Tôi bước xuống giường, để cô nàng Parthenos vẫn đang say giấc lại.
Kỹ năng “Thấu Thị”.
Tôi đã sao chép “Tăng Cường Thị Giác” mà Parthenos có, và bản sao đó đã tiến hóa.
Y hệt như những gì đã xảy ra với Auxo.
Tôi bèn tiến tới gần bức tường.
Rồi sử dụng kỹ năng “Thấu Thị”.
Ban đầu thì chẳng có gì xảy ra cả, nhưng khi tôi áp sát gần đến mức trán mình có thể tiếp xúc với mặt tường, thì nó trở nên trong suốt tựa như thủy tinh và cho phép tôi nhìn qua phía bên kia.
Bên kia bức tường, đập vào mắt tôi là quang cảnh của phố đèn đỏ.
Khi tôi lùi khuôn mặt mình lại rồi cách xa nó ra một chút, thì bức tường lại trở về như thường và tôi không còn có thể nhìn thấy phía bên kia nữa.
Hiểu rồi, mình không thể nhìn xuyên qua trừ khi bản thân áp sát lại thật gần, àà.
Tuy thật sự tiện lợi, nhưng nó lại là một kỹ năng lạ kì nhỉ.
Mà thôi, kỹ năng nào cũng là kỹ năng thôi.
Sử dụng nó ra sao thì để lát nữa rồi tính.
Tôi bèn quay người lại.
Trước khi tôi nhận ra, thì trên giường, Parthenos đã thức dậy và đang che chắn tấm thân lại bằng ga giường như thể cô đang ôm nó.
Cô trông vui buồn lẫn lộn.
Biểu cảm mà cô nàng mang trên mặt trông thật phức tạp.
“Này, từ giờ em định làm gì?”
“Eh? Em định làm gì… á?”
“Em định vẫn tiếp tục làm gái mại dâm à?”
“Vâng, đúng vậy. Dù gì thì em cũng đâu còn nơi nào để đi.”
“Nếu vậy thì, muốn đến chỗ của anh không?”
“Eh?”
Parthenos trông bất ngờ ra mặt.
“Ý… Ý anh là sao?”
“Vậy thì hãy đổi câu hỏi nhé. Tiếp tục làm gái bán dâm, hay làm người phụ nữ của anh, em chọn cái nào?”
“――! Em… Em…!!”
Parthenos bị sốc.
Khuôn mặt cô nàng lộ ra một niềm hạnh phúc không nói nên lời.
Nghĩ trong đầu rằng đó là câu trả lời cho câu hỏi của mình, tôi mặc đồ, mở cửa rồi gọi ra bên ngoài.
“Có ai ở đó không?”
Rồi gã đàn ông hồi nãy đi tới.
“Tôi giúp được gì cho quý khách?”
“Tôi sẽ mua cô gái này”
“Eh? Uhuh…”
“Bao nhiêu?”
“Chuyện đó… umm…”
“Thôi được rồi, bà già đâu?”
“Đây đây, ta đây.”
Như rằng đã luôn quan sát mọi chuyện, bà già bất ngờ xuất hiện.
“Tôi muốn mua cô ấy. Tôi sẽ nói chuyện với cha mình, nên hãy chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng đi.”
“Hiểu rồi.”
Bà già gật đầu.
Tôi quay ra đằng sau lưng, “Đợi anh một chút”, và nói thế với Parthenos.
“Vâ-Vâng…”
Thấy Parthenos gật đầu, tôi sải chân bước ra ngoài.
☆
Khi về đến dinh thự, tôi hỏi người hầu đã đón tôi.
“Cha tôi đâu rồi?”
“Thưa, nếu là chủ nhân, thì ông ấy đang ở trong thư phòng ạ.”
“Ừm.”
Tôi gật đầu và nhanh chân đi tới đó.
Bước đến thư phòng của cha, tôi gõ cửa.
“Vào đi.”
Nhận được sự cho phép của Dimon, tôi mở cửa rồi vào bên trong.
Dimon đang ngồi trên bàn làm việc, bôi sáp lên một phong thư và đóng dấu lên nó.
Thứ sáp thường đó được dành cho những bức thư trang trọng để gửi đến bề trên.
Sau khi bôi và chắc chắn rằng sáp đã đông lại, Dimon ngẩng đầu lên.
“Yuuto, huh. Có chuyện gì sao?”
“Con có chuyện muốn nhờ thưa cha.”
“Ooh, gì thế?”
“Con muốn mua một cô gái mại dâm.”
“Một cô gái mại dâm?”
Dimon nghiêng đầu.
“Chuyện này là sao?”
“Chỉ là con vừa làm tình với một người phụ nữ. Giờ con muốn người đó.”
“Ooh, vậy là con đi nhà thổ ngay lập tức luôn à?”
Dimon hiện lên biểu cảm vui mừng.
Ông vui mừng vì hành động của đứa con trai mình, mới hoàn thành xong lễ trưởng thành mà đã đi ra nhà thổ rồi.
“Vâng.”
“Thỏa mãn với cô ta à?”
“Còn vì chuyện khác nữa.”
“Chuyện khác?”
Dimon làm khuôn mặt như muốn hỏi, “Ý con là gì?”
Tôi tiến lại gần Dimon, cầm bức thư đã được dán kín lên, rồi nhìn chằm chằm vào nó ở khoảng cách gần.
Kỹ năng “Thấu Thị”.
Bằng Thấu Thị, tôi có thể nhìn vào bên trong của phong thư.
“Một bức thư cho Lenny điện hạ à. Kiến nghị để cuộc viễn chinh năm sau hoàn thành khi mùa đông đến, phải không?”
“Mmm?”
Vẻ mặt của Dimon thay đổi. Rồi ông lấy lại phong thư từ tay tôi.
Và cũng như tôi vừa làm, ông nhìn chằm chằm vào bức thư với khoảng cách như sát mắt.
Ông đăm chiêu nhìn vào nó, đưa nó vào chỗ có ánh sáng, nhưng mà cũng như lúc đầu, nó vẫn chỉ là một bức thư trang trọng cho người bề trên thôi.
Với bức thư có chất liệu dày đến thế thì có đưa lên chỗ có ánh sáng cũng không nhìn qua được đâu.
“Làm sao con biết?”
“Nhờ vào kỹ năng ‘Thấu Thị’.”
“Thấu Thị?”
“Con học được nó bằng cách âu yếm với một người phụ nữ.”
“Ý con là gì?”
Dimon cau mày.
“Con cũng chưa chắc chắn lắm, nhưng có vẻ như khi con âu yếm với một cô gái nào đó, thì bản thân sẽ sao chép kỹ năng của người đó rồi tiến hóa nó lên.”
“Ta không hiểu con đang nói cái gì cả.”
“Con cũng vẫn chưa hiểu rõ nữa. Vậy nên muốn khám phá ra, thì con muốn những người phụ nữ mà mình đã âu yếm ở gần.”
“...mm-hmm”
Dimon lấy tay giữ cằm, rồi suy nghĩ một lúc.
“Được thôi.”
Dimon đã chấp thuận.
Ông ấy đã đồng ý cho tôi mua Parthenos.
“Nhà thổ nào?”
“Cái cửa hàng đó là— —con không biết tên. Cái chỗ mà cha làm lễ trưởng thành ấy.”
“Aah.”
Dimon nhẹ nhàng gật đầu.
“Cô gái đó tên Parthenos. Cổ là một tiên tộc.”
“Một tiên tộc, à.”
Dimon mỉm cười khoái chí.
“Hiểu rồi, ta sẽ cho người đón cổ về.”
Dimon sau đó cầm cái chuông lắc luôn được đặt ở cạnh bàn lên và lắc nó.
Rồi một trong những người hầu bước vào. Dimon nói với người hầu đó rằng ông sẽ mua một cô tiên tộc mại dâm tên Parthenos ở một nhà thổ, và cử đi ngay lập tức.
Trong phòng ngay sau khi người hầu đi khỏi và cửa được đóng lại.
Dimon nhìn thẳng về phía tôi.
“Trong thời điểm này thì, ba người thôi.”
“Ba người?”
Ông đang nói gì vậy?, và tôi nghiêng đầu khó hiểu.
“Để xem con có thực sự học được kỹ năng của những người phụ nữ mà mình đã làm tình không. Ta sẽ chu cấp tiền vô điều kiện cho con để thử nghiệm với ba người phụ nữ. Đi xác nhận đi.”
“Con hiểu rồi, cảm ơn cha.”
Tôi thật lòng cảm ơn ông.
Mình thực sự cảm kích vốn tài trợ hết mình từ Dimon.
Dù không có nó thì mình vẫn có thể làm chuyện ấy được, với lại cũng sẽ lên kế hoạch để làm bằng bất cứ giá nào.
Nhưng mà đúng như mong đợi, việc được Dimon, gia chủ của gia tộc tài trợ và việc không được một tí gì, sự khác biệt đó quả thật quá lớn.
Giờ thì, mình làm gì tiếp theo đây ta…