Isekai Quest After School!

chương 3: điều tôi mong muốn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một tuần sau buổi mua sắm với Chihiro.

Như thường lệ, Kazaya lại tiếp tục việc thám hiểm tại Grimveria.

Người đồng hành cùng cậu – Chihiro, giờ đã rất thành thạo trong cách di chuyển cũng như sử dụng vũ khí.

“Tsugami-kun! Tránh sang phải đi!”

Kazaya nhảy qua một bên theo lời chỉ dẫn, mũi tên ánh sáng từ phía sau liền bay vút qua người cậu. Phía trước là một lũ ma thú được gọi là『Gran Goblin』, phiên bản cao cấp hơn của Class Goblin, màu da cũng khác với chúng.

Mũi tên xuyên qua người một con goblin và nổ ra thành nhiều mảnh nhỏ. Nó dội vào người lũ goblin bên cạnh khiến chúng đồng loạt đổ xuống.

Đây là một kỹ năng mới của Thánh khí của Chihiro. Tuy mỗi đòn riêng lẻ không có nhiều uy lực nhưng lại có khả năng phân tán và gây sát thương lên một khu vực nhất định.

“Làm tốt lắm Senpai! Chị hạ được hết chúng rồi!”

Được Kazaya khen, Chihiro giơ ngón cái lên đáp lại

“Mình cũng không thể bị tụt lại được... Nhận lấy, ma thú xấu xa. Sợ hãi trước sức mạnh của ta và van nài đi!”

Đối đầu với một con ma thú khác xuất hiện gần lũ Gran Goblin, Kazaya vung thanh ma kiếm tắm mình trong sức mạnh của gió lốc. Sức gió cắt tan con ma thú thành từng mảnh.

“.....Không xứng đáng chút nào.”

Có tổng cộng 8 kẻ địch tính cả lũ Gran Goblin nên cậu và Chihiro chia ra mỗi người thu giữ một nửa vào Lồng côn trùng. Ngay sau đó, một âm thanh nhè nhẹ vang lên. Là thông báo tăng cấp.

Nhưng không phải Chihiro, là của Kazaya.

“Chúc mừng em, Tsugami-kun. Phong cách chiến đấu của em cũng tuyệt lắm!”

“Cảm ơn chị, nhưng em lại mong chị đừng quá chú ý đến nó hơn...”

Đó đã trở thành thói quen không bỏ được của cậu. Kazaya chỉ có thể xấu hổ quay mặt đi chỗ khác.

“.....Được rồi, ta nghỉ chút nhé?”

Kazaya và Chihiro hiện đang ở Đảo#4. Hòn đảo có nhiều đồi núi khiến nó trở thành vị trí đắc địa để khai thác đá dùng cho xây dựng và lát đường. Đây cũng là nơi thuận lợi cho việc tìm kiếm những quặng kim loại dành để chế tạo công cụ, áo giáp cho Lữ khách.

Nguyên nhân cả hai đến đây cũng đơn giản, một người thợ mộc đã để lại nhiệm vụ ở chỗ Bado. Thấy rằng đây là cơ hội tốt giúp cho Chihiro kiếm thêm kinh nghiệm, Kazaya đã nhận nó.

“Của em đây.”

Kazaya nhận lấy thứ Chihiro đưa cho. Đó là một phần ăn được gói kỹ mà cả bọn đã mua ở quán trọ Chuông mùa xuân để bỏ bụng giữa chuyến đi.

Phần ăn gồm có một miếng gà lớn, phô mai các loại và những lát rau trong như dưa chuột được kẹp giữa lớp bánh mì dày. Đây là một trong những món độc nhất của Bado, độ nổi tiếng ở Grimveria cũng không phải dạng xoàng.

Cậu ngồi xuống tảng đá gần đó và cắn một miếng sandwich. Vị gà ướp tiêu lan ra khắp miệng tuyệt hảo vô cùng.

“Hmm...”

Kazaya ậm ự khi nhìn vào màn hình hiển thị cấp độ của cậu trong khi đánh chén bữa trưa.

“Chuyện gì thế Tsugami-kun?”

Chihiro hỏi cậu trong khi hớp một ngụm trà đen từ trong chai.

“A, không có gì đâu chị. Chị nhớ lúc nãy em vừa lên cấp không? Lên thêm một cấp nữa là em học được kỹ năng mới... cơ mà xem ra phải đánh bại khoảng 10 con boss đảo nữa mới đủ.”

Chihiro không biết nói gì, cô khá sốc trước cụm từ “10 con boss”.

“Nhiêu đó thì nhiều quá. Nghe thôi cũng thấy khó rồi.”

“Vâng. Do khả năng của Thánh khí của em,『Demonic Sword』rất hữu dụng nên bù lại, số lượng kỹ năng em có thể dùng được khá ít. Một kỹ năng mới sẽ giúp Thánh khí của em mạnh hơn rất nhiều, vậy nên em mong mình có thể có được nó càng sớm càng tốt.”

“Không có cách nào khác nhanh hơn sao?”

“Um, có đấy... nhưng mà em không chắc chúng có hoạt động được hay không.”

Khi vẫn còn đang phân vân phải làm gì kế, Kazaya nhét miếng bánh mì cuối cùng vào miệng.

“Không nói về chuyện đó nữa, chị đã mạnh hơn rất nhiều rồi, Senpai. Tự mình tiêu diệt một bầy Gran Goblin đã rất xuất sắc rồi, vậy mà chị còn đánh bại được những con ma thú cấp cao hơn mình nữa.”

“Fufu, cảm ơn em. Tất cả đều là nhờ chỉ dẫn đúng đắn của em, Tsugami-kun.”

Chihiro mỉm cười đáp lại, rồi cô bỗng dưng hướng ánh nhìn xuống đất.

“Nhưng... giờ chị đã tiến xa đến mức này rồi, chị nghĩ mình không thể cứ đi cùng em thế này được nữa, Tsugami-kun.”

“Eh? Sao vậy chị?”

“Những con quái vật ban nãy, goblin đúng chứ? Em bảo rằng một người được coi là một Lữ khách thực thụ chỉ khi có thể tự mình tiêu diệt được chúng. Vậy có nghĩa là chúng ta hoàn thành hết những phần cơ bản, và em cũng không còn gì để chị dạy chị nữa, phải chứ?”

“.....Ah. Ph-phải.”

Kazaya đưa tay lên gãi má, cậu đã hoàn toàn quên mất điều đó.

“Chị sẽ thấy rất có lỗi nếu còn bắt em đi theo mình, Tsugami-kun. Em vốn thích làm việc một mình phải không? Em không cần phải lo về chị đâu. Cảm ơn em vì đã giúp đỡ chị đến tận lúc này.”

Tuy nói với nụ cười trên môi, song khuôn mặt cô lại ánh lên sự cô đơn. Tuy chi tiết đó rất nhỏ nhưng Kazaya vẫn nhận ra được, vì cậu đã dành rất nhiều thời gian ở bên cạnh cô.

Chihiro rất giỏi trong việc che đậy cảm xúc. Có lẽ ngay lúc này đây cô cũng đang làm vậy. Kazaya bắt đầu suy ngẫm trong khi nhìn cô.

(...Hmm? Cảm giác này là?)

Một suy nghĩ lóe ra trong đầu Kazaya. Nói đúng hơn, nó đã ở trong đầu cậu từ lâu rồi

(Hiểu rồi... Ra là vậy sao.)

Cậu cuối cùng cũng nhận ra, và giờ cậu đã sẵn sàng chấp nhận nó.

“...Senpai.”

Kazaya nói nhỏ. Dồn hết quyết tâm của mình lại, cậu nhìn thẳng vào mắt Chihiro.

“Senpai, em---“

Chưa kịp nói hết câu, mà chính xác là còn chưa kịp nói gì ra hồn, một âm thanh khác với tiếng của quá trình thăng cấp bỗng nhiên vang lên.

“.....Một Lời tiên tri.”

Rốt cuộc nó đến vào thời điểm tốt hay xấu đây? Kazaya cười khổ.

“Chị mở màn hình trạng thái ra thử đi.”

Chihiro di chuyển ngón tay của mình trên không khí theo lời cậu. Kazaya cũng làm tương tự.

Ngoài ba số thường hiển thị, giờ đây trên màn hình còn có vài dòng chữ.『Đây là một thông báo quan trọng từ Grimveria! Bắt đầu từ hôm nay, lượng kinh nghiệm nhận được khi đánh bại ma thú bình thường sẽ được tăng lên, kéo dài trong hai ngày! Hạ gục boss sẽ mang lại gấp đôi kinh nghiệm! Đừng để lỡ cơ hội này để đi săn, thu thập nguyên liệu thô và thực phẩm!』

Sau khi cẩn thận đọc chúng, Chihiro quay sang nhìn Kazaya.

“..... Cái thông báo nhiệt tình này là sao vậy?”

“Giống như một sự kiện trong game online đó chị. Mà nó chính xác là vậy.”

Kazaya đóng màn hình lại và bắt đầu giải thích.

“Nữ thần đôi khi lại gửi những thông điệp như vậy cho Lữ khách nhằm khuyến khích họ thám hiểm đảo. Hầu hết chỉ là đánh bại ma thú thôi, nhưng có lúc chị còn có thể lên cấp vô điều kiện hay có được một kỹ năng phù hợp với Thánh khí của mình bằng cách thu thập nguyên liệu hiếm.”

“Ồ? Xem ra nữ thần này cũng nghĩ ra được nhiều thứ hay ho nhỉ.”

Rất có thể, nữ thần đang cố gắng chấm dứt tình trạng bế tắc hiện thời và gia tăng số lượng những đảo đã được chinh phục lên.

Đó chính là điều mà nữ thần của cõi Grimveria này mong đợi từ Lữ khách.

“Mà, gấp đôi điểm kinh nghiệm hửm? Chẳng phải đây là cơ hội quá hợp với em sao, Tsugami-kun?”

“.....Vâng. Chị nói phải.”

Kazaya gật đầu đồng ý. Cứ như thể nữ thần đang gián tiếp giúp đỡ cậu vậy.

“Senpai, em có việc muốn nhờ chị giúp đỡ.”

Từ giọng điệu của Kazaya, Chihiro hiểu rằng cậu đang nghiêm túc. Cơ mặt cô có hơi cứng lại.

“Đã có nhiều người hỏi em về chuyện này, bản thân em cũng coi nó như một thử thách. Chị chiến đấu khá giỏi, Senpai, và giờ nữ thần còn gửi Lời tiên tri đến cho chúng ta. Em cho rằng đây là thời điểm thích hợp nhất để tiến hành nó.”

“Em định làm gì?”

“Chị có muốn... thám hiểm hòn đảo chưa được khám phá cùng em không?”

Chihiro khẽ nghiêng đầu sang bên.

“Hòn đảo chưa được khám phá...hmm? Đợi chút, có phải thứ mà ông chú ở tiệm trao đổi từng nói với em hồi trước không?”

“Vâng. Lúc đó em không đả động gì tới vì nghĩ chị sẽ không cần quan tâm đến thông tin đó trong một thời gian, nhưng giờ em sẽ giải thích cho chị.”

Kazaya thò tay vào túi, lấy ra một tấm bản đồ và trải nó lên một tảng đá phẳng phiu ở gần. Chihiro tiến lại trong khi vẫn giữ chiếc bánh sandwich của mình trên tay.

“Như em đã từng nói, Grimveria có rất nhiều hòn đảo lớn nhỏ. Chúng được chia thành 2 loại lớn gồm:『Đã chinh phục』và『Chưa chinh phục』.”

“Đã chinh phục... Là những hòn đảo mà trước giờ ta vẫn thường hay đến đúng không?”

“Không sai.”

Kazaya gật đầu.

“Những hòn đảo đã được chinh phục là những nơi mà con boss đã bị tiêu diệt ít nhất một lần và phần lớn đảo đã được khám phá. Ngược lại đối với những hòn đảo chưa được chinh phục... đó là những nơi mà con boss ở đó chưa bị đánh bại dù chỉ một lần.”

“Tại sao lại vậy?”

“Có nhiều lí do lắm, nhưng quan trọng nhất là vì nó quá mạnh và không ai địch lại. Có rất nhiều đảo đã được chinh phục, nguy cơ cạn kiệt lương thực hay tài nguyên ở tương lai gần cũng không có, vậy nên hiện giờ người ta chưa quá chú tâm vào việc thám hiểm những hòn đảo mới. Thành ra có những hòn đảo đã bị bỏ hoang phế từ rất lâu.”

“Em có biết chính xác là bao lâu không?”

“Do mới đến đây được vài tháng nên em cũng không rõ, chỉ biết rằng đó là một quảng thời gian dài mà thôi. Còn có cả những hòn đảo chưa được ai đặt chân đến từ khi Lữ khách bắt đầu xuất hiện ở hiện ở thế giới này.”

“.....Và em muốn thách thức một nơi như vậy sao, Tsugami-kun?”

Chihiro nhìn cậu tìm kiếm sự xác nhận, Kazaya gật đầu đáp lại cô.

“Em cũng đã từng nói với chị vào lần đầu ta gặp nhau. Ước mơ của em là được khám phá hết toàn bộ mọi ngóc ngách ở Grimveria. Chinh phục một hòn đảo chưa được khám phá - đó là bước đầu tiên trên con đường đó.”

Tiếp đến, cậu cũng cảnh cáo trước những nguy hiểm với cô.

“Tuy nhiên, những hòn đảo đến nay vẫn chưa được Lữ khách chinh phục tất nhiên sẽ ở độ khó hoàn toàn khác, nó chắc chắn sẽ có nhiều chông gai hơn những gì chị từng trải qua. Hơn nữa, do đã bị để mặc quá lâu nên ta không hề có chút thông tin gì về con boss. Nói thật thì, cơ hội thắng của chúng ta là vô cùng mong manh.”

“Ra đó là lí do đến giờ em vẫn chưa bắt đầu việc khám phá.”

“Đúng thế. Nếu vẫn còn một thân một mình như trước, em sẽ lấy cớ cần phải rèn luyện thêm trước khi đặt chân đến vùng đất mới để thoái thác. Nhưng giờ em không còn một mình nữa. Giờ đã có chị ở đây cùng em, Senpai.”

Kazaya nhìn thẳng vào mắt cô và tiếp tục.

“Nếu chị bằng lòng giúp sức thì em nghĩ chúng ta sẽ làm được, Senpai. Không, em chắc chắn sẽ

đưa chúng ta đến thành công.”

“Nhưng chị tưởng en thích làm việc riêng lẻ hơn...”

“Vâng. Nhưng sau khi chứng kiến khả năng chiến đấu của chị... Em cảm thấy mình muốn nhờ chị giúp đỡ.”

Giọng cậu có chút ngượng ngùng, đến mặt Chihiro cũng bắt đầu ửng đỏ.

“A-Ahem. Kể cả vậy, bất kể gần đây trình độ của chị đã tăng lên bao nhiêu thì chị vẫn còn thiếu nhiều kinh nghiệm.”

“Không sao. Chị có khả năng chiến đấu rất tốt, Senpai. Trong những game hành động, điều quan trọng nhất là khả năng phản xạ, đưa ra phán đoán trong tích tắc và luôn giữ bình tĩnh trong mọi tình huống. Sau quãng thời gian dài quan sát, em nhận thấy chị có tất cả những điểm đó.”

Sau khi dõng dạc nói, Kazaya cúi đầu.

“Xin hãy giúp em. Có lẽ ta sẽ lâm vào những tình huống đáng sợ và nguy hiểm nhất, nhưng em vẫn mong chị có thể đi cùng.”

“Chị sẽ đi!”

Chihiro trả lời không trễ một nhịp.

“T-thật ạ? Chị không cần thời gian để suy nghĩ luôn sao!?”

Hành động bất ngờ của cô khiến Kazaya vô cùng kinh ngạc.

“Em đang nói gì thế? Em luôn đáp ứng những nguyện vọng của chị trong suốt thời gian qua, Tsugami-kun. Đáng lẽ chị phải cầu xin em cho đi cùng để trả ơn mới phải... Ngoài ra, được em nhớ vả, chị cảm thấy rất vui.”

Chihiro nắm tay cậu và mỉm cười

“Sau một quãng thời gian dài du hành một mình, chị là người đầu tiên được em mời để cùng đi phiêu lưu đúng chứ? Đó là vinh dự của chị, chắc chắn là một việc xứng đáng. Cùng đi đi, Tsugami-kun. Chị sẽ làm hết những gì có thể... để biến ước mơ của em thành hiện thực!”

“.....Cảm ơn chị, Senpai.”

Kazaya đặt tay lên tay cô, cậu cảm thấy ngực mình đang nóng rực. Cậu thực sự, thực sự rất vui, rất vui vì mình đã nói ra điều này.

“Vậy, hẹn gặp lại chị ở thế giới này sau giờ học ngày mai.”

“Ừ. Đã đến lúc bắt đầu chuyến thám hiểm đến những hòn đảo chưa được khám phá!”

Trao đổi với nhau xong, Kazaya và Chihiro cùng nhau gật đầu.

Thời tiết ngày đầu chuyến thám hiểm khá quang đãng. Có vẻ như Grimveria cũng đang ủng hộ sự nổ lực của bọn cậu. Kazaya rất phấn chấn khi lên tàu cùng Chihiro.

Người lái thuyền tròn mắt ngạc nhiên khi Kazaya nói bọn cậu muốn đến『Đảo #10』.

“Đảo#10 sao!? Đúng là những đảo chưa được khám phá có nguồn nguyên liệu và thực phẩm mà những đảo khác không có, đủ sức làm các thương nhân reo òa sung sướng, nhưng dù sao thì nó vẫn là một nơi rất nguy hiểm.”

“Vâng, tôi biết. Xin hãy đưa chúng tôi đến đó.”

Thấy Kazaya cúi đầu yêu cầu, người lái thuyền im lặng nhìn cậu một lúc rồi cuối cùng cũng gật đầu.

“Được rồi.『Kiếm sĩ với thanh ma kiếm chớp nhoáng』đã nói thì ít nhiều cũng có hy vọng. Tôi sẽ đưa hai người đến đó.”

Người lái thuyền đưa ra chỉ dẫn cho những thuyền viên khác, con thuyền bắt đầu di chuyển.

Nó cắt qua đại dương xanh ngắt, mặc cho những cơn gió mặn mòi từ biển cả thổi vào trong suốt một giờ dài dẳng.

Không lâu sau, một hòn đảo nhỏ có rừng cây rậm rạp hiện ra trong tầm mắt họ.

“Senpai, đó là Đảo#10... Nơi chưa một ai chinh phục được.”

Kazaya nói, người cậu hơi rung lên, nhưng không phải vì sợ hãi. Đó là do sự phấn khích của cậu đã sắp vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Nếu phải mô tả thì nó sẽ na ná như cảm giác của một người chơi trong game nhập vai đi thuyền đến một lục địa mới vậy. Điều gì đang chờ đợi họ, và chuyện gì sẽ xảy ra khi họ vào bờ? Chỉ nghĩ thôi cũng khiến tim cậu rạo rực.

“Cảm giác gì đây? Chị đang rất háo hức mong đợi những chuyện sắp tới. Cứ như lần đầu chị đến thế giới này vậy.”

Chihiro cười tươi. Có lẽ cô cũng có cảm xúc như cậu.

Cuối cùng thì con thuyền cũng cập bến Đảo#10. Cả hai xuống thuyền và đi vào bờ.

Trước mặt họ là khu rừng rậm rạp, nếu trông thì có thể liên tưởng đến rừng rậm nhiệt đới Amazon. Cả hòn đảo bị che lấp bởi những ngọn cây cao ngút. Bọn cậu có thể nghe thấy tiếng kêu của những sinh vật bí ẩn phát ra từ nhiều nơi.

“Uwaah, không ổn rồi đây. Cảm giác cứ như có bọn sư tử đang xây nhà ở bên trong đó ý.”

Chihiro nuốt nước bọt khi nhìn vào khoảng rừng. Không ngoài dự đoán, cô cũng mang trên người một cảm giác bất an khó tả.

“Sư tử đâu sống trong rừng đâu Senpai.”

“T-tất nhiên là chị biết điều đó. Vậy chim sẻ thì sao?”

“Nếu vậy thì cũng có vấn đề gì đâu chứ!?”

Bị vặn lại, Chihiro lè lưỡi với cậu. Nhờ trò đùa vô thưởng vô phạt thường ngày đó mà Kazaya cũng cảm thấy thoải mái hơn ít nhiều. Có lẽ cô đã cố tình nói vậy? - Cậu nghĩ, nhưng...

“Nếu nói ‘khu rừng' là ‘khu rìng' thì sẽ nghe như một lễ hội ở nước ngoài ấy nhỉ?”

Nghe thấy cô tự lẩm bẩm, cậu nhận ra Chihiro chỉ nói bâng quơ không suy mà thôi.

“.....Không biết chuyện gì có thể xảy ra đâu. Cẩn thận nhé chị.”

Kazaya nói rồi bắt đầu tiến vào, Chihiro liền theo sau cậu.

Kazaya triệu hồi một thanh ma kiếm để dọn dẹp chướng ngại trên đường đi. Cây cối um tùm chung quanh đã chặn hết ánh sáng mặt trời khiến không gian quanh bọn cậu tối om, cố cỡ nào cũng thấy được vài mét phía trước là cùng. Cứ kiểu này họ có thể bị phục kích bất kỳ lúc nào.

“Hmm?”

Chihiro tò mò kêu lên. Khi cậu quay lại, Kazaya thấy cô đã dừng bước, có vẻ là đã phát hiện ra thứ gì đó. Nhìn theo hướng của cô, cậu thấy một sinh vật nhỏ nhắn đang ngồi dưới một gốc cây cách cách bọn cậu không xa.

Nếu so sánh với một loài vật ở trái đất thì nó trông rất giống con thỏ. Nó có đôi tai dài, bộ lông màu trắng mịn, mắt đỏ. Song nó lại có hai cái đuôi và một cái sừng nhọn mọc ra từ trán.

“Dễ thương quá! Nó cũng là ma thú ư?”

Hẳn là vậy rồi, nhưng kể cả Kazaya cũng chưa từng thấy con ma thú nào như nó trước đây. Dường như sinh vật này không sinh sống tại những hòn đảo khác. Con thỏ - hay con gì gì đó – chăm chú nhìn bọn cậu. Tuy nhiên cậu không cảm nhận được sự thù địch từ nó. Nếu có thì cũng chắc là sự tò mò thôi.

“Mi tên gì nè?”

Chihiro cúi người xuống nói chuyện với con thú. Song con trông-giống-thỏ chỉ đơn thuần nghiêng đầu sang một bên.

“Nó không trả lời chị được đâu Senpai. Nó chỉ là một con ma thú thôi mà.”

“Em đâu thể đảm bảo như vậy được! Ở đây có xuất hiện loài ma thú có khả năng giao tiếp với chúng ta cũng đâu có lạ đâu!”

Điều đó nghe cũng hợp lí. Có lẽ là do từ trước đến giờ cậu chưa gặp được loại ma thú nào như vậy, khả năng có những loài ma thú có trí khôn ở những hòn đảo chưa khám phá cũng không phải là không có.

“Lại đây ~ Ta không làm hại mi đâu. Ta chắc chắn sẽ không làm gì đâu, vậy nên đến đây một chút đi ~ Ta không hề nói dối, ta thực sự sẽ không làm gì mà ~”

Chihiro nhìn con trông-giống-thỏ và ngoắc tay dụ nó lại gần. Tuy nhiên, nó vẫn ngồi yên bất động ở đó.

“Chị nói nghe cứ như người xấu ấy.”

Tuy Kazaya nói vậy nhưng con trông-giống-thỏ không tỏ ra vẻ đang cảnh giác với bọn cậu. Nó chỉ ngồi như thể đang đợi thứ gì đó, mỗi hơi thở lại khiến mũi nó lại rung rinh.

“Thay vì dụ nó lại thì ta tiến đến gần được không?”

“Nguy hiểm lắm chị. Cơ bản thì ma thú coi con người chúng ta kẻ thù của chúng. Đây cí thể là một cái bẫy.”

“Có lẽ đúng vậy thật, nhưng... một sinh vật nhỏ bé thì không làm được gì nguy hiểm đâu.”

Kazaya gãi đầu, cô nói cũng có lý. Chihiro từ từ đến gần con trông-giống-thỏ. Ban đầu nó có bước lùi lại, nhưng xem ra nó không có ý định bỏ chạy.

Trên thực tế, khi Chihiro đến gần và cẩn thận đưa tay ra, nó còn dễ dãi cho phép cô vuốt ve mình.

“Nhìn xem, hoàn toàn an toàn. Nó thân thiện lắm. Dễ thương quá đi---!”

“Xem ra chị đã đúng.”

Kazaya cảm thấy hơi thất vọng về bản thân khi chưa gì thủ thế sẵn với thanh ma kiếm nhằm đề phòng những trường hợp có thể xảy ra.

(Có phải mình đã nghĩ quá rồi không? Mình cho rằng tất cả ma thú đều hung tợn, nhưng có lẽ vẫn có ngoại lệ...?)

Có lẽ cậu cần phải thay đổi cách nhìn về ma thú trong tương lai.

Vừa nghĩ vậy xong. Cậu đột nhiên nhận ra sự hiện diện của một thứ khổng lồ ở ngay phía sau con trông-giống-thỏ. Nhờ vào kinh nghiệm dày dặn trong việc chiến đấu với ma thú mà cậu có thể cảm nhận được nó – thứ sát khí khủng khiếp đủ khiến cậu rùng mình.

“Nó là...!?”

Kazaya sững người lại sau khi rời mắt khỏi con trông-giống-thỏ để nhìn lên trên.

Một con quái vật cao sừng sững đập vào mắt cậu. Toàn bộ cơ thể nó được bao phủ bởi một lớp lông cứng như gai, tay nó to như khúc gỗ, móng vuốt thì sắc bén như những con dao. Nó màu đỏ ngầu, cặp mắt đỏ và bộ hàm sắc nhọn trong miệng đều có thể thấy rõ. Trông giống như một loài ma thú lai giữa nhím và gấu. Và tất nhiên, đây là lần đầu tiên cậu thấy sinh vật này.

Cậu ban đầu còn không nhận ra vì không gian tối đen như mực quanh mình.

“Senpai! Rời khỏi chỗ đó ngay đi!”

Kazaya nhanh chóng hét lên rồi bắt đầu quay người bỏ chạy.

Con ma thú vung tay khiến mặt đất nơi cả hai vừa đứng xuất hiện nhiều rảnh nức.

Khói bụi bay mịt mù trên không trung, con ma thú gầm lên tức giận vì để lỡ con mồi.

Nhưng cái sức mạnh khủng bố của nó không phải là thứ duy nhất khiến bọn cậu bất ngờ.

Trong khi phà khí ra khỏi miệng, con gấu-nhím quật đuôi sang như một chiếc roi.

Con trông-giống-thỏ mà họ vừa thấy được đang ở chóp đuôi nhọn của nó. Trông không giống như con trông-giống-thỏ đang bám vào đuôi nó hay gì.

“Con vật vừa nãy... sinh ra từ cái đuôi đó sao!?”

Chihiro hoang mang hét lớn. Cô không sai, màu phần đuôi của con ma thú và màu lông của con trông-giống-thỏ có vẻ đồng nhất. Nói cách khác, con trông-giống-thỏ là một phần cơ thể của con gấu-nhím.

“...Thì ra là thính bả dụ hàng.”

Nhận ra sự thật đắng lòng, Kazaya chỉ biết nghiến răng.

Cậu từng nghe loài cá lồng đèn sống ở dưới vực đại dương dùng ánh sáng nối với trán để thu hút con mồi và tấn công từ dưới cát khi chúng mất cảnh giác.

Con gấu-nhím này cũng làm tương tự.

“Chị không thể tha thứ cho con ma thú dám dùng một thứ dễ thương như vậy làm mồi được. Đến lúc trừng trị nó rồi!”

Chihiro nhướng mày và triệu hội Thánh khí của cô. Cô kéo căng dây và bắn đi một mũi tên. Mũi tên cắm trực diện vào con gấu-nhím. Nó thoáng chùn bước nhưng liền hồi phục lại.

Không chỉ vậy, nó lập tức lao về phía bọn cậu.

“Senpai, tránh sang phải đi!”

Dứt lời, bản thân Kazaya lăn về bên trái. Không lỡ nhịp nào, cậu lập tức giơ thanh ma kiếm lên và nhảy vào tấn công.

“Hỡi ma thú hung bạo, với cái danh Lữ khách của mình, ta thề sẽ thi hành bản án cho ngươi!”

Trước khoảnh khắc thanh kiếm xuyên quá người con gấu-nhím, một âm thanh chói tai vang lên.

Con gấu-nhím quơ cái đuôi cứng cáp không kém gì thép nguội của mình lên như một lá chắn.

“Phòng thủ không tệ. Ngươi cũng có bản lĩnh đấy!”

Con gấu-nhím vút đuôi về phía Kazaya ngay khi cậu tiếp đất khiến cậu phải nhảy lùi lại để giữ khoảng cách. Dù cho có Rào chắn bảo vệ thì cũng không được để nó hao mòn vô ích.

(Cách hiệu quả nhất để đối phó với loại kẻ địch này là nghiền nát nó bằng một lực cực mạnh

hay chọn phương pháp không yêu cầu tương tác vật lí, nhưng...)

Nhưng con gấu nhím vẫn đang vung đuôi ra xung quanh hòng ngăn Kazaya tiếp cận. Nếu mù quán lao vào thì sẽ bị phản tác dụng. Đã vậy thì cậu cũng không còn kén chọn được nữa.

“Senpai, chị dùng『Fragments Arrow』đi. Nhưng hãy bắn vào phía trước con ma thú một chút.”

Cậu đang nói về mũi tên phá mảnh mà cô dùng dạo gần đây, một kỹ năng của Thánh khí của cô.

Trong phút chốc, Chihiro còn không hiểu được ý định của cậu là gì, song cô liền gật đầu. Cô tin chắc rằng cậu sẽ không nói thứ gì đó mà không mục đích.

“Hãy bắn khi em ra hiệu!”

Ngay khi Chihiro giương cung lên, Kazaya vào tư thế chạy nước rút. Con gấu-nhím gầm lên, vồ đệm thịt xuống kẻ thù ngu xuẩn dám tiến vào tầm tấn công của nó.

“---Ngay lúc này”

Một mũi tên lao thẳng về phía trước với tốc độ kinh người và găm vào mặt đất phía trước cậu. Vừa chạm vào mặt đất, nó phát nổ thành những mảnh nhỏ. Tuy nhiên, do mục tiêu là mặt đất nên chỉ tạo ra được một đống cát bụi mà thôi.

Song, đó chính là điều mà Kazaya đang chờ.

Do lớp bụi dày đặc trong không khí, con gấu-nhím đã để mất dấu cậu. Tận dụng sơ hở đó, Kazaya lách sang bên sườn con ma thú và hét lớn.

“Thanh kiếm khoác trên mình lớp bão tuyết băng giá, hãy hiện ra trong tay ta---Hailstorm King!”

Lần theo âm thanh của cậu, con gấu nhím quật đuôi xuống. Đòn tấn công của nó đánh trúng Rào chắn bảo vệ rồi bật ra, nhưng nếu chỉ là một đòn cỡ đó thì cũng không phải là vấn đề.

Kazaya nắm chặt thanh kiếm và chĩa lưỡi kiếm mỏng dính vào sinh vật khổng lồ trước mặt. Bị một cơn gió lạnh buốt cuốn lấy người, cơ thể con gấu nhím bị đóng băng ngay tức khắc. Không chần chừ dù chỉ một giây, Kazaya trả thanh kiếm về lại hư vô và triệu hồi một món vũ khí khác.

“Thanh kiếm từ thiên giới có khả năng cắt đôi vạn vật, hãy xuất hiện trong tay ta---Azure Sky King!”

Cậu tóm lấy thanh kiếm to hơn khổ người mình bằng cả hai tay.

“Đưa tiễn linh hồn của ngươi về lại thiên đường!”

Kazaya bổ thanh kiếm xuống đầu con ma thú. Do vẫn còn bị đông cứng không làm được gì, con gấu-nhím bất lực để cậu chém tan thành từng mảnh.

Cả hai đã thành công đánh bại kẻ thù. Kazaya thở phải nhẹ nhõm và đứng thẳng người lại.

“Em làm được rồi!”

Chihiro nói trông khi chạy lại gần cậu.

“Vâng. Mà em chưa từng thấy con ma thú nào như vậy trước đây. Cảm giác khá lạ. Đúng như dự đoán ở một hòn đảo chưa khám phá.”

Kazaya bắt đầu suy ngẫm trong khi thu thập những gì còn lại của con gấu-nhím bằng Lồng côn trùng.

(Tuy đã đánh bại được nhưng mình lại đập nát nó thành từng mảnh, cách này thiếu hiệu quả để thu thập nguyên liệu quá... Hơn nữa đây còn là loại ma thú mới, có lẽ mình nên nghĩ đến phương pháp tốt hơn.)

Trong khi còn đang nghĩ ngợi về chuyện đó, Chihiro ném cho cậu một câu hỏi.

“Nhân tiện, con ma thú này tên gì vậy?”

“Hmm? À, nó không có tên. Hiện tại thì vẫn chưa.”

“Vậy sao? Nhưng tất cả những loài ma thú mà ta đụng độ từ trước đến giờ đều có đến mà phải chứ?”

“À, tên chúng được những Lữ khách đầu tiên chạm mặt và đánh bại toàn quyền quyết định. Chúng được sự dụng phổ biến nhiều ở những nơi như quán rượu, và dần dà mọi người đều gọi chúng bằng những cái tên đó.”

Đó là lí do có những loại ma thú được gọi là『Orc』hay『Slime』- những từ ngữ vốn bắt nguồn từ manga hay game ở Trái đất.

“Oh? Vậy ta đặt tên cho con này được mà đúng không? Em thấy ‘Gấu-nhím Tarou' thì sao!?”

Nghe cái tên đó, gối Kazaya hơi khụy xuống.

“Umm... Nó có lẽ sẽ trở thành cái tên được mọi người sử dụng nên ta chọn cái nào hay hơn nha chị?”

“Eeehh? Chị thấy nó khá hay mà. Nếu vậy thì Bear Spears Mauzet Growls?”

“Quá dài dòng và nghe phóng đại quá luôn! Tại sao chị cứ nghĩ ra mấy cái tên...”

Hình ảnh của Gori-san đột nhiên lướt qua tâm trí cậu.

“Em chỉ biết phàn nàn thôi. Thế sao không tự mình đặt tên đi!?”

“....Rồi. Vậy thì『Spears Bear』?”

“Oh? Nghe cũng được, khá đơn giản. Một con Spears Bear, hay gọi tắt là Spebear đi!”

“Không, không cần phải rút gọn thêm đâu.”

Kazaya tiếp tục tiến bước sau khi lắc đầu.

Không chỉ mỗi ma thú, hòn đảo này chứa đầy những loài động - thực vật mà Kazaya chưa từng thấy được ở những đảo khác.

“Nè, Tsugami-kun, em nghĩ trái này ăn được không?”

Chihiro đang cầm một trái trông từa tựa như trái chanh, song vỏ lại có vô số những chấm xanh khiến nó trông khá độc hại.

“.....Nó trông như có độc ấy, chị không nghĩ vậy ư?”

“Thế á? Mà em biết đấy, người ta bảo càng xấu càng ngon! Thử qua chắc không sao đâu!”

“Theo logic đó thì có xơi mấy cây nấm mũ độc cũng không sao đâu ha.”

Mấy cây nấm màu đỏ chấm bi trắng đó cũng lòe loẹt đâu kém gì.

“Huh... Em nói cũng có lí. Ừ. Ăn thứ này có lẽ không phải ý kiến hay. Nhưng nếu ăn xong mà không bị gì thì chị sẽ trở thành người tiên phong. Quyết định rồi, chị sẽ xơi nó Tsugami-kun!”

“Nếu trở thành người quá cố rồi thì tiên phong cũng không được cái cóc khô gì đâu! Em sẽ cất nó vô Lồng côn trùng của mình.”

Kazaya hút trái trông-như-chanh vào Lồng côn trùng của cậu để tránh việc Chihiro đánh chén nó.

“Thế còn trái đó thì sao Tsugami-kun?”

“Nó trông còn đáng sợ hơn. Cứ như trái lai giữa xoài, cà tím với khóm ấy. Em không dám thử tưởng tượng mùi vị của nó như thế nào đâu.”

“Vậy nên chị mới bảo chúng ta nên tiên phong trong lĩnh vực trái cây! Đây là điều mà chỉ có những người đến được hòn đảo chưa khám phá như ta có thể làm!”

“Rồi lỡ ta bị ngộ độc thì sao? Em không muốn điều đó xảy ra!”

“Hmph. Đáng tiếc thật, Tsugami-kun, em thiếu đi tố chất của một nhà thám hiểm... Ô, nhìn cái cây kia xem. Em có thấy nó giống Skytree Tokyo không?”

“Ah, đúng thật. Trông hệt như Skytree Tokyo. Chẳng mấy khi có cơ hội như vầy, ta chụp một tấm đi.”

Khám phá một hòn đảo với vô vàn điều mới lạ đem lại cho họ rất nhiều niềm vui.

“Mà em nghĩ con boss đảo ở đâu? Đến giờ ta vẫn chưa tìm ra bất kỳ manh mối nào về nó cả.”

“Chị nói phải. Bình thường thì con boss sẽ ở gần trung tâm hòn đảo, vậy nên em nghĩ chị em mình nên đi đến đó.”

Khi còn đang nghĩ nếu có manh mối nào đó thì tốt quá, Kazaya bỗng nghe thấy một âm thanh lớn từ đâu phát ra.

“.....Hmm? Đó là gì?

Nó phát ra từ hướng bọn họ đang đến. Cả hai nhìn nhau rồi gật đầu mà không trao đổi thêm gì. Kazaya nhanh chóng gia tốc bản thân.

Sau khi chạy qua mấy bụi cây rậm rạp, hiện ở trước mặt họ là thứ mà cả hai không ngờ tới được.

“Ô de, nhận lấy này!”

Cậu thanh niên đang vác cái ba lô to tổ chảng vừa hét lớn tới mức vang vọng ra khắp đảo đó không ai khác ngoài Souya Tohru. Cánh tay đang giơ cao của cậu ta được bao bọc trong một lớp thép, nắm đấm thì đang siết chặt. Ở phía đối diện là một con ma thú có vẻ ngoài giống với loài tê giác.

Con ma thú có vô số những chiếc sừng như kiếm hai lưỡi mọc ra từ trán. Nó khịt mũi rồi dậm mạnh vào đất lấy đà vài cái trước khi bất ngờ lao đến. Cũng không vừa, Tohru đối mặt trực diện con ma thú.

Cậu hơi chúi về trước, rút tay về vận rồi đấm thẳng vào mặt con ma thú.

“Haaaaa! Ăn đi này!『Great Ironclad Smash』!”

Sau khi hét lớn, nắm đấm của cậu bắt đầu phát ra luồng ánh sáng mạnh mẽ. Kế đến, âm thanh như tiếng của máy xúc xuyên qua lớp đá nền dày cộp vang lên, một ngọn thương ánh sáng khổng lồ xé toạc cơ thể con ma thú.

Mắt con ma thú tê giác trợn ngược rồi cơ thể ngã gục xuống.

“....Tuyệt ghê. Đó là Thánh khí của Souya-kun ư?”

“Đúng vậy. Thánh khí của cậu ấy được gọi『Bomb Lance』. Một ngọn thương được phóng ra từ vũ khí dạng găng tay để đánh bại đối phương. Chị đã từng nghe qua một dụng cụ gọi là súng bắn đinh của thợ mộc chưa? Đây kiểu như phiên bản phóng to của nó.”

Giải thích cho cô xong, Kazaya lên tiếng gọi cậu trai trước mặt, người đang hút cơ thể của con ma thú giống tê giác vào trong Lồng côn trùng.

“Vậy ra cậu cũng đến đây, Souya.”

Nghe thấy có tiếng gọi mình, Tohru quay về phía bọn cậu và vừa cười vừa vẫy tay tiến lại gần.

“Kazaya! Cậu cũng đến đây sao? Bị vụ gấp đôi kinh nghiệm hấp dẫn hửm?”

“Đại khái là vậy. Cơ mà, không ngờ ta lại đến cùng một đảo đấy.”

Hòn đảo này không phải nơi duy nhất chưa được khám phá, gặp nhau như thế này chắc cũng phần nào nhờ vào số phận, Kazaya nghĩ.

“Tiện đây nói luôn, tớ không đến đây một mình đâu ấy nha!”

Nói rồi, Tohru chỉ về phía sau rồi quay người lại như muốn mời bọn cậu đi theo.

Kazaya qua sang Chihiro và cô gật đầu đồng ý. Sau khi xác nhận, Kazaya liền theo sau Tohru.

Cậu cũng đã lờ mờ đoán ra người mà Tohru đang nhắc đến là ai rồi. Khi đến một chỗ đất trống trải, cậu thấy một bóng người quen thuộc đang ở đó.

Như cậu dự đoán, người đang đứng ở kia với hai tay đặt gọn trong túi không ai khác ngoài Kotobuki Izumi.

Con ma thú mà Izumi đang đối đầu là một con bọ to gấp đôi người cô. Nó có lớp vỏ bóng loáng, đầu thì nhỏ, cặp càng đủ sức kẹp nát bất kỳ thứ gì đang chìa ra. Trông khá giống với một con bọ xén tóc ở Trái đất.

Con ma thú ồn ào lao đến chỗ cô, song Izumi không nao núng chút nào. Cô chỉ đứng đó cười tỏ vẻ khiêu khích nó.

“Không phải Kotobuki-san đang gặp nguy hiểm sao?”

Khi cô hỏi nhỏ, Kazaya lắc đầu.

“Cậu ấy sẽ ổn thôi. Cậu ấy là một Lữ khách kỳ cựu của Grimveria đấy.”

Như để chúng minh những lời Kazaya vừa nói, Iumi hơi thẳng người lại, giơ tay lên trước mặt con ma thú đang có ý định kẹp chết cô.

“---Đi đi.”

Izumi búng tay tạo nên một âm thanh khô khốc. Ngay lập tức, con ma thú dạng bọ bị những sợi dây leo xuất hiện từ đâu trói kín thành nhiều lớp. Đồng thời, bọn cậu còn cảm thấy mặt đất dưới chân rung lên, một thứ gì đó xuất hiện từ trong bóng tối.

Thứ đó phủ đầy trên người lá cây và rong rêu, cao chắc cũng tầm 10 mét. Sinh vật hình người khổng lồ đó trông như một cái cây. Có lẽ nó đã thu mình trốn vào bóng tối cho tới lúc này.

Người khổng lồ đến gần con ma thú Izumi chỉ và giơ cao nắm đấm.

Một âm thanh trầm đục vang lên. Con ma thú bị người khổng lồ dễ dàng nghiền nát như con côn trùng bị một đứa trẻ giết vậy.

Sau khi xác nhận con ma thú đã ra cám, vừa nói, Izumi vừa lấy Lồng côn trùng của mình ra.

“Làm tốt lắm, ngươi có thể nghỉ ngơi rồi.”

Nghe cô nói, người khổng lồ đó ngồi xuống bất động như một con Robot bị tắt nguồn.

“Nó hoàn toàn khác với cái của hai chúng ta. Thánh khí của cậu ấy thật ra là gì, Tsugami-kun?”

Chihiro hỏi, giọng cô có hơi sốc.

“Thánh khí của cậu ấy tên là『Puppet』. Nó cho phép Izumi tự do điều khiển chất vô cơ hay thực vật mà cậu ấy chạm vào. Như người khổng lồ chị vừa thấy đó, cậu ấy có thể thay đổi hình dạng của cây cối và đá tảng ở một mức độ nhất định để phù hợp với nhu cầu. Một kỹ năng rất hữu dụng.”

Khi Kazaya giải thích cho cô xong, Izumi đã quay về phía bọn họ.

“Oh? Ra cậu cũng đến, Kazaya.”“Ừ. Tớ không ngờ cả cậu và Souya cũng đến đây đấy, Kotobuki. Có vẻ như chúng ta có cùng suy nghĩ nhỉ.”

Nghe Kazaya nói, Izumi tỏ vẻ khó chịu ra mặt.

“Có cùng suy nghĩ với cậu là một chuyện, nhưng tớ không muốn bị bảo là có cùng suy nghĩ với Tohru đâu. Nghĩ thôi cũng thấy bực rồi.”

“Tuy nói vậy nhưng chúng ta thật sự có cùng chung suy nghĩ mà! Hai ta luôn đến cùng một nơi đấy thôi!”

Tohru lại gần và vỗ bành bạch vào lưng Izumi mấy phát.

“Này, đừng có mà tùy tiện chạm vào người tôi! Chỉ là ví lí do vớ vẩn nào đó mà tôi với cậu bị dính với nhau mà thôi!”

“Hahaha! Lỗi tớ, lỗi tớ!”

Tohru cười có hơi cường điệu thái quá, mặt cậu cũng chẳng thể hiện chút vẻ nào gọi là hối lỗi.

“Không biết tôi nên để người khổng lồ của mình sút bay cậu đi không.”

“Thánh khí đâu có tác dụng với Lữ khách khác. Nó chỉ có hiệu quả khi đối đầu với ma thú thôi.”

“Tớ biết!”

Kazaya nhắc nhở cô cho chắc, kết quả khiến Izumi nổi đóa lên. Xem ra cậu đã nói mấy thứ không cần thiết rồi.

“Mà, nếu cậu và Tohru cũng đang nhắm đến con boss thì tớ không thể lơ là được. Không nói đến cậu ta, tớ có cảm giác cậu sẽ đánh bại con boss nếu tớ mất cảnh giác mất, Kazaya.”

“Hahaha! Nếu mất cảnh giác thì cậu sẽ bị tớ sẽ vượt mặt đó!”

Izumi nhăn mặt bịt tai lại khi Tohru la làng lên.

“Geez, tôi đã bảo điều chỉnh âm lượng lại bao nhiêu lần rồi hả!? Bộ cậu là cái TV hỏng chắc?”

“Hahahaha! Cậu ấy bảo một cái TV hỏng kìa! Hahahahaha!”

“Chả có gì buồn cười trong đó cả! Cậu đang chọc tức tôi đấy à!?”

“Hahahaha! Tớ đâu dám! Tớ là một cái TV hỏng, hahahahahaha! Hahahahaha!”

“Đừng có cười nữa!”

Izumi sút vào ống chân Tohru, song chẳng xi nhê gì đến cậu ta.

“Thôi, trò đùa kết thúc ở đây. Từ giờ sẽ là cuộc đua xem ai đánh bại được con boss trước.”

Izumi chống hông nói, Tohru thì đấm nắm đấm vào lòng bàn tay còn lại.

“Nghe hay đấy! Vậy ta là đối thủ hửm!? Waaaaah! Tớ nóng máy rồi đây!”

“Tốt đấy, cháy đến chết luôn đi.”

“Hahaha! Tớ không biến thành than được đâu! Tớ sẽ sống cùng ngọn lửa mãi mãi!”

“Não cậu bị cái quái gì... Thôi dẹp luôn đi!”

Sau một thoáng bối rối, Izumi liền lấy lại sự đĩnh đạc vốn có của mình.

“Tớ sẽ là người tiêu diệt con boss của đảo này! Điều đó đã được định đoạt rồi!”

“Kotobuki này, cậu biết chỗ con boss không?”

Với câu hỏi đó, Izumi không khỏi bực dọc nhìn chằm chằm lại cậu.

“Nghe đây Kazaya. Tớ vừa bảo chúng ta là đối thủ đấy. Điều gì khiến cậu nghĩ tớ sẽ tiết lộ thông tin với người mà mình đang cạnh tranh?”

“Tính từ chỗ này thì chắc khoảng 5 kí lô mét về phía bắc. Lúc quan sát đảo từ trên cao, tớ có thấy một cái hang lớn bất thường ở đó. Có lẽ là tổ của con boss.”

Và Tohru lại không chút do dự mà nói huỵt toẹt ra.

“Sao cậu lại xì ra dễ dàng thế? Bộ cậu bị ngu à!? Cậu đúng thật sự là một nên ngốc đấy hả!?”

Izumi nắm lấy cổ áo Tohru và giật điên cuồng.

“Hahaha!! Ban nãy tớ cho cậu thông tin này rồi mà Izumi! Giữ bí mật với Kazaya thì bất công cho cậu ấy quá!”

“Aargh, đây là lí do tôi ghét dân thể thao! Lũ ngốc chết dẫm với cái khái niệm chơi công bằng!”

Bực tức dậm vào mặt đất, Izumi dùng ánh mắt sắc sảo của mình lườm Kazaya.

“Được thôi! Vậy giờ ta đã có cùng vạch xuất phát! Cuộc thi bắt đầu từ bây giờ!”

“Được thôi, nghe cũng thú vị đấy. Tớ chấp nhận thử thách.”

Kazaya đập vào ngực nói, Chihiro, người đang đứng cạnh cậu cũng gật đầu.

“Đúng thế. Bọn tớ sẽ không thua hai cậu đâu!”

Nghe vậy, khóe miệng Izumi nhếch lên thành một nụ cười.

“Cứ đợi mà xem. Tớ sẽ là người đánh bại nó. Dậy đi, Golem!”

Người khổng lồ cây đứng dậy theo lệnh cô. Izumi bước lên bàn tay người khổng lồ chìa ra và leo lên vai nó.

“Ah! Trông hay thế. Tớ cũng muốn có một con!”

Chihiro nói khi nhìn vào tên khổng lồ. Kazaya cũng thầm đồng ý với cô. Cảnh tượng này cũng khiến cậu không khỏi ghen tị.

Khi Izumi vẫy tay chào, người khổng lồ bắt đầu di chuyển. Tuy chậm chạp nhưng sải chân của nó lại rất lớn.

“Rồi, tớ nghĩ mình cũng nên bắt đầu xuất phát. Gặp cậu sau, Kazaya!”

Sau khi chỉnh lại ba lô, Tohru cũng hăng hái tiến lên.

“Thôi được! Ta cũng không thể để thua họ! Hip hip! Đi thôi!”

“Eh!? Còn ‘hurray'? Senpai, ‘hurray' thì sao!? Chị không nói sao ạ!”

Sau khi 2 người họ rời đi, Kazaya và Chihiro cũng lên đường đến nơi có thể chạm mặt con boss trong khi tán dóc với nhau.

Người đang dẫn đầu trong cuộc đua ngẫu hứng đến chỗ con boss này hiện là Izumi. Người khổng lồ cô đang cưỡi di chuyển như một pháo đài vậy.

Nó dễ dàng cắt phăng đi những cây cao to nhất chắn đường và dẫm bẹp những bụi cỏ phiền toái. Do sải chân vốn dài hơn rất nhiều so với người bình thường nên khoảng cách giữa Izumi với những người khác ngày càng được nới rộng.

“Ôi, không phải chứ. Chẳng phải Thánh khí của Kotobuki-san đã mất bằng quá sao?”

“Đúng như chị nói. Nhưng dù sao thì Thánh khí được ban cho cũng là ngẫu nhiên. Ta đâu có quyền tự chọn đâu.”

Sau khi đáp lời Chihiro, Kazaya khẽ thở dài. Không ai biết được liệu nữ thần có ban Thánh khí cho Lữ khách theo tiêu chí nào không.

“Hahahaha! Đúng thế Golem, tiếp tục tiến về phía trước đi! Tớ sẽ viết một cuốn tiểu thuyết dựa trên chuyến phiêu lưu này và gửi đến cuộc thi Tân binh của năm!”

Tuân lời Izumi đang ngồi trên vai trỏ tay về phía trước, con golem tiếp tục phi thẳng tới ở vị trí dẫn đầu.

Song, Izumi không thể tiến xa thêm được nữa.

Sau khi đi thêm được vài km, trong lúc đáp trả những con ma thú chặn đường đến nơi con boss tọa lạc, bọn Kazaya bỗng nghe thấy một tiếng động lớn như sấm vọng lại, họ liền lao về phía đó trong khi tự hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Khi đến nơi, bọn cậu thấy con golem đã ngã kềnh ra đất.

“Aah! Nghiêm túc đấy! Ngươi phải cẩn thận hơn!”

Bị Izumi mắng mỏ thậm tệ, con golem đứng dậy xoa đầu.

Thứ gây khó dễ cho Izumi đang ở ngay trước mặt.

“Uwaah... Ca này khó rồi đây.”

Kazaya nói trong khi nhìn vào『bức tường』trước mặt họ. Chính xác thì nó không phải một bức tường. Đó là một vách đá trải dài sang hai bên tưởng chừng như vô tận. Chiều cao thì không được vậy, nhưng để leo lên được ắt không phải là chuyện dễ.

Con golem của Izumi bắt đầu leo lên vách đá, nhưng trông có vẻ hơi cồng kềnh. Tuy nó có thể thực hiện những yêu cầu đơn giản như đi lại hay tấn công kẻ thù với không mấy khó khăn, song lại không thể với những chuyển động phức tạp hơn.

“Hahaha! Xem ra Thánh khí của cậu cũng không phải là hoàn hảo ha Izumi!”

“Im đi!”

Nghe Tohru cười nói dưới chân núi, Izumi ở trên giận dữ đáp lại. Như để chứng minh những gì cậu ta nói là thật, con golem hụt chân và từ từ trượt xuống đất.

“Được rồi, chắc tớ phải đi thôi. Gặp sau nha Kazaya!”

Dứt lời, Tohru đặt ba lô xuống và lấy ra một thứ gì đó. Nó là một cây gậy có một đầu nhọn, chính xác là một cây rìu phá băng. Cậu tiếp tục lôi ra một sợi dây và quấn nó quanh hông. Kế đến, Tohru vút mạnh đầu còn lại gắn với cái móc vòng vòng rồi ném nó lên. Sau khi xác nhận đầu kia đã ghim chặt vào tảng đá, Tohru điêu luyện sử dụng cây rìu phá băng để leo lên.

“Uwaah, Souya-kun trông thuần thục thế. Cậu ấy thật sự là một học sinh cao trung sao?”

Chihiro ngưỡng mộ nhìn Tohru, Kazaya gật đầu với cô.

“Ngoài hoạt động ở câu lạc bộ ra, cậu ấy còn kể mình thường đi leo núi như một sở thích. Em nghĩ cậu ấy đã có không ít lần leo lên những nơi như thế này rồi.”

Tohru thật sự đang hướng lên đỉnh núi với tốc độ đáng kinh ngạc. Trong nháy mắt, cậu ta đã vượt qua được con golem của Izumi - thứ còn đang cật lực vật lộn.

“Đã vậy... Chúng ta cũng không thể cứ ngồi yên một chỗ được. Nhưng phải làm sao đây? Chị chưa từng leo lên nơi nào như chỗ này. Chị có thể chắc ăn đến hơn chín mươi chín phần trăm rằng mình sẽ rớt xuống.”

“Dù cho chị có đảm bảo thì cũng không giúp em cảm thấy tốt hơn được đâu. Tuy chưa từng leo lên chỗ nào dốc thế này nhưng em đã trong từng trong hoàn cảnh này rồi. Để em lo cho... Hỡi sợi xích vô tận, kẻ đã bị kìm hãm suốt cuộc đời mình, xuất hiện trong tay ta--- Snakebite King!”

Kazaya nắm lấy thanh ma kiếm vừa được triệu hồi và hướng nó lên trên.

Ngay sau đó, lưỡi kiếm bắt đầu dãn dài ra như một sinh vật sống. Sau khi dãn đến một mức độ nhất định, mũi kiếm hơi cong vô và đâm vào vách núi. Thấy vậy, Chihiro liền sáng lên.

“Woaa! Vậy ra đây là ý của em khi nói nó có thể dùng theo nhiều cách khác nhau!”

Sau khi giật mạnh thanh kiếm vài lần để đảm bảo nó đã găm chặt, Kazaya đặt một chân lên vách núi.

“Tuy nhiên, ta không thể lên cái vèo như đi thang máy được. Nếu làm vậy thì thanh kiếm sẽ bị gãy do trọng lượng. Lựa chọn duy nhất là phải tự sức mình leo lên trong khi giảm dần độ dài thanh kiếm. Đây, Senpai, chị nắm lấy thanh kiếm giống em đi.”

Chihiro gật đầu và nắm lấy chuôi kiếm. Hai người bọn cậu bắt đầu leo lên với một tay nắm chặt thanh kiếm, tay kia thì ra sức bám vào vách đá.

Nhờ có thanh kiếm mà cả hai cũng leo lên dễ thở hơn nhiều, bọn cậu có cảm giác như có ai đó đang kéo mình lên từ phía trên vậy.

Song do Chihiro vẫn chỉ là một Lữ khách mới vào nghề chưa bao lâu nên tiến độ của họ có hơi thảm một chút.

Kazaya cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy. Tuy đã trải qua chuyện này nhưng nó không đồng nghĩa với việc cậu có thể dễ dàng thực hiện được. Nhờ ơn nữ thần mà sức mạnh thể chất cũng như thể lực của Kazaya cũng cao hơn bình thường, song leo lên một ngọn núi dốc thế này vẫn là khá vất vả đối với cậu.

Tohru đã leo cao đến độ mất hút khỏi tầm mắt họ từ lâu, mặc dù Izumi bị cậu ta vượt mặt nhưng vẫn đủ xa để bọn Kazaya thấy con golem của cô nhỏ tí tẹo. Hai người bọn cậu đang xếp ở vị trí cuối cùng

“Ughh... Tệ quá. Cứ thế này thì chúng ta sẽ thua hai người đó mất.”

Chihiro thì thào, giọng cô có hơi lo lắng. Kazaya trả lời cô mặc cho hơi thở khó khăn của mình.

“Lúc này thì đúng là vậy. Nhưng hai ta có một lợi thế lớn hơn họ.”

“Lợi thế?”

“Rằng chúng ta không đơn độc.”

Vừa mỉm cười, Kazaya vừa đưa tay bám lấy phần bề mặt nhô ra trên vách núi.

“Chị em mình đang ở đây với nhau, Senpai. Em chắc chắn rằng chúng ta sớm sẽ hiểu được tầm quan trong việc lập nhóm khám phá đảo thôi. Vậy nên sẽ không sao đâu. Chúng ta sẽ sớm bù đắp cho sự chậm trễ này!”

”.....Đúng! Em nói hay lắm, Tsugami-kun!”

Môi Chihiro khẽ cười trước lời lẽ tự tin của cậu.

Từng bước từng bước một. Chậm mà chắc. Cả hai đồng lòng hướng lên đỉnh núi. Sau một quãng thời gian dài vất vả, họ cuối cùng cũng...

“.....Ngon! Ta làm được đồi!”

Kazaya nắm chặt một hòn đá trên đỉnh núi và kéo người lên.

Tới nơi, cậu quay người lại và đưa tay cho Chihiro. Sau khi cô đã nắm chặt, cậu dùng hết sức kéo cô lên.

Cảm nhận thành quả khi chạm tới đỉnh cao, Chihiro đặt tay lên ngực.

“Ta làm được rồi... Tuy có hơi sợ, nhưng tuyệt thật đấy!”

“Em hiểu mà! Đây chính là sức hút của Grimveria.”

Kazaya thở ra và đánh mắt về trước.

Bề mặt trên đỉnh núi gồ ghề lấp lõm với nhiều tảng đá lớn nhỏ, ở xa có một cái hang lớn.

“Ôi không, có vẻ ta đã bị bỏ lại rồi.”

“Vậy thì phải nhanh lên thôi.”

Chihiro nói trong khi dáo dác nhìn quanh, Kazaya nhanh chóng đáp lại và họ bắt đầu rảo bước. Song, khi cả hai sắp đến nơi, họ thấy được một cảnh tượng không ngờ được.

Tohru và Izumi đột nhiên lao ra khỏi hang. Kazaya thoáng nghĩ họ đã xử lí xong con boss, nhưng xem ra không phải.

Hai người bọn họ chạy rất gấp rút trong khi vẫy tay ra hiệu.

“Tệ rồi! Không ổn, Kazaya! Đừng dại mà vào!”

“Con đó trông điên lắm! Nhiệm vụ này là bất khả thi! Ta cần phải bàn bạc lại kế hoạch!”

Kazaya nhíu này khi chứng kiến hai Lữ khách có nhiều kinh nghiệm lại hốt hoảng như vậy.

“Gì thế? Bọn cậu thấy gì à?”

“Quả là hòn đảo chưa được khám phá. Tớ chưa từng thấy con nào giống như con boss này. Nó...”

Khi Torhu còn đang nói dở, một tiếng kêu thấu trời vọng ra.

Cùng lúc, một sinh vật lao ra từ cửa hang.

“Hiii.....!”

Thấy nó, Chihiro sợ hãi hét lớn, hoàn toàn khác với cô của ngày thường.

“Đây... là boss của Đảo#10 sao?”

Kazaya tròn mắt kinh ngạc.

Thân hình dài ngoằng đủ để lấp kín toàn bộ khu vực quanh hang, cơ thể được bao bọc trong lớp vỏ cứng cáp, nối ở dưới là vô số cái chân ngắn. Gắn trên thân thể dài vô lí đó là hai quả cầu đỏ rực như đá quý, phía trước là một cặp răng nanh. Nó đang trườn trên mặt đất và lao về phía bọn cậu với tốc độ khủng khiếp.

Nếu so sánh với một sinh vật ở thế giới của bọn cậu thì cơ bản sẽ là...

“Kh-không! Nó không phải là con rết! Con gì cũng được trừ...”

Chihiro co người lại và che mặt. Đúng vậy. Thứ sinh vật trước mặt bọn cậu đây là một con rết khổng lồ.

“Nó không chỉ là một con rết bình thường thôi đâu!”

Izumi chạm vào đất và gọi ra 4 con golem đá. Cô định chặn con quái vật lại, nhưng khi nó phát ra thứ âm thanh đinh tai nhức óc...

Chuyện vô lí đó đã xảy ra.

Lũ golem của Izumi hóa thành cát bụi và nát vụn trong chớp mắt.

“Khốn kiếp, sao lại như thế được! Cẩn thận đấy Kazaya. Con boss này...”

Tohru lao về phía con rết khổng lồ với nắm đấm thép. Khoảnh khắc tay cậu tiếp xúc với cơ thể con quái vật, Tohru kích hoạt Thánh khí của mình khiến một luồng sáng chói lóa tràn ra từ tay cậu. Tuy nhiên, khi nó phát ra thứ âm thanh đó lần nữa, ánh sáng của cậu liền biến mất.

“.....Con boss này có khả năng vô hiệu hóa Thánh khí của chúng ta!”

Con rết khổng lồ quất đầu hất bay Tohru đi. Tuy không chịu tổn hại trực tiếp nào nhờ có Rào chắn bảo vệ, song cậu ấy vẫn lăn 3,14 vòng trên đất trước khi va vào tảng đá ở gần.

“Quả là hòn đảo mới... Thú vị đấy. Nếu gặp kẻ thù mạnh vì việc đánh bại nó càng có ý nghĩa!”

Kazaya tạo ra một thanh ma kiếm thông thường và bắt chặt lấy nó.

(Mình muốn loại bỏ khả năng vô hiệu Thánh khí đó trước, nhưng phải làm thế nào?)

Cứ cho rằng con ma thú này dùng tiếng kêu để hủy kỹ năng của bọn cậu thì Kazaya cũng không biết phải xoay sở làm sao với loại quái vật như này. Có lẽ thổi bay đầu nó trước là ổn, cơ mà nếu để nó kích hoạt được khả năng vô hiệu hóa trước thì Kazaya sẽ trở thành con mồi vô hại trước cuộc phản công ngay.

“Ban đầu ta cứ nên tìm cách đối phó trước đã. Senpai, em sẽ thu hút sự chú ý của nó, chị hãy nhân cơ hội mà tấn công...”

Kazaya á khẩu trước khi kịp dứt lời. Chihiro vẫn đang trong trạng thái co người rung lẩy bẩy. Không thể thấy được chút can đảm nào của cô lúc này.

“Ch-chị xin lỗi. Con gì cũng được ngoại trừ rết ra... Chị không dám đối mặt với chúng đâu...”

A, phải. Kazaya hồi tưởng lại câu chuyện cô từng kể rồi thở dài.

“Hiểu rồi. Vậy em sẽ cố tự mình lo liệu!”

“Eh!? Nh-nhưng mà, Tsugami-kun...”

“Dù sao thì em cũng là người đã mời chị đi thám hiểm, Senpai. Chị không cần phải gượng ép bản thân đâu.”

Kazaya quay về phía con ma thú khổng lồ và lườm chằm chằm nó.

“Rồi, ngon thì nhào vô. Ma kiếm của ta sẽ cắt phăng tội lỗi của ngươi!"

Kazaya phi về trước, adrenaline trong người cậu chảy hừng hực trước cuộc chiến sắp bắt đầu. Cậu nhảy lên, né đòn tấn công nhắm vào mình và đáp lại bằng một cú chém thẳng xuống. Lẻng xẻng, thanh kiếm của cậu vỡ tan thành từng mảnh. Lớp vỏ cứng cáp không thua gì vẻ ngoài.

“Đã thế thì thử cái này xem? Thanh kiếm từ thiên giới có khả năng cắt đôi vạn vật, xuất hiện trong tay ta---Azure Sky King!”

Kazaya dùng cả hai tay bắt lấy thanh cự kiếm vừa triệu hồi. Không trễ một nhịp, cậu lập tức vung nó vào con rết.

Nó gây được một vệt lõm lớn trên cơ thể của nó.

“Sao nào? Mặc kệ lớp giáp của ngươi có cứng cáp đến mấy, nó vẫn không sánh được với ma kiếm của ta. Nếu tiếp tục thì...!”

Kazaya định nhân đà mà tiếp tục truy kích, song khi con rết khổng lồ lườm cậu, Kazaya thấy có linh cảm xấu chạy khắp người mình.

Không sai, con ma thú phát ra tiếng kêu xuyên thấu người khiến thanh cự kiếm của cậu biến mất.

Cậu liền triệu hồi một thanh ma kiếm khác, nhưng trước khi Kazaya kịp thực hiện, cậu đã nhận phải một cú húc đầu toàn lực từ con boss và bị thổi bay về sau.

Tuy đã xoay sở tiếp đất bằng chân, song Kazaya không khỏi sốc khi kiểm tra tình trạng của Rào chắn bảo vệ. Thanh độ bền đã giảm đi gần một nửa. Nếu dính đòn tương tự một lần nữa thì Kazaya chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay để bản thân bị dịch chuyển cưỡng chế về nơi khởi đầu.

“Chết tiệt, mình không thể bất cẩn thêm nữa.”

Còn đang định đứng dậy, tóc gáy cậu đã dựng ngược lên.

Trước khi kịp phản ứng, con rết khổng lồ đã thu hẹp khoảng cách và xuất hiện ngay trước mặt cậu.

Kazaya vội triệu hồi thanh ma kiếm gió và chém một đường sóng xung kích về phía con quái vật. Đòn tấn công bất ngờ khiến nó ngã người về sau, nhưng con rết liền lấy lại thế tấn công và lao về phía cậu. Nó lại dùng khả năng đặc biệt của mình là vô hiệu hóa Thánh khí. Kazaya không thể phản ứng kịp trước nó.

“Kazaya, coi chừng!”

Tiếng Izumi hét lên, Kazaya cố đưa tay chắn trước những chiếc răng nanh sắc nhọn của con ma thú đang nhắm vào mình.

Nhưng trước khi đòn tấn công kịp chạm tới Kazaya, mặt con rết đã bị nhấn chìm trong một vụ nổ.

Con rết khổng lồ bị hất ra sau và ngã xuống.

“Tr-tránh xa khỏi Tsugami-kun ngay! Đồ quái vật!”

Chihiro đang đứng đó với Thánh khí dạng cung trên tay. Tuy sắc mặt còn hơi nhợt nhạt nhưng ánh mắt của cô cho thấy cô đã lấy lại được sức mạnh. Kazaya hiểu ra người vừa bắn tên cứu mình là Chihiro.

“S-Senpai, em tưởng chị không dám đối mặt với rết?”

“Đ-đúng là chị không dám đối mặt với chúng. Thực tế thì chị vẫn đang muốn trốn tránh sự thật. Chị muốn quay người chạy một mạch về thành phố nhanh nhất có thể và thưởng thức những món đồ ngọt mà Bado-san làm!”

“Chị nói thật lòng quá rồi đấy!!”

“Chị biết chứ! Nhưng em có hiểu không! Chị vẫn chưa thể chịu nổi chuyện này!”

Mặc cho đầu gối không ngừng rung rẩy, Chihiro vẫn kiên quyết nói.

“Em rất quan trọng đối với chị, Tsugami-kun. Kể từ khi đến thế giới này, em đã chỉ bảo cho chị rất nhiều thứ. Giờ là lúc để chị đền đáp! Em đã chọn chị làm bạn đồng hành... Chị sẽ không thể tha thứ cho bản thân nếu bỏ chạy trong thời điểm này!”

Cô tiếp tục triệu hồi một mũi tên khác và kéo căng dây.

“Để thực hiện được ước mơ của em, chị không quan tâm kẻ thù có là rết hay quái vật! Đến đây đi, đồ khốn!”

Con rết khổng lồ nhấc cơ thể khỏi mặt đất, nó hướng mặt về Chihiro, miệng mở to ra.

Kazaya đoán nó định dùng kỹ năng đó nữa, song cậu bỗng nhận ra vài thứ.

Trước khi nó kêu lên, hai viên ngọc trên người nó thoáng phát sáng.

Tiếp theo đó, mũi tên Chihiro phóng đi biến mất trước khi đâm vào mục tiêu.

...Ra là vậy. Kazaya đã nhận ra được mánh khóe phía sau khả năng của nó. Không phải tiếng kêu của nó làm vô hiệu Thánh khí của bọn cậu, mà có lẽ là chỉ nhầm đánh lạc hướng bọn Kazaya mà thôi.

“Senpai! Nhắm vào hai viên ngọc trên người nó! Chị hãy ra đòn ngay lúc chúng phát sáng!”

“Ể!? Đ-được rồi, chị đã rõ!”

Tuy chỉ dẫn có hơi mơ hồ nhưng cô tin Kazaya có kế hoạch của riêng mình. Chihiro giương cung lên và hướng về phía con rết khổng lồ đang lao về phía cô. Cô cẩn thận kéo dây thật căng và nhắm kỹ vào mục tiêu.

Thấy nó định dùng kỹ năng vô hiệu hóa của mình một lần nữa lên Chihiro, Kazaya hét lớn.

“Nhìn đi đâu đấy hả đồ sâu bọ! Đối thủ của ngươi đang ở đây này! Hỡi kẻ khao khát loại trừ tội lỗi bằng ngọn lửa địa ngục, hiện ra trong tay ta----Scorching King!”

Kazaya đâm thanh kiếm được quấn quanh bởi ngọn lửa đỏ rực xuống đất khiến mặt đất bên dưới con rết khổng lồ hóa thành magma. Cơ thể nó bắt đầu bốc cháy, mùi thối tỏa ra không thể diễn tả hết bằng lời được. Con boss quằn quại trong đau đớn và chuyển mục tiêu sang Kazaya hòng thoát khỏi tình cảnh hiện tại.

Chihiro liền chớp thời cơ nhả tên. Nó phát sáng như thiên thạch và tách ra làm hai giữa đường bay – đây là một kỹ năng khác của Chihiro. Hai mũi tên đâm thẳng vào những viên ngọc gắn trên người con rết khổng lồ.

Nó rít lên một tiếng và kêu lên vài lần.

Song, ma kiếm trên tay Kazaya vẫn còn nguyên đó. Xem ra suy đoán của cậu là đúng.

“Hỡi thanh kiếm từ thiên giới có khả năng cắt đôi vạn vật, hãy xuất hiện trong tay ta---Azure Sky King!”

Kazaya triệu hồi thanh cự kiếm và lướt về phía kẻ thù.

Cậu áp sát cái cơ thể đang quằn quại của con rết và nhảy lên, tay giơ cao thanh kiếm.

“...Ma kiếm của ta sẽ chém tan linh hồn độc ác của ngươi!”

Cậu dùng hết sức bổ mạnh thanh kiếm xuống. Ngay khi lưỡi kiếm chạm vào đỉnh đầu con boss, Kazaya dồn hết trọng lượng cơ thể lên nó khiến cơ thể con rết bị chém làm đôi ngọt xớt.

Vừa tiếp đất, Kazaya liền rút thanh kiếm về.

Không lỡ một giây, cơ thể con rết khổng lồ tách làm hai và đổ sang hai bên vang nên một âm thanh chua chát. Không tài nào sinh vật này có thể gượng dậy được nữa.

“...Mình làm được rồi.”

Kazaya đứng như trời trồng ở đó, phô ra vẻ mặt ngáo ngơ như thể không tin được mình đã thành công, song không mất bao lâu để khuôn mặt cậu tràn ngặp sự vui sướng. Khi cảm xúc đó đạt đến ngưỡng...

“Mình đánh bại được con boss ở hòn đảo chưa được khám phá rồiiiiiiiiii!!”

Cậu nhảy cẫng lên trong tư thế đắc thắng.

Kazaya nhanh chóng lấy Lồng côn trùng của mình ra, hút hết những gì còn lại của con rết khổng lồ.

“Tsugami-kun!”

Sau khi thu thập xong, Kazaya quay người lại khi nghe tiếng Chihiro gọi mình.

Cô ấy chạy đến và ôm lấy cậu thật chặt.

“Oof... S-senpai!?”

“Em làm được rồi! Em thật sự làm được rồi kìa Tsugami-kun! Chúc mừng em!”

Giọng Chihiro vô cùng hạnh phúc, cô còn càng ôm cậu chặt hơn.

“A-à, vâng. Nhờ công chị cả, Senpai.”

“Hoàn toàn không đâu, đó là nhờ em đã rất cố gắng! Chị rất mừng vì mình đã có thể giúp được em, Tsugami-kun!”

Giọng cô nhẹ nhõm hơn hẳn.

“Chị luôn muốn được đền đáp em, người đã dạy cho chị ý nghĩa của hạnh phúc và niềm vui.”

Kazaya cảm thấy một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng ngực. Cậu cũng dang tay ra ôm lại Chihiro.

“.....Senpai, em cũng muốn cảm ơn chị. Em rất mừng vì chị đã ở đây với em.”

“Futu, em nên hạnh phúc vì điều đó đi.”

Chihiro mỉm cười và khẽ đáp lại. Vào lúc đó, một âm thanh phát ra từ phía trên đầu bọn họ.

“Mình lên cấp rồi.”

“Không... M-mình lại làm thế nữa rồi.”

Âm thanh đó đã kéo Chihiro về lại với thực tại, cô liền tách ra khỏi người cậu. Hai má cô đỏ bừng. Kazaya cũng hắng giọng để che đi sự xấu hổ.

“.....Xong rồi. Em đã có một kỹ năng mới!”

Nhìn vào bảng thông báo lên cấp, Kazaya nắm chặt bàn tay lại, Chihiro thì nhiệt liệt vỗ tay.

“Ah chết tiệt... Vậy là Kazaya đã chiến thắng rồi! Nhưng lần sau tớ nhất định sẽ không để thua đâu!”

Tohru ngẩn mặt lên trên than thở cho thất bại của mình, song cậu liền hướng ánh mặt đầy thách thức của mình đến Kazaya. Kazaya cũng tự tin cười đáp trả.

“Được thôi. Cứ việc thử. Lần sau tớ sẽ giành chiến thắng.”

“Tớ cũng sẽ không để thua đâu! Cậu cứ chuẩn bị sẵn tinh thần đi.”

Izumi khoanh tay nói, giọng điệu xem ra có chút hờn dỗi. Khi đó, Chihiro quay sang hỏi cậu.

“...À phải rồi. Kỹ năng mới của em là gì thế Tsugami-kun?”

Còn đang chuẩn bị trả lời cô thì...

Mặt đất dưới chân họ rung chuyển, cả bọn có thể nghe thầy tiếng gầm rất lớn.

“...Oi, oi. Oi, oi, oi.”

Tohru kích động bật dậy.

“Này. Chắc phải có nhầm lẫn gì đó chứ? Phải không hả!?”

Izumi cũng tỏ ra bàng hoàng, lấy tay che miệng lại. Tuy nhiên, thực tế quả thật rất phũ phàng.

Tạo nên thứ âm thanh ghê tởm khi trườn trên mặt đất『thứ đó』đang rút ngắn khoảng cách với bọn cậu.

Đó là một con rết khổng lồ khác.

“Tớ chưa từng nghe tới việc có tận hai con boss!!”

Tohru than vãn, nhưng tất nhiên con rết sẽ không quan tâm đến những gì cậu nói. Nó ngửa đầu ra sau, phát ra đinh tai nhức óc thể hiện rõ sự thù địch của mình.

“Sau khi nghĩ rằng đã đánh bại được con boss thì một con khác lại xuất hiện hửm? Cứ như mô típ trong mấy game nhập vai.”

Kazaya vẫn giữ được sự bình tĩnh trong khi nói.

“...T-ta nên làm gì đây, Tsugami-kun? Đối phó như con ban nãy sao?”

Chihiro tìm kiếm sự xác nhận ở Kazaya, nhưng cậu chỉ lắc đầu.

“Không cần đâu. Em sẽ kết thúc nó nhanh thôi.”

Kazaya đối diện con quái vật khổng lồ, cậu đưa tay phải ra.

“Thanh kiếm khoác trên mình lớp bão tuyết băng giá, xuất hiện đi---Hailstorm King!”

Cậu tóm lấy thanh kiếm mỏng như tơ đó bằng tay phải rồi tiếp tục cất tiếng.

“Kích hoạt cân bằng. Hỡi kẻ mang theo những cơn bão tố, hiện ra trong tay ta---Razor Wind King!”

Vừa dứt lời, một thanh kiếm khác xuất hiện và nằm gọn trong tay trái cậu.

“Song kiếm!? Kazaya, đó có phải....?”

Thấy Tohru kinh ngạc hỏi, Kazaya cười mỉm đáp lại.

“Không sai. Đây chính là sức mạnh mới của tớ!”

Dùng khả năng vừa có được - sử dụng hai thanh ma kiếm cùng lúc, Kazaya lớn giọng.

“Theo phán quyết của Băng Vương, ngươi sẽ bị kết án trong ngục tù lạnh giá vĩnh viễn! Song kiếm ma---Roaring Blizzard!”

Kazaya gộp hai thanh kiếm lại và chém xuống. Nhiệt độ xung quanh tụt xuống cực nhanh, con quái vật rít lên. Tiếng xé gió và băng mà Kazaya tạo ra bay về phía kẻ thù dưới dạng một vòi rồng băng vô cùng dữ dội.

Hứng chịu trận xung kích từ trận gió băng buốt giá, cơ thể con rết khổng lồ hóa thành băng bóng lóa như một tác phẩm điêu khắc trước khi nó có cơ hội sử dụng khả năng từ những viên ngọc.

“Senpai, dùng Fragments Arrow đi!”

Nghe Kazaya chỉ thị, Chihiro được kéo về với thực tại. Cô gật đầu và phóng một mũi tên đi.

Mũi tên tạo ra dư ảnh trên quỹ đạo bay và phát nổ khi khi đâm trúng người con rết khổng lồ. Những mảnh băng trút xuống mặt đất và tan chảy trong chớp mắt. Chỉ còn lại là những mảnh cơ thể thảm thương của con ma thú.

“.....Oof, có vẻ như em làm hơi quá rồi. Vẫn còn sớm để em có thể điều khiển sức mạnh này theo ý muốn.”

Kazaya nói và thở ra, một suy nghĩ bỗng lướt qua đầu cậu.

(Roaring Blizzard có ổn không nhỉ... Ước gì mình có thể nghĩ ra một cái tên ngầu hơn...)

Âm thanh lên cấp lại vang lên. Chihiro liền kiểm tra cấp độ của cô rồi lầm bầm.

“Chị lên một lần tận 5 cấp luôn...”

“Dù sao thì đó cũng là boss ở đảo chưa chinh phục mà, vả lại còn có sự kiện gấp đôi kinh nghiệm nữa.”

“N-này! Cái quái gì vừa xảy ra!? Không phải nó quá bá rồi sao!?”

Khi còn đang mỉm cười đáp lại Chihiro, Izumi lên tiếng nói, giọng cô có vẻ kích động.

“Bằng cách triệu hồi hai thanh ma kiếm cùng lúc, xem ra sức mạnh của mỗi thanh đều được tăng lên, tớ có thể dùng nó để phát động một đòn tấn công. Do kết hợp hai sức mạnh nên tớ sẽ phải chọn lựa cẩn thận vũ khí mà mình muốn dùng.”

“Đờ hợi! Bất công! Chơi vậy rồi ai độ cậu!”“Dù cậu có bảo thì...”

Izumi dậm chân phàn nàn, điều đó khiến Kazaya cảm thấy bối rối.

“Khốn kiếp, tớ không thể lãng phí thêm thời gian nữa. Nếu không nhanh chóng lên cấp và học thêm kỹ năng mới, tất cả những hòn đã chưa được chinh phục sẽ bị khám phá hết trong khi tớ vẫn còn tụt lại phía sau mất! Gặp các cậu sau, tớ về đây!”

Izumi nắm chặt viên Đá dịch chuyển của mình rồi biến mất.

“Vậy, chắc tớ cũng về đây. Gặp cậu sau, Kazaya!”

Tohru cũng làm như Izumi và mất bóng.

“.....Em nghĩ hai ta cũng nên về thôi, Senpai.”

Chihiro được gọi trong khi hút xác con rết khổng lồ thứ hai vào Lồng côn trùng. Cô quay về phía cậu.

“Ok! Mà này... Em tuyệt vời lắm đó Tsugami-kun. Chúng ta đã phải vật lộn rất khổ cực để đánh bại được con ma thú đó, vậy mà em vẫn có thể dễ dàng đánh bại con thứ hai sau khi tăng thêm 1 cấp độ. Thật ra thì dù không có chị ở đây thì em vẫn thừa sức giải quyết nó phải không nè?”

Thay vì nản chí, giọng cô có vẻ như đang muốn trêu cậu hơn. Đối phó với trường hợp đó thì Kazaya thường sẽ đáp lại bằng một câu bông đùa khác. Nhưng lần này, cậu quyết định sẽ nghiêm túc đáp lại nó.

“Không phải vậy đâu. Nếu không có chị ở đây thì có lẽ em đã bị dần cho bầm dập rồi, Senpai. Rất có thể cả ba bọn em sẽ được 3 xuất dịch chuyển thẳng về Thủ đô.”

Kazaya nhìn thẳng vào mắt cô.

“Chẳng phải em đã nói rồi sao? Sẽ đến lúc ta hiểu được tầm quan trọng của làm việc nhóm. Không ngờ nó lại đến sớm vậy. Chúng ta chỉ chiến thắng được là nhờ có chị ở đây, Senpai.”

“.....Ừm, đúng vậy nhỉ.”

“Hầu như em toàn đi solo khi chơi game, nhưng cùng phiêu lưu với người khác mang lại cảm giác thú vụ đến không ngờ. Em đã hiểu ra điều đó sau khi đồng hành cùng chị, Senpai.”

Nói vậy, Kazaya mỉm cười.

“Chị bảo rằng em là người đã dạy cho chị biết thế nào là niềm vui, song Senpai, chính chị cũng đã chỉ dạy cho em một niềm vui khác. Thế nên, em sẽ tiếp tục trông cậy vào chị trông tương lai.”

Kazaya đưa tay ra, Chihiro tròn mắt ngạc nhiên trước cánh tay đó.

“Eh... Ý em là...?”

“Đúng thế. Nếu không phiền, em muốn hai ta vẫn sẽ đi thám hiểm cùng nhau, Senpai. Không phải với tư cách một huấn luyện viên và một tân binh, mà là giữa đồng đội với nhau.”

“E-em chắc chứ? Muốn chị làm đồng đội ấy.”

“Hơn cả thế, ngoài chị ra thì em không muốn hợp tác với ai khác, Senpai.”

Kazaya thành thật nói hết những suy nghĩ luôn chất chứa đầu cậu từ trước đến giờ.

“Em muốn được mãi ở bên chị, Senpai. Chỉ cần có chị ở bên... phiêu lưu ở Grimveria là việc hạnh phúc nhất đối với em, hơn hẳn khoảng thời gian lẻ lôi một mình. Đó là tất cả những suy nghĩ của em. Vậy... ý chị như thế nào ạ?”

“Tsugami-kun......”

Nhìn vào cánh tay đang đưa ra của cậu thiếu niên trước mặt, mặt Chihiro đỏ bừng.

Cùng nắm tay nhau tiến bước, cùng nhau làm khắng khít mối quan hệ giữa cả hai... Đó là điều mà Chihiro chưa bao giờ nghĩ đến. Tuy vậy, không cần quá nhiều thời gian để cô đưa ra quyết định.

“.....Tất nhiên là có rồi.”

Xinh đẹp và thanh lịch, song không kém phần trông sáng, ngây thơ.

“Chị cũng sẽ trông cây vào em, Tsugami-kun! Chị rất vui vì được trở thành đồng đội của em!”

Chihiro phô ra nụ cười đẹp nhất của mình với Kazaya trong khi nắm lấy tay cậu.

“C-cảm ơn chị. Ban nãy em còn sợ chị sẽ từ chối đấy.”

Thấy Kazaya vuốt ngực nhẹ nhõm, Chihiro lại cười tươi.

“Không đời nào chị lại từ chối! Chị đã đợi những lời này rất lâu, rất lâu rồi đó!”

Mặt Kazaya đỏ bừng lên, cậu đưa tay gãi đầu.

“.....A, phải rồi. Mấy viên ngọc trên người con ma thú ta vừa đánh bại cũng khá đẹp, hay là chúng ta lấy hai viên đi làm mặt dây chuyền thì sao, Senpai?”

“Eh? Sao vậy?”

“Ưmm, coi như là kỷ vật cho lần đầu hai chúng ta chinh phục được hòn đảo mới đi chị... A, nhưng chúng là một phần của rết, chắc chị không thích đâu phải không? Xin lỗi, cứ coi như em chưa nói gì đi.”

Nghĩ bản thân đã quá vô ý, Kazaya lại gãi đầu.

“Không có đâu! Cứ làm vậy đi Tsugami-kun! Chúng sẽ là minh chứng cho quan hệ giữa hai chúng ta... phải chứ?”

Chihiro nở một nụ cười thật tươi với cậu.

“Ể? À, vâng, đúng thế thật.”

Cậu cảm thấy có hơi ngượng khi Chihiro có thể vô tư đáp lại như vậy.

“.....Xin lỗi. Vừa rồi chị vô ý tứ quá, giờ đến chị cũng đang bắt đầu cảm thấy xấu hổ đây.”

Thấy phản ứng của cậu, Chihiro đưa tay bịnh miệng lại và quay mặt đi.

“Kh-không, không sao đâu chị!”

“Ch-chị ổn! Những gì chị vừa nói chỉ là suy nghĩ nhất thời thôi, em cứ quên quách đi! Chị thật sự không có ý gì đâu đấy!?”

Cô nhấn mạnh nó mặc cho khuôn mặt đỏ chót của mình.

(Nếu chị cứ phản ứng như vậy thì không nghĩ gì mới là khó ấy, Senpai...)

Má của Kazaya cũng bắt đầu nóng rực. Cậu liền dán mắt xuống đất.

(E-em có thể hy vọng không? Liệu em có thể hy vọng về chuỗi ngày tươi sáng cùng chị không Senpai!?)

Kazaya cố trấn an trái tim đang loạn nhịp của mình, song không tài nào thoát khỏi ý niệm bận tâm về tương lai phía trước.

Truyện Chữ Hay