Isekai Ryouridou

chương 05

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhà Wu

1.

Cuối cùng, chúng tôi đã quyết định sẽ cùng đến nhà Wu.

Tôi rất vui vì cả hai đã đi đến kết luận như vậy, nhưng chuyện này cũng nảy sinh kha khá vấn đề. Sáng hôm sau, Rimee Wu đến gặp chúng tôi như đã hứa và đó là lúc tôi nhận ra những rắc rối.

Sau khi hoàn thành tất cả các công việc ở nguồn nước, Rimee Wu đến trong lúc tôi đang bảo dưỡng con dao của mình. Khi tôi nói rằng sẽ đồng ý giúp đỡ, con bé đã hét lên “Cảm ơn anh!”. Gương mặt tươi cười của cô bé khiến những người xung quanh cũng có thể cảm thấy vui lây.

Sau đó cô bé nói với tôi.

- Nếu vậy thì, hãy đến nhà em trước lúc mặt trời lặn nhé! Em sẽ chuẩn bị sẵn nguyên liệu.

Tôi nghiêng đầu khó hiểu.

- Nguyên liệu? Em đang nói cái gì đấy? Anh định nấu ở đây rồi sau đó sẽ mang thành phẩm đến đó thôi mà.

- Anh không làm thế được đâu! Đồ ăn nấu ở đây thì chỉ được ăn ở đây thôi!

Tôi thật không thể hiểu được, sau khi trao đổi thêm vài câu, thì ra đó là một luật của Forest’s Edge.

Cách giải thích chính xác là:

[Người nấu ăn và người được ăn, phải cùng thưởng thức một bữa ăn ở cùng một nơi].

Cũng rất dễ hiểu, làm thế này để tránh người khác làm thức ăn có hại cho cơ thể.

- Anh không hiểu lắm, nhưng anh cũng chỉ cần đến nấu ở nhà Wu thôi, và ăn tối cũng ở cùng một nơi với bà Jiba Wu, đúng không?

Đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ để nấu ăn có chút áp lực, nhưng tôi sẽ không chùn bước chỉ vì một cái lí do như vậy đâu.

Tuy nhiên, vấn đề chính lại nằm ngay sau đó.

- Vâng, nhưng anh cũng không chỉ nấu cho mỗi bà Jiba Wu. Nhà em rất đông và sẽ rất khó khăn đấy, nhưng em cũng sẽ chăm chỉ làm việc chăm chỉ để giúp đỡ.

- Ehh? Anh không chỉ nấu cho bà Jiba Wu, mà là cho cả những người khác nữa?

- Vâng, bởi vì bọn em sẽ giao phó sức khỏe cho anh, đúng không?

- Đúng hả?

- Vâng, đúng vậy! Asuta, anh thật sự rất kỳ lạ đấy.

Ngay cả một đứa trẻ 7 hay 8 tuổi cũng nghĩ tôi là người kỳ lạ.

Tha cho tôi đi mà, tôi vẫn còn đang học về quy luật ở Forest’s Edge.

- Anh hiểu rồi. Anh chỉ cần chuẩn bị cả phần cho những người còn lại nhỉ? Anh luôn sẵn lòng nấu cho tất cả mọi người. Càng nhiều người ăn đồ ăn của anh, thì lại càng cần phải nỗ lực hơn… Nhà Wu có tất cả bao nhiêu người?

- Hmm…

Rimee Wu bắt đầu đếm đầu ngón tay của mình. Khi cô bé đã đếm hết mười ngón tay, trái tim tôi như rớt mất một nhịp.

- …Hmm, tính cả em nữa thì tất cả là mười ba người!.

- M-Mười ba!? Thật là một đại gia đình đấy.

- Ah, nhưng mà Kota Wu mới chỉ một tuổi, và mới chỉ uống sữa được thôi. Vậy nên anh chỉ cần chuẩn bị suất ăn cho mười hai người thôi. Những người phụ nữ chịu trách nhiệm nấu ăn cũng sẽ giúp anh nữa!

- Mười hai ah… con số này không làm khó được anh đâu. Anh nấu món hôm qua cho tất cả mọi người được không?

- Vâng tất nhiên rồi! Em rất là mong chờ đó!.

- Anh hiểu rồi. Nhưng mà anh không nghĩ có thể giải quyết vấn đề nếu chỉ nấu cho bà em một lần. Anh cần mở một khóa đào tạo để những người phụ nữ ở nhà Wu có thể làm được món này, nếu thế thì anh sẽ được nghỉ…

- Khóa đào tạo?

- Ý của anh là, anh không thể dùng bếp nhà em mỗi ngày đúng không? Vậy nên từ ngày mai, bọn em sẽ phải là người nấu những món ngon cho bà.

- Ehh? Em cũng có thể làm những món ngon như vậy sao?

- Nhiệt độ của món hôm qua hơi khó để kiểm soát… Ah, dù sao thì, nhà em có mười ba người, nên sẽ có nhiều hơn một cái nồi đúng không?

- Nồi ư? Nhà em có bốn cái.

- Bốn ư!? Tuyệt vời!

Cuối cùng thì tôi lại trở nên hưng phấn.

Dùng bốn cái nồi để nấu ăn cho một tá người… Ah không, gộp cả tôi và Ai Fa nữa thì là mười bốn người.

Thử thách của tôi là người cao tuổi đã không còn răng, và những người trong vùng, họ luôn dành sự thù địch cho tôi vì tôi là một kẻ ngoại đạo.

Chuyện này lại càng làm nổi lên tinh thần một người đầu bếp trong tôi.

- Anh hiểu rồi. Anh sẽ chuẩn bị thịt kiba ở đây, em chuẩn bị đầy đủ poitan và aria cho mọi người được không? Và còn cả muối thạch và rượu hoa quả nữa.

- Ehh? Nhà em vẫn còn nhiều thịt mà.

- Thịt chính là điểm mấu chốt đấy. Nếu có thể, anh muốn chỉ cho em cách để giết mổ một con kiba để thịt có mùi vị thơm ngon.

Tôi bắt đầu định hình các món ăn trong đầu.

Rimee Wu bước đến chỗ tôi và ngại ngần kéo nhẹ vào góc cái áo phông của tôi.

- Asuta, em thất sự rất vui. Giở thì bà Jiba sẽ không còn khóc lóc đòi chết nữa… Cảm ơn anh vì đã chấp nhận lời đề nghị khó khăn này.

- Đừng khóc nữa. Đồ ngốc, chúng ta vẫn chưa thành công mà.

- Đừng có nói như thế! Chắc chắn sẽ được! Đồ ăn của anh thật sự rất ngon mà!

Rimee Wu quay sang Ai Fa, người đang ngồi loay hoay với con dao ở góc nhà. (vậy mà nãy giờ tưởng đi đâu)

- Ai Fa, cảm ơn chị nha. Khi nào bà Jiba khỏe hơn, hãy cùng nhau chơi nữa nha. Vậy em về trước đây, hẹn gặp lại vào buổi tối nhé!

- Ah, món ăn của anh sẽ cần một chút thời gian để chuẩn bị, anh đến nhà em trước hoàng hôn được không?

Sau khi tôi trả lời thay mặt cho Ai Fa vẫn đang im lặng, Rimee Wu nói “Vâng! Em hiểu rồi!”, vẫn là với một nụ cười rạng rỡ trên mặt.

Thật sự, con bé cũng tràn đầy sức sống như Ai Fa, nhưng theo cách khác. Tôi khẽ mỉm cười.

- …Sao cậu lại đứng cười một mình nữa. Thật là một gã ghê tởm.

- Ohh! Ai Fa! Cuối cùng thì cô cũng chịu nói chuyện với tôi rồi! Mặc dù mấy lời đó thật khó nghe, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất yên tâm.

- …Im đi.

Ai Fa ngồi dựa lưng vào tường và không thèm nhìn vào tôi. Cô ấy vẫn đang mang một gương mặt nghiêm trọng như bình thường và tiếp tục kiểm tra con dao lấp lánh ánh bạc.

Tuy nhiên, tối hôm qua, tôi đã được chứng kiến sự yếu đuối của cô ấy và hẳn là cô ấy phải rất phiền não. Tôi hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác ấy.

- Nhưng mà nghĩ lại thì chúng ta phải ăn tối với họ nhỉ. Ai Fa cô đã biết như vậy ngay từ lúc đầu rồi đúng không?

- Tất nhiên rồi. Đó chính là ý nghĩa của việc gửi gắm sức khỏe cho cậu đấy.

Đúng vậy, người dân ở Forest’s Edge nghĩ rằng chăm sóc sức khỏe là một công việc đáng được tôn trọng. Tôi nghĩ đây là một điều luật rất tuyệt.

- Nhưng nếu như vậy, chúng ta sẽ phải đối mặt với ông già của Rimee Wu… Ai Fa, cô sẽ đi với tôi mà, đúng không?

- Cậu bị đần à? Cậu còn không biết gì về luật lệ ở đây, làm sao mà tôi dám để cậu đến nhà khác một mình chứ hả!?

Cô ấy hét lên và nhìn chằm chằm vào chân tôi. (deredere)

- …Nếu cậu không muốn rời bỏ tôi, thì tất nhiên là tôi sẽ đi cùng cậu.

- Đúng thế. Nếu tôi mà đi một mình thì thật là đáng sợ. Thật tuyệt khi có cô đi cùng.

Tôi đi vài bước đến trước mặt Ai Fa và ngồi xuống. Tôi giữ một khoảng cách với cô chỉ vừa đúng một cánh tay.

Ai Fa vẫn không ngoảnh mặt đi. Cô ấy vừa mới nhìn chằm chằm vào bàn chân của tôi, nhưng đã từ từ chuyển dần lên ngực.

Tôi đặt tay xuống đất và cúi người xuống để nhìn được vào mắt cô. Không chỉ vô tác dụng, nó còn khiến cô ấy chĩa mũi dao về phía tôi.

- Xin lỗi, tôi chỉ đùa chút thôi mà.

- Người nhà Wu… thật sự có thể tin tưởng giao sức khỏe của họ cho một gã như cậu sao?

Cô ấy nhìn vào tôi mà vẫn giữ con dao ở đó.

Một câu nói đùa, đây là lần đầu tiên Ai Fa nhìn vào mắt tôi suốt từ lúc thức dậy tới giờ.

Hai gò má nhạy cảm của cô lại ửng đỏ lên nữa, nhưng cô ấy không dừng lại mà nói với một giọng hung dữ.

- Tin tưởng giao phó sức khỏe cho một ai đó cũng tương đương với đặt mạng sống cả gia đình họ vào tay cậu. Nếu một ai đó trong nhà Wu đổ bệnh sau khi ăn đồ của cậu, họ sẽ không tha cho cậu dễ dàng đâu. Có thể họ sẽ cắt tai cậu, nhổ răng cậu hay có thể là đuổi chúng ta ra khỏi Forest’s Edge!

- Ehh, trông coi bếp núc là một việc rất quan trọng nhưng cô lại có thể giao cho tôi dễ dàng vậy sao.

- Tôi không quan tâm mấy cái quan niệm cổ hủ! Nhưng có rất nhiều người ở Forest’s Edge vẫn còn cái tư tưởng đó!

- Tôi hiểu rồi, cô nghĩ tôi là ai chứ, tôi sẽ không để họ bị ngộ độc đâu.

Cậu cũng chỉ là một gã đầu bếp thực tập mười bảy tuổi thôi đúng không?... Tôi đã hy vọng Ai Fa sẽ phản lại như vậy, nhưng cô chỉ mím chặt bờ môi hồng và chìm vào im lặng.

Hai gò má vẫn còn đỏ ửng, giống hệt một đứa trẻ không muốn nhận lỗi.

Thế nhưng như vậy mới là cô ấy.

Một Ai Fa ủ rũ như tối qua hoàn toàn không giống như bình thường. Nhưng lúc đó cô ấy đáng yêu hơn thế này nhiều.

Sau một thoáng im lặng, Ai Fa nói “Tôi đã bảo cậu là đừng có lơ là cảnh giác rồi mà”.

- Tôi biết cậu nấu ăn giỏi như thế nào. Nếu là cậu thì sẽ giúp được Rimee Wu và Jiba Wu. Nhưng nhớ phải thật cẩn thận đấy.

- Uwah… thật cảm động quá đi.

Tôi muốn tiến đến gần và nắm lấy bàn tay kia. Nhưng với tình trạng của cô ấy bây giờ, chắc chắn cô sẽ đồ sát tôi nếu dám làm vậy. Vì thế tôi quyết định kiềm chế bản thân lại.

- Nếu cô đã nói vậy thì không còn vấn đề gì nữa. Đừng lo, tôi thề với chỗ danh dự ít ỏi của mình, tôi sẽ giúp Rimee Wu.

Và giờ tôi lại có thêm một lý do nữa, đó là “vì lợi ích của Ai Fa”

Để giúp được hai người thân thiết của Ai Fa, Rimee Wu và Jiba Wu, tôi sẽ đảm nhiệm việc bếp núc và chiến đấu hết mình.

Với những lý do như vậy, làm sao tôi có thể bất cẩn hay kiêu ngạo được?

Tôi cảm thấy cả cơ thể đang tràn đầy phấn khích và tinh thần chiến đấu khi nhìn vào Ai Fa, vẫn đang làm mặt khó chịu.

Tôi sẽ hoàn thành thật chính xác công việc này.

Cho người mà tôi quan tâm nhất trong cái thế giới này.

2.

- Oh… vậy đây chính là sân sau nhà Wu à.

Tôi kinh ngạc lên tiếng.

Nhà Fa cách nhà Wu khoảng một giờ đi bộ. Dựa theo bị trí của mặt trời thì nó nằm ở phía nam nhà Fa.

Những ngôi nhà của gia đình Wu không có cái nào lớn hơn cái còn lại, và những ngôi nhà cũng được đặt rất gần nhau. Đây là lần đầu tôi được nhìn thấy một góc cạnh như thế này kể từ khi bị dịch chuyển đến thế giới mới.

Mặc dù những ngôi nhà khá rộng và vẫn còn chút khoảng cách giữa các ngôi nhà, nhưng cái tạo nên sự khác biệt đó chính là khoảng trống ở giữa các căn nhà.

Ở trung tâm giữa các căn nhà là một khoảng đất nâu bằng phẳng, nó có kích thước bằng khoảng một nửa sân trường học. Và bảy ngôi nhà gỗ mọc lên xung quanh nó tạo thành một vòng tròn.

Mỗi ngôi nhà đều to gấp hai lần nhà của Ai Fa.

Dù là cho một gia đình mười ba người thì như thế này vẫn là quá nhiều phòng rồi… Tôi cảm thấy khá thắc mắc, và Ai Fa đã giải thích cho tôi nghe trong khi vẫn đang cẩn thận cầm 5kg thịt bọc trong lá cao su giả.

- …Trưởng tộc của một nhà có thể sở hữu căn nhà chính, nếu những người anh em cảm thấy hòa hợp, họ sẽ xây những căn nhà ở xung quanh nhà chính. Một vài trong số kia là của anh em trong họ.

Tôi cũng đang cầm 5kg thịt vai trên tay, và gật đầu đáp lại “đã hiểu”

- Tại sao lại có phần trống giữa vậy? Nó trông có vẻ đủ lớn để tổ chức giải đấu thể thao đấy.

- Giải đấu thể thao…? Chỗ đó là để ăn mừng hoặc lễ hội. Nếu tất cả những người có liên quan đến nhà Wu tụ họp lại thì cũng phải hơn một trăm người đấy.

Trong số 500 người dân ở Forest’s Edge, thì một phần năm có dính dáng đến nhà Wu.

Nhưng nếu nghĩ lại thì, ở đây cũng chỉ có 500 người, nếu không có người ngoài vào, thì sớm muộn cả ngôi làng cũng sẽ cùng một họ thôi.

- Nói đủ rồi. Đi thôi.

Ai Fa nói vậy và bắt đầu bước về phía trước. Tôi chạy theo cô và tiến vào khu đất trống.

Khi chúng tôi đi đến giữa khu đất, một hình bóng nhỏ bé xuất hiện ở ngôi nhà giữa trong số bảy cái.

- Ai Fa! Asuta! Chào mừng đến với nhà Wu! Hai người đến sớm thật đấy.

Hình dáng đó chắc chắn là Rimee Wu rồi.

Nhân tiện thì, giờ là giữa buổi chiều.

Có lẽ là vào khoảng 3pm.

- Bọn anh đến sớm quá sao? Anh muốn có thêm thời gian để chuẩn bị.

- Không sao! Những vị khách đáng quý, làm ơn để tôi bảo vệ con dao của hai người!

Ai Fa im lặng giao ra cả hai con dao của cô.

Tôi không lường trước nên có hơi lo lắng.

- Rimee Wu, anh muốn hỏi cái này. Anh nấu bằng con dao của chính mình có được không?

- Hmm? Nhưng nhà em có rất nhiều dao để cắt thịt.

- Nhưng con dao của anh có một chút hơi đặc biệt.

Tôi lấy ra con dao Santoku từ thắt lưng, trông như một yakuza xuất hiện trong các bộ phim.

Nhân tiện thì hôm nay tôi mặc chiếc áo phông và khoác cái vest lòe loẹt ra bên ngoài. Tôi quấn vải quanh hông, nhưng vẫn mang đôi giầy trắng và khăn trắng quấn quanh đầu, một hỗn hợp của rất nhiều thứ.

Thật ra thì, bộ đồng phục màu trắng thể hiện danh dự của một người đầu bếp và tôi rất rất là muốn mặc nó. Nhưng tôi cũng không muốn ăn mặc quá giống một người ngoài, vì vậy tôi đã mang bộ đồ kỳ dị này.

Rimee Wu ngắm nghía con dao của tôi và nói “em hiểu rồi”, sau đó nghiêng đầu nghiêng đầu thắc mắc.

- Nếu như vậy thì, cứ đưa dao cho em trước, khi bắt đầu nấu ăn em sẽ trả lại. Nếu giờ anh không đưa, em sẽ không thể cho anh vào được.

Tôi thở dài và đưa con dao Santoku và cả con dao còn lại cho cô bé.

Một thanh kiếm, hai con dao và cả con dao Santoku. Rimee Wu giữa lấy tất cả với sự kình trọng và quay người đi.

- Làm ơn đi hướng này.

Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây? Tôi gồng mình lên và chuẩn bị để gặp nhà Wu. Môtj nhóm người xuất hiện từ cả trước và sau ngôi nhà… tất cả đều là phụ nữ yếu đuối.

Ah phải rồi, Giờ là lúc những người đàn ông ra ngoài đi săn.

Có sáu người phụ nữ đang xếp hàng phía trước chúng tôi. Tôi thì đang ngạc nhiên tột độ, còn Ai Fa thì vẫn bình tĩnh như thường lệ.

- Con đã dẫn các vị khách đến rồi! Họ là Ai Fa và Asuta từ nhà Fa!

Sáu cặp mắt tò mò nhìn chúng tôi mà không hề có ý tránh đi.

Trong suốt năm ngày qua, mọi người luôn lịch sự lờ đi sự hiện diện của tôi, đó là tại sao hành động của họ làm tôi rất ngạc nhiên. Không chỉ không lờ tôi đi mà còn dồn hết ánh mắt của họ vào tôi.

Đây là đại gia đình mười ba người, nên cũng không quá bất thường khi quá nửa là phụ nữ. Nhưng ấn tượng mạnh mẽ của họ làm tôi vẫn chưa hết bàng hoàng.

Ba người trong số họ đã kết hôn và mặc chiếc váy dài làm từ một mảnh vải.

Ba người còn lại chưa kết hôn, mái tóc dài của họ đang thả xuống kín hai bờ vai, và họ mang hai mảnh vải che đi phần ngực và hông.

Trong số những người đã kết hôn, có một người già hơn tất cả. Nhưng đó chắc chắn không phải bà Jiba. Bà ấy không khá bụ bẫm và tràn đầy năng lượng. Và trên người bà cũng có mùi dầu mỡ trên người.

Một người khác là phụ nữ trung niên. Cô ấy có lẽ vào tầm tuổi cha mẹ tôi. Khỏe mạnh và cường tráng là hai từ phù hợp nhất để miêu tả cô. Hơn nữa cô cũng rất cao, và là hình ảnh của một bà mẹ mạnh mẽ.

Và… những người còn lại đều khá trẻ.

Hai người trông lớn tuổi hơn tôi. Có lẽ vào khoảng hai mươi tuổi.

Một người đang mặc chiếc đầm dài và đang bế một đứa trẻ trên tay.

Ngoài ra còn có một cô gái khác tầm tuổi tôi và một người nữa nhỏ hơn.

Tổng cộng là sáu người phụ nữ.

Tính cả Rimee Wu và đứa trẻ thì đã là tám người.

- Đây là bà Ditto Min. Đứng bên cạnh bà ấy là mẹ Mia Lei. Kế tiếp là Sati Lei, chị ấy là vợ của anh trai Jiza, và đứa trẻ là Kota. Còn kia là các chị gái của em Vena, Leina và Lala!

- Nè, nếu em giới thiệu trong một lượt như vậy…

Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn.

- …Eh, em vừa nói Reina sao? (đồng âm, khác cách viết)

- Sao?

Cô gái cùng tầm tuổi tôi nghiêng đầu thắc mắc.

Cô ấy có mái tóc màu đen, khá là hiếm ở Forest’s Edge. Mái tóc đã được buộc sang hai bên vai. Cô trông khá thấp và nhỏ nhắn, gương mặt ngây thơ của cô gợi lên hình ảnh của Rimee Wu… Và tất nhiên cô ấy có nước da nâu và đôi mắt màu xanh.

…phải rồi, mình đang nghĩ cái quái gì vậy?

Cô gái này có cùng tên với người bạn thơ ấu của tôi.

Nhưng ngoại hình thì nhìn lại khác hoàn toàn. Reina trông trẻ con hơn nhiều với mái tóc ngắn, và trông cũng không nổi bật thế này. Điểm chung duy nhất là về ngoại hình nhỏ nhắn của họ, cả hai đều chỉ đứng đến vai tôi.

- Xin lỗi, không có gì đâu. Vì một người bạn của tôi cũng có tên giống cô, nên đã vô ý phản ứng như vậy.

- Anh biết một người khác có tên giống tôi sao?

Cô ấy đang nở một nụ cười ngây thơ na ná như của Rimee Wu.

Ah… Nụ cười của cô ấy cũng khá giống với của Reina. Reina trông trẻ con hơn nhiều so với bề ngoài của cô, với cô gái trước mặt tôi và Rimee Wu cũng vậy.

- …Tôi là người đứng đầu nhà Fa, Ai Fa. Người này là một thành viên trong nhà tôi, Asuta. Chúng tôi ở đây vì nhận được lời mời từ Rimee Wu, để tạm thời chăm sóc sức khỏe nhà Wu.

Ai Fa thông báo với giọng cứng rắn hơn bình thường.

- Ai Fa và Asuta từ nhà Fa, rất hân hạnh.

Người phụ nữ lớn tuổi có mùi chất béo nói với chúng tôi. Giọng của bà cũng rất giống với ngoại hình, êm đềm và nhẹ nhàng.

- Nhà Wu rất chào đón hai người. Lala, giúp hai người họ giữ áo khoác.

- Eh? Bà muốn cháu làm sao!?

Cô gái trẻ tuôi nhất khó chịu lên tiếng.

Cô ấy có vẻ vào khoảng mười ba hay mười bốn tuổi, và trông cứng cỏi như một cậu con trai. Mặc dù chân tay và cơ thể cô khá nhỏ nhắn, cô vẫn cao hơn Leina. Cô có mái tóc màu đỏ tươi khá giống Rimee Wu, và được buộc kiểu đuôi gà. Đôi mắt cô cũng là màu xanh của đại dương.

Cô gái tên Lala bước gượng gạo đến và nhận lấy cái áo khoác từ Ai Fa. Bà Ditto Min lơ cô đi và mỉm cười thân thiện.

- Vì hai người muốn dùng bếp sớm nhất có thể, chúng tôi đã cố gắng hoàn tất các công việc. Giờ hai người có thể dùng rồi. Ai được phân công nấu ăn hôm nay…?

- Rimee, Bà Ditto Min và chị Leina!

- Đúng rồi, Vậy Rimee, Leina và tôi sẽ trợ giúp hai người.

- Được rồi, cảm ơn.

Chuyện này hoàn toàn ngoài dự liệu.

Tôi đã chuẩn bị tinh thần để đối đầu với kẻ địch, nhưng người đây… nói thế nào nhỉ, ấm áp và khá thân thiện.

Chỉ duy nhất cô bé tóc đỏ là không bằng lòng, còn những người khác đều cười thân thiện. So với những người tôi gặp ở bờ suối hay ở trên đường, thái độ của họ hoàn toàn khác.

Ai Fa đã từng từ chối đề nghị của người đứng đầu Donda Wu, từ chối gả vào nhà Wu. Và tôi thì là một tên ngoại tộc (thật ra là từ thế giới khác). Họ có vẻ không quá để tâm.

- Rồi… trước khi bắt đầu làm việc, tôi muốn xác nhận một chuyện…

Ai đó bất ngờ lên tiếng với một giọng vô cùng quyến rũ.

Đó là cô gái trẻ lớn tuổi hơn tôi và không bế em bé.

Cô buộc mái tóc nâu của mình sang bên phải, và bởi vì cô chỉ che mỗi phần ngực và hông bằng hai mảnh vải, điều đó là những đường cong gợi cảm của cô càng được phô trương hơn nữa.

- Asuta của nhà Fa… Cậu đến từ một quốc gia khác đúng không? Nhưng sao cậu lại không nói rõ nơi cậu sinh ra, có lý do gì cho việc đó không…?

- Không, tôi chẳng có lý do gì để giấu diếm cả.

Tôi đã thảo luận vấn đề này với Ai Fa rồi.

Tôi chẳng có cách nào để chứng thực chân tướng của mình, và vai trò của tôi ở thế giới này là gì. Va tôi không có nhiều lựa chọn, nên quyết định cũng khá dễ dàng.

- Người dân ở đây có vẻ rất khác với quê nhà tôi… Tôi đến từ một nước có tên là Nhật Bản.

Ai Fa và tôi đã chọn “nói ra sự thật”.

- Sáu ngày trước, tôi tỉnh dậy ở chân núi Morga. Tuy nhiên tôi không hề biết tại sao mình lại ở đây. Người ở đây không biết về Nhật Bản, và tôi cũng chưa bao giờ nghe về đại lục địa Amusehorn. Nhưng chúng ta vẫn có thể giao tiếp dễ dàng. Tôi vẫn còn rất thắc mắc về chuyện này và cũng chẳng biết chuyện gì đang xảy ra cả.

Nếu tôi chọn nói dối, chắc chắn sẽ có ngày bị bại lộ.. Và nếu có ai trên thế giới này cũng giống tôi, tôi sẽ mất cơ hội được biết về điều đó.

Vì thế tôi đã quyết định nói ra tất cả, và thành thật về những gì mình chưa biết… tôi chỉ giấu một chuyện duy nhất “tôi đã chết, nhưng lại được hồi sinh tại đây”, chuyện đó nghe thật là không thể tin được.

- Tôi hiểu rồi… Một người nước ngoài mà chưa bào giờ nghe đến Amusehorn…? Tại sao lại có người như vậy đột nhiên xuất hiện ở cái đại lục này chứ…?

Bà chị bỗng dừng lại giữa chừng và đôi mắt mơ hồ làm cô trông càng mê hoặc hơn nữa. Tuy nhiên, vì cô ấy đã hỏi chuyện này, có nghĩa là cô ấy là người cảnh giác nhất chỗ này, và cô cũng rất nhanh trí nữa. Tôi sẽ chú ý điều đó.

- Tôi thật chẳng nghĩ ra được gì hết. Sau khi gặp Ai Fa ở trong rừng, cô ấy đã chăm sóc tôi và còn lo lắng cho tôi nữa. Cô ấy nói sẽ rất nguy hiểm nếu tôi đi lang thang trong Forest’s Edge mà không biết gì cả.

- Hou… Ai Fa của nhà Fa, nhân cách của cô không quá tệ… Tôi đã nghĩ cô chỉ có hứng thú với việc săn kiba như một người đàn ông…

Mấy từ của cô thì không có gì ác ý, nhưng giọng thì lại đầy mỉa mai, và nó làm cho Ai Fa càng đanh mặt lại.

Và tất nhiên, Ai FA không thèm đáp lại. Bà chị này nhìn vào Ai Fa với ánh mắt quyến rũ và khẽ cười.

- Dù sao thì, tôi cũng rất mong chờ ngày hôm nay đấy. Và mấy người ở đây là vì bà Jiba yêu quý của nhà chúng tôi đúng không…? Mặc dù cha Donda rất tức giận khi biết chuyện, tôi vẫn rất vui được chào đón hai người…thật lòng đấy…

- Xin lỗi tôi đã có chút lo lắng.

Thật là một câu nói ngu ngốc. Khi cô ấy nghe được, co đặt một ngón tay lên đôi môi căng mọng và cất tiếng cười như những chiếc chuông bạc.

Tất cả những cử chỉ của cô đều tràn ngập sự quyến rũ chết người, đó có lẽ là điểm đặc trưng của cô.

- …Tôi là Vena Wu, trưởng nữ nhà Wu… Con gái thứ hai là Leina với mái tóc đen, con gái thứ ba là Lala tóc đỏ, và con gái út là Rimee… Tôi sẽ giới thiệu các anh em của tôi khi họ trở về từ khu rừng…

Sau đó cô ấy đưa cánh tay cân đối về phía những người lớn tuổi.

- Đây là vợ của trưởng tộc đời trước, Ditto Min, bà ấy sẽ hỗ trợ cậu… nghĩa là bà ấy là bà của tôi… Bên cạnh là mẹ của tôi, Mia Lei, vợ của trưởng tộc Donda… Và đó là Sati Lei và con của cô ấy Kota, vợ của anh trai cả Jiza… Người mà cậu muốn giúp hôm này là cụ của tôi – Jiba, bà ấy đang nằm nghỉ ở trong nhà… Ai Fa và Asuta từ nhà Fa, rất vui được gặp hai người.

3.

- …Mời đi hướng này.

Người đang dẫn đường cho chúng tôi là con gái thứ hai củ nhà Wu, Leina Wu.

Rimee Wu vào trong nhà để cất những lưỡi dao của khách. Người bà – Ditto Min vẫn đang phải làm nốt phần việc chiết xuất chất béo. Những người còn lại thì trở về với công việc của chính họ.

Phòng bếp được đặt ở phía sau nhà.

Một ngôi nhà lớn nhu thế này sẽ tách riêng bếp và những phòng khác. Họ xây dựng thêm một tòa nhà khác sau gian nhà chính, nó có kích thước bằng một nửa bao gồm một nhà bếp, một kho thực phẩm và một phòng giết mổ Kiba.

- Hmm? Ở kia cũng có vài cái lò ở nữa sao?

Có hai cái lò khá lớn ở bên cạnh ngôi nhà, giống với cái ở nhà Ai Fa.

Hai cái này được đặt ở ngoài trời, và có luôn một mái che bằng củi xinh xắn bên trên. Hai cửa lò được bố trí đối diện nhau, trông như hai con quái vật vô diện đang dè trừng nhau.

Thế nhưng lạ là không có bất cứ cái nồi sắt nào phía trên cả.

- Mấy cái lò đó được dùng để nướng thịt. Cha tôi Donda rất thích thịt kiba nướng.

Cô gái nhỏ nhắn với mái tóc buộc thấp hai bên nở một nụ cười tươi.

- Ra thế! Khi các người nướng kiba, sẽ có một lượng khói đáng kinh ngạc. Thật tuyệt, tôi sẽ sử dụng nó ngày hôm nay.

- Eh?? Asuta, anh định làm thịt kiba nướng sao?

Vì lý do nào đó tôi đã bị ngạc nhiên và nhìn vào đôi mắt mở to của cô gái.

Sao lại thế nhỉ? Khi tôi nghe cô gái có cùng tên với người bạn thơ ấu này gọi tên tôi, một cảm giác thật lạ lùng.

Tuy vậy thì dù đã lên đến cao trung, Reina vẫn còn gọi tôi là “Asuta-chan”.

- …Đúng rồi, tôi đang tính sẽ nướng thịt, có chuyện gì sao?

- À thì, Rimee nói với tôi là món thịt mà con bé ăn rất mềm. Nên tôi nghĩ anh sẽ làm kiba hầm….

- Ah. Nhưng tôi vẫn sẽ nướng thịt kiba. Cô có thể nghĩ phương pháp nấu ăn của tôi hơi kỳ lạ, nhưng tôi sẽ làm những phần phức tạp, còn những chuyện khác nhờ cô nhé.

- Okay! Với tôi, bà Jiba là một người không thể thay thế. Tôi rất cảm ơn sự giúp đỡ của anh, Asuta! Tôi sẽ cố hết sức!

Cô gái này thật sự rất giống với Rimee Wu. Cô ấy rất vui vẻ, ngây thơ, năng động và có đôi mắt rất chân thật.

Hơn nữa thì… mặc dù thông tin này không cần thiết, nhưng chắc chắn rằng cô ấy cũng được thừa hưởng gen giống với bà chị sexy kia.

Hai cánh tay và bắp đùi đều rất săn chắc, còn bộ ngực và hông thì tạo nên một đường cong hết sức nữ tính. Hơn nữa cô còn có vòng eo con kiến, vô cùng cân đối… vì vậy mà tôi chẳng biết nên đặt ánh mắt vào đâu mỗi khi nói chuyện với cô ấy.

Những người con gái ở vùng này ăn mặc quá thiếu vải. Dường như họ nghĩ chỉ cần che đi vùng ngực và hông là đã đủ. Và những mảnh vải họ quấn quanh người mình lại còn quá mỏng nữa, làm cho những đường nét trên cơ thể được phô ra quá mức cần thiết.

Và không giống những người phụ nữ tôi đã gặp, bọn họ có đeo đồ trang sức.

Những chiếc vòng được làm từ quả Krilee có vẻ như là món đồ bình thường nhất.

Ngoài ra, họ còn mang kẹp tọc bằng bạc lấp lánh, khuyên tai, vòng chân và…

- …Ah, cái vòng cổ đó.

- Huh?

- Tất cả mọi người đều mang một cái vòng cổ với ba cái răng nanh hoặc sừng kiba. Đó có phải một loại bùa không?

- Vâng. Bởi vì phụ nữ không thể săn kiba, những người đàn ông sẽ tặng răng nanh và sừng cho chúng tôi như một lời cầu nguyện cho một cuộc sống an lành ở Forest’s Edge.

Cô gái nở một nụ cười tươi và giữ lấy cái vòng đang rung lắc phía trước, nó càng làm tôn lên những đường cong táo bạo của cô.

- Những người cha cũng có thể tặng chúng cho con cái, người chồng tặng nó cho vợ của anh ta. Nhưng họ sẽ không đưa một chiếc vòng có cả răng nanh và sừng, giữ lại một thứ để chứng tỏ rằng con kiba không phải được săn bởi người phụ nữ đó.

- Hou, thật là một phong tục thú vị.

Khi trả lời Leina Wu, tôi có thể cảm nhận được một cơn lạnh gáy ập đến, quay lại phía sau và tôi thấy Ai Fa đang dựa lưng vào tường, nhìn chằm chằm vào chúng tôi với đôi mắt giá lạnh.

Tôi không có bỏ bê nhiệm vụ đâu mà. Cô chủ à, tôi chỉ là hơi quá khích khi thấy mấy cái lò ngoài trời thôi.

- Erm, có bốn cái lò sao? Bắt đầu nhóm lửa thôi.

- Được rồi, làm ơn theo tôi.

Leina Wu lại cười và đi về phía Ai Fa.

Cô ấy gật đầu với một Ai Fa đang làm mặt nghiêm túc, và kéo cánh cửa bên cạnh.

- Đây là phòng bếp.

- Hou…

Tôi đáp lại và tiến tới. Dù muốn nói vài câu với Ai Fa, nhưng cô gái đáng yêu của tôi đã quay ngoắt đi và bước vào bên trong.

Chuyện gì thế này? Thật khó hiểu mà, nhưng tôi có dự cảm chuyện này sẽ rắc rối lắm đây.

Tạm bỏ qua đã, tôi bước vào trong căn phòng.

- Oh, thật tuyệt.

Căn phòng này rộng chỉ tám chiếu tatami, nhưng nhìn lại rất rộng vì hầu như không có nhiều đồ.

Một cụm bốn cái lò được đặt ở ngay giữa phòng. Một khu vực làm việc được dựng lên bằng một khúc gỗ được đặt bên cạnh mỗi cái lò, cùng với một thùng chứa đầy nước. Tôi thật sự ấn tượng.

Sàn nhà không hề được trải thảm. Những bức tường gỗ, trần nhà và kết cấu xà ngang giống hệt nhà của Ai Fa.

Tuy nhiên, ở đây có một chỗ dùng để phân loại dao, thì múc, thìa khuấy được treo trên tường. Trên bức tường không có cửa gần nhất, đang treo đầy những thứ như đĩa, thìa nhỏ và nhiều vật dụng khác.

Đây chính là kiểu mẫu cho một căn bếp, một nơi chuẩn bị thức ăn.

Tôi có thể cảm thấy sự phấn khích bắt đầu dâng lên.

Trong khi tôi đang mải ngắm nhìn gian bếp, Leina Wu đã đứng trước một cái lò với nụ cười tự nhiên và nói “Tôi bắt đầu nhóm lửa được chưa? Làm ơn nói cho tôi khi nào anh sẵn sàng”.

Mặc dù cô ấy có tính cách hồn nhiên thuần túy, cô ấy vẫn rất thanh lịch.

Mà nhân tiện thì cách nhóm lửa của họ cũng giống với Ai Fa. Họ sẽ buộc một cái lá khô gọi là karakara lên đầu một thanh gỗ, sau đó chà xát vào mội thanh củi khác. Lá karakara sau đó sẽ cháy như một que diêm.

Sau đó cố giữ cho ngọn lửa không tắt cho đến khi thanh củi bắt đầu bén lửa.

Tôi cũng đã từng thử dùng cách này để nhóm lửa ngày trước, nhưng đã thất bại hai trong ba lần. Leina thành công trong một lần duy nhất.

- Um, cô giúp tôi đun sôi một nửa nồi nước nhé, cho lửa thật to vào.

Leina Wu hiểu và bắt đầu đổ nước vào.

…Tôi có thể cảm thấy được một ai đó đang nhìn chằm chằm vào sau gáy, cơ mà lần này tôi chưa làm sai điều gì mà, đúng không?

- Được rồi, Ai Fa, đưa tôi chỗ thịt Kiba. Nè, tôi để thịt lên cái bàn đó được không?

- Vâng tất nhiên rồi… Mà nếu được thì cứ gọi tôi là Leina Wu.

- Um, được rồi. Nhưng cô có tên giống với một người mà tôi đã từng biết, nên có chút kỳ lạ.

Tôi lấy gói thịt kiba từ Ai Fa và mở cái lá cao su giả ra.

Leina Wu đứng bên cạnh, cười và nhìn vào mặt tôi.

- Asuta, người đó chắc rất quan trọng với anh, đó là tại sao anh không thể ép mình gọi tôi bằng cái tên đó.

- …Không phải thế.

Nếu không, thì tại sao? Tôi cũng chẳng biết.

Nhưng nhắc lại thì… ngoài người nhà ra, tôi thường dành hầu hết thời gian với Reina. Tôi không coi cô là đối tương yêu đương, nhưng nghĩ đến việc tôi không còn được gặp cô nữa… vẫn làm tim tôi quặn thắt. Đó là cái cách mà tôi nghĩ về cô ấy.

Đó là tại sao tôi lại không muốn nhắc lại cái tên đó.

Tôi không nghĩ mình nên nói cái này cho một người có cùng tên với cô ấy.

- …Huh?

Tôi đang lấy thịt ra khỏi gói lá, thì một bàn tay nhỏ màu nâu nắm lấy tay tôi.

Tôi ngạc nhiên nhìn sang. Leina Wu người vừa mới cười nói, đang cúi mặt xuống, có vẻ như sắp khóc.

- Tôi xin lỗi Asuta, tôi đã nói một chuyện không nên. Đôi mắt anh trông buồn quá…

- Không! Không sao! Tôi thật sự không sao! Tôi chỉ đang nghĩ vớ vẩn vài thứ thôi!

Chuyện quái gì vậy? Tôi không có đi cả đoạn đường đến đây để diễn một bộ phim hài lãng mạn.

Ara, gáy tôi lại nhói lên nữa rồi. Cứ như một ai đó cầm một cây gậy bằng đá dí thẳng vào vậy. Mà tôi có thể biết rõ chủ nhân của ánh nhìn đó, chẳng lẽ tôi có tài năng để làm thánh kiếm sao?

Ngay lúc đó, sau lưng tôi có tiếng nói “Xin lỗi đã để anh đợi, Asuta! Dao của anh nè!” và ai đó chọt chọt vào lưng tôi, làm tôi hét lên.

- Uwahh!

Tôi cứ tưởng rằng chắc chắn “ai đó” đã vớ con dao trên tường và đâm tôi một nhát. (hóa yan à ba)

- Rimee, đừng có làm như vậy! Em không được chơi đùa với dao như thế đâu!

- Eh? Có sao đâu, vẫn còn vỏ bọc mà!

Tôi lau đi chỗ mồ hôi lạnh túa ra và cầm lấy con dao Santoku từ Rimee.

- R-Rồi, vậy giờ anh cần thái thịt. Em có thể đi lấy đủ lượng poitan cho mọi người đến đây được không? Sau khi nước sôi thì cho tất cả vào.

- Em hiểu rồi! Chị Leina, đi chợ nào!

- Okay.

Sau khi hai chị em nọ đi khỏi, chỉ còn lại mình tôi và cô chủ trong phòng.

Tôi gạt đi chỗ lá pico dính vào miếng thịt đùi, và cắt xuyên qua miếng thịt. Sau đó tôi lén nhìn về phía Ai Fa.

Cô chủ của tôi đang ngồi dựa lưng vào tường, với một chân khoanh vào, chân kia dựng gối lên.

- …Có vè như tôi sẽ không giúp được gì đâu.

- Không phải thế! Cô chính là điểm tựa tinh thần cho tôi mà! Tôi chỉ có thể tập trung nấu ăn vì biết cô đang ngồi đó quan sát tôi mà thôi!

- …Sao cậu lại bối rối thế?

Tôi không có bối rối. Nếu thế thật, thì đó là do giọng của cô trầm và lạnh giá hơn bình thường đấy.

Tuy nhiên, đây là một cơ hội hiếm có để nói chuyện riêng với Ai Fa. Ánh nhìn lạnh giá của cô đáng sợ thật đấy, nhưng tôi vẫn có thể chia sẻ những suy nghĩ đang chất chứa trong lòng.

- …Nhà Wu cũng thân thiện hơn tôi tưởng nhiều. Tôi cứ nghĩ họ sẽ là kiểu máu nóng của thợ săn hơn cơ.

- Ai mà biết. Ngoài Rimee Wu và Jiba Wu, đây cũng là lần đầu tôi gặp họ mà.

- Ah, vậy cô đã gặp mấy người đàn ông bao giờ chưa?

- …Khi Donda Wu đến nhà để đề xuất hôn ước, ông ta cũng mang cả ba người con trai theo. Nếu cậu muốn gặp người máu nóng, cứ đợi đến tối đi.

- Không, tôi không thực sự muốn đâu…

Chúng tôi chỉ trao đổi vài từ như vậy thì hai chị em kia quay lại.

Họ cầm theo thứ gì đó như một cái giần trên tay, và mỗi cái lại chứa một đống củ poitan. Mỗi người cần hai củ vậy là hai mươi tám củ tất cả.

Đó là lý do hai chị em cần có thêm người giúp đỡ. Đó là bà cô tóc xám người phúng phính, Ditto Min Wu.

- Xin lỗi vì đã để mọi người phải đợi, tôi đến để giúp đây… Ara thật là một miếng thịt chân kiba thật to.

Gương mặt bà đã đầy nếp nhăn, nhưng có vẻ vẫn còn rất khỏe. Bà ấy quay về phía Ai Fa với một nụ cười.

- Ai Fa của nhà Fa, tôi được nghe là cô tự mình chăm lo cho nhà Fa. Cô tự mình săn kiba sao?

- …Vâng, đúng vậy.

Giọng của cô có vẻ lạnh nhạt, nhưng Ai Fa vẫn lịch sự đứng dậy và gật đầu.

- Thật đáng kinh ngạc, nhà Fa đã cắt đứt mọi quan hệ với các nhà khác đúng không? Thật không thể tưởng tượng một cô gái như cô lại có thể tự mình gánh vác cả một ngôi nhà.

- …Cũng không khó khăn gì. Cha tôi đã dạy tôi cách để săn kiba. Ông đã chỉ cho tôi những điều quan trọng để có thể sinh tồn ở Forest’s Edge. Nên tôi có thể sống tiếp mà không cần lệ thuộc vào ai cả.

- Sống một mình và chết một mình?

Một nụ cười hiện trên gương mặt người phụ nữ, cứ như bà ấy nhìn thấu tất cả.

Ai Fa mở miệng ra, nhưng rồi lại thôi và không nói gì nữa.

- Nếu một người phụ nữ chịu trách nhiệm [săn kiba], cô ấy không thể sinh và nuôi con, đúng chứ? Sống một mình, chết đi một mình, và để cho nhà Fa kết thúc… Ai Fa của nhà Fa, cô thấy ổn với việc đó sao?

- …Rất nhiều gia đình ở Forest’s Edge kết thúc như vậy. Không phải ai cũng lớn mạnh như nhà Wu.

- Sao? Chúng tôi không có năng lực như vậy. Leina, Rimee và tôi đều không săn được kiba. Không, ngay cả mấy người đàn ông đó cũng không thể tự mình săn được kiba. Nói đi nói lại, người có năng lực như cô rất hiếm.

- Chuyện đó…

- Nhưng nhà Fa sẽ chấm dứt, và dòng máu nhà Wu sẽ vẫn tồn tại, tại sao lại thế… Có lẽ dòng máu nhà Fa cũng có thể được duy trì?

- … Ý của bà Ditto Min là sao?

Rimee Wu đang chán nản chọc ngoáy củ poitan hỏ tôi với gương mặt thắc mắc.

Vì lý do nào đó, bà cô đó nhìn vào tôi và nheo đôi mắt như đang cười của mình đầy vui vẻ.

- Rimee, con sẽ biết khi nào con lớn hơn… nước sôi rồi kìa.

- Ah… em sẽ cho vào ngay!

Khi các thành viên trong gia đình gọi nhau họ thường bỏ qua tên họ. Theo sau một Rimee Wu năng nổ, cô bé cầm lấy một con dao bếp nhỏ ở trên tường.

Su khi nhìn vào nồi nước cô nghiêng đầu thắc mắc.

- Không phải thế này là quá ít nước sao? Và anh muốn đang nấu quá nhiều poitan chỉ bằng một cái nồi?

- Ưm, chỉ một là đủ rồi. Nếu em muốn ăn poitan như ngày hôm qua thì hay cho hết vào đi.

- Okay!

Cô bé cầm củ poitan lên, cắt dọc bằng con dao và ném vào trong nồi. Trong khi con bé đang làm việc với đống đó, tôi cũng đã gần xong với chỗ thịt đùi.

Tôi cắt hết chỗ mỡ ra để chuẩn bị cho sau này. Để tiện hơn trong việc làm thịt băm, tôi cắt miếng thịt thành hình nhỏ vừa đủ. Chuyện này cũng không tốn quá nhiều thời gian, chỗ thịt chỉ vào khoảng 5kg.

Bà Ditto Min lần này quay sang tôi và cười.

- Asuta từ nhà Fa, kỹ năng dùng dao của cậu còn nhanh hơn cả một người phụ nữ.

- Đúng vậy. Tôi thật ra là một đầu bếp thực tập ở nước mình.

- Hou... vậy sao.

Khi nghe thấy câu trả lời của tôi, bà Ditto Min khẽ cau mày.

- Một người phụ nữ săn kiba sống cùng với một người đàn ông giỏi nấu ăn. Thật là một sự kêt hợp đầy thú vị. Có vẻ ta không nên nói quá nhiều nhỉ.

- Cháu cũng nghĩ vậy, bà Ditto Min, tốt hơn là không nên xen vào chuyện nhà người khác.

Leina chỉ trích bà ấy với chất giọng trẻ con.

Cảnh này nhìn thật ấm áp.

Nhưng tôi không quá thả lỏng.

Vì khi tôi quay lại nhìn xem Ai Fa thế nào thì, nữ chủ nhân ngôi nhà của chúng tôi, vẫn đang mang gương mặt khó chịu.

4.

Được rồi, giờ là lúc để thay đổi tâm trạng và tập trung vào nào.

Tôi đã bị làm cho bối rối vì những tiếng ồn xung quanh và đã ảnh hưởng chút xíu đến công việc của tôi. Chuyện này cũng không trách tôi được, vì tôi vẫn đang ở chỗ thấp nhất trong thang cấp bậc của đầu bếp. Cha sẽ không bao giờ cho tôi chạm vào con dao Santoku khi đang không thể giữ được tập trung.

- …Nấu poitan theo cách này rất đơn giản. Nếu món này hợp với bà Jiba Wu, thì mọi người có thể làm bắt đầu từ ngày mai.

Trong khi tôi thông báo như vậy, poitan đã bắt đầu sôi bên trong nồi. Tôi khuấy đều với một cái thìa, cẩn thận để nó không bị cháy. Poitan đã trở nên dinh dính.

- Xin lỗi, nhưng anh định đun cho đến khi nước bay hơi hết sao?

Leina Wu hỏi.

Khi tôi gật đầu xác nhận, mắt cô mở to cho thấy rõ sự khó hiểu.

- Nhưng làm thế không phải poitan sẽ rắn lại như bùn sao? Tôi nghĩ sẽ rất khó để ăn…

- Ehh? Leina Wu, cô đã từng thử nấu poitan như thế này rồi sao?

Leina Wu ngay lập tức tỏ ra rất ngạc nhiên, sau đó đôi mắt cô trở nên lấp lánh.

- Vâng! Tôi đã thử rất nhiều cách để làm poitan ngon hơn, nhưng mọi người đều càu nhàu là tôi lãng phí thức ăn.

Không hiểu sao cô lại đang có một nụ cười rất hạnh phúc.

Sao cô ấy lại có biểu hiện như vậy với câu chuyện đó chứ? Là tại tôi đã gọi tên cô ấy lần đầu tiên sao? Không, tôi cần tập trung, tập trung.

- Nếu vậy, tôi sẽ để cô lo chỗ poitan, Leina Wu… Sẽ rất là thất lễ nhưng có phải mọi người ở Forest’s Edge cũng đang học nấu ăn thế này sao?

- Vâng. Chúng tôi cảm thấy rất phiền lòng khi cơ thể của bà Jiba trở nên như thế này… Tôi cứ để cho nước bay hơi hết sao?

- Um, nhưng cẩn thận đừng để cháy.

- Okay!

Vẫn còn một lúc nữa trời mới tối, vậy hãy chuẩn bị mọi thứ trước lúc đó.

- Được rồi, đầu tiên, tôi sẽ chuẩn bị thịt kiba. Nhiệt độ cho món ăn này rất khó điều chỉnh. Nếu được thì hãy ghi nhớ chuyện này, cũng có thể dùng cho những món khác trong tương lai.

Sau khi nói vậy tôi, mở gói của thịt vai ra.

Rimee Wu thốt ra “Hmm”.

- Hình dáng của miếng thịt lạ quá! Có thật là thịt kiba không ạ?

- Hmm? Có gì lạ? Đây là thịt từ phần lưng và vai của con kiba.

- Ehh!? Em chưa bao giờ ăn loại thịt đó trước đây!

- Hả? Nhà em đông người thế này, chẳng phải luôn mang cả con kiba về nhà sao?

- Chúng tôi chỉ mang kiba về khi muốn lột da chúng thôi. Asuta, chúng tôi chỉ ăn thịt phần đùi thôi.

Bà Ditto Min đáp lại.

- Tại sao? Nhà bà rất lớn, có thể sẽ không đủ thịt đùi đúng không?

- Không đâu, những người đàn ông nhà Wu sẽ săn hai con kiba mỗi ngày. Ngay cả khi chỉ lấy mỗi thịt đùi, vẫn là quá nhiều đến mức chúng tôi để một chút bị hỏng.

- Hai con một ngày…

Tôi đã hoàn toàn sốc.

Bà ấy nói đúng, nếu một con kiba nặng 70kg thì phần chân sau cũng đã nặng đến khoảng 20kg. Hai con kiba là 40kg… Chỗ đó thì không thể tiêu thụ hết trong một ngày được. Ngay cả khi có mang đi xông khói thì cũng chỉ cần một chân thôi là đủ.

Nhưng tôi nhận ra một điều. Một bộ răng và sừng của một con kiba chỉ đủ chỗ poitan và aria cho 10 người thôi.

Và vì nhà Wu có đến một tá người (thêm một đứa trẻ nữa), săn một con kiba mỗi ngày sẽ không thể đủ được. Sẽ có thịt bị thừa, nhưng săn hai con kiba một ngày là chuyện bắt buộc.

Và tất nhiên, tôi biết cái hệ thống như vậy sẽ để ra rất nhiều thịt thừa. Chuyện đó cũng được thấy rõ ở kho nhà chúng tôi.

Con kiba mà Ai Fa săn sáu ngày trước vẫn còn những 45kg thịt. Sau khi bảo quản bằng lá pico, nó giảm còn 40kg vì mất nước. Nhưng Ai Fa và tôi chỉ ăn hết có một kg mỗi ngày thôi. Vì chúng chỉ giữ được trong 20 ngày, nên tôi sẽ cần phải xông khói hơn một nửa chỗ đó.

Và trong khi đó thì, Ai Fa vẫn phải săn một con kiba mỗi năm ngày để lấy răng và sừng. Phần thân của con kiba mà cô ấy săn sẽ bị bỏ lại trong rừng như thức ăn cho động vật hoang dã.

Đem hun khói hết chỗ thịt mà tôi đã cất công để cắt tiết thì thật là phí phạm. Đó là tại sao tôi cảm thấy rất vui khi có thể xử lý một lúc 10kg thịt… Tuy nhiên, việc cả một đại gia đình chỉ được ăn mỗi thịt đùi làm tôi cảm thấy hơi buồn.

Trong khi tôi thái lat chỗ thịt, tôi nhìn vào bà Ditto Min ở trước mặt tôi, bà ấy trong có vẻ rất vui.

- Vậy sau khi săn kiba, các người sẽ lột da, lấy sừng và răng nanh, cắt lấy chân sau và vứt chỗ còn lại vào rừng?

- Đúng rồi, và để ngăn người ở Forest’s Edge lấy nó, chúng tôi sẽ ném xuống dưới thung lũng. Lũ Monta xây tổ của chúng ở chỗ đó, và linh hồn con kiba sẽ được gửi trả về rừng.

- …ngăn người khác lấy?

- Đúng vậy. Nếu một người không thể đi săn kiba tìm thấy chỗ thịt đó, họ sẽ chỉ sống nhờ vào chỗ thịt bị vứt đi của người khác. Và như vậy những kẻ không có lòng tự trọng sẽ xuất hiện trong Forest’s Edge.

Vậy đó là cách gọi của lòng tự trọng ở Forest’s Edge.

Đến từ một thế giới khác tôi chẳng thể hiểu được chuyện này.

Điều khiến tôi không đồng tình nhất… đó là cách mà họ đối xử với chỗ thịt vai và bụng ngon lành này như cỏ rác! Có lẽ tiêu chí của tôi có hơi kỳ lạ một chút.

- Nếu người đàn ông của gia đình nào đó bị thương hay quá già để có thể đi săn, chuyện gì sẽ xảy ra với họ? Tôi chỉ hỏi cho biết thôi.

- Nếu một người nào đó đánh mất sức mạnh của mình, họ sẽ phải sống phụ thuộc vào gia đình mình. Nếu gia đình họ không thể tự lo được, thì sẽ dựa vào những gia tộc lớn hơn. Ngay cả khi họ không thể săn kiba, những người đó vẫn có thể được ăn kiba nếu họ giúp đỡ trong các công việc khác.

- Hou…

Sau khi nghe được lời giải thích, tôi đã có thể đồng ý với đạo lý của họ thêm một chút.

- Tôi đã hiểu rồi, cảm ơn… Sau khi thái thịt như thế này, chúng ta sẽ bắt đầu băm nhuyễn nó bằng dao.

Tôi tập trung lại vào nấu ăn.

Giờ không phải là lúc để thu thập thông tin.

- Chúng ta sé dùng một con dao lớn trước, làm như thế sẽ dễ dàng hơn. Không cần dùng quá nhiều lực, thuận theo trọng lượng của con dao để băm nhuyễn thịt ra.

- Cái gì thế này!? Trông thật thú vị! Em muốn thử!

- Hmm…? Được thôi, nếu chỉ là băm thịt thì anh sẽ để em làm.

Vẫn còn rất nhiều thời gian. Tôi vẫn có thể làm nốt phần việc của con bé sau đó, vì thế nên cũng không sao, hơn nữa trong tương lai họ cũng sẽ phải tự làm mà thôi, nên để họ học cách nấu thịt kiba càng nhiều càng tốt.

- Uwah, chúng dính hết vào nhau rồi, thích ghê!

Rimee Wu cứ như thể con bé đang chơi đùa vậy, nhưng cách con bé dùng dao cũng không nguy hiểm lắm. Có thể cô bé còn nhỏ, nhưng cũng đã quen giúp đỡ việc nhà rồi.

- N-Nè Asuta, tôi cũng muốn thử.

Tất nhiên người duy nhất nói chuyện kiểu này với tôi chỉ có Leina Wu. Cô ấy quay đầu ra và chọc vào tay tôi trong khi vẫn đang khuấy đều nồi poitan.

Tôi chuẩn bị 7kg thịt để làm bơ gơ cho 14 người. Cô ấy không cần phải hỏi, cứ băm chặt bao nhiêu tùy ý.

- Ah, poitan cũng gần được rồi đấy. Erm, chúng ta có thể dịch chuyển cái nồi được không?

- Nếu xỏ que qua hai tay cầm thì hai người có thể di chuyển được nó.

- Hay lắm. Vậy thì, Ai Fa…

“Tôi có thể di chuyển nó” Leina Wu cười với tôi và cầm một khúc cây Krilee.

Nếu vậy thì, để Ai Fa và Leina Wu… Cân nhắc một chút thì, bản năng của tôi gào thét rằng không thể để hai người này ở với nhau được.

Và thế là, cẩn thận để không bị bỏng, tôi cầm vào một bên khúc cây và đưa qua tay cầm của cái nồi. Tôi và Leina Wu cùng nhau mang cái nồi ra ngoài.

Ánh mắt của Ai Fa đã không còn băng giá như trước nữa, sau khi nói chuyện với Ditto Min, cô ấy trở nên im lặng và đôi mắt thì lại tràn ngập nỗi buồn.

Tôi thật sự ghét khi nhìn thấy Ai Fa chán nản như vậy.

- Vậy, chúng ta sẽ làm gì với cái nồi này?

- Ah, chúng ta cần đặt ở chỗ nào đó khô ráo và có ánh nắng. Phải rắc chút nước lên bề mặt bên ngoài cái nồi để poitan không bị cháy.

- Được!

Mặc dù cảm thấy lo lắng cho Ai Fa, nhưng thành quả của cô con gái tên Leina Wu này cũng đáng chú ý. Cô ấy làm việc rất nhanh nhạy và tiếp thu tốt, có thể đoán được ra nhiều hơn từ những hướng dẫn của tôi. Rimee cũng có vè như vậy, cô bé thực sự muốn học những thứ này thật nhanh vì lợi ích của bà Jiba.

Sau khi chúng tôi mang chỗ poitan ra ngoài, tôi để cho Leina thực hành với thịt, và cô ấy còn xuất sắc hơn Rimee Wu. Chỗ thịt đã nhuyễn mà tôi không cần phải động tay vào.

Vì có rất nhiều dao nên 7kg thịt rất nhanh chóng đã chuyển thành một đống màu hồng, sau khi Ditto Min cũng nhập cuộc.

Họ thật sự là những học viên rất khá.

- Hmm? Asuta! Vẫn còn thịt ở đây nữa! Có cần phải làm chúng dính vào với nhau luôn không?

- Ah, cứ để nó như thế đi. Anh cần nó cho món khác.

Vì bà ấy có vấn đề với răng, tôi nghĩ rằng mình nên chuẩn bị thêm một món súp.

Bên cạnh chỗ 7kg thịt làm bơ gơ, tôi còn 3kg thịt vai cho món đó. Nghe thấy tôi nói vậy, Rimee Wu bĩu môi “Tch!”

- Thứ tự có hơi đảo lộn chút, nhưng bây giờ chúng ta cần xử lý chỗ aria. Tô cũng cần những nguyên liệu khác nữa, nên Rimee Wu, em đưa anh đến chỗ kho thực phẩm được không?

-Vâng!

- Ahh, tôi cần ai đó nhóm lửa chỗ bếp lò còn lại… Ai Fa giúp tôi mang đồ nhé.

Ai Fa thờ ơ rời khỏi bức tường.

Chúng tôi để phần bếp cho bà Ditto Min, và bốn người đi đến kho thực phẩm.

Có ba cánh cửa trong căn nhà này, từ phải qua trái là phòng bếp, phòng chứa thực phẩm, và phòng làm thịt kiba.

Chúng tôi mở cánh cửa ở giữa ra và bước vào sau Rimee Wu. Tôi kinh ngạc thốt lên một tiếng.

Tôi không bao giờ có thể ngờ bên trong lại có cảnh tượng như vậy.

Cả căn phòng tràn ngập những thứ nguyên liệu mà tôi không biết tên.

- Cái gì thế này? Thật khó tin, cứ như một kho báu vậy.

Tôi hét lên khi nhìn thấy khung cảnh này.

Những cái tủ không có cánh cửa được xếp thành hàng bên trong không gian rộng 8 chiếu tatami.

Có một loại quả trông giống bí ngô nhưng lại đỏ như cà chua. Một loại rau màu xanh với lá được sắp xếp như hoa hồng. Một bó gì đó rất bí hiểm trông như một con rắn đang cuộn tròn. Bên cạnh đó, còn có một loại quả vỏ màu xanh với gai nhọn như sầu riêng… dù sao thì, nơi đây tràn ngập những nguyên liệu mà không phải aria hay poitan.

Chỗ lá pico và lilo quen thuộc đang được treo trên tường. Tuy nhiên, ngay bên cạnh chỗ lá đó, có một cây gì đó cao khoảng hai mét cũng đang dựa vào tường. Nó trông dày như thân cây tre, và lại đầy lông như ngưu bàng. Còn có thứ gì đó như quả hồng vàng khô cũng được treo trên tường.

Tôi không thể thấy được thịt kiba để ở đâu, có một cánh cửa khác trong căn phòng, đó chắc hẳn là kho chứa thịt.

Một không gian tam tấm tatami, đầy những nguyên liệu rôi chưa bao giờ được nhìn trước đây, cứ như lạc vào thiên đường vậy.

- Asuta! Aria ở đây nè!

Rimee Wu di chuyển thật nhanh giữa những cái giá và chạy đến một bên căn phòng.

Có một lượng lớn aria và poitan ở đó.

- …Thế giới này cũng có nhiều loại rau quá.

- Thế giới…? Vâng! Nếu anh cho chúng vào nồi, vị cũng sẽ khác đi, thật thú vị! Em thích Tarapa. Leina thì thích lá Tino!

- Nhưng mà Rimee Wu, con người thì có thể sống mà chỉ cần ăn aria và poitan thôi.

- Hmm? Vâng, em nghĩ thế cũng đúng! Nhưng chị sẽ chán chết nếu ngày nào cũng chỉ ăn một thứ, đúng không?

Hou, vậy là những thứ này chắc chắn là rất xa xỉ, và chỉ những gia tộc lớn mạnh mới có được.

Không… những thứ nguyên liệu này có thể chứa đầy dưỡng chất. Ngay cả khi chúng là những món đồ xa xỉ, thì vẫn cung cấp đầy đủ như một thứ thực phẩm chứ không chỉ là ăn cho sang miệng.

Mà ngoài Rimee Wu và Leina Wu ra, thì những người phụ nữ khác nhìn cũng rất khỏe mạnh và tươi tắn.

Ngay cả khi tôi nhận ra poitan là ngũ cốc, tôi vẫn chỉ nghĩ thứ rau duy nhất trên thế giới này là aria và đã có chút thất vọng. Từ việc thấy những thứ này, có thể biết những người phụ nữ nhà Wu đã bổ sung dưỡng chất bằng việc ăn những thứ rau này.

Nhưng mà…Cuối cùng thì, chẳng cần biết là rau gì, họ cũng sẽ chỉ ném chung vào nồi kiba mà thôi, thật là lãng phí.

Với chỗ nguyên liệu này, không biết tôi có thể làm được bao nhiêu món ăn đây nhỉ!?

Chỉ cần nghĩ đến thế thôi làm tôi run lên vì thích thú.

- Nếu muốn, anh có thể dùng bất cứ thứ gì mình thích.

Leina Wu khẽ mỉm cười với tôi.

Khi nghe thấy cô nói vậy, tôi đã bị cám dỗ, nhưng vẫn cương quyết từ chối.

- Tôi không có thời gian để thử mùi vị của chúng. Rất tiếc, nhưng giờ thì không dùng chỗ này được. Nếu dùng một thứ nguyên liệu xa lạ và phá hỏng hương vị của món ăn, thì mọi công sức đều sẽ bị uổng phí.

Tôi đã phải dùng đến bốn ngày để nghiên cứu được củ poitan. Danh dự người đầu bêp của tôi và cảm xúc của Ai Fa đều được đặt cược hết vào ngày hôm nay, tôi không được phép mạo hiểm.

Mà nói đến thì… tôi quay về chỗ Ai Fa, và bà chủ nhà của tôi đang nhìn chằm chằm vào những thứ này với gương mặt lạnh như băng.

… Phải rồi. Chúng tôi phải săn kiba mỗi năm ngày để duy trì lượng thực phẩm tối thiểu. Cũng là vô dụng thôi nếu cứ đi ghen tị với người làm tốt hơn chúng ta.

Tôi lớn lên trong một gia đình sơ hữu một cửa hàng nhỏ, những món sang chảnh như trứng cá muối, hay gan ngỗng, khách hàng bình dân chẳng bao giờ có nhu cầu những món như vậy. Tôi nghĩ theo cách đó để thay đổi tâm trạng.

Và như vậy, chúng tôi lấy đủ aria cho mười bốn người, một bình gốm đựng rượu hoa quả và một túi muối khoáng từ trong kho thực phẩm.

Rồi ngay khoảnh khắc đó… họ đã xuất hiện.

- Cai quái gì thế này? Phân Kiba sao? Đừng có cản đường ta cái thứ này!

Một giọng nói khàn đặc vọng đến như sấm rền bền trong căn phòng, nó thật sự làm đau tai tôi.

Một chút căng thẳng chợt lướt qua gương mặt của Ai Fa.

- Hmm, cha Donda, mừng về nhà! Hôm nay cha về sớm thế!

Với cái bình trên tay, Rimee Wu chạy đến chỗ giọng nói phát ra và hét lên vui vẻ.

Ngay khoảnh khắc chúng tôi bước ra khỏi kho thực phẩm, bốn người đàn ông toát ra màu sắc hoang giã xuất hiện ngay trước mắt.

Đứng trước một đoạn là một người đàn ông lực lưỡng, chĩa ánh nhìn bực bội về phía cái nồi poitan để bên cạnh lối vào. Ông ta nhìn qua đầu Rimee Wu và lườm chúng tôi.

- Hou, vậy mày chính là cái thằng ngoại tộc nhà Fa hả? Mọi người đều nói da mày màu trắng, vậy mày thật sự chỉ là một con chuột bạch yếu đuối thôi huh!

Gã đàn ông to lớn có bộ mặt rậm rạp đầy râu, và ngay cả hơi thở của ông ta cũng như một con quái thú vậy.

Và người đàn ông đó dĩ nhiên chính là người đứng đầu nhà Wu, cha của Rimee Wu và những người khác, Donda Wu.

Truyện Chữ Hay