=============================
Phần 153: VS Quỷ vương Tham lam 2
=============================
Yuuto nhận ra một chuyện khi cậu xác thực tác dụng của [Ma thạch trở về] bằng Quỷ nhãn. Dường như vật này chỉ có thể trả một người về lại thế giới cũ của người ấy. Thế có nghĩa là nếu cậu muốn quay về cựu giới, cậu phải bỏ gái gú ở lại Trywide.
“Nói này, chỉ có duy nhất một người trữ loại ma thạch này đúng không?”
Mammon nhận ra hắn mới nghe thấy một giọng máu tanh, nếu nói ra e rằng sinh mạng của thuộc hạ Mammon có thể gặp nguy hiểm. Nếu Yuuto tìm đến, không có gì đảm bảo điều ấy không xảy ra.
“Đúng thế. Ngươi không lầm đâu. Ma thạch đó là một vật phẩm hiếm có đến từ một mỏ mà ta sở hữu. Trong 20 năm ta điều hành khu mỏ, chỉ có duy nhất một cái đó được tìm thấy.”
“Vậy à…”
Yuuto bắt đầu nghĩ. Lời Mammon có lẽ là thật. Có khả năng cao rằng [Ma thạch Trở về] có giá trị thấp với Mammon. Bằng không thì hắn sẽ không giao ra nó với chỉ hoàn cảnh này. Đó là tại sao nếu hắn thực sự nói dối, hắn sẽ miễn cưỡng trong việc bỏ ra [ma thạch trở về].
“Được rồi. Việc quan trọng của tôi đã xong. Xin lỗi đã quấy rầy nha.”
“Ngươi…khốn khiếp… đó thực sự là việc duy nhất của ngươi sao? Chẳng lẽ đó là nguyên do ngươi một mực tới để săn lùng sinh mạng của ta à?”
Mammon đã gầy dựng địa vị hiên tại bằng sức mạnh đồng tiền. Đó là tại sao hắn có nhiều kẻ thù bất chấp họ là người hay quỷ. Đối với Mammon, hành vi bỏ qua cơ hội hoàn hảo để lấy mạng hắn là không hiểu nổi.
“À, tôi không có hứng thú gì hết với tranh chấp giữa người và quỷ. Tôi cũng không hề dự định ủng hộ phe nào. Nói chung là [Tuyệt đối trung lập]. Không cần tôi phải hại ông nếu mà ông không có ý định đánh với tôi.”
“…”
(Hắn dường như không nói dối. Yare yare… Có vẻ như vận may của ta còn chưa có hết!)
Thậm chí Mammon có quyền lực quân sự và sức mạnh tài chính lớn nhất trong số các quỷ nhân, thì khả năng chiến đấu của hắn không lớn như vậy. Đối với Mammon, một trận đấu một-chọi-một là thứ phải tránh bằng mọi giá.
“Mammon, tôi có thứ muốn hỏi ông…”
“Errr…cô là…?”
“Tôi tên là Sylphia Rougenberg. Một hiệp sĩ sinh ra từ gia đình danh giá của Rougenberg1”
Mammon xem mặt Sylphia trở nên đăm chiêu.
(G-gì nữa đây? Ở đâu ra con cá con này vậy…?)
Trong mắt Mammon, con người này có vẻ như là dạng người rèn luyện, nhưng cô không cho thấy sự đặc biệt nào. Đối với hắn, khả năng Sylphia rõ ràng xúc phạm hắn.
“Ài, cô ấy là bạn của tôi. Hình như cô ấy có chuyện muốn nghe từ ông, Mammon. Nếu ông không phiền thì có thể cho cô ấy chút thời gian không?”
“…Ối giời ơi. Đúng là bó tay. Chúng ta đã lên thuyền rồi nên nói ngăn ngắn thôi. Ta đây bận lắm.”
Mammon thúc dục Yuuto ngồi xuống.
(Quả nhiên thằng nhóc này có tiềm lực phi phàm…)
Mammon hắn có 10000 thuộc hạ, hắn có một skill có thể thấy xuyên khả năng chiến đấu của đối thủ. Hắn có thể nhún nhường trước người đã hạ gục Grater Demon. Như hắn không là một võ sĩ, hắn khó dành chiến thắng với kẻ như Grater Demon. Trong mắt Mammon, khả năng chiến đấu của Yuuto có thể so với [Tứ Thú].
“Tên khốn ngươi có biết một quốc gia tên là Luhmer không?”
“…Luhmer? Để xem. Có đất nước nào tên vậy à?”
“Đừng giả ngu! Tôi thấy tên khốn ngươi ở với Vua Luhmer…cái chỗ có liên quan với Gallius-sama!”
“Gallius?...à, ta nhớ đã nghe cái tên ấy. Luhmer. Đúng đúng, ra là cái nước hôi hám ấy.”
“Kuu…”
Sylphia mím chặt môi khi đất tổ bị xúc phạm.
“Vua Gallius thứ 13… hắn sẽ không phải chết nếu như nghe lời của ta. Hắn hoàn toàn là một kẻ ngu xuẩn.”
“Khốn nạn…ý ngươi là sao…?”
“Một người từ thế giới khác với năng lực đặc biệt là chuyện không thể thiếu trong chiến tranh ngày nay. Đó là vì sao công việc của ta là bán [Ma thạch triệu hoán] cho hoàng gia mỗi quốc gia. Đầu của hắn mốc rồi mới không chấp nhận thương vụ của ta… thế nên thuộc hạ của ta mới vô lễ xông vô đất nước ấy.”
“Rõ ràng là thế rồi! Ai mà sẽ thỏa thuận với ma tộc chứ!”
“Hahaha. Đó là tại sao ta xúi bẩy hoàng gia Rodhan và khiến họ phá hủy từng quốc gia. Iya~ cái đó thật sự vui lắm. Vẻ mặt của Gallius khi con gái của hắn bị cưỡng hiếp bởi bọn Orc trước mặt hắn…chà chà…Phải chi hắn nghe lời ta một chút, hắn đã có thể là vua bọn khỉ rồi. Hắc hắc~”
“~~~~!”
Ulrika, công chúa của Luhmer, là người mà Sylphia coi là bạn thân thiết những ngày còn nhỏ. Sylphia nghe được khoảnh khắc cuối cùng của người bạn yêu quí với thời điểm không ngờ đó choáng váng bởi cú sốc.
“Thế mới nói, Sylphia-kun…chuyện đã vậy rồi. Cô muốn biết gì một đất nước đã sụp đổ hả?”
“…”
(Nếu mình bỏ chạy…mình sẽ không biết được sự thật)
Sylphia không thể kiềm nước mắt trong khi tiếc thương nghĩ về người bạn yêu quí của mình. Cô biết. Những gì cô nên làm bây giờ là rút kiếm khỏi vỏ và rửa sạch những nhục nhã mà bạn cô đã nhận.
Tuy nhiên, lạ kì làm sao, ý chí không nổi dậy trong cô. Cảm xúc bắt đầu lớn trong cô không phải sự giận dữ, mà là buồn mãnh liệt.
“Gì đây? Ngươi định khóc lóc à? Đó là lý do vì sao ta không ưa nổi sinh vật gọi là con người. Cái đất nước bị tên vua ngu ngốc ấy cai trị vậy mới sụp đổ là đương nhiê…guhaaa!”
Nấm đấm của Yuuto thình lình thụi vào má Mammon. Cơ thể Mammon múa vòng trên không rồi sau đó trúng vào tường phòng vàng.
“Goobo….gobo…gobooo~~”
Xương sườn gẫy đâm vào nội quan. Máu trào từ miệng Mammon như suối phun.
(…Đau! Đau quá xá. ĐAU QUÁ BA MẸ ƠI! Đ-ây là gì! Tại sao ta phải trải nghiệm thứ như vậy!)
Trông như có lại tiềm thức, Mammon không quen với chiến đấu đang đứng trên sàn phòng vàng trong khi chịu đựng đau đớn kịch liệt.
“…Thằng cặn bã. Ta sẽ không tha thứ cho hạng như mày!”
Lúc Mammon ngẩng nhìn lên, điều hắn thấy là hình ảnh một Yuuto giận dữ.
“Thằng khốn mày... Mày đã nói cách đây không lâu đúng không... Cái gì là [Trung lập Tuyệt đối] của mày ở đâu…?!”
Có nhiều thứ hắn muốn tsukkomito, nhưng đây là câu hỏi đầu tiên bật ra từ miệng Mammon.
“Đó không là vấn đề nữa! Là đàn ông…Có những điều tao phải làm ngay cả khi tao bẻ đi đức tin của mình!”
“…”
Mammon bối rối. Hắn kiểm chứng bằng skill của hắn nhưng không có dối trá nào trong lời của Yuuto. Tuy không có gian dối trong lời [Tuyệt đối trung lập], song [có những điều mà cậu phải làm ngay cả khi bẻ đi đức tin của cậu] cũng là sự thật.
(T-thế này không tính được! T-tên này, cái quỷ quái gì với luồng suy nghĩ của hắn vậy!)
Mammon tsukkomi trong đầu hắn, khi hắn vừa mới phân tích tinh thần đối phương. Mammon bị chụp vào cổ áo bởi Yuuto, ở tình huống tuyệt vọng này hắn đã vào thế nguy kịch.
“Ngươi…ngươi cho đó là nước đi hay khi làm Sylphia khóc sao?”
“Hiiii!?”
Lâm vào tình thế này, không thể nào có chỗ cho một lão đại như Mammon phải run lên. Đây không là tình cảnh hắn có thể lựa chọn nhiều cách để thoát khốn.
“…T-Ta biết rồi! Tiền chứ gì? Ngươi muốn nhiều tiền không? Bao nhiêu? Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu? Hay là đồ vật? Có vô số châu báu khác nhau trên thế giới này trong kho tàng của ta! Thấy thế nào hả? Bởi vì những tên khác tiêu đời rồi, chúng ta hãy nhẹ nhàng làm cuộc giao dịch đi?”
“…”
Yuuto giữ im lặng. Bản thân cậu không có quyền, cậu giận bởi vì cảm xúc của đồng đội cậu bị tổn thương bởi gã nghĩ rằng hắn có thể giải quyết mọi thứ bằng tiền.
“Nếu ngươi mà thích tiền nhiều vậy, thì đi mà chết ngộp trong nó đi!”
Yuuto sau đó dộng đầu Mammon xuống sàn căn phòng vàng.
“Agyaba!?”
Tức thì sau đó. Sàn căn phòng vàng bể ra rồi cơ thể Mammon bắt đầu rơi xuống tầng thấp hơn.
(Không thể nào…! Ta, kẻ ngự trị trên đỉnh ma tộc...vậy mà tên kia…!)
Hắn không biết khi nào đà rơi mới dừng lại. Tầng 49…tầng 48…
Đâm vào hết tầng này tới tầng khác, thân hình Mammon cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt Yuuto. Mammon có xương sọ bị đập vỡ bởi cú đòn của Yuuto lịm đi bất tỉnh.
“Mình về đi, Sylphia. Mọi người đang đợi.”
Yuuto nhận ra trận đấu đã chấm dứt đến gần Sylphia đang khóc lóc.
“…em xin lỗi, Chủ nhân. Em sẽ mãi mãi nhớ ân tình này.”
Cho dù có phó thác cho cơn giận dữ, cô không thể đánh bại Mammon bằng sức cô được.
Chính vì lẽ đó, Sylphia nguyện thề trung thành với Yuuto, người đã lãnh kẻ thù thay chỗ của cô, còn hơn xưa nữa.