáp được một phần của nó, cô lập một giao ước với những người bạn mới này. Cô có thể trả tiền cho những tiểu tiên này cho đến ngày mà cô lìa đời, và nó vẫn chẳng thể nào sánh được với giá trị của món quà cô nhận được, nhưng đó là tất cả những gì cô có thể nghĩ tới.
“Ngươi sẽ làm vậy cho chúng ta sao? Ta xin chân thành cảm ơn ngươi.”
Tiana chấp nhận lòng tốt của vị công chúa. Bởi vì Vùng đất Hoa đã cô lập bản thân ra khỏi xã hội con người, sẽ không hề dễ dàng để họ có thể chạm được tay vào tiền tệ của loài người. Mặc dù chưa nói ra, Tiana đã lo lắng về chuyện làm cách nào để cô và thần dân của mình có thể chi trả được cho đĩa bánh crepe này. Cô chỉ đơn giản là rất hạnh phúc khi có thể bỏ lại vấn đề đó phía sau.
Và chỉ như thế, việc ghé thăm Nhà ăn của Thế giới Khác một lần mỗi bảy ngày đã trở thành một việc xác định đối với Tiana. Cô cho rằng cũng sẽ chẳng có ai đi phản đối chuyện này cả.
Khoảng một trăm tuỳ tùng của cô đã ăn hết sạch đĩa bánh crepe kia và đang chuẩn bị gọi thêm đĩa thứ hai. Tiana chẳng thể tưởng tượng nổi một thế giới mà họ sẽ phản đối việc quay lại đây nữa.
***
Và vậy là, nửa năm đã trôi qua. Hôm nay là ngày tối quan trọng của “Cuộc họp Đối phó Cánh cửa.”
“Chúng ta sẽ gọi chuối chocolate! Cô đang bảo với tôi là cô không thấy được cái vị đắng của nó hảo hạng như thế nào ư?!”
“Vô lý! Anh thừa biết là vị ngọt của mứt dâu tây ăn hợp tuyệt vời với vị chua của cream cheese mà!”
“Nếu nói về độ ngọt, sao mấy kẻ ngu ngốc các người có thể bỏ qua custard chứ?! Chúng ta cần phải tập trung vào những món ăn sử dụng custard!”
“Sai, sai, sai! Sao cô có thể đề xuất món custard mà lại lờ đi kem tươi và vị bông xốp tinh tế của nó chứ?! Đó là một sự thật đơn giản trên thế giới này là kem tươi ngon hơn custard!”
“Ừm, thực ra tôi có nghe được về một món bánh crepe không có vị ngọt.”
“BÁC BỎ. Một cái bánh crepe không ngọt thì không phải là bánh crepe!” những tiếng hét vang ra đồng thanh.
Chủ đề của cuộc họp lại khá đơn giản: “Ngoài hoa quả, chúng ta có thể gọi loại bánh crepe nào?” Đáng tiếc thay, họ chẳng thể nào đến được một quyết định thống nhất.
Vị pháp sư trưởng âm thầm tiến vào cuộc họp huyên náo và báo cáo với Tiana. “Thưa Nữ hoàng! Những người dân được chọn cho cuộc viếng thăm ngày hôm nay đã tề tựu ở quảng trường trước của Nekoya! Nếu chúng ta không khởi hành ngay, chúng ta có lẽ sẽ phải đối mặt với một cuộc bạo loạn đấy ạ!”
“Ta hiểu rồi.” Tiana đứng dậy khỏi ghế và thông báo với hội đồng. “Hãy lên đường thôi. Thật đáng tiếc khi chúng ta không thể đi đến quyết định cuối cùng, nhưng chúng ta vẫn có thể nghĩ về nó ở phía bên kia.”
Và thế là Nữ hoàn Tiana tiến tới quảng trường nơi những người dân đang chờ đợi.
Từ lần ghé thăm định mệnh đó, Tiana và những tuỳ tùng của cô đều đến được một kết luận đơn giản về Nhà hàng Nekoya. Mặc cho nhà ăn này có lớn đến đâu, một phần của nó vẫn được thiết kế cho con người, nên việc đưa cả ngàn thần dân của Vùng đất Hoa đến cùng một lúc sẽ khiến ông chủ gặp rắc rối mất. Vậy nên họ đã quyết định rằng một lần vào mỗi bảy ngày, một trò chơi xổ số sẽ được tổ chức, và bất kể tuổi tác, chức vụ, hoặc tầng lớp, chỉ hai trăm công dân được chọn và Tiana mới được ghé thăm Nekoya vào ngày hôm đó mà thôi.
“Cảm ơn các ngươi vì đã chờ đợi! Hỡi các thần dân của ta, hãy tiến qua cánh cửa kia! Tới Nhà ăn của Thế giới Khác!” Tiana nói với người dân của mình, rất nhiều người trong số họ đang ôm những cái giỏ làm từ dây leo để đựng những món ăn ở thế giới phía bên kia.
Họ cất lên những tiếng reo hò vui sướng và bắt đầu tụ tập lại trước cánh cửa.
“Hãy tới đây, Người Khổng lồ! Hãy mở cánh cửa tới thế giới khác!”
Tại thời điểm này, người khổng lồ từng là hộ vệ của Vùng đát của Hoa được giao phó lại nhiệm vụ mở cửa cao cả. Như mọi khi, hắn đưa tay ra tay nắm cửa của cấu trúc to bản màu đen và mở nó ra. Và khi tiếng chuông ngân lên, vô số các tiểu tiên ùa vào qua ngưỡng cửa.
“Ah! Xin chào!” Nữ phục vụ quỷ nhân tộc chào họ, rõ ràng là đã quen với việc này.
“Cảm ơn. Làm ơn hãy dẫn ta tới một chiếc bàn. Và chúng ta cũng muốn một cuốn thực đơn nữa.” Tiana gật đầu với người phục vụ và đưa ra yêu cầu của mình, đánh dấu sự khởi đầu cho một bữa tiệc ngọt ngào và ngon lành nữa.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------
*Góc người dịch:
Xin chào. Chúc mừng năm mới 2021! Chúc mọi người có một buổi tối đầu tiên của năm vui vẻ! Khi mình nói là sắp, ý mình là hôm nay đấy *hê hê*
Chương này cá nhân mình thấy khá đáng yêu, sự xuất hiện của các bạn tiểu tiên khiến mình liên tưởng đến Tinker Bell (quả là những bộ phim hoạt hình của tuổi thơ :3 ). Hơn hết, chương này nói về đồ ngọt, ai lại không thích một năm mới ngọt ngào chứ! :D
Dù sao thì, xin mời bạn đọc thưởng thức! :3