Mở đầu: Con vực
Một cảnh tượng đáng sợ đang hiển hiện trước mắt tôi.
Hiện tại chúng tôi đang ở một thung lũng đá, cách nhà Fa khoảng ba mươi phút đi bộ.
Sau khi băng qua nguồn nước vẫn hay dùng, tôi nhìn lên đỉnh núi Morga bên phía tay phải và đi về phía sườn đồi, và rồi cảnh tượng uy nghi và đáng sợ này bày ra trước mắt…
Một con vực.
Con sông vô danh nằm ở bên dưới chân vách đá, tiếng nước chảy siết có thể nghe rất rõ. Mặc dù những âm thanh đó đến từ khá xa, từ chỗ chúng tôi đứng đến con sông phía dưới cũng phải đến hơn 20 mét.
20 mét… ở thế giới cũ của tôi, thì nó cũng tương đương với một tòa nhà năm tầng.
Tôi là một người hơi sợ độ cao, nhưng cũng không đến nỗi chôn chân tại chỗ. Và chỉ nhìn vào vách đá dựng đứng cũng chưa thể làm chân tôi run được.
Nỗi sợ khủng khiếp nhất không phải là con vực.
Mà “cây cầu treo” yếu đuối tự làm kia mới là thứ làm cho tôi hoảng sợ.
- …Đùa sao?
Khi tôi hỏi như vậy, cô chủ đáng yêu của tôi nghiêng đầu và hỏi lại “Ý cậu là sao?”
Cô ấy thật sự hỏi ý của tôi sao--- haiz~~
Cây cầu treo nguyên thủy này dài khoảng mười mét và rộng một mét, được làm từ những tấm gỗ mục và những sợi dây leo phơi khô.
Mặc dù không có đến chỉ là một cơn gió nhẹ, nhưng cây cầu vẫn đang nhẹ nhàng lắc lư. Chỉ cần nghĩ đến việc đặt chân lên cây cầu đã khiến người tôi ngập tràn nỗi sợ hãi.
- …Tôi cảm thấy hơi lo lắng về tính ổn định của cây cầu treo này.
Tôi cố gắng để nói ra quan điểm của mình.
Sau khi chuyển đến thế giới mới này, đây chắc chắn là lần đầu tiên tôi làm bộ mặt căng thẳng như thế này và cô gái của tôi trông lại càng băn khoăn hơn.
Ai Fa vốn là người Forest’s Edge, và cũng là chủ của nhà Fa.
Cô ấy chính là ân nhân của tôi, người sống cùng nhà và là một thợ săn dũng cảm.
Mái tóc vàng óng ả hiếm thấy ở Forest’s Edge của cô đang được buộc gọn gàng theo một kiểu cách khá phức tạp.
Đôi mắt xanh lam sâu thẳm ánh lên tia sáng mạnh mẽ.
Làn da nâu mịn màng như sữa chocolate, và thân hình mềm mại, chuẩn như tạc.
Mặc dù chỉ có chiều cao trung bình, nhưng thân hình cân đối của cô vẫn chứa đựng một nguồn sức mạnh và năng lượng rất lớn.
Bao bọc lấy cơ thể Ai Fa là minh chứng của thợ săn – mốt cái áo khoác da kiba, cùng bộ quần áo sáng màu che đi phần ngực và hông. Bên cạnh vòng eo mềm mỏng của cô là cặp kiếm và dao găm, chân thì mang một đôi giày dây buộc tuyệt đẹp.
Trên thềm ngực đầy đặn của cô là chiếc vòng cổ với một lượng lớn răng và sừng kiba, và trên cổ tay mảnh khảnh là chiếc vòng làm từ quả kili giúp xua đuổi côn trùng.
Ai Fa vẫn đang mặc như ngày thường. (vầy tả chi kỹ gớm)
Tối hôm qua… Chúng tôi đã hoàn thành công việc chuẩn bị cho bữa tiệc mừng trước đám cưới của nhà Lutim, và khi đi nghỉ trong căn phòng được chỉ định, Ai Fa có vẻ không còn là chính mình nữa. Nhưng chỉ sau một đêm, cô đã trở lại như thường.
A happy ending. (cái méo ~~)
Thật là tốt khi cô ấy đã trở lại là chính mình… nhưng liệu tôi đã truyền tải được cho cô ấy nỗi lo của mình chưa?
- Asuta, cậu lo về cây cầu sao?
Ai Fa nhẹ nhàng nói.
- Nếu tôi không sai thì không có gì phải lo lắng đâu. Loại dây leo dùng cho cây cầu treo này có tên là Flehaba, nhìn nó có vẻ mỏng manh nhưng lại không hề dễ đứt đâu. Dù cho đã bị khô đến mức này, nó vẫn chắc khỏe như tóc người vậy.
Dù cô ấy có so sánh với tóc, thứ có sức mạnh đáng kinh ngạc, thì nỗi lo của tôi cũng không hề tan biến. So với mấy cái dây leo trông có vẻ mỏng manh này, tôi thích người Forest’s Edge dùng thứ gì đó dày và mạnh mẽ hơn để làm ra nó, dù cho sự dẻo dai sẽ giảm xuống. Nhưng theo cách đó, trái tim của tôi cũng có thể dễ chịu hơn chút.
- …Cây cầu này đã nằm ở đây từ trước cả khi tôi sinh ra, và chưa từng có vấn đề gì xảy ra cả, thế nên nó an toàn tuyệt đối.
- Không, ngay cả khi chưa từng có tiền lệ, thì cũng đâu nghĩa là nó sẽ an toàn hôm nay đâu! Và vì cây cầu đã có lịch sử lâu đời như vậy, cũng nghĩa là nó đã rất cũ rồi đúng không?
- Đó là tại sao cậu cần phải kiểm tra kỹ những sợi dây xem xét mức độ thiệt hại khi băng qua. Bất cứ ai phát hiện ra vấn đề nào đều có trách nhiệm phải sửa chữa nó. Cây cầu treo này có thể trụ vững qua nhiều thập kỷ vì mọi người đều làm theo cách đó.
- …Trưởng tộc Ai Fa, tôi không thể gạt đi cảm giác lo lắng trong tim. Không còn con đường nào dễ dàng và thoải mái hơn sao?
- …Đường này là gần nhất từ nhà tôi để đến trấn giao thương rồi. Đi bất cứ đường nào khác sẽ tốn gấp đôi thời gian đấy.
Đúng vậy, để đổi răng nanh và sừng kiba lấy thức ăn, chúng tôi đang trên đường đến trấn giao thương.
Lượng aria, poitan và rượu hoa quả đã gần như cạn kiệt. Ai Fa thường xuyên đến thị trấn khi mà vẫn còn nhiều lương thực dự trữ, nhưng lần này do quá bận rộn cho cuộc đấu với Donda Wu. Trận đấu cuối cùng cũng đã được giải quyết ngày hôm qua, chúng tôi về nhà vào sáng sớm, làm vài việc vặt, đi hái lá pico và sau đó rời khỏi.
Đã được khoảng hai mươi ngày từ khi tôi đến thế giới này, và tôi cuối cùng cũng được đặt chân ra thế giới ngoài khu rừng.
Tim tôi đang run lên vì sự phấn khích và lo lắng về thế giới ngoài kia.
Nhưng hiện tại, cả cơ thể tôi đang run lên vì một lý do hoàn toàn khác.
- Đủ rồi. Nếu chúng ta còn chần chừ ở đây nữa, mặt trời sẽ lặn trước khi kịp hoàn thành mục tiêu mất.
- Làm ơn đợi chút! Um… tôi có thể nắm tay cô được không?
Ai Fa cau mày và bác bỏ “Tôi hoàn toàn từ chối”
- Làm thế thì được cái gì chứ? Nều chúng ta ngã, cậu vẫn sẽ chết cho dù là có nắm lấy tay tôi đi chăng nữa. Nếu muốn nắm một thứ gì đó, thì hãy chọn chỗ dây leo kia kìa.
- K-Không phải thế, kẻ hèn mọn này chỉ muốn có được cảm giác được bảo vệ thôi! Trưởng tộc Ai Fa, với kẻ bề tôi này, người còn đáng tin hơn chỗ dây leo mỏng manh kia nhiều!
- …Thôi ngay cái cách ăn nói khó chịu ấy đi, hoặc là tôi sẽ cắt lưỡi cậu.
- Xin lỗi.
- Dù sao thì cũng không có tác dụng gì khi nắm tay, nên tôi từ chối. Nếu cậu cảm thấy khó khăn như thế thì hãy bám lấy vạt áo khoác của tôi đi.
Sau khi lạnh lùng tuyên bố, cô ấy bước thẳng tới cây cầu treo với cái áo khoác tung bay phía sau.
Tôi vội vàng nắm lấy và đi theo.
- R-Rồi, được rồi! Đi thôi!
Ai Fa thở dài não nề mà không thèm nhìn về phía tôi, và bước những bước dài không hề ngần ngại.
Ai Fa đặt chân lên một tấm ván.
Cây cầu treo rung lắc dữ dội.
Tôi lên dây cót tinh thần và bước theo cô lên tấm ván.
Cây cầu lại rung lắc dữ dội.
-… Uwah~~
- Im ngay.
- C-Chờ đã! Ít nhất hãy nắm lấy tay vịn đi! Cả hai tay của tôi đã bám vào áo khoác của cô rồi!
- Tôi bảo cậu im ngay mà!
Ai Fa vẫn bước những bước chân đầy tự tin như thường, không một chút ngần ngại tiến tới.
Cây cầu thì vẫn tiếp tục rung lắc và rung lắc.
Tôi không thể nhìn xuống nữa, tôi sợ rằng cơ thể mình sẽ tê liệt ngay khi làm vậy. Cây cầu treo dài khoảng mười mét, và trong khi tôi còn đang run sợ, thì năm mét đã trôi qua. Nếu tôi tiếp tục nhìn vào sau đầu Ai Fa, tôi sẽ có thể vượt qua được.
Nhưng…
- …Hmm, cái dây leo này sắp đứt.
Khi tôi nghe thấy Ai Fa vô tư nói như vậy, lý trí và cảm tính trong tim tôi bay đến tận chân trời. (ah là hồn lìa khỏi xác đó ~~)
- Uwahh! Wahh!
Tôi gào thét và hết sức ôm chặt lấy cơ thể của Ai Fa.
Cây cầu rung lắc mạnh mẽ, và chân tôi đã gần như trượt khỏi tấm ván.
- Uwah! Uwah!! Uwawawa!!!
- Đồ Moron! Buông tôi ra! Cậu muốn chết thật đó hả!?
Tiếng gầm cuồng nộ của Ai Fa vang vọng trong con vực.
Giọng của cô cứ như một khẩu đại bác dùng trong những buổi lễ, được thông nòng sau một khoảng thời gian dài.
Part 1.
Genos là một vùng đất thuộc Vương quốc phương tây Selva.
Vương quốc phương tây luôn tự hào về vùng lãnh thổ rộng lớn của mình, và Genos nằm ở khu vực giáp ranh phía đông, hơi chếch về phía nam. Nằm ngay chân núi Morga, nó là một thành phố vùng biên giới.
Với vương quốc Selva, Genos là một khu vực giao thương quan trọng vì nó tiếp giáp với cả hai nước láng giềng, đó là Vương quốc phương nam Jaguar và Vương quốc phương đông Simu.
Nơi đây cũng có thời tiết ôn hòa, nguồn nước dồi dào và những cánh đồng màu mỡ.
Tại trung tâm của vùng đất là [Thành phố Rock]. Thành trì trung tâm được bảo vệ bởi những bức tường đá vững chắc, và sẽ không được cho vào nếu không có giấy thông hành.
Ở phía bắc của Thành phố Rock là những khu vườn của giới quý tộc, còn ở phía nam là những cánh đồng của nông dân.
Một con đường đá chạy dọc từ phía bắc xuống phía nam, bắt đầu từ chân núi Morga cắt đôi mảnh đất Genos… và có rất nhiều cư dân đã mở cửa hàng buôn bán ở hai bên lề đường.
Tại vùng giáp ranh giữa thành phố và vùng canh tác là trấn giao thương, nơi các đoàn lữ hành và thương buôn có thể tự do ra vào.
Và đó chính là trấn giao thương Genos.
---------------------------------------------------
- Uwah…
Tôi đã bị chết lặng ngay từ khi bắt đầu.
Sau khi đặt cược mạng sống và băng qua cây cầu đáng sợ đó, đi bộ thêm khoảng nửa giờ nữa, thế giới quanh tôi bỗng nhiên trải rộng ra. Nếu tính từ lúc chúng tôi rời khỏi nhà Fa thì đã qua một giờ đồng hồ, cũng không quá khác biệt so với lúc đến nhà Wu.
Mặc dù vậy… thế giới đã hoàn toàn thay đổi.
- Thật là quá kinh ngạc… Cứ như thể một thế giới hoàn toàn khác vậy…
Sau khi đã khôi phục khả năng nói, tôi ngay lập tức lảm nhảm mấy thứ như vậy.
Đó là tác động mạnh mẽ của sự thay đổi cảnh sắc xung quanh.
- Đừng có ngạc nhiên thái quá như vậy. Cư dân Forest’s Edge sống ở đây là để bảo vệ những cánh đồng của Genos khỏi lũ kiba. Đó là tại sao ngôi làng lại ở gần Genos như vậy.
Dựa vào câu trả lời, có vẻ như Ai Fa vẫn còn giận, nhưng chỉ với lời giải thích một chiều như vậy không thể ngăn cản được cơn sốc của tôi.
Người dân Forest’s Edge mặc áo khoác lông và săn kiba để kiếm sống. Và những người thợ săn quả cảm đó lại sống thật gần với vùng đất văn minh như thế này, thật là khó để tôi có thể chấp nhận sự thật.
Những ngôi nhà ở đây cũng được làm từ gỗ.
Nhưng hầu hết chúng đều có hai tầng.
Một vài trong số chúng còn dùng đến cả đá và xi măng, một kết cấu rất vững chắc.
Những viên đá trắng rải đều trên con đường dưới chân tôi.
Đây chính là một “con đường lát đá”. (lạ chưa @@)
Con đường rộng khoảng mười mét và hai bên đường là san sát những ngôi nhà, kéo dài một đường thẳng từ bắc chí nam.
Và thị trấn này rất đông người.
Có đủ các loại người ở đây, nhưng không có ai ăn mặc giống thợ săn.
Một gã béo phì chạy dọc con đường, với một cái mũ chóp trên đầu. Ông ta mặc một cái áo phông màu vàng, quần rộng thùng thình màu kem và một cái giỏ tre lớn trên lưng.
Một người phụ nữ bước đi đầy tao nhã giữa đám đông, ngực cô cũng được che với một mảnh vải và trên vai là một chiếc khăn choàng. Phần thân dưới đến tận mắt cá chân là một chiếc váy dài. Cô ta không đẹp được như Vena Wu, nhưng cũng vô cùng gợi cảm.
Một gã đàn ông to lớn bước đi chậm rãi, cái áo của anh ta được cắt từ một mảnh da có màu giống lạc đà, và chắc chắn không phải là kiba. Một mảnh vải quấn quanh hông, và mang một đôi dép da, vì thế trông anh ta cũng khá giống một người dân Forest’s Edge. Trên hông anh ta là một cái rìu tay và một túi da.
Nơi đây có muôn hình vạn trạng các loại người, và chẳng có cách nào để miêu tả hết được cả.
Một ông già gầy nhom mặc áo khoác xám và quấn một cái khăn rằn trên đầu.
Những đứa trẻ mặc quần áo rách rưới chạy nhảy xung quanh.
Một gã đàn ông đô con bán khỏa thân đang bốc vác hàng hóa.
Cũng có một vài gã mặc áo choàng và đội mũ che đi khuôn mặt.
Hầu hết bọn họ đều có da vàng như người Nhật, hay là vàng nâu. Nhưng màu tóc của họ thì không phải đen, mà phần lớn là ở khoảng từ nâu đậm đến màu hạt dẻ. Những đường nét trên khuôn mặt cũng rất khác với người ở quê nhà tôi.
Ngoài bọn họ ra, cũng có một nhóm nhỏ người da trắng, và một nhóm nhỏ khác có tông màu hơi tối hơn của người ở Forest’s Edge.
Tất cả bọn họ đều đang bận rộn trên phố, di chuyển nhanh nhẹn và cố gắng không va chạm với người khác.
Và bên cạnh số lượng các chủng tộc, thì mật độ nhà cửa và người dân cũng thật sự sốc.
- Uwah… Cái gì thế kia!?
Một vật thể gầy gò đang luồn lách qua đám đông, nó cao hơn tất cả mọi người khoảng một mét, nhún nhày lên xuống và đang tiến đến chỗ chúng tôi.
- Đó là một con Totos Moa.
(GG-neesama)
Ai Fa thờ ơ đáp lại.
Trước mặt tôi là một con chim cao ba mét, trông nó rất giống một phiên bản phóng đại của con đà điểu.
Cái cổ dài của nó rất giống đà điểu và cái thân hình tròn vo được chống đỡ bởi hai cái chân to dày… và cơ thể của nó được phủ một lớp lông màu nâu đậm.
Một cái đai da quấn quanh cái mỏ sắc nhọn của nó, và dây cương được buộc đến tận cuối cổ. Một người đàn ông to lớn với nước da vàng nâu đang cầm dây cương, ông ta chỉ có một mảnh vải quấn quanh hông, và đội một cái mũ trên đầu.
Những gói hành lý lớn được buộc chặt hai bên người của con vật.
- Quanh đây chỉ có nhà trọ thôi, những cửa hàng thực phẩm nằm ở xa hơn về phía bắc.
- Chờ… Chờ tôi với Ai Fa.
Trước khi Ai Fa kịp biến vào đám đông, tôi đã theo phản xạ nắm lấy tay cô ấy.
Mặt Ai Fa bắt đầu có đấu hiệu tức giận và muốn gạt tay tôi ra, nhưng rồi cô ấy đột ngột đến gần tôi và hỏi.
- Asuta, có chuyện gì vậy? Mặt cậu tái mét rồi. Cậu không khỏe sao?
- Tôi ổn, tôi ổn… chỉ cần đợi một chút thôi.
Tôi có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Ai Fa thông qua những ngón tay, và nhắm nghiền mắt lại.
Tôi hơi chóng mặt và cảm thấy khó thở. Khi tôi kịp nhận ra thì, con tim đã đập dồn dập, và động mạch nơi thái dương cũng giật lên từng hồi theo nhịp tim.
Các giác quan lý trí của tôi đang cố loại bỏ khung cảnh xunh quanh.
Nơi này quá giống với thế giới kia.
Môi trường ở Forest’s Edge hoàn toàn khác biệt so với thế giới của tôi. Dù sao thì, những người ở Forest’s Edge sẽ khoác lên bộ da của con mồi và đi săn trong rừng. Với tôi, đó là một cuộc sống chỉ có trong những cuốn light novel.
Nhưng, nói sao nhỉ… người Forest’s Edge dùng vũ khí làm tứ sắt, dựng lên những căn nhà gỗ và nấu ăn bằng những cái lò. Họ vẫn rất văn minh, nhưng lại chọn sống hòa hợp với thiên nhiên. Thay vì là ở thế giới khác, tôi có cảm giác là mình đang lạc vào một vùng đất chưa được phát hiện ở sâu trong rừng.
Nhưng trấn giao thương này lại hoàn toàn khác.
Họ xây nhà với những tấm ván, nhưng phần nền nhà chắc chắn được nén và lát đá. Những ánh mắt không bùng cháy dữ dội như những con mãnh thú. Họ nhìn như thể đang tận hưởng một cuộc sống bình thường khi họ di chuyển tấp nập dọc theo con đường.
Tôi đã từng rất thân thuộc với khung cảnh này.
Nơi này thật sự quá giống với thế giới mà tôi từng ở trước đây.
Chắc chắn không có bất cứ một thiết bị điện nào trong thị trấn này, và kỹ thuật luyện kim của họ cũng có giới hạn. Mức độ văn minh có lẽ ngang với thời kỳ trung cổ ở thế giới cũ.
Dù vậy nó cũng vẫn rất thân thuộc với tôi.
Nhưng có thân thuộc thì nó vẫn tràn đầy những nét kỳ lạ của thế giới khác.
Đây không phải là một thành phố khép kín trong những bức tường, và chỉ là một đống hỗn độn hoang sơ của một trấn giao thương dọc theo con đường. Dù vậy nó vẫn là một thị trấn. Những người này không cần săn bắn để kiếm sống, và có thể kiếm thực phẩm thông qua trao đổi. Điều đó làm nên một “thị trấn loài người”.
Nơi này quá giống với thế giới cũ của tôi, và nó làm tôi thật sự băn khoăn.
Vậy đây không phải thế giới của mình. Mình đã ở trong một thế giới hoàn toàn khác, mình… không bao giờ có thể trở về nữa…
- Asuta…
Tôi cảm thấy một lực mạnh tác động vào vùng gáy.
Ai đó kéo mạnh tôi sang một bên và ghé sát miệng cô ấy vào tai tôi.
- Cậu có ổn không? Nếu thấy không khỏe, vậy thì ngồi xuống và nghỉ một lát nhé. Cậu… cậu trông cứ như người sắp chết vậy.
- T-Tôi không sao… chỉ là đôi chút chóng mặt thôi…
Tôi vô thức đáp lại và từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt xanh lam của Ai Fa đang ở rất gần, làm tôi kinh ngạc.
Cái mũi vừa trở nên tê cứng vì nghẹt thở trong đám đông, giờ đã ngập tràn mùi hương của Ai Fa.
Giờ đây Ai Fa đã không còn phải vào bếp nữa, nên mùi thịt trên người cô đã mờ nhạt hơn. Mùi hương của Ai Fa… mùi hương ngọt ngào của trái cây, mùi tươi mát của thảo dược đã mạnh hơn. Thật là một hương thơm dễ chịu từ từ xoa dịu đi tinh thần tê cứng của tôi.
Nhân tiện… mình vẫn không biết cái hương thơm ngọt ngào đó là gì…
Tôi có thể ngửi thấy mùi của lá lilo từ rất nhiều người và cả ngôi nhà của họ ở Forest’s Edge, mùi nhức nhối của lá pico, mùi của thịt và chất béo.
Tuy nhiên tôi không thể tìm thấy hương thơm này từ bất cứ ai khác.
Chính xác thì nó là gì? Thật là một hương thơm lạ kỳ. Mình nghĩ nó là một kiểu trái cây, nhưng tại sao nó lại đến từ Ai Fa chứ…?
Khi cô nắm chặt lấy những ngón tay của tôi, ý nghĩ đó cứ từ từ rời xa khỏi tâm trí tôi.
- Cậu có thật sự ổn không? Đừng có gượng ép quá… có nhìn thấy tôi không?
- Tôi thấy chứ… tôi thật sự không sao, giờ đã ổn rồi.
Tầm nhìn của tôi bất chợt trở nên rõ ràng.
Ngoài đôi mắt của cô, gương mặt nhòe đi của Ai Fa cũng đã trở nên rõ ràng hơn. Sống mũi cao cao của Ai Fa, hai gò má màu nâu mềm mại, đôi môi hồng và những lọn tóc vàng óng che đi phần trán, tất cả đều được phản ánh một cách chân thực nơi võng mạc của tôi. Những đầu ngón tay nơi Ai Fa chạm vào đã bắt đầu ấm lên.
Đôi chân mềm nhũn của tôi đã bắt đầu cảm nhận được nền đá cứng, và cuối cùng cũng trở lại với hiện thực.
- Ánh sáng cuối cùng cũng trở lại với đôi mắt cậu rồi. Chuyện gì vậy Asuta?
Bàn tay của Ai Fa rời khỏi gáy tôi, nhưng tay còn lại của cô vẫn còn nắm lấy của tôi, giúp cho con tim kiệt sức của tôi bình tĩnh lại.
- Chuyện này cũng khá khó để giải thích. Bầu không khí ở thị trấn này rất giống với quê nhà tôi… Mặc dù vậy, con người và đường phố lại hoàn toàn khác, vậy nên đầu óc của tôi khá rối bời.
Ai Fa cau mày, và nhìn cứ như một cô bé học sinh đang bị giáo viên giao cho một bài toán khó.
- Tôi không hiểu lắm, nhưng mặt cậu trông rất tệ. Đừng có làm tôi lo lắng nhiều như vậy chứ.
Những lời thẳng thắn của cô làm tôi thật sự bất ngờ.
Ai Fa lẩm bẩm và tránh mắt đi. Sau đó cô im lặng buông tay tôi ra và nói.
- Cậu đã hồi phục rồi, chúng ta sẽ đến chỗ cửa hàng. Đừng có mà đi xa khỏi tôi.
- Rõ. Nếu là tình trạng khẩn cấp, tôi sẽ lại ôm cô từ phía sau.
Tôi cuối cùng đã hồi phục đủ để chuyện phiếm, và Ai Fa không thương tiếc cho tôi một sút vào chân.