Isekai Ryouridou

chương 03

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chàng đầu bếp thực tập từ thế giới khác

1.

- …Cậu cứ như hiện thân của tai họa ấy.

Ai Fa lên tiếng sau khi nhẹ nhàng và thanh thoát buộc lại mái tóc, mặc quần áo và mang lên cái áo khoác.

- Thật vinh dự cho tôi quá, nhưng sao cô lại nói như vậy, quý cô của tôi?

- Rắn Madarama khổng lồ không thường xuất hiện ở những vùng chân núi, có lẽ bị cuốn theo dòng chảy. Mặt trời vẫn còn chưa lên đến đỉnh đầu, và một con Kiba lại đi xung quanh khu rừng và tấn công chúng ta. Đúng là một chuỗi ‘may mắn’ không tưởng.

Oh ra thế.

Nhân tiện thì có hơn hai cái ‘may mắn’ đấy. Cô vẫn còn chưa kết hôn, nhưng tôi đã nhìn thấy thân thể trần trụi của cô. Tôi muốn đáp lại như vậy, nhưng nghĩ rằng mình chưa muốn chết nên đành không nói gì.

Và đánh giá của tôi có vẻ không sai chút nào.

Vì ngay khi Ai Fa thấy tôi im lặng, biểu cảm của cô đã thay đổi, dường như cô cũng thấy hối hận vì những gì mình nói ra.

- …Chuyện đó là ngoài ý muốn, nhưng tôi cũng đã không cẩn thận và không nhận ra con Madarama. Cậu đã cứu tôi… nên tôi cũng muốn nói cảm ơn.

Ai Fa hơi cúi đầu, nhưng đôi mắt của cô vẫn dán lấy tôi và đôi tay thì không ngừng mân mê cái vòng cổ ở trước ngực. Với một giọng nói nhẹ nhàng có âm lượng gần như không dành cho con người, cô cất tiếng “…cảm ơn nhé”

Mọi hành động của cô cứ như thể của một đứa trẻ. Và vì sao đó mà trái tim tôi đã loạn nhịp, tôi cứng ngắc đáp lại.

- Không có gì, đừng để tâm chuyện đó. Tôi mới là người nên nói như vậy, tôi không hề nhận ra con Kiba đã tiến đến gần như vậy. Cô đã cứu tôi… cảm ơn.

Chỉ cần Ai Fa vực dậy được tinh thần là tốt rồi, còn những chuyện khác, sao cũng được.

Nếu con rắn đó giết Ai Fa... chỉ cần nghĩ đến chuyện đó là tôi không còn muốn sống nữa.

- Dù sao thì, đó cũng là một con Kiba. Xử lý nó nhanh thôi.

Đầu con Kiba đã bị Ai Fa đập vỡ, và nó vẫn còn đang nằm co giật ở gần chân tôi.

So với con Kiba đuổi theo tôi ngày hôm qua, con này có vể nhỏ hơn. Nhưng dù thế nó vẫn dài đến 150cm và nặng 70kg. Cũng có một cặp sừng và răng nanh khổng lồ, vậy mà Ai Fa hạ nó chỉ với một đòn.

“Đúng vậy, bắt đầu bằng việc cắt chân nó ra trước” Ai Fa vung kiếm lên, nhưng tôi đã vội vã ngăn cô lại.

- Chờ, chờ đã, trước khi xẻ thịt nó, chúng ta cần phải cắt tiết đã. Đừng có tự nhiên cắt nó như thế.

- Cắt tiết… Ý cậu là sao?

- HẢ? Trước giờ cô không chưa từng cắt tiết sao? Ra thế mà thịt của chúng hôi đến như vậy!

Mặt của Ai Fa thật sự bối rối khi nghe thấy tôi hét lên như vậy.

Yup, tôi yêu nhất là vẻ mặt đó. Nhưng đối với người dân Forest’s Edge, đây là một vấn đề rất lớn.

- Để tôi nói cho cô nghe. Nguyên nhân mà thịt bị hôi, đó là do máu ở bên trong. Bằng việc cắt tiết, thịt Kiba sẽ không còn khó nhai nữa.

- …Tôi chẳng hiểu cậu đang nói gì nữa, chẳng phải máu cũng chảy trong lúc chặt ra sao?

- Cô sẽ không thể ép hết máu ra bằng cách đó đâu… Giờ không phải là lúc để bàn chuyện này. Sẽ là quá trễ nếu tim của con Kiba ngưng đập. Tôi sẽ giải thích sau, nên cho tôi mượn con dao đi.

Ai Fa ngờ vực và đưa con dao cho tôi. Con Kiba đang nằm úp xuống và tôi ngồi xuống phía sau.

Giờ thì… Mặc dù nói như dân chuyên, nhưng thực ra tôi mới được chứng kiến những người thợ săn làm đúng một lần. Và tôi cũng không chắc cơ cấu của con Kiba có giống với lơn rừng không nữa, tất ca đành nhờ may mắn vậy.

Vị trí động mạch cũng như nội tạng của lợn rừng cũng giống như con người.

Nhớ lại những lời người thợ săn nói, tôi tựa lên cơ thể đồ sộ của con Kiba.

Ngắm thẳng vào điểm kết nối giữa cái cổ to bự và phần ức của nó, tôi đâm mạnh vào một nhát.

Máu… nhưng chỉ có một chút chảy ra.

Hừm, đúng là đâu có dễ dàng như vậy.

Không còn cách nào khác, tôi khẽ kéo con dao dần xuống phía ngực.

Tất cả những gì cần làm là cắt đứt động mạch cảnh hoặc động mạch chủ.

Tôi tì mạnh lên cơ thể thô ráp của con Kiba và rạch từng nhát dao và cuối cùng máu cũng chịu chảy ra.

Tôi vội rút lại con dao, và thêm nhiều máu đỏ thẫm hơn tràn ra ngoài.

Nếu tôi không gây tổn hại trực tiếp cho tim, thì chắc chắn sẽ được.

- Trái tim là cơ quan sẽ vận chuyển máu đi khắp cơ thể. Với việc cắt đứt một động mạch mà không làm hại tim, chúng ta có thể ép hết máu ra khỏi cơ thể.

Vì thế mà nên cắt đứt động mạch cảnh (là cái dẫn máu lên não ấy, thường cắt ở đoạn cổ), nhưng việc này cũng lắm rủi ro. Nếu tôi làm hại đến họng hay khí quản, con Kiba có thể chết vì nghẹt thở, và tim cũng sẽ ngừng đập.

- Tốt hơn nếu chúng ta treo nó lên cây, nhưng để đưa được anh bạn này lên thì tốn lắm công sức quá. Thôi thì thế này cũng được!

Vì cô ấy không hồi đáp, nên tôi quay lưng lại để tìm Ai Fa và cô đang mang vẻ mặt bối rối.

- …Chúng ta chỉ lấy mỗi phần chân sau thôi, tại sao lại phải cắt tiết cả cơ thể của nó chứ?

- Hmm?

- Nếu mang cả con về thế này thì thịt sẽ bị hỏng trước khi dùng mất. Những nhà nhiều người thì có thể mang cả con Kiba về để lấy da, nhưng bình thường thì cũng chỉ lấy phần chi sau thôi.

- Bỏ lại hết như thế thật quá phí phạm!

- Nếu chúng ta bỏ phần còn lại trong rừng, lũ Manto chuyên ăn xác thối và những loài dã thú khác cũng sẽ xử lý nốt. Nếu mang về mà để bị thối trước khi kịp ăn thì thà để lại ngay từ đầu.

- Tôi hiểu rồi, nếu thế thì không vấn đề gì đâu. Nhưng tại sao lại là chân? Thịt đùi cũng không tệ, nhưng còn có rất nhiều phần khác ngon hơn mà.

- Không đúng, thịt Kiba rất nặng mùi, và phần chân sau là ít mùi nhất rồi.

Giờ thì tôi đã hiểu. Nếu họ không biết cắt tiết, thì phần sườn chắc chắn sẽ nặng mùi hơn ở tứ chi. Vì khi họ cắt chân thì các mạch máu cũng bị cắt nên cũng có nhiều máu chảy ra.

Dù vậy thì, sau tám mươi năm săn Kiba kiếm sống, họ cũng thật là kém phát triển khi không nhận ra việc rút máu ra khỏi con Kiba. Nếu thịt có mùi khó chịu thì họ cũng phải tìm cách để cải thiện chứ. Tính cầu toàn chính là điểm mấu chốt làm cho văn hóa ẩm thực của con người phát triển vượt bậc.

Trong lúc tôi suy nghĩ thì máu đã ngừng chảy rồi. Con Kiba cũng đã chết hẳn. Tôi thầm cầu nguyện từ sâu trong tim.

Bộ lông của con Kiba đang bị bao phủ môt lớp bùn, cỏ và cả phân của nó nữa. Sau khi lấy nước sông để rửa sạch, tôi nói với Ai Fa.

- Xong rồi, giờ là bước kế tiếp… Erm, tôi có thể ích kỷ yêu cầu mang cả con về được không?

- Làm bất cứ thứ gì cậu muốn, chỉ cần không làm hại đến sừng và răng nanh thôi.

Ai Fa lại làm bộ mặt phức tạp, không biết chắc liệu cô có thấy thú vị hay là không quan tâm, và cô chỉ đơn giản nhún vai.

Tôi lờ đi hành động của cô và đâm con dao vào phần bụng của con Kiba.

Con dao này sắc bén hơn cái tôi dùng trong đợt trải nghiêm ngày trước. Cần phải cẩn thận không được cắt quá sâu, và mở bụng của con Kiba ra.

Mục đích là để lấy hết nội tạng ra ngoài.

Việc này cũng không quá khó, nhưng có vài điều cần phải lưu ý. Đó là không được cắt vào phần ruột, mật và bóng đái vì chúng có mùi rất kinh khủng. Nếu để mùi này bám vào thịt thì việc cắt tiết cũng bằng thừa.

Tôi cắt vào cơ hoành và bắt đầu lấy phần nội tạng ra.

Đầu tiên là phần ruột non và ruột già.

Tiếp đến là dạ dày, gan, tuyến tụy, phổi và tim.

Thật thú vị là tôi làm tất cả chỉ trong một lần rất dễ dàng.

Cơ thể con Kiba cũng không quá khác so với lợn rừng.

Sau khi làm sạch phần thân trên, thử thách thực sự nằm ở bên dưới, bóng đái.

Tôi khẽ khàng di chuyển con dao cốt không để làm tổn thương phần bên trong.

… Hmm?

Có một thứ đặc biệt tôi chưa bao giờ thấy ở bên dưới bóng đái.

Đó là phần đặc biệt của con Kiba sao?

Tôi cẩn thận cắt bỏ cái đó. Nó có hình tròn và khá to, thêm một quả nữa bên đối diện, chúng có vẻ rất cứng.

… ah.

Đây chắc chắn là tinh hoàn rồi.

Con lần trước tôi mổ là con cái, nên nó không có bộ phận này.

Tôi đặt cặp bi của nó lên trên một hòn đá để thể hiện lòng kính trọng của mình.

Cuối cùng thì việc giải phẫu cũng đến hồi kết.

Tôi quay về phía Ai Fa và cô vẫn còn mang ánh mắt đầy ngạc nhiên.

- Chuyện này cứ như là nghi lễ được tổ chức bởi mấy người thầy tế trong lời đồn vậy. Nhất thiết phải làm thế này để được ăn thịt sao?

- Đúng vậy. Nhưng tôi không thể tiến hành được bước tiếp theo ở đây. Chúng ta cần tìm cách mang con Kiba về… làm sao bây giờ?

Ai Fa thở dài, và biến mất vào trong rừng sau khi nói “chờ ở đây”.

Trong khi cô rời đi, tôi dùng nước sông để rửa sạch phần thân rỗng của con Kiba.

Rất may là không có mấy loài như đỉa ở đây (fuck, vừa ghét vừa sợ). Nhiệt độ cơ thể con Kiba đã hạ thấp xuống nên nếu chúng có ở đây, chắc chắn tôi sẽ trở thành nạn nhân.

- Đây, dùng cái này.

Sau khoảng năm phút, Ai Fa quay lại, và trong tay cô là một thanh gỗ cao ngang với tôi.

Cây gỗ có màu tối, thẳng tắp, to cỡ ngang cổ tay tôi và trên thân có nhiều dấu vết cành con đã bị cắt đi.

- Đây là cây Krilee. Nó rất cứng và không dễ gãy đâu.

- Được rồi. Vậy làm sao để mang con Kiba về bây giờ?

Ai Fa im lặng tiến đến và lấy ra cuộn dây thừng từ trong áo khoác. Sau đó bắt đầu cột tứ chi của con Kiba vào thanh gỗ.

- Tôi hiểu rồi! Chuyển động của cô thật là thuần thục đấy.

- Tôi chỉ làm theo người khác thôi. Mấy người đàn ông ở gia tộc lớn thường làm như thế này khi muốn mang cả con Kiba về để lột da.

- Được rồi. Ai Fa, cô không cần lấy da sao? Cái áo khoác đó là làm từ da con Kiba đúng không?

- Lột da sẽ cần rất nhiều người, và đó là công việc của phụ nữ.

“Cô cũng là phụ nữ mà” Tôi không nói quá to, nhưng chắc chắn nó đã hiện lên trên mặt rồi, vì thế Ai Fa đanh mặt lại.

- Tôi có thể mua da đã được lột bằng răng nanh Kiba. Vì thế, thay vì tốn thời gian ngồi lột da, đi săn Kiba còn hơn. Đầu tiên là, tôi cũng sẽ chết đói nếu không săn Kiba… Thêm vào đó, không có ai ở nhà để lột da với tôi. Cậu còn vấn đề gì không?

- Tất nhiên là tôi không có vấn đề gì rồi. Tôi chỉ nghĩ là… Cô đã nói lột da là việc của phụ nữ, còn đi săn Kiba là của đàn ông?

- Tất nhiên. Phụ nữ không đi săn Kiba.

- N-Nhưng cô cũng là phụ nữ mà.

Cuối cùng thì tôi cũng đã nói ra.

Ai Fa khó chịu nhìn đi chỗ khác và bắt đầu buộc chân trước con Kiba.

- Có thể tôi là một người phụ nữ, nhưng tôi vẫn là người đứng đầu nhà Fa. Cha đã dạy tôi kiếm sống bằng cách săn Kiba, vì thế tôi có thể tự lập.

- Tôi hiểu rồi.

Nhưng mà người cha quá cố của Ai Fa đã nghĩ gì khi ông dạy con gái mình kỹ năng để [săn Kiba]?

Cái đêm mà cha Ai Fa qua đời, cô đã xúc phạm Diga Tsun, một người rất có quyền lực trong làng, và đã bị cô lập ngay ngày hôm sau.

Và vì vậy, Ai Fa đã tự mình sinh tồn mà không lệ thuộc một ai cả. Cũng là nhờ vào kỹ năng săn Kiba mà cha cô truyền cho, mà cô đã không bị chìm vào tuyệt vọng. Chẳng lẽ cha cô đã lường trước được việc cô sẽ bị cách ly sau khi ông chết? Có vẻ không phải vậy.

Không… không cần phải để tâm quá nhiều đến chuyện đó.

Tôi cũng như vậy mà, ông già đã dạy tôi nấu ăn từ khi tôi còn nhỏ. Thậm chí ông cũng khuyến khích tôi tìm cái gì đó thú vị hơn nấu ăn. Cha mẹ nào cũng muốn con mình học được nhiều thứ.

Nhưng còn cô ấy…

Không như tôi, cô ấy không có quyền lựa chọn.

Chỉ có thể sống được bằng cách săn Kiba như một người đàn ông.

Cho dù cô ấy có là một cô gái vô cùng xinh đẹp và tốt bụng…

- …Cái cậu kia, sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ đó hả.

Ai Fa nói và từ từ đứng dậy.

Một ngọn lửa lại cháy trong đôi mắt mèo của cô, và hai gò má nâu của cô có chút ửng đỏ.

- Nghe đây, cậu đã phạm phải một đại tội cấm kỵ. Và cũng không thể phàn nàn ngay cả khi tôi móc mắt cậu ra. Nhưng tôi sẽ không truy cứu vì cậu cũng đã cứu tôi trong tình thế hiểm nghèo đó. Nhưng đừng có hiểu lầm, hoặc là một ngày nào đó cậu sẽ phải lãnh hậu quả.

- Hả?

Tôi nghiêng đầu và điên cuồng phủ nhận.

- T-Tôi không hề nghĩ về cơ thể trần trụi của cô đâu! Cô nghĩ tôi là loại người nào chứ? Tôi đã hoàn toàn chôn vùi nó nơi sâu thẳm nhất trong trí nhớ của mình rồi, vậy mà cô còn bắt tôi nhớ lại lần nữa!

- Im ngay! Cậu muốn tôi cắt lưỡi cậu trước khi móc mắt sao?

- Bình tĩnh, bỏ qua đi, chuyện này thật ngu ngốc! Chúng ta đã sẵn sàng rồi đúng không? Hãy cùng mang nó về nào!

Để trốn chạy khỏi một Ai Fa đang tức giận, tôi hạ người xuống phía trước con Kiba.

Đống nội tạng lọt vào tầm mắt của tôi.

- Tôi có thể nấu mấy cái này, nhưng chúng ta không có tủ lạnh. Và với kỹ năng của tôi bây giờ, vẫn chưa đủ để chế biến được chỗ nội tạng này.

- …Cậu không đùa chứ?

- Tất nhiên rồi, ngoại trừ cái ủn ỉn của nó, mọi thứ trên cơ thể con Kiba đều có thể ăn được.

Câu tục ngũ đó có thể là dùng cho lợn, chứ không phải lợn rừng, nhưng chẳng sao cả.

Sau khi đặt phần đầu thanh gỗ lên vai, tôi có thể ngay lập tức cảm nhận được sức nặng. Đúng như mong đợi từ một con thú 70kg.

- Cậu mà cằn nhằn, kêu mệt giữa đường là tôi bỏ lại đấy.

Ai Fa cũng cầm phần cuối lên, và áp lực lên vai tôi giảm đáng kể.

- Tôi sẽ làm việc thật chăm chỉ để có một bữa ăn ngon. Cô thì sao, cơ thể đã hồi phục từ cái tai nạn không may đó chưa.

- Im miệng! Đừng có nhắc đến chuyện đó lần nào nữa!

Hmm, chẳng lẽ vụ tai nạn làm cô ấy sợ hơn tôi tưởng sao?

Mặc dù có kỹ năng săn Kiba có thể sánh ngang một người đàn ông, cô ấy vẫn là một người con gái ở độ tuổi đang lớn. Dù không quan tâm đến mấy cái dị nghị, nhưng chắc cô vẫn cảm thấy xấu hổ.

Bỏ qua chuyện đó đi, tôi sẽ phải chuẩn bị cho một bữa tối thật ngon.

- Đi thôi! Tôi sẽ nấu một thứ gì đó thật ngon để làm phần thưởng cho cô vì những gì đã xảy ra hôm nay, rất đáng để mong đợi đó!

2.

Một vài giờ sau, bên trong khu nhà Ai Fa.

- Được rồi! Bắt đầu thôi!

Tôi đứng trước cơ thể mở rộng của con Kiba, hét lớn. Ai Fa thì ngồi khoanh chân và dựa lưng vào tường, lầm bầm khó chịu “sao cũng được”.

Cô ấy không hẳn là khó chịu, chỉ là mệt mỏi thôi. Thực ra tôi cũng đã kiệt sức rồi.

Đầu tiên, mang con Kiba từ bờ sông về tận nhà thật là một nhiệm vụ khó khăn. Sau đó, chúng tôi còn phải làm việc ban đầu đặt ra là tìm lá Pico và củi đốt, do đó lại phải quay lại chỗ bờ sông một lần nữa.

Không có thêm chuyện gì xảy ra, nhưng cũng đã gần trưa khi chúng tôi làm xong hết công việc.

Có nghĩa là chúng tôi đã phải làm việc cực nhọc suốt từ sáng sớm tới mãi trưa, thêm nữa là cuộc chiến sống còn với con Madarama nữa.

So với mọi ngày buổi trưa có lẽ là khoảng thời gian để đi săn Kiba, do vậy hôm nay không còn công việc nào cần làm nữa. Tôi có thể thoải mái làm thịt con Kiba đã bắt được buổi sáng.

Ai Fa đã thổi lửa như tôi yêu cầu. Sau khi làm xong phần việc, cô nặng nhọc ngồi xuống và nhai một miếng Kiba khô, biểu hiện của cô rõ ràng là “chuyện tiếp theo không phải việc của tôi”.

Sau khi liếc nhìn Ai Fa, tôi cầm con dao mà cô cho mượn lên.

Vì máu đã được ép ra và nội tạng cũng vậy, việc tiếp theo chắc chắn là lột da.

Có một cái cửa hỏng ở trong nhà kho, nên tôi lấy ra để làm bàn đỡ. Vì trong nhà chẳng có đồ đạc gì giống với cái bàn cả, tôi không còn cách nào khác phải ngồi xuống đất và tiếp tục. Tôi để con Kiba nằm ngửa và đặt hai tấm gỗ đã chuẩn bị trước ở hai bên để cố định lại.

Đầu tiên là ở chân.

Dùng con dao, tôi cứa một vòng xung quanh mắt cá chân, và rạch một đường dọc theo mặt trong lên đến tận bụng.

Tiếp theo, tôi tách lớp da ra khỏi thịt và lột ra.

Hmm, nó có khá nhiều mỡ.

Lớp mỡ nằm giữa da và thịt khoảng 1.5cm.

Chất lượng của lớp mỡ thật tuyệt vời và nó sẽ là một nguyên liệu nấu ăn tuyệt hảo, nhưng cũng vì nó mà công việc sẽ nặng nhọc hơn rất nhiều. Đối với những loài động vật ít mỡ như hươu nai, việc lột da thường dễ hơn rất nhiều.

Nhưng tất cả vì một bữa ăn ngon, tôi nhanh chóng xoay con dao và cứa dọc dưới lớp da cố gắng hết sức để không làm rách da cũng như hạn chế lượng mỡ bám vào.

Cuối cùng thì thịt ở hai cái chân cũng bắt đầu lộ ra.

Những thớ thịt đùi được bọc trong lớp mỡ trắng như tuyết, lộ ra dưới lớp da vừa bị lột. Thật là một cảnh tượng thú vị.

Cùng lúc đó, con dao đã bị mờ đục đi. Nó cũng đã bị bọc trong một lớp mỡ.

Tôi nhúng nó vào trong cái nồi kim loại đầy nước sôi, bằng cách này có thể loại bỏ được lớp mỡ bám vào. Đây cũng là lý do, thuộc da không thể làm ở ngoài nơi hoang dã.

Giờ cả căn nhà lại tràn ngập mùi của máu và thịt.

Sau khi lau sạch con dao bằng tấm vải Ai Fa đưa cho, tôi quay trở lại với công việc.

Vẫn với phương pháp đó, tôi bắt đầu lột da hai chi trước.

Nghe thì có vẻ rất dễ dàng nhưng nó cũng đã làm tôi tốn mất một giờ đồng hồ.

Dù vậy tất cả mới chỉ là khởi đầu. Sau khi làm xong tứ chi, giờ là đến phần thân.

Vì đã mổ bụng con Kiba từ trước, nên tôi cũng bắt đầu từ chính vết cắt đấy.

Tuy nhiên, diện tích của phần thân sẽ lớn hơn tứ chi rất nhiều. Lớp mỡ cũng khiến việc cầm nắm rất khó khăn, nên sẽ rất khó để lột được da.

Trong trường hợp đó, tôi đã tạo ra những cái hố ở rìa của lớp da và bám ngón tay vào đó. Vì lớp da của con Kiba rất dày và dai, nên cũng sẽ không rách ngay cả khi tôi có kéo hết sức đi chăng nữa.

Tôi đã phải lặp đi lặp lại việc rửa con dao trong suôt quá trình. Và khi phần thân bên phải của con Kba được lột da hoàn toàn, cả người tôi đã đầy mồ hôi.

Cơ thể báo cho tôi biết đã hai tiếng rưỡi nữa trôi qua. Ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ vẫn còn rất sáng.

- Phù. Đến lúc tạm nghỉ rồi.

Tôi đặt con dao xuống cạnh đầu con Kiba và ngồi phệt xuống tấm thảm lông.

Tôi quay người về phía gương mặt quen thuộc… Ai Fa, và cô đang có một biểu cảm sốc toàn tập.

Đôi mắt cô mở to như một đứa trẻ, và cũng chỉ cần có vậy, mọi mệt nhọc trong tôi đều tan biến hết.

Vì bình thường cô luôn mang một gương mặt hung dữ, nên những lúc như thế này thật là tuyệt vời.

- …Asuta, đôi tay của cậu thật nhanh nhẹn.

- Vâng, nhưng chỉ khi nấu ăn thôi.

- Và cậu thật sự nghiêm túc lúc làm việc.

- Vâng, nhưng chỉ khi nấu ăn thôi.

- …Đâu cần phải làm tất cả những chuyện phiền phức thế này chứ. Thịt Kiba có thể ăn sau khi nấu chín. Sao cậu phải tốn quá nhiều công sức và một việc vô bổ như thế này chứ?

Mấy lời của cô ấy không làm tôi cảm thấy buồn, tôi đâu phải một kẻ nhỏ mọn như thế. Vì vậy tôi đáp lại cô với giọng trưởng thành “Chỉ là tôi rất thích những món ăn ngon, và nấu những món đó cho người khác ăn”.

Tôi sẽ để cô đánh giá việc này là vô nghĩa hay không sau khi nếm thử đồ ăn do tôi nấu.

- Được rồi, tiếp tục nào.

Trong lúc ngồi nghỉ tôi đã nghĩ vài thứ.

Trước khi tiếp tục với nửa còn lại, có một việc tôi phải làm trước.

Đó là cắt đầu con Kiba.

Có rất nhiều bộ phận trên cái đầu như mắt, miệng và mũi. Do đó sẽ rất khó để lột da.

Vì vậy tôi nên cắt nó xuống, sẽ dễ dàng hơn khi làm việc với nó riêng lẻ.

Đầu con Kiba đã bị đập vỡ, thật là một cái chết kinh khủng. Sau khi thầm cầu nguyện trong tim “Tao sẽ làm mày ngon hơn”, tôi đâm con dao vào quai hàm của nó.

Cơ thể con Kiba đã dần cứng lại, so với lúc tôi bắt đầu rút máu, giờ nó đã cứng hơn rất nhiều rồi.

Và khi tôi cắt rời nó ra, một lượng lớn máu chảy ra.

Chuyện này đâu thể tránh được. Mặc dù tôi đã rút máu từ trước, cũng không có nghĩa là toàn bộ máu đã bị rút ra. Thêm vào đó, tôi cũng không có chút kinh nghiệm nào trước đây. Tôi mới chỉ là một đầu bếp tập sự cố gắng làm dựa trên chút ký ức từ nhiều năm trước ma thôi.

Một đầu bếp tập sự mười bảy tuổi, cố gắng để xẻ thịt một con lợn rừng lần đầu tiên. Toàn bộ dụng cụ tôi có là một con dao đi săn, không có chỗ làm việc và phải ngồi sát xuống dưới đất, dồn hết lực để cắt đứt được cái đầu con Kiba.

Không chỉ riêng Ai Fa, ai ai nhìn thấy cảnh này cũng sẽ cười thôi.

Nhưng tôi vẫn rất hạnh phúc.

Dù có bị bao phủ bởi máu và mồ hôi, tôi có thể cảm nhận được mình thật sự đang sống.

Nếu có ai đó nghe thấy những ý nghĩ này, vài người sẽ cho rằng tôi là một kẻ sùng đạo. Nhưng thực tế là tôi cực kỳ ghét mấy kẻ điên khùng lấy việc xẻ thịt động vật để mua vui, thay vì để ăn chúng.

Tôi yêu thích nấu ăn.

Tôi đã lớn lên bằng việc ngắm nhìn phía sau lưng cha. Khi bắt đầu lên tiểu học, tôi đã phụ giúp trong cửa hàng. Có lẽ tôi không tự nguyện chọn làm thế này, và có lẽ đó là con đường do ai đó vạch sẵn cho tôi. Nhưng dù vậy, tôi không chút phàn nàn.

Sau đó cha tôi bắt đầu “hãy đi tìm thứ gì đó thú vị hơn nấu ăn đi”.

“Nếu con không tìm được cái gì khác, thì cũng hết cách. Con sẽ phải tiếp quản công việc gia đình”. Ông già luôn nói như vậy với một nụ cười. Ông cho tôi đi học cao trung cũng vì lo lắng chuyện này.

Tuy nhiên, tôi đã dành toàn bộ thời gian của mình trong gian bếp.

Nấu ăn vô cùng thú vị, vậy thì tại sao tôi lại phải đi theo hướng khác để tìm sở thích mới? Tôi chẳng thể hiểu được sao phải làm vậy.

Tôi dành cả ngày để nấu những món ăn có thể gây ấn tượng được với cha.

Tôi thực sự yêu thích nấu ăn.

- Phew, mệt thật đấy.

Khi cắt được một nửa cái cổ, tôi đã phải uống rất nhiều nước rồi.

Vì tôi đang ngập trong mồ hôi, nên ngay cả nước ấm cũng thật tuyệt vời.

Tiếp tục nào.

Phần sống dao có dạng răng cưa, chắc là để cắt răng Kiba và sừng. Tôi dùng nó để cắt các đốt sống cổ.

Cứ như vậy tôi cắt nốt phần còn lại và cái đầu rơi bịch xuống cánh cửa hỏng bên dưới.

Sau một tiếng rên rỉ, tôi lột da những chỗ cần thiết và tách lấy thịt ở má và cổ.

Những phần khác cũng có thể ăn, lưỡi cũng là một món thú vị, nhưng tôi chỉ có thể nấu những thứ này thôi. Nếu có thể tôi đã nhờ những người thợ săn giải thích thêm.

Tiếp theo, tôi lột da nốt phần thân bên trái, lật con Kiba lại và bắt đầu lột da từ lưng của nó.

Cuối cùng thì phần lột da cũng xong.

Có rất nhiều lỗ ở mọi nơi, nhưng tôi cũng đã thành công trong việc lột toàn bộ lớp da, tính từ phần cổ.

Con Kiba này dài 150cm và nặng khoảng 70kg, lột được hết da quả là khá ấn tượng.

Cả cơ thể con Kiba được bao phủ một lớp mỡ, trông rất giống một tảng thịt trắng khổng lồ.

Một tảng thịt trắng không có đầu.

Rất khó để có thể nhận ra nó là con gì vào lúc này.

Đây cũng là một khung cảnh thật ấn tượng.

Nhưng tôi không có thời gian để tự sướng thêm nữa. Đã đến lúc tiến hành bước cuối cùng rồi.

Sau khi lột da xong, việc cuối cùng là xẻ thịt.

Tôi đặt con Kiba nằm ngửa lại và đâm sâu vào phần hông.

Nhắm vào phần khớp nối giữa hông và chân sau. Sau khi xác định được vài điểm, tôi cứa vào khớp ở hướng ngược lại. Với một vết cắt, khớp nối giữa xương chậu và xương đùi đã được phơi bày.

Phần xương lộ ra có màu trắng thât đẹp.

Tôi tiếp tục cắt nốt phần gân và thịt cũng đã bắt đầu tách ra.

Cuối cùng cái chân sau bên phải cũng đã đứt rời khi tôi cắt trực tiếp vào phần khớp nối.

Đó là một tảng thịt đùi khổng lồ, nặng khoảng 10kg.

Sau khi cắt chân phải tôi chuyển sang chân trái.

Sau cái chân trước bên trái là cái chân trước bên phải.

Chân trước không có khớp nối phức tạp như ở xương chậu, và có thể tách ra dễ dàng bằng cách cắt các dây chằng.

Giờ là lúc tiến đến cao trào.

Tôi không rõ đã bao lâu trôi qua, nhưng ánh mặt trời đã bắt đầu chuyển sang ánh cam.

Có lẽ là khoảng bốn đến năm tiếng kể từ khi bắt đầu.

- …Ah đúng rồi, Ai Fa, lưỡi cưa ở đâu vậy?

Cũng đã một lúc lâu kể từ lần cuối tôi nhìn vào Ai Fa. Khi tôi quay vội đầu lại, thật tiếc là cô không hề có chút biểu hiện bối rối nào.

- Cô đang ngủ sao? Xin lỗi đã đánh thức cô dậy.

- Tôi không có ngủ! Ai lại ngủ khi mà trời vẫn còn sáng chứ!

Nếu vậy thì, sao cô lại nổi đóa lên thế? Ai Fa bĩu môi đứng dậy và biến mất vào phía sau cánh cửa.

Đó là căn phòng ở giữa, có lẽ là nơi cất giữ các đồ gia dụng.

Ai Fa bước ra, trên tay là một cái cưa với phần lưỡi dài khoảng 30cm. Nếu cái cưa này được bọc trong một cái bao thì nó không khác gì một thanh kiếm. Tôi chỉ nhận ra được nó là một cái cưa khi đã rút ra khỏi vỏ.

Phần lưỡi cưa rộng khoảng 5cm và dày 5mm. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một lưỡi cưa nào to như vậy. Nhưng sẽ ổn thôi, vì người Forest’s Edge đã dùng nó để xây lên những ngôi nhà đặc biệt này.

- Sau khi tôi hoàn thành việc này, thì mọi thứ đã xong cho hôm nay. Đợi tôi thêm một chút nữa nhé.

Tôi nói với Ai Fa sau khi nhận lấy lưỡi cưa từ cô. Cô quay mặt đi và “hmmp” một tiếng, không thèm trả lời tôi luôn.

Thật không thể hiểu được phụ nữ mà.

Sao cũng được, tôi nhúng lưỡi cưa vào trong nồi nước sôi.

Và bây giờ chính là lúc lên đỉnh, “xẻ dọc thân”

Tôi sẽ dùng cưa, cắt cái xương sống làm hai nửa.

Không phải trên dưới, mà là trái và phải.

Sau đó phần thân con Kiba sẽ được chia ra hai phần trái và phải. Đây chính là “xẻ đôi”

Làm như thế này thì tôi có thể xẻ thịt những chỗ khác dễ hơn rất nhiều… Chuyện này là học trực tiếp từ những thợ săn.

Con thú này rất lớn, nên dùng cưa điện là hoàn hảo nhất. Nhưng chẳng thể làm khác được vì ở đây đâu có điện. Không cần biết nó tiêu tốn bao nhiêu sức lực, tôi phải làm cho bằng được.

Nghĩ như vậy, tôi bắt tay vào công việc.

Đúng như dự đoán đây là phần cực nhọc nhất.

Tôi cắm đầu, cắm cổ vào làm cùng với cái cưa, và thật sự cảm thấy hối tiếc với quyết định của mình. Tôi đáng lẽ đã nên treo phần thân lên trước khi bắt đầu, như thế sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Cái cưa rất sắc bén và hoạt động rất chính xác. Nếu tôi là kẻ có sở thích về làm mộc, thì chuyện này đã dễ như ăn bánh.

Nhưng tôi hiển nhiên là không có cái loại sở thích đó, nên đã rơi vào một cuộc chiến hết sức cam go. Lớp mỡ ở xương sống rất trơn, và việc tách đôi nó ra thật là không tưởng.

Tôi đã phải loại bỏ lớp mỡ trên cái cưa hết lần này đến lần khác, và cũng đã phải nghỉ giữa chừng rất nhiều lần… và mất ít nhất một giờ đồng hồ đề kết thúc. Sau đó lại tiếp tục lọc xương ra khỏi thịt, cầm lên mảnh xương sống đã được cưa đôi, tôi tách từng thẻ xương sườn một, còn ở phần eo hầu hết đều là thịt nên tôi chỉ cần cắt rời ra thôi.

Cuối cùng thì…

“… xong rồi!”. Hét lên một tiếng, tôi nằm sõng soài trên mặt thảm, nhưng rồi lại đứng dậy ngay.

Công việc đã xong, nhưng tôi vẫn còn cần phải giải quyết những phần hậu kỳ nữa.

- Cuối cùng, tôi đã bỏ rất nhiều công sức để lấy thịt ra. Giờ phải ngăn không cho nó bị hỏng và ướp với lá Pico ngay thôi.

Cùng với sự trợ giúp từ Ai Fa, tôi đã ướp xong đống thịt với gia vị.

Từ một con Kiba 70kg, tôi đã tách được khoảng từ 40-50kg thịt. Với một đầu bếp học việc như tôi, thì đây đã là một kết quả rất mĩ mãn rồi.

- Ahhh, tôi xong rồi! Giờ còn không nhấc nổi cánh tay lên nữa!

Cuối cùng tôi cũng đã có thể nằm dài xuống tấm thảm.

Ánh sáng chiếu vào căn phòng là ánh của buổi chiều tà.

Suốt từ trưa cho tới tối, tôi đã làm việc liên tục 6 tiếng. So với thế giới cũ thì thời gian ở đây không khác lắm. Một ngày có 24 tiếng. Tôi suy nghĩ mông lung như vậy khi nằm đó hoàn toàn kiệt sức.

- …Hey, cậu định làm thế nào với mấy cái này?

Tôi quay đầu lại khi nghe thấy có giọng nói, và Ai Fa đang đứng bên cạnh cái lò với hai chân dang rộng.

Bên trên cánh cửa hỏng ở dưới chân cô là bộ da lớn được gấp đôi lại, một cái đầu với phần má bị khoét vào và một đống xương.

- Oh phải rồi, rất là tiếc nhưng chúng ta phải bỏ phần xương đi… Cô thường làm gì với phần da? Kể cả cô chỉ lấy mỗi phần chân thì cũng vẫn sẽ phải lột da ra dúng không?

- Tôi sẽ lấy lớp mỡ bám trên đó và vứt đi phần còn lại.

- Vậy là cô ném đi sao, thật lãng phí. Những gia đình khác có thuộc da mà đúng không? Cô nhờ họ được không?

- …Nếu họ dính líu đến tôi, như vậy có nghĩa là chống đối lại nhà Tsun. Sẽ không có ai muốn chọc giận nhà Tsun chỉ vì một bộ da đâu.

- Tchh, đúng là mấy người nhỏ nhen… Ah, chất béo có thể dùng như nhiên liệu đúng không? Cô lấy chúng như thế nào vậy?

Tôi định ngồi dậy khi nói như vậy, nhưng Ai Fa đã lạnh lùng ngăn tôi lại.

- Để một người kiệt sức như cậu làm việc chỉ gây ra rắc rối cho tôi thôi. Cứ năm im đó đi.

- Nhưng…

- Việc của tôi là tách phần mỡ và lấy sừng, răng nanh con Kiba. Việc của cậu là chuẩn bị bữa tối. Cứ nằm nghỉ đến lúc đó đi.

Giọng của cô rất lạnh lùng, nhưng những lời nói của cô làm tôi vô cùng dễ chịu.

Tôi đã làm việc suốt từ sáng, và giờ thì tôi đã thật sự kiệt sức.

Thật ra thì, hai mí mắt tôi đã muốn sụp xuống từ lâu rồi.

Tôi thậm chí không thể nói to lên “Cô thật sự rất tốt bụng nhỉ”, và chìm vào giấc ngủ như thể đột ngột bị ngất đi.

3.

Khi tôi mở mắt ra, trời đã tối hẳn rồi.

Ai Fa đang nhóm lửa trong lò, ném một cái lườm sắc lạnh về phía tôi.

- Cuối cùng cũng chịu dậy rồi hả. Tôi đang tính hất nước vào cậu nếu còn dám ngủ thêm chút nữa.

- Không cần nói cho tôi biết đâu… Mà tôi ngủ bao lâu rồi vậy?

Ai Fa nghiêng đầu im lặng và tiếp tục ném củi vào lò.

Có lẽ những người ở Forest’s Edge không có thói quen phân định thời gian rạch ròi.

Họ đi làm khi mặt trời lên và ngủ khi mặt trời lặn, đó đã trở thành luật bất thành văn.

- Tôi đã bỏ những phần còn lại của con Kiba vào trong thung lũng, cũng đã dành thời gian rửa sạch cánh cửa nữa… Tôi bắt đầu thấy đói rồi.

- Đã rõ. Vậy bây giờ đến lượt công việc của tôi.

Việc phân chia công việc thế này cũng không tồi, và tôi vui vẻ bước vào trong kho thực phẩm.

Sáu củ hành giả.

Bốn củ khoai tây giả.

Và một cái chân sau của con Kiba, tất cả được đặt trên một cái trông giống với lá cây cao su.

Khỏi phải nói, đây không phải là thịt Kiba từ trước, mà là của con Kiba tôi mới làm thịt ban nãy.

Đúng ra thì tôi phải dùng chỗ thịt cũ trước, nhưng tôi muốn Ai Fa được trải nhiệm niềm vui khi được ăn ngon sớm nhất có thể, và cũng cho cô thấy tôi nấu ăn ngon như thế nào. Vì thế tôi đã xin cô cho phép dùng chỗ thịt tươi này.

- Chỗ rau này là khẩu phần ăn cho một ngày sao?

Tôi không chắc cô có thể hiểu được từ “khẩu phần ăn” không, nhưng Ai Fa đơn giản nói “Chúng ta sẽ chết nếu chỉ ăn mỗi thịt không”.

Nếu con người không ăn uống cân bằng, thì cơ thể sẽ yếu đi.

Tuy nhiên, tôi vẫn chưa biết được cách để xử lý những loại rau này.

Kệ đi, cứ làm hết sức mình thôi.

Tôi rửa sạch tấm ván dùng để đậy nồi và đặt miếng thịt Kiba lên đó.

Sau đó… tôi lấy ra con dao Santoku từ [Cửa hàng Tsurumi].

Con dao này chính là một biểu tượng cho linh hồn của ông già.

Cầm lấy phần chuôi màu đen, tôi từ từ rút nó ra khỏi cái bao màu trắng, để lộ phần thân bằng kim loại.

Lưỡi dao dài 21cm. Mặc dù đã trải qua hơn hai thập kỷ, nhưng lưỡi dao được làm thủ công vẫn chưa hề hấn gì. Trên thân dao là dòng chữ [Cửa hàng Tsurumi].

Cha, con sẽ dùng con dao này.

Tôi đặt con dao lên miếng thịt Kiba.

Nếu so với thịt lợn già, thì cái này còn cứng hơn. Con dao Santoku… chìm từ từ vào trong miếng thịt mà không chút vướng bận.

Tôi đã cảm thấy vui vì lưỡi dao rất sắc, nhưng hành động của tôi vẫn rất từ từ chắc chắn, tách từng miếng thịt ra khỏi xương.

Dù bên ngoài bị bao phủ một lớp mỡ trắng, nhưng khi cắt vào trong ta có thể thấy rõ một màu đỏ đậm của thịt đùi.

Để tránh không cho dao cắt vào xương, tôi vẫn chừa lại một khoảng thịt bám vào. Và sau khi lọc hết thịt ra, tôi bắt đầu thái mỏng hết sức có thể.

Dù cho thịt khá cứng, nhưng dù sao vẫn là thịt sống, nên cũng không thể thái quá mỏng. Với kỹ năng hiện tại của tôi thì mỏng nhất là 7 hoặc 8mm. Độ dày như thế này sẽ rất hợp với món lẩu.

Sau khi cắt được khoảng 500 gam, tôi bỏ chỗ còn lại vào trong kho. Giờ chỉ cần lấy nốt chỗ thịt vẫn còn bám vào xương đùi là sẽ đủ cho hai người chúng tôi.

- Ah, tôi quên không hỏi cô Ai Fa, có còn bất cứ nguyên liệu hay gia vị nào khác trong nhà này không?

Ai Fa vẫn ngồi yên lặng và quan sát mọi hành động của tôi, nhưng bất chợt ngẩng đầu nên khi nghe tôi gọi.

- Nếu cậu ăn Kiba, Aria và Poitan, cậu sẽ không bị bệnh.

- Vâng, nhưng trên người cô vẫn còn có mùi khác nữa. Tôi không biết đó là hoa, quả hay một loại thảo mộc, nhưng cô vẫn dùng một số thứ khác đúng không?

Khi Ai Fa nghe thấy tôi nói như vậy, hai gò má cô hơi ửng đỏ.

- Asuta, tôi đã muốn nói với cậu từ hôm qua rồi, đừng có nói mấy thứ như “cô có mùi rất thơm”, kỳ lắm.

- Đâu có sao đâu, nói với ai đó rằng người họ rất thơm là một lời khen mà.

- …Nhưng tôi không thể chịu được vì tôi đã gần như bị ăn sống!

Ai Fa che đi phần cổ bên trái bằng bàn tay rồi vội vàng đứng dậy.

Vết cắn vẫn còn đó. Tôi cũng cảm thấy đôi chút xấu hổ.

Ai Fa sau đó biến vào trong kho thực phẩm với dáng đi hung tợn. Sau đó cô quay trở ra với vài thứ kỳ lạ trên tay.

Đó là một cái bình với nắp khá lớn, bên cạnh là một bọc lá cao su giả cuộn thành một quả cầu.

Cái bình có thể tích khoảng một lít, và cái quả cầu thì ngang với một nắm tay.

- Đây là rượu hoa quả và muối.

- Muối!

Ai Fa trông có vẻ rất khó chịu khi tôi đột ngột hét lên.

- Tôi dùng muối để làm Kiba khô, một cái sừng Kiba cũng chỉ đổi được chỗ này thôi đấy.

Trong đầu tôi như đang mở nhạc khi cô ấy bắt đầu gỡ cái bọc lá ra. Bên trong là một khối thạch anh xanh tuyệt đẹp. Đây chắc hẳn là muối thạch.

Trước giờ tôi mới từng được thấy màu hồng, vàng, nhưng cũng có nghe nói về một loại muối thạch màu xanh.

Tôi lấy móng tay khẽ cậy một ít và nêm thử, một vị mặn cực mạnh ngay lập tức bùng nổ trong khoang miệng. Vị của nó thật tuyệt. Cũng có thể là tại tôi đã đổ mồ hôi cả ngày và mất nhiều muối, nên mới thấy vị của nó thật ngon.

- …Muối rất là đắt, đừng có lãng phí đấy.

- Hoàn toàn đồng ý! Và đây là rượu hoa quả sao?

Tôi rút cái nút bằng gỗ mềm ra, và một mùi thơm của rượu nho lên men bay ra.

- Đưa cái đó cho tôi.

Ai Fa túm lấy cái bình từ tay tôi và uống một ngụm lớn, sau đó lại trả cho tôi.

- Eh, mà này, Ai Fa cô bao nhiêu tuổi rồi?

Cô nói “mười bảy” và liếm môi.

- Ah, tôi cũng mười bảy tuổi. Chúng ta bằng tuổi rồi. Cái rượu hoa quả này có đắt không vậy?

- Tôi vẫn còn dư tiền sau khi mua những đồ cần thiết, nên đã đổi lấy rượu hoa quả. Tôi không muốn mang tiền thừa về đây… Không có thứ gì đáng giá hơn muối và các loại thực phẩm.

- Okay. Tôi nghĩ là rượu trái cây sẽ rất tuyệt đấy… Nhưng mà tất cả mấy thứ này dường như không liên quan đến mùi hương trên cơ thể cô.

- Ai mà biết! Ngoài mấy thứ này ra, tôi chỉ có vài loại quả giúp đuổi côn trùng có hại và mấy loại thảo dược để làm thịt khô thôi!.

Cô ấy đâu cần phải nổi nóng như vậy chứ.

Nhưng xem xét lại thì chỗ nguyên liệu này cũng đủ rồi. Tôi đã rất vui khi được nhìn thấy muối.

- Ai Fa, cho tôi mượn con dao lần nữa đi?

Sau khi nhận được con dao từ cô gái mặt xị, tôi cạo nốt chỗ thịt bám trên xương.

Chuẩn bị hoàn tất.

Thịt đùi Kiba 500gam.

Thịt dắt xương 400gam.

Hành giả 6 củ.

Khoai tây giả 4 củ.

Một cái lá Pico khô có mùi như tiêu đen.

Và muối thạch.

Đó là thành phần ngày hôm nay.

Với sự hướng dẫn của Ai Fa tôi nghiền nhỏ chỗ muối thành bột, và cho một thìa đầy vào trong nồi nước đang sôi.

Lượng đó có lẽ đủ cho hôm nay. Ngay cả chỉ với một thìa muối, hương vị cũng có thể thay đổi rất nhiều.

Cũng giống đêm qua, cái nồi được đổ nước đến một nửa. Tôi nghĩ rằng cho ít hơn một chút thì tốt, nhưng tôi cũng chỉ có thể biết chắc được sau khi thử và thất bại vài lẫn đã.

Sau đó tôi cho hết 900gam thịt Kiba vào trong nồi.

Những miếng thịt trắng và đỏ nhảy múa liên tục trong làn nước sôi.

- Ah, Ai Fa, không cần cho thêm củi vào đâu.

Ai Fa đang đi về phía cái lò, nhìn tôi đầy ngạc nhiên.

- Nếu thịt Kiba không được nấu kỹ, nó sẽ rất là cứng đấy.

- Um, tôi định nấu với lửa nhỏ để hầm.

Ai Fa bắt đầu bằng một ngọn lửa to và nấu trong 20 phút. Mặc dù thịt cũng đủ mềm nhưng khi nhai lại như cao su vậy.

Thịt lợn rừng sẽ càng mềm nếu được nấu càng lâu.

Đó chính là điểm khác biệt lớn nhất so với lợn từ các trang trại.

- Uwah, đây rồi.

Mười giây sau ngay khi cho thịt vào nồi, một lượng lớn bọt nổi lên.

Tôi với lấy cái thìa gỗ và một cái bát đựng chuẩn bị sẵn, cẩn thận hớt hết bọt và bong bóng ra.

Vì thịt này có rất nhiều mỡ, nên lượng bọt cũng nhiều hơn ngày hôm qua.

Đúng rồi, nghĩ lại thì, miếng thịt đùi hôm qua màu đỏ không có chút mỡ nào bên ngoài.

Đó là điểm chung của những con Kiba, chúng chỉ có mỡ ở giữa thịt và da. Khi Ai Fa nấu ăn, cô ấy luôn cắt thịt trên bề mặt trước, nên có lẽ cô ấy đã cắt hết phần mỡ trước đó rồi.

Thịt lợn rừng mà không có nhiều chất béo thì không thích hợp để ăn lẩu (có lẽ với Kiba cũng vậy). Đó là lý do tại sao thịt hôm qua ăn cứ như nhai cao su. Tôi vừa nghĩ như vậy vừa đứng hớt bọt ra khỏi nồi.

- Okay, vấn để bây giờ là làm gì với bọn này.

Sau khi gạt gần hết bọt ra, tôi đậy nắp lại và để đó một lúc.

Tôi ngồi ở một chỗ có thể nhìn được cái lò và đối mặt với chỗ rau trông giống củ hành và khoai tây.

- Hành giả, à không là aria. Trông rất giống củ hành, vậy nên chắc sẽ có cách xử lý thôi. Vấn đề là cái thứ này… Tôi có điều muốn hỏi, chính xác thì poitan là cái gì vậy.

- … Là poitan.

Ai Fa ngồi xuống dựa lưng vào tường, cô chống tay lên má và làm một bộ mặt cứng ngắc.

- Hai củ poitan, ba củ aria và thịt Kiba ướp lá Pico. Ăn những thứ này sẽ cũng cấp đủ năng lượng cho cả một ngày. Đây là điều được đúc kết sau hơn tám mươi năm sống ở Forest’s Edge.

Họ đã hấp thụ muối từ chỗ thịt khô ăn ban ngày rồi.

- Hmm.

Tôi gật đầu.

- Mà này, tuổi thọ trung bình của một người Forest’s Edge là bao nhiêu vậy?

- Tuổi thọ trung bình? Nếu cậu muốn hỏi là mọi người sống bao lâu thì mỗi người mỗi khác. Rất nhiều người trong số chúng tôi chết là do bị con Kiba tấn công hoặc là những loại thú khác, không hẳn là do tuổi già hay bệnh tật.

Ai Fa hạ thấp ánh mắt xuống.

Chắc hẳn cô ấy đang nghĩ về người cha đã mất.

- Nếu không tính chuyện đó, không chết vì tai nạn trong rừng thì mọi người có thể sống đến hơn 60 năm. Người già làng của Forest’s Edge là Jiba ở nhà Wu, bà ấy đã hơn 80 tuổi rồi.

- Ra vậy. Nếu so với thế giới của tôi thì người ở đây cũng sống khá thọ.

Làn da nâu của Ai Fa đang lấp lánh trước ánh sáng cam rực rỡ. Mặc dù có vài vết sẹo trắng trên da, trông cô vẫn rất mềm mại.

Tôi “Hmm” một cái rồi đưa tay ra để kiểm tra xem da cô mịn đến mức nào.

Nhưng ngay một khắc sau, cô đấm cho tôi một cái vào đầu.

- Lỗi của tôi. Cơ bắp của cô thật vừa rắn chắc vừa mềm mại, thật đáng kinh ngạc. Nếu là một vận động viên, kiểu cơ bắp này là tuyệt nhất.

Tôi cố gắng làm tình hình dịu đi bằng một câu nói đùa, nhưng có vẻ tôi đã đi sai hướng rồi. Cuối cùng, tôi đã làm Ai Fa dùng tới bộ mặt xấu xa của một con mèo hoang.

- Tôi chỉ muốn biết về sức khỏe của người dân sống tại Forest’s Edge thôi. Ít nhất thì chế độ ăn không có vấn đề gì.

Đúng như dự đoán, họ luôn ăn một lượng rau cố định mỗi ngày.

- Hmm, chuyện đó sẽ rất có ích! Tôi sẽ tìm cách để giải quyết chỗ poitan này ngày mai. Cả ngày hôm nay đã đủ với thịt Kiba rồi.

Ánh mắt của Ai Fa vẫn rất khó chịu, vì thế tôi ngay lập tức quay về chỗ cái lò. Tôi vớt ra lượt bọt mới, cho thêm củi và giữ cho lửa không quá yếu. Tôi lặp lại hành động này trong một lúc.

- …Tôi đói rồi. Khi nào mới được ăn đây hả?

- Hmm? Tôi nghĩ là khoảng 60 đến 90 phút nữa… Khoảng gấp ba hay bốn lần ngày hôm qua.

Ai Fa làm một bộ mặt cực sốc, và thở dài thườn thượt.

- Xin lỗi, tôi cũng đói lắm… Đáng lẽ tôi nên chuẩn bị bữa tối ngay khi làm thịt xong mới phải.

- …Tôi là người đã bảo cậu đi ngủ, và cũng giao việc chuẩn bị bữa tối cho cậu. Không cân phải thấy áy náy.

Ai Fa nói bằng giọng nghiêm túc. Nhưng biểu cảm của cô rõ là đang rất buồn.

Cô ấy đói thế cơ à? Tôi thấy chuyện đó khá là thú vị đấy.

Một cái dạ dày đang đói chính là loại gia vị tuyệt hảo nhất.

Nếu tôi không thể thỏa mãn được cô ấy, thì kỹ năng nấu ăn của tôi thật quá tồi.

Liệu tôi sẽ thắng hay bại đây? Trận đấu sẽ được quyết định sau một giờ nữa hoặc hơn.

4.

- Tốt, hoàn thành!

Theo như cảm nhận của tôi, thì có vẻ đã qua một giờ hai mươi phút kể từ lúc tôi cho thịt Kiba vào nồi. Cuối cùng cũng đã hoàn thành rồi.

Trong suốt khoảng thời gian này, tôi đã phải liên tục hớt bọt, điều chỉnh ngọn lửa, kiểm tra độ mềm của thịt, xoa dịu một Ai Fa đang đói và thi thoảng có một mẩu chuyện nghiêm túc với cô ấy… 80 phút trôi qua thật bực mình mà cũng thật vui vẻ.

Toàn bộ căn nhà đang tràn ngập mùi hương của thịt Kiba.

Mùi này đậm hơn hẳn ngày hôm qua. Quả thật vai trò của chất béo là không phải bàn cãi.

Nhưng mà mấy thứ đó cũng chỉ là chuyện ngoài lề. Cùng ăn thôi.

- Xin lỗi đã bắt cô phải đợi, cứ ăn bao nhiêu tùy thích.

Tôi khuấy đều nồi với cái thìa gỗ và múc đầy một bát đưa cho Ai Fa.

Đến cuối cùng thì tôi đã không cho củ khoai tây giả, hay còn gọi là poitan, vào trong nồi.

Sau khi đun được khoảng 60 phút, tôi thử cho vài lát cắt của củ hành giả (hay aria) và lá Pico vào trong nồi.

Tuy vậy, nước súp vẫn rất trong. Và nó vẫn chỉ là màu đục do tinh hoa từ thịt tiết ra. Đúng vậy, đây không còn là một “hỗn hợp thịt Kiba”, tôi gọi nó là “súp Kiba”.

Nếu nghĩ kỹ thì, món ăn này chính là lấy nước súp có được từ việc hầm thịt, sau đó kết hợp với gia vị và muối. Nên cũng đúng khi gọi nó là “súp” chứ không phải một “hỗn hợp” như mọi khi.

Vì nó là súp, nên củ hành là một sự bổ sung hoàn hảo. Và nếu củ poitan cũng giống với khoai tây như vẻ bề ngoài của nó thì tốt.

Dù sao thì, sở thích cá nhân cũng chiếm một phần quan trọng trong việc thưởng thức món ăn.

Và như vậy tôi mang món ăn mà mình tự gọi là “súp thịt Kiba” này đến cho bà chủ nhà đáng yêu của tôi.

“… Cảm giác thật lạ khi không có poitan” Ai Fa nghi ngờ ngửi ngửi qua món súp.

Tuy nhiên thì, món tối hôm qua cũng có mùi rất thơm, nên tính đến thời điểm này thì vẫn chưa có gì thay đổi cả.

Sau khi tự lấy cho mình một bát, tôi ngồi xuống đối diện Ai Fa.

- Đây là bài thử nghiệm thứ nhất của tôi. Thực ra tôi cũng không tự tin lắm. Tôi sẽ dùng món này làm nền tảng để phát triển thêm sau này. Hãy thành thực nói ra những cảm nhận của cô sau khi ăn nhé.

- …Tôi không nghĩ hương vị của món ăn là quan trọng. Nên có thể ý kiến của tôi cũng sẽ vô dụng thôi.

- Tôi biết rồi, biết rồi… Vậy tôi ăn đây.

Ai Fa nhắm mắt lại, cô đưa một ngón tay trái lên miệng và làm động tác như vẽ một đường ngang sang bên cạnh rồi khẽ thì thầm một mình.

Ở thế giới này, động tác đó có nghĩa là “Chúc ngon miệng”. Nhưng tôi không nhớ là cô có làm như vậy ngày hôm qua. Kệ đi, chuyện này sao cũng được. Dù đó có thể là thất bại cho một người đầu bếp nếu thế giới đó không có mấy kiểu như “Chúc ngon miệng” hay “Cảm ơn vì bữa ăn”.

Kệ đi, ăn thôi.

Tôi múc một thìa súp đầy.

Thứ bột màu đen đã tan ra và hòa vào khắp món súp. Đó là lá Pico.

Cả hương thơm lẫn hình thức đều thật tuyệt vời.

Tuy nhiên, như vậy thì cũng chẳng khác gì tối hôm qua.

Tôi đã nếm một vài lần, nhưng cuối cùng thì hương vị sẽ như thế nào, khi các loại nguyên liệu được kết hợp với nhau? Với một con tim đầy mong chờ, tôi uống một ngụm lớn… Thật tuyệt vời, tôi đã thành công.

Nước súp rất mộc mạc, không có miso hay xì dầu. Hương vị đặc trưng của Kiba cùng với lá pico có thể cảm nhận rất rõ. Dù nó khá nhạt, nhưng bù lại hương vị rất cuốn hút và kích thích sự thèm ăn.

Khoảng một phần ba nước súp trong bát đã bị uống hết. Vì tôi không bổ sung thêm nước suốt quá trình nên vị của nó rất đậm.

Giờ phần quan trọng tiếp theo đó là thịt Kiba.

Tôi mới chỉ dùng một cái que thay cho đũa để kiểm tra độ mềm của thịt, và bây giờ là lần nếm thử đầu tiên.

Tôi chưa lấy chỗ thịt cạo ra từ xương, bây giờ cứ bắt đầu với những miếng thịt đùi trước. Giờ nó đã chuyển hoàn toàn sang màu ngà, và phần mỡ trắng khẽ rung lắc trông khá đáng yêu.

Những miếng thịt đùi có hình vuông mỗi cạnh khoảng 4cm và dày 5mm. Tôi đưa thẳng một miếng vào trong miệng.

Sau khi nhai, miếng thịt mềm như tan ra ngay trong miệng.

Thật mềm mại, nó còn mềm hơn tôi tưởng nữa.

Nhưng cũng vẫn đủ độ rắn để nhai.

Phần mỡ béo ngậy kết hợp với độ dai vừa phải của thịt nạc, tạo ra một hương vị thanh thoát lan ra trong miệng.

Ah… đúng như mong đợi, đây chính là một loại thực phẩm cao cấp.

Mặc dù chỗ thịt này chưa được ướp đủ lâu (thịt lơn rừng phải để qua vài ngày), hương vị hoàn toàn có thể sánh ngang với món lẩu tôi đã được ăn ba năm trước.

Tất nhiên, đây cũng là kết quả của việc tôi làm thịt, một ngày lao động mệt nhọc và một cái dạ dày đói cồn cào, đó là tại sao món này lại ngon đến vậy… Dù vậy, tôi vẫn không thay đổi đánh giá của mình về nó.

Tôi có thể cảm nhận được hoàn toàn hương vị của thịt vì đã không dùng thêm bất cứ gia vị nào.

Hương vị đặc trưng của những loài động vật hoang dã đã được bộc lộ rất rõ rệt… Dù tôi mới chỉ được nếm có vài lần, nên có thể hơi ngạo mạn khi nói vậy, nhưng tôi cũng chỉ nghĩ như vậy thôi nên cũng chẳng quan trọng. Tôi cũng thử một chút aria nữa, và nó rất hợp với món súp vì đã được nấu nhừ hơn hôm qua.

Khi cho hỗn hợp súp, thịt và aria vào miệng cùng lúc, hương vị còn trở nên phức tạp hơn nhiều. Loại hành này có vị ngọt đậm đà hơn nhiều so với vẻ bề ngoài. Vì hương vị của nó không thể lấn át món chính, nên nó chính là một sự bổ trợ hoàn hảo cho món ăn.

Hmm, với lần thử đầu tiên, rất tuyệt vời.

Khi tôi đang mải chìm đắm trong suy nghĩ, tôi nhìn lên và thấy Ai Fa đứng dậy.

Gương mặt cô vẫn nghiêm túc như bình thường, và cô im lặng đi đến chỗ cái lò.

Cô ấy đã ăn hết một bát rồi sao?

Tôi cảm thấy rất vui vì cô đã tìm thấy được sự ngon miệng, nhưng tôi sợ là cô ấy không thể hiểu được hết mùi vị của món ăn.

Sau khi lấy đầy một bát nữa, cô ấy lại quay về chỗ ngồi.

Ai Fa không hề nhìn tôi lấy một lần.

Cứ như vậy, sự nôn nóng trong trái tim tôi đã trở nên không thể kìm nén được thêm nữa.

- Cho tôi hỏi chút, cô thấy thế nào? Tôi nghĩ là tôi đã làm khá tốt.

Ai Fa húp một ngụm và nghiêng đầu khó hiểu.

- Ý cậu là sao…? Tôi đã nói rồi, những lời nhận xét của tôi là hoàn toàn vô nghĩa.

- Có thể là thế…

Tôi cảm thấy hông mình như đang run lên.

Như một thứ cảm xúc kìm nén đang tìm đường thoát ra.

Đó là gì, tức giận, đau buồn, thất vọng hay lo lắng… Tôi không chắc đó là gì, nhưng đó chắc chắn là “tiêu cực”.

- S-Sau tất cả, tôi đã dành rất nhiều thời gian để làm ra bữa ăn này, và nó… vô nghĩa…?

Biểu hiện của Ai Fa lại càng trở nên khó hiểu hơn.

Cô ấy nhìn vào bên trong bát súp.

Thứ ánh sáng màu cam, in hình bóng hai hàng lông mi dài khẽ lay động trên gò má của cô.

Tôi nên làm gì bây giờ?

Trái tim tôi đang đập loạn nhịp.

Một dự cảm xấu dần nhen nhúm trong trí óc.

- …Đối với tôi, ăn chỉ là để sinh tồn thôi, và chẳng có gì khác biệt giữa ngon hay không ngon.

- …Um.

- Tôi sẽ cảm thấy rất rắc rối nếu cậu hỏi tôi cho ý kiến về thức ăn của cậu, tôi không biết cách để diễn đạt nó.

- Um, đúng vậy.

- Nhưng có một thứ rất rõ ràng với tôi…

Ai Fa từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh tuyệt đẹp của cô lại nhìn thẳng vào tôi.

- Cái này chắc hẳn… là cảm giác ngon miệng nhỉ.

Đôi môi màu hồng của cô nhẹ nhàng cất tiếng.

- Cảm giác khi ăn rất thích thú… thoải mái… hạnh phúc. Đây là cảm xúc khi ăn một thứ gì đó ngon, đúng không?

Ai Fa khẽ cau mày.

- Cuối cùng tôi cũng hiểu được tại sao cậu lại đặt nhiều tâm huyết như vậy vào nấu ăn, và thật sự nghiêm túc một cách ngu ngốc… Tôi nghĩ là giờ tôi đã hiểu rồi, cũng có thể là tôi tự huyễn, nhưng giờ tôi sẽ không thể phủ nhận những việc làm của cậu nữa.

- Ai Fa…

- Tôi không biết làm thế nào để diễn đạt. Tôi chỉ có thể nói được như thế thôi, nhưng chắc chắn việc cậu làm là đúng đắn.

Chỉ là một chút… nhưng đôi môi của cô ấy đã cong lên.

- Vì vậy, đừng có làm bộ mặt đau khổ đó nữa. Món này ngon lắm.

Tôi khẽ gật đầu đáp lại và im lặng tập trung ăn.

Tôi chẳng thể hiểu được nữa.

Cảm giác lo lắng từ sâu trong tim đã biến mất, và thay vào đó là cảm giác nóng lạnh xen lẫn.

Nếu không cẩn thận tôi sẽ bị khó thở mất.

Chắc chắn là tại tôi đã… quá vui sướng.

Sự thay đổi đột ngột đã làm cảm xúc trong tôi bùng nổ.

Tôi hẳn là đã rất mong muốn Ai Fa có thể hiểu được tận sâu trong trái tim mình. Sự thôi thúc của ý nghĩ này còn mạnh mẽ hơn tôi tưởng nhiều.

Ở cái thế giới này, chỉ có Ai Fa là hiểu tôi.

Cô ấy là ân nhân của tôi, và tôi hy vọng cô ấy có thể hiểu rõ về tôi.

Nhìn từ bên ngoài, vẻ đẹp huyền bí mang tên Ai Fa có thể kỳ cục, thẳng thẳn, hung dữ như một người đàn ông. Nhưng cô ấy là người tốt bụng hơn bất cứ ai tôi từng biết. Cô chắc chắn đã có những tổn thương sâu sắc bên trong trái tim, vì vậy cô không muốn phải dựa dẫm vào bất cứ ai và tự mình sinh tồn. Cô ấy thật mạnh mẽ, xinh đẹp, dũng cảm và cũng rất yếu mềm… Và tôi hy vọng cô ấy sẽ thừa nhận tôi.

Chết tiệt… nhưng đó vẫn chưa phải toàn bộ năng lực của tôi đâu!

Tinh thần chiến đấu dâng trào và tôi nhai ngấu nghiến chỗ thịt Kiba.

Cuộc chiến của tôi vẫn chưa xong đâu.

Với lòng quyết tâm được vực dậy, tôi nhìn vào kẻ thù của mình.

Chỗ khoai tây giả-poitan đang nằm ở bên cạnh bếp lò.

Truyện Chữ Hay