Vào buổi trưa một ngày nắng ấm, một học sinh trung học Konoe Yuuto rất đỗi bình thường đang thư giãn tại nhà mà cậu đã mua nơi một thế giới khác.
“Spica.”
“Vâng, chuyện gì ạ?”
“Tôi rãnh rồi.”
“Vậy hả?”
“Thời tiết hôm nay thật tốt.”
“Mặt trời cũng rất dễ chịu.”
Spica Brunel, một cô gái xinh đẹp với tai chó trên đầu đáp lời chủ nhân của cô. Bởi vì hoàn cảnh, cô đã thành nô lệ của Yuuto. Ngay giờ, Yuuto đang phơi mình trong ánh mặt trời ở trước mái hiên biệt thự trong khi Spica làm gối đùi cho cậu. Bình thường, cậu sẽ đi thám hiểm như một phần công việc một mạo hiểm giả của cậu, nhưng gần đây Yuuto bỏ việc đi ra ngoài. Lý do đằng sau việc ấy là Yuuto đã nhận 20 triệu rea như phần thưởng việc chinh phục mê cung vừa mới ngày trước từ Hội. Và 20 triệu rea ở Trywide, nơi Yuuto được triệu hồi tới, thì ngang như là 200 triệu yen khi chuyển thành tiền tệ Nhật Bản.
Nói cách khác, cậu hiện giờ không có bận lòng gì để kiếm thức ăn trên bàn ăn. Còn có một sự thật là Yuuto ao ước giảm việc lao động mà cậu phải làm.
“Ahaha! Oniichan y như một em bé nodesu.”
Trong khi Yuuto tận hưởng gối đùi của Spica, cô gái Cait Sith, Sanya Foresti mỉm cười ngây thơ khi đi băng qua.
“Này! Sanya! Đừng có nói điều như vậy với chủ nhân chúng ta!”
“…..Wau!”
Nghe lời vô phép của em gái, Ririna Foresti bổ đầu Sanya bằng tay.
“E-em xin lỗi, Yuuto. Em sẽ mắng Sanya thích đáng lát nữa.”
“….Không không, tôi chẳng để tâm đâu.”
(Hẳn nhiên mấy ngày qua mình chẳng làm gì hết.)
Không như Yuuto, người dẫn đầu cuộc sống vô độ ở nhà, chị em Foresti thì bận rộn làm việc. Ririna chủ yếu xử lý việc nhà trong biệt thự, trong khi Sanya làm quản lý quái vật đảm trách việc bảo vệ và việc vặt.
“Nè, Spica. Sylphia đâu rồi?”
“Vâng, Sylphia-san đang tập luyện kiếm trong vườn.”
“….từ sớm này sao?”
“Phải, Sylphia-san coi bộ liều mạng, và không thể giữ bình tĩnh khi cô ấy không cầm kiếm hay tập luyện.”
“Thiệt sao? Sylphia thật siêng năng.”
Khi Yuuto làm một dịp nghỉ ngơi, nữ hiệp sĩ khép kín, Sylphia Rougenberg làm buổi tập luyện với kiếm trong thời gian rỗi. Dường như Sylphia đang bồn chồn. Gần đây, cô bị chấn kinh bởi sức mạnh áp đảo của chủ nhân trong trận chiến, nhưng điều quan trọng hơn là nó làm cô thấy mình vô dụng. Khi chủ công cô ngủ, cô nghĩ đó là một cơ hội lớn để giảm sự khác biệt năng lực dù chỉ một chút.
“Nói thật với anh, em gần đây đang học đánh kiếm từ Sylphia.”
“Eh, Spica cũng!?”
“Vâng…Liệu có phải em quá tự phụ không? Em không thể để được bảo vệ bởi chủ nhân và Sylphia suốt mãi. Em nghĩ ít ra em nên có thể tự bảo vệ bản thân mình.”
“…..”
Lycan nổi tiếng về khứu giác và sức mạnh vật lý, nhưng ngay cả khi cô đi phiêu lưu cùng Yuuto, thì Spica đã quen làm việc như một nữ hầu ở nhà trọ và vì thế cô không có khả năng chiến đấu hữu ích nào. Spica cũng chung vấn đề với Sylphia, khi cô nhận ra mối đe dọa lơ lửng trên đầu khi cô luôn luôn được bảo vệ.
“Tôi không nói nó vô dụng……thay vào đó, tôi dạy cô dùng kiếm có được không?”
“Eh. Chủ nhân….sao….?”
“À, không chỉ kiếm thuật, mà cưỡi ngựa, đánh giáo, dùng kích, bắn cung hay bất cứ gì cũng được. Tôi sẽ dộng “Konoe Ryuu Taijutsu” vào Spica.”
“Thôi, em phải từ chối nó.”
“Tôi bị chê sao?”
Yuuto sửng sốt vì cậu bị từ chối tức khắc. Tuy vậy, dù cho họ bắt chước Yuuto đến cỡ nào, họ vẫn không thể đạt tới sức mạnh của cậu. Nó là suy nghĩ cực kì bình thường cho Spica học cách dùng kiếm từ Sylphia thay vì là Yuuto.
(Đúng vậy. Mọi người đều làm hết sức.)
Với ngay cả Spica và Sylphia, nô lệ của cậu, đang chăm chỉ làm việc, cậu cũng phải làm tốt việc của mình. Duỗi chân duỗi tay dưới ánh mặt trời thoải mái, Yuuto quyết định sẽ làm việc nghiêm túc từ ngày kế.