“Coo….. Cô sỉ nhục tôi cách đây không lâu.”
Mạo hiểm giả Bạc kì cựu, Robin Kruger ở trong một con đường hẻm cách xa ánh mắt công cộng. Sự việc vừa nãy ở Hội mạo hiểm làm tổn thương danh dự Robin. Không thể nào để hắn phải thoái lui khỏi tình huống đó. Sau khi thảo luận với bạn, hắn quyết định phải làm Beelzebub thành đồ chơi của hắn.
“Tôi nói, cô không phải sai lầm sao? Nếu mà cô gia nhập nhóm tôi, cô sẽ có trợ giúp của tôi.”
Robin mỉm cười dung tục khi hắn đứng trước Beelzebub. Sự đồi bại của Robin nổi tiếng nhiều trong số mạo hiểm giả ở Expein. Hắn từng bạo lực với nữ nhân trong nhóm hắn nhiều một lần trước đây. Sau khi cưỡng hiếp nữ mạo hiểm giả cùng bạn hắn, và thực tế thông thường là sẽ bịt miệng họ bắng cách ném họ vào một đám quái vật.
“Ưm. Có lẽ nào, chú ojisan dự định làm gì thô bạo với tôi?”
Beelzebub nhấc váy cô lên cho thấy bắp đùi khi cô mỉm cười đầy khiêu khích. Bạn bè Robin bắt đầu thở hộc vì hưng phấn.
“Ha ha. Nếu cô nghĩ sẽ xong việc chỉ với thế này, cô lầm rồi! Sau khi cưỡng hiếp cô, chúng ta sẽ dùng cô như mồi câu quái vật và kết thúc mạng sống khốn khổ của cô.”
“Aaaaah. Tôi không chịu nổi nữa rồi. Robin-san! Này, chúng ta chưa thể bắt đầu sao?”
“Tao không phiền đâu, nhưng tao phải là người trước nhất. Chúng ta sẽ bắt đầu lột cái váy ngắn mà con ngốc này đang mặc.”
Khi thuộc hạ Robin bắt đầu xáp vào Beelzebub, thứ gì đó bất thường xảy đến.
“…….Hở?”
Robin thốt lên tiếng ngu ngốc khi hắn không biết điều gì đang xảy ra. Tầm mắt hắn thình lìng nhuộn màu sáng đỏ. Phải mất chút thời gian để hắn nhận ra dịch đỏ phủ khắp chung quanh đến từ thân thể đám thuộc hạ.
“…………!?”
Robin rút ra thanh kiếm ở hông và nhìn chung quanh. Không hề nghi ngờ gì là phần thân trên của bộ hạ hắn hoàn toàn bị phá hủy.
“Awawa. Gì vậy? Ông không muốn thô bạo với tôi nữa hả?”
Kotsu kotsu. Cô gái mặc đồng phục bước tới Robin khi đôi giày đi học cô vang tiếng.
“Cô……….Quái quỉ….!?”
“Thật đáng tiếc. Tôi sẽ ăn ông, ông già.”
Nhận ra thứ gì kì quái đang xảy ra, Robin tròn mắt khi hắn thấy một sinh vật lạ.
“Ca-cai….Ngươi là loại quái vật nào…..!?”
Cao xấp xĩ 2m, thân thể sinh vật sơn màu đen hoàn toàn, và khó để nói nó là hình người hay quỉ vật. Rãnh môi nó bị khép chặt, làm nó không thể mở miệng nó. Thay vì vậy, nó có một cái miệng to tướng đính răng ở phần bụng nó. Quái vật đã giết thuộc hạ hắn vừa rồi. Hắn có thể thấy loáng thoáng màu máu đỏ sậm từ miệng mớ của nó. Bản chất thực sự của đặc kĩ mà Beelzebub sở hữu đang ở trước mắt hắn, và độ hiếm của nó là không rõ. Robin không đời nào biết là quái vật đã được triệu hồi bằng Ác thực.
“Đồ chó chết!”
Đã quyết tâm, Robin vung kiếm vào quái vật trước hắn. Nhưng mà, thanh kiếm hắn trượt qua xuyên suốt cơ thể quái vật như là hắn chém vào không khí.
(Con này….!? Cơ thể nó là hư không….!?)
Ngay trước khi chết, Robin đã nghĩ vậy, nhưng dự đoán hắn đã sai. Dường như thanh kiếm hắn xuyên qua quái vật đơn giản chỉ bởi vì tốc độ nó di chuyển.
“Love=Tình yêu. Ăn hắn đi.”
Quái vật nuốt gọn Robin thông qua cái mồm to trước bụng nó theo lệnh Beelzebub. Trận chiến kết thúc theo một cách đáng xấu hổ. Mạo hiểm bậc Bạc Robin và bạn hắn đã thành thức ăn của quái vật mà thậm chí còn không có cơ hội chống trả.
“Haa~ Thật vô giá trị. Love. Cho ta bánh crepe.”
Là chủ nhân của nó, Beelzebub lệnh cho Love lấy ra một bánh crepe đầy kem từ miệng trên bụng nó và đưa nó cho cô. Ác thực của Beelzebub triệu hồi một quái vật có thể làm trọn bất kì [ham muốn] nào của chủ nhân. Nó là một đặc kĩ với hiệu dụng cực kì hiếm có. Không hề có giới hạn liên hệ tới [ham muốn] được ban cho. Miệng của Love kết nối với một không gian khác, mà có thể lấy ra mọi thứ theo ước muốn chủ nhân. Nữ quỉ vương 15 tuổi đã thừa hưởng đặc kĩ mạnh nhất trong lịch sử quỉ nhân, Ác thực.
“…..to. Điều này chả có hay. Mình chưa làm thứ gì như vầy trước đây!”
Beelzebub vô tình mỉm cười khi cô nhớ về trao đổi của cô với Yuuto. Bởi vì đặc kĩ mà cô sinh ra, Beelzebub bị sợ hãi bởi quỉ nhân quanh cô và sống cuộc đời cô độc. Cô không có lấy một người mà cô có thể gọi là bạn ấu thơ, nên Love, người được triệu hồi bởi đặc kĩ của cô, trở thành người duy nhất mà cô có thể nói chuyện. Cô không thể kìm nổi sự nhói đau trong lòng ngực. Yuuto là nam nhân đầu tiên đã liều mạng để bảo vệ Beelzebub. @@
“Fufufu. Làm ơn đợi em, Yuuto-sama. Em sẽ làm anh thành của em bằng mọi giá.”
Trong con hẻm vắng của thành phố nơi không có lấy một ai, Beelzebub mỉm cười hiên ngang.