“Ngày Ăn Thịt” luôn luôn diễn ra vào đợt cuối tháng.
***
Ngày Ăn Thịt. Đó là một dịch vụ đặc biệt của Nhà hàng Ẩm thực phương Tây Nekoya, luôn được tổ chức vào cuối tháng (ngoại trừ tháng Hai). Từ hồi ông chủ nhà hàng quá cố vẫn còn ở tầm tuổi của ông chủ hiện giờ, và trước khi nơi này trở thành Nhà ăn của Thế giới Khác, ông đã bắt đầu mở ra chương trình phục vụ đặc biệt Ngày Ăn Thịt. Mặc dù đó không phải là ngày mà ông chủ sẽ giảm giá các món thịt hay những việc tương tự thế.
“Dịch vụ đặc biệt tại nhà hàng nên được xuất hiện dưới dạng món ăn, không phải là tiền!”
Ông chủ cũ lập nghiệp chỉ nhờ vào những kỹ năng nấu nướng của mình sau chiến tranh. Đây là một trong những nguyên tắc mà ông luôn tuân theo, và người cháu trai của ông cũng đồng tình với chuyện đó. Đó là lý do ông chủ hiện giờ xuống tầng sớm hơn một chút so với mọi ngày, hoàn tất nồi bò hầm như mọi khi, và bắt đầu chuẩn bị cho Ngày Ăn Thịt.
“...Thế này chắc là được rồi đấy.”
Ông chủ gật đầu với bản thân khi kiểm tra màu của miếng thịt lợn đã được nấu chín và chuyển sang bước tiếp theo.
Ông đổ chỗ rau củ vừa thái ra lúc nãy vào trong nồi: Những miếng cà rốt được thái dày, những lát hành được thái thưa, những miếng khoai môn đã được luộc trước để loại bỏ nhớt, và củ cải daikon được cắt dày hơn những miếng cà rốt một chút. Mặc dù ông chủ bình thường vẫn cho thêm cả ngưu bàng, những vị khách của ngày thứ Bảy lại cảm thấy thứ đó có quá nhiều mùi đất. Họ không thích nó chút nào.
Ông chủ áp chảo qua tất cả những nguyên liệu trên cho đến khi phần thịt lợn ngả sang màu nâu vừa độ. Rồi ông lấy ra phần nước dùng được đun từ cá ngừ và tảo bẹ, cho chúng vào trong nồi, và đun tất cả với nhau. Ông chủ cẩn thận loại bỏ phần bọt cặn, và khi mà hỗn hợp trên sôi lên, ông dừng lửa, trộn thêm miso, rồi đặt nồi vào bếp ủ nhiệt để giữ cho nhiệt độ ổn định.
“Đã xong!”
Ông chủ từ tốn khuấy nồi và đậy vung, tự thở dài. Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên, cứ như thể chỉ chờ khi ông vừa hoàn thành công việc vậy.
“Chào buổi sáng ạ!” Aletta, nhân viên phục vụ duy nhất đến từ thế giới bên kia của Nhà ăn của Thế giới Khác, bước vào Nhà hàng Nekoya và chào ông chủ với một nụ cười tươi rói khi ông rời khỏi nhà bếp.
“Yo. Trước khi đi tắm, hãy ăn sáng trước đi nhé. Cơm vừa mới chín đấy.”
“Wow, cảm ơn bác ạ!” Aletta mỉm cười thích thú khi nghe thấy từ “bữa sáng”. Cô vẫn luôn nhịn ăn vào những buổi sáng mà cô phải đi làm, nên dạ dày cô đang hoàn toàn trống rỗng.
“Chờ chút nhé. Ta sẽ chuẩn bị mọi thứ cho.” Ông chủ nở một nụ cười với Aletta và bắt đầu xếp bữa sáng, hoàn thiện nó với món đồ ăn đặc biệt trong thực đơn của ngày hôm nay. Ông xới cơm trắng ra cho cả hai, cũng như lấy thêm cả phần cá hồi nướng còn thừa từ thực đơn đặc biệt của ngày hôm qua. Ông chủ cũng đặt hai chiếc bát không xuống và bắt đầu bước chuẩn bị cuối cùng: một chút bơ và một nhúm hành lá tươi vừa mới xắt. Khá lâu về trước, ông chủ ngày trước đã nghe được từ một người Hokkaido bản địa rằng cho thêm hai thứ kia vào công thức sẽ khiến cho hương vị “Tây” hơn rất nhiều.
“Cảm ơn vì đã chờ đợi. Cứ tự nhiên sử dụng những gia vị mà cháu muốn nhé.”
Khi bơ tan chảy vào trong bát súp miso và hoà quyện với các nguyên liệu trong đó, một hương thơm tinh tế tràn ngập ra khắp xung quanh.
“Mùi thơm tuyệt vời làm sao... Ưm, đây là súp miso, có phải không ạ?”
Chỉ riêng mùi hương này thôi đã quá đủ để làm khuấy động cái bụng rỗng tuếch của Aletta khi cô nhìn xuống bát súp trước mặt. Đó là một món ăn với một hương vị độc nhất đến từ việc sử dụng một thứ được gọi là “miso”. Cứ khi nào cô ăn cơm ở đây, nó thường phải đi kèm với súp miso. Nhưng có một chút kỳ lạ về bát súp đang nằm trước mặt cô, mặc dù cô cũng chẳng thể nào xác nhận được thứ đó là gì.
“Chỉ là cháu thấy thế, hay là món súp hôm nay có nhiều thứ hơn bình thường ạ? Cháu thậm chí còn thấy cả thịt nữa.”
Thật vậy, mặc dù các nguyên liệu được dùng trong súp đều có vẻ được thay đổi mỗi lần cô đến đây, nhưng thường cũng chỉ có hai thứ đồ ăn kèm chính ở trong món ăn này. Và thịt chưa bao giờ nằm trong số đó. Tuy nhiên, Aletta thấy được rõ ràng ngay từ cái liếc nhìn đầu tiên là bát súp không chỉ có thịt, mà còn có đủ các loại rau củ khác nhau nữa.
“Cháu nhận xét chính xác rồi đấy. Dù sao thì hôm nay cũng là ‘Ngày Ăn Thịt’ mà.” Ông chủ vừa gật đầu vừa trả lời Aletta.
“Ngày ăn thịt ấy ạ?”
Đây là một trong các truyền thống của Nhà hàng Nekoya.
“Theo như những gì ta nhớ được, ‘Ngày Ăn Thịt’ là ngày mà chúng ra sẽ đổi từ súp miso sang súp thịt lợn.”
Đây là một món ăn trong thực đơn đặc biệt mà chỉ xuất hiện duy nhất vào ngày này thôi. Nó là một dịch vụ đặc biệt của Nhà hàng Nekoya dành cho khách hàng vào nhân dịp cuối tháng.
***
Ngày hôm đó, một người chủ khác của Aletta, Sarah – a.k.a. Thịt Cốt lết Băm – ghé thăm Nhà ăn của Thế giới Khác lần đầu tiên sau hai mươi ngày.
“Wow, vậy là món súp hôm nay thực sự ngon vậy ấy hả?” cô hỏi.
“Nó đỉnh lắm ạ!” Aletta trả lời. “Nó toàn là thịt với rau luôn ạ.”
Sarah chăm chú lắng nghe trong lúc Aletta kể cho cô tất tần tật về thực đơn của ngày hôm nay. Món súp thịt lợn này vốn không xuất hiện trong thực đơn, và được phục vụ theo kiểu rất riêng biệt. Có vẻ như nó ngon đến nỗi mà rất nhiều người cảm thấy nó xứng đáng một vị trí đàng hoàng ở trong thực đơn của nhà hàng.
“Vậy thì, chị quyết định rồi. Em cho chị một phần cơm, một súp thịt, một suất thịt cốt lết băm, và một chiếc sandwich cốt lết băm nhé.”
Sau khi nghe những suy nghĩ hào hứng của Aletta, Sarah cũng không thể kìm lòng mà gọi một bát súp cho riêng mình. Sarah là kiểu người thông thường sẽ gọi bánh mỳ, nhưng cô cảm thấy cơm thì sẽ ăn hợp với súp miso hơn.
“Vâng ạ! Cảm ơn chị đã gọi món ạ!”
Ngay khi Sarah vừa hoàn tất việc gọi món của mình, một giọng nói bỗng cắt ngang sang từ phía chiếc bàn bên kia. “Cô bé nói gì cơ?! Nếu mà là súp thịt lợn, vậy chẳng phải hôm nay chính là ‘Ngày Ăn Thịt’ hay sao?!”
“Hm? Biết gì à, hả Tôm Chiên?” Sarah hỏi.
Nguồn gốc của giọng nói với sang đó là một chàng hiệp sỹ có biệt danh là “Tôm Chiên”, người mà Sarah đã thân hơn một chút xíu kể từ “Sự cố Sandwich” đình đám đợt trước.
“Đúng thế. Tôi nghe được nó từ Ngài Tatsu... ờm, Ngài Teriyaki. Hình như súp thịt lợn là một món ăn đặc biệt chỉ được phục vụ vào ‘Ngày Ăn Thịt’ thôi.”
Heinrich, được biết đến bởi các vị khách quen khác tại Nhà hàng Nekoya với tên gọi “Tôm Chiên” và là một hiệp sỹ của Công quốc, giải thích cho Thịt Cốt lết Băm về câu chuyện anh được nghe kể lại từ vị kiếm sỹ mà anh hằng ngưỡng mộ.
Súp thịt lợn chỉ xuất hiện một đến hai lần mỗi năm vào “Ngày Ăn Thịt”. Nó tuyệt vời y như độ huyền bí của nó vậy. Ngoại trừ việc vẫn sử dụng miso giống y như súp miso thường ngày, hương vị của nó ở một tầng khác biệt hoàn toàn. Món ăn này cũng chỉ có một số ít người hâm mộ trong số rất nhiều những vị khách quen vẫn thường xuyên lui tới Nhà ăn của Thế giới Khác hàng bao thập kỷ qua. Vấn đề ở đây là chẳng có ai trong số họ có cách nào đoán được cái “Ngày Ăn Thịt” này xảy đến chính xác vào khi nào, nên việc tìm đến nhà hàng vào đúng ngày có món súp thịt vẫn luôn là một câu đố nan giải.
Sau khi trò chuyện với Thịt Cốt lết Băm một lát, Heinrich lên tiếng gọi món của mình như mọi lần.
“Cô gái trẻ! Ta cũng muốn gọi một phần cơm và súp thịt lợn! Và đương nhiên, cho ta tôm chiên cùng với chúng luôn! À, và một sandwich tôm chiên mang đi, cảm ơn cô bé nhé!”
“Vâng, đồ ăn ra ngay đây ạ, thưa ngài!” Aletta hộc tốc chạy vào trong bếp với đơn gọi món của cặp đôi. Và một lát sau, cô trở lại với phần đồ ăn của họ trên tay.
“Cảm ơn vì đã chờ đợi ạ. Đây là phần thịt cốt lết băm của chị và tôm chiên của ngài ạ. Và đây là súp thịt ạ. Cái gia vị màu đỏ này khá là cay, nên xin hãy cẩn thận ạ.”
Một tiếng xì xèo nho nhỏ có thể được nghe thấy từ cả hai đĩa đồ chiên. Và rồi còn cả tô súp thịt lợn nữa.
Trông vẫn ngon như mọi lần, Sarah thầm nghĩ.
Đúng đấy, thứ này lúc nào cũng trông ngon tuyệt. Những suy nghĩ đó cũng vang lên trong đầu của Heinrich.
Mặc dù cả Sarah lẫn Heinrich đều chẳng chịu rời mắt khỏi đĩa đồ chiên nóng sốt trước mặt, họ vẫn bắt đầu với món súp thịt trước.
...Thứ này đúng là phi thường.
Ngay khi Sarah nhấp miệng vào nước súp, cô ngay lập tức thấu hiểu những lời khen có cánh của Aletta. Hương vị thơm ngon của thịt lợn đã hoà tan vào trong bản thân nước súp, và những miếng rau củ thì nóng hổi và rất mềm. Vị ngon độc đáo của miso ăn rơ vô cùng với vị bơ nhẹ nhàng mà đã bao bọc lấy tất cả các nguyên liệu của món súp.
Thứ này khiến mình có chút liên tưởng tới món hầm hiệp sỹ.
Hương vị của món súp này gợi nhớ cho Sarah về quê nhà của mình, Thủ đô của Vương quốc. Món hầm hiệp sỹ được phát triển chỉ ngay trước khi cô được sinh ra và đã nhanh chóng trở thành món ăn nổi tiếng nhất thành phố. Hầu hết danh tiếng của nó đến từ việc khai thác triệt để sốt hiệp sỹ, thứ khá khác biệt so với những món súp được nêm một xíu muối mà Sarah vẫn thường ăn. Vị béo ngậy từ bơ là một trong những đặc điểm chính của món ăn đó.
Sarah vẫn thường được thưởng thức món hầm hiệp sỹ khi cô còn nhỏ, cũng vì cô thuộc về một gia đình giàu có. Nhưng kể từ khi cô rời gia đình để trở thành một thợ săn kho báu, túi tiền của cô đã mỏng hơn rất nhiều so với trước kia. Cô chưa được ăn món hầm đó cũng lâu lắm rồi.
Ô, đây chẳng phải là peppel sao? Nó quả là đã gắn kết được các hương vị với nhau.
Trong khi đó, Heinrich đang hồi tưởng về quê nhà của mình bên bờ biển khi đang ngắm nhìn lọ peppel. Peppel là một thứ gia vị màu đỏ thẫm, cay xè đến từ Tây Lục địa mà thường được bắt gặp tại thị trấn cảng nơi anh lớn lên. Đó là một thị trấn tràn ngập đủ các thể loại hàng hoá đến từ Lục địa phía Tây, nhưng bởi vì peppel không phải sản vật địa phương của Công quốc và phái được nhập khẩu từ Hải quốc ở bên bờ bên kia, nó khá đắt đỏ. May mắn thay, giá cả lại chưa bao giờ là vấn đề quá to tát với gia đình của Heinrich, xét đến việc họ là một gia đình quý tộc.
Khi còn là một cậu nhóc, anh chưa bao giờ thực sự thích thú với peppel ở trong tô súp hay đĩa mỳ của mình. Nó cay nồng đến mức làm bỏng cả lưỡi của anh. Tuy nhiên, khi đã trưởng thành, nó lại trở thành một trong những món gia vị yêu thích trong hầu hết các món ăn của anh.
Nhưng từ đã, có một chút vị của biển ở trong món ăn này. Một hương vị ẩn giấu gì chăng?
Sâu thẳm bên trong vị ngon đậm đà của miso là một thoáng hương vị của biển cả. Heinrich không tìm ra một miếng cá nào nằm lẫn bên trong thịt lợn và rau củ, nhưng chắc chắn là có một hương vị giống như cá ở trong đó.
Đã ba năm rồi kể từ lần cuối mình về nhà... Heinrich nghĩ.
Hương vị thoang thoảng của cá, một mùi vị không thể nào kiếm được tại pháo đài của anh, gợi lại cho Heinrich rằng anh đã lâu rồi chưa về quê. Thật ra, lần về nhà gần đây nhất của anh là để báo cáo với cha mẹ rằng anh đã được bổ nhiệm là đội trưởng đội kỹ sĩ. Kể từ đó, anh đã được hưởng một kỳ nghỉ dài nhưng lại không thể quay lại quê nhà do khoảng cách quá xa xôi.
Có lẽ mình cũng nên về quê lấy một lần thôi, Heinrich nghĩ thầm.
Có khi mình cũng nên ghé qua và xem mọi người như thế nào, Sarah trầm ngâm.
Sarah và Heinrich đến từ hai thế giới không thể nào khác biệt hơn, với những tính cách chẳng hề giống nhau chút nào, ấy vậy mà cặp đôi này vẫn đi đến được một kết luận tại chính xác cùng một thời điểm.
***
“Gì thế này?! Thứ súp điên rồ này là thế nào vậy?!” Chàng thợ săn trẻ đứng hình.
Cũng vào ngày hôm đó, “Thịt Lợn Xào Gừng” Yuuto và sư phụ của mình cũng ghé qua Nhà ăn của Thế giới Khác. Như mọi khi, trước khi tạt qua, cậu đã chú ý tắm cho chú chó săn đáng tin cậy của mình, Taro, gột rửa hết những bùn đất dính trên người anh bạn bốn chân này. Rồi Yuuto gọi món như thường lệ, một đĩa thịt lợn xào gừng cùng với cơm. Mọi chuyện cho tới thời điểm đó vẫn giống hệt như những lần trước.
Nhưng ngày hôm nay thì khác...
“Món súp miso chưa bao giờ có thịt mà! Thế này là sao ạ, ông chủ?”
Những miếng thịt và rau nổi lên trên bề mặt tô súp miso. Thịt lợn rất ngon và béo, trong khi những miếng rau củ lại được hầm rất kỹ càng. Bản thân nước súp cũng được nêm nếm khác với món súp miso thông thường. Mỗi lần Yuuto nhai thịt và rau, hương vị thơm ngon của súp ngập tràn khắp miệng cậu. Hành là nguyên liệu duy nhất mà không được hầm, và chúng vẫn giữ được độ giòn cực kỳ thích miệng.
Tóm lại, món súp hôm nay ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với mọi ngày.
“Có vẻ như hôm nay là Ngày Ăn Thịt đấy!”
Mashira, sư phụ của Yuuto, mỉm cười nhìn bát súp và ăn một miếng cơm lớn cùng với thịt xào gừng. Ông xoa đầu chú chó săn của mình, một con mãnh thú lớn hơn Taro mấy lần, và giải thích cho cậu học trò của mình.
Vào Ngày Ăn Thịt, ông chủ của nhà hàng sẽ phục vụ súp thịt lợn đặc biệt. Nó được cho vào đủ các loại thịt và rau, và, như mọi khi, ăn thêm thoải mái. Theo lời Mashira, ông cũng mới chỉ đến nhà hàng vào đúng Ngày Ăn Thịt với số lần đếm được trên đầu ngón tay thôi.
“Từ đã, nếu thứ này có thể ăn thêm mà không tính tiền, vậy...” Yuuto nói.
“Chính xác”, Mashira trả lời. “Trong duy nhất ngày hôm nay mà thôi, con có thể ăn no súp thịt lợn cũng được.”
Mashira gật đầu chắc chắn trước câu nói của đệ tử mình và bắt đầu tập trung ăn tiếp phần đồ ăn của mình. Yuuto cũng hướng sự chú ý của mình về lại món thịt lợn xào gừng.
Cặp đôi ngày hôm đó ăn nhiều hơn bình thường hai suất.
***
“Ô hô, hôm nay là Ngày Ăn Thịt à?”
Từ những phản ứng trước món súp của các khách hàng khác, rất nhiều trong số đó rất yêu thích cơm, ngài cựu Đô đốc của Công quốc “Cơm Cà ri” Alphonse đã nắm bắt được tình hình. Ông biết món súp thịt lợn; gì chứ, ông đã dành tận hai mươi năm cuộc đời đến nhà hàng này hàng tuần bất kể nắng mưa đấy. Alphonse đã được thưởng thức súp thịt hơn chục lần rồi.
“Cho ta một suất cơm cà ri lớn. Như mọi khi. Nhưng trước khi cô bé đem món chính ra, có thể lấy cho ta một bát cơm với một bát súp thịt lợn không? Cho nhiều bơ nhé.”
Đúng là một khách hàng kỳ cựu, Alphonse gọi súp thịt lợn. Trước khi ăn cơm cà ri, ông sẽ kết hợp một chút cơm trắng với tô súp thịt được rắc đầy pepel trước. Sau đó ông sẽ thưởng thức một phần cơm cà ri của mình với súp thịt tiếp. Đây là việc mà ông luôn luôn làm vào các Ngày Ăn Thịt.
“Vâng ạ!”
“Này, cô gái trẻ! Lấy cho ta như vậy luôn!”
Ngay khi Aletta nhận yêu cầu của Alphonse, cô lại nghe thấy một giọng nói vang dội khác. Nó đến từ một người đàn ông đang hùng hổ ngồi xuống bên cạnh ngài cựu Đô đốc.
Đó là một người đàn ông kỳ lạ. Từ cổ của ông ta trở lên có hình dạng của một con sư tử hung dữ, cơ thể ông được phủ trong lông thú. Bộ quần áo mỏng manh của ông để lộ ra những khối cơ bắp cường tráng cùng vô số vết sẹo. Trên lưng của ông là một thành đại kiếm bằng thép chằng chịt dấu vết của những cuộc chiến. Mặc dù thoạt nhìn, người ta có lẽ sẽ nghĩ rằng ông ta là một người thú, nhưng chưa có ai trên đời gặp một người thú nào hiểu được phong tục của con người, hay biết được một mẩu truyện nào về một người sư tử sinh sống trên lục địa này cả. Thật ra, người đàn ông này là một quỷ nhân, người đã nhận được một phước lành vô cùng mạnh mẽ ngay từ lúc sinh ra.
“Cho ta như mọi khi! Hai suất katsudon lớn! Nhưng trước đấy, cô có thể mang cho ta chút cơm với súp thịt không?”
“Vâ-vâng ạ!” Aletta đáp lại lời của quỷ nhân lạ lẫm trước mặt và lui vào trong bếp.
“Hey, đã lâu không gặp”, người đàn ông mặt sư tử nói với Alphonse. “Tôi tưởng ông cuối cùng cũng chịu chui lỗ rồi chứ.”
Lionel, còn được biết tới với cái tên “Cơm Thịt Cốt lết”, nở một nụ cười chỉ có thể miêu tả được là đầy đe doạ với Alphonse. Người đàn ông oai vệ này chẳng hề sợ chết. Sau cùng, ông đã đối mặt với nó mỗi ngày trong suốt cuộc đời mình. Lionel là kiếm sỹ mạnh mẽ và được trọng vọng nhất tại Thủ đô Quỷ nhân tộc, và ông còn có cả một danh sách kỷ lục đi kèm với chuyện đó.
“Ôi dào, ông ngậm mõm đi. Ông nghĩ là tôi có thể chết được dễ dàng thế sao hả?”
Những chiến binh bình thường có lẽ đã run rẩy khi phải đối mặt với lời hăm doạ đó, nhưng Alphonse vẫn bình chân như vại. Rất lâu về trước, ông, Teriyaki, và Cơm Trứng Omellete thậm chí đã có một trận tranh cãi lớn về việc món cơm nào là tuyệt vời nhất. Mặc dù mối liên kết chung duy nhất của họ là nhà hàng này, người đàn ông mặt sư tử lại là một trong những người mà ông có gọi là bạn cũng chẳng có vấn đề gì.
“Tôi chỉ về nhà thôi. Cũng mất một khoảng thời gian sau đó để tìm được một cánh cửa nữa”, ông giải thích cho người bạn cũ của mình.
“Ô hô! Ông về được nhà rồi sao? Tuyệt đấy!” Lionel thật lòng vui sướng khi nghe thấy tin đó. Trong đấu trường, Lionel là một sinh vật của sự huỷ diệt và chết chóc, nhưng ở bên ngoài, ông lại là một người bình thường cũng khá thân thiện. “Vậy, chắc giờ ông đã quen lại với cuộc sống ở thành phố rồi, hả?”
“Ừ đúng. Nhưng mà thật lòng, so với cuộc sống trên đảo, nó gần như là quá vô vị luôn. Tôi chán lắm rồi đấy.”
Hai người đàn ông trò chuyện về tình hình của bản thân mỗi người. Lionel kể về những trận chiến gần đây của ông, trong khi Alphonse kể cho ông những câu chuyện về sự buồn chán của mình sau khi quay trở về Công quốc.
“Ưm, cảm ơn vì hai vị vì đã chờ đợi ạ! Cháu đã đem cơm và súp ra trước rồi đây ạ”, Aletta nói.
Và thế là, phần đầu tiên của đơn gọi món của họ đã ra.
“A, cảm ơn nhiều nhé!”
“Xin cảm ơn cô bé nhé.”
Cặp đôi gửi lời cảm ơn đến Aletta và nhận lấy phần ăn của mình.
“Vậy ta...”
“...Ăn chứ?”
Bữa tiệc bắt đầu.
***
Mm, sự kết hợp của bơ và peppel quả là phi thường.
Alphonse chẳng bỏ phí chút thời gian nào mà rắc ngay pepel lên bát súp thịt của mình và không hề thất vọng trước làn sóng hương vị đang ồ ạt phả vào người. Vị ngon của thịt và súp làm ấm ông từ tận bên trong cùng với sự giúp sức của pepel. Trong lúc dư vị của nó vẫn còn đọng lại trong miệng, ông ăn một thìa cơm. Ông chủ quá cố đã chỉ cho ông cách ăn này. Vị thanh ngọt của cơm hoà quyện với hương vị đậm đà của súp và dư vị của nó tạo nên một trải nghiệm tuyệt vời.
...Hmph, mình sẵn sàng rồi.
Kể cả khi đã ăn từng đấy đồ ăn, bụng của Alphonse vẫn thấy trống rỗng. Ông kiên nhẫn chờ đợi ngôi sao chính của bữa ăn.
“...”
So sánh với Lionel, Alphonse vẫn còn là đang từ tốn thưởng thức đồ ăn của mình. Người đàn ông đầu sư tử đây gần như nuốt chửng toàn bộ số cơm và súp thịt lợn chỉ trong một miếng. Tất cả những gì còn lại là sự chờ đợi cho đến khi số đồ ăn còn lại được đem ra thôi.
Psh, đều tại cái mùi hương này hết.
Lionel vốn chủ định thưởng thức súp thịt một cách từ từ, đặc biệt bởi vì đã lâu rồi ông mới có cơ hội được ăn thứ này. Đáng buồn thay, ông lại bị ngây ngất trước hương thơm béo ngậy của bơ và những miếng thịt mỡ màng và rau củ hầm kỹ. Trước cả khi kịp lấy lại tỉnh táo cho bản thân, Lionel đã ngấu nghiến hết sạch cơm và súp, khiến cho bản thân đói ngấu hơn bao giờ hết.
“Chết tiệt, giờ mình còn thấy đói hơn nữa!” ông gầm gừ.
Phần thịt lợn hoá ra lại gợi cho Lionel về món ăn mà ông cho rằng là ngon nhất cả cái nhà hàng này. Ông sốt ruột đợi chờ đồ ăn của mình.
“Cảm ơn vì đã chờ đợi ạ! Đây là cơm cà ri và katsudon của hai ngài ạ. À, và cháu cũng mang thêm súp thịt ra đây luôn rồi ạ.”
“Hô hô! Đây đúng là thứ mà ta chờ đợi nãy giờ rồi!” Alphonse hào hứng nói. “Đến giờ chén thôi. À, cô bé có thể lấy cho ta thêm một suất cơm cà ri nữa không?”
“Argh, chậm thế! Chết tiệt, thơm quá! Nói với ông chủ là làm cho ta một suất katsudon nữa nhé?!”
Giờ khi mục tiêu ban đầu của họ đã nằm trong tầm ngắm, hai người đàn ông ngay lập tức bắt đầu lao vào ăn. Chỉ mất đúng năm phút để hai người họ quét sạch lượt gọi món đầu tiên của mình.
***
“Hôm nay là ‘Ngày Ăn Thịt’ đấy à? Vậy cho ta một phần gà rán teriyaki và seishu với một bát súp thịt lợn. Đừng cho bơ đấy.”
Những năm dài làm khách tại Nhà hàng Nekoya đã rèn giũa cho “Teriyaki” Tatsugorou một thứ có thể gọi là linh cảm. Ngay khi ông đặt chân đến nhà hàng, ông đã xác nhận được mối nghi ngờ của mình và gọi món. Mặc dù ông cũng đồng tình rằng bơ làm cho súp ngậy béo hơn và thơm ngon hơn, ông cũng cảm thấy rằng khi ăn súp thịt cùng với cơm, không cho bơ thì sẽ tuyệt hơn.
Nhấp một ngụm súp từ bát súp không có bơ, một ít cơm trắng, một ngụm rượu seishu.
“Mm, mm.”
Tatsugorou vô thức gật đầu với bản thân mình. Cũng đã nửa năm kể từ hồi ông có cơ hội được thưởng thức đồ ăn và rượu bên cạnh một bát súp thịt lợn. Những miếng thịt và rau được hầm đúng độ đã thấm đẫm vị ngon của nước súp một cách hoàn hảo.
“Mình biết là mình đúng mà. Chẳng có gì ngon bằng rượu với súp thịt không bơ cả.”
Tự bản thân của bơ chắc chắn cũng rất ngon và khi kết hợp với ẩm thực phương Tây cũng vậy, nhưng mà khi nói tới đồ ngon để nhắm rượu, món súp thịt lợn không có nó sẽ tuyệt vời hơn. Tatsugorou đã đi đến kết luận này sau hàng năm trời tự mình kiểm nghiệm chúng.
“Xin thứ lỗi, cô gái trẻ ơi. Lấy cho ta thêm một bát súp nữa được không?”
Lần này, Tatsugorou đã dành toàn bộ thời gian của mình tại nhà hàng cho đến tận lúc đóng cửa, tận hưởng rượu, gà teriyaki, và cơm rang.
***
Sau khi tất cả các khách hàng đã ra về hết và việc dọn dẹp cũng đã xong, ông chủ đưa cho Aletta một chiếc phong bì và một hộp bánh quy.
“Yo, hôm nay cháu làm việc tốt lắm. Đây là tiền công cùng với hộp bánh quy mà cháu yêu cầu.”
“Wow, cảm ơn bác rất nhiều ạ! Có phải là chỉ có cháu thấy thế không, hay đúng là hôm nay bận bịu hơn khá nhiều ạ?”
“Đúng là thế đấy. Dù sao nay cũng là Ngày Ăn Thịt mà.”
Vào Ngày Ăn Thịt, ông chủ thường nấu nhiều cơm hơn bình thường. Mặc dù tiêu tốn bao nhiêu công sức để làm một nồi súp thịt, nó vẫn biến mất nhanh hơn gấp mấy lần so với súp miso. Ông chủ cuối cùng đã phải làm tận ba nồi súp trong ngày hôm nay. Mặc dù công việc không nhiều như những Ngày Ăn Thịt diễn ra trong tuần, Aletta đã nói đúng: hôm nay thực sự bận bù đầu. Thật ra, cho đến tận bây giờ họ mới thu xếp được thời gian để ăn tối.
“Ta nghĩ rằng chúng ta cũng nên ăn chút gì, nhỉ? Xem nào, vậy thì cơm nắm với bơ và tương đậu nành, súp thịt, và... Ồ, ta biết rồi. Trứng cuộn kiểu Nhật!” Ông chủ nhắc chiếc xoong lên bằng một tay.
“Ôi trời, cảm ơn bác ạ!” Aletta gật đầu không chỉ một, mà tận hai lần.
“Tuyệt, vậy cháu sắp xếp bàn ghế đi. Ta sẽ nấu một chút đồ ăn cho cả hai.”
Và thế là, ông chủ quay trở lại nhà bếp một lần nữa để chuẩn bị cho bữa ăn cuối cùng trong ngày.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Xin chào, mình đã quay lại sau hai tuần bị deadline dí cho sấp mặt rồi đây :D Chúc mọi người một buổi tối vui vẻ nhé! :3
Trời se se lạnh thế này, ăn một bát súp ấm là cực phẩm lắm đấy!